Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật
Chương 164
229@-Ngày hôm sau, tất cả mọi binh lính sẽ đều thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên phi thuyền.
Nơi đậu phi thuyền có tổng cộng ba chiếc phi thuyền, một chiếc là quân bộ cung cấp, dùng để chở mẫu trùng, đám người Quý Thịnh và Lệ Phần về Đế Đô, một chiếc là phi thuyền từ tinh cầu Từ Khuê ở tới đón bọn họ, một chiếc cuối cùng chính là phi thuyền về Vọng Thành.
Sở Trần đứng trong thông đạo, vẫy tay chào tạm biệt Từ Khuê.
Cậu đi phía sau đại đội, đang tiến về phía trước thì đột nhiên cánh tay bị huých một cái.
Người tới là vị bác sĩ đi theo bên cạnh ông cụ Giản kia.
"Cậu Sở, có thể đi cùng tôi một chuyến không? Gặp mặt ông ấy lần cuối." Bác sĩ nói.
Sở Trần: "... Được."
Sở Trần đưa hành lý của mình cho Văn Hướng Dương và Vương Vũ: "Các cậu cầm giúp tôi một lát, tôi đi gặp một người, sẽ quay lại nhanh thôi." Cậu đi theo sau bác sĩ, đi gần ba phút liền nhìn thấy Giản Văn Thao đang ngồi trong phòng nghỉ ngơi.
Ông cụ Giản đầu tóc bạc trắng, nhìn thấy Sở Trần thì liền nở nụ cười ôn hòa: "Cháu sang đây."
Sở Trần do dự một chút: "Ông Giản, phi thuyền sắp khởi hành rồi, có gì thì ông nói nhanh đi ạ."
Giản Văn Thao thấy Sở Trần vẫn gọi mình bằng xưng hô đó thì có hơi suy sụp. Người già rồi liền thích nhớ lại chuyện xưa, thật ra ông cụ có rất nhiều lời muốn nói với Sở Trần, nhưng lại cảm thấy không cần phải lảm nhảm về những chuyện năm đó nữa, khiến cậu thấy phiền chán.
Huống chi bây giờ thời gian cũng không còn nhiều nữa.
Cuối cùng, Giản Văn Thao cũng chỉ nói: "Hy vọng sau này cả đời cháu đều thuận lợi, khỏe mạnh bình an."
Sở Trần chớp chớp mắt: "Cảm ơn ông."
Câu này như một câu kết thúc, Sở Trần vốn định có qua có lại, nói xong sẽ đi ngay, nhưng khi ánh mắt Giản Văn Thao nhìn lướt qua mặt cậu, cuối cùng cậu vẫn không nói gì, im lặng đứng đó.
"... Cháu đến gần một chút nữa được không?"
Giản Văn Thao nói xong, thấy Sở Trần thật sự bước tới, ông liền nắm tay Sở Trần đặt trong lòng bàn tay mình vỗ về. Ông bỗng thấy vô cùng cảm khái, không nhịn lòng được mà nói: "Thấy cháu trưởng thành thế này, xuất sắc thế này, ông rất vui mừng. Đại Nhi nhìn thấy cháu thế này nhất định cũng sẽ rất vui mừng."
Sở Trần cụp mắt không đáp lời.
Giản Văn Thao ý thức được gì đó.
Ông nghiêng đầu ho khù khụ hai tiếng, nói: "Vậy chúng ta tạm biệt tại đây vậy. Hy vọng sau này còn có thể nhìn thấy cháu."
Sở Trần: "Vâng."
Cậu do dự một lát, nhìn khuôn mặt Giản Văn Thao tràn đầy suy yếu, lại bổ sung thêm: "Cũng hy vọng ông ngoại có thể chú ý sức khỏe nhiều hơn, sớm khỏe trở lại."
Giản Văn Thao sửng sốt, đột ngột nâng mắt nhìn về phía Sở Trần: "Cháu... cháu vừa gọi ông là gì?"
Lúc này tiếng nhắc nhở phi thuyền sắp khởi hành vang lên.
Sở Trần nhìn thoáng qua bên ngoài, sinh viên Vọng Thành trên cơ bản đều đã lên phi thuyền hết rồi, trong hành lang trống trơn, cậu cũng không trả lời câu hỏi của Giản Văn Thao mà nhanh chóng nói: "Giống như những gì cháu đã nói với ông lúc tản bộ trước đó vậy, chuyện của cháu không liên quan gì tới ông cả, sau này ông không cần phải tự trách nữa."
Giọng nói Quý Thịnh vang lên sau lưng cậu: "Ông ngoại, thu xếp một chút đi ạ, phải lên phi thuyền rồi."
Anh ta đứng ngay ở cửa phòng nghỉ ngơi, cũng không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
"Được."
"... Được được."
Ông cụ Giản nói liên hồi. Mặc dù sau đó Sở Trần cũng không lặp lại, nhưng ông đã nghe rõ rồi, cũng rất vui mừng, ông đứng dậy ôm Sở Trần: "Nếu có cơ hội, ông cũng muốn nhìn thấy chồng của cháu, hy vọng người kia có thể đối xử tốt với cháu, nhưng ông tin vào mắt nhìn người của cháu..."
Ông cụ nói cả đường đi, cả đường đều kéo tay Sở Trần đi ra ngoài, mãi đến khi hai người không thể không tạm biệt.
"Ông đi đây..." ông cụ Giản nói.
Sở Trần: "Dạ, chúc ông đi đường bình an."
Cả tinh thần lẫn sắc mặt của ông cụ Giản đều tốt hơn trước không ít, đôi mắt ngấn lệ, nói: "Cháu cũng thế nhé." Lúc đi lên phi thuyền ông vân nhịn không được mà liên tiếp ngoảnh đầu, sau đó quay đầu, phấn khởi nói với bác sĩ bên cạnh mình: "Anh nghe thấy Trần Trần gọi tôi là gì chưa? Thằng bé ngoan quá..."
Quý Thịnh đi sau hai bước, anh ta nhìn Sở Trần thêm vài cái: "Cậu gọi ông là ông ngoại..."
Sở Trần bình tĩnh nhìn thẳng anh ta.
Mặc dù không giải thích gì, nhưng khi Quý Thịnh đụng phải ánh mắt Sở Trần thì lập tức hiểu ngay.
Tuổi ông cụ Giản giờ đã cao, sức khỏe còn không tốt, nhưng lại vượt ngàn dặm xa xôi tới thăm Sở Trần, Sở Trần cũng coi như lương thiện ở phương diện này, không nỡ thấy ông cụ ôm thất vọng ra về, nhưng lại không muốn nhận người thân này nên liền dứt khoát gọi một tiếng ông ngoại ngay thời khắc hai người phải chia xa để thỏa mong ước của ông cụ.
Sau này ông đi đường ông, cậu đi đường cậu, cũng không tiếp xúc với nhau nữa.
Quý Thịnh nhìn cậu một cái thật sâu: "Cảm ơn."
Sở Trần cười cười: "Tôi cũng không phải không có yêu cầu gì, anh giúp tôi một việc đi."
"Cậu nói đi."
"Trên đường đi nhờ anh chăm sóc Lệ Nhiên giúp tôi." Sở Trần chần chừ một chút, như chơi xấu mà nói: "Tôi gọi ông Giản là ông ngoại, tôi cũng chính là em họ của anh, anh ấy chính là em rể của anh."
Quý Thịnh: "?"
Quý Thịnh không hiểu ra sao: "Không phải Lệ Nhiên ở Vọng Thành sao? Cho dù là chăm sóc, vậy cũng phải là cậu tự chăm sóc chứ."
Cậu hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy Lệ Phần với đôi mắt phiếm đỏ đang đứng trước cửa phi thuyền.
Lệ Phần cũng đang nhìn chằm chằm Sở Trần.
Có thể là nghĩ đến thái độ hơi thờ ơ, lạnh lùng của Sở Trần đối với anh trước đó nên anh chần chừ thật lâu, cuối cùng vẫn không dám đi tới bên cạnh Sở Trần, nhưng ánh mắt sẽ không gạt người.
Ánh mắt anh nhìn Sở Trần, rất dịu dàng.
Dịu dàng đến nổi như một Lệ Nhiên khác.
Bên cạnh, phi thuyền của Vọng Thành vang lên tiếng chấn động ong ong.
Sở Trần cụp mắt, làm một cái hôn gió với Lệ Phần rồi quay đầu chạy vội lên phi thuyền.
Cơ thể Lệ Phần cứng đờ, anh không thể tin nổi, đôi mắt hơi trợn tròn. Nếu không phải thấy rõ phi thuyền của Sở Trần sắp khởi hành rồi, hai người không thể không tách thì thậm chí Lệ Phần còn muốn kéo người trở lại, hôn một trận cho ra trò.
Anh nghĩ tới gì đó, lập tức mở vòng tay thông minh lên.
Một bên khác.
Sở Trần khó khăn lắm mới đuổi kịp phi thuyền về Vọng Thành.
Người tới dẫn nhóm Sở Trần về Vọng Thành vẫn là những giáo viên dẫn đội trước đây.
Giáo viên đi đầu biết Sở Trần, nhìn thấy cậu thì liền thở phào nhẹ nhõm, nói: "Có chuyện gì vậy? Sao lại đến muộn thế, thời gian phi thuyền khởi hành đều là cố định, cô xém chút nữa đã nghĩ em tới không kịp rồi, thật là dọa chết người ta mà."
Mặc dù lời nói là oán giận, nhưng lo lắng trong mắt bà không phải là giả.
Sở Trần cười hì hì tiến vào phi thuyền: "Cô yên tâm đi, em có để ý thời gian mà."
Đợi nhịp tim bình ổn trở lại rồi, Sở Trần mới cảm nhận được vòng tay thông minh đang rung lên điên cuồng.
Cậu nâng tay lên xem, là bạn nhỏ Lệ Phần gửi tới.
Lệ Phần: /Lên phi thuyền chưa?/
/Phòng số XXX, mau tới đi./
/Sao còn chưa tới?/
Sở Trần chớp chớp mắt, cậu không đi tìm đám người Văn Hướng Dương mà nhìn quanh bốn phía, trực tiếp tìm một vị trí thích hợp trong đại sảnh rồi ngồi xuống, xác minh vòng tay thông minh, khi phi thuyền còn chưa khởi hành đã thành công đăng nhập vào mạng cục bộ.
Vừa tiến vào phòng, Sở Trần còn chưa kịp đứng vững đã đột nhiên cảm nhận được một lực lượng cực lớn truyền tới từ bên cạnh mình, trực tiếp đè cậu xuống đất.
Trước khi cái ót bị đập xuống đất đã được một bàn tay to lớn đỡ lấy. Tay Lệ Phần bảo vệ Sở Trần, sau đó chuyển sang đè cổ tay cậu, chặt chẽ giam Sở Trần dưới thảm cỏ xanh tươi trong phòng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lệ Phần không nói hai lời, trực tiếp cúi người xuống, nồng nhiệt hôn Sở Trần.
Hương vị khi răng môi quấn quít rất tuyệt.
Mắt Sở Trần tràn đầy ý cười, cậu hàm hồ nói: "Anh trai, anh đang làm gì đấy?"
Đầu ngón tay Lệ Phần vân vê những sợi tóc lõa xõa của cậu: "Đang hôn em."
"Anh đang hôn em."
Anh nắm chặt eo Sở Trần, lại hôn xuống yết hầu cậu.
Sở Trần vội vàng giơ tay gạt tay Lệ Phần ra, lại nhịn không được mà xoay người, bật cười ha hả: "Đừng đụng, em ngứa... ha ha, Lệ Phần, anh mà thế nữa là em cắn anh đó."
Sở Trần chỉ thuận miệng nói một câu thôi, nhưng không ngờ rằng sau khi Lệ Phần nghe được thả lỏng ra một chút, sắc mặt tối tăm không rõ nhìn chằm chằm Sở Trần, sau đó nhỏ giọng nói: "Ở đây không tiện, đợi về Vọng Thành rồi cắn sau."
Sở Trần: "?"
Sở Trần có hơi giật mình, lòng thầm nghĩ đùa thôi mà có gì không tiện, còn phải chờ về Vọng Thành nữa? Đợi đến khi cậu hiểu ra Lệ Phần có ý gì, mặt Sở Trần đột nhiên đỏ bừng, lòng nghĩ em chỉ là cắn theo nghĩa đen thôi, anh lại suy nghĩ bậy bạ!
Cậu lập tức diễn một cảnh máu chảy đầm đìa.
Cắn thẳng lên mặt Lệ Phần.
Lệ Phần: "Ơ."
Lệ Phần không phòng bị, lúc bị cắn cả người đều ngơ ngác, sau đó lúc phản ứng lại thì từ từ đỏ mặt, thì ra Sở Trần không phải nói là cắn kia, mà thật sự là cắn bình thường thôi...
Không ngờ anh suy nghĩ bậy bạ hơn cả Sở Trần!
Mắt trừng như chuông đồng.jpg
Nhưng mà... Lệ Phần cam chịu nghĩ, thôi đi, dù sao thì trước mặt Sở Trần anh cũng đã không còn mặt mũi gì rồi.
Dứt khoát nhân lúc phi thuyền còn chưa đi xa, anh lại cúi đầu hôn Sở Trần, trân trọng chút ôn tồn ngắn ngủi này.
Hai người quấn quít hôn nhau không biết mệt mỏi, mãi tới khi thân hình đối phương dần trở nên mơ hồ.
Sắp bay khỏi phạm vi mạng cục bộ rồi.
"Gặp nhau ở Vọng Thành." Lệ Phần thấp giọng nói: "Đến lúc đó anh cho em..."
"... Anh đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh lộn lộn này nữa. Đi Đế Đô có thể sẽ hơi nguy hiểm đúng không? Rốt cuộc là anh đã chuẩn bị kỹ càng chưa? Đến lúc đối mặt với những người kia anh nhớ tém tém một chút, biết chưa? Thật sự không được nữa thì hãy tìm Quý Thịnh."
Sở Trần nói xong liền giơ tay đẩy Lệ Phần, ra vẻ suy tư: "Nhưng mà nếu anh đi rồi, em cũng có thể tìm những người khác, nghĩ như thế thấy cũng không tệ chút nào..."
Lệ Phần: "?"
Lệ Phần vươn tay ôm Sở Trần, không tốn hơi thừa lời: "Không nguy hiểm, không có gì nguy hiểm cả. Những kẻ đó đều không đánh lại anh. Nhưng nếu khi về anh thấy em tìm người khác, vậy em sẽ nguy hiểm đấy."
Sở Trần bật cười ha ha.
Thân hình càng ngày càng không ổn định, Sở Trần quay đầu hôn nhẹ vào cằm Lệ Phần: "Sớm về nhà nhé."
Lệ Phần: "Ừm."
Trong khoảnh khắc hình ảnh trở nên tối đen, Sở Trần thoát khỏi vòng tay thông minh, cậu đứng dậy đi tìm Văn Hướng Dương, vừa mới chào hỏi với Văn Hướng Dương và Vương Vũ, đang chuẩn bị dọn dẹp giường chiếu thì phi thuyền đột nhiên lắc lư một trận.
Đèn đuốc trên cả phi thuyền đều chớp giật, đột nhiên tối đen rồi lại sáng lại ngay tức khắc.
Người trong phi thuyền đều là những người trải qua kỳ nghĩa vụ quân sự, đều không còn sợ hãi giống như lần trước nữa, thậm chí còn muốn nói chuyện phiếm tiếp.
"Sao tôi cứ cảm thấy cảnh này quen thuộc thế nhỉ ha ha ha."
"Sẽ không phải là đám đạo tặc vũ trụ kia nữa chứ?"
"Nói thế mới nhớ, đến bây giờ tôi vẫn chưa biết rốt cuộc đám đạo tặc vũ trụ kia lên phi thuyền của chúng ta làm gì... không làm ai bị thương, càng không đánh đấm, lúc đến kinh thiên động địa, lúc về thì không một tiếng động."
"Không biết nữa, có thể là tới tìm nhân tài đó, đi rất gần với đám Sở Trần."
Văn Hướng Dương cũng cười hì hì nói: "Sở Trần, không phải đám đạo tặc vũ trụ kia lại đến tìm cậu nữa đấy chứ ha ha ha ha."
Sở Trần lắc đầu: "Có lẽ là không."
Thủ lĩnh không ở đây, đám người Đoản và Hổ Tử lên phi thuyền làm gì?
Hai người đang nói chuyện, máy phát thanh trên phi thuyền vang lên tiếng điện lưu tí tách, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên. Ngay sau đó, một giọng nói hàm hậu lại có chút quen thuộc vang lên: "Hey, là tôi đây, là đạo tặc vũ trụ của các cậu đây. Mau mở cửa để tôi vào nào!"
Mọi người: "..."
...
Chuyện bên lề:
Hổ Tử: Sếp bảo chúng tôi tới giám sát xem anh dâu có làm bậy không!
Sở Trần:...
Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật
Nơi đậu phi thuyền có tổng cộng ba chiếc phi thuyền, một chiếc là quân bộ cung cấp, dùng để chở mẫu trùng, đám người Quý Thịnh và Lệ Phần về Đế Đô, một chiếc là phi thuyền từ tinh cầu Từ Khuê ở tới đón bọn họ, một chiếc cuối cùng chính là phi thuyền về Vọng Thành.
Sở Trần đứng trong thông đạo, vẫy tay chào tạm biệt Từ Khuê.
Cậu đi phía sau đại đội, đang tiến về phía trước thì đột nhiên cánh tay bị huých một cái.
Người tới là vị bác sĩ đi theo bên cạnh ông cụ Giản kia.
"Cậu Sở, có thể đi cùng tôi một chuyến không? Gặp mặt ông ấy lần cuối." Bác sĩ nói.
Sở Trần: "... Được."
Sở Trần đưa hành lý của mình cho Văn Hướng Dương và Vương Vũ: "Các cậu cầm giúp tôi một lát, tôi đi gặp một người, sẽ quay lại nhanh thôi." Cậu đi theo sau bác sĩ, đi gần ba phút liền nhìn thấy Giản Văn Thao đang ngồi trong phòng nghỉ ngơi.
Ông cụ Giản đầu tóc bạc trắng, nhìn thấy Sở Trần thì liền nở nụ cười ôn hòa: "Cháu sang đây."
Sở Trần do dự một chút: "Ông Giản, phi thuyền sắp khởi hành rồi, có gì thì ông nói nhanh đi ạ."
Giản Văn Thao thấy Sở Trần vẫn gọi mình bằng xưng hô đó thì có hơi suy sụp. Người già rồi liền thích nhớ lại chuyện xưa, thật ra ông cụ có rất nhiều lời muốn nói với Sở Trần, nhưng lại cảm thấy không cần phải lảm nhảm về những chuyện năm đó nữa, khiến cậu thấy phiền chán.
Huống chi bây giờ thời gian cũng không còn nhiều nữa.
Cuối cùng, Giản Văn Thao cũng chỉ nói: "Hy vọng sau này cả đời cháu đều thuận lợi, khỏe mạnh bình an."
Sở Trần chớp chớp mắt: "Cảm ơn ông."
Câu này như một câu kết thúc, Sở Trần vốn định có qua có lại, nói xong sẽ đi ngay, nhưng khi ánh mắt Giản Văn Thao nhìn lướt qua mặt cậu, cuối cùng cậu vẫn không nói gì, im lặng đứng đó.
"... Cháu đến gần một chút nữa được không?"
Giản Văn Thao nói xong, thấy Sở Trần thật sự bước tới, ông liền nắm tay Sở Trần đặt trong lòng bàn tay mình vỗ về. Ông bỗng thấy vô cùng cảm khái, không nhịn lòng được mà nói: "Thấy cháu trưởng thành thế này, xuất sắc thế này, ông rất vui mừng. Đại Nhi nhìn thấy cháu thế này nhất định cũng sẽ rất vui mừng."
Sở Trần cụp mắt không đáp lời.
Giản Văn Thao ý thức được gì đó.
Ông nghiêng đầu ho khù khụ hai tiếng, nói: "Vậy chúng ta tạm biệt tại đây vậy. Hy vọng sau này còn có thể nhìn thấy cháu."
Sở Trần: "Vâng."
Cậu do dự một lát, nhìn khuôn mặt Giản Văn Thao tràn đầy suy yếu, lại bổ sung thêm: "Cũng hy vọng ông ngoại có thể chú ý sức khỏe nhiều hơn, sớm khỏe trở lại."
Giản Văn Thao sửng sốt, đột ngột nâng mắt nhìn về phía Sở Trần: "Cháu... cháu vừa gọi ông là gì?"
Lúc này tiếng nhắc nhở phi thuyền sắp khởi hành vang lên.
Sở Trần nhìn thoáng qua bên ngoài, sinh viên Vọng Thành trên cơ bản đều đã lên phi thuyền hết rồi, trong hành lang trống trơn, cậu cũng không trả lời câu hỏi của Giản Văn Thao mà nhanh chóng nói: "Giống như những gì cháu đã nói với ông lúc tản bộ trước đó vậy, chuyện của cháu không liên quan gì tới ông cả, sau này ông không cần phải tự trách nữa."
Giọng nói Quý Thịnh vang lên sau lưng cậu: "Ông ngoại, thu xếp một chút đi ạ, phải lên phi thuyền rồi."
Anh ta đứng ngay ở cửa phòng nghỉ ngơi, cũng không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
"Được."
"... Được được."
Ông cụ Giản nói liên hồi. Mặc dù sau đó Sở Trần cũng không lặp lại, nhưng ông đã nghe rõ rồi, cũng rất vui mừng, ông đứng dậy ôm Sở Trần: "Nếu có cơ hội, ông cũng muốn nhìn thấy chồng của cháu, hy vọng người kia có thể đối xử tốt với cháu, nhưng ông tin vào mắt nhìn người của cháu..."
Ông cụ nói cả đường đi, cả đường đều kéo tay Sở Trần đi ra ngoài, mãi đến khi hai người không thể không tạm biệt.
"Ông đi đây..." ông cụ Giản nói.
Sở Trần: "Dạ, chúc ông đi đường bình an."
Cả tinh thần lẫn sắc mặt của ông cụ Giản đều tốt hơn trước không ít, đôi mắt ngấn lệ, nói: "Cháu cũng thế nhé." Lúc đi lên phi thuyền ông vân nhịn không được mà liên tiếp ngoảnh đầu, sau đó quay đầu, phấn khởi nói với bác sĩ bên cạnh mình: "Anh nghe thấy Trần Trần gọi tôi là gì chưa? Thằng bé ngoan quá..."
Quý Thịnh đi sau hai bước, anh ta nhìn Sở Trần thêm vài cái: "Cậu gọi ông là ông ngoại..."
Sở Trần bình tĩnh nhìn thẳng anh ta.
Mặc dù không giải thích gì, nhưng khi Quý Thịnh đụng phải ánh mắt Sở Trần thì lập tức hiểu ngay.
Tuổi ông cụ Giản giờ đã cao, sức khỏe còn không tốt, nhưng lại vượt ngàn dặm xa xôi tới thăm Sở Trần, Sở Trần cũng coi như lương thiện ở phương diện này, không nỡ thấy ông cụ ôm thất vọng ra về, nhưng lại không muốn nhận người thân này nên liền dứt khoát gọi một tiếng ông ngoại ngay thời khắc hai người phải chia xa để thỏa mong ước của ông cụ.
Sau này ông đi đường ông, cậu đi đường cậu, cũng không tiếp xúc với nhau nữa.
Quý Thịnh nhìn cậu một cái thật sâu: "Cảm ơn."
Sở Trần cười cười: "Tôi cũng không phải không có yêu cầu gì, anh giúp tôi một việc đi."
"Cậu nói đi."
"Trên đường đi nhờ anh chăm sóc Lệ Nhiên giúp tôi." Sở Trần chần chừ một chút, như chơi xấu mà nói: "Tôi gọi ông Giản là ông ngoại, tôi cũng chính là em họ của anh, anh ấy chính là em rể của anh."
Quý Thịnh: "?"
Quý Thịnh không hiểu ra sao: "Không phải Lệ Nhiên ở Vọng Thành sao? Cho dù là chăm sóc, vậy cũng phải là cậu tự chăm sóc chứ."
Cậu hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy Lệ Phần với đôi mắt phiếm đỏ đang đứng trước cửa phi thuyền.
Lệ Phần cũng đang nhìn chằm chằm Sở Trần.
Có thể là nghĩ đến thái độ hơi thờ ơ, lạnh lùng của Sở Trần đối với anh trước đó nên anh chần chừ thật lâu, cuối cùng vẫn không dám đi tới bên cạnh Sở Trần, nhưng ánh mắt sẽ không gạt người.
Ánh mắt anh nhìn Sở Trần, rất dịu dàng.
Dịu dàng đến nổi như một Lệ Nhiên khác.
Bên cạnh, phi thuyền của Vọng Thành vang lên tiếng chấn động ong ong.
Sở Trần cụp mắt, làm một cái hôn gió với Lệ Phần rồi quay đầu chạy vội lên phi thuyền.
Cơ thể Lệ Phần cứng đờ, anh không thể tin nổi, đôi mắt hơi trợn tròn. Nếu không phải thấy rõ phi thuyền của Sở Trần sắp khởi hành rồi, hai người không thể không tách thì thậm chí Lệ Phần còn muốn kéo người trở lại, hôn một trận cho ra trò.
Anh nghĩ tới gì đó, lập tức mở vòng tay thông minh lên.
Một bên khác.
Sở Trần khó khăn lắm mới đuổi kịp phi thuyền về Vọng Thành.
Người tới dẫn nhóm Sở Trần về Vọng Thành vẫn là những giáo viên dẫn đội trước đây.
Giáo viên đi đầu biết Sở Trần, nhìn thấy cậu thì liền thở phào nhẹ nhõm, nói: "Có chuyện gì vậy? Sao lại đến muộn thế, thời gian phi thuyền khởi hành đều là cố định, cô xém chút nữa đã nghĩ em tới không kịp rồi, thật là dọa chết người ta mà."
Mặc dù lời nói là oán giận, nhưng lo lắng trong mắt bà không phải là giả.
Sở Trần cười hì hì tiến vào phi thuyền: "Cô yên tâm đi, em có để ý thời gian mà."
Đợi nhịp tim bình ổn trở lại rồi, Sở Trần mới cảm nhận được vòng tay thông minh đang rung lên điên cuồng.
Cậu nâng tay lên xem, là bạn nhỏ Lệ Phần gửi tới.
Lệ Phần: /Lên phi thuyền chưa?/
/Phòng số XXX, mau tới đi./
/Sao còn chưa tới?/
Sở Trần chớp chớp mắt, cậu không đi tìm đám người Văn Hướng Dương mà nhìn quanh bốn phía, trực tiếp tìm một vị trí thích hợp trong đại sảnh rồi ngồi xuống, xác minh vòng tay thông minh, khi phi thuyền còn chưa khởi hành đã thành công đăng nhập vào mạng cục bộ.
Vừa tiến vào phòng, Sở Trần còn chưa kịp đứng vững đã đột nhiên cảm nhận được một lực lượng cực lớn truyền tới từ bên cạnh mình, trực tiếp đè cậu xuống đất.
Trước khi cái ót bị đập xuống đất đã được một bàn tay to lớn đỡ lấy. Tay Lệ Phần bảo vệ Sở Trần, sau đó chuyển sang đè cổ tay cậu, chặt chẽ giam Sở Trần dưới thảm cỏ xanh tươi trong phòng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lệ Phần không nói hai lời, trực tiếp cúi người xuống, nồng nhiệt hôn Sở Trần.
Hương vị khi răng môi quấn quít rất tuyệt.
Mắt Sở Trần tràn đầy ý cười, cậu hàm hồ nói: "Anh trai, anh đang làm gì đấy?"
Đầu ngón tay Lệ Phần vân vê những sợi tóc lõa xõa của cậu: "Đang hôn em."
"Anh đang hôn em."
Anh nắm chặt eo Sở Trần, lại hôn xuống yết hầu cậu.
Sở Trần vội vàng giơ tay gạt tay Lệ Phần ra, lại nhịn không được mà xoay người, bật cười ha hả: "Đừng đụng, em ngứa... ha ha, Lệ Phần, anh mà thế nữa là em cắn anh đó."
Sở Trần chỉ thuận miệng nói một câu thôi, nhưng không ngờ rằng sau khi Lệ Phần nghe được thả lỏng ra một chút, sắc mặt tối tăm không rõ nhìn chằm chằm Sở Trần, sau đó nhỏ giọng nói: "Ở đây không tiện, đợi về Vọng Thành rồi cắn sau."
Sở Trần: "?"
Sở Trần có hơi giật mình, lòng thầm nghĩ đùa thôi mà có gì không tiện, còn phải chờ về Vọng Thành nữa? Đợi đến khi cậu hiểu ra Lệ Phần có ý gì, mặt Sở Trần đột nhiên đỏ bừng, lòng nghĩ em chỉ là cắn theo nghĩa đen thôi, anh lại suy nghĩ bậy bạ!
Cậu lập tức diễn một cảnh máu chảy đầm đìa.
Cắn thẳng lên mặt Lệ Phần.
Lệ Phần: "Ơ."
Lệ Phần không phòng bị, lúc bị cắn cả người đều ngơ ngác, sau đó lúc phản ứng lại thì từ từ đỏ mặt, thì ra Sở Trần không phải nói là cắn kia, mà thật sự là cắn bình thường thôi...
Không ngờ anh suy nghĩ bậy bạ hơn cả Sở Trần!
Mắt trừng như chuông đồng.jpg
Nhưng mà... Lệ Phần cam chịu nghĩ, thôi đi, dù sao thì trước mặt Sở Trần anh cũng đã không còn mặt mũi gì rồi.
Dứt khoát nhân lúc phi thuyền còn chưa đi xa, anh lại cúi đầu hôn Sở Trần, trân trọng chút ôn tồn ngắn ngủi này.
Hai người quấn quít hôn nhau không biết mệt mỏi, mãi tới khi thân hình đối phương dần trở nên mơ hồ.
Sắp bay khỏi phạm vi mạng cục bộ rồi.
"Gặp nhau ở Vọng Thành." Lệ Phần thấp giọng nói: "Đến lúc đó anh cho em..."
"... Anh đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh lộn lộn này nữa. Đi Đế Đô có thể sẽ hơi nguy hiểm đúng không? Rốt cuộc là anh đã chuẩn bị kỹ càng chưa? Đến lúc đối mặt với những người kia anh nhớ tém tém một chút, biết chưa? Thật sự không được nữa thì hãy tìm Quý Thịnh."
Sở Trần nói xong liền giơ tay đẩy Lệ Phần, ra vẻ suy tư: "Nhưng mà nếu anh đi rồi, em cũng có thể tìm những người khác, nghĩ như thế thấy cũng không tệ chút nào..."
Lệ Phần: "?"
Lệ Phần vươn tay ôm Sở Trần, không tốn hơi thừa lời: "Không nguy hiểm, không có gì nguy hiểm cả. Những kẻ đó đều không đánh lại anh. Nhưng nếu khi về anh thấy em tìm người khác, vậy em sẽ nguy hiểm đấy."
Sở Trần bật cười ha ha.
Thân hình càng ngày càng không ổn định, Sở Trần quay đầu hôn nhẹ vào cằm Lệ Phần: "Sớm về nhà nhé."
Lệ Phần: "Ừm."
Trong khoảnh khắc hình ảnh trở nên tối đen, Sở Trần thoát khỏi vòng tay thông minh, cậu đứng dậy đi tìm Văn Hướng Dương, vừa mới chào hỏi với Văn Hướng Dương và Vương Vũ, đang chuẩn bị dọn dẹp giường chiếu thì phi thuyền đột nhiên lắc lư một trận.
Đèn đuốc trên cả phi thuyền đều chớp giật, đột nhiên tối đen rồi lại sáng lại ngay tức khắc.
Người trong phi thuyền đều là những người trải qua kỳ nghĩa vụ quân sự, đều không còn sợ hãi giống như lần trước nữa, thậm chí còn muốn nói chuyện phiếm tiếp.
"Sao tôi cứ cảm thấy cảnh này quen thuộc thế nhỉ ha ha ha."
"Sẽ không phải là đám đạo tặc vũ trụ kia nữa chứ?"
"Nói thế mới nhớ, đến bây giờ tôi vẫn chưa biết rốt cuộc đám đạo tặc vũ trụ kia lên phi thuyền của chúng ta làm gì... không làm ai bị thương, càng không đánh đấm, lúc đến kinh thiên động địa, lúc về thì không một tiếng động."
"Không biết nữa, có thể là tới tìm nhân tài đó, đi rất gần với đám Sở Trần."
Văn Hướng Dương cũng cười hì hì nói: "Sở Trần, không phải đám đạo tặc vũ trụ kia lại đến tìm cậu nữa đấy chứ ha ha ha ha."
Sở Trần lắc đầu: "Có lẽ là không."
Thủ lĩnh không ở đây, đám người Đoản và Hổ Tử lên phi thuyền làm gì?
Hai người đang nói chuyện, máy phát thanh trên phi thuyền vang lên tiếng điện lưu tí tách, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên. Ngay sau đó, một giọng nói hàm hậu lại có chút quen thuộc vang lên: "Hey, là tôi đây, là đạo tặc vũ trụ của các cậu đây. Mau mở cửa để tôi vào nào!"
Mọi người: "..."
...
Chuyện bên lề:
Hổ Tử: Sếp bảo chúng tôi tới giám sát xem anh dâu có làm bậy không!
Sở Trần:...
Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật
Đánh giá:
Truyện Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật
Story
Chương 164
10.0/10 từ 23 lượt.