Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1388: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 35

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Kiêu lùi vài bước. Đang đánh, đột nhiên có một thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện trước mắt hắn.

Tô Yên cầm một con dao ngắn chém đàn chuột như là chém khoai tây. Một dao vung ra liền mất mạng. Lát sau, xác chuột chết chất thành núi nhỏ bên chân Tô Yên.

Khi Tô Kiêu quay qua nhìn Tô Yên. Đầu tiên là chau mày, vốn muốn bảo cô tìm một chỗ an toàn trốn đi. Nhưng nhìn thấy thủ pháp của cô, lời nói đến bên miệng bèn nuốt xuống.

Số lượng chuột biến dị chết càng lúc càng nhiều. Nhưng lũ chuột vây xung quanh họ dường như không hề giảm bớt. Ngược lại, càng lúc càng nhiều hơn. Đông nhung nhúc như dòi, làm cho người ta cảm thấy nổi da gà.

Tô Yên cùng Tô Kiêu bên này hoàn toàn có thể trụ vững, nhưng những cơ giáp bên cạnh có vẻ như không chịu nổi nữa.

Một con cơ giáp đầu tiên bị đánh hạ. Liền nghe mấy con chuột biến dị kêu "chi chi", nháy mắt liền cắn nát con cơ giáp đó

"A Bối!"

Có người nôn nóng kêu lên. Tô Kiêu mở lời

"Tôi đưa chị rời đi."


Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn một cái

"Tôi đi rồi, cậu lại quay trở về đây sao?"

Tô Kiêu không trực tiếp trả lời, chỉ nói

"Quân nhân vĩnh viễn không lùi bước."

Đặc biệt là khi đồng đội còn ở chỗ này, hắn càng không thể rời đi. Nhưng an toàn của cô càng quan trọng hơn.

Tô Yên lắc đầu

"Cậu có chết, tôi cũng sẽ không chết, không cần phải lo lắng."

Nói xong, cô cúi đầu.

Bỗng nhiên, ở trong ba lô của cô có một con rắn nhỏ vằn đỏ đen bò ra ngoài. Trườn theo cánh tay Tô Yên rồi cuốn trêи cổ tay cô

"Tê tê tê tê tê"

"Yên Yên, đói bụng."


Tô Yên nhìn con rắn.

Tiểu Hồng?

Cô còn chưa kịp hỏi nó tới đây như thế nào

"Tô Cổ đâu?"

"Em ở đây."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(_) ]

Trêи đỉnh đầu Tiểu Hồng truyền đến âm thanh.

Tô Yên

"Tiểu Hồng, Tô Cổ, hai đứa dùng băng hỏa luân phiên, thử xem nào."

Tiểu Hồng lắc lắc đuôi.


"Tê tê tê tê tê?"

Ồ, phun lửa sao?

Sau đó, Tiểu Hồng há miệng, phun ra một đốm lửa nhỏ. Phì phì, sau đó liền bị nước miếng của nó phun ra làm tắt ngúm.

Tô Yên bóp cái đuôi của Tiểu Hồng,

"Phun."

Cái đuôi chính là nỗi đau đớn trong lòng Tiểu Hồng, bởi vì nó đã bị hành hạ không biết bao nhiêu lần.

Hiện giờ, cái đuôi của nó lại bị Yên Yên bóp mạnh.Trong đầu Tiểu Hồng căn bản còn chưa kịp phản ứng lại.

"Phùng!"

Một ngọn lửa cháy hừng hực từ trong miệng nó phun ra. Cháy ngập trời. Giống như cái vòi phun lửa.

Tô Yên ấn cái đầu nó xuống phía dưới. Nháy mắt, mặt đất xanh mướt hoa cỏ liền biến thành khô cằn. Từng con chuột biến dị bị thiêu còn đang bốc cháy, chạy trốn tán loạn khắp nơi

Hôm nay trời không mưa, còn nóng bức không chịu nổi, làm sao có thể dập tắt được đám lửa này???


Đám chuột biến dị nhanh chóng bị thiêu thành một mảng đen xì. Khói bốc lên, phát ra mùi thịt nước BBQ.

Tô Yên lãnh đạm lên tiếng

"Tô Cổ."

Vừa dứt lời liền thấy một cỗ hàn băng, nháy mắt đem những con chuột đó đông cứng lại.

Từ lúc trong người Tiểu Hồng có thêm Minh Thạch, sức mạnh của nó vô cùng không ổn định. Hơn nữa, lửa nó phun ra cường đại hơn so với trước kia rất nhiều.

Lửa cùng băng quyện vào nhau, thế lực ngang nhau. Hơn nữa tốc độ hai thứ này quá nhanh chóng, khiến cho lũ chuột kia nổ tung xác.

Tiếng nổ vang vọng khắp nơi, máu bắn tung tóe. Lũ chuột trước mắt Tô Yên nhanh chóng biến mất sạch sẽ.

Lặp đi lặp lại ba lần.

Tô Cổ cùng Tiểu Hồng phối hợp vô cùng hiệu quả, đấu với người có thân thể siêu cấp cường hãn chưa chắc đã thắng. Nhưng đối với loại địch nhân có số lượng lớn như thế này, hiệu quả quả thực có thể nói là 100%.

Tiểu Hồng chơi đến vui vẻ, liền nghĩ buổi tối hôm nay có thể ăn chuột đồng nướng.

Ừm.

Ở trong mắt nó, phàm là những sinh vật ở trong lòng đất, đều là chuột đồng. Con chuột biến dị này cũng chỉ là chuột đồng lớn.

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời Truyện Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời Story Chương 1388: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 35
6.1/10 từ 212 lượt.
loading...