Nam Phi Thất Sủng
Chương 52: 52: Nhẫn Tâm
Từ ngày đó đến nay cũng đã hơn một tháng, Phụng Như Mai đã nói cho mọi người biết rằng cô ấy mang long thai.
Hoàng Thượng rất vui mừng, lập tức hạ chỉ phong cô làm Phụng Tần.
Dạo gần đây, Y không còn được triệu tẩm nhiều như trước.
Phía Bắc vừa sóng yên biển lặng chưa được bao lâu thì phía Nam nổi lên cuộc hỗn chiến.
Hoàng Thượng ngày ngày bận lo chính sự, Hậu Cung cũng có thêm nhiều phi tần mới.
Là một Hoàng Đế, hắn không được phép bỏ lại người nào ở phía sau.
Không biết vì lý do gì, Hoà Thủy Yên gần đây được đắc sủng.
Ở bên cạnh hắn nhiều hơn, thậm chí đã được phong làm Đáp Ứng và ở Diệp Cát Cung.
_Chính Điện_
- Hoà Đáp Ứng: Hoàng Thượng, người mau để tấu chương xuống đi, thần thiếp có làm một bát canh hạt sen người dùng cho nóng.
- Hắn: Được rồi để đó đi trẫm sẽ dùng sau.
Cô ta vòng ra sau hắn bắt đầu xoa bóp vai.
- Hoà Đáp Ứng: Hoàng Thượng, gần đây thần thiếp học được nhiều cách xoa bóp khác.
Đêm nay người hãy đến chỗ của thần thiếp để thần thiếp xoa bóp cho người.
- Hắn: Được rồi nàng trở về Cung đi.
...
_Đoan Nguyệt Cung _
- Hoà Đáp Ứng: Xin thỉnh an Quý Phi Nương Nương!
- Y: Chào cô! Tìm Bổn Cung có chuyện gì sao?
- Hoà Đáp Ứng: Chỉ là thần thiếp muốn mang chậu hoa nhỏ này nhờ Quý Phi Nương Nương mang cho Phụng Tần tỷ tỷ!
- Y: Chậu hoa này ở Chính Điện?
- Hoà Đáp Ứng: Là Hoàng Thượng đã ban cho thần thiếp.
- Y: To gan! Vật được ban thưởng cô lại dám đem tặng cho người khác?
Cô ta giật mình vội quỳ xuống.
- Hoà Đáp Ứng: Thần thiếp không biết chuyện này, mong Quý Phi Nương Nương thứ tội!
- Y: Cô tự tìm Hồ Diệp cô cô học lại quy tắc.
Cho dù xuất thân từ nhạc kỹ nhưng nhập gia thì tùy tục.
- Hắn: Nguyệt Nhi? Có chuyện gì sao?
- Hoà Đáp Ứng: Xin thỉnh an Hoàng Thượng!
- Hắn: Sao nàng lại quỳ, đứng lên đi.
- Y: Cô ấy mang vật Hoàng Thượng ngự ban nhờ thần thiếp tặng cho Phụng Tần.
- Hắn: Chỉ là chậu hoa nhỏ, trẫm cho phép.
Nhưng mà nàng không thể tự đi gặp Phụng Tần sao? Tại sao nhất thiết phải nhờ Quý Phi mang đến, từ nay về sau việc gì mình muốn làm mà lười biếng quá thì đừng làm nữa.
Không ai rảnh rỗi suốt ngày để nàng nhờ này nhờ nọ.
- Hoà Đáp Ứng: Thần thiếp đã biết lỗi!
- Y: Hoàng Thượng đến tìm thiếp có chuyện gì sao?
- Hắn: Trẫm muốn cùng người đến thăm Phụng Tần.
- Y: Vậy đi thôi!
...
_Phụng Mai Cung_
- Y: Không cần quỳ, cô như thế nào rồi?
- Phụng Tần: Thần thiếp khoẻ, chỉ là việc ăn uống có chút khó khăn.
Nôn mửa liên tục.
- Y: Đó là chuyện bình thường khi mang thai, cô phải ráng lên.
- Hắn: Cao Đinh, truyền chỉ cho Tào thái y túc trực cẩn thận bên Phụng Tần.
Vậy nàng nghỉ ngơi đi, trẫm cùng Đoan Quý Phi trở về.
...bảy tháng sau
Đến nay long thai của Phụng Tần đã được chín tháng rồi.
Sắp đến ngày sinh, Y đang lo lắng không biết làm như thế nào để không bị phát hiện.
Suốt mấy tháng qua người ở bên cạnh trò chuyện và chăm sóc cô ấy chỉ có Y.
Các phi tần trước đó đa phần không có thiện cảm với cô nên đến rồi cũng đi.
Hoàng Quý Phi cũng lặng biệt tăm, rất ít khi nhìn thấy cô ta ra ngoài.
Chỉ thấy Phúc Hoà đi ra vào Lý Nghi Cung thường xuyên.
Phúc An vừa lên tám tuổi, Phúc Hoà cũng chỉ nhỏ hơn một tuổi.
Mà Phúc An lại xuất chúng nhất trong các Hoàng Tử, lại được Thái Hậu hết mực yêu thương.
Hoàng Quý Phi có vẻ đau đầu lắm.
Đã mấy tháng trôi qua rồi, trận hỗn chiến ở phía Nam vẫn chưa biết khi nào kết thúc.
Hoàng Thượng đau đầu trong việc chính sự, cũng không còn lui tới Hậu Cung.
Chỉ nhờ Y chăm sóc tốt cho Phụng Tần.
Gần đến ngày sinh nên Y đã viện cớ Phụng Tần dạo này ngủ không ngon, xin Hoàng Thượng cho cô được sang Đoan Nguyệt Cung ở.
Phòng của cô ấy ở ngay cạnh phòng Y.
Còn có cả mẹ của cô ấy ở cùng.
Theo quy tắc phi tần mang thai tám tháng người nhà sẽ được vào Cung.
...
Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Y nghe tiếng vỡ từ phòng kế bên, vội vàng chạy sang.
- Phụng Tần: Quý Phi Nương Nương, thần...thần thiếp thấy không ổn rồi.
- Y: Không xong rồi! Giờ này cũng chưa tối lắm.
Có lẽ Hoàng Thượng vẫn còn thức.
Cô đợi ta!
- Phụng Tần: Khoan đã Nương Nương, thần thiếp vẫn chưa đủ tháng!
- Y: Phải rồi, cô chưa đủ tháng.
Nếu để Hoàng Thượng biết...
Y nhanh chóng nghĩ ra cách, đạp đổ bàn ghế và đỡ Phụng Tần ngồi xuống.
Dùng mảnh vỡ ban nãy để cắt tay cô ấy chảy máu ra đất.
- Y: Tường Lam!!! GỌI THÁI Y!!! Phụng Tần sắp sinh sớm rồi!
...
Y vội chạy thật nhanh đến Chính Điện.
Thật may mắn làm sao, hôm nay Vương Gia cũng ở đó để nghị sự cùng Hoàng Thượng đến tận bây giờ.
- Cao Đinh: Nương Nương không được, Vương Gia đang ở trong!
- Y: HOÀNG THƯỢNG!!!HOÀNG THƯỢNG!!! Nguyệt Nhi cầu kiến! Phụng Tần có chuyện rồi Hoàng Thượng!!!
- Hắn: Vào đây đi!!!
- Y: Hoàng Thượng, Phụng Tần...Phụng Tần bị ngã động thai rồi.
Có lẽ sẽ sinh sớm, mong Hoàng Thượng mau chóng đến Đoan Nguyệt Cung!
- Khâm Thân Vương: Thần đệ sẽ đi cùng Hoàng Huynh!
- Hắn: Mau lên!
Hắn vội vàng khoác áo ngoài rồi đi đến Đoan Nguyệt Cung.
- Hắn: Cao Đinh, báo cho Thái Hậu.
...
_Đoan Nguyệt Cung_
...: Aaaa
- Y: Tường Lam trong đó có những ai?
- Tường Lam: Chỉ có ma ma đỡ sanh, mẹ của Phụng Tần Nương Nương và Tào thái y.
- Y: Gọi Dung Quý Nhân đến giúp!
- Dung Quý Nhân: Muội đến rồi!
- Y: Mau, mau lên!
...
Mặt trời đã lên rồi, tất cả đều vẫn đang chờ đợi.
Đã lâu như vậy rồi Phụng Tần vẫn chưa sinh được.
Có lẽ cô ấy đang kiệt sức dần.
Y sốt ruột đứng ở ngoài la to.
- Y: Phụng Tần, cô phải cố lên!Phải cho đứa bé được sống!
Trán của Khâm Thân Vương và Hoàng Thượng đã lấm tấm mồ hôi mặc dù thời tiết không hề nóng.
Nhưng mỗi người lại có một nỗi lo khác nhau, Khâm Thân Vương lo lắng cho người thương còn Hoàng Thượng lại lo rằng đứa bé sẽ chết yểu.
- Tào thái y: Hoàng Thượng không xong rồi! Nương Nương đã bị băng huyết.
Tình hình hiện tại vô cùng nguy hiểm cho Nương Nương và cả long thai.
- Hoàng Thượng: Cứu long thai! Khi nào còn có hy vọng thì hãy cứu Phụng Tần!
Cả Y và Khâm Thân Vương đều trợn cả mắt lên nhìn hắn.
Hắn nhẫn tâm đến vậy? Y thì nghĩ nếu một ngày nào đó Y có thể mang thai, nếu lỡ Y khó sinh chẳng lẽ hắn cũng sẽ vứt bỏ Y như cách đã làm với Phụng Như Mai sao? Khâm Thân Vương thì vừa kinh ngạc vừa tức giận, hắn quả thật chẳng yêu thương gì Phụng Như Mai hết.
Bin: Tự viết rồi tự chê luôn nha Đế, chương này Đế hơi ẩu r đó!.
Nam Phi Thất Sủng