Nam Chủ Và Vai Ác Đều Là Hài Tử Của Ta
17: Tiêm Tiêu
Dưới ánh trăng, Lăng Tử Tịch cùng Bạch Tiểu Ly lẳng lặng đối diện.
Lăng Tử Tịch nhìn đại nhi tử của mình, trên khuôn mặt lên nét non nớt, cặp mắt đen kia lại là kiên nghị thẳng tiến không lùi.
Lăng Tử Tịch trong lòng một trận vui mừng, rồi lại cảm thấy đau lòng.
Bạch Tiểu Ly trưởng thành quá sớm, hoàn cảnh khiến hắn so với hài tử khác trưởng thành rất nhiều.
“Cha, đến tột cùng chuyện là như thế nào?” Bạch Tiểu Ly thấp giọng hỏi nói.
Có như vậy trong nháy mắt, Lăng Tử Tịch như thấy được bóng dáng Bạch Mặc Hành ở trên người Bạch Tiểu Ly.
“Lại đây.
” Lăng Tử Tịch hướng Bạch Tiểu Ly vẫy vẫy tay.
Bạch Tiểu Ly đi đến gần chút, tay Lăng Tử Tịch phủ lên mặt Bạch Tiểu Ly: “Trên người của ngươi…… Bị hạ trận pháp.
”
“Cái trận pháp gì?” Đồng tử Bạch Tiểu Ly co rụt lại, nhưng lập tức khôi phục thần sắc bĩnh tĩnh.
Hắn đã sớm đoán được chuyện mình tu luyện vẫn luôn không có tiến triển là trên người xảy ra vấn đề, cái đáp án này cũng coi như trong dự kiến.
“Đại trận áp chế.
” Lăng Tử Tịch nhẹ nhàng nói, “Là bọn người đường bá ngươi, bọn họ làm.
”
Bạch Tiểu Ly ánh mắt dần dần ảm trầm, đôi tay nắm thành nắm đấm: “Quả nhiên là bọn họ.
”
“Bọn họ sẽ phải trả giá.
” Lăng Tử Tịch tay đặt ở trên vai Bạch Tiểu Ly, biểu cảm trịnh trọng cùng bảo đảm.
Bạch Tiểu Ly ngẩng đầu nhìn cha mình, hắn vẫn luôn cho rằng cha thật nhu nhược, dễ dàng chịu khi dễ, nhưng hiện tại cha thật sự làm người an tâm.
Sau một lúc lâu, Bạch Tiểu Ly mở miệng nói: “Cha, Tri Nhi cùng Tư Nhi……”
“Bọn họ cũng……” Lăng Tử Tịch thở dài một tiếng, biết không thể lừa gạt được liền đem mọi chuyện đều nói cho Bạch Tiểu Ly nghe.
“Ta sẽ hảo hảo tu luyện, lấy được Trù Ninh Thảo.
” Bạch Tiểu Ly nhấp môi nói, “Ta sẽ cứu đệ đệ.
”
Lăng Tử Tịch đem đầu Bạch Tiểu Ly ấn vào trong lòng chính mình, vuốt ve sợi tóc đen nhánh của nhi tử: “Lấy không được cũng không sao cả, cha sẽ nghĩ cách.
”
“Trận pháp trong thân thể ngươi, độc trong cơ thể của Tri Nhi và Tư Nhi, ta nhất định sẽ giải được.
” Lăng Tử Tịch âm thanh rất nhẹ, nhưng dừng lại ở trong lòng Bạch Tiểu Ly, Bạch Tiểu Ly lại cảm thấy rất nặng
“Cha……” Bạch Tiểu Ly cảm thấy trong lòng chua xót, hốc mắt cũng ê ẩm.
“Cha hy vọng ngươi sẽ không bị những việc này ảnh hưởng tới.
