Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 234: Câu chuyện cổ tích hắc ám (6)
Edit: Ư Ư
Trải qua một tuần dưỡng thương và mỗi ngày đổi thuốc ba lần của Tô Yên, vết thương của mỹ nhân ngư đã bắt đầu khép lại.
Tiểu Hoa lên tiếng, "Ký chủ ơi sắp đến mùa thu rồi, trong truyện cổ tích công chúa và quái vật, ngày bắt đầu mùa thu cha của cô gái trong truyện sẽ đi ngang qua đây và bị bắt lại."
Tô Yên nghe vậy gật gật đầu.
Tiểu Hoa nghĩ nghĩ lại nói: "Bây giờ ký chủ là quái vật nên chắc cốt truyện sẽ có thay đổi, vì bảo đảm có thể bắt lấy người cha thì em kiến nghị ký chủ nên đi ra ngoài chờ."
Không biết cốt truyện sẽ bị ảnh hưởng thế nào, vậy nên Tiểu Hoa phải canh chừng sợ mọi chuyện sẽ lệch khỏi quỹ đạo, lỡ như ký chủ của nó không trở lại thành người được thì phải làm sao?
Tô Yên thấy Tiểu Hoa nói rất có đạo lý.
Kết quả là mỗi ngày lúc hoàng hôn cô sẽ ngồi canh ở cửa lâu đài.
Lâu đài của cô ở trên một ngọn núi nên trừ cha của nữ chính thì sẽ chẳng có ai đến cả.
Buổi sáng thì đi tìm mỹ nhân ngư nhỏ bé, nhìn miệng vết thương của anh rồi thay thuốc, hoặc là ăn cơm chung.
Hoàng hôn thì đi ra cửa lâu đài, buổi tối lại về phòng ngủ.
Mỗi một ngày đều rất quy củ.
Tô Yên và mỹ nhân ngư nhỏ bé kia cũng dần thân thiết hơn.
Dù sao ngày nào cũng nhìn thấy nhau.
Ngẫu nhiên còn có thể nói hai ba câu gì đó.
Hôm nay, mỹ nhân ngư nhỏ bé ăn trưa với Tô Yên.
Cái đuôi đong đưa trong dòng nước, tư thái có vẻ nhàn nhã.
Anh ăn một miếng bò bít tết "khá" dày, một miếng có thể cao gấp năm miếng bò bít tết của Tô Yên.
Bên trên còn mang theo tơ máu, Donner Jane rắc một ít hạt tiêu lên ăn ngon lành.
Mà sư tử Tô Yên ăn một miếng bò bít tết nhỏ không thể nhỏ hơn, chín toàn bộ, không còn chút máu nào.
Tô Yên cũng muốn dùng dao nĩa, nhưng mà, cái bàn tay này... không thích hợp.
Sau khi cô thử vài lần bèn quyết đoán cầm nĩa chọc vào miếng thịt bò kia rồi nâng lên gặm.
Donner đã nhìn thấy sự vụng về này của cô rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn đều bị sự ngốc nghếch của cô làm cho buồn cười.
Anh buông dao nĩa xuống, một tay chống cằm, "Tô Yên."
Một giọng nói dễ nghe vang lên.
Tô Yên chớp chớp mắt nhìn qua, "Sao vậy?"
Donner nghĩ, cô không giống một con sư tử chút nào.
Ánh mắt kia không có chút phòng bị nào, ngây thơ non nớt đến ngu ngốc.
Đây cũng là nguyên nhân khi mình gặp cô mà không nuốt sống cô luôn sao?
Chậc, thịt sư tử, chắc là ngon lắm đây.
Bị Tô Yên nhìn chằm chằm một lúc Donner mới lấy lại tinh thần, lộ ra một hàm răng trắng sáng, "Cô không biết dùng dao nĩa à?"
Tô Yên nhìn miếng thịt bò trên nĩa rồi yên lặng đặt xuống dĩa.
Sau đó lại thấy Donner vừa cầm tay cô vừa dạy, "Tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao, làm chậm thôi, không cần nóng nảy."
Thật ra Tô Yên muốn gặm cho nhanh nhưng nghe anh nói lại yên lặng vụng về cắt từng miếng bò bít tết một.
Khi ăn được miếng bò bít tế đầu tiên, cô nghe thấy Donner khen, "Tô Yên thật thông minh."
Tô Yên cắn thịt bò.
Mỹ nhân ngư nhỏ bé đong đưa cái đuôi, biểu đạt ra sự vui vẻ bản thân.
Ghép tên nam phụ trong thế giới này [ B E E R S, tên tiếng anh]
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trải qua một tuần dưỡng thương và mỗi ngày đổi thuốc ba lần của Tô Yên, vết thương của mỹ nhân ngư đã bắt đầu khép lại.
Tiểu Hoa lên tiếng, "Ký chủ ơi sắp đến mùa thu rồi, trong truyện cổ tích công chúa và quái vật, ngày bắt đầu mùa thu cha của cô gái trong truyện sẽ đi ngang qua đây và bị bắt lại."
Tô Yên nghe vậy gật gật đầu.
Tiểu Hoa nghĩ nghĩ lại nói: "Bây giờ ký chủ là quái vật nên chắc cốt truyện sẽ có thay đổi, vì bảo đảm có thể bắt lấy người cha thì em kiến nghị ký chủ nên đi ra ngoài chờ."
Không biết cốt truyện sẽ bị ảnh hưởng thế nào, vậy nên Tiểu Hoa phải canh chừng sợ mọi chuyện sẽ lệch khỏi quỹ đạo, lỡ như ký chủ của nó không trở lại thành người được thì phải làm sao?
Tô Yên thấy Tiểu Hoa nói rất có đạo lý.
Kết quả là mỗi ngày lúc hoàng hôn cô sẽ ngồi canh ở cửa lâu đài.
Lâu đài của cô ở trên một ngọn núi nên trừ cha của nữ chính thì sẽ chẳng có ai đến cả.
Buổi sáng thì đi tìm mỹ nhân ngư nhỏ bé, nhìn miệng vết thương của anh rồi thay thuốc, hoặc là ăn cơm chung.
Hoàng hôn thì đi ra cửa lâu đài, buổi tối lại về phòng ngủ.
Mỗi một ngày đều rất quy củ.
Tô Yên và mỹ nhân ngư nhỏ bé kia cũng dần thân thiết hơn.
Dù sao ngày nào cũng nhìn thấy nhau.
Ngẫu nhiên còn có thể nói hai ba câu gì đó.
Hôm nay, mỹ nhân ngư nhỏ bé ăn trưa với Tô Yên.
Cái đuôi đong đưa trong dòng nước, tư thái có vẻ nhàn nhã.
Anh ăn một miếng bò bít tết "khá" dày, một miếng có thể cao gấp năm miếng bò bít tết của Tô Yên.
Bên trên còn mang theo tơ máu, Donner Jane rắc một ít hạt tiêu lên ăn ngon lành.
Mà sư tử Tô Yên ăn một miếng bò bít tết nhỏ không thể nhỏ hơn, chín toàn bộ, không còn chút máu nào.
Tô Yên cũng muốn dùng dao nĩa, nhưng mà, cái bàn tay này... không thích hợp.
Sau khi cô thử vài lần bèn quyết đoán cầm nĩa chọc vào miếng thịt bò kia rồi nâng lên gặm.
Donner đã nhìn thấy sự vụng về này của cô rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn đều bị sự ngốc nghếch của cô làm cho buồn cười.
Anh buông dao nĩa xuống, một tay chống cằm, "Tô Yên."
Một giọng nói dễ nghe vang lên.
Tô Yên chớp chớp mắt nhìn qua, "Sao vậy?"
Donner nghĩ, cô không giống một con sư tử chút nào.
Ánh mắt kia không có chút phòng bị nào, ngây thơ non nớt đến ngu ngốc.
Đây cũng là nguyên nhân khi mình gặp cô mà không nuốt sống cô luôn sao?
Chậc, thịt sư tử, chắc là ngon lắm đây.
Bị Tô Yên nhìn chằm chằm một lúc Donner mới lấy lại tinh thần, lộ ra một hàm răng trắng sáng, "Cô không biết dùng dao nĩa à?"
Tô Yên nhìn miếng thịt bò trên nĩa rồi yên lặng đặt xuống dĩa.
Sau đó lại thấy Donner vừa cầm tay cô vừa dạy, "Tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao, làm chậm thôi, không cần nóng nảy."
Thật ra Tô Yên muốn gặm cho nhanh nhưng nghe anh nói lại yên lặng vụng về cắt từng miếng bò bít tết một.
Khi ăn được miếng bò bít tế đầu tiên, cô nghe thấy Donner khen, "Tô Yên thật thông minh."
Tô Yên cắn thịt bò.
Mỹ nhân ngư nhỏ bé đong đưa cái đuôi, biểu đạt ra sự vui vẻ bản thân.
Ghép tên nam phụ trong thế giới này [ B E E R S, tên tiếng anh]
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Đánh giá:
Truyện Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Story
Chương 234: Câu chuyện cổ tích hắc ám (6)
6.1/10 từ 212 lượt.