Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1102: Giáo chủ bệnh kiều của ta 54
Edit: Vio
Beta: Tinh Niệm
"Nhưng mà ta không muốn rời khỏi Yên Yên."
"Vậy không đi."
"Nhưng Yên Yên nói ta muốn chạy liền có thể rời đi."
Hoa Vô Khuynh lẩm bẩm, thực mất mát.
Tô Yên
"Ân? Muốn nói cái gì?"
Hoa Vô Khuynh nhỏ giọng nói thầm
"Nếu có một ngày có người uy hiếp ta rời khỏi Yên Yên thì phải làm sao giờ? Yên Yên cũng để ta đi sao??"
Nói nói, bánh bao trong tay cũng không ăn nữa.
Một người ngồi ở chỗ kia giận dỗi.
Hắn nước mắt lưng tròng, bẹp miệng, một bộ cố nén ủy khuất không nói lời nào.
Tô Yên cắn môi, nỗ lực nhịn xuống ý cười của mình.
Nàng biết mình cười hắn, sẽ không tốt.
Nhưng là cái biểu tình kia của hắn, thật sự rất muốn cười.
Nàng hoãn một hồi lâu
"Tức giận?"
Lời vừa nói ra, Hoa Vô Khuynh vành mắt đều đỏ
"Nàng đều không nghĩ muốn ta."
Nói nói, cảm giác cực ủy khuất.
Tô Yên nói
"Em sẽ mãi cần chàng. Nếu chàng tự nguyện đi theo người khác, cũng không sao, em sẽ đi tìm chàng. Vô luận chàng ở đâu, em đều sẽ tìm được."
Lời này vừa nói ra, Hoa Vô Khuynh lúc này mới bình phục chút.
Nghe cái đáp án này, trong lòng liền dễ chịu.
Sau đó cầm lấy bánh bao lại ăn.
Vừa ăn vừa nói
"Ta sẽ không để Yên Yên đi. Nếu Yên Yên chủ động phải đi, ta cũng sẽ không để nàng đi."
Nói nói, vừa mới còn một bộ dáng bị khi dễ, đảo mắt liền ngang ngược lên.
Tô Yên một bên gật đầu, một bên cầm lấy chiếc đũa, kẹp thịt gà cho hắn.
Hắn mỗi khi muốn hé miệng nói chuyện, Tô Yên liền đút cho hắn một miếng thịt gà.
Thế cho nên hắn lại thành thành thật thật nhắm lại miệng, cẩn thận đếm nhấm nuốt 30 lần.
Ăn ăn, Hoa Vô Khuynh liền quên mất mình rốt cuộc muốn nói gì.
Chờ ăn no.
Tô Yên lên tiếng
"Ngày mai em phải đi luận võ."
"Ân?"
Hoa Vô Khuynh nghi hoặc.
Tô Yên lại nói
"Ngày mai đi cổ vũ cho em."
Hoa Vô Khuynh vừa nghe thấy Tô Yên không có để hắn ở trong phòng nữa.
Tức khắc cao hứng
"Được! Yên Yên cố lên!!"
Vào lúc ban đêm, Tô Cổ cùng Phong Chỉ trở lại.
Phong Chỉ sinh động như thật nói một lần chuyện thú vị phát sinh ở trên đài tỷ thí kia.
"Ha ha ha ha, cô không biết a, trường hợp kia thật sự là quá huyết tinh!!"
Nói nói, Phong Chỉ nhớ tới ngày mai Tô Yên cũng phải đi tham gia tỷ thí.
Nàng do dự một chút, nói
"Chúng ta không cầu lấy võ lâm minh chủ, dù sao mục đích chúng ta là tra án. Nếu cảm giác thực lực cách xa quá lớn, lập tức nhận thua, chạy nhanh xuống dưới."
Theo như lời người giang hồ, mặt mũi gì đó, ở chỗ Phong Chỉ chó má đều không phải.
Mạng đều không có, còn sĩ diện làm gì?
Thứ kia so mệnh còn quan trọng hơn??
Tô Yên gật đầu, nói
"Ngày mai, Tô Cổ cùng Hoa Vô Khuynh, còn cần cô chiếu cố nhiều."
Phong Chỉ gật đầu
"Đương nhiên. Cô cứ việc đi tỷ thí, ta sẽ giúp cô xem bọn họ."
Nói xong, Phong Chỉ do dự một cái chớp mắt
"Cô nói, hung phạm hạ độc phía sau kia, rốt cuộc là ai?"
Tô Yên nhìn Phong Chỉ
"Tần Lạc Vũ nói, là một người đức cao vọng trọng võ lâm chính phái."
Phong Chỉ thở dài
"Vị nào võ lâm chính phái không phải đức cao vọng trọng?"
Một đám thanh danh dễ nghe đến không được.
Nhưng sau lưng rốt cuộc là người hay quỷ, ai có thể biết??
"A, đúng rồi, ngày mai đối thủ cùng cô giao chiến là Thẩm Thiên."
Phong Chỉ nói tên Thẩm Thiên, trước mắt sáng ngời.
Ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên
"Ngươi biết Thẩm Thiên không? Người kia được xưng là tay ăn chơi giang hồ Thẩm Thiên."
Tô Yên nhớ tới chuyện mấy ngày hôm trước phát sinh.
Gật đầu
"Gặp qua."
"Khinh công hắn rất lợi hại. Cô phải cẩn thận."
"Không có việc gì."
