Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 96: Không Tên 96

271@-Edit: Xoài

Việt Khê mơ một giấc mộng, trong đó có biển rộng, có tiếng hát, còn có một mỹ nhân ngư.

Ánh mặt trời sáng rực rỡ, mỹ nhân ngư nửa trên là người, nửa dưới là đuôi cá, ngồi ở trên tảng đá lớn, cô ấy đang hát, tiếng hát vui vẻ tươi đẹp, khiến tâm trạng người ta cũng nhẹ nhàng theo.

Thẳng đến ngày hôm sau tỉnh lại, tâm trạng Việt Khê rất tốt, trên mặt không khỏi mang theo hơi ý cười.

Hàn Húc thấy cô, bèn hỏi: "Sư phụ, tâm trạng của cô không tồi nhỉ?"

Việt Khê nói: "Tối hôm qua, tôi mơ thấy một mỹ nhân ngư, cô ấy có đuôi cá màu vàng, ca hát trong biển... Tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy nhưng nhất định là đại mỹ nhân. Quan trọng nhất là tiếng hát của cô ấy thật sự rất êm tai. Nhắc mới nhớ, hôm qua âm thanh chúng ta nghe được trong vỏ sò hơi giống tiếng hát của cô ấy..."

"Tục ngữ nói ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó, nhất định là ban ngày Việt Khê cậu nghe được tiếng hát trong vỏ sò, cho nên buổi tối mới có thể nằm mơ, tớ cũng muốn mơ gặp được mỹ nhân ngư đó." Triệu Lộ cảm thấy rất hâm mộ, dù là nằm mơ cô cũng muốn biết dáng vẻ mỹ nhân ngư như thế nào, có giống trong TV không.

Hàn Húc mở miệng nói: "Mỹ nhân ngư chính là người cá, trong truyền thuyết người cá có được giọng nói trời sinh, hơn nữa tiếng hát của họ có thể mê hoặc lòng người, cũng không phải là chuyện gì tốt, đây cũng là một trong những thủ đoạn của họ để bắt con mồi. Nói cách khác, nghe được tiếng hát của người cá cũng không phải là chuyện gì tốt, nói không chừng họ đang đi săn."

Vài người thảo luận một hơi chuyện liên quan đến người cá, ăn cơm xong thì đi dạo vùng phụ cận, sau đó bọn họ đi tới trung tâm thôn, nơi đó có một từ đường có vẻ tinh xảo hơn với những kiến trúc khác, chỉ là bên trong không để bài vị tổ tiên thôn Người Cá, mà thần bọn họ thờ phụng một mỹ nhân ngư.

Tượng mỹ nhân ngư nhìn cũng không tính là tinh xảo, nhưng lại có một mùi cực kỳ đặc biệt, rất rung động lòng người. Thân người đuôi cá, cô ấy nhắm hai mắt, dưới thân cuồn cuộn sóng, trang nghiêm mà thần thánh.

Việt Khê và mấy người khác thấy các thôn dân tiến lên cúng bái, vẻ mặt thành kính, nhưng phía sau vẻ tôn kính, dường như bọn họ đang sợ hãi, bọn họ sợ hãi vị thần mà bọn họ đang tế bái.

Nhưng nếu sợ, sao còn muốn cúng bái?

"Xem ra thôn Người Cá này còn cất giấu bí mật." Hàn Húc cười, cảm thấy có vài phần thú vị.

Mà những bí mật này, có lẽ có liên quan với việc bọn họ cúng bái tượng thần này.

Việt Khê ngước mắt, cô nhìn tượng thần kia, mày nhíu lại, cô phát hiện tượng người cá này khá giống với người cá mà tối hôm qua cô nằm mơ thấy, đương nhiên không phải giống bên ngoài, mà là có chỗ nào đó cho cô cảm giác rất quen thuộc.

Người trong thôn kiếm sống nhờ nghề đánh cá, bọn họ có được một thuyền đánh cá lớn, mấy người Việt Khê cũng có thể đi theo thuyền đánh cá ra biển, thể nghiệm một hơi thú vui bắt cá.

