Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi

Chương 2

56@-

“Cái gì… Lan truyền tai tiếng á? Chị dâu là minh tinh ạ?? Mẹ nó chứ, anh! Chẳng trách anh giữ bí mật chuyện kết hôn. Em còn tưởng anh sợ anh Đàm biết chuyện rồi không vui, hóa ra là thân phận của chị dâu đặc thù. Thế thì đúng là không nói được thật…”


“Nữ minh tinh mà lộ tin kết hôn sớm cũng phiền đấy, mất đến một nửa fan không nói, sự nghiệp còn bị ảnh hưởng nữa. Thế nên anh giấu chuyện kết hôn là để bảo vệ chị dâu à? Anh đúng ngầu luôn, còn chị dâu cũng vô tâm thật đấy, anh làm đến thế rồi mà chị ấy còn không chịu tới bệnh viện thăm anh. À đúng rồi chị ấy là minh tinh mà, đến nơi công cộng như bệnh viện đúng là không tiện thật…”


Hướng Tử Húc phấn khích đến mức đỏ bừng mặt, quên cả gọi “anh Vụ”, cứ thế mà anh ơi anh à. “Chị dâu” đến bệnh viện thăm, không chỉ bất tiện mà còn gây thêm rắc rối cho Thẩm Vụ. Mười phút trước, hot search về Ninh Nhiễm và Mạnh Hoài Chi vừa mới ngoi đầu lên, mười phút sau đã bị fan Mạnh Hoài Chi mắng cho té tát.


[Ninh Nhiễm là ai đấy? Không nổi nhưng được cái thích dựa hơi.]


[Cười chết, ai mắt mù thì xem video ở sân bay giùm. Ninh Nhiễm có chào nhưng anh Hoài còn chẳng buồn liếc mắt một cái hahaha.]


[Bớt bám anh tôi lại, muốn ship couple thì đi chỗ khác.]


[Fan couple ở đâu ra đấy? Chỉ sợ hot search này cũng do Ninh Nhiễm mua ấy chứ, ọe.]


Mạnh Hoài Chi đột nhiên về nước sớm hai ngày, Thẩm Vụ vốn định ngày mai xuất viện, ngày kia nếu rảnh sẽ gặp nhau, nhưng còn chưa kịp xuất viện mà Mạnh Hoài Chi đã về nước rồi, còn không báo trước câu nào! Thẩm Vụ sợ anh biết tin rồi tìm tới bệnh viện, vừa lúc kiểm tra không còn vấn đề gì, không thể ở lại cái bệnh viện đoàn xe chi trả này thêm một tiếng nào nữa nên nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị xuất viện.


Hướng Tử Húc còn chưa hết bất ngờ vì người “chị dâu” nữ minh tinh kia, “Anh Vụ, chị dâu là ai thế, anh kể cho mình em biết thôi được không? Em thề em không kể với ai đâu. Có phải chị dâu… nổi tiếng lắm không? Còn cực kỳ bận, chẳng những không có thời gian đến thăm anh, ngay cả điện thoại cũng để người đại diện gọi hộ…”


Thẩm Vụ vốn đang thờ ơ đột nhiên đờ người, quần áo gấp dở trong tay cũng mặc kệ, “Để người đại diện gọi điện hộ á?”



Hướng Tử Húc bực bội gãi đầu, “Xin lỗi anh Vụ, em quên không nói. Lúc anh ngủ có một người đàn ông gọi tới, chắc là người đại diện của chị dâu nhỉ? Em sợ có chuyện gì quan trọng nên nghe hộ anh luôn. Nhưng người ta chỉ hỏi anh ở nhà không, em bảo anh ở bệnh viện, người ta bảo ừ rồi không nói nữa. Đúng lúc đó thì cơm hộp giao đến, vội ăn nên em quên béng mất.”


“… Chẳng trách mấy hôm trước cậu hỏi sao anh ấy không đến thăm anh.” Hóa ra đã có cuộc điện thoại đó rồi. Thẩm Vụ không trách Hướng Tử Húc tự ý nghe máy, vì cậu cũng thường đẩy những cuộc điện thoại từ gia đình mà mình không muốn nghe cho cậu ta, lúc huấn luyện ở bãi đua xe cũng đưa máy cho cậu ta giữ hộ.


Hướng Tử Húc thành khẩn xin lỗi, “Xin lỗi anh Vụ nhé, em còn tưởng em nói với anh rồi.”


Thẩm Vụ cũng không để bụng, “Không sao.” Dứt lời, cậu hơi cao giọng hỏi, “Nam à? Là người đại diện?”


Hướng Tử Húc nghe vậy tức khắc trở nên cảnh giác, “Hả? Chẳng lẽ người đại diện của chị dâu là nữ à…” Nếu là nữ thật, vậy thì nghĩa là chị dâu để người ngoài, còn là đàn ông, gọi điện cho chồng mình?


Thẩm Vụ im lặng. Người đại diện của Mạnh Hoài Chi đúng là nữ, còn rất nổi danh. Cậu và Hướng Tử Húc nghĩ cùng một chuyện nhưng lại theo hai hướng ngược nhau hoàn toàn. Hướng Tử Húc cố gắng nhớ lại, hi vọng có thể cung cấp thêm ít manh mối giúp anh Vụ nhà mình bắt gian, “Giọng anh ta còn khá hay nữa.”


Thẩm Vụ không trả lời, quay đầu nhìn lịch sử trò chuyện trên điện thoại. Người gọi là M, thời gian là ba tiếng trước. M đương nhiên là Mạnh Hoài Chi, đơn giản dễ hiểu, cũng đủ bí mật. 


Tiếng đập cửa vang lên. Hướng Tử Húc tưởng giám đốc Đàm quay lại nên ra mở cửa, ngoài cửa là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. Bất ngờ gặp mặt người “chị dâu” bí ẩn làm cậu chàng tò mò cực kỳ nhưng lại không dám đánh giá nhiều, chỉ vô thức cúi đầu tránh sang bên cạnh. Tầm mắt của Thẩm Vụ không bị ngăn trở nữa, là La Kim Nghi.


Cô là người đại diện của Mạnh Hoài Chi đã được sáu năm, kể từ khi anh ra mắt. Lúc ấy La Kim Nghi chưa có được danh tiếng như bây giờ, phòng làm việc của Mạnh Hoài Chi cũng chưa lớn mạnh thành công ty giải trí lớn như hiện tại. Khi ba người gặp mặt ở phòng thu âm, Mạnh Hoài Chi đã giới thiệu cậu là “em trai nhà bên, hai gia đình thân nhau”. Mạnh Hoài Chi là con một, ngoại trừ âm nhạc ra thì không có hứng thú với bất kỳ thứ gì khác, bốn tiếng “em trai nhà bên” anh chính miệng nói ra đã mang sức nặng rất lớn.


Thẩm Vụ và La Kim Nghi cứ thế nhìn nhau, lát sau mới lên tiếng, “Tiểu Hướng, cậu về trước đi, lúc xuống lầu thì tiện làm thủ tục xuất viện giúp anh.”


Phòng bệnh có hộ sĩ qua lại, trên đường đến cũng nhiều người, Mạnh Hoài Chi không tiện lên nhưng cuộc điện thoại kia và sự có mặt của La Kim Nghi cho thấy anh cũng đã đến. Thẩm Vụ bảo Hướng Tử Húc đi, La Kim Nghi nghe vậy cũng biết cậu đang chuẩn bị xuất viện nên không hàn huyên thêm nữa mà nói thẳng, “Sếp Mạnh đang chờ cậu dưới gara ngầm đấy.”



Thẩm Vụ gật đầu, vừa định đi thì chợt khựng lại, ném điếu thuốc chưa châm lửa vào thùng rác, “Đi thôi.”


Cửa thang máy vừa mở ra, ánh sáng duy nhất trong gara ngầm tối tăm đã đập vào mắt Thẩm Vụ. Phía xa có bóng dáng một người đàn ông đang đứng, bên cạnh là một chiếc xe hơi xanh sẫm, thong dong mà nghiêm nghị như đang đợi người nào. Ánh đèn trắng lạnh như sương tuyết lặng lẽ rơi trên đầu vai, khiến anh toát lên vẻ lạnh nhạt và xa cách. Nghe thấy tiếng bước chân, anh mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh.


Thẩm Vụ chạm mắt anh từ xa mà không gặp bất kỳ trở ngại nào làm trái tim cậu chợt loạn nhịp. Đối phương vẫn mặc chiếc áo gió dài màu đen như trong hot search, khẩu trang trên mặt lại không cánh mà bay, để lộ gương mặt lạnh lùng, chiếc cổ trắng thon dài và yết hầu gồ lên. 


La Kim Nghi chợt lên tiếng, “Sau khi rời sân bay, bọn tôi đến khách sạn trước, rồi bảo tài xế lái xe đi, sau khi chắc chắn paparazzi đã bỏ đi mới đổi xe khác đến bệnh viện.”


Thẩm Vụ quay đi, thoáng yên tâm hơn. Gara ngầm của bệnh viện có ba tầng, giọng La Kim Nghi vang vọng khắp tầng hầm trống trải, chỉ lác đác vài ba chiếc xe đang đỗ. Xem ra cẩn thận là phẩm chất cần thiết của nam chính tiểu thuyết Tấn Giang. Dù đã ba năm không gặp, dù không phải nửa kia của mình nhưng anh đối xử rất bình đẳng với Thẩm Vụ, cách làm việc không có bất kỳ sai sót nào. Tài xế phụ trách đánh lạc hướng paparazzi, hiện tại chỉ có người đại diện La Kim Nghi phụ trách lái xe. La Kim Nghi ngồi vào ghế lái, hai con người lâu ngày không gặp ngồi xuống ghế sau.


Hai nhà Thẩm, Mạnh có quan hệ thân thiết từ lâu, Mạnh Hoài Chi lớn hơn Thẩm Vụ bốn tuổi. Khi còn nhỏ Thẩm Vụ hay gọi anh là “anh Hoài Chi”, nhưng sau khi lên cấp ba cậu đột nhiên nổi loạn mà gọi cả họ lẫn tên, mà Mạnh Hoài Chi cũng không để bụng. Ba năm trước, vì chống lại áp lực từ gia đình mà hai người lựa chọn kết hôn, đăng ký kết hôn xong Mạnh Hoài Chi lập tức ra nước ngoài phát triển, chớp mắt đã ba năm không gặp. Dù đã cưới nhau rồi nhưng quan hệ của cả hai vẫn chỉ dừng lại ở ba năm trước, cũng chính là anh em thân thiết như trong tiểu thuyết.


Mạnh Hoài Chi mở lời trước, đánh vỡ bầu không khí im lặng gượng gạo, “Anh đưa em về nhà nhé?” Câu hỏi đơn giản tưởng chừng như bắt buộc nhưng lại ẩn chứa một chút dò hỏi.


Trong tiểu thuyết, Thẩm Vụ là cậu em nổi loạn của nam chính, so với việc đánh bậy đánh bạ mà nổi tiếng như anh, cậu càng thích nổi bật, còn cực kỳ thích cảm giác được chú ý. Năm mười tám tuổi, cậu đột nhiên có hứng thú với những môn thể thao mạo hiểm, cũng bởi vậy mà khiến quan hệ với gia đình trở nên căng thẳng. Năm hai mươi tuổi, sau khi kết hôn với Mạnh Hoài Chi, cậu cũng thuận thế thoát khỏi sự kìm kẹp của gia đình mà tự do theo đuổi đam mê. Mạnh Hoài Chi hoàn thành nhiệm vụ lập gia đình, con đường âm nhạc không còn bị cản trở nữa, coi như cả hai đều được lời.


Một lúc lâu sau Thẩm Vụ mới nói, “Em không về đâu. Giờ em đang ở ký túc xá của đoàn.”


Xe chuyển hướng ở ngã tư. Mạnh Hoài Chi lại hỏi, “Dạo này có rảnh không? Mình về nhà anh một chuyến, ông muốn gặp em đấy.”


“Buổi tối và cuối tuần đều rảnh ạ.”



“Ừm.”


Câu chuyện kết thúc ở đây.


Mạnh Hoài Chi là con trai độc nhất nhà họ Mạnh, ông cụ Mạnh muốn anh kế thừa gia nghiệp, cho rằng âm nhạc là công việc không đàng hoàng. Mong anh sớm lập gia đình cũng coi như ước nguyện lớn nhất của ông cụ, ông là người hiểu anh nhất nên cứ lo rằng đứa cháu trai trời sinh lạnh nhạt này một ngày nào đó sẽ cắt tóc đi tu, đoạn tuyệt hồng trần, rồi cứ thế cô độc đến hết quãng đời còn lại. Sở dĩ nhà họ Mạnh có thể chấp nhận chuyện Mạnh Hoài Chi cưới đàn ông, thứ nhất là vì tìm được đối tượng để Mạnh Hoài Chi đồng ý kết hôn không hề dễ, thứ hai là vì ông cụ Mạnh rất quý đứa cháu hờ họ Thẩm này. Đứa bé vừa hoạt bát vừa khéo miệng nên rất được lòng các cụ, mặt mũi điển trai ngời ngời, còn hay cười, vừa nhìn đã thấy ưng ý. Nhưng trong tiểu thuyết, hai người rõ ràng chỉ mới đính hôn, Thẩm Vụ không tài nào đoán được chỗ nào xảy ra trục trặc dẫn đến đính hôn biến thành kết hôn.


Trong xe yên tĩnh, không ai lên tiếng, những ý nghĩ của Thẩm Vụ ngày càng bay cao bay xa. 


Haha, cứ đà này thì nam chính truy thê hỏa táng tràng là cái chắc.

***


Mạnh Hoài Chi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa kính, khuỷu tay trái tựa vào mép cửa sổ. Cổ tay áo màu đen trượt xuống, Thẩm Vụ vừa nghiêng đầu là có thể thấy chiếc đồng hồ thể thao trên cổ tay người kia, tuy không đắt nhưng đeo lên người anh lại như giá trị liên thành. Một hình xăm nhỏ màu xanh lam lộ ra giữa chiếc đồng hồ và cổ tay áo, tuy không nhìn thấy toàn bộ nhưng Thẩm Vụ biết đó là một chữ “M”, giống như biệt danh cậu đặt cho Mạnh Hoài Chi. 


Một người như Mạnh Hoài Chi mà lại có hình xăm quả thật rất kỳ lạ. Anh không phải kiểu người bất cần ph*ng đ*ng, cũng không có mối tình nào khắc cốt ghi tâm, ra mắt sáu năm nhưng người hâm mộ của anh không một ai đoán được ý nghĩa của nó, chỉ cho rằng đó là biểu tượng của riêng anh, những đồ vật anh hay dùng cũng rất hay xuất hiện chữ “M” này. Chỉ có Thẩm Vụ và một số người thân trong gia đình mới biết rằng con người hoàn mỹ như thiên thần này lại có một tỳ vết, đó là vết sẹo bỏng do bảo vệ cậu em bướng bỉnh nhà bên mà có. Sau này, khi Mạnh Hoài Chi tròn mười tám tuổi, vết sẹo ấy biến thành một hình xăm màu xanh.


Thẩm Vụ chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi rời mắt, lên tiếng hỏi, “Sao anh ra nước ngoài ba năm rồi mà không ra thêm album nào thế? Em thấy trên hot search nên hỏi giúp fan của anh luôn.”


“Anh không có linh cảm.”


“Chuyện này tuyệt đối đừng để cho họ biết, nếu không hình tượng thiên tài âm nhạc của anh khó mà giữ được.”


Mạnh Hoài Chi hỏi một đằng trả lời một nẻo, thản nhiên đáp, “23 tuổi đã là tay đua F1, quán quân giải đua F2, ai mới là thiên tài đây?”



“Đương nhiên rồi, em làm cái gì cũng phải giỏi nhất.”


“Nhưng đua xe quá nguy hiểm,” Mạnh Hoài Chi điềm tĩnh trần thuật lại sự thật, không có bất kỳ cảm xúc nào. Trước kia, đây chính là kiểu thuyết giảng trịch thượng mà Thẩm Vụ ghét nhất. 


Một lúc lâu sau, Mạnh Hoài Chi lại hỏi, “Em ở bệnh viện làm gì?”


Thẩm Vụ nói dối không chớp mắt, “Em kiểm tra sức khoẻ.”


“Kiểm tra sức khoẻ mà cũng phải nằm viện à?”


“Vâng. Anh không biết đấy thôi giám đốc Đàm hay lo xa lắm, đồng đội của em chỉ cảm nhẹ một chút cũng bị đưa vào viện rồi…” Thẩm Vụ cứ thế bịa chuyện, cặp mắt mắt hoa đào xinh đẹp cụp xuống, không khỏi nhớ đến việc mình sẽ chết trên đường đua. Cơn thèm thuốc kìm nén suốt ba tháng lại đến, tiếc là điếu thuốc kia đã bị ném vào thùng rác trong phòng bệnh rồi. Cậu lục lọi trong túi áo, may là chưa vứt kẹo đi. Viên kẹo cứng nằm gọn trong khoang miệng ấm áp, mùi hương ngọt ngào lan tỏa trong khoang xe sạch sẽ. 


Mạnh Hoài Chi nghiêng đầu nhìn Thẩm Vụ. Anh đã nhìn quen gương mặt nghiêng góc cạnh của chàng thanh niên từ lâu, đuôi lông mày sắc bén khiến cậu có vẻ cứng đầu và ngang bướng, nhưng trên má lại phồng lên một cục tròn tròn, có vẻ rất mềm.


Thẩm Vụ đã ăn hết kẹo nhưng vẫn ngậm que trong miệng, làm Mạnh Hoài Chi không khỏi thắc mắc, “Sao lại muốn ăn kẹo thế?”


Thẩm Vụ có lệ đáp, “Tại ngon ạ.”


“Sao trước kia anh không thấy em ăn?”


“Ba năm trời không gặp nhau, đương nhiên là anh không biết rồi…” Xe dừng, Thẩm Vụ cũng đổi chủ đề, “Em đi đây, lần sau gặp.”


“Ừ, em đi đi.” Mạnh Hoài Chi nhìn khu chung cư phía sau cậu, nhắc nhở một câu hơi dư thừa, “Trên đường cẩn thận.”


Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi Truyện Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi Story Chương 2
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...