Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh
Chương 47: 47: Phồn Hoa Năm Trăm Ngọc Thạch
Ly Tương không phải kẻ ngu ngốc.
Hắn hiểu rõ một tiếng kêu của tiểu sư đệ mình nếu không được hắc hồ ly cho phép thì đã chẳng thể xé rách tấm màn đang vây kín mình.
Gương của hắc hồ ly, ngoại trừ thứ tương lai người ta nhìn thấy thì bản thân nó cũng đã mang theo sự mê hoặc ghê người.
Chủ gian hàng nghe vậy thì nở nụ cười càng tươi: "Lang quân đừng cảm ơn thiếp làm gì.
Lang quân chẳng tỉnh lại, lẽ nào tiểu lang quân đây có ngọc thạch trả cho thiếp hay sao?"
Ly Tương nghe xong lời nói đậm mùi gian thương này thì cũng căng miệng cười: "Tiền bối nói không sai.
Chẳng hay…"
"Năm trăm viên ngọc thạch."
Cánh tay đang lần mò trong túi trữ của hắn đột nhiên tê dại, hắn không dám tin mà ngẩng đầu lên nói: "Tất cả các gian hàng khác chỉ vài mảnh ngọc vụn là được, sao đến đây lại thành năm trăm?"
"Chỗ khác làm sao có đãi ngộ trăm năm như thiếp?" Mỹ nhân đầu hồ ly cười nói, "Thiếp đây tốn không ít tu vi vào mấy sợi lông để các vị lang quân được vui vẻ, bây giờ có chút ngọc thạch các vị nên trả đi thôi."
Bình thường nàng ta nở nụ cười đã mang theo vẻ ghê người, bây giờ vừa cười vừa nói chuyện bán buôn, nụ cười đó càng làm người đối diện nghĩ thêm một chút: Liệu mình không trả đủ, nàng ta có cắn mình không?
"Tại sao ban nãy ngươi… tiền bối không nói trước?" Tiết Tử Dung kinh ngạc hỏi.
"Nói trước giá tiểu lang quân sẽ lấy à? Hơn nữa là do tiểu lang quân không chịu hỏi đấy chứ.
Thiếp có ép người đâu?"
Ly Tương nhìn nàng ta nói năng sặc mùi gian thương nhưng không cách nào phản bác bèn lấy lùi làm tiến, hắn thương lượng: "Huynh đệ chúng ta lấy nhiều gương như vậy có phải nên giảm giá hay không?"
"Không." Gian thương nói chắc nịch, "Tu sĩ các vị đây lẽ ra không nên tính toán chút chuyện phàm tục này mới đúng, sao lại vì mấy viên ngọc thạch này mà… haiz…"
"Nhưng quả thật chúng ta…" Ly Tương cố gắng nói.
"Xin hai vị lang quân hãy im miệng đi, còn nói nữa thiếp sẽ nhai đầu hai vị đó." Nàng ta cười duyên một cái như đang nói lời bông đùa.
Đó là nếu nàng ta không ngoác miệng với hàm răng nhọn hoắc ra nói thì chắc Ly Tương cũng tin nàng ta đang nói đùa.
"Nhưng chúng ta…" Tiết Tử Dung kề tai Ly Tương nói, "làm gì có nhiều ngọc thạch tới vậy?"
Bao nhiêu ngọc thạch đều dùng để mua bảo kiếm, số còn lại chỉ đủ để đi linh thuyền về núi Thúy Vi, mà y còn ngại không đủ nữa kia.
Có đánh chết Tiết Tử Dung cũng không dám tin một mảnh gương hồ ly lại đắt đến vậy.
"Để huynh tìm cách." Ly Tương cũng thì thầm vào tai y trả lời lại.
Hồ ly tai thính, nàng ta nghe hai người thậm thụt nói thì ra chiều cảm thông: "Thế này nhé, tiểu lang quân ở đây chuyện trò với thiếp, lang quân cứ về lấy tiền đi.
Nhưng cứ một khắc là thêm một trăm ngọc thạch nha."
Cái thứ hồ ly gian thương!
Tiết Tử Dung định gật đầu thì nhận ra vẻ chần chờ trong mắt Ly Tương.
Nàng hồ ly thấy vậy cũng nháy mắt: "Tiểu lang quân không có tiền, thiếp không cho soi gương hồ ly nữa đâu.
Thiếp chỉ muốn chuyện trò với tiểu lang quân mà thôi.
Lỡ như hợp ý thì đưa về tộc hắc hồ…"
Nàng ta nói xong còn vứt mị nhãn qua chỗ Tiết Tử Dung.
May mà bao năm qua y bị Thất sư huynh đầu độc, xem như có chút kháng thể với thứ này.
Ly Tương cũng hiểu ý, hắn trấn an tiểu sư đệ mình rồi chạy đi mất.
