Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Chương 13
43@-
Phương Từ còn tưởng Thẩm Vụ nhận được lời mời ắt hẳn sẽ vui vẻ đặt bút ký ngay rồi để người đại diện gửi trả hợp đồng, vậy mà cậu lại đích thân mang hợp đồng đến phòng làm việc của mình. Biết đối phương có chuyện cần nói, Phương Từ đi thẳng vào vấn đề, “Nói đi, cậu có yêu cầu gì phải không?”
Thẩm Vụ cũng không vòng vo, “Em đã xem danh sách khách mời của mùa đầu tiên, gồm có năm nghệ sĩ và một người ngoài ngành, không biết mùa này có giống vậy không?”
“Đúng vậy.”
“Anh đã chọn được người ngoài ngành kia chưa?”
“Vẫn chưa, sao vậy?”
Lúc Phương Từ nói với Tề Thế Tuấn rằng chỉ còn hai suất tham dự tức là suất của nghệ sĩ, suất còn lại vẫn còn trống, cũng không nằm trong phạm vi thảo luận của họ. Vì mùa này đã mời được một nghệ sĩ đình đám như Mạnh Hoài Chi nên Phương Từ phải cân nhắc rất kỹ trong việc chọn khách mời kia. Đó phải là một người có tính cách tốt, ngoại hình đẹp và có sức hút khi tham gia chương trình, cũng vì mức độ khó khăn rất cao nên đến giờ vẫn chưa chọn được người nào phù hợp.
“Em muốn đề cử một người, tên là Nam Đăng Vi,” Thẩm Vụ nói. “Tuy cậu ấy đóng một vai phụ nhỏ trong “Nhịp đập cuồng nhiệt” nhưng cũng không khác người ngoài ngành là bao, anh có thể lên mạng tìm thử.”
“Ai cơ? Anh tìm không ra.”
“Vậy nên em mới nói cậu ấy chẳng khác nào người ngoài ngành cả.”
Phương Từ im lặng một lát mới nói, “Nhưng sao anh phải chọn cậu ta? Cậu phải cho anh một lý do thuyết phục đấy.”
“Cậu ấy tốt tính lắm, lạc quan, cởi mở, có gì nói đó, rất thích hợp để tham gia chương trình thực tế.” Hơn nữa Nam Đăng Vi còn có hào quang nhân vật chính, chỉ cần có cơ hội xuất hiện trước mắt công chúng thì sẽ nhanh chóng trở nên nổi tiếng, từ đó chương trình cũng được lợi theo. Thẩm Vụ thấy mình quả là nhà từ thiện hào phóng nhất quyển sách này, chẳng những có thể tạo điều kiện cho hai nhân vật chính tiếp xúc mà còn mang lại lợi ích cho chương trình nữa.
Phương Từ không tin sẽ có may mắn từ trên trời rơi xuống, ngờ vực nói, “Người tốt tính có nhiều lắm.”
“Cậu ấy rất đẹp trai.”
Phương Từ: “…”
Thẩm Vụ vẫn tha thiết, “Thật đấy, anh gặp rồi sẽ biết.”
Lời của Thẩm Vụ khiến Phương Từ hơi lung lay, đành phải đến phim trường hỏi Ôn Thế Hoa, nào ngờ Ôn Thế Hoa lại có ấn tượng sâu sắc về một diễn viên phụ không quan trọng đến thế. “Cậu ta đóng vai tay sai của Tề Thế Tuấn, nom rất có cảm giác bằng mặt không bằng lòng. Hình tượng tổng giám đốc vừa có tiền vừa có quyền, Tề Thế Tuấn lại quá nghiêm túc, có một tay sai như cậu ta thì bình dân hơn nhiều, còn hơi buồn cười là đằng khác.”
Phương Từ nghẹn lời, ông bạn mình có đúng là đang khen không vậy? Nhưng đúng như lời Thẩm Vụ nói, Nam Đăng Vi quả thật rất đẹp trai. Một diễn viên không tên tuổi như cậu lại được phần lớn diễn viên chính trong đoàn phim công nhận, còn có thể hòa hợp với các diễn viên quần chúng khác, chứng tỏ phải cực kỳ khiêm tốn.
