Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 82: Hoàng tử bệnh kiều (7)
Đi ra tẩm điện, Tô Yên bưng khay đi ra ngoài.
Tiểu Hoa lên tiếng: "Ký chủ, thâm cung đại viện khó tránh có người muốn hãm hại ngài, Tiểu Hoa đã tìm truyện XX truyện Lịch sử Võ Tắc Thiên Bí pháp trong thâm cung XX bí sử và các loại tư liệu, ngài có muốn đọc không?"
Tô Yên đi dọc theo hành lang dài, không hiểu, "Nhưng mà ta không cần thượng vị nha."
Tiểu Hoa cũng không đồng ý, "Khó tránh khỏi có những tình huống nguy hiểm."
Tô Yên đang định từ chối, đã nghe thấy giọng cười bên cạnh, "Hừ? Ra ngoài rồi?"
Thu Thật cao giọng, dựa vào hành lang gỗ.
Khi nói chuyện, trong tay Thu Thật cầm một cái túi tiền, đung đưa trước mặt Tô Yên, "Vừa nãy ma ma gọi người của tiền viện đi nhận tiền thưởng."
Nàng ta vừa nói vừa cười, "Ai nha, quên mất ngươi cũng là người trong tiền viện. Nhưng mà... một người đi lên từ cung nữ tam đẳng như ngươi, có tư cách gì ngồi cùng bàn với bọn ta?"
Ngữ khí của Thu Thật mang theo khinh thường và châm chọc.
Nàng ta thật sự không thích Tô Yên.
Những nha hoàn ở tiền viện, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn học thức có học thức, dựa vào cái gì mà một tiện tỳ cũng có thể chen chân vào?
Tô Yên nhìn nàng ta, giọng nói mềm mại ấm áp, "Cảm thấy ta không có tư cách, ngươi có thể đi tìm ma ma."
"Ngươi!!"
Thu Thật bị lời nói của nàng làm cho á khẩu không nói được gì.
Bởi vì ma ma đã nói không ai dám không nghe, nàng ta không có cách gì với Tô Yên, mới ở chỗ này châm chọc mỉa mai.
Nếu có thể đi tìm ma ma, nàng ta còn phải mất công ở đây?
Tô Yên thấy sắc mặt Thu Thật đỏ lên, chậm chạp không nói gì, bèn không nhìn Thu Thật nữa, đi thẳng về phía trước.
Phía xa, có thể nghe thấy giọng nói tức giận của Thu Thật, "Tô Yên! Ngươi chờ đó!!"
"Sao vậy? Ký chủ?"
"Mấy quyển sách ngươi vừa nói, để lại cho ta, buổi tối ta muốn đọc."
Tô Yên cầm khay đi về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng.
Tiểu Hoa kinh ngạc, "A? Sao ký chủ lại đột nhiên thay đổi ý kiến?"
Tô Yên cúi đầu nhu nhu, "Thâm cung đại viện, khó tránh có người muốn hãm hại ta."
Nàng lặp lại câu nói lúc nãy của Tiểu Hoa.
"Yên tâm đi ký chủ, Tiểu Hoa sẽ để lại cho ngài."
Tiểu Hoa nhanh chóng đồng ý.
Bởi vì Tô Yên trở thành nha hoàn nhất đẳng, căn phòng cũng từ giường chung trở thanh có một căn phòng riêng.
Tuy rằng phòng nhỏ hẹp, có chút đơn sơ, nhưng Tô Yên không kén chọn.
Kết quả là... tới buổi tối, Tô Yên trợn tròn mắt, nhìn những dòng chữ rậm rạp đang bay trên không trung trước mặt mình.
Xem nghiêm túc, chỗ không hiểu còn không quên hỏi Tiểu Hoa.
Nhỏ giọng nói: "Cho nên, đôi long phượng thai này của Hoàng Quý Phi là con của Vương gia, không phải con Hoàng Thượng?"
"Đúng đúng đúng, ký chủ đã hiểu nha."
Tiểu Hoa cũng vui mừng thay cho ký chủ nhà mình.
Chờ đến khi Tô Yên đọc xong quyển XX truyện , mệt mỏi chớp chớp mắt.
Tiểu Hoa còn đang rất kích động, "Ký chủ, có phải rất kích thích không? Có học được sự tinh túy trong đó không?"
"Tinh túy gì?"
"Vu oan giá họa, tàn nhẫn độc ác, khoác da dê, giả vờ vô tội nha, chỉ cần ký chủ chăm chỉ học hỏi, khẳng định cũng có thể trở thành một nhân vật truyền kỳ, ghi vào sử sách!"
Tiểu Hoa hứng thú bừng bừng, cảm thấy mình đang bồi dưỡng ký chủ từ một người không biết gì thành một nhân vật truyền kỳ, vừa nghe đã cảm thấy đầy nhiệt huyết.
Tô Yên không hứng thú lắm.
Tiểu Hoa nhịn không được hỏi, "Ký chủ, ngài cũng không muốn trở thành nhân vật truyền kỳ sao?"
Chẳng lẽ chuyện này không có lực hấp dẫn với ký chủ?
Tô Yên nhắm mắt lại, mệt mỏi muốn ngủ, nàng nhỏ giọng nói, "Không phải không muốn, mà là không cần thiết."
"Có ý gì?"
"Ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được."
Dung lượng não có hạn, nghĩ quá nhiều, sẽ đau đầu.
Chương sau có người đi quyến rũ anh nhà, là ai???
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Tiểu Hoa lên tiếng: "Ký chủ, thâm cung đại viện khó tránh có người muốn hãm hại ngài, Tiểu Hoa đã tìm truyện XX truyện Lịch sử Võ Tắc Thiên Bí pháp trong thâm cung XX bí sử và các loại tư liệu, ngài có muốn đọc không?"
Tô Yên đi dọc theo hành lang dài, không hiểu, "Nhưng mà ta không cần thượng vị nha."
Tiểu Hoa cũng không đồng ý, "Khó tránh khỏi có những tình huống nguy hiểm."
Tô Yên đang định từ chối, đã nghe thấy giọng cười bên cạnh, "Hừ? Ra ngoài rồi?"
Thu Thật cao giọng, dựa vào hành lang gỗ.
Khi nói chuyện, trong tay Thu Thật cầm một cái túi tiền, đung đưa trước mặt Tô Yên, "Vừa nãy ma ma gọi người của tiền viện đi nhận tiền thưởng."
Nàng ta vừa nói vừa cười, "Ai nha, quên mất ngươi cũng là người trong tiền viện. Nhưng mà... một người đi lên từ cung nữ tam đẳng như ngươi, có tư cách gì ngồi cùng bàn với bọn ta?"
Ngữ khí của Thu Thật mang theo khinh thường và châm chọc.
Nàng ta thật sự không thích Tô Yên.
Những nha hoàn ở tiền viện, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn học thức có học thức, dựa vào cái gì mà một tiện tỳ cũng có thể chen chân vào?
Tô Yên nhìn nàng ta, giọng nói mềm mại ấm áp, "Cảm thấy ta không có tư cách, ngươi có thể đi tìm ma ma."
"Ngươi!!"
Thu Thật bị lời nói của nàng làm cho á khẩu không nói được gì.
Bởi vì ma ma đã nói không ai dám không nghe, nàng ta không có cách gì với Tô Yên, mới ở chỗ này châm chọc mỉa mai.
Nếu có thể đi tìm ma ma, nàng ta còn phải mất công ở đây?
Tô Yên thấy sắc mặt Thu Thật đỏ lên, chậm chạp không nói gì, bèn không nhìn Thu Thật nữa, đi thẳng về phía trước.
Phía xa, có thể nghe thấy giọng nói tức giận của Thu Thật, "Tô Yên! Ngươi chờ đó!!"
"Sao vậy? Ký chủ?"
"Mấy quyển sách ngươi vừa nói, để lại cho ta, buổi tối ta muốn đọc."
Tô Yên cầm khay đi về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng.
Tiểu Hoa kinh ngạc, "A? Sao ký chủ lại đột nhiên thay đổi ý kiến?"
Tô Yên cúi đầu nhu nhu, "Thâm cung đại viện, khó tránh có người muốn hãm hại ta."
Nàng lặp lại câu nói lúc nãy của Tiểu Hoa.
"Yên tâm đi ký chủ, Tiểu Hoa sẽ để lại cho ngài."
Tiểu Hoa nhanh chóng đồng ý.
Bởi vì Tô Yên trở thành nha hoàn nhất đẳng, căn phòng cũng từ giường chung trở thanh có một căn phòng riêng.
Tuy rằng phòng nhỏ hẹp, có chút đơn sơ, nhưng Tô Yên không kén chọn.
Kết quả là... tới buổi tối, Tô Yên trợn tròn mắt, nhìn những dòng chữ rậm rạp đang bay trên không trung trước mặt mình.
Xem nghiêm túc, chỗ không hiểu còn không quên hỏi Tiểu Hoa.
Nhỏ giọng nói: "Cho nên, đôi long phượng thai này của Hoàng Quý Phi là con của Vương gia, không phải con Hoàng Thượng?"
"Đúng đúng đúng, ký chủ đã hiểu nha."
Tiểu Hoa cũng vui mừng thay cho ký chủ nhà mình.
Chờ đến khi Tô Yên đọc xong quyển XX truyện , mệt mỏi chớp chớp mắt.
Tiểu Hoa còn đang rất kích động, "Ký chủ, có phải rất kích thích không? Có học được sự tinh túy trong đó không?"
"Tinh túy gì?"
"Vu oan giá họa, tàn nhẫn độc ác, khoác da dê, giả vờ vô tội nha, chỉ cần ký chủ chăm chỉ học hỏi, khẳng định cũng có thể trở thành một nhân vật truyền kỳ, ghi vào sử sách!"
Tiểu Hoa hứng thú bừng bừng, cảm thấy mình đang bồi dưỡng ký chủ từ một người không biết gì thành một nhân vật truyền kỳ, vừa nghe đã cảm thấy đầy nhiệt huyết.
Tô Yên không hứng thú lắm.
Tiểu Hoa nhịn không được hỏi, "Ký chủ, ngài cũng không muốn trở thành nhân vật truyền kỳ sao?"
Chẳng lẽ chuyện này không có lực hấp dẫn với ký chủ?
Tô Yên nhắm mắt lại, mệt mỏi muốn ngủ, nàng nhỏ giọng nói, "Không phải không muốn, mà là không cần thiết."
"Có ý gì?"
"Ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được."
Dung lượng não có hạn, nghĩ quá nhiều, sẽ đau đầu.
Chương sau có người đi quyến rũ anh nhà, là ai???
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Đánh giá:
Truyện Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Story
Chương 82: Hoàng tử bệnh kiều (7)
6.1/10 từ 212 lượt.