Tiết Tử Dung xấu hổ vô cùng.
Y cảm thấy nếu mình không tò mò thì đã không đến nỗi phải đi tìm Thập sư huynh hỏi vay.
Số lượng ngọc thạch này lại không hề ít.
Hơn nữa khi nãy nhiều việc bất ngờ xảy ra, y chẳng có thời gian nghĩ lại, bây giờ chỉ còn mỗi mình mình đứng đây, câu hỏi của Ly Tương lại vang lên trong đầu y.
May thay, vào lúc đang nghĩ ngợi thì chủ gian hàng gương hồ ly lại tìm chuyện nói với y.
Thật ra Tiết Tử Dung cũng không muốn nói gì với nàng ta, y vừa ngại vừa giận vị gian thương này nữa kia.
Nhưng khi nghe nàng ta hỏi y có gì muốn nói hay không, Tiết Tử Dung vẫn không nhịn được mà hỏi: "Tiền bối, những chuyện trong đó… diễn ra theo thứ tự không?"
Nàng ta nhặt mấy mảnh gương đã bị người khác soi ném vào cái khay gỗ đặt dưới thùng xe, miệng thì đáp: "Ai mà biết."
"Cái này có tính là… xem trộm thiên cơ không? Ta có vị sư huynh, mỗi lần nhìn đến thiên cơ y đều chảy hai dòng huyết lệ, lần này… nhân quả sẽ tính lên ta hay tính cho tiền bối?" Tiết Tử Dung băn khoăn.
Từ lúc bước lên con đường tu hành dài đằng đẵng này, thứ y được nhắc nhở nhiều nhất đó là tránh khỏi nhân quả không đáng.
Giờ đây đã nhìn trộm thiên cơ, đến khi y Trúc Cơ sẽ thế nào? Còn đại sư huynh của y? Tiết Tử Dung chỉ lên Trúc Cơ, tệ nhất cũng chỉ như Tứ sư huynh nhưng đại sư độ kiếp là để kết đan, nếu có sơ suất nào e là đến tàn hồn cũng không còn nổi một sợi.
Hắc hồ ly nghe vậy vội đáp: "Chỉ cần chúng ta không can dự vào chuyện của đất trời, số mệnh của con sâu cái kiến thì có là gì đâu? Đạo trời cũng chẳng rỗi hơi đi quản xem hôm nay yêu tộc ta tiếc lộ cho kẻ khác biết lát nữa hắn ăn gì, trăm năm sau người còn sống hay đã chết."
Cũng đúng.
Từ lúc sinh ra, yêu tộc thuần chủng đã có được sự ưu ái của đạo trời.
Chuyện này đối với họ mà nói chỉ là mất đi sợi lông mà thôi.
Không giống như Thôi thị hay Nhất Tâm thị, yêu tộc như vị tiền bối hắc hồ ly này đây chỉ tiếc lộ chút chuyện của một cá nhân nhỏ bé trơ trọi giữa thế gian này thì có đáng gì để đạo trời phải liếc nhìn?
Tiết Tử Dung gật đầu, y đã chẳng còn gì để nói nữa.
"Nhóc con không còn gì muốn hỏi à?" Nàng ta ngạc nhiên nhìn lại Tiết Tử Dung.
Tiết Tử Dung lắc đầu.
"Thảo nào sư huynh nhóc an tâm để nhóc chơi một mình trong thành Thủ Thiên này."
Trong khoảnh khắc nàng ta nói lời này, Tiết Tử Dung bỗng cảm thấy giọng nói đó không còn trong trẻo hay thuộc về một thiếu nữ nữa mà trở nên thều thào, khản đặc, già nua và cũ kỹ.
Nhưng khi y chớp mắt nhìn sang, mọi thứ khiến y cảm thấy dường như chỉ là thứ ảo giác chưa từng xuất hiện.
"Tương lai chưa xảy ra, cái nhóc thấy chỉ là cái nhóc tin đó là kết quả mà thôi." Nàng ta vừa nói vừa tháo tấm biển đề "Gương Hồ Ly" xuống, "Để dẫn tới kết quả là cả một quá trình." Nàng ta tiếp tục vươn tay tháo chiếc đèn lồ ng xuống.
Nàng ta bắt đầu cất tiếng ngâm khe khẽ: "Hết trăm năm này lại đến trăm năm khác, vội vàng mà làm chi."
Xa xa, sương mù cũng nổi lên.
Ngay khi màn sương mù bất ngờ hiện ra ở một góc phố đang dần lan đến chỗ này, giọng hát ấy càng thêm phần kỳ dị.
Hát xong, nàng ta bỗng cao giọng nhắc: "Nhóc con! Bảo Thịnh Minh đưa ngọc thạch tới động phủ của ta là được.
