Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 595: Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng 16
Edit: thuha5820
Beta: Tinh Niệm
Bạc Vũ bình tĩnh trở lại.
Móc điện thoại ra, gọi một dãy số.
Sau đó xoay người trở về.
Thực mau, điện thoại được kết nối.
Cô ta chỉ nói một câu
"Tôi muốn toàn bộ tư liệu của Tô Yên."
Vừa dứt lời liền cúp điện thoại.
Cô ta cầm di động trong tay đùa nghịch.
Móc viên kẹo ở trong túi ra.
Lột ra ăn luôn.
Vị ngọt dâu tây sữa bò tản ra.
Hít sâu một hơi.
"Kẹo này, ngọt đến phát ngấy."
Lúc nói, ngón tay vân vê giấy gói, xoa nắn liên tục.
Bạc Phong sau khi về nhà, mở đèn trong nhà, đi qua một vòng.
Sắc mặt có chút đen.
Cô nàng kia rốt cuộc đi đâu?
Hắn móc di động, nhập dãy số.
Trong chốc lát, điện thoại kết nối.
"Alo"
Ngữ điệu mềm ấm vang lên.
Thanh âm Bạc Phong lạnh như băng
"Em ở đâu?"
" Em về lại phòng trọ, đang chuẩn bị ngủ, làm sao vậy?"
Tô Yên ghé vào trên giường, xoa cánh tay.
Ưm, thật mệt mỏi.
Bạc Phong hừ một tiếng, ngay lập tức hiểu ra lúc trước cô gọi điện cho hắn nói về nhà, là về nhà của cô chứ không phải chỗ này.
Tô Yên đợi trong chốc lát, điện thoại bên kia chậm chạp không nói lời nào.
Cô nghi hoặc
"Ân? Em nhớ đã gọi điện thoại cho anh nói rõ rồi mà?"
Sắc mặt Bạc Phong càng khó nhìn.
Vừa mới kết hôn còn phải tách ra ngủ?
Cô rốt cuộc có biết trách nhiệm của một người vợ hay không đây?
Qua một lúc lâu, hắn lạnh như băng nói một câu.
"Chúng ta đã đăng ký kết hôn."
Cho nên cô vì cái gì không tới nơi này ngủ?
Tô Yên nằm ở trên giường
"Ừm."
Cô lên tiếng, lẳng lặng chờ hắn nói tiếp.
Tiếp theo hẳn là còn có chuyện cần nói đi?
Mà Bạc Phong bên kia sắc mặt càng đen.
Quả nhiên, là hắn quá sủng cô sao?
Rõ ràng biết đã kết hôn, còn không chịu trở lại?
Hai người lâm vào trầm mặc.
Tô Yên đợi một hồi lâu, bởi vì mấy ngày nay quá "làm lụng vất vả".
Di động để trên tai, trong lúc vô tình chạm vào nút tắt.
Sau đó liền ngủ rồi.
Bạc Phong bên này sắc mặt đen sì, chờ thật lâu, đều không chờ được cô nói trở về ngủ.
Hắn nhấp môi, quyết định nhắc nhở cô vợ có phản ứng chậm này.
"Về sau, phải ngủ cùng tôi. "
Hắn lạnh như băng nói xong câu đó.
Chờ đợi đối phương trả lời.
Hắn đã biểu đạt rõ ràng như vậy.
Khẳng định là cô có thể nghe hiểu đi.
Lúc chờ đợi, lỗ tai đỏ một chút.
Chờ một lúc lâu, không thấy đối phương trả lời.
Hắn nhìn di động, lúc này mới phát hiện cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Cô thế nhưng cúp điện thoại của hắn.
Bạc Phong nắm chặt di động, hung hăng dùng sức.
Ngồi trên sofa, dáng người đĩnh bạc, tây trang thủ công cắt may dán sát, có vẻ tự phụ.
Chỉ là lúc này, giữa mày mang theo một cỗ tức giận.
Quả nhiên, cậy sủng sinh kiêu.
Ban đêm đen nhánh, Bạc Phong ngồi ở sofa thật lâu sau, mới đứng lên mang theo lửa giận hừng hực trở về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Yên bị một trận tiếng đập cửa làm tỉnh.
Ngoài cửa phòng, Tôn Tình đập cửa phanh phanh gõ đến rung trời.
"Tô Yên, đi học mau kẻo muộn, nhanh nhanh rời giường."
Tô Yên ngồi ở mép giường thật lâu.
Vẫn không nhúc nhích, giữa mày tràn ra một tia không kiên nhẫn.
Tiểu Hoa yên lặng nhìn bộ dáng ký chủ nhà mình.
Ách...đây là làm sao vậy?
Đang nghĩ ngợi, nghe được thanh âm Tôn Tình lần nữa vang lên.
"Tô Yên, chúng ta chọn môn học không giống nhau, mình không đợi cậu a, bên ngoài trời mưa, nhớ mang dù."
Nói xong, cửa nhà mở ra lại lần nữa đóng lại.
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Beta: Tinh Niệm
Bạc Vũ bình tĩnh trở lại.
Móc điện thoại ra, gọi một dãy số.
Sau đó xoay người trở về.
Thực mau, điện thoại được kết nối.
Cô ta chỉ nói một câu
"Tôi muốn toàn bộ tư liệu của Tô Yên."
Vừa dứt lời liền cúp điện thoại.
Cô ta cầm di động trong tay đùa nghịch.
Móc viên kẹo ở trong túi ra.
Lột ra ăn luôn.
Vị ngọt dâu tây sữa bò tản ra.
Hít sâu một hơi.
"Kẹo này, ngọt đến phát ngấy."
Lúc nói, ngón tay vân vê giấy gói, xoa nắn liên tục.
Bạc Phong sau khi về nhà, mở đèn trong nhà, đi qua một vòng.
Sắc mặt có chút đen.
Cô nàng kia rốt cuộc đi đâu?
Hắn móc di động, nhập dãy số.
Trong chốc lát, điện thoại kết nối.
"Alo"
Ngữ điệu mềm ấm vang lên.
Thanh âm Bạc Phong lạnh như băng
"Em ở đâu?"
" Em về lại phòng trọ, đang chuẩn bị ngủ, làm sao vậy?"
Tô Yên ghé vào trên giường, xoa cánh tay.
Ưm, thật mệt mỏi.
Bạc Phong hừ một tiếng, ngay lập tức hiểu ra lúc trước cô gọi điện cho hắn nói về nhà, là về nhà của cô chứ không phải chỗ này.
Tô Yên đợi trong chốc lát, điện thoại bên kia chậm chạp không nói lời nào.
Cô nghi hoặc
"Ân? Em nhớ đã gọi điện thoại cho anh nói rõ rồi mà?"
Sắc mặt Bạc Phong càng khó nhìn.
Vừa mới kết hôn còn phải tách ra ngủ?
Cô rốt cuộc có biết trách nhiệm của một người vợ hay không đây?
Qua một lúc lâu, hắn lạnh như băng nói một câu.
"Chúng ta đã đăng ký kết hôn."
Cho nên cô vì cái gì không tới nơi này ngủ?
Tô Yên nằm ở trên giường
"Ừm."
Cô lên tiếng, lẳng lặng chờ hắn nói tiếp.
Tiếp theo hẳn là còn có chuyện cần nói đi?
Mà Bạc Phong bên kia sắc mặt càng đen.
Quả nhiên, là hắn quá sủng cô sao?
Rõ ràng biết đã kết hôn, còn không chịu trở lại?
Hai người lâm vào trầm mặc.
Tô Yên đợi một hồi lâu, bởi vì mấy ngày nay quá "làm lụng vất vả".
Di động để trên tai, trong lúc vô tình chạm vào nút tắt.
Sau đó liền ngủ rồi.
Bạc Phong bên này sắc mặt đen sì, chờ thật lâu, đều không chờ được cô nói trở về ngủ.
Hắn nhấp môi, quyết định nhắc nhở cô vợ có phản ứng chậm này.
"Về sau, phải ngủ cùng tôi. "
Hắn lạnh như băng nói xong câu đó.
Chờ đợi đối phương trả lời.
Hắn đã biểu đạt rõ ràng như vậy.
Khẳng định là cô có thể nghe hiểu đi.
Lúc chờ đợi, lỗ tai đỏ một chút.
Chờ một lúc lâu, không thấy đối phương trả lời.
Hắn nhìn di động, lúc này mới phát hiện cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Cô thế nhưng cúp điện thoại của hắn.
Bạc Phong nắm chặt di động, hung hăng dùng sức.
Ngồi trên sofa, dáng người đĩnh bạc, tây trang thủ công cắt may dán sát, có vẻ tự phụ.
Chỉ là lúc này, giữa mày mang theo một cỗ tức giận.
Quả nhiên, cậy sủng sinh kiêu.
Ban đêm đen nhánh, Bạc Phong ngồi ở sofa thật lâu sau, mới đứng lên mang theo lửa giận hừng hực trở về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Yên bị một trận tiếng đập cửa làm tỉnh.
Ngoài cửa phòng, Tôn Tình đập cửa phanh phanh gõ đến rung trời.
"Tô Yên, đi học mau kẻo muộn, nhanh nhanh rời giường."
Tô Yên ngồi ở mép giường thật lâu.
Vẫn không nhúc nhích, giữa mày tràn ra một tia không kiên nhẫn.
Tiểu Hoa yên lặng nhìn bộ dáng ký chủ nhà mình.
Ách...đây là làm sao vậy?
Đang nghĩ ngợi, nghe được thanh âm Tôn Tình lần nữa vang lên.
"Tô Yên, chúng ta chọn môn học không giống nhau, mình không đợi cậu a, bên ngoài trời mưa, nhớ mang dù."
Nói xong, cửa nhà mở ra lại lần nữa đóng lại.
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Đánh giá:
Truyện Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Story
Chương 595: Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng 16
6.1/10 từ 212 lượt.