Đứng trên bờ biển xem biển rộng bát ngát, mênh mông vô bờ, vô cùng đồ sộ, nhưng chờ tới khi đi trên biển rồi, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt, nhất là nhìn quanh bốn phía đều là biển rộng mênh mang một mảnh, làm trong lòng người khó tránh khỏi sinh ra cảm giác mình thật nhỏ bé.

Nhóm người Việt Khê mua mấy cái cần câu, ngồi ở đuôi thuyền câu cá, nhưng nhiều người không kiên nhẫn được, câu một lát là cảm thấy buồn chán, bèn đi tìm cái khác chơi. So ra, hai người Việt Khê và Hàn Húc lại có vẻ hoàn toàn khác lạ.

Các bạn học khác túm lại với nhau, cũng nhịn không được thì thầm.

"Các cậu không cảm thấy Hàn Húc và Việt Khê hơi giống nhau à? Không phải khuôn mặt mà là cảm giác hai người họ tạo cho người khác ấy, thần thần bí bí, không giống như chúng ta."

"Nói thật, tới có hơi sợ bọn họ, cũng không biết tại sao nữa."

"Tớ cũng vậy, ở cùng với bọn họ là cảm thấy rất áp lực... Giống như gặp phải thầy chủ nhiệm."

Các bạn học lén lút bàn luận vài câu, phát hiện cảm giác của mọi người đều giống nhau, rõ ràng hai người kia cũng không khó ở chung, nhưng bọn họ lại cảm thấy sợ hãi hai người kia. Thuyền đánh cá mới vừa kéo lưới lên, chỉ vớt được mấy con cá ít ỏi, cá giãy liên tục trên boong thuyền.

Hàn Húc chỉ vào một vùng cách đó không xa nói: "Cháu thấy bên kia nhiều cá hơn so với bên này, sao thuyền đánh cá không qua bên kia đánh cá?"

Nghe vậy, nét mặt người trên thuyền lập tức thay đổi, thôn dân thôn Người Cá bèn nói: "Không thể sang vùng bên đó được!"

"Sao không thể qua đó?" Có người nghi hoặc, không kìm được mà hỏi.

Người thôn Người Cá thần bí trả lời: "... Vùng, vùng biển kia rất nguy hiểm, một khi đi sẽ không về được, bên đó, có thứ đó."


Giọng người nọ rất nghiêm túc, cũng không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, hiện tại mọi người thấy vùng biển kia giống như cũng thêm vài phần âm u.

Việt Khê nhìn vùng biển kia, nơi đó có oán khí dày đặc, oán khí màu xám hình thành một lốc xoáy, cho nên những người khác nhìn mới có thể cảm thấy vùng biển kia cực kỳ âm u.

"Ủa, trời mưa à?"

Một hạt mưa rơi xuống mu bàn tay, Việt Khê ngẩng đầu, phát hiện mây đen giăng đầy trời từ khi nào không hay.

Thời tiết trên biển luôn thay đổi bất chợt, vừa rồi vẫn còn trời quang mây tạy, nhưng giây tiếp theo bèn cuồng phong gào thét, sấm sét ầm ầm, lập tức mưa to tầm tã.

"Rẹt rẹt!"

Một tia sét màu tím đánh xuống, kèm theo tiếng sấm ầm ầm, như muốn xé rách một lỗ hổng trên không trung khiến người không khỏi kinh sợ. Trên thuyền đánh cá, các bạn học đều bị dọa sợ, bị người thôn Người Cá đẩy mạnh vào khoang thuyền.

Đột nhiên, có người hỏi: "Mọi người có nghe thấy âm thanh gì không... Hình như có người đang hát?"

Mọi người sửng sốt, nghe anh ta vừa nói vậy, không khỏi dựng lỗ tai lên nghe, quả nhiên nghe được một hơi tiếng hát trong mưa rền gió dữ ồn ào. Lúc chưa nghe được tiếng hát kia thì không cảm thấy gì, nhưng khi nghe thấy bèn cảm thấy càng ngày càng rõ ràng, tiếng hát rất dễ nghe, cũng tràn ngập bi thương.

"Tiếng hát này thật dễ nghe, nhưng sao nghe không hiểu đang hát cái gì?"

"Hơn nữa nghe thật bi thương, giống như đang kể chuyện buồn vậy."

Từ trước đến nay, phái nữ luôn tương đối nhạy cảm với cảm xúc, có bạn nữ nghe được tiếng hát này, trên mặt đã lộ ra vẻ mặt bi thương, tựa như đã quên đi mưa rền gió dữ bên ngoài.

Có người nói: "Khoan đã, chúng ta đang trên biển, sao lại có tiếng hát được?"

Nghe vậy, mọi người nhìn nhau, đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi.

Việt Khê đi ra khoang thuyền, thuyền đánh cá điên cuồng lắc lư theo cuồng phong, cô đứng trên thuyền nhưng như giẫm trên đất bằng, không bị ảnh hưởng chút nào. Bốn phía đã tối sầm màn đêm buông xuống.

Người thôn Người Cá quỳ xuống, Việt Khê thấy Ngư Chu và những người khác, bọn họ cầm dao cắt cổ tay, máu đỏ tươi nhỏ tích tóc xuống biển.

"Sư phụ, cô nhìn phía trước đi." Hàn Húc đứng phía sau cô, đột nhiên mở miệng nói.

Việt Khê ngẩng đầu theo, cô thấy trên một người cá ngồi trên sóng lớn, cô ấy có đuôi cá màu vàng, tiếng hát tuyệt vời kia chính là do cô ấy hát. Theo tiếng hát của cô ấy, sóng biển ồn ào náo động, sấm sét tàn sát bừa bãi.

"Chỉ là một luồng oán niệm..." Việt Khê lẩm bẩm nói.

Nhìn kỹ lại, bóng người cá trông thoắt ẩn thoắt hiện, gần như trong suốt, rõ ràng không phải sinh vật bình thường. Đương nhiên, dựa theo cách nói không mê tín thì sự xuất hiện người cá này không bình thường.

Máu của người trong thôn Người Cá nhỏ xuống biển rộng, sóng biển điên cuồng từ từ bình ổn xuống, người cá kia ngồi trong sóng biển lộ ra một nụ cười trào phúng điên cuồng với người trên thuyền. Ánh mặt trời dừng trên người cô ấy, bóng hình của người cá dần dần nhạt đi.

Người thôn Người Cá lộ ra vẻ mặt sống sót sau tai nạn, sắc mặt bọn họ cực kỳ tái nhợt, trên mặt dường như xuất hiện vật nào đó sáng lấp lánh.

Đó là cái gì?

Việt Khê hơi híp mắt, hình như cô nhìn ra thứ trê người Ngư Chu, là vảy cá?

Tuy nhiên đến khi cô nhìn kỹ, trên người bọn họ lại không có cái gì nữa, giống như hoàn toàn không tồn tại vảy cá gì cả.

Việt Khê cảm thấy có hơi kỳ quái, cô không nghĩ rằng vừa nãy mình nhìn thấy ảo giác.

Mưa to tới cũng nhanh đi cũng nhanh, qua cơn mưa trời lại sáng, không trung như được tẩy rửa, hải âu trắng bay ngang bầu trời, mọi thứ nhìn đẹp đẽ, cũng cực kỳ yên bình, hoàn toàn không tưởng tượng nổi rằng nơi này vừa mới trải qua một hồi mưa to.


Trải qua lần mưa to tầm tã, thuyền đánh cá nhanh chóng về tới làng chài, các bạn học từ trong kinh sợ lấy lại tinh thần, bắt đầu hứng thú bừng bừng bàn luận bão táp vừa nãy còn có tiếng hát nghe được khi đó.

