Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 140: Hoàng tử bệnh kiều (65)
Hơn một nghìn lượng bạc, còn treo tội danh mưu hại hoàng thất.
Nàng có thể sẽ chết đúng không?
Đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy người nào đó nói, "Bổn cung chỉ cho người một cách giữ lại mạng?"
"Ân?"
Tô Yên ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời, "Là gì?"
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng từ trên xuống dưới, "Ngươi toàn thân, ngoại trừ chính ngươi, không có gì đáng giá hơn."
Tô Yên mờ mịt.
Hắn dựa vào đầu giường, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp, con ngươi đen nhánh, "Dựa lại đây một chút."
Tô Yên dựa sát vào.
Khóe môi hắn khẽ cong lên, "Trở thành nữ nhân của bổn cung, tự nhiên không cần đền mạng, cũng không cần trả tiền."
Nói xong, hắn tay dùng sức, ôm người vào trong ngực.
"Ta..."
"Ngươi không muốn?"
"Không phải, ta..."
"Nếu không phải không muốn, vậy là nguyện ý."
Hai người ở chỗ này lôi lôi kéo kéo, Tô Yên lúc nãy đã chiến đấu với công chúa Trục Nhật Quốc, cũng không còn nhiều sức, cho nên lúc này rất dễ đẩy ngã.
Vậy nên bị hắn hoàn toàn kiềm chế.
Thành thạo bóc quần áo, đè xuống giường.
Một dòng khí xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, màn giường chậm rãi rơi xuống, che khuất phong cảnh trên giường
Hắn nhìn người dưới thân, con ngươi đen nhánh lăn lộn, vô số cảm xúc mang theo tình dục cuồn cuộn xông ra.
"Ngươi là của ta, chết cũng như vậy."
Tô Yên nghĩ nghĩ, mục đích của nàng khi tới đây cũng là vì hắn
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, hắn nói đúng.
"Ân."
Nàng trả lời một tiếng, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của hắn
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng ngoan ngoãn như vậy, cuối cùng cũng không khống chế được bản thân.
Cúi người, đè ép xuống
Xuân cao ấm trướng, ái muội sinh hương, dưới ánh trăng, tất cả giống như đây là chuyện đương nhiên
Thời gian vẫn luôn trôi, sau đêm nay, giữa hai người càng thêm thân mật, lại giống như không thay đổi.
Ba ngày trôi qua nhanh chóng
Một mình Xuân Hoa nắm giữ tất cả những việc to nhỏ bên cạnh điện hạ.
Ngày ngày bận rộn
Thức khuya dậy sớm, mệt không chịu được.
Giữa trưa ôm nay, Xuân Hoa vội vã chạy tới phòng bếp nhỏ, "Trà của điện hạ đâu? Sao còn chưa đưa qua?"
Xuân Hoa cầm khăn tay ở một bên lau mồ hôi.
Đầu bếp nữ thấy Xuân Hoa vội vã như vậy, vội vàng cầm chén nước đi qua, "Xuân Hoa cô nương, mau nghỉ ngơi một chút, sao lại vội vàng như vậy? Lúc trước những việc này đều là do Tô Yên làm."
Xuân Hoa vừa nghe, cười một chút, "Ta thấy nàng muốn bưng trà rót nước, nề hà điện hạ lại không nỡ."
Buổi sáng ngày hôm trước, nàng ấy thấy điện hạ chưa dậy, bèn định đi xem.
Làm sao có thể biết, vừa đi, đã thấy Nam Đường đứng ngoài cửa sắc mặt có chút ngưng trọng.
Nàng ấy còn tưởng rằng điện hạ xảy ra chuyện gì
Cho đến khi nghe thấy điện hạ gọi, nàng ấy vội vàng chạy vào.
Sau đó nhìn thấy, trên mặt đất một đống hỗn độn, còn có khuôn mặt mờ mờ ảo ảo của Tô Yên đang nằm trên giường
Tô Yên đang ngủ say, được điện hạ ôm như ôm bảo bối ôm vào trong lòng, không ngừng ôm ôm hôn hôn.
Cho đến khi Tô Yên hừ hừ hai tiếng, tay như muốn đánh vào cái thứ đang làm phiền nàng.
Nề hà, đuổi cũng không đuổi được.
Tay rũ xuống, lộ ra ngoài màn giường, nhìn dấu hôn xanh tím trên cámh tay trắng nõn kia, là biết đêm qua có bao nhiêu kịch liệt.
Xuân Hoa làm sao đã nhìn thấy chuyện này?
Vội vàng đỏ mặt lui ra ngoài.
Nhưng mà... đến bây giờ, nàng ấy đã tập mãi thành thói quen.
Mỗi ngày buổi sáng đi vào, ít nhất có thể mặt không đổi sắc dọn dẹp mọi thứ.
Hôm qua giỗ ông bận đến tối nên không kịp làm chương, hôm nay thêm 1c bù cho ngày hôm qua nhé các ái phi"^"
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Nàng có thể sẽ chết đúng không?
Đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy người nào đó nói, "Bổn cung chỉ cho người một cách giữ lại mạng?"
"Ân?"
Tô Yên ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời, "Là gì?"
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng từ trên xuống dưới, "Ngươi toàn thân, ngoại trừ chính ngươi, không có gì đáng giá hơn."
Tô Yên mờ mịt.
Hắn dựa vào đầu giường, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp, con ngươi đen nhánh, "Dựa lại đây một chút."
Tô Yên dựa sát vào.
Khóe môi hắn khẽ cong lên, "Trở thành nữ nhân của bổn cung, tự nhiên không cần đền mạng, cũng không cần trả tiền."
Nói xong, hắn tay dùng sức, ôm người vào trong ngực.
"Ta..."
"Ngươi không muốn?"
"Không phải, ta..."
"Nếu không phải không muốn, vậy là nguyện ý."
Hai người ở chỗ này lôi lôi kéo kéo, Tô Yên lúc nãy đã chiến đấu với công chúa Trục Nhật Quốc, cũng không còn nhiều sức, cho nên lúc này rất dễ đẩy ngã.
Vậy nên bị hắn hoàn toàn kiềm chế.
Thành thạo bóc quần áo, đè xuống giường.
Một dòng khí xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, màn giường chậm rãi rơi xuống, che khuất phong cảnh trên giường
Hắn nhìn người dưới thân, con ngươi đen nhánh lăn lộn, vô số cảm xúc mang theo tình dục cuồn cuộn xông ra.
"Ngươi là của ta, chết cũng như vậy."
Tô Yên nghĩ nghĩ, mục đích của nàng khi tới đây cũng là vì hắn
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, hắn nói đúng.
"Ân."
Nàng trả lời một tiếng, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của hắn
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng ngoan ngoãn như vậy, cuối cùng cũng không khống chế được bản thân.
Cúi người, đè ép xuống
Xuân cao ấm trướng, ái muội sinh hương, dưới ánh trăng, tất cả giống như đây là chuyện đương nhiên
Thời gian vẫn luôn trôi, sau đêm nay, giữa hai người càng thêm thân mật, lại giống như không thay đổi.
Ba ngày trôi qua nhanh chóng
Một mình Xuân Hoa nắm giữ tất cả những việc to nhỏ bên cạnh điện hạ.
Ngày ngày bận rộn
Thức khuya dậy sớm, mệt không chịu được.
Giữa trưa ôm nay, Xuân Hoa vội vã chạy tới phòng bếp nhỏ, "Trà của điện hạ đâu? Sao còn chưa đưa qua?"
Xuân Hoa cầm khăn tay ở một bên lau mồ hôi.
Đầu bếp nữ thấy Xuân Hoa vội vã như vậy, vội vàng cầm chén nước đi qua, "Xuân Hoa cô nương, mau nghỉ ngơi một chút, sao lại vội vàng như vậy? Lúc trước những việc này đều là do Tô Yên làm."
Xuân Hoa vừa nghe, cười một chút, "Ta thấy nàng muốn bưng trà rót nước, nề hà điện hạ lại không nỡ."
Buổi sáng ngày hôm trước, nàng ấy thấy điện hạ chưa dậy, bèn định đi xem.
Làm sao có thể biết, vừa đi, đã thấy Nam Đường đứng ngoài cửa sắc mặt có chút ngưng trọng.
Nàng ấy còn tưởng rằng điện hạ xảy ra chuyện gì
Cho đến khi nghe thấy điện hạ gọi, nàng ấy vội vàng chạy vào.
Sau đó nhìn thấy, trên mặt đất một đống hỗn độn, còn có khuôn mặt mờ mờ ảo ảo của Tô Yên đang nằm trên giường
Tô Yên đang ngủ say, được điện hạ ôm như ôm bảo bối ôm vào trong lòng, không ngừng ôm ôm hôn hôn.
Cho đến khi Tô Yên hừ hừ hai tiếng, tay như muốn đánh vào cái thứ đang làm phiền nàng.
Nề hà, đuổi cũng không đuổi được.
Tay rũ xuống, lộ ra ngoài màn giường, nhìn dấu hôn xanh tím trên cámh tay trắng nõn kia, là biết đêm qua có bao nhiêu kịch liệt.
Xuân Hoa làm sao đã nhìn thấy chuyện này?
Vội vàng đỏ mặt lui ra ngoài.
Nhưng mà... đến bây giờ, nàng ấy đã tập mãi thành thói quen.
Mỗi ngày buổi sáng đi vào, ít nhất có thể mặt không đổi sắc dọn dẹp mọi thứ.
Hôm qua giỗ ông bận đến tối nên không kịp làm chương, hôm nay thêm 1c bù cho ngày hôm qua nhé các ái phi"^"
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Đánh giá:
Truyện Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Story
Chương 140: Hoàng tử bệnh kiều (65)
6.1/10 từ 212 lượt.