Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Chương 5
51@-
Trận chung kết của bữa tiệc tốc độ Bắc Kinh đã chính thức bắt đầu, người chiến thắng cuối cùng sẽ sớm lộ diện. Khán đài chật kín người, tiếng hò reo cổ vũ phấn khích của đám đông vang vọng khắp trường đua. Động cơ nổ vang như sấm, khói trắng bốc lên cuồn cuộn, hiệu lệnh vừa vang lên, những chiếc xe đua lập tức tăng hết tốc lực lao đi như mũi tên rời cung, tình hình cuộc đua vô cùng gay cấn.
Chiếc xe đua đỏ như lửa vụt lên dẫn đầu, bỏ xa đối thủ, thế nhưng tay đua vẫn không biết đủ mà không ngừng nhấn ga tăng tốc, tốc độ càng lúc càng nhanh, tựa như sắp sửa lao khỏi đường đua. Adrenalin của cả tay đua lẫn người xem đều tăng vọt. Lửa đỏ vụt qua khúc cua khó nhằn như một tia chớp, gần như sượt qua mép vành đai, đạp ga hết cỡ, tăng tốc tối đa, từng cơn gió mạnh vụt qua tầng tầng khán giả đang cực kỳ phấn khích.
“A a a a Thẩm Vụ!!!”
“Cố lên! Thẩm Vụ cố lên!”
“Thẩm Vụ!”
Hàng ngàn khán giả hòa chung nhịp hò reo cuồng nhiệt, bất kể đến từ đâu nhưng phần lớn đều gọi chung một cái tên. Cuối cùng, chiếc xe đỏ lửa thực hiện một cú drift tuyệt đẹp rồi dừng lại. Cửa xe mở ra, tay đua mặc trang phục đỏ pha đen, chưa cởi mũ bảo hiểm, không nhìn rõ mặt.
“Ngầu quá, mẹ nó, ngầu điên!!!”
“Quán quân! Thẩm Vụ đạt quán quân rồi!”
“Thẩm Vụ quá đỉnh!”
Thẩm Vụ cởi mũ, xuyên qua đám đông ồn ã, lùa tay vuốt mớ tóc mái rối bù mướt mồ hôi ra sau. Cậu cầm lên một chai nước khoáng, vừa ngẩng đầu thì bắt gặp một gương mặt quen thuộc. Thẩm Vụ mím môi, đậy nắp chai lại không uống nữa. Tuy diện mạo đối phương có vài phần giống cậu nhưng phong thái lại hoàn toàn khác, điềm đạm và nhã nhặn hơn, trên sống mũi cao thẳng là cặp kính gọng bạc. Giọng anh trầm thấp ôn hòa, “Tiểu Vụ, chúc mừng em.”
Hướng Tử Húc chậm chạp chạy đến thông báo, “Anh Vụ, anh Thẩm Bình đến tìm anh này.”
Thẩm Bình năm nay 33 tuổi, là anh trai cùng cha khác mẹ của Thẩm Vụ, lớn hơn cậu mười tuổi. Ba năm trước, sở dĩ cậu có thể thuận lợi kết hôn với Mạnh Hoài Chi cũng là nhờ người anh trai này âm thầm giúp đỡ. Lý do chính khiến ba Thẩm Vụ phản đối cuộc hôn nhân này có lẽ là do không tin tưởng đứa con trai út. Từ nhỏ cậu đã nghịch ngợm, muốn gì làm nấy, từng nhiều lần mâu thuẫn với phụ huynh, dù có phải bỏ nhà ra đi cũng muốn dấn thân vào đường đua. Thẩm Bình là người thân duy nhất tỏ ý ủng hộ tất cả đam mê của cậu, cũng từng phản bác ý kiến của mọi người để bênh vực cậu vô số lần.
Từ trước đến giờ Thẩm Vụ vẫn luôn rất biết ơn người anh trai bao dung rộng lượng này, nhưng sau khi biết mình sẽ chết vì đua xe, ánh mắt cậu nhìn Thẩm Bình ngày càng trở nên soi xét. Cậu dời mắt đi trước, hỏi Hướng Tử Húc xem còn kẹo m*t không. Tuy bị phớt lờ nhưng Thẩm Bình cũng không để bụng, chỉ cười hỏi, “Ăn kẹo là cách chúc mừng mới của em đấy à?”
“Không ạ.” Thẩm Vụ lắc đầu, thành thật trả lời, “Em đang… Bỏ thuốc.”
Thẩm Bình khẽ cau mày, tròng kính phản quang giấu đi cảm xúc trong mắt anh.
