Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân
67: Bán Sắc
Vốn dĩ Man Di còn muốn gây khó dễ, thế nhưng dưới cái nhìn đáng yêu (nghiêm túc) của tôi đành cụp đuôi ngoan ngoãn mở cửa cho người vào.
Có lẽ vì y đột nhiên tử tế quá nên Lương Ân ấy vậy mà không quen, cửa vừa mở liền ngay lập tức chuyển sang tư thế phòng thủ.
Man Di chỉ đợi có vậy ôm tôi "tố cáo": "Huyên ơi ta oan ức quá, rõ ràng ta chưa làm gì cả!"
...!Thì Lương Ân cũng đã làm gì y đâu.
Khi Lương Ân nhìn đến tôi, trong mắt không có sự kinh ngạc, chỉ có tình cảm dạt dào cuồn cuộn tuôn trào.
Nếu như lúc trước hắn còn biết cách khắc chế kiềm nén lại thì hiện tại như đê xả lũ, hoàn toàn không muốn che giấu tình cảm của mình nữa.
Tôi cũng không ngờ Lương Ân đến nhanh như vậy, chưa kịp chuẩn bị xem nên trao đổi gì với hắn, đành lúng túng giơ tay lên chào: "...!Đã lâu không gặp?"
Ánh mắt Lương Ân trở nên mềm mại hơn hẳn.
Hắn thu hồi kiếm trong tay, tiến lên trước nửa ngồi nửa quỳ, để cho bản thân ngang tầm mắt của tôi.
Có thể do tôi lùn quá, hoặc do Lương Ân cao tới vô lý, trong tư thế này hắn vẫn cao được hơn tôi một cái đầu.
"Ngươi tỉnh lại rồi." Đây là câu đầu tiên hắn nói ra sau khi chúng tôi gặp lại nhau.
"Ừm." Tôi lúng túng kéo tóc mình, "Cảm ơn ngươi."
Dĩ nhiên tôi cũng không quên quay sang Man Di vỗ vai: "Và cả ngươi nữa."
Cho dù vì lý do gì thì vẫn không thể phủ nhận rằng không có bọn họ thì tôi đã chẳng còn sống nữa.
Sau khi gặp Man Di tôi đã từng nghĩ về việc làm rõ hơn nhưng chuyện trong quá khứ, bao gồm cả mối quan hệ giữa tôi, y và Lương Ân.
Nhưng giờ ngẫm lại điều này có lẽ không cần thiết lắm.
Tôi biết mình thích hai người họ, cũng biết hai người họ yêu mình, vậy là đã đủ rồi.
Man Di vẫn chưa buông lòng cảnh giác với Lương Ân: "Ngươi lại lén cài cắm nguyên anh của mình ở chỗ ta đúng không? Nếu không vì sao ta chưa báo ngươi đã biết mà chạy tới?"
"Huyên vừa tỉnh lại, ta đã có cảm ứng." Lương Ân liếc mắt với y, "Không liên quan tới nguyên anh."
"Nguyên anh gì cơ?" Tôi ngờ nghệch hỏi.
Cả Man Di lẫn Lương Ân ấy vậy mà hiếm thấy đồng tâm trả lời: "Không có gì đâu, ngươi đừng quan tâm."
Bọn họ sẽ không nói dối tôi, nhưng tôi lại chẳng thể ép họ nói nếu họ không muốn được.
Cũng may tôi có bảo vật Mộng Kính trên người, chức năng chính tạo mộng thì không dùng thường xuyên lắm, nhưng chức năng phụ hóng hớt kể chuyện lại thì lại làm khá tốt.
Vì vậy Mộng Kính đã kể tôi nghe những gì nó biết từ các cuộc đối thoại giữa Man Di và Lương Ân lúc hắn tới thăm tôi, bao gồm cả việc Lương Ân lén cắt nguyên anh mình bỏ vào người tôi trước khi tôi rời khỏi Thanh Sơn phái.
Về sau nguyên anh đã bị Man Di rút ra, trả lại cho Lương Ân.
Mặc dù tôi biết hành vi này của y xuất phát từ ghen tỵ và han muốn chiếm hữu, song nguyên anh quả thật không phải thứ cắt nhỏ ném lung tung được, trả lại rồi thì tốt.
Ở bên kia Man Di và Lương Ân cũng đã lườm nhau đủ chán.
Lương Ân không muốn tranh cãi với y, quay sang nhìn tôi: "Hiện tại Huyên muốn thế nào?"
"Ý ngươi là sao?" Tôi tròn mắt hỏi.
Man Di đảo mắt với Lương Ân, bắt đầu nũng nịu với tôi: "Kỳ thật ngươi không cần đi đâu hết, ta có thể chăm lo cho Huyên rất tốt.
Cổ Thành chẳng thiếu gì cả, mà nếu Huyên muốn đi dạo chơi bên ngoài ta cũng có thể dắt ngươi đi."
Lương Ân bất mãn với y: "Đã nói rằng để hắn tự quyết định, ngươi cứ bám dính như thế thì Huyên làm sao suy nghĩ cho thông được."
"Nếu ta không nhanh chân nói trước, e rằng lúc này ngươi đã hát xong mười ca khúc về tình nghĩa sư môn Thanh Sơn phái để dụ dỗ hắn quay về rồi." Man Di cười lạnh với hắn.
À, ra là bọn họ đang bàn về việc tôi nên đi đâu.
Thú thực thì tôi cũng chẳng biết nữa.
Trước khi rời khỏi lãnh địa tôi vẫn luôn nghĩ cứ ở yên trong đấy là được rồi.
Nhưng mà con ếch đã thoát ra khỏi cái giếng thì dễ gì cam lòng quay lại, nhất là khi biết được bầu trời hình tròn lại chỉ là tưởng tượng của bản thân.
Tôi sờ trán mình: "...!Có thể khiến ta lớn trở lại được không?"
Đây là điều phiền muộn lớn nhất hiện tại của tôi.
Thôi thì đi bước nào hay bước nấy, cái não nhỏ bé này cũng chẳng có sức đâu để nghĩ về tương lai xa xôi.
"Có thể." Lương Ân cam đoan với tôi, "Bên Vọng Thần giáo bảo nếu mang ngươi qua đó bọn họ có thể giúp ngươi kiểm tra lại toàn thân, khi đấy chúng ta có thể nhờ thánh nữ giúp ngươi khôi phục cơ thể về lại độ tuổi trưởng thành."
"Sao ta không biết có việc này?" Man Di âm dương quái khí chen ngang.
"Bọn họ đương nhiên sẽ không chia sẻ quá nhiều thông tin với một tên trộm." Ngay cả một ánh mắt Lương Ân cũng lười ném cho y.
Tôi lại thắc mắc chọc Mộng Kính.
Trộm gì cơ?
Nó đang ngái ngủ lại phải bò ra giải thích: "Là vầy, Thánh Thuỷ trong hòm thuỷ tinh của ngươi có một phần là do Lương Ân mang tới hàng năm để bổ sung, nhưng cũng có một phần khác là do Man Di tự đi trộm về.
Theo mốc thời gian thì hôm nay hẳn y cũng đang định đi trộm Thánh Thuỷ, vì ngươi tỉnh dậy nên mới chạy về sớm hơn dự định."
Cõi lòng tôi phức tạp vô cùng: "Tại sao phải trộm chứ? Y nghèo đến vậy sao?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chiều Hư
2.
Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu
3.
1001 Phương Pháp Nghịch Tập Của Vương Phi Bá Đạo
4.
Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em
=====================================
"Ngươi nghĩ Thánh Thuỷ là nước sông nước suối, muốn múc bao nhiêu thì có bấy nhiêu à?" Mộng Kính khinh thường tôi quê mùa, "Một bình cam lộ Thánh Thuỷ thôi đã đủ cho các cường giả sứt đầu mẻ trán tranh giành rồi.
Dẫu sao đây là thứ chỉ có ở Vọng Thần giáo, số lượng lại hữu hạn, đâu phải cứ muốn mua thì sẽ có người bán."
Nghĩ tới số lượng nước trong hòm thuỷ tinh, quy đổi ra số lượng bình cam lộ, tôi phát hiện mình ấy vậy mà nằm trong một quan tài toàn linh thạch cao cấp.
Cho dù có chết đuối cũng tính như chết giữa bảo vật, trần đời được mấy ai vinh quang như vậy.
"Nếu vậy Lương Ân lấy đâu ra Thánh Thuỷ?" Tôi lại càng thêm tò mò.
Man Di tốt xấu gì cũng là thành chủ Cổ Thành, tài vật chắc chắn không thua kém, thậm chí là vượt hơn kiếm tu chính trực thuộc Thanh Sơn phái.
Thế nhưng hàng năm hắn đều mang Thánh Thuỷ tới, quan hệ với người Vọng Thần giáo dường như cũng chẳng tồi lắm.
"Cái này thì ngươi phải hỏi hắn thôi, ta không biết những gì xảy ra bên ngoài căn phòng đó đâu." Dẫu sao nó vẫn là nốt ruồi bám chặt trên người tôi, đâu tự di hoạt động được, "Có điều ta nghe bảo Vọng Thần giáo toàn nữ nhi, mặt mũi Lương Ân khôi ngô tuấn tú như vậy, biết đâu chừng...!khà khà."
Tiếng cười rợn hết da gà, làm tôi rùng cả mình.
Man Di lo lắng hỏi: "Huyên lạnh sao? Cần thêm áo khoác không?"
"Không cần đâu." Kỳ thực tôi còn đang nóng chảy mỡ với số quần áo bị Độc Cuồng Ma đắp lên người đây nè.
Ánh mắt tôi không tự chủ được liếc nhìn về phía Lương Ân, nghĩ tới lời Mộng Kính nói lại rối rắm dời đi.
Chắc hẳn nó chỉ nói bậy thôi, kiếm tu chính trực như Lương Ân sao mà làm...!làm ra mấy loại giao dịch sắc tình vậy được.
Nhưng chẳng phải lần đầu gặp nhau ở Âm Dương tông, hắn cũng mời gọi tôi lên giường "giao hữu" công pháp cơ mà.
"Lương Ân..." Tôi im lặng hồi lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được lên tiếng, "Bọn họ có bắt ngươi...!trả giá bằng thân thể không?"
Man Di nghệch mặt ra trong chốc lát, không nhịn được cười phá lên.
Mà đương sự Lương Ân thì hoàn toàn sững sờ, sau đó dùng một tay che nửa mặt, tựa hồ đang cố gắng kiềm nén tiếng cười của mình.
"Huyên cho rằng ta bán sắc để đổi lấy Thánh Thuỷ cho ngươi sao?" Giọng hắn nén không nổi ý cười.
Mặt tôi chậm rãi chuyển sang màu mận chín, hai cái tai nóng đến muốn chín rục, chỉ hận không thể kiếm cái lỗ nào đó chui xuống.
Mộng Kính chết tiệt! Vì sao lại tiêm nhiễm vào đầu tôi những thứ bậy bạ đó chứ!.
Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân