Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 117: Hoàng tử bệnh kiều (42)
"Tam hoàng đệ có vẻ rất quan tâm tới nha hoàn Tô Yên này a, ngay cả nha hoàn hầu hạ mình chết cũng không thèm để ý."
Hiên Viên Vĩnh Hạo ngẩng đầu đối diện với Hiên Viên Vĩnh Lâm, "Hoàng huynh, trong viện xảy ra chuyện như vậy, không có cách nào chiêu đãi hoàng huynh, mong hoàng huynh bỏ qua."
Hiên Viên Vĩnh Lâm cười cười, bộ dáng thành thục, "Tam hoàng đệ thật sự không cần bổn điện hạ giúp đỡ sao?"
Dừng một chút, lại nói: "Bổn điện hạ nghe nói trước đó vài ngày hoàng đệ cũng bị rắn độc cắn. Bây giờ con rắn độc đó lại xuất hiện, cắn nha hoàn Thu Thật này, nhưng lại không cắn Tô Yên, sân của Tam hoàng đệ lại có rắn độc ẩn núp, có lẽ... con rắn độc đó là do nha hoàn Tô Yên sai khiến."
Hắn ta ngầm châm chọc, cười nhạo, đường đường là nơi ở của Tam hoàng tử Hiên Viên quốc, thế nhưng lại làm một con rắn độc ngang ngược.
Nói xong, Hiên Viên Vĩnh Lâm cười ha ha, xoay người rời đi.
Hiên Viên Vĩnh Lâm vừa mới rời đi, bên kia, Nam Đường lập tức bay ra ngã xuống mặt đất.
Một bàn tay che ngực, sắc mặt kinh ngạc.
Cửa trắc điện bị Nam Đường làm cho vỡ nát.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn qua, nâng bước đi về phía trắc điện.
Chờ khi hắn tới gần, Nam Đường đã đứng dậy từ trên mặt đất.
Tất cả nha hoàn đều đã bị ma ma phân phát đi khỏi nơi này.
Nam Đường che lại ngực đi đến bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo, hơi thở hỗn loạn, "Điện hạ, không thể tới gần!"
Hiên Viên Vĩnh Hạo không trả lời, chỉ hỏi một câu: "Nàng ở bên trong?"
"Đúng vậy."
Tiếng nói vừa dứt, Nam Đường còn muốn ngăn cản điện hạ, lại thấy điện hạ đã bước vào.
Trắc điện, đen nhánh một mảnh, chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng bên ngoài để nhìn.
Hắn nhìn thấy, một bóng người đang ngồi trong góc phòng.
Bọc chăn bông ngồi xổm trong góc.
Hắn đi qua đó, còn chưa đi hai bước, đã nghe thấy một người hờ hững nói: "Đi xa một chút, nếu không, giết ngươi."
Giọng nói kia nhàn nhạt, giống như chỉ đang nói một sự thật.
Chỉ là khi nàng vừa nói xong, người nào đó đã chạy tới trước mặt nàng, giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười, "Ngươi muốn giết bổn cung?"
Tô Yên nghe thấy giọng nói này hơi nhíu mày, cảm thấy quen thuộc, so sánh với những giọng nói làm nàng buồn bực kia, giọng nói của người này, hình như không làm nàng cảm thấy bực bội và có suy nghĩ muốn giết chết hắn.
Nhưng mà nàng cũng không muốn gặp bất cứ ai trong lúc này.
Nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hắn, đang định nói chuyện.
Người kia lại đột nhiên ôm chặt nàng.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Bị bắt nạt?"
"Ai làm?"
"Sao người lại lạnh như vậy?"
Một câu một câu, căn bản không cho nàng cơ hội phản bác, đã cúi người xuống.
Sau đó, nàng bị người kia ôm chặt.
Khuôn mặt hắn dịu dàng lại ôn nhu, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng.
Giống như đôi mắt này, chỉ có một mình nàng.
Rõ ràng hắn nói nhiều làm nàng rất bực bội.
Nàng lại chậm chạp không động thủ, chỉ hơi nhíu mày, "Ngươi cách ta, xa một chút."
Hiên Viên Vĩnh Hạo giống như không hiểu nàng đang nói gì, "Không phải ngươi đã nói, sẽ bảo vệ ta?"
Sau đó, hắn ôm càng chặt.
Tô Yên vẫn không nhúc nhích, nhíu mày.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy trên môi ấm áp, nụ hôn đó, rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như nước.
Chỉ là, bên ngoài mưa càng ngày càng lớn.
Nàng cắn xuống, trong miệng toàn mùi máu tươi, giãy giụa muốn thoát khỏi người này.