Thẩm Vụ bắt đầu hút thuốc từ năm mười sáu tuổi. Tuy có thể viện cớ với ba về việc trốn học hay ham thích thể thao mạo hiểm, nhưng đến chính cậu cũng không thể không thừa nhận rằng hút thuốc là thói xấu. Vào thời điểm còn chưa biết cách dùng bật lửa cho thành thạo, cậu đã bị Thẩm Bình bắt quả tang nửa đêm lén trốn trong sân hút thuốc. Sợ thì có sợ, nhưng người anh trai hiền lành ấy chẳng những không hề chỉ trích mà còn giúp cậu giấu giếm trước mặt ba, cứ như vậy hình thành thói quen nghiện thuốc như bây giờ.
“… Sao đột nhiên lại muốn bỏ thuốc thế?” Thẩm Bình hỏi.
“Hại sức khỏe ạ,” Thẩm Vụ đáp có lệ.
Thẩm Bình cũng không gặng hỏi, chuyển chủ đề, “Tối nay anh em mình về nhà ăn cơm nhé?”
Thẩm Vụ lắc đầu, “Em không về đâu, rồi lại cãi nhau với ông già thôi, mẹ cũng không bênh em.”
Thẩm Bình vẫn dịu dàng thuyết phục, “Yên tâm, còn anh đứng về phía em mà.”
Cuối cùng Thẩm Vụ cũng ngẩng đầu nhìn anh, “Nhưng em có hẹn đến thăm ông nội với Mạnh Hoài Chi rồi.”
Thẩm Bình hơi sửng sốt, sau đó nét mặt chậm rãi thả lỏng, “Ừ, vậy khi nào rảnh rỗi thì nhớ phải về nhà đấy, có gì cứ gọi cho anh.”
Thẩm Vụ về ký túc xá tắm gội sạch sẽ, thay sang một chiếc áo len dệt kim màu kem và quần dài màu nâu mềm mại, khác hẳn với phong cách bụi bặm thường ngày, trang phục sáng màu ấm áp cũng làm dịu đi các đường nét sắc sảo trên gương mặt cậu.
Xe Mạnh Hoài Chi đã đợi sẵn dưới cổng ký túc xá, Thẩm Vụ chạy chậm qua, mở cửa lên xe. Cửa xe đóng lại, làn hương thoảng mùi bồ kết nhã nhặn sạch sẽ sau khi tắm phất qua mặt Mạnh Hoài Chi. Anh hơi cụp mắt, nhìn chiếc cúp vàng lóng lánh đặt trên lớp áo len mềm mại, lúc này mới hiểu ra, “Thảo nào em muốn đi hôm nay.”
“Đúng vậy, nhân lúc cúp còn nóng em mang sang tặng ông luôn.” Thẩm Vụ nhìn sang, đúng lúc Mạnh Hoài Chi đặt tay lên vô lăng, đôi tay thanh mảnh trắng nõn tương phản rõ rệt với chiếc vô lăng bọc da đen, bất ngờ là trên ngón áp út lại có một chiếc nhẫn kim cương, cũng chính là nhẫn cưới của hai người. Tuy chưa tổ chức hôn lễ một cách chính thức nhưng nhẫn cưới là thứ không thể thiếu, nếu không chắc chắn sẽ bị nghi ngờ và truy hỏi không thôi.
Thẩm Vụ nhìn chiếc nhẫn kia một lát rồi quay đầu đi, chăm chú ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Mạnh Hoài Chi vừa lái xe, vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn cậu. Do hôm nay đến thăm ông nên Thẩm Vụ đã thay sang một kiểu trang phục ngoan ngoãn giản dị hơn, nhưng lại không tháo chiếc dây xích bạc trên cổ xuống. Lần trước gặp nhau tại câu lạc bộ anh cũng từng thấy nó, mặt dây luôn được giấu dưới cổ áo. Thẩm Vụ đã yêu thích đủ loại trang sức phong cách cá tính từ năm mười mấy tuổi, nhất là màu bạc hoặc màu đen, kết hợp tùy theo từng trang phục. Nhìn xuống chỉ thấy đôi tay trắng muốt cẩn thận nâng cúp, nhưng ngón áp út lại trống rỗng.
Đến nơi, Mạnh Chấn Thâm đã đợi sẵn từ lâu. Trong ba năm Mạnh Hoài Chi ở nước ngoài, Thẩm Vụ sẽ thường xuyên đến đây thăm ông cụ Mạnh, xem ra còn quen cửa quen nẻo hơn cả đứa cháu trai đích thực, cũng xoa dịu phần nào nỗi đau mất con trai, con dâu từ sớm của ông cụ. Cậu rảo bước đi trước, lên tiếng gọi, “Ông ơi.”
