Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1132: Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 83
Edit: Diên Diên
Beta: Tinh Niệm
Sau khi cẩn thận nghe Ảnh phân tích và giải thích.
Khi Tô Yên bưng cơm tiến vào, liền nhìn thấy Hoa Vô Khuynh mắt phát sáng đang chăm chú nhìn nàng.
Làm nàng mờ mịt trong chớp mắt, cho rằng hắn lại mất trí nhớ.
Nàng đặt đồ ăn ở trên bàn.
Đi đến trước mặt Hoa Vô Khuynh
"Chàng nhận ra được ta là ai không?"
Hoa Vô Khuynh gật đầu
"Yên Yên"
Tô Yên thoáng yên tâm chút.
Nhìn dáng vẻ của hắn, chắc là không có việc gì.
Tiếp theo, tầm mắt nàng dừng trên chén thuốc đặt bên cạnh.
Đại khái là Ảnh thấy hắn tỉnh lại, liền mang vào cho hắn uống.
"Sao lại không uống?"
Hoa Vô Khuynh
"Không muốn uống."
"Không muốn cũng phải uống."
Ánh mắt Hoa Vô Khuynh thẳng tắp nhìn nàng
"Vì sao?"
"Ân?"
Tô Yên trong khoảng thời gian ngắn không hiểu được ý của hắn.
Hoa Vô Khuynh thanh âm rầu rĩ
"Không uống thuốc, ta cũng không chết được."
Tô Yên nhìn về phía hắn.
Thực nghiêm túc
"Cho nên, chàng không muốn uống?"
"Nàng không muốn ta chết?"
"Ân"
"Nàng không chê ta?"
"Không chê."
"Vậy nàng sẽ vẫn luôn ở bên cạnh ta sao?"
Hoa Vô Khuynh một câu tiếp một câu.
Khi hắn hỏi điều này, Tô Yên tự hỏi một chút.
Hoa Vô Khuynh trong lòng căng thẳng, khẩn cấp nắm chặt chăn trên người, buột miệng thốt ra
"Nàng không muốn sao?"
"Được"
Âm thanh của hai người đồng thời vang lên.
Rốt cuộc, ám trầm trong mắt Hoa Vô Khuynh hoàn toàn biến mất.
Hóa ra lời Ảnh nói với hắn là sự thật.
Cho nên, nàng cùng Ảnh nói sẽ đối tốt với hắn, không rời không bỏ hắn cũng là thật.
Hoa Vô Khuynh rốt cuộc buông bỏ nỗi sợ hãi bị Tô Yên bỏ rơi.
Tô Yên bưng chén thuốc lên
"Tới uống thuốc."
Hoa Vô Khuynh há mồm.
Chờ nàng đút.
Tô Yên cúi đầu nhìn về phía tay hắn.
Hoa Vô Khuynh
"Ta bị thương."
"Cho nên?"
"Mỗi người bị thương, đều sẽ có người chiếu cố."
Cho nên, nàng nên đút ta uống a.
Tuy rằng nửa câu sau không có nói ra.
Nhưng Hoa Vô Khuynh mí mắt buông xuống, lông mi run run, miệng mở ra.
Thái độ chờ đút thuốc rất rõ ràng.
Nhìn vết thương trên người hắn.
Cuối cùng, Tô Yên vẫn là chiều theo hắn.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, Tô Yên rõ ràng cảm giác được Hoa Vô Khuynh thay đổi.
Không giống trước kia, khi tỉnh lại không thấy nàng sẽ nôn nóng đi tìm người.
Mà là sẽ mặc tốt quần áo, ngồi ở cái bàn trước mặt chờ nàng trở về.
Cũng sẽ không che giấu miệng vết thương che không cho nàng thấy.
Hiện tại thậm chí còn chủ động muốn nàng xử lý miệng vết thương.
Hai ba ngày đầu đều kêu miệng vết thương đau.
Lúc đề ra yêu cầu đối với Tô Yên, càng ngày càng hợp tình hợp lý.
Nếu như Tô Yên do dự hoặc nói không, người nào đó liền dùng đôi mắt đen nhánh vừa tức giận vừa đáng thương nhìn nàng.
Phảng phất như đang lên án.
Tất cả đều phát triển theo hướng tích cực.
Tuy rằng Hoa Vô Khuynh không có khả năng biến thành một người bình thường chân chính, hiểu được thất tình lục dục hỉ nộ ái ố.
Nhưng mà hắn có cảm xúc, có thể vì Tô Yên vui vẻ mà vui vẻ, khổ sở mà khổ sở.
Thậm chí hiện tại còn sẽ giận dỗi, lên án, hơn nữa đưa ra yêu cầu từ trước đến nay đều không hề trùng lặp.
Bỗng một ngày, Tiểu Hoa lại lần nữa nhắc nhở
"Ký chủ, chị còn chưa hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ.Căn cứ theo cốt truyện, nguyên chủ 3 ngày sau sẽ chết. Nếu trong 3 ngày tiếp theo chị không hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, 3 ngày sau chị sẽ chết."
"3 ngày?"
"Đúng vậy, ký chủ."
"Sao ta chưa bao giờ nghe em nói qua?"
"Ách ······ ký chủ, bởi vì lúc trước chị đều hoàn thành nhiệm vụ của nguyên chủ rất mau. Cũng không cần Tiểu Hoa nhọc lòng. Làm cho Tiểu Hoa quên mất quy tắc này."
