Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi

Chương 23

127@-

“Mở cửa ra mau mở cửa ra mau! Mẹ nó!” Lâm Yên Nhiên càng lúc càng sốt ruột, không kìm được chửi thề, rồi lại đột nhiên hạ giọng, “Ma đến rồi! Mau mở cửa…”


Thẩm Vụ sững sờ, nghe Lâm Yên Nhiên nói ma đã đến, cậu không do dự nữa mà vội vàng mở cửa để hai người vào trong phòng an toàn. Lâm Yên Nhiên dáng người mảnh mai, cửa vừa mở một nửa đã chen vào được, vừa thở phào nhẹ nhõm quay đầu lại thì thấy Lương Thu chưa vào cùng. Thẩm Vụ nhanh chóng muốn mở cửa rộng thêm nhưng bị Lương Thu mạnh mẽ đẩy lại, người đàn ông trầm tính lúc này lại cực kỳ nghiêm nghị nói, “Để tôi đánh lạc hướng con ma, nếu không được thì sẽ nhận lỗi ở phòng giáo vụ, mọi người mau tranh thủ thời gian!” 


Chưa đợi Thẩm Vụ nói thêm, anh đã buông tay nắm cửa chạy đi. Thẩm Vụ đóng cửa lại rồi ép lưng lên, ngưỡng mộ đến mức không khỏi thốt lên, “Anh Lương ngầu thật đấy…”


Trong phòng đạo diễn, Phương Từ chăm chú quan sát từng hành động của các khách mời. Anh Lương ngầu thật đấy? Phương Từ câm nín, thà khen Nam Đăng Vi đẹp trai còn hơn. Ba người trong phòng phát thanh đồng loạt im lặng. Lát sau, Lâm Yên Nhiên đồng tình nói, “Chị cũng thấy vậy.”


Nữ nghệ sĩ độc thân cần tránh tiếp xúc với người khác giới, nhưng chỉ trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Lâm Yên Nhiên đã cảm thấy hơi ỷ lại vào Lương Thu, vì thế cô nàng chẳng buồn e ngại mà chân thành nói, “Anh ấy thực sự rất đáng tin cậy. Chúng ta mau tìm manh mối thôi, tìm được đường ra rồi cứu anh ấy cùng đi!”


[Anh trai trầm tính điềm đạm x Em gái ngọt ngào đáng yêu cũng đẹp đôi đấy.]


[Chờ chút, nhóc ngầu nhà chúng ta đang khen người đàn ông khác đẹp trai đấy ư?]


[Tôi còn nhớ Vụ Vụ từng nói trên Weibo rằng mình là fan anh Hoài đúng không, thay lòng đổi dạ nhanh như gió vậy.]


[Thực ra cậu ấy giống tui đó, chỉ là ở độ tuổi bất lực nhất gặp được người đàn ông thứ 73 mình muốn bảo vệ mà thôi ~.]


[Anh Hoài: ? Anh vẫn ở đây đấy.]


Thẩm Vụ đã trở thành tâm điểm của cả phòng phát thanh, một câu nói vu vơ của cậu cũng đủ để khiến mọi người ra sức suy diễn và trêu ghẹo không ngớt. 


Ba người tranh thủ thời gian chia nhau tìm kiếm manh mối. Mạnh Hoài Chi kiểm tra bàn ghế và tủ, Lâm Yên Nhiên xem xét kỹ các chi tiết nhỏ, đến cả bàn phím cũng nhấc lên kiểm tra. Thẩm Vụ đi sát tường tìm kiếm, chợt nảy ra một ý. Cậu lật một góc miếng bọt biển cách âm rách nát lên rồi sững sờ. Nam Đăng Vi đã tìm được các bài báo về vụ hỏa hoạn cách đây hai mươi năm, nhưng ngôi trường bỏ hoang này có lẽ đã được tu sửa lại, tất cả các phòng đều rất cũ nhưng không hề có dấu vết hỏa hoạn nào. Tường lớp học được sơn lại, tường phòng phát thanh thì được dán bọt biển cách âm để che đi vết cháy. Tuy nhiên qua năm tháng, lớp bọt biển đã xuống cấp, dễ dàng được lật lên để lộ nguyên trạng của bức tường bên dưới. Thẩm Vụ vội gọi hai người còn lại đến, “Em phát hiện ở đây có dấu vết của vụ cháy.”


Lâm Yên Nhiên cũng thông báo phát hiện của mình, “Nhìn này, trên tường có biển cấm hút thuốc. Nhưng đây là phòng phát thanh của trường cấp ba, làm gì có học sinh nào hút thuốc ở đây chứ? Tấm biển này rất dư thừa, có thể đây cũng là manh mối.”


Ba người phối hợp rất ăn ý, cuối cùng Mạnh Hoài Chi nói, “Có người giấu gạt tàn thuốc trong tủ.”


Tất cả các đạo cụ manh mối đều được làm rất tỉ mỉ, thoạt nhìn cực kỳ rách nát bẩn thỉu, Mạnh Hoài Chi chỉ chỉ về phía tủ chứ không lấy đạo cụ ra. Tuy gương mặt anh luôn lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng các fan lại rất hiểu anh, không ngừng spam bình luận lên án chương trình. 


[Anh Hoài mắc chứng ám ảnh sạch sẽ, ngôi trường hoang phế này thật sự làm khó anh ấy quá.]


[Đạo cụ giống thật quá, cách màn hình còn ngửi được mùi nữa.]


[Chắc không? Bệnh ám ảnh sạch sẽ á? Sao tôi không nhìn ra nhỉ? (đầu chó)]


[Bệnh sạch sẽ Schrodinger thôi, chỉ ngoại lệ với một mình em ấy mà. (đầu chó)]


Nghe vậy, Thẩm Vụ đến gần muốn lấy gạt tàn trong tủ ra, nhưng lại bị Mạnh Hoài Chi ngăn cản, còn thản nhiên nói, “Tìm thấy là được rồi. Giờ chỉ cần suy luận thôi. Nếu suy luận đúng thì loa phát thanh sẽ vang lên như trước và hai học sinh đã chết sẽ cung cấp manh mối cho chúng ta.”


Thẩm Vụ và Lâm Yên Nhiên đều gật đầu. Thẩm Vụ nghĩ một chút rồi nói, “Có phải trước đây có học sinh hút thuốc trong phòng phát thanh không? Vậy nên mới gây ra vụ cháy…”


“A!” Lâm Yên Nhiên như bị điện giật, nổi hết da gà, “Hai người còn nhớ manh mối tôi và anh Lương tìm được không? Trong nhật ký của cậu nam sinh bị bắt nạt đó viết rằng những tên côn đồ kia thường bắt nạt mình trong giờ nghỉ trưa hoặc sau giờ học, ở những nơi không có người hay camera giám sát, có muốn cầu cứu cũng không thể…” Lâm Yên Nhiên nuốt nước miếng, dừng một chút rồi nói tiếp, “Cậu ấy thường bị những kẻ đó dùng đầu thuốc lá dí vào người. Phải chăng vụ cháy trong phòng phát thanh có liên quan đến cái chết của cậu ấy?”


Vừa dứt lời, loa phát thanh lập tức vang lên. Những âm thanh hỗn loạn như thể đang tái hiện một cảnh tượng nào đó, nhiều giọng nói đan xen, thỉnh thoảng còn có tiếng quần áo cọ vào nhau sột soạt và tiếng xô đẩy, tiếng bật lửa “Tách” một cái cũng rất rõ ràng. Thẩm Vụ nín thở, chăm chú lắng nghe. 


“Sao thằng này vừa nhìn đã thấy ngứa mắt thế nhỉ?”



“Ha ha ha ha.”


“Bọn tao chưa từng đến phòng phát thanh, mày có hiểu không?”


“Có hiểu không?”


Những lời đe dọa ác độc lẫn trong tiếng cười khinh miệt, âm thanh càng lúc càng lớn, dù không nhìn thấy nhưng có thể tưởng tượng chủ nhân của những giọng nói ấy đáng sợ đến mức nào.


“Hiểu, hiểu rồi… Tôi sẽ không… Nói với thầy cô.” Chất giọng quen thuộc của cậu học sinh kia cất lên, run rẩy đầy sợ hãi.


“Mày còn muốn mách thầy cô cơ à?”


“Tố cáo không phải việc học sinh ngoan nên làm đâu.”


Những tên bắt nạt ngang ngược vô lý, thản nhiên bịa ra một cái cớ để dạy dỗ cậu. Tiếng nắm đấm, chân đá nện vào da thịt không thương tiếc, cậu học sinh vô tội cố gắng chịu đựng cơn đau dữ dội, cho đến khi không thể chịu nổi nữa mới rên lên. Sau một lúc lâu, trận đánh hội đồng cuối cùng cũng kết thúc. “Ê, đợi đã,” có người lên tiếng, “Dạo này ủy ban chống bạo lực học đường kiểm soát rất nghiêm, vết bỏng đầu thuốc lá nhìn lộ quá.”


Một người khác bực bội tặc lưỡi, chuyển sang cảnh cáo nạn nhân, “Nếu có ai hỏi thì cứ nói là mày hút thuốc nên bị bỏng, hiểu chưa?”


“Hiểu, hiểu rồi…”


“Được rồi, đi thôi.”


Mấy tên côn đồ ai nấy đều cầm một điếu thuốc trên tay, trước khi rời đi, chúng vứt luôn tàn thuốc xuống đất, dẫm tắt rồi bỏ đi. Cậu nam sinh thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, sau đó không biết là do quá mệt mỏi nên ngủ quên hay ngất đi vì đau đớn mà một lúc lâu sau phòng phát thanh không hề có bất cứ âm thanh nào nữa. “Hết rồi sao?” Thẩm Vụ nhíu mày hỏi.


“Chưa chắc,” Mạnh Hoài Chi đáp. “Chúng ta vẫn không biết cậu học sinh này chết như thế nào.”


Phòng phát thanh im lặng đã lâu đột nhiên “cạch” một tiếng, sau đó là tiếng khóa cửa. Thẩm Vụ vội vàng chạy đến nhưng vẫn không kịp. Cửa gỗ đã bị khóa từ bên ngoài. Cậu tuyệt vọng xoay tay nắm cửa vài lần, đúng lúc này, loa phát thanh treo trên đầu lại phát ra âm thanh lần nữa, giọng nói từ trên cao vọng xuống như thể người nói đang đứng ngay bên cạnh, “Khụ, khụ. Cháy rồi sao…”


“Sao cửa không mở được vậy?”


“Chìa khóa đâu? Chắc chắn là bọn chúng lấy chìa khóa của mình, cũng chính bọn chúng khóa cửa từ bên ngoài…”


“Cứu tôi với! Có ai ở ngoài không? Cháy rồi, cứu tôi với!”


“Cứu tôi với!”


Tiếc là ban đêm trường học không có một ai, cậu học sinh vừa đập cửa vừa gào lên cầu cứu, lửa càng ngày càng lớn, giọng cậu cũng càng ngày càng nhỏ. Khán giả trong phòng livestream tuy cách màn hình nhưng vẫn không khỏi rùng mình sợ hãi.


[Mẹ nó, sao cửa lại khóa? Đang tái hiện lại vụ cháy phải không?]


[Vậy là cậu học sinh đó bị thiêu sống sao? Đáng thương quá…]


Thẩm Vụ đã hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện, trên đầu là tiếng cầu cứu vô vọng của nam sinh, trước mắt là cánh cửa bị khóa, dập tắt hi vọng duy nhất. Thẩm Vụ im lặng, thử xoay tay nắm cửa vài lần nhưng cánh cửa vẫn không hề lay chuyển. Cậu nhìn cánh cửa gỗ cũ kỹ trước mặt, lùi lại một bước, rồi trước ánh mắt hoang mang của người xem và nhân viên trong phòng giám sát, cậu giơ chân đạp mạnh vào cửa. “Rầm” một tiếng, cửa mở. Phương Từ há hốc miệng, nhân viên tổ đạo cụ mắt tròn mắt dẹt, lẩm bẩm, “Không thể nào, cánh cửa này sẽ tự động mở sau khi kết thúc đoạn hồi tưởng mà…” Họ còn cố ý chuẩn bị khóa điều khiển từ xa cao cấp, vậy mà còn chẳng cần dùng đến.


Độ mỏng manh của cánh cửa cũng vượt ngoài dự đoán của Thẩm Vụ, cậu ngẩn ra một chút rồi tỉnh táo lại trước cả nhân viên của chương trình, “Đi mau.”


Lâm Yên Nhiên và Mạnh Hoài Chi lập tức theo sát. Tuy đã giải mã được bí ẩn về vụ hỏa hoạn và cái chết của cậu học sinh nhưng lối ra của tòa nhà này vẫn còn là ẩn số. Phòng phát thanh nằm ngay bên cạnh cầu thang lớn của tầng hai. Ba người rời khỏi phòng, đi theo cầu thang nhỏ xuống đến chiếu nghỉ, nơi dán nội quy trường, từ đó có thể nhìn thấy cánh cửa chính tầng một đang bị khóa. Khi đi ngang qua cầu thang tầng hai, Thẩm Vụ nhìn xuống thì không thấy cánh cửa bị khóa kia nhưng có thể nhìn thấy nền tầng một qua khúc cua. Thẩm Vụ dừng bước, Lâm Yên Nhiên đi đến, nhìn theo ánh mắt cậu rồi hít sâu, không khỏi thoát vai một câu, “Chương trình đùa tôi phải không?”


Các bảng thông báo trên tường đang bốc cháy dữ dội, cầu thang lớn dẫn xuống tầng một lát gạch men, tuy không dễ cháy nhưng đã bị gắn đầy dây cháy chậm, biến thành biển lửa rừng rực. Hai cái đầu ló ra từ đầu cầu thang, Mạnh Hoài Chi đột ngột lên tiếng, “Xem ra lối thoát chỉ có thể ở nằm ở tầng trên.”



Thẩm Vụ hoàn hồn, “Ừm. Chúng ta lên phòng giáo vụ ở tầng năm cứu anh Lương trước, em tìm được dao ở phòng mỹ thuật rồi, vẫn chưa dùng đến.”


Ba người nhanh chóng nhất trí, không chần chừ mà lập tức chạy lên. Quá trình diễn ra rất suôn sẻ, trong phòng giáo vụ cũng không hề có bóng dáng con ma. Thẩm Vụ và Lâm Yên Nhiên giúp Lương Thu cởi trói, Mạnh Hoài Chi đứng ở cửa canh chừng, đề phòng con ma đột ngột xuất hiện. Trong phòng có một chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ, lúc này đang chỉ 11 giờ 30. Tuy quá trình giải đố thuận lợi đến khó tin nhưng họ đã tốn không ít thời gian đuổi bắt với con ma nên cảm giác thời gian trôi qua nhanh hơn nhiều. Khán giả trong phòng livestream cũng rất bất ngờ vì đã bất giác ngồi xem hai tiếng rưỡi đồng hồ, không chỉ không thấy mệt mà còn rất hào hứng, muốn chương trình kéo dài hơn nữa. 


[A a a sao chỉ còn nửa tiếng nữa chứ!!]


[Sao tôi cảm thấy tìm lối thoát mới là phần khó nhất nhỉ, nửa tiếng cũng chưa chắc đã tìm được đâu.]


[Nếu không tìm được lối thoát thì mong chương trình nhốt luôn Thẩm Vụ ở đây, livestream cho chúng tôi xem 24 tiếng luôn cũng được.]


[Bên trên đợi chút, dẫn cả anh Hoài Chi của cậu ấy theo đi, có bạn có bè cho đỡ cô đơn. (đầu chó)]


[Chết cười, có nằm mơ chắc anh Hoài cũng không nghĩ đến lần đầu tiên tham gia chương trình thực tế lại bị mắc kẹt không thoát ra được ha ha ha.]


Tất nhiên chương trình sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Để đảm bảo sức hấp dẫn cho chương trình, nhà sản xuất sẽ cố ý kiểm soát thời gian ở nửa đầu, chỉ để lại cho các khách mời nửa tiếng để tìm lối ra. Nếu các khách mời không thể tìm ra lối thoát, họ sẽ đưa ra gợi ý rõ ràng hơn lúc gần nửa đêm để khách mời kịp thoát khỏi ngôi trường bỏ hoang vào phút chót, đẩy sự gay cấn lên đến cao trào.


Lần trước đến phòng giáo vụ cứu Nam Đăng Vi, Thẩm Vụ chỉ lo tìm kéo để cắt dây trói, lại lo ma sẽ bất chợt quay lại nên chẳng còn tâm trí gì để tìm manh mối nữa. Mạnh Hoài Chi cũng không ở lại đó lâu hơn là bao, nếu không anh đã không đến phòng phát thanh trước chờ cậu đến. Lương Thu được cắt dây trói, cùng Lâm Yên Nhiên kiểm tra kỹ càng các đồ đạc trong phòng, còn Thẩm Vụ tiếp tục tìm kiếm dọc theo bức tường. Trong phòng giáo vụ cũng có bảng nội quy trường giống như tầng dưới, trên tường có hai cửa sổ kính đôi, tấm poster được dán trên phần tường trống giữa hai cửa sổ. Mạnh Hoài Chi nhìn Thẩm Vụ đi ngang qua cửa sổ, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bèn nhắc nhở, “Cửa kính sao. Thẩm Vụ, trước đó trong phòng phát thanh, anh nhớ khi hai học sinh cầu xin trong phòng giáo vụ còn loáng thoáng nghe được tiếng kính vỡ.”


“Kính vỡ?” Thẩm Vụ suy tư một chút rồi lấy mảnh thủy tinh trong túi ra, đăm chiêu phân tích, “Mảnh thủy tinh này rất dày, có lẽ là mảnh vỡ của cửa sổ…” Nói rồi cậu quay đầu nhìn hai cửa sổ mình vừa kiểm tra, “Nhưng hai cửa sổ này không hề bị vỡ, còn bị niêm phong nữa, không mở ra được.” Bên ngoài là màn đêm u tối, dù cố gắng nhìn ra ngoài cũng khó mà nhận biết được tình hình bên ngoài.


Lâm Yên Nhiên từng đóng một bộ phim kinh dị học đường tương tự nên rất sợ tấm poster nội quy kia, cũng không dám đến gần cửa sổ, chỉ đứng nhìn từ xa. Cô nàng vừa lục lọi bàn làm việc vừa nói, “Chắc cửa sổ không phải lối ra đâu nhỉ? Đây là tầng năm đó.”


Lương Thu cũng gật đầu, “Ừ, vậy thì quá nguy hiểm.”


Thẩm Vụ trầm tư nhìn tấm poster khổng lồ kia, chiều rộng ít nhất một mét, chữ viết trên đó to bằng nắm tay, nội quy “Cấm yêu sớm” được đặc biệt in bằng chữ đỏ, dù không dính máu cũng đã rất đáng sợ, giống như bể cá trong lớp học và gạt tàn trong phòng phát thanh cũng được chương trình cố ý tạo hình để khiến người ta tránh xa. Thẩm Vụ bất ngờ tiến lên một bước, áp tay lên đó, vài giây sau mới nói, “Em biết rồi.”


Ba người đồng loạt nhìn qua. Thẩm Vụ mỉm cười tinh quái, “Nhưng còn hơn hai mươi phút nữa mới kết thúc chương trình, mọi người có muốn đợi thêm một lát không?”


Phương Từ cạn lời. Tâm trạng của khán giả và đội ngũ sản xuất tương phản như hai thái cực.


[Thích nhất là xem chương trình gậy ông đập lưng ông.]


[Thế cuối cùng thì lối thoát ở đâu! Vừa tìm được manh mối trọng yếu gì sao?]


[Không phải Thẩm Vụ chỉ đang mạnh miệng thôi đấy chứ ha ha ha.]


[Nhưng nhìn cậu ấy rất tự tin mà, yêu chết cát nết kiêu ngạo này.]


[Dù có tìm được hay không thì giờ này đội ngũ sản xuất chắc cũng toát mồ hôi hột rồi ha ha ha.]


Phương Từ không chắc là Thẩm Vụ có đang mạnh miệng hay không nên tạm thời để con ma chờ đợi chỉ thị, cho họ thêm chút thời gian giải đố. Lâm Yên Nhiên đã quá đỗi sợ hãi, run giọng tiếp lời Thẩm Vụ, “Chúng ta còn phải tìm lối thoát nữa mà, mau đi thôi, đừng chần chừ nữa.”


Thấy vậy, Thẩm Vụ không trêu đội ngũ sản xuất chương trình nữa mà vươn tay về phía bảng nội quy. Ba người còn lại và khán giả đều nín thở nhìn cậu không chớp mắt. Trong phòng điều khiển, tim Phương Từ đã đập như trống, thầm nghĩ: Tên nhóc này làm thật luôn sao?


Bốn góc của tấm poster được dính chặt vào tường, không để lại bất kỳ khe hở nào. Thẩm Vụ bắt đầu từ góc dưới bên phải, vừa bóc băng keo vừa xé ngược lên trên. Tấm poster được lật lên một góc nhỏ, bên dưới là bức tường xám trắng hệt như bức tường bên cạnh. Nhưng chỉ mới lật thêm khoảng hai, ba mươi centimet nữa, mọi thứ đã thay đổi, khung cửa sổ xám đen lồi lõm hiện ra, tiếp đến là một cửa sổ kính vỡ toang. Lâm Yên Nhiên kinh ngạc che miệng, không thốt nên lời. Lương Thu cũng không hề nghĩ đến, “Phía sau poster lại có cửa sổ sao?”


Điều đáng ngạc nhiên hơn là, dưới ánh đèn trong phòng, cửa sổ này lại giống như một cánh cửa, mép ngoài cửa sổ không phải là bệ cửa mà là một nền thép chắc chắn, chính là cầu thang thoát hiểm ngoài trời. Có thể do lỗi thiết kế mà nền cầu thang không ngang với sàn phòng giáo vụ mà cao hơn khoảng một mét. Vị trí lẽ ra phải thiết kế làm cửa chính bị thiếu mất nửa dưới nên trở thành cửa sổ. Tay nắm cửa sổ có thể dễ dàng kéo ra, vị trí lối ra rất rõ ràng. Cửa sổ có thể đẩy ra ngoài đến 70 đến 80 độ, ba người đàn ông chỉ cần hơi cúi xuống là có thể dễ dàng chui ra. Thẩm Vụ lại không vội đi trước mà quay lại nói, “Chị Yên Nhiên, chị ra trước đi.”


Lâm Yên Nhiên nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, sự mừng rỡ ban đầu lại biến thành do dự. Lương Thu nhìn cô rồi bước lên trước, “Đề tôi đi trước dò đường, Yên Nhiên theo sau nhé.”



Chưa kịp dứt lời, chỉ nghe rầm một tiếng, Mạnh Hoài Chi đang canh cửa gần đó hơi loạng choạng. “Anh chị đi trước đi.” Thẩm Vụ giục Lâm Yên Nhiên rồi vội vã chạy đến hỏi Mạnh Hoài Chi, “Ma đến rồi sao?”


Thấy Mạnh Hoài Chi vẫn hết sức bình tĩnh, nghe anh “Ừm” một tiếng, Thẩm Vụ mới dám khẳng định, không khỏi thở dài, “Anh ma này không thấy mệt sao.”


Anh ma: “…”


Tuy ngoài miệng than thở như vậy nhưng Thẩm Vụ có thể cảm nhận rõ ràng lực tông cửa đã yếu đi nhiều, một mình Mạnh Hoài Chi canh cửa cũng đủ, nhưng cứ chặn cửa giằng co với ma như vậy không phải cách hay. Nếu chạy trốn trên mặt đất thì tất nhiên không cần lo bị ma bắt, nhưng lối thoát lại là cửa sổ cách mặt đất hơn một mét, phải leo lên trước mới thoát ra được, trong thời gian đó con ma thừa sức bắt được cả đôi. Thẩm Vụ vừa quét mắt quanh phòng vừa nghĩ, chú ý đến một chiếc bàn, đủ nhẹ để dễ dàng kéo đi, hiệu quả chặn cửa cũng hạn chế, chỉ có thể câu giờ khoảng vài chục giây. Cậu chèn cái bàn vào cửa, chạm mắt với Mạnh Hoài Chi, “Đi thôi.”


Khi đến gần cửa sổ, hệt như lần đầu tiên chạy trốn, cả hai lại đưa tay về phía nhau, lãng phí vài giây quý giá. Mạnh Hoài Chi phản ứng trước, dứt khoát đẩy nhẹ Thẩm Vụ, kiên quyết nói, “Em lên đi.”


Thẩm Vụ cũng không dây dưa mà lập tức leo lên bệ cửa sổ rồi sau đó quay lại đưa tay kéo đối phương. Mạnh Hoài Chi cũng leo lên, hai người thành công ra đến cầu thang ngoài trời. Con ma trong phòng giáo vụ dễ dàng đẩy chiếc bàn ra rồi nhanh chóng đuổi theo, nhưng khi khoảng cách chỉ còn vài bước thì động tác đột nhiên chậm lại, tránh việc đuổi theo sát nút khiến khách mời gặp nguy hiểm.


Hai người quay đầu lại, thấy con ma chỉ cách mình hơn một mét đang giương nanh múa vuốt nhưng bước chân lại như bị tua chậm, cảm giác sợ hãi ngay lập tức tiêu tan, thậm chí còn hơi buồn cười. Thẩm Vụ không khỏi bật cười, nghiêng đầu nhìn Mạnh Hoài Chi, cặp mắt hoa đào rạng rỡ lấp lánh như sao trời, “Chúng ta mau đi thôi.”


Lâm Yên Nhiên và Lương Thu vẫn đang đứng đợi ở khúc quanh tầng bốn, thấy hai người phía sau thoát ra an toàn mới nhanh chóng đi tiếp để không chắn lối. Bốn người thông qua cầu thang thoát hiểm xuống đến mặt đất, thành công rời khỏi ngôi trường bỏ hoang đầy rẫy nguy hiểm.


Còn mười phút nữa mới đến nửa đêm, các khách mời tạm rời khỏi màn hình để sửa soạn lại. Máy quay lia đến ngôi trường phía sau họ, nhìn từ trên xuống, năm tầng lầu chìm trong bóng tối tựa như một con quái thú đang lặng lẽ sà xuống, khiến người ta nghẹt thở. Phương Từ sợ Mạnh Hoài Chi bị lạnh nên vội chỉ đạo nhân viên đưa áo khoác cho trợ lý của anh. Mạnh Hoài Chi khoác thêm một chiếc áo lông dày cộm màu đen, Thẩm Vụ thấy vậy bất giác cũng cảm nhận được cái lạnh của đêm đông, vội kéo khóa áo lên. Tuy đã hai mươi tuổi mà dường như con người này vẫn chẳng khác nào lúc nhỏ, nổi loạn thì nổi loạn nhưng thi thoảng lại ngoan đến bất ngờ.


Đúng lúc đó, ngôi trường tĩnh lặng đột nhiên có động tĩnh, ngọn lửa trong cửa kính tầng một chợt bùng lên, lan đến tầng hai. Những cửa sổ đen ngòm lần lượt nhuốm sắc đỏ của lửa, cực kỳ ngoạn mục. Rồi đến tầng ba, tầng bốn, tầng năm, ngôi trường tối om chìm trong biển lửa chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hiệu ứng lửa cháy ngút trời vô cùng choáng ngợp. Lâm Yên Nhiên cũng khoác thêm một tấm chăn len, thoải mái cười nói với nhân viên cứ như vừa xong việc trong đoàn làm phim, “Về sau các các anh làm hậu kỳ có thể thêm một vài khẩu hiệu phòng cháy chữa cháy, làm thành clip tuyên truyền cũng được.”


Nhân viên cười đáp, “Cũng hay đấy.”


Lương Thu xen vào, “Giờ đã hết sợ chưa?”


Lâm Yên Nhiên tự tin đáp, “Em đâu có sợ lắm, chỉ là chạy hơi mệt thôi.”


Màn ảnh chính kịp thời lia đến chỗ hai người.


[Cười chết, lần đầu tiên phát hiện Lâm Yên Nhiên thích giữ thể diện như vậy đấy.]


[Tôi cũng thấy không đáng sợ, chỉ có điều xem người ta yêu đương hơi ngấy.]


[Này bà ở trên, có lẽ “người ta” của chúng ta giống nhau đó?]


[A a a tui thấy anh Hoài với Vụ Vụ rồi!!]


[Ở đâu ở đâu??]


[Đôi chíp bông này lại trốn đi yêu đương vụng trộm đúng không?]


Máy quay hơi nghiêng đi, Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi xuất hiện ở góc màn hình. Hai người vừa lộ diện, số người xem livestream đang giảm ngay lập tức tăng lên. Xung quanh có một vòng nhân viên, máy quay lại đặt xa, khán giả chỉ có thể thấy Mạnh Hoài Chi mấp máy môi nên sốt ruột vô cùng, chỉ ước có thể trực tiếp đánh chương trình.


[Quay hai người đó đi! Chương trình làm cái gì vậy!!]


[Bây giờ đang là giờ nghỉ mà, để bọn nhỏ nghỉ ngơi một chút đi ha ha ha, hai con người này bị quay cận mặt suốt chương trình rồi mà.]


[Nói gì đó??? Tui mặc kệ, tui gấp lắm rồi.]


[Nói thật, lần trước lúc anh Hoài tham gia chương trình loại phỏng vấn, tuy trong chương trình thì hỏi gì đáp nấy nhưng nhưng trong hậu trường ảnh đeo tai nghe suốt, không nói năng gì luôn. Quan hệ của hai người có vẻ khá tốt đấy.]



[Vừa tiêu chuẩn kép, vừa thiên vị, vừa đối xử đặc biệt, nếu đây không phải là yêu thì…]


[Đủ rồi đó, anh Hoài khó khăn lắm mới có một người bạn, nếu ảnh biết mấy người ship mình với bạn thân mình chắc chắn sẽ không vui đâu.]


Chương trình rất biết lắng nghe, màn ảnh chuyển sang chỗ họ, ngăn chặn một trận chiến sắp nổ ra. Mạnh Hoài Chi lại lên tiếng, lần này là chuyện ngoài chương trình, “Không mang mũ đến cho anh sao?”


“Mũ gì ạ?” Thẩm Vụ ngơ ngác trong chốc lát rồi bừng tỉnh, “Em quên mất… Anh đòi em thật đấy à?”


“Thật chứ.”


“Ồ…”


“Lần sau anh sang chỗ em lấy vậy, tiện thể xem em luyện tập luôn.”


Thẩm Vụ nghe vậy hơi sững sờ, từ lúc cậu bắt đầu dấn thân vào đua xe thì Mạnh Hoài Chi đã ra mắt từ lâu, do thân phận đặc thù nên anh không thể thường xuyên đến sân tập đông người thăm cậu như Thẩm Bình. Mạnh Hoài Chi nói tiếp, “Anh vẫn luôn rất tò mò, cả những lúc em thi đấu nữa.”


Thẩm Vụ cọ cọ chóp mũi, “Vậy để em về giặt.”


Mạnh Hoài Chi lại không để ý, “Giặt sẽ biến dạng, không cần đâu.”


Khu vực bình luận chỉ toàn “Á á á”, những trận chiến khốc liệt cuối cùng cũng kết thúc bằng thất bại thê thảm của fan only. 


Hạ Phàm Tinh là khách mời quen thuộc của các chương trình thực tế, vốn đã chuẩn bị kỹ lưỡng chỉ chờ tỏa sáng, nào ngờ lại xui xẻo bị loại đầu tiên, chỉ có thể cùng nhân viên xem trực tiếp ở hậu trường. Cậu chàng bước ra từ đám đông, muốn đến nói chuyện với Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi – những người dẫn đầu – để trao đổi kinh nghiệm. Đúng lúc đó, tiếng chuông vang lên báo hiệu nửa đêm. Một tiếng nổ lớn ầm vang làm Hạ Phàm Tinh giật mình quay lại, ngẩng đầu nhìn theo hướng âm thanh. Một chùm pháo hoa lớn nổ tung trên bầu trời đêm, những tia sáng rực rỡ sắc màu b*n r* khắp nơi, chiếu sáng những gương mặt kinh ngạc phía dưới.


Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi đều ngước lên. Hai gương mặt điển trai với khí chất hoàn toàn khác biệt lập tức được pháo hoa chiếu sáng, cặp mắt đen lấp lánh còn rực rỡ hơn pháo hoa trên không trung. Pháo hoa từ từ rơi xuống, tựa như một phông nền lãng mạn và đẹp đẽ, tách biệt hai người khỏi đám đông. Hạ Phàm Tinh dừng bước, chăm chú ngắm nhìn.


Chương trình đã đến lúc phải kết thúc, màn pháo hoa bất ngờ khiến những khán giả còn lại giật mình nhưng ngay sau đó đã nhận ra đây là món quà bất ngờ từ chương trình, những bình luận phấn khích tràn ngập màn hình.


[A a a giờ mới nhớ ra đêm nay là đêm giao thừa!!]


[Một mình ở ký túc xá đón giao thừa không ra ngoài, không ngờ còn có thể xem pháo hoa giao thừa trên livestream, còn có anh Hoài nữa chứ. Cuộc đời này không uổng phí rồi hu hu.]


[Vốn đang vui vẻ đón giao thừa thì lại bị dọa suốt ba tiếng đồng hồ, may mà chương trình vẫn còn chút lương tâm.]


[Chương trình tự nhiên lãng mạn thế này làm tôi hơi sợ đấy.]


[Ha ha ha bắn pháo hoa cho các cặp đôi của chúng ta đó sao!!!]


[Chỉ là kịch bản thôi a a a.]


Thẩm Vụ ngắm nhìn pháo hoa trên bầu trời, suy nghĩ miên man. Cậu và Mạnh Hoài Chi kết hôn đã ba năm, nói “kết hôn” thì hơi quá, thực ra hai người chỉ đơn giản đi đăng ký kết hôn, mua nhẫn để làm vừa lòng gia đình rồi ba năm sau mỗi người một ngả, chưa từng cùng nhau kỷ niệm bất kỳ dịp lễ nào, suốt ba năm sau khi kết hôn đến cả cơ hội gặp mặt trực tiếp cũng không có, càng không nói đến tổ chức hôn lễ. Cuộc hôn nhân này chỉ là một giao kèo để cả hai thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình nên cũng không cần thiết phải rêu rao. Hai con người không hề trải qua bất cứ giai đoạn yêu đương nào thì làm sao có thể nắm tay nhau bước lên tấm thảm đỏ thiêng liêng, thề nguyền sẽ bên nhau một đời một kiếp trước mặt linh mục được đây, đó là một sự xúc phạm.


Đã quá nửa đêm ngày 31 tháng 12, cả hai cùng nhau đón chào năm mới. Đây là dịp lễ quan trọng đầu tiên hai người cùng nhau trải qua sau khi kết hôn, là buổi lễ kỷ niệm trọng đại đầu tiên, có lẽ còn có một chút lãng mạn. Thẩm Vụ thất thần thật lâu, quên mất gió lạnh xung quanh, đột nhiên hắt xì một cái. Cậu vội giơ tay bịt kín mũi miệng, âm thanh hoàn toàn bị pháo hoa náo nhiệt lấn át nhưng lại bị ánh mắt của Mạnh Hoài Chi bắt trọn. “Em lạnh à?” Anh hỏi.


Lúc này là rạng sáng ngày mùng 1 tháng 1, giữa đêm mùa đông, chỉ mặc áo khoác ngoài và áo thun thì đúng là hơi phong phanh. Một bàn tay giấu trong áo khoác lông dịch sang chạm vào mu bàn tay Thẩm Vụ, khiến cậu giật mình. Mạnh Hoài Chi chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi trong ngôi trường bỏ hoang kia suốt ba giờ, vừa mới khoác thêm áo, đưa tay qua có lẽ để thử nhiệt độ mà ngược lại còn khiến cậu lạnh thêm. Người quan tâm cậu rõ ràng còn lạnh hơn cả cậu, vì trách nhiệm của một người anh mà phải quan tâm. Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là tình cảm của một người anh.


Thoạt nhìn Mạnh Hoài Chi lúc nào cũng lạnh lùng xa cách nhưng trong cách hành xử lại tinh tế và kịp thời hơn cả Thẩm Bình. Giọng điệu khi nói chuyện với cậu em trai chưa chín chắn vẫn bình thản không gợn sóng, như một thói quen, “Pháo hoa sắp tàn rồi, lên xe ngồi một lát sẽ không lạnh nữa.”


Cặp mắt hoa đào vốn đã hơi hồng hồng, dưới làn gió lạnh cả vành mắt cũng đỏ hoe. Tuy đã tự thuyết phục bản thân bằng một lý do hoàn hảo rằng Mạnh Hoài Chi là nam chính của thế giới tiểu thuyết này, tình cảm độc nhất vô nhị của anh chỉ dành cho định mệnh của đời mình mà thôi, hai người họ cũng rất xứng đôi về mọi mặt, nhưng không hiểu sao Thẩm Vụ vẫn cảm thấy khóe mắt cay cay.

***


La Kim Nghi đang chờ hai người trong xe bảo mẫu thì chợt nhìn thấy pháo hoa rợp trời. Cô xuống xe, tìm một chỗ mà máy quay không lia đến để quan sát. Theo hướng máy quay, cô thấy hai người kia đang đứng giữa đám đông. Pháo hoa rực rỡ rõ ràng đang phản chiếu trong mắt Thẩm Vụ nhưng cô lại vô cớ cảm thấy cặp mắt trong sáng như pha lê kia đang thất thần. Cứ thế nhìn một hồi lâu, bất chợt trái tim cô run lên, nảy ra một suy đoán ngỡ ngàng mà hợp lý, rằng ánh mắt ấy không nên thuộc về một người em trai.


Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi Truyện Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi Story Chương 23
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...