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Beta: Tinh Niệm
"Nhưng mà ta không muốn rời khỏi Yên Yên."
"Vậy không đi."
"Nhưng Yên Yên nói ta muốn chạy liền có thể rời đi."
Hoa Vô Khuynh lẩm bẩm, thực mất mát.
Tô Yên
"Ân? Muốn nói cái gì?"
Hoa Vô Khuynh nhỏ giọng nói thầm
"Nếu có một ngày có người uy hiếp ta rời khỏi Yên Yên thì phải làm sao giờ? Yên Yên cũng để ta đi sao??"
Nói nói, bánh bao trong tay cũng không ăn nữa.
Một người ngồi ở chỗ kia giận dỗi.
Hắn nước mắt lưng tròng, bẹp miệng, một bộ cố nén ủy khuất không nói lời nào.
Tô Yên cắn môi, nỗ lực nhịn xuống ý cười của mình.
Nàng biết mình cười hắn, sẽ không tốt.
Nhưng là cái biểu tình kia của hắn, thật sự rất muốn cười.
Nàng hoãn một hồi lâu
"Tức giận?"
Lời vừa nói ra, Hoa Vô Khuynh vành mắt đều đỏ
"Nàng đều không nghĩ muốn ta."
Nói nói, cảm giác cực ủy khuất.
Tô Yên nói
"Em sẽ mãi cần chàng. Nếu chàng tự nguyện đi theo người khác, cũng không sao, em sẽ đi tìm chàng. Vô luận chàng ở đâu, em đều sẽ tìm được."
Lời này vừa nói ra, Hoa Vô Khuynh lúc này mới bình phục chút.
Nghe cái đáp án này, trong lòng liền dễ chịu.
Sau đó cầm lấy bánh bao lại ăn.
Vừa ăn vừa nói
"Ta sẽ không để Yên Yên đi. Nếu Yên Yên chủ động phải đi, ta cũng sẽ không để nàng đi."
Nói nói, vừa mới còn một bộ dáng bị khi dễ, đảo mắt liền ngang ngược lên.
Tô Yên một bên gật đầu, một bên cầm lấy chiếc đũa, kẹp thịt gà cho hắn.
Hắn mỗi khi muốn hé miệng nói chuyện, Tô Yên liền đút cho hắn một miếng thịt gà.
Thế cho nên hắn lại thành thành thật thật nhắm lại miệng, cẩn thận đếm nhấm nuốt 30 lần.
Ăn ăn, Hoa Vô Khuynh liền quên mất mình rốt cuộc muốn nói gì.
Chờ ăn no.
Tô Yên lên tiếng
"Ngày mai em phải đi luận võ."
"Ân?"
Hoa Vô Khuynh nghi hoặc.
Tô Yên lại nói
"Ngày mai đi cổ vũ cho em."
Hoa Vô Khuynh vừa nghe thấy Tô Yên không có để hắn ở trong phòng nữa.
Tức khắc cao hứng
"Được! Yên Yên cố lên!!"
Vào lúc ban đêm, Tô Cổ cùng Phong Chỉ trở lại.
Phong Chỉ sinh động như thật nói một lần chuyện thú vị phát sinh ở trên đài tỷ thí kia.
"Ha ha ha ha, cô không biết a, trường hợp kia thật sự là quá huyết tinh!!"
Nói nói, Phong Chỉ nhớ tới ngày mai Tô Yên cũng phải đi tham gia tỷ thí.
Nàng do dự một chút, nói
"Chúng ta không cầu lấy võ lâm minh chủ, dù sao mục đích chúng ta là tra án. Nếu cảm giác thực lực cách xa quá lớn, lập tức nhận thua, chạy nhanh xuống dưới."
Theo như lời người giang hồ, mặt mũi gì đó, ở chỗ Phong Chỉ chó má đều không phải.
Mạng đều không có, còn sĩ diện làm gì?
Thứ kia so mệnh còn quan trọng hơn??
Tô Yên gật đầu, nói
"Ngày mai, Tô Cổ cùng Hoa Vô Khuynh, còn cần cô chiếu cố nhiều."
Phong Chỉ gật đầu
"Đương nhiên. Cô cứ việc đi tỷ thí, ta sẽ giúp cô xem bọn họ."
Nói xong, Phong Chỉ do dự một cái chớp mắt
"Cô nói, hung phạm hạ độc phía sau kia, rốt cuộc là ai?"
Tô Yên nhìn Phong Chỉ
"Tần Lạc Vũ nói, là một người đức cao vọng trọng võ lâm chính phái."
Phong Chỉ thở dài
"Vị nào võ lâm chính phái không phải đức cao vọng trọng?"
Một đám thanh danh dễ nghe đến không được.
Nhưng sau lưng rốt cuộc là người hay quỷ, ai có thể biết??
"A, đúng rồi, ngày mai đối thủ cùng cô giao chiến là Thẩm Thiên."
Phong Chỉ nói tên Thẩm Thiên, trước mắt sáng ngời.
Ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên
"Ngươi biết Thẩm Thiên không? Người kia được xưng là tay ăn chơi giang hồ Thẩm Thiên."
Tô Yên nhớ tới chuyện mấy ngày hôm trước phát sinh.
Gật đầu
"Gặp qua."
"Khinh công hắn rất lợi hại. Cô phải cẩn thận."
"Không có việc gì."
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Đánh giá:
Truyện Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Story
Chương 1102: Giáo chủ bệnh kiều của ta 54
6.1/10 từ 212 lượt.