” Lăng Tử Tịch nghiêng đầu nhìn nhi tử của mình, trong thanh âm là cực hạn ôn nhu, “Ngươi muốn vui vui vẻ vẻ làm chính mình không cần phải để ý tới những thứ không cần thiết.
”
“Ân.
” Bạch Tiểu Ly ở trong lồng ngực Lăng Tử Tịch rầu rĩ gật gật đầu, “Cha, ngươi yên tâm.
”
“Ừm, đi ngủ đi.
” Lăng Tử Tịch xoa đầu Bạch Tiểu Ly giống như xoa đầu Bạch Tiểu Tư.
Nhìn bóng dáng Bạch Tiểu Ly rời đi, Lăng Tử Tịch nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Tiểu Ly đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là ý thức trách nhiệm quá nặng, lại thông tuệ, Lăng Tử Tịch sợ trong lòng hắn bối thượng bao vải trùm.
Bất quá, Tiểu Ly hẳn là có thể nghĩ thông suốt những việc này đi!
Lăng Tử Tịch nghĩ như vậy, nằm ở trên giường.
Đem chuyện phát sinh mấy ngày nay suy nghĩ lại, Lăng Tử Tịch nhớ tới hôm nay làm một nồi đan dược.
Nồi là thứ rất bình thường, nhưng đan dược làm ra lại ngoài ý muốn cũng không tệ lắm, Lăng Tử Tịch nghĩ thầm, hẳn là linh thảo trồng trong không gian chất lượng rất tốt.
Chờ sau khi tu vi của mình tăng lên có thể trồng nhiều loại linh thảo một chút để kiếm tiền! Rốt cuộc là bán linh thảo cho người tu tiên so bán dược liệu cho phàm nhân hẳn là quý hơn nhiều!
Lăng Tử Tịch ở trong lòng tính toán sắp xếp chuyện kiếm tiền, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Năm ngày sau, dược liệu Càn Nam Thảo của Lăng Tử Tịch trưởng thành.
Thời gian Càn Nam Thảo trưởng thành vốn là ba tháng, nhưng Lăng Tử Tịch dùng phương pháo gieo trồng tiên tiến cùng dốc lòng chăm sóc, thời gian trưởng thành ngắn lại hai phần ba.
Lăng Tử Tịch cảm thấy, không chỉ là phương pháp mình gieo trồng có vấn đề, ở thời điểm chăm sóc Càn Nam Thảo, Lăng Tử Tịch luôn là cảm nhận được sức mạnh huyết mạch Thỏ Thỏ Thảo tựa hồ có tác dụng.
Mặc kệ như thế nào, trưởng thành là chuyện tốt!
Hơn nữa, Lăng Tử Tịch nhìn hạt giống Càn Nam Thảo trưởng thành no đủ mà nở hoa.
Kêu Tiểu Hoàng Oanh hỗ trợ, cùng nhau đem Càn Nam Tử thu hoạch, sau đó, Lăng Tử Tịch liền cùng Tiểu Hoàng Oanh đẩy xe nhỏ đi lên trấn trên bán.
Trên đường, Tiểu Hoàng Oanh đẩy xe, Lăng Tử Tịch đi ở một bên.
Không phải Lăng Tử Tịch không muốn đẩy, mà là Tiểu Hoàng Oanh đau lòng Lăng Tử Tịch trong bụng có bảo bảo, không cho hắn đẩy.
Tiểu Hoàng Oanh bên đẩy xe bên mặt mày hớn hở khích lệ nói: “Tử Tịch, thời gian không đến một tháng, ngươi liền có nhiều Càn Nam Tử như vậy ngươi cũng thật lợi hại!”
Lăng Tử Tịch cười cười, giơ tay cầm hạt giống Càn Nam Thảo một phen, màu sắc thật sự no đủ, cũng thật vui vẻ: “Vận khí tốt.
”
“Không cần khiêm tốn!” Tiểu Hoàng Oanh nhẹ nhàng đẩy xe đi, tựa hồ hoàn toàn không cảm thấy hắn, một người tu tiên lại đẩy xe là có cái gì không ổn.
Lăng Tử Tịch nhìn Tiểu Hoàng Oanh quần áo màu vàng nhạt tung bay cũng vui vẻ lên.
Tiểu Hoàng Oanh chính là như vậy có một loại sức mạnh làm người vui sướng, tựa hồ ở bên cạnh hắn, vĩnh viễn sẽ không cảm thấy ưu sầu.
“Chúng ta đi nơi nào bán?” Tiểu Hoàng Oanh hỏi.
“Đi y quán trước.
” Lăng Tử Tịch nói.
Thôi đại phu có nói qua, chờ Càn Nam Tử trưởng thành, hắn muốn mua trước một phần.
“Được!”
Vì thế hai người theo phương hướng y quán mà đi tới trước, y quán không xa, hai người rất nhanh liền đến.
Thôi đại phu cầm hạt giống Càn Nam Thảo nhìn một phen, lộ ra thần sắc kinh dị: “Rất ít có Càn Nam Tử lớn có màu sắc tốt như vậy, Tử Tịch, xe Càn Nam Tử này của ngươi chất lượng thật sự rất tốt.
”
Ở mặt khác, Y Công trong Y Quáncũng sôi nổi tới xem, bọn họ ở y quán thủ công đã lâu, đương nhiên gặp qua không ít Càn Nam Tử, nhưng Càn Nam Tử bình thường muốn so với của Lăng Tử Tịch còn kém hơn rất nhiều.
Nhóm Y Công sôi nổi nhìn Lăng Tử Tịch với con mắt khác lên, còn nhớ rõ ngay từ đầu, bọn họ đều cảm thấy Lăng Tử Tịch là gối thêu hoa⁽¹⁾, không đảm đương nổi việc làm giúp ở y quán, mà hiện giờ, cái nhìn của bọn họ đối với Lăng Tử Tịch sớm đã có thay đổi mới.
Hơn nữa, bọn họ cũng dần dần cảm thấy những tin đồn đó về Lăng Tử Tịch đều là sai sự thật, Lăng Tử Tịch rõ ràng là người ôn nhuận như ngọc!
Còn có không ít người bệnh được Lăng Tử Tịch trị liệu khỏi cũng đều đối với Lăng Tử Tịch phi thường cảm kích, bắt đầu nghi ngờ những tin đồn nghe được từ Tú Kính Trấn về Lăng Tử Tịch.
Nhìn Thôi đại phu cùng nhóm Y Công lộ ra thần sắc khiếp sợ khi nhìn Càn Nam Tử, Lăng Tử Tịch hỏi: “Thôi đại phu, y ngài xem, Càn Nam Tử này có thể bán bao nhiêu tiền?”
Thôi đại phu cầm Càn Nam Tử trong lòng bàn tay trầm ngâm một chút, nói: “Hiện tại Càn Nam Tử là dược liệu khan hiếm, bán mười lăm lượng một cân không thành vấn đề, Càn Nam Tử của ngươi tỉ lệ tốt, hiệu quả trị liệu của dược liệu này so với Càn Nam Tử bình thường tốt hơn rất nhiều.
”
“Thôi đại phu, liền bán cho ngài mười lượng một cân.
” Lăng Tử Tịch nói, “Cho ngài một cái chiết…… Không, cho ngài chút tiện nghi.
”
Thôi đại phu diệu thủ nhân tâm, huống hồ nhu cầu cần có dược liệu Càn Nam Tử trị dịch bệnh là nhu cầu cấp bách, Lăng Tử Tịch quyết định bán rẻ một chút.
“Được, ta đây liền mua mười cân.
” Thôi đại phu một chút liền mua đi nửa xe của Lăng Tử Tịch.
Lăng Tử Tịch nhìn một trăm lượng tiền bạc trong tay, không nhịn được liền vui vẻ lên, lại đem phần dư bán lại, kế hoạch mua nhà liền cách không xa.