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Beta: Tinh Niệm
Sau khi cẩn thận nghe Ảnh phân tích và giải thích.
Khi Tô Yên bưng cơm tiến vào, liền nhìn thấy Hoa Vô Khuynh mắt phát sáng đang chăm chú nhìn nàng.
Làm nàng mờ mịt trong chớp mắt, cho rằng hắn lại mất trí nhớ.
Nàng đặt đồ ăn ở trên bàn.
Đi đến trước mặt Hoa Vô Khuynh
"Chàng nhận ra được ta là ai không?"
Hoa Vô Khuynh gật đầu
"Yên Yên"
Tô Yên thoáng yên tâm chút.
Nhìn dáng vẻ của hắn, chắc là không có việc gì.
Tiếp theo, tầm mắt nàng dừng trên chén thuốc đặt bên cạnh.
Đại khái là Ảnh thấy hắn tỉnh lại, liền mang vào cho hắn uống.
"Sao lại không uống?"
Hoa Vô Khuynh
"Không muốn uống."
"Không muốn cũng phải uống."
Ánh mắt Hoa Vô Khuynh thẳng tắp nhìn nàng
"Vì sao?"
"Ân?"
Tô Yên trong khoảng thời gian ngắn không hiểu được ý của hắn.
Hoa Vô Khuynh thanh âm rầu rĩ
"Không uống thuốc, ta cũng không chết được."
Tô Yên nhìn về phía hắn.
Thực nghiêm túc
"Cho nên, chàng không muốn uống?"
"Nàng không muốn ta chết?"
"Ân"
"Nàng không chê ta?"
"Không chê."
"Vậy nàng sẽ vẫn luôn ở bên cạnh ta sao?"
Hoa Vô Khuynh một câu tiếp một câu.
Khi hắn hỏi điều này, Tô Yên tự hỏi một chút.
Hoa Vô Khuynh trong lòng căng thẳng, khẩn cấp nắm chặt chăn trên người, buột miệng thốt ra
"Nàng không muốn sao?"
"Được"
Âm thanh của hai người đồng thời vang lên.
Rốt cuộc, ám trầm trong mắt Hoa Vô Khuynh hoàn toàn biến mất.
Hóa ra lời Ảnh nói với hắn là sự thật.
Cho nên, nàng cùng Ảnh nói sẽ đối tốt với hắn, không rời không bỏ hắn cũng là thật.
Hoa Vô Khuynh rốt cuộc buông bỏ nỗi sợ hãi bị Tô Yên bỏ rơi.
Tô Yên bưng chén thuốc lên
"Tới uống thuốc."
Hoa Vô Khuynh há mồm.
Chờ nàng đút.
Tô Yên cúi đầu nhìn về phía tay hắn.
Hoa Vô Khuynh
"Ta bị thương."
"Cho nên?"
"Mỗi người bị thương, đều sẽ có người chiếu cố."
Cho nên, nàng nên đút ta uống a.
Tuy rằng nửa câu sau không có nói ra.
Nhưng Hoa Vô Khuynh mí mắt buông xuống, lông mi run run, miệng mở ra.
Thái độ chờ đút thuốc rất rõ ràng.
Nhìn vết thương trên người hắn.
Cuối cùng, Tô Yên vẫn là chiều theo hắn.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, Tô Yên rõ ràng cảm giác được Hoa Vô Khuynh thay đổi.
Không giống trước kia, khi tỉnh lại không thấy nàng sẽ nôn nóng đi tìm người.
Mà là sẽ mặc tốt quần áo, ngồi ở cái bàn trước mặt chờ nàng trở về.
Cũng sẽ không che giấu miệng vết thương che không cho nàng thấy.
Hiện tại thậm chí còn chủ động muốn nàng xử lý miệng vết thương.
Hai ba ngày đầu đều kêu miệng vết thương đau.
Lúc đề ra yêu cầu đối với Tô Yên, càng ngày càng hợp tình hợp lý.
Nếu như Tô Yên do dự hoặc nói không, người nào đó liền dùng đôi mắt đen nhánh vừa tức giận vừa đáng thương nhìn nàng.
Phảng phất như đang lên án.
Tất cả đều phát triển theo hướng tích cực.
Tuy rằng Hoa Vô Khuynh không có khả năng biến thành một người bình thường chân chính, hiểu được thất tình lục dục hỉ nộ ái ố.
Nhưng mà hắn có cảm xúc, có thể vì Tô Yên vui vẻ mà vui vẻ, khổ sở mà khổ sở.
Thậm chí hiện tại còn sẽ giận dỗi, lên án, hơn nữa đưa ra yêu cầu từ trước đến nay đều không hề trùng lặp.
Bỗng một ngày, Tiểu Hoa lại lần nữa nhắc nhở
"Ký chủ, chị còn chưa hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ.Căn cứ theo cốt truyện, nguyên chủ 3 ngày sau sẽ chết. Nếu trong 3 ngày tiếp theo chị không hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, 3 ngày sau chị sẽ chết."
"3 ngày?"
"Đúng vậy, ký chủ."
"Sao ta chưa bao giờ nghe em nói qua?"
"Ách ······ ký chủ, bởi vì lúc trước chị đều hoàn thành nhiệm vụ của nguyên chủ rất mau. Cũng không cần Tiểu Hoa nhọc lòng. Làm cho Tiểu Hoa quên mất quy tắc này."
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Đánh giá:
Truyện Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Story
Chương 1132: Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 83
6.1/10 từ 212 lượt.