"Tớ nhìn trộm một cái, thấy có người ngồi trong sóng biển, cô ấy có cái đuôi màu vàng, vô cùng xinh đẹp." Có người mở miệng nói, lúc ấy cậu ta trộm đi ra, cho nên thấy được cảnh tượng kia.

Tuy nhiên, những người khác lại không tin lời cậu ta, nói: "Sao lại có người cá được, nhất định là cậu sinh ra ảo giác rồi, trên đời này không có chuyện có người cá đâu!"

"Tớ thật sự thấy được mà, thề luôn đó!" Người nọ nỗ lực biện minh cho mình, trong lòng rất không phục, lời cậu nói rõ ràng là thật sự.

Những người khác lười phản ứng lại, ríu rít thảo luận chuyện khác.

Hàn Húc thấp giọng nói: "Sư phụ, cô ngửi thấy được không, mùi cá trong không khí đã trở nên nặng hơn."

Đi kèm theo mùi tanh của biển là mùi cá nồng đậm, giống như mùi cá phơi nắng đặc thù.

Hai ngày sau, nhóm người Việt Khê chưa gặp lại Ngư Chu lần nào, Triệu Lộ nhịn không được, bèn hỏi bác Dương: "Bác ơi, sao không thấy anh Ngư Chu đâu hết, anh ấy đi đâu thế ạ?"

Bác Dương nói: "Nó à, nó có việc đi ra ngoài, mấy ngày nữa mới trở về."

Triệu Lộ gật gật đầu, nói: "Thế ạ, bảo sao hai ngày nay cháu không nhìn thấy anh ấy."

Việt Khê giật mình, cô làm như tò mò, hỏi: "Anh Ngư Chu thông minh như vậy, tại sao không đi lên thành phố làm ăn ạ? Ngày đó cháu nghe anh ấy nói muốn kiếm tiền nuôi bác và bác Ngư, thành phố có nhiều cơ hội kiếm tiền hơn ở nông thôn. Hơn nữa, hoàn cảnh cũng tốt hơn rất nhiều so với nơi này."

Nghe vậy, biểu cảm trên mặt bác Dương lập tức trở nên phức tạp, như đang nghĩ tới gì, bà thở dài: "Thành phố lớn sao... Các bác, mọi người trong thôn cũng muốn rời đi, nhưng đều không ra được, các bác không thể rời thôn."

Không ra được?

Việt Khê chú ý tới lời bà nói không thể rời đi, tại sao không thể rời đi, chẳng lẽ có gì đó trong thôn hạn chế bọn họ, khiến cho bọn họ chỉ có thể ở lại trong thôn?

Ở lại làng chài nhỏ càng lâu thì sẽ phát hiện thôn này có rất nhiều nơi quái dị. Trẻ con ở đây không đến trường đi học, ngày nào cũng chỉ chơi trong thôn, dù là thiếu niên hay thanh niên, tất cả đều ở trong thôn, cả thôn như hoàn toàn tách khỏi thế giới bên ngoài.

Đêm khuya.

Có người gõ cửa phòng của Việt Khê, cô mở cửa, Từ Vi lao vào ngực cô, ôm chặt cô, giọng run run nói: "Việt Khê, Việt Khê... Tớ thấy, tớ thấy anh Ngư Chu, anh ấy biến thành cá..."

Nghe vậy, Việt Khê sửng sốt.

Cô bật đèn lên, lúc này mới thấy Từ Vi toát mồ hôi lạnh, hiển nhiên bị dọa hết hồn.

"Trước tiên cậu bình tĩnh lại, nói cho tớ rốt cuộc xảy ra chuyện gì." Việt Khê rót chén nước cho cô ấy, giúp cô ấy bình ổn cảm xúc.

Từ Vi hít vào một hơi thật sâu, nói: "Vừa rồi thấy khát nước nên đi tìm nước uống, trong phòng không có nước, tớ bèn đi xuống tầng uống nước, sau đó tớ nghe thấy có người kêu......"

