Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 138: Hoàng tử bệnh kiều (63)
"Vậy nếu là cổ độc thì sao?"
Một ngự y lắc đầu, "Cổ độc tuy khó có thể phát hiện, nhưng cũng sẽ biểu hiện ra vài dấu hiệu, ví dụ như mạch đập đáy mắt, lòng bàn tay, cô sẽ xuất hiện những dấu hiệu khác thường, nhưng rõ ràng, điện hạ không có."
Nam Đường chau mày, "Không thể nào!"
Nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía ngự y, thần sắc lạnh băng, đáy mắt mang theo một tia sát khí.
Lúc này, người ngồi trên giường đã mở mắt từ lúc nào.
Đôi mắt đen nhánh, ngữ khí thong thả, "Nam Đường, ngươi đang làm gì?"
Nam Đường quay đầu lại, thấy điện hạ đã tỉnh.
Quỳ một gối trên mặt đất, ôm quyền, "Điện hạ, thuộc hạ không thể nhìn điện hạ..."
Nói được một nửa, lại bị người trên giường ngăn lại, "Các ngươi đi ra ngoài trước."
Nam Đường sửng sốt, hơi mở miệng lại muốn nói.
Chỉ là bị điện hạ nhìn, cuối cùng lại không thể nói gì.
Đứng dậy, mang theo một đám người rời khỏi tẩm điện.
Tô Yên đứng ở mép giường, tay nàng vẫn bị hắn nắm chặt.
Vừa nãy nàng còn đang rối rắm, mình có phải đi ra ngoài luôn không.
Kết quả, chưa nghĩ xong, ánh mắt của Hiên Viên Vĩnh Hạo đã chiếu tới.
Tô Yên nghĩ, Đại hoàng tử bên kia đã tận mắt nhìn thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo uống rượu.
Cho nên, Đại hoàng tử cũng sẽ không nói thân phận mật thám của nàng ra ngoài.
Nàng chỉ cần kiên trì thêm mười ngày, bảo đảm thân phận mật thám của mình không bị phát hiện, vậy nhiệm vụ phụ cũng sẽ hoàn thành.
Vậy... nàng có cần nói cho hắn biết, ở trong ly rượu kia có con sâu?
Nghĩ lại, nếu nói với hắn, hắn lại hỏi nàng vì sao nàng lại biết, vậy không phải sẽ bại lộ thân phận?
Nghĩ nghĩ, đầu lại bắt đầu đau.
Cuối cùng chỉ đành không nghĩ tới vấn đề này.
Bị Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn chằm chằm, nàng hơi hé miệng, muốn nói lại thôi.
Đôi mắt đen nhánh, bộ dáng vô hại ôn lương, "Ngươi muốn nói gì?"
Tô Yên nuốt nước bọt, "Ngươi uống say."
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, cười.
Khóe môi khẽ nhếch, dùng sức kéo, kéo người vào trong ngực.
Chẳng biết vì sao, cuối cùng Tô Yên bị hắn đè ở dưới thân.
Môi của hắn, dán lên trán Tô Yên, hôn một cái, "Ngươi có biết, nha hoàn bên cạnh ngoại trừ châm trà rót nước cho bổn cung, còn có một chuyện rất quan trọng."
Nàng mềm mại nhẹ nhàng, "Là cái gì?"
"Bổn cung không có thê tử không nạp thiếp, nếu có một ngày chết bất đắc kỳ tử, nha hoàn bên cạnh sẽ phải tuẫn táng theo."
"... Hả?"
Nàng chớp chớp mắt, ngữ khí nghiêm túc đến nghiêm trang, "Ngươi sẽ không chết bất đắc kỳ tử, ngươi sẽ sống rất lâu."
Cho nên... nàng sẽ không tuẫn táng theo.
Ở trong mắt Tô Yên, làm Hiên Viên Vĩnh Hạo uống ly rượu kia, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nàng cũng không nghĩ tới hắn sẽ chết vì chuyện này
Con sâu kia sẽ không làm hắn bị thương, nàng lấy con sâu đó từ trong người hắn ra là được rồi.
Vậy nên câu nói này với nàng, không có chút uy hiếp nào.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nghe vậy, trong mắt hắn hiện lên một tia sáng.
Không biết nghĩ đến chuyện gì, sự cố chấp của hắn, chậm rãi giảm đi, hắn rũ mắt, che đậy cảm xúc trong mắt.
Hắn bỗng nhiên kêu một tiếng, nhíu mày lại.
Cả người run lên, giây tiếp theo đã ngã sang bên cạnh Tô Yên.
Sắc mặt tái nhợt, môi cũng tái nhợt dọa người.
Tô Yên sửng sốt, nhanh chóng xoay người ngồi dậy, "Ngươi làm sao vậy?"
Khi nói, lại nhìn thấy hắn ôm vị trí trái tim
Giọng nói của Tô Yên thay đổi, buột miệng thốt ra, "Ngươi không được làm hắn bị thương!"
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng"
Đồng chí Cổ vương đang nằm trong tim có chút tức giận, ông đây còn chưa cắn đâu nhé, hắn đau cái gì mà đau?! Vừa nhìn đã biết là giả vờ!