Chị Yên nhận ra anh nhà trong các thế giới bằng thứ gì?
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Hiên Viên Vĩnh Hạo ngẩng đầu đối diện với Hiên Viên Vĩnh Lâm, "Hoàng huynh, trong viện xảy ra chuyện như vậy, không có cách nào chiêu đãi hoàng huynh, mong hoàng huynh bỏ qua."
Hiên Viên Vĩnh Lâm cười cười, bộ dáng thành thục, "Tam hoàng đệ thật sự không cần bổn điện hạ giúp đỡ sao?"
Dừng một chút, lại nói: "Bổn điện hạ nghe nói trước đó vài ngày hoàng đệ cũng bị rắn độc cắn. Bây giờ con rắn độc đó lại xuất hiện, cắn nha hoàn Thu Thật này, nhưng lại không cắn Tô Yên, sân của Tam hoàng đệ lại có rắn độc ẩn núp, có lẽ... con rắn độc đó là do nha hoàn Tô Yên sai khiến."
Hắn ta ngầm châm chọc, cười nhạo, đường đường là nơi ở của Tam hoàng tử Hiên Viên quốc, thế nhưng lại làm một con rắn độc ngang ngược.
Nói xong, Hiên Viên Vĩnh Lâm cười ha ha, xoay người rời đi.
Hiên Viên Vĩnh Lâm vừa mới rời đi, bên kia, Nam Đường lập tức bay ra ngã xuống mặt đất.
Một bàn tay che ngực, sắc mặt kinh ngạc.
Cửa trắc điện bị Nam Đường làm cho vỡ nát.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn qua, nâng bước đi về phía trắc điện.
Chờ khi hắn tới gần, Nam Đường đã đứng dậy từ trên mặt đất.
Tất cả nha hoàn đều đã bị ma ma phân phát đi khỏi nơi này.
Nam Đường che lại ngực đi đến bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo, hơi thở hỗn loạn, "Điện hạ, không thể tới gần!"
Hiên Viên Vĩnh Hạo không trả lời, chỉ hỏi một câu: "Nàng ở bên trong?"
"Đúng vậy."
Tiếng nói vừa dứt, Nam Đường còn muốn ngăn cản điện hạ, lại thấy điện hạ đã bước vào.
Trắc điện, đen nhánh một mảnh, chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng bên ngoài để nhìn.
Hắn nhìn thấy, một bóng người đang ngồi trong góc phòng.
Bọc chăn bông ngồi xổm trong góc.
Hắn đi qua đó, còn chưa đi hai bước, đã nghe thấy một người hờ hững nói: "Đi xa một chút, nếu không, giết ngươi."
Giọng nói kia nhàn nhạt, giống như chỉ đang nói một sự thật.
Chỉ là khi nàng vừa nói xong, người nào đó đã chạy tới trước mặt nàng, giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười, "Ngươi muốn giết bổn cung?"
Tô Yên nghe thấy giọng nói này hơi nhíu mày, cảm thấy quen thuộc, so sánh với những giọng nói làm nàng buồn bực kia, giọng nói của người này, hình như không làm nàng cảm thấy bực bội và có suy nghĩ muốn giết chết hắn.
Nhưng mà nàng cũng không muốn gặp bất cứ ai trong lúc này.
Nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hắn, đang định nói chuyện.
Người kia lại đột nhiên ôm chặt nàng.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Bị bắt nạt?"
"Ai làm?"
"Sao người lại lạnh như vậy?"
Một câu một câu, căn bản không cho nàng cơ hội phản bác, đã cúi người xuống.
Sau đó, nàng bị người kia ôm chặt.
Khuôn mặt hắn dịu dàng lại ôn nhu, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng.
Giống như đôi mắt này, chỉ có một mình nàng.
Rõ ràng hắn nói nhiều làm nàng rất bực bội.
Nàng lại chậm chạp không động thủ, chỉ hơi nhíu mày, "Ngươi cách ta, xa một chút."
Hiên Viên Vĩnh Hạo giống như không hiểu nàng đang nói gì, "Không phải ngươi đã nói, sẽ bảo vệ ta?"
Sau đó, hắn ôm càng chặt.
Tô Yên vẫn không nhúc nhích, nhíu mày.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy trên môi ấm áp, nụ hôn đó, rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như nước.
Chỉ là, bên ngoài mưa càng ngày càng lớn.
Nàng cắn xuống, trong miệng toàn mùi máu tươi, giãy giụa muốn thoát khỏi người này.
Chị Yên nhận ra anh nhà trong các thế giới bằng thứ gì?
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Đánh giá:
Truyện Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Story
Chương 117: Hoàng tử bệnh kiều (42)
6.1/10 từ 212 lượt.