Ông cụ tóc bạc tươi cười bảo, “Ừ, Vụ Vụ đấy hả con.”
Thanh niên sức dài vai rộng cao hơn một mét tám lại bị một cụ già gầy yếu gọi bằng biệt danh đáng yêu như vậy khiến cậu vẫn cảm thấy hơi không quen. Trước kia Mạnh Chấn Thâm và những người khác hay gọi cậu là Tiểu Vụ, nhưng đến năm mười sáu tuổi, cậu không chịu gọi Mạnh Hoài Chi là anh, cũng không thích bị gọi bằng cái tên Tiểu Vụ nữa, bèn bảo với Mạnh Chấn Thâm, “Ông ơi, ông đừng gọi con là Tiểu Vụ nữa được không ạ? Nghe cứ như trẻ con cấp hai ấy.”
Mà khi đó Mạnh Hoài Chi đã là sinh viên đại học rồi. Vì vậy, Mạnh Chấn Thâm đành gọi cậu là Vụ Vụ. Cậu thiếu niên nhạy cảm với cái tên Tiểu Vụ lại hồn nhiên không nhận thấy hai chữ Vụ Vụ nom còn trẻ con hơn.
Cháu trai ruột và cháu trai hờ cùng đến ăn cơm làm Mạnh Chấn Thâm tươi cười không dứt miệng. Dùng bữa xong, ông mới bảo, “Hôm nay hai đứa ngủ lại đi, phòng có người dọn dẹp sạch sẽ rồi đấy.”
Tuy khó lòng từ chối được sự niềm nở của ông cụ nhưng hai người chỉ kết hôn trên danh nghĩa, nếu như ở lại qua đêm thì sẽ buộc phải ngủ chung. Ba năm trước, hai người chóng vánh kết hôn, chỉ vài ngày sau Mạnh Hoài Chi đã bay thẳng ra nước ngoài phát triển sự nghiệp âm nhạc, gặp phải tình huống này cũng là lần đầu tiên. Thẩm Vụ cố gắng khống chế biểu cảm, lén nhìn Mạnh Hoài Chi một cái, chỉ thấy anh thản nhiên đáp một câu “Vâng ạ” rồi thôi. Cậu cũng không muốn gặng hỏi trước mặt Mạnh Chấn Thâm, chỉ liếc anh một cái, ý bảo: Nếu anh cứ thế này thì sẽ truy thê hỏa táng tràng đó. Tiếc là Mạnh Hoài Chi không biết cốt truyện nên cũng không hiểu được hàm ý của cậu, hơn nữa trước nay anh rất ít khi để lộ cảm xúc ra mặt, nhiều năm hoạt động trong nghề cũng giúp anh tạo thành thói quen làm ngơ trước ánh nhìn của người khác. Mạnh Hoài Chi không nhìn sang, đứng dậy đi theo Mạnh Chấn Thâm lên lầu tìm phòng.
Mười giờ tối, ông cụ Mạnh ngoài bảy mươi đã đi ngủ từ sớm. Mạnh Hoài Chi có thể sáng tác mọi lúc mọi nơi chỉ với một chiếc máy tính, trên màn hình là những gợn sóng rực rỡ sắc màu, thế nhưng trong phòng ngủ lại rất yên tĩnh, mọi âm thanh đều bị khóa lại trong chiếc tai nghe choàng đầu của anh. Rõ ràng là người làm âm nhạc nhưng lại im lặng đến kỳ lạ. Thẩm Vụ đứng bên cửa sổ sát đất, suy tư một lát rồi gọi, “Mạnh Hoài Chi”.
Thấy đối phương tháo tai nghe xuống, cậu mới nói tiếp, “Em không hề vi phạm thỏa thuận đâu đấy.”
Nghe vậy, Mạnh Hoài Chi lập tức hiểu ra cậu đang nói về hot search. Anh buông tai nghe xuống, kiểm tra xem cửa đã khóa chưa rồi mới đi qua. Hai người đã nhất trí giữ kín việc kết hôn giả với bên ngoài, nhưng khi hot search “Mạnh Hoài Chi hẹn hò đêm khuya với nam minh tinh” nổi bùng lên, Thẩm Vụ lại cố ý trả lời những bình luận có liên quan đến anh, tuy rằng không nói rõ nhưng vẫn có ẩn ý. Thẩm Vụ cọ cọ nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi, “Em đang lợi dụng anh đó. Em cũng không biết sao em lại lên hot search nữa, nhưng em biết thế nào anh cũng áp xuống mà.”
Mạnh Hoài Chi cũng nói thẳng, “Phòng quan hệ công bên anh chúng mua hot search nhưng lỡ mua lầm tin về giải đua của em.”
Thẩm Vụ lập tức thả lỏng, cặp mắt hoa đào cong lên, “Vậy thì anh giúp em là phải rồi.” Vừa dứt lời, cậu đã chuyển chủ đề, “Bây giờ ông có muốn ép anh cũng không được, chúng ta ly hôn cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần em đồng ý là được rồi.”
Mạnh Hoài Chi hơi cau mày, cố gắng không hỏi mà đợi cậu nói tiếp.
“Bây giờ em thấy làm minh tinh cũng không có gì không tốt, giao lưu với người hâm mộ cũng vui nữa. Weibo của anh có hơn ba mươi triệu fan, anh nổi tiếng sẵn rồi, em không so được với anh. Nhưng em chỉ cần hai triệu thôi, đạt đến mức hai triệu em sẽ đồng ý ly hôn.”
Vẻ mặt Mạnh Hoài Chi nhìn không rõ cảm xúc, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Ông sẽ không vui đâu.”
Thẩm Vụ đã sớm đoán được, “Sau khi ly hôn em sẽ chăm đến thăm ông, dù sao ba năm anh ở nước ngoài cũng toàn là mình em đến, kết hôn hay ly hôn dường như cũng không có gì khác nhau.”
Mạnh Hoài Chi im lặng hồi lâu. Thẩm Vụ trầm ngâm một lát, nói thêm, “Hai triệu fan hẳn là không khó phải không, hiện giờ em đã có một trăm ngàn rồi.”
“Ừ, hot search nam thần đường đua lần trước đã chứng minh được tầm ảnh hưởng của em rồi, nếu như chính thức ra mắt, đạt mốc hai triệu có lẽ chỉ cần vài tháng.”
“Em cũng cảm thấy em rất có tiềm lực,” Thẩm Vụ đáp. “Đã có vài công ty giải trí gửi lời mời cho em rồi.”
Đến đây, cuộc thương lượng cũng đã coi như xong, nhưng bầu không khí lại không nhẹ nhàng như Thẩm Vụ tưởng. Cậu cụp mắt suy nghĩ, sớm muộn gì cả hai cũng ly hôn, đây cũng là lựa chọn tốt nhất khiến đôi bên cùng có lợi, việc đổi nghề rồi gia nhập giới giải trí có lẽ có thể thay đổi cái chết trong tương lai kia. Trước mắt, còn có sẵn một tiền bối nổi tiếng sẵn sàng giúp đỡ và dìu dắt cậu. Nhân vật thụ chính chưa lên sân khấu cũng là người trong giới, đợi đến khi gia nhập, cậu cũng có thể thuận tiện giúp hai người kết nối với nhau, đích thân xóa bỏ mối băn khoăn của thụ chính, tránh đi kết cục chỉ vì một nhân vật hi sinh mà nam chính phải truy thê hỏa táng tràng.
Mạnh Hoài Chi cụp mắt, lặng lẽ đứng bên cửa sổ sát đất, trên áo sơ mi trắng như có một tầng hơi lạnh. Thẩm Vụ cũng cúi đầu, tình cờ nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay anh, nhưng đến giờ này đối tượng diễn trò của hai người cũng đã ngủ từ lâu, khiến cậu không khỏi hỏi, “Sao anh vẫn còn đeo nhẫn thế?”
Mạnh Hoài Chi v**t v* bề mặt nhẫn lạnh lẽo, “Lúc ngủ anh sẽ tháo.”
“A phải rồi,” Thẩm Vụ chợt nhớ ra gì đó, đưa tay kéo mặt dây chuyền giấu trong cổ áo ra. Chiếc nhẫn bạc sáng lên lấp lánh trên bề mặt áo len mềm mại, tuy giống hệt với chiếc nhẫn trên tay Mạnh Hoài Chi nhưng vẫn còn vương một chút nhiệt độ cơ thể ấm áp, ngay cả chất liệu kim loại của sợi dây cũng khá tương đồng với chiếc nhẫn. Thẩm Vụ hơi cụp mắt, để lộ hàng mi dài mảnh, chậm rãi giải thích, “Em sợ làm mất, nên mới lồng vào dây chuyền đeo lên cổ.”
Mạnh Hoài Chi ngây người, đôi tay hơi lạnh rõ ràng đang đặt sau lưng nhưng dường như lại có thể tận mắt nhìn thấy hơi ấm còn sót lại trên chiếc nhẫn kia.
Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Trận chung kết của bữa tiệc tốc độ Bắc Kinh đã chính thức bắt đầu, người chiến thắng cuối cùng sẽ sớm lộ diện. Khán đài chật kín người, tiếng hò reo cổ vũ phấn khích của đám đông vang vọng khắp trường đua. Động cơ nổ vang như sấm, khói trắng bốc lên cuồn cuộn, hiệu lệnh vừa vang lên, những chiếc xe đua lập tức tăng hết tốc lực lao đi như mũi tên rời cung, tình hình cuộc đua vô cùng gay cấn.
Chiếc xe đua đỏ như lửa vụt lên dẫn đầu, bỏ xa đối thủ, thế nhưng tay đua vẫn không biết đủ mà không ngừng nhấn ga tăng tốc, tốc độ càng lúc càng nhanh, tựa như sắp sửa lao khỏi đường đua. Adrenalin của cả tay đua lẫn người xem đều tăng vọt. Lửa đỏ vụt qua khúc cua khó nhằn như một tia chớp, gần như sượt qua mép vành đai, đạp ga hết cỡ, tăng tốc tối đa, từng cơn gió mạnh vụt qua tầng tầng khán giả đang cực kỳ phấn khích.
“A a a a Thẩm Vụ!!!”
“Cố lên! Thẩm Vụ cố lên!”
“Thẩm Vụ!”
Hàng ngàn khán giả hòa chung nhịp hò reo cuồng nhiệt, bất kể đến từ đâu nhưng phần lớn đều gọi chung một cái tên. Cuối cùng, chiếc xe đỏ lửa thực hiện một cú drift tuyệt đẹp rồi dừng lại. Cửa xe mở ra, tay đua mặc trang phục đỏ pha đen, chưa cởi mũ bảo hiểm, không nhìn rõ mặt.
“Ngầu quá, mẹ nó, ngầu điên!!!”
“Quán quân! Thẩm Vụ đạt quán quân rồi!”
“Thẩm Vụ quá đỉnh!”
Thẩm Vụ cởi mũ, xuyên qua đám đông ồn ã, lùa tay vuốt mớ tóc mái rối bù mướt mồ hôi ra sau. Cậu cầm lên một chai nước khoáng, vừa ngẩng đầu thì bắt gặp một gương mặt quen thuộc. Thẩm Vụ mím môi, đậy nắp chai lại không uống nữa. Tuy diện mạo đối phương có vài phần giống cậu nhưng phong thái lại hoàn toàn khác, điềm đạm và nhã nhặn hơn, trên sống mũi cao thẳng là cặp kính gọng bạc. Giọng anh trầm thấp ôn hòa, “Tiểu Vụ, chúc mừng em.”
Hướng Tử Húc chậm chạp chạy đến thông báo, “Anh Vụ, anh Thẩm Bình đến tìm anh này.”
Thẩm Bình năm nay 33 tuổi, là anh trai cùng cha khác mẹ của Thẩm Vụ, lớn hơn cậu mười tuổi. Ba năm trước, sở dĩ cậu có thể thuận lợi kết hôn với Mạnh Hoài Chi cũng là nhờ người anh trai này âm thầm giúp đỡ. Lý do chính khiến ba Thẩm Vụ phản đối cuộc hôn nhân này có lẽ là do không tin tưởng đứa con trai út. Từ nhỏ cậu đã nghịch ngợm, muốn gì làm nấy, từng nhiều lần mâu thuẫn với phụ huynh, dù có phải bỏ nhà ra đi cũng muốn dấn thân vào đường đua. Thẩm Bình là người thân duy nhất tỏ ý ủng hộ tất cả đam mê của cậu, cũng từng phản bác ý kiến của mọi người để bênh vực cậu vô số lần.
Từ trước đến giờ Thẩm Vụ vẫn luôn rất biết ơn người anh trai bao dung rộng lượng này, nhưng sau khi biết mình sẽ chết vì đua xe, ánh mắt cậu nhìn Thẩm Bình ngày càng trở nên soi xét. Cậu dời mắt đi trước, hỏi Hướng Tử Húc xem còn kẹo m*t không. Tuy bị phớt lờ nhưng Thẩm Bình cũng không để bụng, chỉ cười hỏi, “Ăn kẹo là cách chúc mừng mới của em đấy à?”
“Không ạ.” Thẩm Vụ lắc đầu, thành thật trả lời, “Em đang… Bỏ thuốc.”
Thẩm Bình khẽ cau mày, tròng kính phản quang giấu đi cảm xúc trong mắt anh.
Thẩm Vụ bắt đầu hút thuốc từ năm mười sáu tuổi. Tuy có thể viện cớ với ba về việc trốn học hay ham thích thể thao mạo hiểm, nhưng đến chính cậu cũng không thể không thừa nhận rằng hút thuốc là thói xấu. Vào thời điểm còn chưa biết cách dùng bật lửa cho thành thạo, cậu đã bị Thẩm Bình bắt quả tang nửa đêm lén trốn trong sân hút thuốc. Sợ thì có sợ, nhưng người anh trai hiền lành ấy chẳng những không hề chỉ trích mà còn giúp cậu giấu giếm trước mặt ba, cứ như vậy hình thành thói quen nghiện thuốc như bây giờ.
“… Sao đột nhiên lại muốn bỏ thuốc thế?” Thẩm Bình hỏi.
“Hại sức khỏe ạ,” Thẩm Vụ đáp có lệ.
Thẩm Bình cũng không gặng hỏi, chuyển chủ đề, “Tối nay anh em mình về nhà ăn cơm nhé?”
Thẩm Vụ lắc đầu, “Em không về đâu, rồi lại cãi nhau với ông già thôi, mẹ cũng không bênh em.”
Thẩm Bình vẫn dịu dàng thuyết phục, “Yên tâm, còn anh đứng về phía em mà.”
Cuối cùng Thẩm Vụ cũng ngẩng đầu nhìn anh, “Nhưng em có hẹn đến thăm ông nội với Mạnh Hoài Chi rồi.”
Thẩm Bình hơi sửng sốt, sau đó nét mặt chậm rãi thả lỏng, “Ừ, vậy khi nào rảnh rỗi thì nhớ phải về nhà đấy, có gì cứ gọi cho anh.”
***
Thẩm Vụ về ký túc xá tắm gội sạch sẽ, thay sang một chiếc áo len dệt kim màu kem và quần dài màu nâu mềm mại, khác hẳn với phong cách bụi bặm thường ngày, trang phục sáng màu ấm áp cũng làm dịu đi các đường nét sắc sảo trên gương mặt cậu.
Xe Mạnh Hoài Chi đã đợi sẵn dưới cổng ký túc xá, Thẩm Vụ chạy chậm qua, mở cửa lên xe. Cửa xe đóng lại, làn hương thoảng mùi bồ kết nhã nhặn sạch sẽ sau khi tắm phất qua mặt Mạnh Hoài Chi. Anh hơi cụp mắt, nhìn chiếc cúp vàng lóng lánh đặt trên lớp áo len mềm mại, lúc này mới hiểu ra, “Thảo nào em muốn đi hôm nay.”
“Đúng vậy, nhân lúc cúp còn nóng em mang sang tặng ông luôn.” Thẩm Vụ nhìn sang, đúng lúc Mạnh Hoài Chi đặt tay lên vô lăng, đôi tay thanh mảnh trắng nõn tương phản rõ rệt với chiếc vô lăng bọc da đen, bất ngờ là trên ngón áp út lại có một chiếc nhẫn kim cương, cũng chính là nhẫn cưới của hai người. Tuy chưa tổ chức hôn lễ một cách chính thức nhưng nhẫn cưới là thứ không thể thiếu, nếu không chắc chắn sẽ bị nghi ngờ và truy hỏi không thôi.
Thẩm Vụ nhìn chiếc nhẫn kia một lát rồi quay đầu đi, chăm chú ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Mạnh Hoài Chi vừa lái xe, vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn cậu. Do hôm nay đến thăm ông nên Thẩm Vụ đã thay sang một kiểu trang phục ngoan ngoãn giản dị hơn, nhưng lại không tháo chiếc dây xích bạc trên cổ xuống. Lần trước gặp nhau tại câu lạc bộ anh cũng từng thấy nó, mặt dây luôn được giấu dưới cổ áo. Thẩm Vụ đã yêu thích đủ loại trang sức phong cách cá tính từ năm mười mấy tuổi, nhất là màu bạc hoặc màu đen, kết hợp tùy theo từng trang phục. Nhìn xuống chỉ thấy đôi tay trắng muốt cẩn thận nâng cúp, nhưng ngón áp út lại trống rỗng.
***
Đến nơi, Mạnh Chấn Thâm đã đợi sẵn từ lâu. Trong ba năm Mạnh Hoài Chi ở nước ngoài, Thẩm Vụ sẽ thường xuyên đến đây thăm ông cụ Mạnh, xem ra còn quen cửa quen nẻo hơn cả đứa cháu trai đích thực, cũng xoa dịu phần nào nỗi đau mất con trai, con dâu từ sớm của ông cụ. Cậu rảo bước đi trước, lên tiếng gọi, “Ông ơi.”
