Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 593-2: Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng 13+14
Edit: Tinh Niệm
Lúc này, có tiếng di động vang lên bên tai cô.
Cầm lấy nhìn tên.
Bạc Vũ.
Đây không phải di động của cô, là của Bạc Phong.
Di động vẫn đang rung.
Cô bấm nghe.
Chỉ thấy bên kia di động truyền đến thanh âm mềm mại
"Bạc Phong ca ca, anh chừng nào thì trở về?"
Tô Yên nhắm mắt lại, ưm, vẫn là có chút mệt.
"Anh ấy đang ngủ, lúc nào tỉnh tôi sẽ bảo anh ấy gọi cho cô."
Thanh âm khàn khàn, mang theo dư vị vừa trải qua tình sự.
Tô Yên vừa dứt lời, điện thoại bên kia liền yên tĩnh.
Thật lâu sau
"Tô Yên"
Trong thanh âm kia, lạnh lẽo hỗn loạn chợt lóe rồi biến mất.
Tô Yên xoa trán
"Là tôi."
Nói xong, dừng một chút, nói
"Cô gọi hắn là anh trai, nên gọi tôi là chị dâu."
Cô mới vừa nói xong, điện thoại đầu kia đã cắt đứt.
Tô Yên nhìn thoáng qua điện thoại.
Lúc này, cô liền nghe thanh âm Tiểu Hoa
"Leng keng, giá trị hảo cảm nam chủ thêm 5, trước mặt giá trị hảo cảm 40."
Tô Yên tay cầm điện thoại dừng một chút.
Yên lặng nhìn về phía người bên cạnh đang ngủ.
Người nào đó nhấp môi, lỗ tai có chút đỏ lên, mí mắt giật giật, mở to mắt.
Tô Yên yên lặng đem điện thoại đặt ở gối đầu bên cạnh, ấp ủ nửa ngày mới nói
"Tỉnh?"
Bạc Phong ôm cô, thấy má cô còn mang theo ửng đỏ chưa rút đi, eo nhỏ còn bị hắn nắm chặt.
Lúc này, hai người không mảnh vải, ôm nhau.
Thanh âm hắn không hề phập phồng vang lên
"Làm tốt bổn phận người vợ, tôi sẽ mang em trở về."
Hắn nói xong, lỗ tai đỏ một chút.
Cô gấp không chờ nổi, tuyên bố luôn với người khác mình là vợ hắn như vậy?
Tuy rằng hắn cũng muốn mang cô trở về bây giờ.
Nhưng là, tránh cho cô rất cao hứng, càng thêm cậy sủng mà kiêu không kiêng nể gì.
Hắn muốn qua chút thời gian mới mang cô đi gặp cha mẹ.
Tô Yên dừng một chút.
Mang cô trở về?
Gặp cha mẹ hắn?
Tiểu Hoa bắt đầu bổ sung tri thức
"Ký chủ, hai bên nam nữ kết hôn, sau khi từng người gặp cha mẹ, hai bên gia đình sẽ gặp nhau để bàn bạc việc kết hôn, ách, tuy rằng ký chủ đã kết hơn với nam chủ, nhưng mà, cũng hẳn nên làm như vậy đi?"
Tô Yên cúi đầu
"Hai bên cha mẹ gặp mặt?"
"Đúng vậy, bởi vì kết hôn, hai bên gia trưởng sẽ đưa ra những lời chúc phúc tốt đẹp a."
Khi cô kết hôn ở các vị diện trước, hình như cũng có hình thức này, nhưng, lúc ấy không quá chú ý chuyện này.
Mà hiện tại, một đôi cha mẹ kia của nguyên thân, chắc chắn sẽ không nói lời chúc phúc đâu a.
Đang nghĩ ngợi tới đây, liền cảm nhận được tay bên hông căng thẳng.
Bạc Phong nhìn bộ dáng cô cúi đầu trầm mặc.
Cho rằng cô đang khổ sở bởi vì lời mình nói.
Hắn nhấp môi, cả nửa ngày sau
"Làm không tốt cũng sẽ mang em về."
Cô vợ này của hắn, thật sự quá yếu đuối.
Hắn còn chưa nói cái gì, cứ như vậy đã khổ sở rồi.
Là ỷ vào hắn là chồng của cô, sẽ không ghét bỏ cô có phải không?