Ta đi trước đây hậu bối."
Đến khi Tiết Tử Dung kịp phản ứng lại, gian thương đã đẩy xe hàng đi vào làn sương mù rồi mất hút.
Kế đó, một người đàn ông chạy đến, ông ta siết lấy vai Tiết Tử Dung, không ngừng hỏi y: "Hắc hồ ly đâu? Hắc hồ ly ở đâu?"
Người này đã kết được đan, tu vi vượt xa Tiết Tử Dung, y không cách nào giãy ra được nên chỉ có thể chỉ về hướng vị gian thương… vị tiền bối kia đẩy xe.
"Hướng… hướng đó…"
Nhưng màn sương đã tan tự bao giờ, giữa phố xá tấp nập đông đúc, gian hàng "Gương Hồ Ly" của vị tiền bối đó như chưa từng tồn tại.
Người đàn ông đó nhìn theo hướng tay của Tiết Tử Dung nhưng chẳng thấy gì bèn gào to: "Ngươi lừa ta! Ngươi lừa ta!"
"Tiền bối, ta…"
"Hắc hồ ly, bà nói chỉ cần có đủ ngọc thạch bà sẽ để ta nhìn tiếp mà? Hắc hồ ly, bà lừa ta!"
Bấy giờ Tiết Tử Dung mới biết ông ta không nói chuyện với mình.
Người đàn ông cầm túi ngọc thạch trên tay, vừa quay vòng vừa la hét: "Ta vừa thấy bà ở đây! Ngay tại đây! Bà đi đâu rồi? Hắc hồ ly! Bà ra đây cho ta! Ta có ngọc thạch, bà muốn bao nhiêu ta cho bà bấy nhiêu! Hắc hồ ly… Bà ra đây đi…"
Ông ta càng nói, giọng điệu càng chuyển từ hùng hùng hổ hổ dọa nạt thành van nài.
Ông ta vừa nói vừa đi về phía màn sương xuất hiện ban nãy như là tìm kiếm một thứ gì đó rất quan trọng.
Ông ta cứ đi mãi, đi mãi vào bóng đêm.
Đây là lần đầu Tiết Tử Dung thấy một tu sĩ lại mang theo sự cố chấp đến vậy.
Những mảnh gương đó quan trọng đến vậy sao?
"Có những người cả đời vây hãm mình trong những mảnh gương đó."
Không biết Ly Tương quay lại từ bao giờ, hắn bày ra vẻ sâu xa nói một câu đầy ý tứ.
Tiết Tử Dung bị giọng nói vang lên đột ngột đó dọa cho nhảy dựng, vừa quay lại đã thấy sư huynh mình đứng ngay sau.
Y máy móc lặp lại lời của hắc hồ ly trước khi bà ta đẩy xe hàng đi mất.
"Chẹp.
Vị tiền bối đó sống lâu tới mức khi cả tộc Nhất Tâm bị lưu đày bà ấy đã là trưởng lão của hồ tộc, tương lai chúng ta nhìn thấy hẳn cũng phải là chuyện của trăm năm sau, lời to rồi." Ly Tương bất giác cảm thán.
"Năm trăm ngọc thạch đó… đệ xin lỗi." Nghe Ly Tương nhắc đến chuyện nhìn tương lai, y không khỏi chột dạ.
"Hửm? Lỗi phải gì? Huynh cũng xem mà.
Haiz.
Về đến núi Thúy Vi phải tìm cách gửi ngọc thạch lại cho lão Bát thôi." Ly Tương khoác vai sư đệ mình, kéo tầm mắt y khỏi vị tu sĩ xa lạ kia, lôi người về lầu Tùy Phong.
"Thế nên… đệ nói huynh nghe xem, sợi dây buộc tóc đỏ đó là của sư muội đỉnh nào.
Hi hi hi."
Bị Ly Tương xoay đề tài một cách bất ngờ, Tiết Tử Dung suýt thổ huyết.
Mặt y tái mét.
Vốn dĩ y muốn hỏi chuyện sét tím và ngọc bài bị nứt với sư huynh mình nhưng lại bị Ly Tương làm cho hoảng sợ.
"Không… không có… đệ, đệ có để ý sư tỷ nào đâu."
Ly Tương dùng ánh mắt "huynh tin cho đệ vui" trộn lẫn với "huynh hiểu mà, trăm năm nữa đệ cũng lớn rồi" nhìn sư đệ mình làm Tiết Tử Dung như bị ngàn vạn bông cỏ đuôi mèo sượt qua tim, nhưng hễ y đưa tay chạm vào thì chúng đều hóa thành gai nhọn, đau thấu tâm can.
Bởi vì chỉ có y mới nhìn rõ hai bàn tay hiện ra trong chiếc gương hồ ly lúc đó trông ra sao..
Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh