Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh
Chương 67: 67: Phồn Hoa Chuyện Trò Phút Chốc
Ba tháng sau, trời vừa vào thu, núi đã sớm lạnh, mưa phùn lất phất.
Đại hội núi Thúy Vi cũng không vì đỉnh Túc Phong mất đi một đệ tử mà bị hủy bỏ.
Tiết Tử Dung cầm ô đứng ở lối vào sơn môn tiếp đón các môn phái đến đây như mười năm trước, chỉ khác ở chỗ bây giờ y đã cao lớn, không còn đi theo chó đá nữa.
Y chẳng nhiều lời, cứ chốc đón người, đưa họ ngọc bài rồi tiễn đi.
Đến giờ Ngọ, ước chừng sẽ không còn ai đến nữa nên Tiết Tử Dung xoay người rời đi, đến lúc đi ngang cây hòe ở cầu treo thì có tiếng người gọi lớn: "Tiết sư đệ."
Tiết Tử Dung biết người đến là ai, y dừng lại rồi xoay người đi đến dưới gốc hòe.
Đông Phong Ý vẫn mặc y phục vàng tươi, nếu không phải vẻ mặt nàng ta quá lạnh lẽo thì chắc sẽ là một mặt trời nhỏ giữa ngày thu trên núi.
"Đông Phong sư tỷ."
Đông Phong Ý liếc nhìn y, sau đó chẳng nói gì thêm, nàng ta đưa cho y một chiếc hộp gỗ.
Dễ thấy trên chiếc hộp có khắc pháp trận, đây là loại hộp dùng để chứa những loại dược liệu đặc thù, giữ cho chúng xanh tươi sau khi nhổ khỏi đất, bảo lưu dược hiệu.
"Trong này là cỏ Kết Hồn." Nàng ta nói, "Lúc đó Ly chân nhân đưa mọi người rời đi sớm quá, khi ta rời khỏi bí cảnh thì không gặp được mọi người nên giữ nó đến hôm nay."
Lúc đó khi đưa Thẩm Đề Sương gần như phát điên về giới tử, Đông Phong Ý có ý giúp nàng ấy thu dọn đồ đạc, nàng ta bỗng phát hiện ra khóm cỏ Kết Hồn khô héo lẫn trong mớ đồ đạc linh tinh Thẩm Đề Sương nhét vội vào.
Túi trữ không thể chứa vật sống nên khi kết giới bao lấy bụi cỏ ấy vừa tan biến, lá cỏ cũng nhanh chóng héo úa, thịt lá như bị ai lấy mất, chỉ còn trơ lại từng đường gân và bộ rễ.
Đông Phong Ý trông thấy vậy thì lén thở dài, nàng nhặt nó đi, không dám để cho Thẩm Đề Sương nhìn thấy, bản thân mình thì nhớ rõ.
Ba ngày sau, khi bí cảnh khôi phục lại nguyên trạng, Đông Phong Ý theo tu sĩ Thương Uyên vào bí cảnh.
Việc đầu tiên nàng làm là nhổ cỏ Kết Hồn rồi cất vào hộp trữ.
Tiếc là sau khi ra ngoài đã là ba mươi ngày sau, người của núi Thúy Vi đã rời khỏi đấy tự bao giờ.
Tiết Tử Dung nhìn thấy chiếc hộp thì có hơi ngạc nhiên song vẫn đưa bàn tay không cầm ô ra nhận lấy: "Cám ơn Đông Phong sư tỷ."
Y cúi đầu nhìn chiếc hộp ấy, không nói thêm lời nào.
Nhìn dáng vẻ của Tiết Tử Dung, Đông Phong Ý không hiểu sao lại cảm thấy mấy câu nói như "nén đau thương" hay "người chết chẳng thể sống lại" thật ngớ ngẩn và không hợp cảnh.
Tiết Tử Dung ngoại trừ trầm mặc hơn lúc nàng gặp ở thành Viễn Phương, dáng vẻ y vẫn bình thản, vẫn là phong phạm của bậc sư huynh trong sư môn, chẳng có vẻ gì đau buồn khác lạ cả.
Chỉ là không hiểu sao nàng vẫn cứ thấy vẻ bình thản ấy không thỏa đáng.
Dường như bị linh cảm thôi thúc, nàng bỗng hỏi: "Huynh ấy còn sống thật không?"
Không phải "huynh ấy chưa chết" mà là "huynh ấy còn sống".
Tiết Tử Dung ngẩng đầu.
Y nhìn thẳng vào mắt nàng, không chút do dự, không chút nghĩ suy đã đáp: "Còn.
Ta góp được hai mảnh thần thức của huynh ấy." Nói đến đây, y hơi hạ giọng: "Có lẽ huynh ấy bị kết giới trong bí cảnh che giấu hơi thở."
Đông Phong Ý bỗng hiểu ra chỗ nào không ổn.
