Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 483: Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 25
Edit: Tinh Niệm
Gương mặt Tô Yên thoáng đỏ lên.
Bởi vì tiểu tâm tư bị vạch trần, có chút chột dạ.
Trốn trốn tránh tránh
"Ta, ta... ta không có...."
Vừa mới nói hai chữ, lại đối diện tầm mắt hắn, lập tức liền dừng.
Nàng nâng tay lên, muốn che khuất mặt mình.
Cánh tay vừa nhấc, lộ ra vết thương kia.
Vũ Văn Húc nguyên bản có vẻ tản mạn, ngón tay đang gõ cái bàn chợt dừng lại.
Trong mắt giật mình, thần sắc trên mặt không có gì biến hóa.
"Ta là một người què, không qua bên đó được, nàng lại đây."
Tô Yên mỗi lần đều không muốn nghe Vũ Văn Húc nhắc tới chân hắn.
Hắn vừa nhắc tới, nàng lại cảm thấy thực thương tâm.
Thế cho nên, xách váy liền đi qua.
Vừa mới nãy còn muốn đổi một người khác cùng nhau ăn cơm, kết quả, trong chốc lát, sớm đã vứt ra sau đầu rồi.
Ngoan ngoãn đi qua.
Hắn duỗi tay, giữ lại cánh tay nàng.
Đi xem miệng vết thương trên cánh tay.
Chỉ là vừa hay rách y phục.
Mặt trên cũng dính chút vết máu.
Nhưng, miệng vết thương đã khép lại.
Da thịt bóng loáng trắng nõn, không có một chút dấu vết.
Ánh mắt hắn âm trầm ngừng lại.
Sau đó, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên.
Mà đồng chí Tô Yên đã vươn tay ngọc, cầm đùi gà trong mâm.
Sau đó nhét vào miệng cắn một ngụm.
Hắn vừa nhấc đầu, nàng như là chột dạ.
Ba lần nhét, đã gặm xong đùi gà kia, chỉ còn lại đầu xương.
Sau đó yên lặng buông xuống, lại lần nữa vươn tới trong mâm.
Vũ Văn Húc không nói chuyện, chỉ là duỗi tay, ấn ấn chỗ dính máu kia.
"Có đau hay không?"
Tô Yên chớp chớp mắt, từng ngụm từng ngụm nhấm nuốt, sau đó lắc đầu, hừ hừ hai tiếng.
Nàng không phải không muốn nói chuyện, chỉ là trong miệng toàn thịt gà, vừa nói đùi gà sẽ rơi ra.
Ánh mắt nàng cũng nhìn về chỗ bị thương.
Di?
Không đau?
Miệng vết thương lành rồi.
Nàng nhanh chóng nhấm nuốt hai cái, để biểu đạt tâm tình cao hứng.
Kỳ thật lúc trước cũng vậy.
Khi Tô Yên còn chưa biến thân, bị bẫy thú kẹp bị thương, vốn dĩ cho rằng phải cẩn thận chiếu cố một đoạn thời gian mới có thể lành lại.
Nào biết, ăn bữa cơm, ngủ một giấc, buổi sáng ngày hôm sau định đổi dược cho nàng, kết quả vừa mở ra băng gạc, miệng vết thương đã khỏi hẳn.
Tựa hồ, Tô Yên càng lớn lên, tốc độ miệng vết thương của nàng khép lại cũng càng tăng.
Tiểu Hoa yên lặng lật xem một ít ký lục về thần thú Thao Thiết.
Nghe đồn thần thú Thao Thiết, trừ bỏ sức ăn vô cùng lớn, còn có một năng lực.
Da dày thịt béo.
Nói cách khác, nếu không phải là quá tham ăn, tự ăn chính mình đến chết, sợ là nó muốn ăn toàn bộ thế giới, cũng không có biện pháp bắt nó.
Mà Tô Yên, bởi vì lớn lên, huyết mạch Thao Thiết cũng hiện ra càng ngày càng rõ ràng.
Nếu đợi đến ngày sau, chắc chắn sẽ là đao thương bất nhập.
Vũ Văn Húc trong mắt âm trầm dần dần tan đi, khóe môi nhếch một cái.
"Đói bụng?"
Tô Yên gật gật đầu
"Chưa ăn cơm."
"Vậy dọn bàn ăn này đi, lại đổi một bàn khác."
Tô Yên nghi hoặc
"Đồ này, ta có thể ăn luôn mà."
Cho nên không cần dọn đi a.
Vừa nói, một bên lại sờ đến đùi gà nướng bên cạnh.
Đang muốn cắn, liền nghe thanh âm Vũ Văn Húc nhạt nhẽo
"Đây là vừa nãy công chúa kia mang đến."
Giọng nói vang lên, răng rắc, Tô Yên đã cắn một ngụm.
Hắn mí mắt giật giật
"Nàng ta tính toán lấy thứ này thu mua ta, về sau, muốn ta chỉ có thể ăn cơm cùng nàng ta."
Tô Yên động tác cắn dừng một chút, bĩu môi, ném đùi gà kia tới trên bàn.
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Gương mặt Tô Yên thoáng đỏ lên.
Bởi vì tiểu tâm tư bị vạch trần, có chút chột dạ.
Trốn trốn tránh tránh
"Ta, ta... ta không có...."
Vừa mới nói hai chữ, lại đối diện tầm mắt hắn, lập tức liền dừng.
Nàng nâng tay lên, muốn che khuất mặt mình.
Cánh tay vừa nhấc, lộ ra vết thương kia.
Vũ Văn Húc nguyên bản có vẻ tản mạn, ngón tay đang gõ cái bàn chợt dừng lại.
Trong mắt giật mình, thần sắc trên mặt không có gì biến hóa.
"Ta là một người què, không qua bên đó được, nàng lại đây."
Tô Yên mỗi lần đều không muốn nghe Vũ Văn Húc nhắc tới chân hắn.
Hắn vừa nhắc tới, nàng lại cảm thấy thực thương tâm.
Thế cho nên, xách váy liền đi qua.
Vừa mới nãy còn muốn đổi một người khác cùng nhau ăn cơm, kết quả, trong chốc lát, sớm đã vứt ra sau đầu rồi.
Ngoan ngoãn đi qua.
Hắn duỗi tay, giữ lại cánh tay nàng.
Đi xem miệng vết thương trên cánh tay.
Chỉ là vừa hay rách y phục.
Mặt trên cũng dính chút vết máu.
Nhưng, miệng vết thương đã khép lại.
Da thịt bóng loáng trắng nõn, không có một chút dấu vết.
Ánh mắt hắn âm trầm ngừng lại.
Sau đó, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên.
Mà đồng chí Tô Yên đã vươn tay ngọc, cầm đùi gà trong mâm.
Sau đó nhét vào miệng cắn một ngụm.
Hắn vừa nhấc đầu, nàng như là chột dạ.
Ba lần nhét, đã gặm xong đùi gà kia, chỉ còn lại đầu xương.
Sau đó yên lặng buông xuống, lại lần nữa vươn tới trong mâm.
Vũ Văn Húc không nói chuyện, chỉ là duỗi tay, ấn ấn chỗ dính máu kia.
"Có đau hay không?"
Tô Yên chớp chớp mắt, từng ngụm từng ngụm nhấm nuốt, sau đó lắc đầu, hừ hừ hai tiếng.
Nàng không phải không muốn nói chuyện, chỉ là trong miệng toàn thịt gà, vừa nói đùi gà sẽ rơi ra.
Ánh mắt nàng cũng nhìn về chỗ bị thương.
Di?
Không đau?
Miệng vết thương lành rồi.
Nàng nhanh chóng nhấm nuốt hai cái, để biểu đạt tâm tình cao hứng.
Kỳ thật lúc trước cũng vậy.
Khi Tô Yên còn chưa biến thân, bị bẫy thú kẹp bị thương, vốn dĩ cho rằng phải cẩn thận chiếu cố một đoạn thời gian mới có thể lành lại.
Nào biết, ăn bữa cơm, ngủ một giấc, buổi sáng ngày hôm sau định đổi dược cho nàng, kết quả vừa mở ra băng gạc, miệng vết thương đã khỏi hẳn.
Tựa hồ, Tô Yên càng lớn lên, tốc độ miệng vết thương của nàng khép lại cũng càng tăng.
Tiểu Hoa yên lặng lật xem một ít ký lục về thần thú Thao Thiết.
Nghe đồn thần thú Thao Thiết, trừ bỏ sức ăn vô cùng lớn, còn có một năng lực.
Da dày thịt béo.
Nói cách khác, nếu không phải là quá tham ăn, tự ăn chính mình đến chết, sợ là nó muốn ăn toàn bộ thế giới, cũng không có biện pháp bắt nó.
Mà Tô Yên, bởi vì lớn lên, huyết mạch Thao Thiết cũng hiện ra càng ngày càng rõ ràng.
Nếu đợi đến ngày sau, chắc chắn sẽ là đao thương bất nhập.
Vũ Văn Húc trong mắt âm trầm dần dần tan đi, khóe môi nhếch một cái.
"Đói bụng?"
Tô Yên gật gật đầu
"Chưa ăn cơm."
"Vậy dọn bàn ăn này đi, lại đổi một bàn khác."
Tô Yên nghi hoặc
"Đồ này, ta có thể ăn luôn mà."
Cho nên không cần dọn đi a.
Vừa nói, một bên lại sờ đến đùi gà nướng bên cạnh.
Đang muốn cắn, liền nghe thanh âm Vũ Văn Húc nhạt nhẽo
"Đây là vừa nãy công chúa kia mang đến."
Giọng nói vang lên, răng rắc, Tô Yên đã cắn một ngụm.
Hắn mí mắt giật giật
"Nàng ta tính toán lấy thứ này thu mua ta, về sau, muốn ta chỉ có thể ăn cơm cùng nàng ta."
Tô Yên động tác cắn dừng một chút, bĩu môi, ném đùi gà kia tới trên bàn.
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Đánh giá:
Truyện Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Story
Chương 483: Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 25
6.1/10 từ 212 lượt.