Vì thế, mặt khác, Lăng Tử Tịch lại cùng Tiểu Hoàng Oanh đi lênh quán ở trấn trên bán Càn Nam Tử, suy xét đến việc Càn Nam Tử có thể trị bệnh cứu người, Lăng Tử Tịch cũng không có nâng cao giá, toàn bộ đều bán cùng giá với giá bán cho Thôi đại phu.
Bán xong Càn Nam Tử, hai người thở dài nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi trên mặt dẹp đường hồi phủ.
Trên đường trở về, Lăng Tử Tịch lại đi tới cửa hàng bán hạt giống trước, lại mua một chút hạt giống Càn Nam Tử, lại bán một đợt, tiền mua phòng ở liền sắp đủ!
Tiếp theo, Lăng Tử Tịch đi đến cửa hàng ở trong một góc, có một lão bà bà đứng ở nơi đó không người hỏi thăm.
Lăng Tử Tịch nhìn chỗ hạt giống trước mặt lão bà bà đôi mắt liền sáng lên: “Bà bà, hạt giống này của người bao nhiêu tiền?”
“Ai, một văn ngươi lấy hết đi.
” Lão bà bà xua xua tay, “Không ai muốn loại cỏ dại mà thôi.
”
Này như thế nào sẽ là loại cỏ dại a! Đây chính là Tiêm Tiêu* ăn ngon! Siêu cấp mỹ vị dùng để xào rau!
(*loại cây này thì mik k biết là loại j, tra từ điển, google cũng k có, mik k chắc đấy là loại cây tưởng tượng của tác giả hay là nó còn có tên khác!)
Ở cái thế giới sách này, Tiêm Tiêu cũng là loại đồ ăn có vị ngon nhất chưa được khai phá ra, Lăng Tử Tịch tuy rằng cũng không ăn cay, nhưng không biết vì sao, gần nhất có cảm giác rất muốn ăn cay.
“Cho ngài mười văn, ta mua hết!” Lăng Tử Tịch hào phóng cho lão bà bà mười văn tiền, thật cẩn thận đem hạt giống Tiêm Tiêu cất, rồi cùng Tiểu Hoàng Oanh rời đi.
“Tử Tịch, ngươi mua hạt giống cỏ dại làm gì?” Tiểu Hoàng Oanh khó hiểu.
“Cái này a, cũng không phải là cỏ dại, đây là Tiêm Tiêu.
” Lăng Tử Tịch ôm hạt giống Tiêm Tiêu như bảo bối nói.
“Tiêm Tiêu, Tiêm Tiêu là cái gì?” Tiểu Hoàng Oanh mới lạ nói.
“Qua một thời gian ngươi sẽ biết!” Lăng Tử Tịch vụng trộm cười, không biết Tiểu Hoàng Oanh lần đầu tiên ăn Tiêm Tiêu sẽ là cái biểu tình gì đây?
Hai người về đến nhà, ba đại bảo bối liền chạy ra đón: “Cha, Tiểu Hoàng Oanh!”
Một nhà ăn cơm xong, nghỉ ngơi trong chốc lát, Lăng Tử Tịch liền chuẩn bị đem hạt giống Tiêm Tiêu đi trồng trước.
“Cha, đây là cái gì nha?” Bạch Tiểu Tri nghiêng đầu nói.
“Đồ ngon!” Lăng Tử Tịch sờ sờ đầu Bạch Tiểu Tri.
Nghe được là đồ ngon, Bạch Tiểu Tri ánh mắt sáng lên, bắt đầu cảm thấy chờ mong.
Ngày kế tiếp, Lăng Tử Tịch lại trồng một vụ Càn Nam Tử mới, sau đó liền tiếp tục đi y quán làm giúp, Tiểu Hoàng Oanh vẫn tiếp tục bận rộn chuyện bắt yêu.
Hôm nay Tiểu Hoàng Oanh không ở, Lăng Tử Tịch vừa mới giúp một người bệnh đắp dược, một hạ nhân Bạch giavội vàng tới nói: “Phu nhân, phu nhân, không hay rồi, tiểu thiếu gia cùng thiếu gia khác chơi, bị thiếu gia khác lừa gạt đi vào trong nghiệp chướng*!”
(*cái này thì mình k bic là chỗ nào nhưng mà có thể hiểu là 1 nơi rất nguy hiểm, là 1 nơi k nên tới)
“Cái gì?” Chén thuốc trong tay Lăng Tử Tịch rơi trên mặt đất, nắm lấy cổ áo người này, “Ngươi lặp lại lần nữa?!”
“Dạ, tiểu thiếu gia bị lừa đi vào nghiệp chướng, hiện tại còn chưa có trở về……”
Lăng Tử Tịch nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, trên thế giới này, có yêu có ma có minh vật, tuy rằng bọn họ có địa bàn của riêng mình, nhưng mà tài nguyên không phong phú bằng ở nhân gian giới, cho nên vẫn có yêu ma hoạt động ở nhân gian.
Nghiệp chướng đó chính là chỗ yêu ma làm ra một loại sương trắng, thông thường là ở trong rừng cây.
Người thường, thậm chí là người tu tiên đi vào, đều sẽ có đi mà không có về.
Tiểu Hoàng Oanh không ở, người Bạch gia sao có thể vì một cái si nhi (si nhi: đứa bé bị ngốc, nói thẳng ra là đứa ngu đần) mạo hiểm, đôi tay Lăng Tử Tịch run rẩy, lập tức rời khỏi y quán, quyết định một mình đi tìm Tri Nhi.
Mình là thân thể nửa yêu, đi vào chỗ nghiệp chướng kia hẳn là có thể miễn cưỡng đi!
“Này rất nguy hiểm, ngươi nghĩ kỹ rồi?” Hệ thống âm thanh máy móc nói.
“Ân.
” Lăng Tử Tịch không chút do dự gật gật đầu, hắn không có khả năng mặc kệ, bỏ rơi Tri Nhi!
“Vậy được rồi.
” Hệ thống nhắc nhở nói, “Ngươi còn có cánh ve, có thể giúp ngươi ngăn cách một ít sương trắng nghiệp chướng.
”
“Hảo.
” Lăng Tử Tịch bừng tỉnh gật gật đầu.
Tiếp theo, Lăng Tử Tịch hướng hạ nhân Bạch gia hỏi: “Tri Nhi bị lừa đi ở chỗ nào?”
“Là…… Là ở phía nam……”
“Lập tức mang ta đi!”
Tiểu Hoàng Oanh hôm nay trở về sớm, phát hiện còn chưa tới thời gian tan tầm Lăng Tử Tịch không ở y quán, trở lại Bạch gia cũng tìm không thấy Lăng Tử Tịch.
Tiểu Hoàng Oanh tùy tay kéo lấy tay áo một hạ nhân Bạch gia: “Tử Tịch đi đâu?”
“Nghe…… Nghe nói, Tiểu Tri thiếu gia bị lừa đi vào nghiệp chướng, Tử Tịch thiếu gia đi tìm……” Hạ nhân kia nơm nớp lo sợ nói.
Rốt cuộc, đi nghiệp chướng đó chính là có đi mà không có về a! Giang Oanh đại nhân để ý ân nhân cứu mạng hắn, Lăng Tử Tịch như thế, cái người này sợ Giang Oanh giận chó đánh mèo cùng hắn.
“Cái gì? Bên kia nghiệp chướng?” Tiểu Hoàng Oanh lập tức nóng nảy.
Vu Khư Tông, sau núi băng động.
Hàn khí ở nơi này so dĩ vãng càng sâu, khói trắng trong không khí tựa hồ đều ngưng kết nhè nhẹ.
Đương Quy biết, chủ nhân nhà mình tu luyện đã tới thời điểm mấu chốt rồi, tùy thời khả năng đột phá.
Bạch Mặc Hành nhắm mắt lại, băng khí ở chung quanh bên người hắn có quy luật mờ mịt, hắn một đầu tóc đen khoác ở sau lưng, mặc phát thượng song long hắc ngọc ở đáy hồ cọ rửa ngàn năm tựa hồ đều tản ra hàn khí.
Hắn tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng quanh thân tản ra uy áp lại làm người không thở nổi.
Lúc này, Bạch Mặc Hành đột nhiên mở mắt.
Đương Quy ngây ngẩn cả người, ở thời khắc quan trọng như thế, chủ nhân như thế nào sẽ tỉnh lại? Đây là chuyện chưa từng xảy ra!
Lúc này, bên ngoài son động truyền tới một âm thanh nói: “Đương Quy, xin hỏi, Mặc Hành sư huynh có ở không?”
Đương Quy nghe ra đây là âm thanh Nhiễm Dung Triệt, lập tức đi ra ngoài.
Chỉ thấy một người mặc bạch y đứng ngoài sơn động, tươi cười như hoa, cả người nam nhân khí chất thập phần thuần khiết vô tội (à ừ thì thuần khiết, từ thì vô tội), hắn hướng Đương Quy hơi hơi mỉm cười: “Đương Quy, Mặc Hành sư huynh hiện tại có rảnh?” (hong nha pé, Mặc Hành sư huynh bận rồi)
“Dung Triệt sư huynh, chủ nhân nhà ta đang tu luyện, không tiện……”
“Không sao.
” Nhiễm Dung Triệt cũng không có giống Ngữ Lan tiên tử lúc trước dây dưa không thôi, mà là thập phần đại khí, “Ta gần đây có được tứ tượng tiên quả, nghe nói tiên quả này đối với việc đột phá đệ tứ trọng cảnh có giúp ích, cố ý làm thành điểm tâm tới cho Mặc Hành sư huynh……”
Bạch Mặc Hành ở trong đầu nhìn Tiểu Hoàng Oanh cùng hạ nhân Bạch gia đối thoại, một đôi mắt đen không gợn sóng trở nên ngưng trầm, nháy mắt thân ảnh lao ra sơn động.
“Chủ nhân……” Đang cùng Nhiễm Dung Triệt nói chuyện Đương Quy sửng sốt.
“Mặc Hành sư huynh……” Nhiễm Dung Triệt trên mặt xuất hiện vui mừng, Bạch Mặc Hành thế nhưng chịu tại thời điểm quan trọng ra đây nhìn hắn! (Mua thuốc trị ảo tưởng hông pé ơi, chứ bé bị nặng lắm ròi:V)
Nhưng mà, Bạch Mặc Hành chỉ là liếc mắt nhàn nhạt nhìn hai người một cái, sau đó liền nháy mắt đi xa.
Đương Quy nhìn thân ảnh Bạch Mặc Hành càng giật mình, chủ nhân nhà mình thế nhưng dùng vạn dặm phù! (Chắc là ý Hành sài teleport nhưng ở dạng kiểu mấy lá bùa, lá phù này kia đó)
Phải biết rằng, tốc độ ngự kiếm của chủ nhân đã rất nhanh, đến tột cùng là có chuyện gì, làm chủ nhân dùng tới vạn dặm phù trân quý?
Hơn nữa, Đương Quy nhìn vạn dặm phù trong tay mình, đây là chủ nhân khi ra ngoài cho lên trên tay hắn, ý tứ là kêu hắn dùng vạn dặm phù đuổi theo?
“Xin lỗi, Dung Triệt sư huynh, trước hết là mời ngài về đi.
” Đương Quy hướng Nhiễm Dung Triệt hơi mang xin lỗi chắp tay, đi theo phía sau Bạch Mặc Hành.
.
Nam Chủ Và Vai Ác Đều Là Hài Tử Của Ta