Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi

Chương 39

76@-

Sắc trời ngoài cửa sổ đã sẩm tối. Thẩm Vụ vẫn đang say giấc trên chiếc giường lớn mềm mại, bàn tay bị nắm mềm mại buông thõng, không có phản ứng gì. Mạnh Hoài Chi lấy chiếc nhẫn Thẩm Vụ tháo ra trước khi đi ngủ trong tủ đầu giường, chậm rãi đeo lại cho cậu. Lẳng lặng suy tư một lúc lâu, anh mới hết sức kiềm chế mà nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên chiếc nhẫn kia. 


Dưới tác dụng của thuốc hạ sốt và truyền dịch, sau khi ngủ đủ lâu, Thẩm Vụ hồi phục rất nhanh. Đến chiều tối, lúc cậu tỉnh dậy, Mạnh Hoài Chi vẫn ở đó. Vừa mở mắt, còn chưa kịp nói gì thì Mạnh Hoài Chi đã áp tay lên trán cậu, dường như khả năng ngôn ngữ cũng bị bàn tay kia phong ấn. Giọng nói kề bên cũng đã trong trẻo trở lại, “Hạ sốt rồi.”


Một lát sau, Thẩm Vụ mới nghèn nghẹn hỏi, “Anh bỏ tay ra được chưa?”


“Có vẻ chưa được,” Mạnh Hoài Chi đáp.


Thẩm Vụ không khỏi bật cười, tiếng cười cũng mang theo âm mũi nghe hệt như đang hắt xì. Cậu cố gắng nhịn cười, cầm lấy nhiệt kế Mạnh Hoài Chi đưa. Đo xong nhiệt độ thì quả thật đã hạ sốt, ngoại trừ vẫn còn nghẹt mũi thì Thẩm Vụ đã gần như không còn khó chịu ở đâu nữa, bèn hỏi, “Mai em có cần về nhà cùng anh không?”


Mạnh Hoài Chi cũng không bắt buộc, “Để xem em khôi phục thế nào đã. Đừng vội, nếu đỡ khó chịu rồi thì dậy ăn cơm thôi.”


Thẩm Vụ yên tâm nhắm mắt lại, “Dạ.”


Mạnh Hoài Chi buồn cười nhìn gương mặt say ngủ yên bình kia, “Từ sáng đến giờ em chưa ăn gì đâu đấy, không thấy đói sao. Dậy ăn tối đi.”


Thẩm Vụ nghe vậy không ngồi dậy ngay mà chần chờ nắm chặt chăn, “Anh hai em có nhà không? Em không muốn ăn cùng anh ấy…”


Lúc này cửa phòng bị gõ vang, Thẩm Vụ lập tức im lặng. Thẩm Bình đẩy cửa bước vào, đặt khay thức ăn lên tủ đầu giường, dịu giọng bảo, “Tiểu Vụ, nếu em dậy rồi thì ăn cháo lót dạ trước đi rồi uống thuốc.”


Thẩm Vụ nhìn thấy chén cháo kia quen quen, bèn hỏi, “Dì Giang nấu ạ?” 


Dì Giang là người giúp việc đã làm việc ở đây mười mấy năm, cũng gần như người nhà. Ngữ điệu của Thẩm Bình vẫn bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa một chút mong chờ được khen ngợi, “Ừ. Anh nhờ dì qua đây một chuyến. Em thích ăn đồ dì nấu mà, chẳng mấy khi em về nhà, còn chưa được ăn.”


Thẩm Vụ lại không đồng tình, “Dì đã nghỉ phép rồi, lúc nào em ăn cũng được mà. Mùng một tết anh nên để dì về nhà đón tết mới phải.”


Thẩm Bình cụp mắt, “…Dì cũng về rồi. Là anh suy nghĩ không chu toàn, để sau anh gửi lì xì cho dì.”



Mạnh Hoài Chi nhìn chén cháo một cái, tiếp lời, “Anh cũng gọi cháo cho em rồi.”


Thẩm Vụ lập tức quay sang, “Dạ?”


Mạnh Hoài Chi nhìn điện thoại, “Anh vừa nhắn bên đó giao hàng rồi, khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến. Là cháo thịt bằm của Long Phượng Tửu Lâu, còn có vài món tráng miệng Quảng Đông nữa.”


“Mùng một tết mà cũng mở cửa sao.”


“Ừ. Hiện nay có rất nhiều người đón tết bên ngoài, thực ra ăn tết ở đâu không quan trọng, quan trọng là ở cùng ai.” Mạnh Hoài Chi bảo Thẩm Vụ, nhưng dường như lại có ẩn ý khác.


Thẩm Bình vẫn đứng đó. Lúc này Thẩm Vụ mới nhớ đến anh. Sau khi nói chuyện với Mạnh Hoài Chi, thái độ của cậu không còn chống đối như trước nữa, chỉ mỉm cười khách sáo nói, “Cảm ơn anh hai, làm phiền anh rồi.”


Thẩm Bình nhìn không ra cảm xúc, “…Ừ. Thế anh ra ngoài trước.”


Thẩm Vụ vừa ngủ dậy bụng đã đói cồn cào, nhưng vẫn nhất quyết không đụng đến chén cháo Thẩm Bình mang đến. Long Phượng Tửu Lâu giao hàng hỏa tốc, chưa đầy hai mươi phút đã giao thức ăn nóng hôi hổi đến biệt thự nhà họ Thẩm. Cậu mở nắp hộp giúp Mạnh Hoài Chi, thấy trên ngón áp út của cả hai đều đeo nhẫn, ngờ vực hỏi, “…Lúc ngủ em không tháo nhẫn sao?”


Mạnh Hoài Chi điềm nhiên đáp, “Ừ.”


Thẩm Vụ v**t v* bề mặt nhẫn mượt mà, vì không ảnh hưởng nhiều đến hoạt động hằng ngày nên đến giờ cậu mới phát hiện ra. Cậu bưng chén cháo lên bằng bàn tay đeo nhẫn, uống từng ngụm nhỏ dưới ánh mắt chăm chú của Mạnh Hoài Chi, “Cứ đeo đi vậy.”

***


Ăn tối xong, Mạnh Hoài Chi ra về. Sáng hôm sau, Thẩm Vụ khỏi bệnh, nhắn tin cho anh, thống nhất buổi tối sẽ đến ăn tết với ông cụ Mạnh.


Thẩm Vụ mang theo quà tết và một chiếc túi xách, bên trong là kịch bản của “Nhịp đập cuồng nhiệt” và một chiếc iPad mới mua để học tập. Đoàn phim sẽ làm việc trở lại vào ngày mùng ba tết, rất phù hợp với phong cách của đạo diễn Ôn Thế Hoa. Mà Thẩm Vụ vốn luôn thuận buồm xuôi gió trước giờ lại đang gặp phải một nan đề. Ôn Thế Hoa chọn cậu chủ yếu là vì tính cách cậu tương đồng với nhân vật nam phụ, lúc vào vai cũng rất trôi chảy, chỉ một lần là đạt, tiến độ còn nhanh hơn các diễn viên kỳ cựu giàu kinh nghiệm. 


Thế nhưng “Nhịp đập cuồng nhiệt” được quay ngược dòng thời gian. Đầu tiên là bối cảnh nơi làm việc – sân nhà của nam nữ chính – Thẩm Vụ chỉ nhẹ nhàng lướt qua là được, còn tiếp đó là bối cảnh học đường, nơi cậu và nữ chính có nhiều phân cảnh hơn. Thẩm Vụ có thể vào vai học sinh trung học ham chơi, cũng có thể đưa nữ chính đi hóng gió khắp nơi, dường như bẩm sinh đã biết cách hấp dẫn người khác, nhưng lại không biết biểu đạt ánh nhìn say đắm khi rơi vào lưới tình với đối phương. Vốn dĩ cậu đã không có kinh nghiệm tình trường, do đó cũng thiếu đi sự thấu hiểu trong tình yêu, chưa kể đến việc phải diễn chung với bạn mình.


Thẩm Vụ mang theo những bối rối đó đến nhà họ Mạnh. Càng nhiều người biết thì bí mật càng khó giữ, vì vậy trong hai gia tộc lớn, những người duy nhất biết về cuộc hôn nhân của hai người chỉ có cha mẹ, anh trai Thẩm Vụ và ông cụ Mạnh Chấn Thâm. Cha mẹ Mạnh Hoài Chi mất sớm, cô dì chú bác không thân thiết, hiển nhiên bí mật này cũng không cần thiết phải nói ra. Lúc nhỏ Thẩm Vụ thường xuyên đến đây chơi, đến lớn kết hôn rồi cũng vậy. Cậu nhiệt tình chào hỏi người lớn, nhân lúc không ai chú ý thì lặng lẽ ôm ipad trốn vào một góc, chẳng khác nào một người mắc chứng sợ giao tiếp đang tránh né các tương tác xã hội.


Tuy nhiên nếu các bạn nhỏ hào hứng đến chơi thì Thẩm Vụ cũng rất hoan nghênh. Cũng phải đến ba năm không gặp cô bé này, không ngờ đối phương vẫn nhớ mình, còn cậu phải nhìn lại vài lần mới nhận ra. Trẻ con ba tuổi và trẻ con sáu tuổi đã khác nhau một trời một vực. Cô bé tên là Mạnh Hứa Âm, là con gái của anh họ Mạnh Hoài Chi, tuy còn nhỏ nhưng đã cực kỳ xinh đẹp. Cô bé thân thiết dựa vào cánh tay cậu, ló đầu sang, “Anh Vụ Vụ ơi, anh đang xem gì thế?”



Thấy bầu không khí mờ ám giữa nam nữ chính đã lên đến đỉnh điểm, hai người sắp sửa hôn nhau đến nơi, Thẩm Vụ nhanh tay tua về đầu phim, chỉ vào tiêu đề trên màn hình, “Anh đang xem một bộ phim, tên là “Định mệnh anh yêu em”.”


“Sao anh lại xem cái này?” Cô bé tỏ rõ vẻ ghét bỏ không phù hợp với lứa tuổi, gương mặt nhỏ nhăn nhúm như đang muốn nói: Đến cả học sinh lớp lá bọn em cũng không thèm xem.


Thẩm Vụ tua đi một đoạn, dừng video tại khung hình quay đặc tả nữ chính Lâm Yên Nhiên, “Em biết chị này không? Anh đang đóng phim cùng chị ấy, phải xem xem hai anh chị này diễn thế nào rồi học theo.”


Mạnh Hứa Âm nhíu tít mày, “Đóng phim cùng chị gái này ư? Sao anh không đóng với cậu em?” Mạnh Hoài Chi thực sự quá nổi tiếng, vừa lên lớp mầm mà Mạnh Hứa Âm đã biết cậu mình là ngôi sao lớn, còn xin chữ ký cho các bạn cùng trường mẫu giáo nữa.


“Bởi vì cậu em là ca sĩ, ca sĩ thì đi hát,” Thẩm Vụ giải thích.


“Em xem phim cậu đóng rồi mà!” Trí nhớ của cô nhóc tương đối tốt.


Thẩm Vụ rộng lượng không hơn thua với trẻ con, nhưng Mạnh Hứa Âm vẫn nhất quyết không chịu bỏ qua, “Anh đừng đóng phim với chị này nữa, đóng phim với cậu em không tốt sao?”


Thẩm Vụ đang nghĩ xem nên giải thích độ phức tạp của giới giải trí cho một cô bé sáu tuổi thế nào thì tập phim vừa vặn phát đến cảnh hôn vừa bị bỏ qua kia. Cảnh này rõ ràng là giả, nhưng cô nhóc lại tin là thật, vội túm chặt cánh tay cậu trốn đi, than thở như người lớn, “Hầy–”


Thẩm Vụ bấm dừng phim, tìm trò chơi khác trên ipad cho cô bé. Mạnh Hứa Âm không thèm để ý, lắc lắc tay cậu, “Anh Vụ Vụ, anh đóng phim với cậu em đi được không?”


Thẩm Vụ không khỏi buồn cười, cố ý tua đến cảnh hôn dọa đứa nhóc ngây ngô, “Có muốn anh với cậu đóng thế này không?”


“Dạ muốn!!!” Mạnh Hứa Âm che mắt không dám nhìn, gật đầu lia lịa. 


Trước mặt trẻ con, Thẩm Vụ chẳng hề băn khoăn gì mà ra sức cợt nhả, “Không được đâu, em gọi anh ấy là chú, nhưng lại gọi anh là anh, vậy thì quay cảnh hôn sao được. Như thế là trái với thuần phong mỹ tục đấy.”


 Mạnh Hứa Âm nhìn cậu qua kẽ tay, “Trái thuần phong mỹ tục là gì ạ?”


“Ờ thì… Là phạm pháp đó.”


“Ồ.” Mạnh Hứa Âm tưởng thật, nghiêm túc cau mày suy tư, cuối cùng đưa ra một giải pháp, “Không sao đâu ạ, cậu em giàu lắm.”



Thẩm Vụ câm nín. Cho rằng chỉ cần có tiền thì phạm pháp cũng chỉ là chuyện nhỏ, cách dạy con của nhà họ Mạnh chắc chắn có vấn đề. Mạnh Hứa Âm lại ló đầu sang, dường như còn muốn xem tiếp cảnh hôn trên màn hình. Để bảo vệ tâm hồn trong sáng của trẻ nhỏ, cậu vội vàng giấu ipad vào lòng, quay mặt đi, lại vô tình chạm mắt với Mạnh Hoài Chi. Thẩm Vụ đờ người, không biết anh nghe được bao nhiêu rồi. Mạnh Hoài Chi chẳng những không có ý kiến gì về phát ngôn chấn động của cô nhóc mà còn lấy cớ giải vây cho Thẩm Vụ, “Đi ra đây với anh.”


Thẩm Vụ vội vàng bỏ lại Mạnh Hứa Âm, ôm ipad chạy biến. Đi đến cầu thang không người, Mạnh Hoài Chi mới hỏi, “Em xem gì thế?”


“Em xem phim cũ của chị Lâm Yên Nhiên, học hỏi một chút.”


Hai người tránh mặt họ hàng dưới lầu, trốn vào phòng làm việc. Mạnh Hoài Chi không hiểu lắm, lại hỏi, “Em xem làm gì?”


“Ừm… Để xem chị ấy đối diễn với các nam diễn viên khác thế nào, em không nhập vai được.” Thẩm Vụ đặt ipad lên bàn, cứng họng. Trên màn hình rõ ràng là cảnh hôn cậu vừa lấy ra trêu Mạnh Hứa Âm. 


Ánh mắt Mạnh Hoài Chi lóe lên vì kinh ngạc, “…Cảnh hôn à?”


“Không có không có, không phải đâu.” Thẩm Vụ vội vàng chữa cháy. “Em là nam phụ thôi, không có cảnh hôn với nữ chính. Cảnh thân mật nhất… Có lẽ là áp tường?”


“Ừm, vậy em đã quay chưa?”


Thẩm Vụ uể oải đáp, “Đáng lẽ trước tết đã phải quay rồi, nhưng em diễn mấy lần mà chưa qua. Thế nên đạo diễn Ôn bảo em tìm cách nhập vai, ngày kia thử lại.”


Mạnh Hoài Chi liếc ipad, thấy cảnh hôn mà Thẩm Vụ muốn học hỏi chính là “áp tường”. Nam chính một tay chống tường, cúi đầu ép nữ chính vào góc nhỏ đầy mờ ám. Dù chỉ là cảnh quay từ xa để dễ lợi dụng góc độ nhưng bầu không khí ngọt ngào mà sự chênh lệch chiều cao và hình thể mang lại cũng đủ để người xem đỏ mặt hú hét.


Thẩm Vụ đã rất quen thuộc với các diễn viên chính, giới thiệu ngắn gọn về cốt truyện mình đã thuộc nằm lòng, “Thực ra Yến Xuyên và Nguyễn Tranh có thích nhau, nhưng con người nam thứ giống như một cơn gió tự do vậy, cậu ta không thể ổn định được cảm xúc để xác nhận quan hệ và gánh vác trách nhiệm với nữ chính. Giống như trong cảnh này, cậu ta ép nữ chính vào góc tường, không ngừng tiến lại gần, nhưng cuối cùng lại không hôn cô ấy mà chỉ mỉm cười cho qua thôi.”


Mạnh Hoài Chi xác định trọng điểm từ bài diễn thuyết dài dòng của Thẩm Vụ, “Sao em lại mắc kẹt ở cảnh này thế?”


Thẩm Vụ do dự đáp, “Bởi vì cảnh này… Cần phải quay cận cảnh, đạo diễn Ôn không hài lòng với ánh mắt của em.” Ôn Thế Hoa khắt khe có tiếng, Thẩm Vụ nhớ lại cũng tự thấy buồn cười, “Anh ấy nói em nhìn cái xe còn tình cảm hơn lúc nhìn nữ chính.”


Mạnh Hoài Chi không buồn cười chút nào, chỉ hỏi, “Em có lưu các cảnh quay lỗi không?”


Thẩm Vụ gật đầu, “Có ạ. Đạo diễn Ôn đưa em rồi bảo về tự xem lại. Thực ra em thấy anh ấy nói cũng đúng…”



Mạnh Hoài Chi xem qua video, gật đầu đồng tình, “Đúng thật.” Quả nhiên nhìn cái xe còn tình cảm hơn lúc nhìn nữ chính.


Thẩm Vụ có thể vui vẻ thuật lại những lời chê bai của Ôn Thế Hoa nhưng không có nghĩa là muốn để Mạnh Hoài Chi nhìn thấy cảnh tượng đáng xấu hổ này. Cậu vội vàng cất điện thoại đi, tiếp tục nghiên cứu tác phẩm tiêu biểu của Lâm Yên Nhiên. “Được rồi, để em xem lại…”


Mạnh Hoài Chi còn quan tâm hỏi lại, “Sắp phải quay rồi, em chỉ xem mà không luyện tập sao?”


Thẩm Vụ vừa chăm chú xem video vừa trả lời, “Em đã tập rất nhiều lần rồi, cũng làm phiền chị Yên Nhiên nữa. Em sẽ tự tìm trạng thái trước.”


“Anh tập với em nhé?” Mạnh Hoài Chi đề nghị.


“Dạ?” Thẩm Vụ ngơ ngác quay đầu lại, “Phải rồi, anh cũng từng đóng phim mà…” Nhưng hình như không phải phim tình cảm, cùng lắm anh cũng chỉ đóng vai khách mời trong phim của bạn bè mà thôi.


Dường như Mạnh Hoài Chi đã nhìn ra sự nghi ngờ của cậu, nói thêm, “Ra ngoài lại phải tiếp chuyện họ hàng, anh ở đây cũng không có việc gì làm. Cứ coi anh là bạn diễn của em đi, anh phải làm gì đây?”


Nếu đối phương đã nói vậy thì Thẩm Vụ cũng không khách sáo nữa, lập tức đứng dậy chỉ đạo, “Anh đứng dựa lưng vào tường là được.”


“Đây.” Mạnh Hoài Chi làm theo.


Thẩm Vụ đi đến, nhưng cứ gần thêm một bước thì kịch bản nằm lòng kia lại càng mờ nhạt thêm một chút, đến khi cậu cách đối phương một bước chân thì trong đầu đã rỗng tuếch. Gương mặt này đã quá đỗi quen thuộc, là ánh trăng sáng cao vời vợi, ánh mắt u tình trống vắng tựa như mặt hồ mùa đông. Nhưng Thẩm Vụ hãy còn nhớ rõ khi quay tập đầu tiên của “Chuyến thám hiểm kỳ thú”, hơi thở Mạnh Hoài Chi phả vào tai cậu lại ấm áp vô cùng. Khoảng cách dần thu hẹp lại chỉ còn hai, ba mươi centimet, tầm mắt chỉ còn lại gương mặt người đối diện, nhưng cho đến tận lúc này cậu vẫn chưa ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo ấy. Đó là vì chính Mạnh Hoài Chi cũng đang nín thở, lồng ngực căng tức, bên tai ầm vang. 


Trong đầu Thẩm Vụ trống trơn, đổ dồn toàn bộ sự chú ý vào lòng bàn tay mướt mồ hôi. Cậu mở tay ra, áp lên bức tường phía sau Mạnh Hoài Chi, giờ là lúc cần cúi đầu áp “nữ chính mảnh mai” vào vòng tay, tiếp tục kéo gần khoảng cách. Môi cả hai chỉ còn cách nhau vài centimet, hơi thở nóng bỏng quấn quýt, nữ chính nhắm mắt lại, cậu mỉm cười tỏ vẻ nhẹ nhàng rồi thu tay lùi lại. Thẩm Vụ đột nhiên rụt tay lùi lại trước, “Không được rồi, diễn với anh còn khó hơn diễn với chị Yên Nhiên nữa, anh cao quá.”


Mạnh Hoài Chi vô cớ cảm thấy buồn bã. Anh điều hòa lại hơi thở, hỏi, “Cao quá sao?”


Thẩm Vụ rời mắt, “Dạ. Em còn chẳng cần cúi đầu, cảnh sau không diễn được rồi…”


Mạnh Hoài Chi suy tư nhìn cậu. Thẩm Vụ quay mặt đi, qua khóe mắt thoáng thấy Mạnh Hoài Chi bất chợt quay người lại. Hệt như lúc ở trường học bỏ hoang, đối phương kéo cậu vào phòng, mạnh mẽ ấn vai cậu đẩy lên tường, cảnh “áp tường” trong truyền thuyết lập tức được tái hiện, nhưng đã đảo khách thành chủ. Thẩm Vụ hoàn hồn, chỉ thấy gương mặt ngược sáng của người đối diện đang áp sát mình, cặp mắt đen sáng rực vì một thức cảm xúc khó gọi tên. Người nọ lên tiếng, giọng nói trầm đến kỳ lạ, chẳng còn trong trẻo như mọi khi, “Em xem, vẫn diễn được đấy thôi.”


Thẩm Vụ cứng họng, đó là vì Mạnh Hoài Chi áp sát khiến cậu vô thức khuỵu xuống mà thôi. Thấy đối phương càng ngày càng gần, cậu vội vàng lên tiếng, “Khoan đã, không có cảnh hôn mà. Cũng không cần ăn gian góc quay!”


Mạnh Hoài Chi cứ như không nghe thấy, đến khi khoảng cách bị rút ngắn đến cực hạn mới dừng lại, chăm chú nhìn cậu. Thẩm Vụ nín thở, tim lỡ một nhịp, trong đầu như có hàng trăm con ngựa đang phi nước đại, điên cuồng kêu gào, phất cờ hò reo. Sau khi bình tĩnh lại đôi chút, cậu mới vội vã tránh ra trong sự ngỡ ngàng, con ngươi cũng giãn ra. Chẳng phải đây là cảnh tượng chỉ xảy ra trong tiểu thuyết với thụ chính hay sao? Chưa kể đến, cậu còn không ngờ Mạnh Hoài Chi cao hơn mét tám lại có thể áp tường người cũng hơn mét tám như mình… Mất mặt không chứ!


Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi Truyện Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi Story Chương 39
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...