Đêm khuya yên tĩnh, đột nhiên có người hét thảm như vậy làm cô giật nảy mình. Sau đó cô thấy có một phòng ở dưới sáng đèn, phát hiện tiếng hét là từ trong gian phòng kia truyền ra. Lúc ấy cô hơi do dự, lại sợ có người xảy ra chuyện gì, cho nên đi qua nhìn một cái.

"Sau đó tớ thấy... Mình thấy trên người anh Ngư Chu mọc đầy vảy, là cái vảy cá cậu biết không, trên người toàn mọc đầy loại vảy này."

Nói đến này, Từ Vi hơi kích động, hiển nhiên lúc ấy chứng kiến cảnh tượng kia đã tạo thành cú sốc lớn cho cô ấy.

"Hơn nữa, anh ấy còn duỗi tay giật xuống vẩy cá trên người..." Nhớ lại cảnh kia làm Từ Vi cảm thấy buồn nôn, lúc đó cô ấy cũng không dám nhìn nhiều, vội vàng chạy đi tìm Việt Khê, ở bên người cô mới có cảm giác an toàn.

Việt Khê khẽ nhíu mày, trên mặt là vẻ suy tư, ngày đó cô thấy trên người Ngư Chu xuất hiện vẩy cá là đã thấy nghi nghi, bây giờ theo như lời Từ Vi nói cũng chẳng qua là chứng thực thứ cô thấy ngày đó. Không chỉ là Ngư Chu, những thôn dân trên thuyền hôm đó cũng bị như vậy.

Sẽ biến thành cá, trách không được gần đây trong thôn mùi cá nồng như vậy, bọn họ chắc đã quên khử mùi tanh!


"Cậu ở lại đây, tớ đi xuống nhà nhìn xem." Việt Khê xoa đầu Từ Vi, mở miệng nói.

Từ Vi giữ chặt tay cô, hoảng hốt nói: "Cậu cứ đi xuống như vậy, nếu, nếu bọn họ là yêu quái, thì làm sao bây giờ? Lỡ bọn họ làm gì cậu thì sao?"

Việt Khê: "......"

Nhìn cô yếu ớt đến vậy sao?

"... Nếu cậu đi rồi, bọn họ tới tìm tớ thì phải làm sao đây?" Từ Vi lại đáng thương nói.

Xem ra câu cuối cùng này mới là trọng điểm.

Việt Khê nói: "Yên tâm đi, cậu ngốc ở trong phòng, chỉ cần không ra đi, bọn họ sẽ không vào được. Tớ xuống dưới tầng nhìn xem, bọn họ không làm gì tớ được đâu."

Sau khi trấn an Từ Vi vài câu, cô mới xoay người mở cửa đi xuống tầng.

Dưới tầng tối đen như mực, đến cả một ánh đèn cũng không có, chân dẫm lên bậc thang gỗ, phát ra tiếng kẽo kẹt. Trong không khí tràn ngập mùi cá mà bên trong lại trộn lẫn mùi máu rất nồng đậm, mùi cá tanh cùng mùi máu hòa lẫn vào nhau, mùi này thật giống như có người đang làm rát nhiều cá

"Việt Khê, cháu đi đâu vậy?"

Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói, Việt Khê xoay người lại, thấy bác Dương đứng phía sau cô, vẻ mặt hơi u ám.

Việt Khê à một tiếng, nói: "Lúc ngủ cháu thấy mùi cá, mùi hơi nồng làm cháu không ngủ được... Bác Dương, tối muộn như thế này rồi, có phải các bác vẫn đang làm cá không ạ."

"Nếu không, bác bôi chút gừng đi, sẽ bớt được mùi tanh." Việt Khê tạm dừng vai giây rồi lại bổ sung thêm một câu.

Bác Dương: "......"

