Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 966: Nhẹ chút, sẽ hư 56
Edit: Hạ Thiên
Beta: Tinh Niệm
"Mạnh Tuyết tỷ, chị có phải sắp làm ảnh đế phu nhân hay không?"
"Mạnh Tuyết tỷ đẹp như vậy, hơn nữa, nhì Thời Thù ca ca có vẻ là thích Mạnh Tuyết tỷ, khẳng định là muốn theo đuổi chị a."
Tô Yên bước chân dừng một chút.
Mạnh Tuyết cùng tốp năm tốp ba người đi lướt qua cô.
Ẩn ẩn còn có thể nghe được thanh âm các cô đùa giỡn.
Đôi mắt Tô Yên hạ thấp một chút.
Suy nghĩ trong chốc lát.
Sau đó, bước bước chân đi về phía trước.
Chờ đến khi Tô Yên tới nơi, bên kia đã chuẩn bị bắt đầu quay.
Cô đứng rất xa, trong tay còn nắm hộp phấn mắt kia.
Mà Mạnh Tuyết cũng xách váy vội vội vàng vàng chạy ra.
Đứng vào vị trí, muốn bắt đầu quay.
Tiểu Dĩnh chạy tới, cười nói
"Tiểu Yên, hóa ra em ở chỗ này a."
Tô Yên gật đầu, đưa phấn mắt qua.
Tiểu Dĩnh nhận lấy, gật đầu
"Được rồi."
Nói xong, cô ấy lại vội vàng chạy trở về.
Cả ngày hôm đó, Tô Yên cũng dần dần quen thuộc công việc của mình.
Giúp đỡ Chu Viện đối kịch một chút, lấy cơm hộp, chạy chạy giúp đỡ.
Trừ mấy việc đó ra, thì không có chuyện gì khác.
Tới buổi tối.
Tô Yên đi theo Chu Viện trở lại khách sạn.
Nhìn cô ấy vào phòng.
Lúc này mới kết thúc một ngày công tác.
Mà di động của cô, từ nửa giờ trước, đã bắt đầu không ngừng chấn động.
Cứ cách ba phút thì sẽ có một cái tin nhắn gửi đến.
Di động lại lại lần nữa chấn động.
Cô lấy di động ra.
Tin nhắn là
"Vì sao không nhận điện thoại của anh? "
"Em ở đâu? Anh đi tìm em. "
Vừa đọc tin nhắn xong, điện thoại lại có người gọi đến.
Cô nhấn nghe
"Alo?"
"Em đang ở đâu? Anh đi đón em."
"Không cần, em đã ở khách sạn."
"Tiểu Quai ~"
Giọng nói câu nhân lại truyền đến.
Tiếp đó người kia nói
"Anh chờ em."
Nói xong, điện thoại cắt đứt.
Tô Yên cất điện thoại xong, thực mau lên lầu.
Cô vừa đến cửa, còn chưa có gõ cửa.
Cửa phòng đã được mở từ bên trong.
Thời Thù mặc áo ngủ màu trắng, dựa vào cạnh cửa.
Trên tóc còn có bọt nước nhỏ xuống.
Tô Yên chỉ cảm thấy trên người hắn có mùi bạc hà thanh nhẹ.
Chỉ nghe cửa phòng ầm một tiếng, đóng lại.
Sau đó cô đã bị bế ngang lên.
Hai người đồng thời ngã xuống giường.
chuyện thứ nhất Thời Thù làm thế nhưng không phải là hôn trong chốc lát.
Mà lại ngẩng đầu nhìn Tô Yên
"Hôm nay giữa trưa vì sao không cùng anh ăn cơm?"
Tô Yên chớp chớp mắt.
Như thế nào lại có cảm giác hưng sư vấn tội?
Đang nghĩ ngợi.
Hắn đã cúi đầu cắn môi Tô Yên một chút.
"Nói xem, anh thực làm em mất mặt?"
Tô Yên bị hắn cắn có chút đau.
Nhưng vẫn là nói
"Em là trợ lý của Chu Viện, phải cùng cô ấy ở một chỗ."
Thời Thù hừ một tiếng
Tô Yên nhỏ giọng nói
"Đáp ứng người ta rồi, nhiệm vụ phải làm xong."
Hắn không nói lời nào.
Cũng không biết có phải tức giận hay không.
Tô Yên nói
"Em hiện tại đang đi học, không thể yêu đương."
Thời Thù nhíu mày một chút
"Em không phải ba tháng nữa liền thành người lớn rồi sao? Người trưởng thành còn không thể yêu đương? Đây là ai quy định??"
Tô Yên
"Nội quy trường học."
Thời Thù có điểm tức, nhưng mà vẫn phải tiếp nhận.
Rầu rĩ nói
"Yêu ngầm gì đó, thực khó chịu."
Nhưng mà thực mau, hắn như là nhớ tới cái gì, ngẩng đầu, con ngươi sâu kín
"Em có phải cũng muốn nói, trước khi em tốt nghiệp, anh chỉ có thể hôn em?"
Tô Yên mờ mịt một cái chớp mắt
"Anh còn muốn làm gì?"
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Beta: Tinh Niệm
"Mạnh Tuyết tỷ, chị có phải sắp làm ảnh đế phu nhân hay không?"
"Mạnh Tuyết tỷ đẹp như vậy, hơn nữa, nhì Thời Thù ca ca có vẻ là thích Mạnh Tuyết tỷ, khẳng định là muốn theo đuổi chị a."
Tô Yên bước chân dừng một chút.
Mạnh Tuyết cùng tốp năm tốp ba người đi lướt qua cô.
Ẩn ẩn còn có thể nghe được thanh âm các cô đùa giỡn.
Đôi mắt Tô Yên hạ thấp một chút.
Suy nghĩ trong chốc lát.
Sau đó, bước bước chân đi về phía trước.
Chờ đến khi Tô Yên tới nơi, bên kia đã chuẩn bị bắt đầu quay.
Cô đứng rất xa, trong tay còn nắm hộp phấn mắt kia.
Mà Mạnh Tuyết cũng xách váy vội vội vàng vàng chạy ra.
Đứng vào vị trí, muốn bắt đầu quay.
Tiểu Dĩnh chạy tới, cười nói
"Tiểu Yên, hóa ra em ở chỗ này a."
Tô Yên gật đầu, đưa phấn mắt qua.
Tiểu Dĩnh nhận lấy, gật đầu
"Được rồi."
Nói xong, cô ấy lại vội vàng chạy trở về.
Cả ngày hôm đó, Tô Yên cũng dần dần quen thuộc công việc của mình.
Giúp đỡ Chu Viện đối kịch một chút, lấy cơm hộp, chạy chạy giúp đỡ.
Trừ mấy việc đó ra, thì không có chuyện gì khác.
Tới buổi tối.
Tô Yên đi theo Chu Viện trở lại khách sạn.
Nhìn cô ấy vào phòng.
Lúc này mới kết thúc một ngày công tác.
Mà di động của cô, từ nửa giờ trước, đã bắt đầu không ngừng chấn động.
Cứ cách ba phút thì sẽ có một cái tin nhắn gửi đến.
Di động lại lại lần nữa chấn động.
Cô lấy di động ra.
Tin nhắn là
"Vì sao không nhận điện thoại của anh? "
"Em ở đâu? Anh đi tìm em. "
Vừa đọc tin nhắn xong, điện thoại lại có người gọi đến.
Cô nhấn nghe
"Alo?"
"Em đang ở đâu? Anh đi đón em."
"Không cần, em đã ở khách sạn."
"Tiểu Quai ~"
Giọng nói câu nhân lại truyền đến.
Tiếp đó người kia nói
"Anh chờ em."
Nói xong, điện thoại cắt đứt.
Tô Yên cất điện thoại xong, thực mau lên lầu.
Cô vừa đến cửa, còn chưa có gõ cửa.
Cửa phòng đã được mở từ bên trong.
Thời Thù mặc áo ngủ màu trắng, dựa vào cạnh cửa.
Trên tóc còn có bọt nước nhỏ xuống.
Tô Yên chỉ cảm thấy trên người hắn có mùi bạc hà thanh nhẹ.
Chỉ nghe cửa phòng ầm một tiếng, đóng lại.
Sau đó cô đã bị bế ngang lên.
Hai người đồng thời ngã xuống giường.
chuyện thứ nhất Thời Thù làm thế nhưng không phải là hôn trong chốc lát.
Mà lại ngẩng đầu nhìn Tô Yên
"Hôm nay giữa trưa vì sao không cùng anh ăn cơm?"
Tô Yên chớp chớp mắt.
Như thế nào lại có cảm giác hưng sư vấn tội?
Đang nghĩ ngợi.
Hắn đã cúi đầu cắn môi Tô Yên một chút.
"Nói xem, anh thực làm em mất mặt?"
Tô Yên bị hắn cắn có chút đau.
Nhưng vẫn là nói
"Em là trợ lý của Chu Viện, phải cùng cô ấy ở một chỗ."
Thời Thù hừ một tiếng
Tô Yên nhỏ giọng nói
"Đáp ứng người ta rồi, nhiệm vụ phải làm xong."
Hắn không nói lời nào.
Cũng không biết có phải tức giận hay không.
Tô Yên nói
"Em hiện tại đang đi học, không thể yêu đương."
Thời Thù nhíu mày một chút
"Em không phải ba tháng nữa liền thành người lớn rồi sao? Người trưởng thành còn không thể yêu đương? Đây là ai quy định??"
Tô Yên
"Nội quy trường học."
Thời Thù có điểm tức, nhưng mà vẫn phải tiếp nhận.
Rầu rĩ nói
"Yêu ngầm gì đó, thực khó chịu."
Nhưng mà thực mau, hắn như là nhớ tới cái gì, ngẩng đầu, con ngươi sâu kín
"Em có phải cũng muốn nói, trước khi em tốt nghiệp, anh chỉ có thể hôn em?"
Tô Yên mờ mịt một cái chớp mắt
"Anh còn muốn làm gì?"
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Đánh giá:
Truyện Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Story
Chương 966: Nhẹ chút, sẽ hư 56
6.1/10 từ 212 lượt.