Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 230: Câu chuyện cổ tích hắc ám (2)
Edit: Ư Ư
Sau đó, Tiểu Hoa lên tiếng, "Ký chủ, ngài biến thành... quái vật trong câu chuyện người đẹp và quái vật."
Tô Yên đứng dậy nhìn xung quanh nhưng không có một cái gương nào, một cái duy nhất thì đã bị vỡ nát.
Tư thế đi hơi kỳ lạ, cô đứng trước mấy mảnh vỡ của gương nhìn chăm chú.
Nghĩ nghĩ rồi cô vươn móng vuốt, đẩy đẩy cái quần ở bên dưới ra nhìn kỹ, à, là sư tử cái.
"Tại sao lại như vậy?"
"Ký chủ, Tiểu Hoa truyền tống xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm câu chuyện cổ tích xảy ra hỗn loạn, nên ngài mới thành quái vật."
Tiểu Hoa tiếp tục an ủi, "Nhưng mà ký chủ yên tâm, chuyện cổ tích sẽ không thay đổi, chỉ cần ngài tìm được một người yêu mình và ngài cũng yêu người đó thì có thể biến lại thành người mà ~~~"
Tô Yên mở cửa đi ra ngoài.
Đi vào phòng khách, xung quanh im lặng.
Cô lên tiếng, giọng nói khàn khàn, "Làm một phần cơm, tôi muốn ăn."
Vừa nói xong đã nghe thấy tiếng nhóm lửa nồi chén bát đũa tự động làm việc.
Trong tòa lâu đài này, không chỉ có Tô Yên bị nguyền rủa mà tất cả người hầu cũng bị nguyền rủa trở thành nồi chén bát đũa...
Chỉ một lát sau, từng đĩa cơm Tây tinh xảo đã được đặt lên bàn
Tô Yên ăn một lát rồi ngẩng đầu, dùng đôi mắt của quái vật nhìn về phía phòng bếp, "Học thêm mấy cách làm đồ ăn Trung Quốc đi."
Cô vừa nói xong thì phòng bếp cũng bắt đầu phát ra tiếng động.
Bởi vậy, Tô Yên ở lại.
Một ngày một ngày trôi qua.
Cô cũng đã đi tới nhìn bông hoa hồng kia, nó đã héo úa một nửa.
Nói cách khác thì... cô còn nửa năm.
Sau đó vì sợ nhàm chán nên cô thả cả Tiểu Hồng và sâu nhỏ ra.
Cũng cho hai đứa ăn thuốc phiên dịch ngôn ngữ.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng mắng mắng mắng mắng, tê tê tê tê tê liên tiếp không ngừng.
Không nghĩ tới Tiểu Hồng không nhìn thấy sâu nhỏ mà vẫn có thể có nhiều đề tài như vậy.
Một tháng sau, một ngày nào đó, Tô Yên nhàm chán bèn đi tới vườn hoa trong lâu đài.
Cô đi qua đó nhìn dòng nước phản chiếu lại hình dáng của mình.
Được rồi, thật ra là do cô tò mò nên thử nhe răng, nhếch miệng, nhìn hình dáng sư tử này.
Nhưng đột nhiên lại có một con cá với cái đuôi màu bạc lướt qua dòng sông.
Nó nhảy lên, vẽ một độ cong xinh đẹp trên bầu trời.
Không, không phải cá, là đuôi cá nhưng bên trên là thân người.
Đây là... mỹ nhân ngư?
Tô Yên còn chưa lên tiếng thì Tiểu Hoa đã kinh ngạc mở to mắt nhìn vị mỹ nhân ngư kia.
Oa, đẹp quá đi ~~
Khi nó rơi xuống thì khuôn mặt kia cũng chợt lướt qua đôi mắt Tô Yên.
Đôi mắt màu lục đậm, mang theo sự suy yếu, ngũ quan tinh xảo không thể bắt bẻ, đôi môi tái nhợt, mỗi một điểm đều thể hiện đây là một vị mỹ nhân ngư yếu ớt.
Trái tim Tô Yên co rút lại.
Cơ thể của cô còn nhanh hơn suy nghĩ một bước, vội vàng chạy tới ôm mỹ nhân ngư bé nhỏ yếu ớt kia vào trong lòng ngực.
Sau đó hai người cùng ngã xuống mặt đất.
Mỹ nhân ngư bé nhỏ kia nâng mắt nhìn về phía Tô Yên, bàn tay không biết là cố ý hay vô tình mà đặt lên vị trí trái tim của cô, yếu ớt nói: "Ngươi là ai?"
Tô Yên ôm mỹ nhân ngư bé nhỏ, cô chớp chớp đôi mắt của dã thú nghiêm túc nói: "Ta là Tô Yên"
Tiếng nói khàn khàn khó nghe làm người ta không biết cô là sư tử đực hay là sư tử cái.
Bạn nam chính bị thương ở đâu???
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Sau đó, Tiểu Hoa lên tiếng, "Ký chủ, ngài biến thành... quái vật trong câu chuyện người đẹp và quái vật."
Tô Yên đứng dậy nhìn xung quanh nhưng không có một cái gương nào, một cái duy nhất thì đã bị vỡ nát.
Tư thế đi hơi kỳ lạ, cô đứng trước mấy mảnh vỡ của gương nhìn chăm chú.
Nghĩ nghĩ rồi cô vươn móng vuốt, đẩy đẩy cái quần ở bên dưới ra nhìn kỹ, à, là sư tử cái.
"Tại sao lại như vậy?"
"Ký chủ, Tiểu Hoa truyền tống xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm câu chuyện cổ tích xảy ra hỗn loạn, nên ngài mới thành quái vật."
Tiểu Hoa tiếp tục an ủi, "Nhưng mà ký chủ yên tâm, chuyện cổ tích sẽ không thay đổi, chỉ cần ngài tìm được một người yêu mình và ngài cũng yêu người đó thì có thể biến lại thành người mà ~~~"
Tô Yên mở cửa đi ra ngoài.
Đi vào phòng khách, xung quanh im lặng.
Cô lên tiếng, giọng nói khàn khàn, "Làm một phần cơm, tôi muốn ăn."
Vừa nói xong đã nghe thấy tiếng nhóm lửa nồi chén bát đũa tự động làm việc.
Trong tòa lâu đài này, không chỉ có Tô Yên bị nguyền rủa mà tất cả người hầu cũng bị nguyền rủa trở thành nồi chén bát đũa...
Chỉ một lát sau, từng đĩa cơm Tây tinh xảo đã được đặt lên bàn
Tô Yên ăn một lát rồi ngẩng đầu, dùng đôi mắt của quái vật nhìn về phía phòng bếp, "Học thêm mấy cách làm đồ ăn Trung Quốc đi."
Cô vừa nói xong thì phòng bếp cũng bắt đầu phát ra tiếng động.
Bởi vậy, Tô Yên ở lại.
Một ngày một ngày trôi qua.
Cô cũng đã đi tới nhìn bông hoa hồng kia, nó đã héo úa một nửa.
Nói cách khác thì... cô còn nửa năm.
Sau đó vì sợ nhàm chán nên cô thả cả Tiểu Hồng và sâu nhỏ ra.
Cũng cho hai đứa ăn thuốc phiên dịch ngôn ngữ.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng mắng mắng mắng mắng, tê tê tê tê tê liên tiếp không ngừng.
Không nghĩ tới Tiểu Hồng không nhìn thấy sâu nhỏ mà vẫn có thể có nhiều đề tài như vậy.
Một tháng sau, một ngày nào đó, Tô Yên nhàm chán bèn đi tới vườn hoa trong lâu đài.
Cô đi qua đó nhìn dòng nước phản chiếu lại hình dáng của mình.
Được rồi, thật ra là do cô tò mò nên thử nhe răng, nhếch miệng, nhìn hình dáng sư tử này.
Nhưng đột nhiên lại có một con cá với cái đuôi màu bạc lướt qua dòng sông.
Nó nhảy lên, vẽ một độ cong xinh đẹp trên bầu trời.
Không, không phải cá, là đuôi cá nhưng bên trên là thân người.
Đây là... mỹ nhân ngư?
Tô Yên còn chưa lên tiếng thì Tiểu Hoa đã kinh ngạc mở to mắt nhìn vị mỹ nhân ngư kia.
Oa, đẹp quá đi ~~
Khi nó rơi xuống thì khuôn mặt kia cũng chợt lướt qua đôi mắt Tô Yên.
Đôi mắt màu lục đậm, mang theo sự suy yếu, ngũ quan tinh xảo không thể bắt bẻ, đôi môi tái nhợt, mỗi một điểm đều thể hiện đây là một vị mỹ nhân ngư yếu ớt.
Trái tim Tô Yên co rút lại.
Cơ thể của cô còn nhanh hơn suy nghĩ một bước, vội vàng chạy tới ôm mỹ nhân ngư bé nhỏ yếu ớt kia vào trong lòng ngực.
Sau đó hai người cùng ngã xuống mặt đất.
Mỹ nhân ngư bé nhỏ kia nâng mắt nhìn về phía Tô Yên, bàn tay không biết là cố ý hay vô tình mà đặt lên vị trí trái tim của cô, yếu ớt nói: "Ngươi là ai?"
Tô Yên ôm mỹ nhân ngư bé nhỏ, cô chớp chớp đôi mắt của dã thú nghiêm túc nói: "Ta là Tô Yên"
Tiếng nói khàn khàn khó nghe làm người ta không biết cô là sư tử đực hay là sư tử cái.
Bạn nam chính bị thương ở đâu???
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Đánh giá:
Truyện Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Story
Chương 230: Câu chuyện cổ tích hắc ám (2)
6.1/10 từ 212 lượt.