Ông cụ tóc bạc tươi cười bảo, “Ừ, Vụ Vụ đấy hả con.”
Thanh niên sức dài vai rộng cao hơn một mét tám lại bị một cụ già gầy yếu gọi bằng biệt danh đáng yêu như vậy khiến cậu vẫn cảm thấy hơi không quen. Trước kia Mạnh Chấn Thâm và những người khác hay gọi cậu là Tiểu Vụ, nhưng đến năm mười sáu tuổi, cậu không chịu gọi Mạnh Hoài Chi là anh, cũng không thích bị gọi bằng cái tên Tiểu Vụ nữa, bèn bảo với Mạnh Chấn Thâm, “Ông ơi, ông đừng gọi con là Tiểu Vụ nữa được không ạ? Nghe cứ như trẻ con cấp hai ấy.”
Mà khi đó Mạnh Hoài Chi đã là sinh viên đại học rồi. Vì vậy, Mạnh Chấn Thâm đành gọi cậu là Vụ Vụ. Cậu thiếu niên nhạy cảm với cái tên Tiểu Vụ lại hồn nhiên không nhận thấy hai chữ Vụ Vụ nom còn trẻ con hơn.
Cháu trai ruột và cháu trai hờ cùng đến ăn cơm làm Mạnh Chấn Thâm tươi cười không dứt miệng. Dùng bữa xong, ông mới bảo, “Hôm nay hai đứa ngủ lại đi, phòng có người dọn dẹp sạch sẽ rồi đấy.”
Tuy khó lòng từ chối được sự niềm nở của ông cụ nhưng hai người chỉ kết hôn trên danh nghĩa, nếu như ở lại qua đêm thì sẽ buộc phải ngủ chung. Ba năm trước, hai người chóng vánh kết hôn, chỉ vài ngày sau Mạnh Hoài Chi đã bay thẳng ra nước ngoài phát triển sự nghiệp âm nhạc, gặp phải tình huống này cũng là lần đầu tiên. Thẩm Vụ cố gắng khống chế biểu cảm, lén nhìn Mạnh Hoài Chi một cái, chỉ thấy anh thản nhiên đáp một câu “Vâng ạ” rồi thôi. Cậu cũng không muốn gặng hỏi trước mặt Mạnh Chấn Thâm, chỉ liếc anh một cái, ý bảo: Nếu anh cứ thế này thì sẽ truy thê hỏa táng tràng đó. Tiếc là Mạnh Hoài Chi không biết cốt truyện nên cũng không hiểu được hàm ý của cậu, hơn nữa trước nay anh rất ít khi để lộ cảm xúc ra mặt, nhiều năm hoạt động trong nghề cũng giúp anh tạo thành thói quen làm ngơ trước ánh nhìn của người khác. Mạnh Hoài Chi không nhìn sang, đứng dậy đi theo Mạnh Chấn Thâm lên lầu tìm phòng.
Mười giờ tối, ông cụ Mạnh ngoài bảy mươi đã đi ngủ từ sớm. Mạnh Hoài Chi có thể sáng tác mọi lúc mọi nơi chỉ với một chiếc máy tính, trên màn hình là những gợn sóng rực rỡ sắc màu, thế nhưng trong phòng ngủ lại rất yên tĩnh, mọi âm thanh đều bị khóa lại trong chiếc tai nghe choàng đầu của anh. Rõ ràng là người làm âm nhạc nhưng lại im lặng đến kỳ lạ. Thẩm Vụ đứng bên cửa sổ sát đất, suy tư một lát rồi gọi, “Mạnh Hoài Chi”.
Thấy đối phương tháo tai nghe xuống, cậu mới nói tiếp, “Em không hề vi phạm thỏa thuận đâu đấy.”
Nghe vậy, Mạnh Hoài Chi lập tức hiểu ra cậu đang nói về hot search. Anh buông tai nghe xuống, kiểm tra xem cửa đã khóa chưa rồi mới đi qua. Hai người đã nhất trí giữ kín việc kết hôn giả với bên ngoài, nhưng khi hot search “Mạnh Hoài Chi hẹn hò đêm khuya với nam minh tinh” nổi bùng lên, Thẩm Vụ lại cố ý trả lời những bình luận có liên quan đến anh, tuy rằng không nói rõ nhưng vẫn có ẩn ý. Thẩm Vụ cọ cọ nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi, “Em đang lợi dụng anh đó. Em cũng không biết sao em lại lên hot search nữa, nhưng em biết thế nào anh cũng áp xuống mà.”