***

Ngày thứ hai, nhóm người Triệu Lộ nghe Từ Vi nói mới biết được chuyện này, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Cậu nói là trên người Ngư Chu mọc ra vảy cá? Vậy, vậy bọn họ... Chẳng lẽ là yêu quái? Hay là yêu tinh cá? Cho nên trên người mới có thể mọc ra vảy cá." Triệu Lộ trợn to mắt hỏi.

Việt Khê lắc đầu, nói: "Trên người bọn họ không có yêu khí, là người. Tớ nghĩ bọn họ bị như vậy là có liên quan đến vị thần bọn họ đang thờ cúng, cũng chính là người cá kia. Nếu các thôn dân cúng bái người cá thì phải tôn kính sùng bái người cá mới đúng, nhưng tớ chỉ nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt họ thôi!"

Bọn họ sợ hãi thần của chính họ!

"Ngày đó lúc nhìn thấy người cá trên biển, tớ cảm giác được trên người cô ta nồng đậm oán khí... Từ khi bước vào thôn Người Cá, tớ đã thấy có gì đó không đúng, trên người các thôn dân đều có oán khí, nhưng oán khí này không có tổn thương gì đối với cơ thể bọn họ. Sau khi gặp người cá kia thì tớ phát hiện oán khí trên người các thôn dân giống oán khí trên người cá như đúc."

Nói cách khác, các thôn dân và người cá kia nhất định có mối liên hệ nào đó.

"Người cá kia căm hận người của thôn Người Cá, bóng hình kia chỉ là ảo ảnh tạo thành từ vô số oán khí cùng hận ý thôi... Máu của người trong thôn Người Cá có thể bình ổn lửa giận của cô ấy, mà người thôn Người Cá sợ hãi cô ấy, nên không thể không coi cô ấy là thần để bái tế!" Hàn Húc cười, trông rất vui sướng, nhẹ giọng nói: "Việc này thật đúng là thú vị."

Không biết có phải là nghi ngờ nhóm người Việt Khê phát hiện cái gì hay không, thái độ của bác Dương và mấy người khác đối với bọn họ đã thay đổi, ánh mắt nhìn bọn họ trước sau mang theo vài phần cảnh giác cùng tìm tòi nghiên cứu.

Sau một buổi tối, trong thôn đột nhiên có một tiếng thét chói tai, lập tức khiến vô số người bừng tỉnh.

Ở trong một gia đình, hai nữ sinh hoảng sợ chạy ra khỏi phòng, trong đó một cô gái đi một đôi dép lê, lúc đang chạy, không cẩn thận vấp ngã, cả người đùng một tiếng té lăn quay trên mặt đất, đầu gối cọ xát trên mặt đất, máu tươi lập tức chảy ra.

Có một người đuổi theo cô ấy, ở dưới ánh trăng, bóng người này hiện ra rõ ràng. Nói kẻ đó là người, nhưng nhìn lại càng thấy giống cá hơn, vảy cá màu trắng bạc trải khắp cơ thể, ngay cả trên má cũng mọc đầy loại vảy này, một đôi ảm đạm vô hồn.

Lúc này, quái vật ngửi thấy mùi máu tản ra trong không khí, trong mắt lộ ra sự thèm thồng, đôi mắt như mắt cá chết nhìn chằm chằm hai cô gái kia.


"Đừng, đừng tới đây!" Hai cô gái dìu nhau, sợ tới mức mặt mày xám ngắt.

Bóng người nhào tới chỗ các cô, nhưng lúc nhào tới nửa chùng thì một dây thừng thít chặt eo anh ta, dùng sức kéo anh ta ra phía sau.

"Mau, mau lấy dây thừng trói nó lại!" Ở phía sau, nam chủ nhân gia đình này vội vàng gọi con gái mình cầm dây thừng phải trói quái vật người không ra người, cá không ra cá này lại.

Trong miệng phát ra âm thanh rên rỉ, quái vật này có sức lực rất lớn, dùng sức giãy, thế mà lại thật sự thoát khỏi dây thừng được, sau đó lại lần nữa nhào tới cô gái bị thương kia.

"Keng!"