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Một ngự y lắc đầu, "Cổ độc tuy khó có thể phát hiện, nhưng cũng sẽ biểu hiện ra vài dấu hiệu, ví dụ như mạch đập đáy mắt, lòng bàn tay, cô sẽ xuất hiện những dấu hiệu khác thường, nhưng rõ ràng, điện hạ không có."
Nam Đường chau mày, "Không thể nào!"
Nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía ngự y, thần sắc lạnh băng, đáy mắt mang theo một tia sát khí.
Lúc này, người ngồi trên giường đã mở mắt từ lúc nào.
Đôi mắt đen nhánh, ngữ khí thong thả, "Nam Đường, ngươi đang làm gì?"
Nam Đường quay đầu lại, thấy điện hạ đã tỉnh.
Quỳ một gối trên mặt đất, ôm quyền, "Điện hạ, thuộc hạ không thể nhìn điện hạ..."
Nói được một nửa, lại bị người trên giường ngăn lại, "Các ngươi đi ra ngoài trước."
Nam Đường sửng sốt, hơi mở miệng lại muốn nói.
Chỉ là bị điện hạ nhìn, cuối cùng lại không thể nói gì.
Đứng dậy, mang theo một đám người rời khỏi tẩm điện.
Tô Yên đứng ở mép giường, tay nàng vẫn bị hắn nắm chặt.
Vừa nãy nàng còn đang rối rắm, mình có phải đi ra ngoài luôn không.
Kết quả, chưa nghĩ xong, ánh mắt của Hiên Viên Vĩnh Hạo đã chiếu tới.
Tô Yên nghĩ, Đại hoàng tử bên kia đã tận mắt nhìn thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo uống rượu.
Cho nên, Đại hoàng tử cũng sẽ không nói thân phận mật thám của nàng ra ngoài.
Nàng chỉ cần kiên trì thêm mười ngày, bảo đảm thân phận mật thám của mình không bị phát hiện, vậy nhiệm vụ phụ cũng sẽ hoàn thành.
Vậy... nàng có cần nói cho hắn biết, ở trong ly rượu kia có con sâu?
Nghĩ lại, nếu nói với hắn, hắn lại hỏi nàng vì sao nàng lại biết, vậy không phải sẽ bại lộ thân phận?
Nghĩ nghĩ, đầu lại bắt đầu đau.
Cuối cùng chỉ đành không nghĩ tới vấn đề này.
Bị Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn chằm chằm, nàng hơi hé miệng, muốn nói lại thôi.
Đôi mắt đen nhánh, bộ dáng vô hại ôn lương, "Ngươi muốn nói gì?"
Tô Yên nuốt nước bọt, "Ngươi uống say."
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, cười.
Khóe môi khẽ nhếch, dùng sức kéo, kéo người vào trong ngực.
Chẳng biết vì sao, cuối cùng Tô Yên bị hắn đè ở dưới thân.
Môi của hắn, dán lên trán Tô Yên, hôn một cái, "Ngươi có biết, nha hoàn bên cạnh ngoại trừ châm trà rót nước cho bổn cung, còn có một chuyện rất quan trọng."
Nàng mềm mại nhẹ nhàng, "Là cái gì?"
"Bổn cung không có thê tử không nạp thiếp, nếu có một ngày chết bất đắc kỳ tử, nha hoàn bên cạnh sẽ phải tuẫn táng theo."
"... Hả?"
Nàng chớp chớp mắt, ngữ khí nghiêm túc đến nghiêm trang, "Ngươi sẽ không chết bất đắc kỳ tử, ngươi sẽ sống rất lâu."
Cho nên... nàng sẽ không tuẫn táng theo.
Ở trong mắt Tô Yên, làm Hiên Viên Vĩnh Hạo uống ly rượu kia, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nàng cũng không nghĩ tới hắn sẽ chết vì chuyện này
Con sâu kia sẽ không làm hắn bị thương, nàng lấy con sâu đó từ trong người hắn ra là được rồi.
Vậy nên câu nói này với nàng, không có chút uy hiếp nào.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nghe vậy, trong mắt hắn hiện lên một tia sáng.
Không biết nghĩ đến chuyện gì, sự cố chấp của hắn, chậm rãi giảm đi, hắn rũ mắt, che đậy cảm xúc trong mắt.
Hắn bỗng nhiên kêu một tiếng, nhíu mày lại.
Cả người run lên, giây tiếp theo đã ngã sang bên cạnh Tô Yên.
Sắc mặt tái nhợt, môi cũng tái nhợt dọa người.
Tô Yên sửng sốt, nhanh chóng xoay người ngồi dậy, "Ngươi làm sao vậy?"
Khi nói, lại nhìn thấy hắn ôm vị trí trái tim
Giọng nói của Tô Yên thay đổi, buột miệng thốt ra, "Ngươi không được làm hắn bị thương!"
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng"
Đồng chí Cổ vương đang nằm trong tim có chút tức giận, ông đây còn chưa cắn đâu nhé, hắn đau cái gì mà đau?! Vừa nhìn đã biết là giả vờ!
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Đánh giá:
Truyện Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Story
Chương 138: Hoàng tử bệnh kiều (63)
6.1/10 từ 212 lượt.