Mạnh Hoài Chi cũng nói thẳng, “Phòng quan hệ công bên anh chúng mua hot search nhưng lỡ mua lầm tin về giải đua của em.”
Thẩm Vụ lập tức thả lỏng, cặp mắt hoa đào cong lên, “Vậy thì anh giúp em là phải rồi.” Vừa dứt lời, cậu đã chuyển chủ đề, “Bây giờ ông có muốn ép anh cũng không được, chúng ta ly hôn cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần em đồng ý là được rồi.”
Mạnh Hoài Chi hơi cau mày, cố gắng không hỏi mà đợi cậu nói tiếp.
“Bây giờ em thấy làm minh tinh cũng không có gì không tốt, giao lưu với người hâm mộ cũng vui nữa. Weibo của anh có hơn ba mươi triệu fan, anh nổi tiếng sẵn rồi, em không so được với anh. Nhưng em chỉ cần hai triệu thôi, đạt đến mức hai triệu em sẽ đồng ý ly hôn.”
Vẻ mặt Mạnh Hoài Chi nhìn không rõ cảm xúc, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Ông sẽ không vui đâu.”
Thẩm Vụ đã sớm đoán được, “Sau khi ly hôn em sẽ chăm đến thăm ông, dù sao ba năm anh ở nước ngoài cũng toàn là mình em đến, kết hôn hay ly hôn dường như cũng không có gì khác nhau.”
Mạnh Hoài Chi im lặng hồi lâu. Thẩm Vụ trầm ngâm một lát, nói thêm, “Hai triệu fan hẳn là không khó phải không, hiện giờ em đã có một trăm ngàn rồi.”
“Ừ, hot search nam thần đường đua lần trước đã chứng minh được tầm ảnh hưởng của em rồi, nếu như chính thức ra mắt, đạt mốc hai triệu có lẽ chỉ cần vài tháng.”
“Em cũng cảm thấy em rất có tiềm lực,” Thẩm Vụ đáp. “Đã có vài công ty giải trí gửi lời mời cho em rồi.”
Đến đây, cuộc thương lượng cũng đã coi như xong, nhưng bầu không khí lại không nhẹ nhàng như Thẩm Vụ tưởng. Cậu cụp mắt suy nghĩ, sớm muộn gì cả hai cũng ly hôn, đây cũng là lựa chọn tốt nhất khiến đôi bên cùng có lợi, việc đổi nghề rồi gia nhập giới giải trí có lẽ có thể thay đổi cái chết trong tương lai kia. Trước mắt, còn có sẵn một tiền bối nổi tiếng sẵn sàng giúp đỡ và dìu dắt cậu. Nhân vật thụ chính chưa lên sân khấu cũng là người trong giới, đợi đến khi gia nhập, cậu cũng có thể thuận tiện giúp hai người kết nối với nhau, đích thân xóa bỏ mối băn khoăn của thụ chính, tránh đi kết cục chỉ vì một nhân vật hi sinh mà nam chính phải truy thê hỏa táng tràng.
Mạnh Hoài Chi cụp mắt, lặng lẽ đứng bên cửa sổ sát đất, trên áo sơ mi trắng như có một tầng hơi lạnh. Thẩm Vụ cũng cúi đầu, tình cờ nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay anh, nhưng đến giờ này đối tượng diễn trò của hai người cũng đã ngủ từ lâu, khiến cậu không khỏi hỏi, “Sao anh vẫn còn đeo nhẫn thế?”
Mạnh Hoài Chi v**t v* bề mặt nhẫn lạnh lẽo, “Lúc ngủ anh sẽ tháo.”
“A phải rồi,” Thẩm Vụ chợt nhớ ra gì đó, đưa tay kéo mặt dây chuyền giấu trong cổ áo ra. Chiếc nhẫn bạc sáng lên lấp lánh trên bề mặt áo len mềm mại, tuy giống hệt với chiếc nhẫn trên tay Mạnh Hoài Chi nhưng vẫn còn vương một chút nhiệt độ cơ thể ấm áp, ngay cả chất liệu kim loại của sợi dây cũng khá tương đồng với chiếc nhẫn. Thẩm Vụ hơi cụp mắt, để lộ hàng mi dài mảnh, chậm rãi giải thích, “Em sợ làm mất, nên mới lồng vào dây chuyền đeo lên cổ.”
Mạnh Hoài Chi ngây người, đôi tay hơi lạnh rõ ràng đang đặt sau lưng nhưng dường như lại có thể tận mắt nhìn thấy hơi ấm còn sót lại trên chiếc nhẫn kia.
Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Đánh giá:
Truyện Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Story
Chương 5
10.0/10 từ 15 lượt.