Nhẹ nhàng một tiếng, quái vật nhào tới trước đột nhiên ngừng lại, giống như đụng phải đồ vật cứng rắn, khiến cho anh ta bị choáng váng,

—— Từng đồng tiền xu rơi thẳng xuống mặt đất.

Một bàn tay duỗi ra nhặt tiền xu lên, hai cô gái nhìn người tới, hai mắt sáng ngời, kêu lên: "Việt Khê!"

Thật cũng không phải các cô tin tưởng Việt Khê bao nhiêu, chỉ là thấy đối phương đi đến ngay vào thời khắc nguy này, trong lòng không khỏi có cảm giác ỷ lại.

Việt Khê bỏ tiền xu vào trong túi, cô không mang gì theo người cả, vừa rồi dưới tình thế cấp bách cũng còn may trong túi lục được một đống tiền xu, bằng không đã có thể gặp rắc rối.

"...... Trên người đều là vẩy cá, nhìn giống cá nhưng lại là người, có phải đây cũng có thể được gọi là người cá?" Việt Khê nhìn vẻ bề ngoài quái vật kia, sau khi nhìn kỹ thì như có điều suy nghĩ nói.

Những người khác: "......"

Không, bọn họ từ chối người cá như vậy.

Quái vật phục hồi tinh thần lại, phẫn nộ phát ra tiếng gầm nhỏ về phía Việt Khê, vảy trên mặt có hơi vặn vẹo, nhào tới cô.

Việt Khê lấy lại tinh thần, tung đá một cước.

Thứ này khác với quỷ quái, bùa chú trừ tà không có tác dụng gì đối với anh ta, so với con người, sức lực của anh ta lớn hơn nhiều. Hơn nữa oán khí trên người anh ta nhiều hơn người khác, trên người mùi cá nồng đậm.

"Trói!"

Đầu ngón tay chạm vào trán đối phương, Việt Khê nhẹ giọng nói ra một chữ trói, sau đó lập tức nhìn thấy quái vật vừa rồi còn không ngừng giãy giụa, lúc này đã không thể nhúc nhích.

Những người khác trong thôn bị đánh thức, lúc này đều vây quanh lại đây, các bạn học của Việt Khê nhìn thấy quái vật trên mặt đất đều kêu một tiếng, nói: "Đây là cái gì?"

Cô gái bị thương trên chân khóc ròng nói: "Tớ cũng không biết, tớ tỉnh dậy lúc nửa đêm tỉnh, nhìn thấy anh ta đứng ở mép giường, lúc ấy tớ sợ tới mức tim như ngừng đập."

Những người khác ngẫm lại cảnh kia, không khỏi nhìn đối phương với ánh mắt đồng tình.

Nửa đêm tỉnh lại thấy một người đứng bên mép giường mình, đổi lại là người nhát gan sợ là bị hù chết.

"Trên người là vảy cá sao? Nhìn ghê thật."

"Đây là quái vật gì, nhìn giống như người, nhưng trên người sao lại mọc vảy cá? Chẳng lẽ là yêu tinh cá gì đó?"

"Tôi thấy là bị bệnh lạ......"

Những người khác bàn luận sôi nổi, còn mặt người thôn Người Cá thì cứng lại.

Hàn Húc học dáng vẻ Việt Khê, ngồi xổm xuống nhìn quái vật, như nhớ tới cái gì, cậu đột nhiên cười nói: "Tôi đã từng đọc một câu chuyện xưa, trong truyền thuyết, chỉ cần ăn thịt người cá thì có thể trường sinh bất lão. Tuy nhiên, con người tham lam không biết rằng ăn thịt người cá sẽ bị người cá nguyền rủa, trên người bọn họ mọc ra vảy cá, rồi dần mất đi lý trí......"

Cậu đứng dậy, khinh thường nhìn quái vật trên mặt đất, chậm rì rì nói: "Cuối cùng, bọn họ sẽ thực sự biến thành quái vật!"
Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng Truyện Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng Story Chương 96: Không Tên 96
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...