Tô Yên phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu liền đối mặt với Bạc Phong đang mím môi.
Cô dán qua, hôn một cái vào cổ hắn
"Ân"
Thuận theo lên tiếng.
Sau đó, chỉ thấy cổ Bạc Phong nháy mắt đỏ bừng.
Sắc mặt hắn lạnh băng, nhìn cô chằm chằm.
Cô vợ nhỏ, lại câu dẫn hắn.
Đêm qua câu dẫn nhiệt tình như vậy, buổi sáng hôm nay còn muốn?
"Đêm qua vẫn chưa đủ sao?"
Hắn hừ lạnh một tiếng.
Tô Yên có chút tò mò nhìn cổ hắn.
Như thế nào mới hôn một cái đã đỏ rồi?
Tay Bạc Phong từ bên hông cô dao động tới cái mông không có một vật che đậy.
Vuốt ve, sau đó xoay người liền đè lên.
Hắn lạnh như băng cứng rắn một câu
"Thật là không có biện pháp với em mà."
Thân là chồng của cô, vợ nhỏ đều trần trụi cầu sủng ái như vậy, hắn đương nhiên phải thực hiện chức trách a.
***
Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng 14
Tô Yên chớp chớp mắt, cô nâng tay lên để ở ngực hắn
"Em không có ý này."
Giọng nói vừa dứt, người nào đó một ngụm cắn lên bộ ngực mềm mại của cô.
"Ưm ~"
Một tiếng rên rỉ truyền ra.
Người nào đó lại hừ một tiếng, nhìn ánh mắt Tô Yên, một bộ quả nhiên là hưởng thụ.
Sau đó, dán sát thân thể cô, lại là một trận phiên vân phúc vũ.
Ái muội rên rỉ cùng tiếng thở dốc thô nặng đan chéo.
Thật lâu sau mới ngừng lại.
Lần này, Tô Yên hoàn toàn ngủ mê mệt.
Tuy rằng thể lực thân thể tăng cao không ít.
Nhưng cũng không phải để lăn lộn như vậy a.
Khi Tô Yên tỉnh lại, đã là buổi tối.
Bạc Phong không có ở bên cạnh.
Đại khái là có việc nên đi vội.
Rời giường, một cái váy mới tinh xuất hiện trên đầu giường.
Cô duỗi tay cầm lại đây.
Di động vang lên, là Tôn Tình gửi tin nhắn tới, liên tiếp vài câu.
"Em trai cậu buổi tối hôm nay lại tới nữa."
"Làm loạn một hồi, nhưng cuối cùng cũng đi rồi."
"Được rồi, hôm nay buổi tối hẳn là không có việc gì, trở về ngủ đi."
"Này này này, cậu không xảy ra chuyện gì đấy chứ? Mau trả lời tin nhắn đi a."
Tô Yên ngồi ở chỗ đó xem xong tin nhắn.
Nghĩ nghĩ, hôm nay buổi tối nên trở về ngủ.
Cô lấy cặp rồi đi ra ngoài.
Đi ra khách sạn, bắt một cái xe taxi.
Sau đó, gọi điện thoại cho Bạc Phong.
Bên kia điện thoại, Bạc Phong đang xử lý một ít văn kiện khẩn cấp hôm nay.
Nhìn thấy di động rung lên, màn hình hiện tên người gọi.
Dừng việc đang làm, nhận điện thoại.
Sau đó, liền nghe trong điện thoại truyền đến thanh âm mềm ấm
"Alo? Bạc Phong, em về nhà ngủ đây, không ở khách sạn nữa."
Bạc Phong vừa nghe, lỗ tai đỏ một chút.
"Ân"
Xem ra đã tìm được trợ lý Trương, lấy được chìa khóa nhà hắn rồi đi.
Cô đã nghe vào tai lời mình nói.
Muốn làm một người vợ tốt sao?
Tuy rằng nói, hiện tại cô có chút làm nũng, ở trước công chúng câu dẫn hắn.
Nhưng, ai biểu hắn cưới cô, hắn chỉ có thể bao dung thôi a.
Gọi điện thoại xong, Bạc Phong nhìn văn kiện trên bàn.
Bút dừng ở chỗ ký tên thật lâu.
Trong đầu xẹt qua khuôn mặt cô.
Cô trở về, là muốn làm cơm rồi chờ hắn về đúng không?
Hay là sớm đi ngủ rồi?
Nghĩ tới một phen mệt nhọc giữa trưa hôm nay.
Trong đầu đã tưởng tượng cảnh cô về đến nhà, giày cũng không cởi liền ngã vào trên giường ngủ.
Nửa ngày sau.
Lạch cạch một tiếng, đóng văn kiện lại.
Ghế dựa bị đẩy về phía sau.
Hắn đi ra bên ngoài.
Tô Yên bên này còn không biết.
"Về nhà" mà cô nói cũng không phải "về nhà" mà Bạc Phong hiểu.
Chờ tới chỗ căn chung cư thuê chung.
Vừa đi vào, Tôn Tình lạch cạch một chút, liền đẩy Tô Yên tới sát tường.
Tôn Tình trên dưới đánh giá Tô Yên
"Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị, nói."
Tô Yên còn không kịp load thông tin, ngơ ngác hỏi
"Nói cái gì?"
Tôn Tình chỉ vào cô cổ, nơi da thịt lộ ra bên ngoài
"Còn có thể là cái gì?? Đây là vết hôn đúng không? tên đàn ông nào làm ra?"
Nói xong, Tôn Tình biểu tình có chút ngưng trọng
"Tô Yên, cậu sẽ không vì 7000 tệ kia mà đi làm một ít chuyện bất đắc dĩ đấy chứ??"
Tiểu Hoa nhỏ giọng nhắc nhở
"Ký chủ, cô ấy hoài nghi chị bán mình lấy tiền a."
Tô Yên lắc đầu
"Không có."
Tôn Tình còn có chút hoài nghi
"Thật sự? Tô Yên, nếu cậu thật sự kiếm không được 7000 tệ, tớ có thể cho cậu mượn, nhưng đừng hành động thiếu suy nghĩ, cậu sẽ hối hận cả đời đấy!"
Tô Yên lại lần nữa lắc đầu
"Thật sự không có."
"Vậy dấu vết dấu vết trên người cậu là chuyện như thế nào??"
"Bị người hôn."
"Cậu còn nói không có ở bên ngoài làm xằng bậy??!"
Tôn Tình tức đến trước mắt từng trận biến thành màu đen.
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Lúc này, có tiếng di động vang lên bên tai cô.
Cầm lấy nhìn tên.
Bạc Vũ.
Đây không phải di động của cô, là của Bạc Phong.
Di động vẫn đang rung.
Cô bấm nghe.
Chỉ thấy bên kia di động truyền đến thanh âm mềm mại
"Bạc Phong ca ca, anh chừng nào thì trở về?"
Tô Yên nhắm mắt lại, ưm, vẫn là có chút mệt.
"Anh ấy đang ngủ, lúc nào tỉnh tôi sẽ bảo anh ấy gọi cho cô."
Thanh âm khàn khàn, mang theo dư vị vừa trải qua tình sự.
Tô Yên vừa dứt lời, điện thoại bên kia liền yên tĩnh.
Thật lâu sau
"Tô Yên"
Trong thanh âm kia, lạnh lẽo hỗn loạn chợt lóe rồi biến mất.
Tô Yên xoa trán
"Là tôi."
Nói xong, dừng một chút, nói
"Cô gọi hắn là anh trai, nên gọi tôi là chị dâu."
Cô mới vừa nói xong, điện thoại đầu kia đã cắt đứt.
Tô Yên nhìn thoáng qua điện thoại.
Lúc này, cô liền nghe thanh âm Tiểu Hoa
"Leng keng, giá trị hảo cảm nam chủ thêm 5, trước mặt giá trị hảo cảm 40."
Tô Yên tay cầm điện thoại dừng một chút.
Yên lặng nhìn về phía người bên cạnh đang ngủ.
Người nào đó nhấp môi, lỗ tai có chút đỏ lên, mí mắt giật giật, mở to mắt.
Tô Yên yên lặng đem điện thoại đặt ở gối đầu bên cạnh, ấp ủ nửa ngày mới nói
"Tỉnh?"
Bạc Phong ôm cô, thấy má cô còn mang theo ửng đỏ chưa rút đi, eo nhỏ còn bị hắn nắm chặt.
Lúc này, hai người không mảnh vải, ôm nhau.
Thanh âm hắn không hề phập phồng vang lên
"Làm tốt bổn phận người vợ, tôi sẽ mang em trở về."
Hắn nói xong, lỗ tai đỏ một chút.
Cô gấp không chờ nổi, tuyên bố luôn với người khác mình là vợ hắn như vậy?
Tuy rằng hắn cũng muốn mang cô trở về bây giờ.
Nhưng là, tránh cho cô rất cao hứng, càng thêm cậy sủng mà kiêu không kiêng nể gì.
Hắn muốn qua chút thời gian mới mang cô đi gặp cha mẹ.
Tô Yên dừng một chút.
Mang cô trở về?
Gặp cha mẹ hắn?
Tiểu Hoa bắt đầu bổ sung tri thức
"Ký chủ, hai bên nam nữ kết hôn, sau khi từng người gặp cha mẹ, hai bên gia đình sẽ gặp nhau để bàn bạc việc kết hôn, ách, tuy rằng ký chủ đã kết hơn với nam chủ, nhưng mà, cũng hẳn nên làm như vậy đi?"
Tô Yên cúi đầu
"Hai bên cha mẹ gặp mặt?"
"Đúng vậy, bởi vì kết hôn, hai bên gia trưởng sẽ đưa ra những lời chúc phúc tốt đẹp a."
Khi cô kết hôn ở các vị diện trước, hình như cũng có hình thức này, nhưng, lúc ấy không quá chú ý chuyện này.
Mà hiện tại, một đôi cha mẹ kia của nguyên thân, chắc chắn sẽ không nói lời chúc phúc đâu a.
Đang nghĩ ngợi tới đây, liền cảm nhận được tay bên hông căng thẳng.
Bạc Phong nhìn bộ dáng cô cúi đầu trầm mặc.
Cho rằng cô đang khổ sở bởi vì lời mình nói.
Hắn nhấp môi, cả nửa ngày sau
"Làm không tốt cũng sẽ mang em về."
Cô vợ này của hắn, thật sự quá yếu đuối.
Hắn còn chưa nói cái gì, cứ như vậy đã khổ sở rồi.
Là ỷ vào hắn là chồng của cô, sẽ không ghét bỏ cô có phải không?
Tô Yên phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu liền đối mặt với Bạc Phong đang mím môi.
Cô dán qua, hôn một cái vào cổ hắn
"Ân"
Thuận theo lên tiếng.
Sau đó, chỉ thấy cổ Bạc Phong nháy mắt đỏ bừng.
Sắc mặt hắn lạnh băng, nhìn cô chằm chằm.
Cô vợ nhỏ, lại câu dẫn hắn.
Đêm qua câu dẫn nhiệt tình như vậy, buổi sáng hôm nay còn muốn?
"Đêm qua vẫn chưa đủ sao?"
Hắn hừ lạnh một tiếng.
Tô Yên có chút tò mò nhìn cổ hắn.
Như thế nào mới hôn một cái đã đỏ rồi?
Tay Bạc Phong từ bên hông cô dao động tới cái mông không có một vật che đậy.
Vuốt ve, sau đó xoay người liền đè lên.
Hắn lạnh như băng cứng rắn một câu
"Thật là không có biện pháp với em mà."
Thân là chồng của cô, vợ nhỏ đều trần trụi cầu sủng ái như vậy, hắn đương nhiên phải thực hiện chức trách a.
***
Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng 14
Tô Yên chớp chớp mắt, cô nâng tay lên để ở ngực hắn
"Em không có ý này."
Giọng nói vừa dứt, người nào đó một ngụm cắn lên bộ ngực mềm mại của cô.
"Ưm ~"
Một tiếng rên rỉ truyền ra.
Người nào đó lại hừ một tiếng, nhìn ánh mắt Tô Yên, một bộ quả nhiên là hưởng thụ.
Sau đó, dán sát thân thể cô, lại là một trận phiên vân phúc vũ.
Ái muội rên rỉ cùng tiếng thở dốc thô nặng đan chéo.
Thật lâu sau mới ngừng lại.
Lần này, Tô Yên hoàn toàn ngủ mê mệt.
Tuy rằng thể lực thân thể tăng cao không ít.
Nhưng cũng không phải để lăn lộn như vậy a.
Khi Tô Yên tỉnh lại, đã là buổi tối.
Bạc Phong không có ở bên cạnh.
Đại khái là có việc nên đi vội.
Rời giường, một cái váy mới tinh xuất hiện trên đầu giường.
Cô duỗi tay cầm lại đây.
Di động vang lên, là Tôn Tình gửi tin nhắn tới, liên tiếp vài câu.
"Em trai cậu buổi tối hôm nay lại tới nữa."
"Làm loạn một hồi, nhưng cuối cùng cũng đi rồi."
"Được rồi, hôm nay buổi tối hẳn là không có việc gì, trở về ngủ đi."
"Này này này, cậu không xảy ra chuyện gì đấy chứ? Mau trả lời tin nhắn đi a."
Tô Yên ngồi ở chỗ đó xem xong tin nhắn.
Nghĩ nghĩ, hôm nay buổi tối nên trở về ngủ.
Cô lấy cặp rồi đi ra ngoài.
Đi ra khách sạn, bắt một cái xe taxi.
Sau đó, gọi điện thoại cho Bạc Phong.
Bên kia điện thoại, Bạc Phong đang xử lý một ít văn kiện khẩn cấp hôm nay.
Nhìn thấy di động rung lên, màn hình hiện tên người gọi.
Dừng việc đang làm, nhận điện thoại.
Sau đó, liền nghe trong điện thoại truyền đến thanh âm mềm ấm
"Alo? Bạc Phong, em về nhà ngủ đây, không ở khách sạn nữa."
Bạc Phong vừa nghe, lỗ tai đỏ một chút.
"Ân"
Xem ra đã tìm được trợ lý Trương, lấy được chìa khóa nhà hắn rồi đi.
Cô đã nghe vào tai lời mình nói.
Muốn làm một người vợ tốt sao?
Tuy rằng nói, hiện tại cô có chút làm nũng, ở trước công chúng câu dẫn hắn.
Nhưng, ai biểu hắn cưới cô, hắn chỉ có thể bao dung thôi a.
Gọi điện thoại xong, Bạc Phong nhìn văn kiện trên bàn.
Bút dừng ở chỗ ký tên thật lâu.
Trong đầu xẹt qua khuôn mặt cô.
Cô trở về, là muốn làm cơm rồi chờ hắn về đúng không?
Hay là sớm đi ngủ rồi?
Nghĩ tới một phen mệt nhọc giữa trưa hôm nay.
Trong đầu đã tưởng tượng cảnh cô về đến nhà, giày cũng không cởi liền ngã vào trên giường ngủ.
Nửa ngày sau.
Lạch cạch một tiếng, đóng văn kiện lại.
Ghế dựa bị đẩy về phía sau.
Hắn đi ra bên ngoài.
Tô Yên bên này còn không biết.
"Về nhà" mà cô nói cũng không phải "về nhà" mà Bạc Phong hiểu.
Chờ tới chỗ căn chung cư thuê chung.
Vừa đi vào, Tôn Tình lạch cạch một chút, liền đẩy Tô Yên tới sát tường.
Tôn Tình trên dưới đánh giá Tô Yên
"Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị, nói."
Tô Yên còn không kịp load thông tin, ngơ ngác hỏi
"Nói cái gì?"
Tôn Tình chỉ vào cô cổ, nơi da thịt lộ ra bên ngoài
"Còn có thể là cái gì?? Đây là vết hôn đúng không? tên đàn ông nào làm ra?"
Nói xong, Tôn Tình biểu tình có chút ngưng trọng
"Tô Yên, cậu sẽ không vì 7000 tệ kia mà đi làm một ít chuyện bất đắc dĩ đấy chứ??"
Tiểu Hoa nhỏ giọng nhắc nhở
"Ký chủ, cô ấy hoài nghi chị bán mình lấy tiền a."
Tô Yên lắc đầu
"Không có."
Tôn Tình còn có chút hoài nghi
"Thật sự? Tô Yên, nếu cậu thật sự kiếm không được 7000 tệ, tớ có thể cho cậu mượn, nhưng đừng hành động thiếu suy nghĩ, cậu sẽ hối hận cả đời đấy!"
Tô Yên lại lần nữa lắc đầu
"Thật sự không có."
"Vậy dấu vết dấu vết trên người cậu là chuyện như thế nào??"
"Bị người hôn."
"Cậu còn nói không có ở bên ngoài làm xằng bậy??!"
Tôn Tình tức đến trước mắt từng trận biến thành màu đen.
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Đánh giá:
Truyện Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Story
Chương 593-2: Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng 13+14
6.1/10 từ 212 lượt.