Tiếp theo Phương Từ đến M+ Entertainment gặp Mạnh Hoài Chi. Thông tin về tất cả các khách mời đều phải thông báo cho Mạnh Hoài Chi, những nghệ sĩ khác đều rất chuyên nghiệp, đời sống cá nhân trong sạch, còn Nam Đăng Vi tạm thời chưa có tên tuổi, trên mạng cũng không có thông tin gì về cậu. Phương Từ giới thiệu đơn giản, “Khách mời còn lại anh định chọn Nam Đăng Vi, cậu ta đang là sinh viên Học viện Điện ảnh, do Thẩm Vụ đề cử.” Đương nhiên anh ta sẽ không nhắc đến việc Thẩm Vụ khen cậu ta đẹp.
Vậy mà Mạnh Hoài Chi vẫn nhíu mày, “Nam Đăng Vi là ai?”
“Là, ờm… nam phụ thứ n trong đoàn phim “Nhịp đập cuồng nhiệt”. Có lẽ vì Thẩm Vụ đến làm cố vấn nên mới quen cậu ta.”
Cùng lắm Thẩm Vụ mới chỉ đến phim trường làm cố vấn một lần, vậy mà lại quen biết một diễn viên phụ vô danh, còn muốn dẫn người ta cùng tham gia chương trình thực tế?
Bầu không khí trong văn phòng chợt trở nên nặng nề đến lạ.
Tuần sau, Thẩm Vụ lại đến phim trường. Đang nói chuyện, cậu vô tình nhìn thấy một bóng đen ở xa, dáng người dong dỏng cao, tuy mờ nhưng vẫn không mất đi vẻ tuấn tú. Bóng người cứ đứng như thế mấy phút liền không động đậy, đợi cậu xong việc rồi mới xác nhận đây đúng là Mạnh Hoài Chi. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, khá rộng, hơi khác với phong cách thường ngày, nếu như không phải người quen thì chắc chắn sẽ không nhận ra. Dù là ở đoàn phim đâu đâu cũng là diễn viên, anh vẫn có thể lặng yên đứng đó không biết bao lâu mà không bị bất cứ ai quấy rầy.
Thẩm Vụ đi xuyên qua đám đông, hỏi nhỏ, “Sao anh lại đến đây?”
“Thầy Phương mời anh ăn cơm, tiện thể bàn chuyện mùa hai của “Chuyến thám hiểm kỳ thú”, đúng lúc đang ở gần phim trường nên anh đến đón em,” Mạnh Hoài Chi đáp.
Thẩm Vụ nghiêng đầu ngó, Phương Từ đang ngồi trên một chiếc xe đậu gần đó, cửa kính kéo xuống một nửa. Để mời được Mạnh Hoài Chi tham gia chương trình, Phương Từ quả thực đã dốc hết nhiệt tình, một đạo diễn chương trình thực tế nổi tiếng như anh ta lại đồng ý làm tài xế. Thẩm Vụ tuy muốn nhận lời nhưng lại không thể rời đi, “Em chưa xong việc, buổi trưa có lẽ chỉ đành ăn tạm cơm hộp ở đoàn phim thôi…”
“Lát nữa anh cũng phải đến phòng thu, hay là mình cùng ăn cơm hộp đi, thầy Phương cũng đỡ tốn kém,” Mạnh Hoài Chi nói.
Phương Từ nào dám có ý kiến.
Vài ngày sau, đường đường là đạo diễn Phương lại đến ăn cơm hộp ở đoàn phim “Nhịp đập cuồng nhiệt” lần thứ hai. Ba người tìm một chỗ yên tĩnh ít người qua lại, Thẩm Vụ một mình đi nhận cơm hộp để không tiết lộ chỗ ngồi của hai người, nếu bị đoàn phim vây quanh xin chữ ký thì bữa cơm này chắc không ăn nổi nữa. Phương Từ vẫn nhớ việc Ôn Thế Hoa nhờ cậy, mở lời, “Sao cậu lại không muốn diễn vai nam phụ thế?”
Thẩm Vụ thành thật trả lời, “Chủ yếu là em sợ diễn không tốt.”
Phương Từ nghĩ bụng quả nhiên là thế, nhưng không dùng những lý do phóng đại như “Không có cậu đoàn phim sẽ xong đời” nữa mà nói thẳng, “Đạo diễn Ôn rất thích đào tạo nhưng tân binh bắt đầu từ con số không, đừng lo, cậu không phải người đầu tiên, nhưng lại là người đầu tiên khiến tên đó phấn khích như vậy đấy.” Anh ta khen nhân vật nam phụ kia lần nữa, tuy không thái quá như Ôn Thế Hoa, “Anh cũng đọc qua kịch bản rồi, tuy suất diễn của Yến Xuyên không nhiều lắm nhưng cảnh nào cũng là điểm sáng. Ban đầu nữ chính thích cậu ra cũng không lạ…”
Thẩm Vụ vừa ăn vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xung quanh, phòng khi có người tới bất ngờ, tuy không bị fan cuồng của Mạnh Hoài Chi phát hiện nhưng lại bắt gặp một gương mặt quen thuộc. Nam Đăng Vi xách một cái túi đang nhìn ngó khắp nơi. Thẩm Vụ nhìn kỹ lần nữa rồi gọi, “Tiểu Nam.”
Nam Đăng Vi thấy Thẩm Vụ, lập tức tươi cười bước đến. Cậu chàng chỉ nhìn Thẩm Vụ, còn Mạnh Hoài Chi đã đeo lại khẩu trang và mũ, chỉ có thể nhìn ra vóc người cao ráo và phong thái đặc biệt. Nam Đăng Vi cũng không để ý, đưa túi giấy cho Thẩm Vụ, “Trà sữa của hôm nay đây, em lấy cho anh một ly này.”
Mạnh Hoài Chi liếc nhìn “Tiểu Nam” của Thẩm Vụ. Nam Đăng Vi vô thức rùng mình, đoán rằng người che kín mặt mũi kia chắc không muốn bị nhận ra nên lịch sự tránh ánh mắt anh, tươi cười chào hỏi Phương Từ có vẻ thân thiện hơn kia, “Đạo diễn Phương, cảm ơn anh về lời mời.”
Được tham gia “Chuyến thám hiểm kỳ thú” đúng là may mắn trên trời rơi xuống, khiến cậu ngây người mấy ngày liền, đến khi tự tay ký hợp đồng mới cảm thấy thực tế hơn một chút. Phương Từ không nói rõ lý do gửi lời mời, cậu ta cũng biết điều không hỏi nhiều, lúc này thấy Phương Từ và Thẩm Vụ ngồi ăn cùng nhau mới chợt ngộ ra. Cuối cùng, cậu mỉm cười càng xán lạn nhìn Thẩm Vụ, “Vậy em đi trước, chúc mọi người ngon miệng.”
Đúng lúc đang khát, Thẩm Vụ lập tức lấy trà sữa ra cắm ống hút vào. Vừa uống được một ngụm, cậu ngẩng đầu lên thì chạm mắt ngay với Mạnh Hoài Chi. Cả gương mặt anh bị bịt kín chỉ chừa mỗi đôi mắt, con ngươi đen sẫm dưới vành mũ càng trở nên sâu thẳm u ám, không có chút ánh sáng nào như chính chiếc khẩu trang anh đeo. Hương vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, mà Thẩm Vụ lại chột dạ không thôi, cậu chợt nhận ra vừa rồi chính là lần đầu tiên hai nhân vật chính gặp nhau. Vì cậu đã làm xáo trộn cốt truyện nên lần gặp này không giống trong tiểu thuyết miêu tả, cũng kết thúc quá chóng vánh.
Tạm gác lại những chuyện đó, Thẩm Vụ cũng bất giác nhớ ra rằng mình chỉ là chồng cũ của nam chính mà thôi, vậy mà dám uống sạch trà sữa thụ chính đưa ngay trước mặt anh, quá đáng cực kỳ. Thẩm Vụ cứng họng, tuy không phải kiểu người nhạy cảm hay tinh ý cho lắm nhưng lúc này việc biết trước cốt truyện lại trở thành gánh nặng, cậu khổ sở ngậm ống hút, nhả ra cũng không được mà uống tiếp cũng không xong. Cuối cùng, cậu đánh liều hút liên tiếp mấy ngụm nữa, ly trà sữa lớn lập tức vơi đi một phần ba.
Đợi cậu nuốt xong, Mạnh Hoài Chi ngồi đối diện mới tranh thủ hỏi, “Ngon không?”
“Dạ ngon.” Thẩm Vụ cúi gằm, lưng như kim chích, không ngờ chất xúc tác tình cảm chuyên nghiệp như mình cũng có ngày này. Nhưng biết làm sao được, trà sữa đã đưa sai người, cậu cũng chỉ có thể vờ như không biết mà uống tiếp thôi.
Phương Từ cũng nghẹn lời, cứ cảm thấy cặp mắt lạnh lùng vô cảm của Mạnh Hoài Chi như đang muốn đâm xuyên ly trà sữa vô tội kia vậy.
Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Phương Từ còn tưởng Thẩm Vụ nhận được lời mời ắt hẳn sẽ vui vẻ đặt bút ký ngay rồi để người đại diện gửi trả hợp đồng, vậy mà cậu lại đích thân mang hợp đồng đến phòng làm việc của mình. Biết đối phương có chuyện cần nói, Phương Từ đi thẳng vào vấn đề, “Nói đi, cậu có yêu cầu gì phải không?”
Thẩm Vụ cũng không vòng vo, “Em đã xem danh sách khách mời của mùa đầu tiên, gồm có năm nghệ sĩ và một người ngoài ngành, không biết mùa này có giống vậy không?”
“Đúng vậy.”
“Anh đã chọn được người ngoài ngành kia chưa?”
“Vẫn chưa, sao vậy?”
Lúc Phương Từ nói với Tề Thế Tuấn rằng chỉ còn hai suất tham dự tức là suất của nghệ sĩ, suất còn lại vẫn còn trống, cũng không nằm trong phạm vi thảo luận của họ. Vì mùa này đã mời được một nghệ sĩ đình đám như Mạnh Hoài Chi nên Phương Từ phải cân nhắc rất kỹ trong việc chọn khách mời kia. Đó phải là một người có tính cách tốt, ngoại hình đẹp và có sức hút khi tham gia chương trình, cũng vì mức độ khó khăn rất cao nên đến giờ vẫn chưa chọn được người nào phù hợp.
“Em muốn đề cử một người, tên là Nam Đăng Vi,” Thẩm Vụ nói. “Tuy cậu ấy đóng một vai phụ nhỏ trong “Nhịp đập cuồng nhiệt” nhưng cũng không khác người ngoài ngành là bao, anh có thể lên mạng tìm thử.”
“Ai cơ? Anh tìm không ra.”
“Vậy nên em mới nói cậu ấy chẳng khác nào người ngoài ngành cả.”
Phương Từ im lặng một lát mới nói, “Nhưng sao anh phải chọn cậu ta? Cậu phải cho anh một lý do thuyết phục đấy.”
“Cậu ấy tốt tính lắm, lạc quan, cởi mở, có gì nói đó, rất thích hợp để tham gia chương trình thực tế.” Hơn nữa Nam Đăng Vi còn có hào quang nhân vật chính, chỉ cần có cơ hội xuất hiện trước mắt công chúng thì sẽ nhanh chóng trở nên nổi tiếng, từ đó chương trình cũng được lợi theo. Thẩm Vụ thấy mình quả là nhà từ thiện hào phóng nhất quyển sách này, chẳng những có thể tạo điều kiện cho hai nhân vật chính tiếp xúc mà còn mang lại lợi ích cho chương trình nữa.
Phương Từ không tin sẽ có may mắn từ trên trời rơi xuống, ngờ vực nói, “Người tốt tính có nhiều lắm.”
“Cậu ấy rất đẹp trai.”
Phương Từ: “…”
Thẩm Vụ vẫn tha thiết, “Thật đấy, anh gặp rồi sẽ biết.”
Lời của Thẩm Vụ khiến Phương Từ hơi lung lay, đành phải đến phim trường hỏi Ôn Thế Hoa, nào ngờ Ôn Thế Hoa lại có ấn tượng sâu sắc về một diễn viên phụ không quan trọng đến thế. “Cậu ta đóng vai tay sai của Tề Thế Tuấn, nom rất có cảm giác bằng mặt không bằng lòng. Hình tượng tổng giám đốc vừa có tiền vừa có quyền, Tề Thế Tuấn lại quá nghiêm túc, có một tay sai như cậu ta thì bình dân hơn nhiều, còn hơi buồn cười là đằng khác.”
Phương Từ nghẹn lời, ông bạn mình có đúng là đang khen không vậy? Nhưng đúng như lời Thẩm Vụ nói, Nam Đăng Vi quả thật rất đẹp trai. Một diễn viên không tên tuổi như cậu lại được phần lớn diễn viên chính trong đoàn phim công nhận, còn có thể hòa hợp với các diễn viên quần chúng khác, chứng tỏ phải cực kỳ khiêm tốn.
Tiếp theo Phương Từ đến M+ Entertainment gặp Mạnh Hoài Chi. Thông tin về tất cả các khách mời đều phải thông báo cho Mạnh Hoài Chi, những nghệ sĩ khác đều rất chuyên nghiệp, đời sống cá nhân trong sạch, còn Nam Đăng Vi tạm thời chưa có tên tuổi, trên mạng cũng không có thông tin gì về cậu. Phương Từ giới thiệu đơn giản, “Khách mời còn lại anh định chọn Nam Đăng Vi, cậu ta đang là sinh viên Học viện Điện ảnh, do Thẩm Vụ đề cử.” Đương nhiên anh ta sẽ không nhắc đến việc Thẩm Vụ khen cậu ta đẹp.
Vậy mà Mạnh Hoài Chi vẫn nhíu mày, “Nam Đăng Vi là ai?”
“Là, ờm… nam phụ thứ n trong đoàn phim “Nhịp đập cuồng nhiệt”. Có lẽ vì Thẩm Vụ đến làm cố vấn nên mới quen cậu ta.”
Cùng lắm Thẩm Vụ mới chỉ đến phim trường làm cố vấn một lần, vậy mà lại quen biết một diễn viên phụ vô danh, còn muốn dẫn người ta cùng tham gia chương trình thực tế?
Bầu không khí trong văn phòng chợt trở nên nặng nề đến lạ.
***
Tuần sau, Thẩm Vụ lại đến phim trường. Đang nói chuyện, cậu vô tình nhìn thấy một bóng đen ở xa, dáng người dong dỏng cao, tuy mờ nhưng vẫn không mất đi vẻ tuấn tú. Bóng người cứ đứng như thế mấy phút liền không động đậy, đợi cậu xong việc rồi mới xác nhận đây đúng là Mạnh Hoài Chi. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, khá rộng, hơi khác với phong cách thường ngày, nếu như không phải người quen thì chắc chắn sẽ không nhận ra. Dù là ở đoàn phim đâu đâu cũng là diễn viên, anh vẫn có thể lặng yên đứng đó không biết bao lâu mà không bị bất cứ ai quấy rầy.
Thẩm Vụ đi xuyên qua đám đông, hỏi nhỏ, “Sao anh lại đến đây?”
“Thầy Phương mời anh ăn cơm, tiện thể bàn chuyện mùa hai của “Chuyến thám hiểm kỳ thú”, đúng lúc đang ở gần phim trường nên anh đến đón em,” Mạnh Hoài Chi đáp.
Thẩm Vụ nghiêng đầu ngó, Phương Từ đang ngồi trên một chiếc xe đậu gần đó, cửa kính kéo xuống một nửa. Để mời được Mạnh Hoài Chi tham gia chương trình, Phương Từ quả thực đã dốc hết nhiệt tình, một đạo diễn chương trình thực tế nổi tiếng như anh ta lại đồng ý làm tài xế. Thẩm Vụ tuy muốn nhận lời nhưng lại không thể rời đi, “Em chưa xong việc, buổi trưa có lẽ chỉ đành ăn tạm cơm hộp ở đoàn phim thôi…”
“Lát nữa anh cũng phải đến phòng thu, hay là mình cùng ăn cơm hộp đi, thầy Phương cũng đỡ tốn kém,” Mạnh Hoài Chi nói.
Phương Từ nào dám có ý kiến.
Vài ngày sau, đường đường là đạo diễn Phương lại đến ăn cơm hộp ở đoàn phim “Nhịp đập cuồng nhiệt” lần thứ hai. Ba người tìm một chỗ yên tĩnh ít người qua lại, Thẩm Vụ một mình đi nhận cơm hộp để không tiết lộ chỗ ngồi của hai người, nếu bị đoàn phim vây quanh xin chữ ký thì bữa cơm này chắc không ăn nổi nữa. Phương Từ vẫn nhớ việc Ôn Thế Hoa nhờ cậy, mở lời, “Sao cậu lại không muốn diễn vai nam phụ thế?”
Thẩm Vụ thành thật trả lời, “Chủ yếu là em sợ diễn không tốt.”
Phương Từ nghĩ bụng quả nhiên là thế, nhưng không dùng những lý do phóng đại như “Không có cậu đoàn phim sẽ xong đời” nữa mà nói thẳng, “Đạo diễn Ôn rất thích đào tạo nhưng tân binh bắt đầu từ con số không, đừng lo, cậu không phải người đầu tiên, nhưng lại là người đầu tiên khiến tên đó phấn khích như vậy đấy.” Anh ta khen nhân vật nam phụ kia lần nữa, tuy không thái quá như Ôn Thế Hoa, “Anh cũng đọc qua kịch bản rồi, tuy suất diễn của Yến Xuyên không nhiều lắm nhưng cảnh nào cũng là điểm sáng. Ban đầu nữ chính thích cậu ra cũng không lạ…”
Thẩm Vụ vừa ăn vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xung quanh, phòng khi có người tới bất ngờ, tuy không bị fan cuồng của Mạnh Hoài Chi phát hiện nhưng lại bắt gặp một gương mặt quen thuộc. Nam Đăng Vi xách một cái túi đang nhìn ngó khắp nơi. Thẩm Vụ nhìn kỹ lần nữa rồi gọi, “Tiểu Nam.”
Nam Đăng Vi thấy Thẩm Vụ, lập tức tươi cười bước đến. Cậu chàng chỉ nhìn Thẩm Vụ, còn Mạnh Hoài Chi đã đeo lại khẩu trang và mũ, chỉ có thể nhìn ra vóc người cao ráo và phong thái đặc biệt. Nam Đăng Vi cũng không để ý, đưa túi giấy cho Thẩm Vụ, “Trà sữa của hôm nay đây, em lấy cho anh một ly này.”
Mạnh Hoài Chi liếc nhìn “Tiểu Nam” của Thẩm Vụ. Nam Đăng Vi vô thức rùng mình, đoán rằng người che kín mặt mũi kia chắc không muốn bị nhận ra nên lịch sự tránh ánh mắt anh, tươi cười chào hỏi Phương Từ có vẻ thân thiện hơn kia, “Đạo diễn Phương, cảm ơn anh về lời mời.”
Được tham gia “Chuyến thám hiểm kỳ thú” đúng là may mắn trên trời rơi xuống, khiến cậu ngây người mấy ngày liền, đến khi tự tay ký hợp đồng mới cảm thấy thực tế hơn một chút. Phương Từ không nói rõ lý do gửi lời mời, cậu ta cũng biết điều không hỏi nhiều, lúc này thấy Phương Từ và Thẩm Vụ ngồi ăn cùng nhau mới chợt ngộ ra. Cuối cùng, cậu mỉm cười càng xán lạn nhìn Thẩm Vụ, “Vậy em đi trước, chúc mọi người ngon miệng.”
Đúng lúc đang khát, Thẩm Vụ lập tức lấy trà sữa ra cắm ống hút vào. Vừa uống được một ngụm, cậu ngẩng đầu lên thì chạm mắt ngay với Mạnh Hoài Chi. Cả gương mặt anh bị bịt kín chỉ chừa mỗi đôi mắt, con ngươi đen sẫm dưới vành mũ càng trở nên sâu thẳm u ám, không có chút ánh sáng nào như chính chiếc khẩu trang anh đeo. Hương vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, mà Thẩm Vụ lại chột dạ không thôi, cậu chợt nhận ra vừa rồi chính là lần đầu tiên hai nhân vật chính gặp nhau. Vì cậu đã làm xáo trộn cốt truyện nên lần gặp này không giống trong tiểu thuyết miêu tả, cũng kết thúc quá chóng vánh.
Tạm gác lại những chuyện đó, Thẩm Vụ cũng bất giác nhớ ra rằng mình chỉ là chồng cũ của nam chính mà thôi, vậy mà dám uống sạch trà sữa thụ chính đưa ngay trước mặt anh, quá đáng cực kỳ. Thẩm Vụ cứng họng, tuy không phải kiểu người nhạy cảm hay tinh ý cho lắm nhưng lúc này việc biết trước cốt truyện lại trở thành gánh nặng, cậu khổ sở ngậm ống hút, nhả ra cũng không được mà uống tiếp cũng không xong. Cuối cùng, cậu đánh liều hút liên tiếp mấy ngụm nữa, ly trà sữa lớn lập tức vơi đi một phần ba.
Đợi cậu nuốt xong, Mạnh Hoài Chi ngồi đối diện mới tranh thủ hỏi, “Ngon không?”
“Dạ ngon.” Thẩm Vụ cúi gằm, lưng như kim chích, không ngờ chất xúc tác tình cảm chuyên nghiệp như mình cũng có ngày này. Nhưng biết làm sao được, trà sữa đã đưa sai người, cậu cũng chỉ có thể vờ như không biết mà uống tiếp thôi.
Phương Từ cũng nghẹn lời, cứ cảm thấy cặp mắt lạnh lùng vô cảm của Mạnh Hoài Chi như đang muốn đâm xuyên ly trà sữa vô tội kia vậy.
Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Đánh giá:
Truyện Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Story
Chương 13
10.0/10 từ 15 lượt.