Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 265: Câu truyện cổ tích hắc ám (37)
Edit: Ư Ư
Nhưng mà dường như Beres có nhiều lời muốn nói nên hắn ta đã nhân cơ hội này để nói hết, "Công chúa điện hạ, cô và tôi đều biết nơi này thật sự đã từng có người cá ăn thịt người, hơn nữa công chúa điện hạ là người thả chạy."
Nghe vậy Tô Yên mới ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn ta, vừa nghiêm túc vừa khó hiểu nói: "Anh muốn biểu đạt chuyện gì?"
Beres cười lắc đầu, "À không, công chúa, cô không nên nghĩ tôi đang uy hiếp cô. Tôi chỉ muốn nói tôi sẽ không nói với ai, chuyện này coi như bí mật của hai chúng ta."
Hắn ta cũng có tư tâm.
Bởi vì ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Yên biến thành người thì hắn ta đã thích cô.
Huống chi Tô Yên còn từng cứu hắn ta.
Tô Yên nghe hắn ta nói, cô im lặng một lát rồi lên tiếng, "Đây không phải là bí mật của hai chúng ta, anh đã nói với thôn dân và muốn họ tới đây để giết anh ấy, nhưng thôn dân lại không tin tưởng anh,"
Beres sửng sốt, sau đó nở một nụ cười, "Tôi cũng đã từng gặp rất nhiều công chúa nhưng chưa từng thấy vị công chúa nào thật thà như vậy. Được rồi, tôi xin lỗi."
Tô Yên lắc đầu, "Tôi không cần anh xin lỗi."
Bởi vì không để bụng nên dù hắn ta có xin lỗi hay cảm thấy áy náy thì cũng chẳng liên quan gì tới cô.
Beres lại hiểu sai ý của Tô Yên, hắn ta cho rằng cô biết chuyện mình thả người cá ăn thịt người chạy là sai nên cô đang cảm thấy có lỗi.
Beres nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tô Yên an ủi, "Không sao cả, anh ta đã đi rồi."
Tô Yên không hiểu gì nhìn Beres.
Không nói chuyện nữa.
Bởi vì cô phát hiện hắn ta không hiểu lời mà cô đang nói.
Một điệu nhảy mất hơn hai mươi phút.
Nhảy xong đã là mười một giờ năm mươi.
Cô lại không nhịn được mà nhìn về phía cửa.
Sao Donner lại chưa tới?
Anh nói anh sẽ tới chúc mừng sinh nhật cô mà?
Âm nhạc vẫn không dừng lại, mọi người đã bắt đầu vào sân nhảy làm Tô Yên khó có thể rời sân khấu.
Beres cười, vươn tay, "Công chúa điện hạ, bây giờ có nhiều người như vậy nên khó có thể ra ngoài được, hay là em nhảy thêm một điệu nữa với tôi."
Tô Yên thờ ơ liếc nhìn hắn ra
Beres nhìn Tô Yên im lặng, "Công chúa, nếu em đẩy người để đi ra ngoài thì rất không có lễ phép. Tôi sẽ dẫn em đi ra ngoài, hãy tin tưởng tôi."
Tô Yên nhìn hắn ta, cuối cùng vẫn nhảy.
Dòng sông nhỏ trong lâu đài, đột nhiên có một thứ gì đó vừa rời khỏi mặt nước.
Trên lưng nó còn cõng theo một người.
Đúng là vu sư và Donner.
Donner bước xuống từ trên lưng vu sư.
Bởi vì anh vừa có được hai chân nên bước đi có chút lảo đảo.
Vu sư nhìn tấm thảm trên người Donner, thở dài.
Bà duỗi tay đặt một cái túi vào trong tay anh, bên trong là một bộ tây trang màu bạc.
Donner nhìn Vu sư, gương mặt lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, anh muốn nói cảm ơn nhưng cổ họng lại khàn khàn không nói thành lời.
Vu sư nhìn Donner thở dài, "Con đã không còn là người cá nên cũng không còn giọng nói có thể hấp dẫn những sinh vật khác, nhưng mà con yên tâm, con vẫn có thể nói chuyện khi con có được tình yêu vĩnh hằng."
Donner gật gật đầu, vu sư chỉ vào bộ quần áo này rồi nói: "Vảy cá của con ta đã mài thành phấn rồi se thành sợi tơ, tìm mười con sứa Chức Nữ tốt nhất trong biển sâu để dệt cho con."
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Nhưng mà dường như Beres có nhiều lời muốn nói nên hắn ta đã nhân cơ hội này để nói hết, "Công chúa điện hạ, cô và tôi đều biết nơi này thật sự đã từng có người cá ăn thịt người, hơn nữa công chúa điện hạ là người thả chạy."
Nghe vậy Tô Yên mới ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn ta, vừa nghiêm túc vừa khó hiểu nói: "Anh muốn biểu đạt chuyện gì?"
Beres cười lắc đầu, "À không, công chúa, cô không nên nghĩ tôi đang uy hiếp cô. Tôi chỉ muốn nói tôi sẽ không nói với ai, chuyện này coi như bí mật của hai chúng ta."
Hắn ta cũng có tư tâm.
Bởi vì ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Yên biến thành người thì hắn ta đã thích cô.
Huống chi Tô Yên còn từng cứu hắn ta.
Tô Yên nghe hắn ta nói, cô im lặng một lát rồi lên tiếng, "Đây không phải là bí mật của hai chúng ta, anh đã nói với thôn dân và muốn họ tới đây để giết anh ấy, nhưng thôn dân lại không tin tưởng anh,"
Beres sửng sốt, sau đó nở một nụ cười, "Tôi cũng đã từng gặp rất nhiều công chúa nhưng chưa từng thấy vị công chúa nào thật thà như vậy. Được rồi, tôi xin lỗi."
Tô Yên lắc đầu, "Tôi không cần anh xin lỗi."
Bởi vì không để bụng nên dù hắn ta có xin lỗi hay cảm thấy áy náy thì cũng chẳng liên quan gì tới cô.
Beres lại hiểu sai ý của Tô Yên, hắn ta cho rằng cô biết chuyện mình thả người cá ăn thịt người chạy là sai nên cô đang cảm thấy có lỗi.
Beres nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tô Yên an ủi, "Không sao cả, anh ta đã đi rồi."
Tô Yên không hiểu gì nhìn Beres.
Không nói chuyện nữa.
Bởi vì cô phát hiện hắn ta không hiểu lời mà cô đang nói.
Một điệu nhảy mất hơn hai mươi phút.
Nhảy xong đã là mười một giờ năm mươi.
Cô lại không nhịn được mà nhìn về phía cửa.
Sao Donner lại chưa tới?
Anh nói anh sẽ tới chúc mừng sinh nhật cô mà?
Âm nhạc vẫn không dừng lại, mọi người đã bắt đầu vào sân nhảy làm Tô Yên khó có thể rời sân khấu.
Beres cười, vươn tay, "Công chúa điện hạ, bây giờ có nhiều người như vậy nên khó có thể ra ngoài được, hay là em nhảy thêm một điệu nữa với tôi."
Tô Yên thờ ơ liếc nhìn hắn ra
Beres nhìn Tô Yên im lặng, "Công chúa, nếu em đẩy người để đi ra ngoài thì rất không có lễ phép. Tôi sẽ dẫn em đi ra ngoài, hãy tin tưởng tôi."
Tô Yên nhìn hắn ta, cuối cùng vẫn nhảy.
Dòng sông nhỏ trong lâu đài, đột nhiên có một thứ gì đó vừa rời khỏi mặt nước.
Trên lưng nó còn cõng theo một người.
Đúng là vu sư và Donner.
Donner bước xuống từ trên lưng vu sư.
Bởi vì anh vừa có được hai chân nên bước đi có chút lảo đảo.
Vu sư nhìn tấm thảm trên người Donner, thở dài.
Bà duỗi tay đặt một cái túi vào trong tay anh, bên trong là một bộ tây trang màu bạc.
Donner nhìn Vu sư, gương mặt lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, anh muốn nói cảm ơn nhưng cổ họng lại khàn khàn không nói thành lời.
Vu sư nhìn Donner thở dài, "Con đã không còn là người cá nên cũng không còn giọng nói có thể hấp dẫn những sinh vật khác, nhưng mà con yên tâm, con vẫn có thể nói chuyện khi con có được tình yêu vĩnh hằng."
Donner gật gật đầu, vu sư chỉ vào bộ quần áo này rồi nói: "Vảy cá của con ta đã mài thành phấn rồi se thành sợi tơ, tìm mười con sứa Chức Nữ tốt nhất trong biển sâu để dệt cho con."
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Đánh giá:
Truyện Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Story
Chương 265: Câu truyện cổ tích hắc ám (37)
6.1/10 từ 212 lượt.