Hai mảnh thần thức đó không có ý nghĩa gì hết!
Có lẽ Tiết Tử Dung không thể chấp nhận sự thật, y tự vẽ ra một chứng cứ vô giá trị để rồi đắm chìm, dựa dẫm, bấu víu vào đấy, để tiếp tục giữ hy vọng cho mình.
Nên y bình thản, không khổ đau.
Không có ý thức, không thể vận chuyển linh khí, không thể hợp lại, nếu không có người dùng linh lực bảo vệ thì sẽ tan biến vào đất trời.
Đó chỉ là chút tàn dư còn sót lại, không phải thần thức của kẻ còn ở thế gian này.
Hai mảnh thần thức đó đã sớm khô cạn sự sống.
Tiết Tử Dung khi ấy chỉ là vừa kịp lúc, vào thời khắc mảnh thần thức đó sắp bị linh khí xung quanh dung hòa, y đã ra tay cản ngăn.
Huống chi lúc đó trong bí cảnh có bao nhiêu đại năng, cả Ly Nguyên Thượng cũng vào nhưng chút tàn hồn của Ly Tương bọn họ cũng chẳng thấy nữa là...
Đã đoán trước kết quả như vậy, Đông Phong Ý vẫn không tránh khỏi có chút mất mát.
Nhìn thấy vẻ chất vấn lẫn thất vọng trong đôi mắt xinh đẹp của Đông Phong Ý, Tiết Tử Dung nhanh chóng hiểu ra.
Không ai tin vào suy đoán của y.
Ngay cả Ly Nguyên Thượng cũng nói với y: "Cứ cho là sư huynh con bị bí cảnh che giấu thì Tử Dung à, lúc đó ngoài ta còn sư thúc con và vô số tu sĩ đại năng của Tứ Địa ở đó.
Tất cả chúng ta không ai phát hiện có gì dị thường…"
Thì dù người còn sống cũng khác gì đã chết đâu?
Bây giờ đọc được suy nghĩ của Đông Phong Ý, y cũng không có bất kỳ cảm xúc nào cả.
Cũng đúng, chính Tiết Tử Dung cũng hiểu rõ bằng chúng của y không đáng giá chút nào.
Chỉ là trong đôi mắt của ai cũng chỉ có thương cảm, giờ đây thấy vẻ thất vọng của người thiếu nữ trước mặt mình, y bỗng nói: "Ba năm trước, ta và Ly sư huynh từng đến Yêu Châu…"
Đông Phong Ý nghe đến Yêu Châu thì hiểu.
"Có đúng là…"
Tiết Tử Dung gật đầu.
"Nhưng soi gương hồ ly là chuyện của ba năm trước."
Chuyện nhìn thấy trong gương có lẽ đã xảy ra rồi, nhưng nó vụn vặt đến độ chẳng ai hay.
Nghe nàng ta nói vậy, Tiết Tử Dung bỗng chốc sững sờ, hắn cảm thấy mình thật ngu ngốc khi nói thứ sau cùng có thể chứng minh ra.
Mưa nặng hạt dần, hạt mưa lất phất lướt qua tán ô.
Tiết Tử Dung sau khi sững sờ là bình thản như lúc ban đầu, y không tỏ vẻ tức giận vì bị nghi ngờ hay thất vọng vì bị phủ nhận.
Y cúi người đúng lễ rồi nói: "Cám ơn Đông Phong sư tỷ đã tặng cỏ Kết Hồn.
Ngày sau có dịp sẽ báo đáp."
Nói xong, cũng không đợi nàng ta kịp phản ứng, y đã xoay người đi về phía đỉnh Túc Phong.
Đông Phong Ý cũng không biết tâm tình của mình lúc này là gì.
Nàng cũng mong Ly Tương còn sống nhưng mỗi một lời Tiết Tử Dung nói cứ như dập tắt hy vọng trong nàng.
Rõ ràng giọng y nói bừng bừng sinh cơ mà nàng lại chỉ thấy úa tàn.
Tất cả dấu hiệu Tiết Tử Dung nói càng chứng tỏ một điều, đó là Ly Tương đã chết thật rồi.
Đông Phong Ý nhìn bóng lưng Tiết Tử Dung mờ dần sau màn mưa rồi mất hút.
Nàng phất tay tạo thành kết giới rồi đi về nơi ở của tu sĩ phái Thương Uyên.
Không quay đầu nhìn lại.
Tiết Tử Dung biết, tương lai mà y và Ly Tương nhìn thấy chưa hề xảy ra nhưng y không cảm thấy mình có trách nhiệm hay nghĩa vụ phải làm người khác tin.
Người khác tin cũng được mà không tin cũng chẳng sao hết, dù sao thì hình ảnh hai bàn tay lồ ng vào nhau trên mền gấm y nhìn thấy vào cái đêm của ba năm về trước sẽ được cất giữ mãi trong lòng y.
Vừa cuồng vọng, có cấm kỵ lại chứa đựng tương lai.
Tiết Tử Dung thầm nghĩ như vậy.
Y nghiêng ô, nhìn hạt mưa lất phất sang bên rồi bước qua kết giới của đỉnh Túc Phong.
Vừa vượt qua kết giới, gió lạnh lập tức gào thét cắt ngang qua mặt y.
Chẳng còn cơn mưa thu mang nỗi buồn âm ỉ nào cả, chỉ có tuyết rơi dày đặc đến độ trên mỗi tán cây đều bị phủ trắng, lấp kín từng ngọn cỏ dưới chân.
Kể từ khi trở lại đỉnh Túc Phong, Ly Nguyên Thượng đã phủ tuyết kín cả đỉnh núi như để tang cho đứa đệ tử của mình.
Tiết Tử Dung không có ý kiến gì về điều này, chỉ là y nhớ trước khi đi bí cảnh, Ly Tương dùng đan dược của Tô Mộc nên không chịu được giá lạnh, đi đường cũng không cảm giác được gì, vấp ngã suốt.
Giờ đây tuyết như thế này, huynh ấy có tìm được đường về không?
Tiết Tử Dung gập ô lại, y vận linh khí di chuyển một vòng quanh người rồi đạp lên nền tuyết, bàn chân y chạm đến đâu, tuyết tan ra đến đấy.
Y đi từ kết giới về đến Phù Uyển Cư, trên đường để lại một hàng dấu chân thật sâu, gió tuyết có thổi qua cũng phải thật lâu sau mới thể lấp được.
Đó là vì y chỉ vừa Trúc Cơ không lâu.
Nếu tu vi y cao hơn sư phụ mình, y đã gạt tuyết để lộ con đường thông thoáng dẫn về về Phù Uyển Cư hoặc là lấy đi gió tuyết trên khắp đỉnh Túc Phong này.
Tiết Tử Dung không về viện của mình mà ghé thẳng đến chỗ của Tô Mộc.
Nhìn thấy người đi vào, Tô Mộc có chút đau đầu.
Gần ba tháng qua, ngày nào Tiết Tử Dung cũng đến tìm hắn, y hỏi xin một con rối gỗ.
Tô Mộc hỏi làm gì thì y không nói.
Mà cho dù y không nói Tô Mộc cũng biết y muốn làm gì.
"Sư huynh…"
"Không được!"
Vừa nghe Tiết Tử Dung gọi, hắn lập tức từ chối.
Gần ba tháng qua, mỗi khi nghe hắn từ chối, tiểu sư đệ của hắn sẽ nói: "Vâng, đệ không làm phiền huynh nữa.
Ngày mai đệ lại đến."
Hôm nay hắn không nghe được mấy lời này nên tò mò nhìn lên.
Tiết Tử Dung đang nhìn sư huynh mình bằng ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
Tô Mộc: "..."
Tiết Tử Dung cũng không thích đùa, y đặt chiếc hộp gỗ lên bàn rồi đẩy nó về phía Tô Mộc: "Cỏ Kết Hồn được bảo quản cẩn thận."
"Ở đâu lại có thứ này?" Tô Mộc ngạc nhiên.
Lần đó mọi người vội vã quay về, ngay cả Nhị sư huynh cũng đưa Chương Kha quay về đỉnh Túc Phong, sau đó là tin tức Ly Tương bỏ mình trong bí cảnh, đến thi thể cũng không tìm được.
Chuyện tìm cỏ Kết Hồn hầu như không ai còn nhớ đến.
Mãi tới khi Bùi Nhu đến đỉnh Túc Phong đón người, Tiết Tử Dung mới nói: "Sư tỷ thích đưa Bùi sư huynh đi đâu thì đưa.
Dù sao y cũng không thích ở đây."
Bấy giờ Bùi Chi An mới sợ hãi nhìn tiểu sư đệ của mình, y lắc đầu nói: "Huynh là đệ tử đỉnh Túc Phong, huynh có thể đi đâu chứ?"
Tiết Tử Dung thoáng ngạc nhiên.
Nhưng vẻ ngạc nhiên ấy quả thật chỉ là thoáng qua.
Rất nhanh, y dùng vẻ giễu cợt nhất mà mình có thể bày ra để nói: "Bùi sư huynh thích đi đâu thì đi, dù sao đại sư huynh cũng không ở đây, không ai quan tâm Bùi sư huynh đâu."
Bùi Nhu nghe vậy cũng không để vào lòng, nàng ta bước lên định bế Bùi Chi An đi nhưng y lại gạt bàn tay của nàng ra rồi nói: "Bùi sư muội, huynh là đệ tử của đình Túc Phong, mong muội đừng can dự vào chuyện của đỉnh Túc Phong bọn ta."
Trong khoảnh khắc đó, Bùi Nhu nhận ra Bùi Chi An trước mặt nàng chính là Bùi Nhiên của năm nào..
Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh