Nam Phi Thất Sủng
Chương 32: 32: Lời Khuyên
_Chính Cung_
- Thái Hậu : Hoàng Đế à, con đăng cơ đến nay cũng đã sáu năm rồi.
Đến chuyện phải trái con cũng không phân biệt được hay sao?
- Hắn : Hoàng Ngạch Nương, nhi thần đã biết lỗi!
- Thái Hậu : Ai gia rời Cung chưa bao lâu, Hậu Cung xảy ra chuyện thế này đây.
Hoàng Đế lại không phân xử đúng khiến phi tần náo loạn.
Con biết lỗi, vậy con có biết con có lỗi với ai hay không?
- Hắn : Hoàng Ngạch Nương, nhi thần sẽ cùng y nói chuyện lại!
- Thái Hậu : Con không chỉ có lỗi với Nguyệt Nhi, mà còn Phụng Phi, Diệp Phi, Thuần Quý Nhân.
Tất cả phi tần có mặt ở đó tâm trạng đều thất vọng.
Năm đó con say mê Diễm Khấu Linh như thế nào, sủng ái nàng ta thời gian dài như vậy, bây giờ muốn vứt là có thể vứt.
Vậy thì làm sao hậu phi còn có thể tin vào tình yêu ở con nữa!
- Hắn : Nhi thần...quả thực đã hồ đồ, xin Hoàng Ngạch Nương trách phạt!
- Thái Hậu : Lỗi không chỉ ở con, Hoàng Hậu thân làm chủ Hậu Cung, quản giáo phi tần không nghiêm, chuyện lớn như vậy cũng không nhúng tay vào.
Hồ Diệp, cho truyền Hoàng Hậu đến đây.
_Đoan Nguyệt Cung_
- Thuần Quý Nhân : Huynh làm lành với Hoàng Thượng nhanh như vậy sao? Hoàng Thượng nhiều lần nghi ngờ khiến huynh chịu khổ.
Huynh phải giận người thật lâu chứ!
- Y : Giận người bao lâu không quan trọng.
Bây giờ nếu không nhanh làm lành với người tỷ sẽ không làm được điều tỷ muốn làm.
Chuyện Hoàng Thượng nghi ngờ ta hết lần này tới lần khác, thì để sau hãy tính.
- Thuần Quý Nhân : Thiệt thòi cho huynh rồi!
- Y : Kẹo có ngon không?
- Dung Quý Nhân : Rất ngon!
- Y : Dung Quý Nhân? Muội ở đây từ lúc nào?
- Dung Quý Nhân : Trưa rồi, hôm nay muội đến dùng thiện với huynh.
- Y : Tường Lam, truyền thiện.
Cả hai muội lại bàn ngồi đi.
- Tường Lam : Hôm nay bàn thiện có nấm xào trứng muối, bắp cải xào chua ngọt, súp trứng, thịt tô tảo hầm hạt sen.
Đều là món ăn thanh đạm, mấy ngày nay trời nóng các chủ tử chắc cũng không thoải mái.
Hãy dùng một chút! Nương Nương vừa rồi Hồ Diệp Cô Cô đi ngang, dáng vẻ vội vã đến Đào Nhi Cung.
Xem ra Thái Hậu đang không vui.
- Y : Bổn Cung biết rồi, đây các muội dùng thử đi.
Ngự trù mới của Đoan Nguyệt Cung làm đó.
- Dung Quý Nhân : Ngự trù mới sao?
- Y : Hoàng Thượng đã lệnh cho ông ta từ Chính Điện đến đây đó.
Ăn nhiều một chút! Phải rồi, các muội có nghe về chuyến đi săn ở Tây An Di Trường không?
- Thuần Quý Nhân : Hình như là đại lễ săn bắn hàng năm trong Hoàng Cung.
- Dung Quý Nhân : Khi Tiên Đế còn tại thế, đại lễ đã được diễn ra rồi.
Hình như chỉ có phi tần xuất thân Mông Cổ mới được đi cùng.
Muội cũng không.
- Y : Hoàng Thượng nói, Hậu Cung hiện tại có ít phi tần, tất cả cùng đi cũng không sao.
Thuần Quý Nhân, muội cũng xuất thân Thuần Tộc.
Muội biết săn bắn chứ?
- Thuần Quý Nhân : Muội đã từng săn được con gấu rất lớn đó! Lần này sẽ thêm một con nữa, làm áo khoác cho huynh!
- Y : Dẻo miệng! Tường Lam à, chọn vài cây kẹo bỏ vào giỏ đi.
Bổn Cung mang đến thưởng thức cùng Thái Hậu.
_Chính Cung_
- Thái Hậu : Hoàng Hậu, ai gia nói nãy giờ con đã hiểu ra lỗi của mình chưa?
- Hoàng Hậu : Nhi thần đã biết lỗi, từ nay nhất định lo liệu Hậu Cung thật tốt không để Hoàng Thượng phiền lòng!
- Y : Thần thiếp xin thỉnh an Thái Hậu, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu.
Thái Hậu, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu vạn an!
- Thái Hậu : Nguyệt Nhi, cũng đã trưa.
Con đến tìm ai gia sao?
- Y : Thần thiếp cùng Thuần Quý Nhân, lúc sáng đi hái một ít hoa để làm kẹo.
Mang đến cùng Thái Hậu dùng trà.
- Thái Hậu : Mau, cho ai gia xem nào.
Rất thơm, còn đẹp nữa! Đây là hoa hòe sao?
- Y : Món kẹo này thần thiếp đã được ăn từ nhỏ, cũng biết làm một chút.
Nguyên liệu sẵn có, không tốn ngân lượng.
Thân là đích thê phải biết đỡ đần cùng Hoàng Thượng.
- Hoàng Hậu : Thần thiếp cáo lui!
...
- Y : Thái Hậu, chuyến đi săn lần này người hãy cùng tham gia với chúng thần thiếp.
Nhất định rất vui.
- Thái Hậu : Tây An không khí trong lành mát mẻ, ai gia cũng muốn đến đó.
Nguyệt Nhi, sau khi đi lễ phật, trở về Cung đã có bao nhiêu chuyện xảy ra.
Ai gia thật tình thấy lo lắng cho con.
Thiệt thòi cho con nhiều rồi.
Hồ Diệp...
- Hồ Diệp cô cô : Quý Phi Nương Nương, đây là vòng chuỗi làm từ minh châu mã não, Thái Hậu đã mang theo khi đi lễ phật.Nay Thái Hậu ban cho người.
- Y : Màu đỏ của vòng chuỗi này, thật sự rất có ý nghĩa.
Bà mỉm cười nâng bàn tay của Y lên, đặt sợi chuỗi vào.
- Thái Hậu : Đứa trẻ ngoan, con khiến ai gia nhớ ngạch nương của con lắm.
Ai gia hy vọng, trong Hậu Cung rộng lớn này, con cũng sẽ có một tri kỉ để bầu bạn, một người để con tin tưởng.
Ai gia cũng hy vọng, con và Hoàng Đế sẽ mãi trường trường cửu cửu.
- Y : Thần thiếp khấu tạ Thái Hậu!
- Thái Hậu : Hoàng Đế, con trở về được rồi.
Ai gia cần nghĩ ngơi.
...
- Y : Thái Hậu...người có chuyện muốn nói với thần thiếp?
- Thái Hậu : Con...vẫn rất giận Hoàng Thượng có phải không?
- Y : Nhưng hiện giờ giận hay không, không quan trọng.
- Thái Hậu : Vậy chuyện quan trọng là gì?
- Y : Hoàng Thượng có trong tay nhiều nữ nhân, mỗi người một lời, không dành sự tin tưởng cho riêng thần thiếp không phải là điều khó hiểu.
Chuyện quan trọng, thần thiếp cần gặp một người.
- Thái Hậu : Diễm Khấu Linh?
- Y : Thần thiếp muốn biết, nàng ta bây giờ sống ra sao rồi.
- Thái Hậu : Hồ Diệp mau đi nói với Hoàng Thượng, truyền chỉ cho các phi tần chuẩn bị đi, mang theo gì thì tự mình sắp xếp.
Nguyệt Nhi, tại sao con lại muốn gặp nàng ta?
- Y : Có một số chuyện trước khi rời đi, nàng ta đã nói với thần thiếp.
- Thái Hậu : Ai gia thấy trong con, có phần nào đó cảm thông cho nàng ta.
- Y : Nàng ta chỉ là một người mẹ của đứa con xấu số, nàng ta rốt cuộc chỉ là muốn có một đứa con.
Nàng ta mất con đau đớn tột cùng, nàng ta yêu thương trẻ con như chính con của mình, nhưng có lẽ bây giờ...đến mãi sau này, không thể nữa rồi!
- Thái Hậu : Đừng mềm lòng trước mặt người nào khác.
Hãy giữ sự cảm thông này trong lòng.
Y nhìn Thái Hậu, bản thân Minh Nguyệt biết bà trải qua bao thăng trầm, những mưu kế tính toán trong Hậu Cung bà đều nếm trãi.
Bà là đang muốn tốt cho Y, bà không muốn Y mềm lòng trước người khác.
Nhưng tại sao? Y lại thương cảm cho Diễm Khấu Linh thật nhiều.
Cuộc đời của cô ta quá đáng thương.
Năm đó...cô ta cũng đã từng có một công chúa của mình....
Nam Phi Thất Sủng