Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 72

253@-Edit: Qing Yun

Vợ chồng hai người Khương Xuyên và Liễu Doanh không ở cùng bố mẹ, mà mua một căn nhà có ba phòng ngủ một phòng khách ở trung tâm thành phố, trong nhà rất có không khí ấm áp của gia đình.

Vừa mở cửa đi vào, thứ đầu tiên bạn có thể cảm nhận được chính là sự sạch sẽ sáng sủa của phòng khách, tấm rèm cửa vàng nhạt, ánh mặt trời xuyên qua cửa chính mang ánh sáng ấm áp vào phòng, bó hoa tươi xinh đẹp cắm trong bình hoa hoa pha lê trong suốt.

Việt Khê nhìn cảnh tựa, tựa như có thể nhìn ra dáng vẻ tỉ mỉ của nữ chủ nhân của ngôi nhà khi đã trang hoàng cho từng ngóc ngách trong phòng, nhất định là một người tràn ngập tình yêu với cuộc sống, hơn nữa tính cách cũng vô cùng lãng mạn.

"...Ngôi nhà này, rất có hơi thở của gia đình." Hàn Húc nhìn quanh một vòng rồi mỉm cười đưa ra lời nhận xét.

Nghe vậy, sắc mặt Khương Xuyên có mấy phần hoảng hốt, anh quay đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới kinh ngạc phát hiện, không biết từ khi nào, căn nhà vốn lạnh băng nay đã trở nên ấm áp như thế, tốt đẹp như thế.

Trước kia Liễu Doanh không có tâm tư làm này đó, trong lòng cô không có mấy sở thích nho nhỏ thế này, đừng nói là tỉ mỉ trang hoàng cho ngôi nhà, cô thường xuyên đi công tác, đến về nhà cũng khó mà về được vài lần.

"Những cái này, đều là cô ấy làm.." Khương Xuyên cười khổ, anh dẫn hai người đi vào phòng, cô ấy trong miệng anh, Viên Khê và Hàn Húc đều hiểu rõ anh muốn nói đến ai.

"Doanh Doanh về nhà bố mẹ vợ, hôm nay hẳn là sẽ không trở về, tôi đưa hai người đi xem phòng ngủ của chúng tôi." Khương Duyên dẫn hai người vào phòng ngủ của anh và Liễu Doanh, sau đó dẫn đi xem khắp căn nhà.

Hai người nuôi một con rùa đen trong phòng khách, Việt Khê duỗi tay chọc chọc, khiến con rùa lật ngược cả cơ thể, tứ chi múa may loạn xạ trên không, nhưng mãi vẫn không lật trở lại được.

"Đây là Doanh Doanh nuôi, tên nó là Bát Quy... Thời gian trước cô ấy xem phim hoạt hình, sau đó la hét đòi nuôi một con." Trên mặt Khương Xuyên lộ ra vẻ bất đắc dĩ, chợt anh hít sâu một hơi, hỏi: "Việt tiểu thư, cô xem xong nhà rồi, vậy cô có thể nhìn ra gì không, vợ của tôi... Cô ấy có vấn đề gì không?"

Việt Khê lắc đầu, cô xoay người, ánh mắt lướt qua phòng khách một vòng rồi nói: "Trong nhà không có yêu khí, cũng không có quỷ khí... Nhìn qua, hết sức bình thường."

Nghe vậy, Khương Xuyên chần chờ hỏi: "Ý của cô là, vợ của tôi cũng không có vấn đề gì?"

"Không, chính là bởi vì quá bình thường mới có vẻ không bình thường." Việt Khê quay đầu nhìn anh, nói: "Thật ra vợ anh có vấn đề hay không, không phải chính anh là người rõ ràng nhất sao? Anh cần gì phải tự lừa mình dối người?"

Khương Xuyên sửng sốt, anh nhắm mắt lại, nói: "Cô nói đúng, tôi.. Tôi hiểu rõ hơn bất cứ ai. Vợ của tôi đã hoàn toàn biến thành người mà tôi không quen biết, tính cách, hành vi, tất cả đều nói cho tôi, người đang ở cạnh tôi bây giờ, hoàn toàn là một người khác. Thậm chí tôi còn không biết vợ mình rốt cuộc còn sống hay là đã..."

Đã chết!

Anh hít một hơi thật sâu, bình ổn lại cảm xúc đang dao động, nói: "Vậy hiện tại vợ tôi, rốt cuộc là thứ gì đây?"

Tưởng tượng đến một thứ không biết là người hay quỷ vẫn luôn ở bên cạnh mình, luôn làm người có cảm giác không rét mà run. Nhưng tâm trạng Khương Xuyên vô cùng mâu thuẫn, anh cảm thấy sợ hãi, khổ sở, càng cảm thấy phẫn nộ cùng căm hận, đủ loại cảm xúc luẩn quẩn trong lòng, khiến anh cảm thấy khó có thể hô hấp.

Việt Khê vươn tay, một chùm sáng dừng trên tay cô, cô nói: "Ở trong cuộc sống của con người, hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ sinh ra chút đen đủi. Mà trong phòng hai người, thật sự quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức không có chút tạp niệm nào. Khả năng rất lớn, vợ của anh thật sự bị thứ gì đó chiếm cơ thể, hoặc cũng có khả năng, bản thân cô ấy là do thứ khác biến thành. Tuy nhiên tình huống cụ thể thế nào còn cần nhìn thấy người mới biết được. Tôi thật sự có chút tò mò, thứ này rốt cuộc là gì."

*

Buổi tối, Liễu Doanh về nhà, không biết vì sao, hôm nay cô luôn có cảm giác hãi hùng khiếp vía, giống như có chuyện không tốt sắp xảy ra. Trong lòng cô có chút không yên tâm cho Khương Xuyên đang ở nhà, cho nên cô không ngủ lại nhà bố mẹ mà về nhà của cô và Khương Xuyên.

Chờ về đến nhà, nhìn thấy Khương Xuyên đang ngồi ở trong phòng khách, lúc này cô mới có thể nhẹ nhàng thở ra, vừa đổi giày vừa nói: "Hôm nay mí mắt phải của em luôn nháy, không phải có câu trái vui phải dữ sao, em cứ cảm thấy xảy ra chuyện gì không tốt.. Em còn tưởng rằng anh xảy ra chuyện gì."

Khương Xuyên quay đầu qua, ở dưới ánh đèn, vẻ mặt anh có phần quái dị, chỉ là Liễu Doanh căn bản không chú ý tới điểm này.

"Làm sao vậy? Sao anh không nói lời nào?" Liễu Doanh đi tới, cảm thấy có chút kỳ quái, không khỏi mở miệng hỏi.

Khương Xuyên nhìn cô chăm chú, như là muốn nhìn thấu thứ đang trốn dưới lớp da này, nhìn xem rốt cuộc nó là thứ gì. Khuôn mặt quen thuộc này, hiện tại lại như có vài phần xa lạ.


Bị ánh mắt anh làm cho có chút không thoải mái, Liễu Doanh hỏi: "Sao anh lại nhìn em như vậy?"

Khương Xuyên rốt cuộc cũng mở miệng: "Rốt cuộc cô là thứ gì?"

Vẻ mặt Liễu Doanh lộ ra vài phần khó hiểu, cô nói: "Anh đang nói gì vậy? Anh bị bệnh sao?"

Cô duỗi tay chạm vào trán anh, muốn xem có phải anh bị phát sốt không, đều bắt đầu nói mê sảng rồi.

"Vù!"

Năm tia sáng bắn nhanh tới, Liễu Doanh trừng lớn đôi mắt, tránh đi theo bản năng.

Năm lá hoàng phù bay qua bên người cô, trực tiếp dán ở bốn vách tường, ở giữa tạo thành ngôi sao năm cánh, mà Liêu Doanh đang đứng chính giữa ngôi sao này.

"Đây là cái gì?" Liễu Doanh hoảng sợ, cô duỗi tay đụng vào tia sáng bên cạnh, ngón tay vừa đụng phải, lập tức cảm nhận được nóng rát, trên tay xuất hiện dấu vết bị bỏng.

Việt Khê và Hàn Húc đi ra từ căn phòng bên cạnh, Việt Khê kỳ quái nói: "Không phải người, cũng không phải quỷ, càng không phải yêu... Tôi chưa từng gặp thứ nào như thế này cả."

"Các người là ai?" Liễu Doanh hỏi, lại quay đầu nhìn Khương Xuyên, "Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Khương Xuyên, anh muốn làm gì?"

"Lời này phải để tôi hỏi mới đúng!" Khương Xuyên nhìn cô với ánh mắt lạnh băng, anh hỏi: "Cô là thứ gì, vì sao lại biết thành dáng vẻ của vợ tôi đến mê hoặc tôi? Rốt cuộc cô có mục đích gì? Vợ của tôi đâu? Cô đã làm gì cô ấy?"

Khương Xuyên càng hỏi càng sốt ruột, cả người đều có chút táo bạo.

Vẻ mặt Liễu Doanh đầy khó hiểu, cô nói: "Em chính là vợ của anh mà, em là Liễu Doanh, rốt cuộc anh đang nói cái gì?"

"Cô đừng lừa tôi!" Khương Xuyên lớn tiếng, anh lắc đầu cười khổ, mắt rưng rưng, anh nói: "Vợ của tôi, cô ấy không phải người như thế này... Cô ấy không ghét máy sấy, rất yêu thích công việc, quan trọng là, cô ấy không thích tôi..."

Liễu Doanh sửng sốt, vô số ý nghĩ xuất hiện trong đầu, trên mặt lại trống rỗng không có cảm xúc, hỏi: "Em không phải Liễu Doanh.. Vậy em là ai?"

"Làm sao tôi biết cô là ai?" Vẻ mặt Khương Xuyên hiện lên sự bi thống, anh hỏi: "Cô đã đưa vợ tôi đi đâu rồi? Cô trả lại cô ấy cho tôi đi."

Liễu Doanh nhìn anh, đột nhiên rơi nước mắt, cô nói: "Không phải, em chính là Liễu Doanh, em là vợ của anh mà! Em thích anh..."

"Nhưng mà tôi không thích cô!" Khương Xuyên hít một hơi thật sâu, anh nhìn về phía Việt Khê, hỏi cô: "Việt tiểu thư, có thể nhìn ra cô ấy là thứ gì không?"

Việt Khê lắc đầu, nói: "Không giống quỷ, cũng không phải yêu quái, tôi chưa từng gặp thứ nào như vậy, nhưng mà, không phải người là được."

"Vậy vợ của tôi... Vợ của tôi, còn sống sao?" Ngữ khí của anh có phần gian nan, mở lời vô cùng khó khăn.

Việt Khê đi đến bên cạnh "Liễu Doanh", cô duỗi tay chạm đến da thịt trên người cô ấy, da thịt dưới tay giống như người sống, ấm áp mịn màng, thậm chí vẫn còn duy trì sự co dãn. Tuy nhiên nếu cẩn thận xem lại thì có thể phát hiện cơ thể này tràn ngập hơi thở chết chóc, vốn đã hỏng cả rồi.

Việt Khê lắc lắc đầu, cô nhìn Khương Xuyên với ánh mắt xin lỗi, nói: "Khả năng vợ của anh đã..."

Phần còn lại cô không nói nữa, nhưng cũng đủ để Khương Xuyên hiểu ý cô.

Đại khái là đã chuẩn bị tốt tâm lý, hiện giờ nhận được tin tức này, trong lòng anh cũng chỉ cảm thấy vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến quỷ dị.

"Là cô hại chết Doanh Doanh sao?" Anh hỏi.



"Vậy cô rốt cuộc là thứ gì? Vì sao cô lại biến thành vợ tôi? Vì sao cô sẽ đứng ở chỗ này?" Khương Xuyên ảm đạm hỏi.

"Liễu Doanh" trầm mặc, không biết nên nói cái gì, cô có thể nói chính cô cũng hoàn toàn không biết gì được không.

Việt Khê suy nghĩ rồi nói: "Cơ thể này đã sớm chết, cho nên cô thích ăn thịt, thịt càng sống thì càng thích, chính xác hơn nữa là cô muốn dựa vào cái này mới có thể duy trì được sức sống của cơ thể để nó không bị hư thối. Tuy nhiên, đây là trị ngọn chứ không trị được gốc, thân thể này đã bắt đầu hư thối từ bên trong. Dù cô ăn nhiều thịt hơn cũng không thể đi ngược lại với tự nhiên, làm nó luôn giữ ở trạng thái sống."

Cô duỗi tay vuốt đến ngực "Liễu Doanh", đương nhiên, ở ngực cô ấy không có nhịp đập của tim, Việt Khê nói: "Xem đi, ngay cả tim đập cũng không có, cơ thể này đã sớm chết rồi."

"Liễu Doanh" duỗi tay xoa ngực mình, kỳ thật cô đã sớm phát hiện chuyện này, chỉ là cô vẫn luôn đang lừa mình dối người mà thôi.

Việt Khê hỏi: "Anh Khương, hiện tại phải làm gì đây? Anh muốn giết nó sao?"

"Liễu Doanh" quay đầu nhìn về phía Khương Xuyên, Khương Xuyên sửng sốt, anh nói: "Tôi... Tôi không biết."

Anh liếc nhìn đối phương, ánh mắt có chút chán ghét, sắc mặt lại đầy phức tạp: "Nếu cô ta giết vợ tôi, như vậy đương nhiên phải giết cô ta, báo thù cho vợ tôi."

Nghe vậy, "Liễu Doanh" chỉ cảm thấy trong lòng rét lạnh, rõ ràng trong nhà đều mở điều hòa, cô lại cảm thấy mình lạnh đến phát run, không nhịn được rùng mình một cái. Đồng thời, trong lòng cô cũng tràn ngập sợ hãi, sợ hãi chính mình thật sự giết Liễu Doanh.

Nhưng mà, cô hoàn toàn không nghĩ ra, ở trong trí nhớ của cô, cô chính là Liễu Doanh, cô thậm chí có thể nói ra chuyện trước kia mình trải qua, trong lòng cô vẫn luôn cho rằng như vậy. Chính là, hiện tại nhớ lại, những ký ức vốn rõ ràng như mới xảy ra, lúc này lại như bị cách bởi tầng sương mù, có cảm giác không chân thật. Thật giống như, giống như cô đứng ở góc độ người xem đi nhìn nó.

Nghĩ vậy, trong lòng "Liễu Doanh" càng rét lạnh.

Việt Khê cũng không biết nên xử lý "Liễu Doanh" như thế nào, chủ yếu là hơi thở của đối phương quá sạch sẽ, không giống như đã từng giết người, cô bèn nói với Khương Xuyên: "Nhìn thế này thì có vẻ vợ anh không phải do cô ấy giết. Thứ như quỷ mị, nếu trên tay đã dính mạng người thì hơi thở nhất định sẽ thay đổi."

Nghe vậy, Khương Xuyên không khỏi thở ra một hơi, anh không cách nào hình dung được cảm thụ của mình. Từ khi bắt đầu hoài nghi người bên gối không phải vợ mình, cảm giác phản bội vợ khiến anh hằng đêm khó ngủ.

Anh không cách nào phủ nhận, chính mình thế mà động tâm với thứ không biết là yêu ma quỷ quái gì. Mà càng hơn thế, thứ khiến anh cảm thấy chán ghét hơn chính là, anh còn ghét bản thân mình hơn "Liễu Doanh" trước mắt này.

"...Vợ của tôi, chết như thế nào? Chết khi nào?" Anh lẩm bẩm tự hỏi, nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn xảy ra một năm trước, anh còn nhớ lời bác sĩ nói lúc ấy.

"Bị thương nghiêm trọng như vậy, theo lý mà nói hẳn là cả mạng sống cũng không còn, không nghĩ tới bà Khương thế mà có thể sống sót, thật đúng là kỳ tích!"

Có lẽ, Liễu Doanh thật sự đã chết lúc ấy, khi đó, trong thân thể cô đã xuất hiện thứ không biết rõ là gì.

"Như vậy, Việt tiểu thư, cô có thể làm nó rời khỏi cơ thể vợ tôi không? Tôi không biết có thứ quỷ quái không biết rõ nguồn gốc chiếm lấy cơ thể vợ tôi, thậm chí là dùng gương mặt cô ấy để tồn tại ở thế giới này. Liễu Doanh cũng chỉ là Liễu Doanh mà thôi, trên đời này, chỉ có một Liễu Doanh, đó chính là vợ của tôi." Khương Xuyên mở miệng nói.

Việt Khê gật đầu nói: "Đương nhiên là có cách, chỉ là tôi phải chuẩn bị ít đồ, còn phải tra tư liệu, nhìn xem rốt cuộc nó là thì thứ. Buổi tối hôm nay, cứ như vậy đi."

"Nếu có việc, anh Khương cứ gọi điện cho tôi là được. Đúng rồi, cơ thể này cần tiếp tục giữ trạng thái thế này, nó phải không ngừng ăn thịt, thậm chí thịt càng sống càng tốt. À, thật ra anh có thể dùng máy thay thế, như là máu gà máu vịt gì đó, bình thường có thể cho nó uống máu linh tinh cũng được."

Khương Xuyên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Chờ khi bọn Việt Khê đã rời đi, anh nhìn "Liễu Doanh" bị nhốt trong ngôi sao năm cánh, bèn xoay người đi vào phòng lấy chăn đệm ra, nói: "Tôi không biết cô là gì, Việt tiểu thư nói, cô chưa từng giết người, tôi tạm thời tin tưởng cô... Nhưng mà, tôi hy vọng cô có thể rời khỏi cơ thể vợ tôi, cô không phải cô ấy, cũng vĩnh viễn không phải cô ấy."

*

Việt Khê và Hàn Húc trở về, vừa về đến nhà, cô lập tức chui vào thư phòng, lật xem vô số sách, cuối cùng đến hơn nửa đêm cô đã tìm được đáp án mình muốn tìm.

"Mị! Đây là sinh vật tồn tại bên trong rừng rậm, chúng nó tồn tại không có hình dạng nhất định, trời sinh đất dưỡng, có thể chui vào bên trong cơ thể người chết, cũng có thể dễ dàng biến thành con người... Sinh vật như Mị này, một khi biến thành người sẽ hao hết sinh lực của bản thân, dần dần khô héo, cuối cùng tiêu tán khỏi thế gian."


Xem xong ghi chép, Việt Khê nói: "Thì ra là Mị, thứ này quả thật không phải không phải người, cũng không phải quỷ, càng không phải yêu...... Nói đúng ra, nó càng giống tinh linh mà mọi người hay nói hơn, chỉ là nó có điểm không giống tinh linh, chúng nó không có hình thể."

Đúng là bởi vì không có hình thể, cho nên chúng mới có thể chiếm cứ cơ thể con người dễ như trở bàn tay. Nhưng mà như vậy cũng làm sinh mệnh chúng giảm đi.

Từ xưa đến nay, có vô số Mị như thiêu thân lao đầu vào lửa, biến thành con người, sau đó bị chết đi, không còn lưu lại bất cứ dấu vết gì trên thế gian.

"Nếu đã tra được, vậy thì sư phụ, cô nên đi ngủ đi, bây giờ không còn sớm nữa rồi!" Hàn Húc đứng một bên lấy đi quyển sách trên tay cô, đẩy cô một cái, làm cô nhanh nhanh đi ngủ.

Việt Khê a một tiếng, nói: "Sao cậu vẫn còn ở đây? Cậu không về nhà sao?"

Hàn Húc: "..."

Tôi vẫn luôn ở đây chưa từng rời đi!

"Tôi gọi điện thoại về nhà rồi, hôm nay ngủ lại đây." Cậu lãnh đạm nói.

Việt Khê bừng tỉnh, "Như vậy sao."

Đây cũng không phải lần đầu tiên Hàn Húc ngủ lại nhà Việt Khê, quen cửa quen nẻo đi vào phòng cho khách, chờ khi cậu nằm lên giường, người giấy nhỏ giọng nói: "Tôi đóng cửa cho cậu nha."

Hàn Húc cười nói: "Vậy phiền toái mày."

"Không khách khí nha." Người giấy nhỏ nói, duỗi tay đóng cửa lại, phòng khách lập tức rơi vào bóng tối.

Hàn Húc không khỏi cười một tiếng, mấy người giấy nhỏ trong nhà Việt Khê giống y Việt Khê, như là ăn Khả Ái Đa (kem Cornetto) để lớn lên, đáng yêu không chịu được.

*

Ngày thứ hai, Khương Xuyên phát hiện cơ thể "Liễu Doanh" đã xảy ra thay đổi, đôi con ngươi vốn đen nhánh giờ đây đã chuyển thành màu đỏ, giống như nhiễm máu tươi, ngay cả đồng tử cũng như của dã thú. Mà trên đôi má trắng nõn của cô cũng hiện lên hoa van màu đỏ yêu dã.

Dáng vẻ như vậy, hoàn toàn không giống con người.

Khương Xuyên trầm mặc nhìn cô, anh đặt bữa sáng đã chuẩn bị lên mặt đất, thấp giọng nói: "Tôi đi làm, cô ở yên chỗ này. Đến buổi chiều, buổi chiều Việt tiểu thư sẽ tới, cô..."

Anh muốn nói gì, nhưng khi há miệng cũng chỉ thở dốc chứ không nói gì.

Mở cửa đi ra ngoài, giây phút khi đóng cửa lại, anh nghe thấy người trong phòng nói một câu: "Trở về sớm một chút nha..."

Một khắc kia, anh đột nhiên cảm thấy rất khổ sở, chính anh cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc mình khổ sở vì điều gì.

Hai ngày nay, anh gần như không ngủ chút nào, đến bệnh viện, những người khác nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của anh, còn cả quầng thâm mắt thật dày thì đều bị dọa rồi: "Anh đây là mấy ngày không ngủ rồi? Qủa thực là liều mạng làm việc mà."

Rót một ly cà phê đắng, Khương Xuyên cười khổ nói: "Gần đây gặp chút chuyện nên không ngủ tốt."

Đồng nghiệp nói: "Nếu không thì anh xin nghỉ đi, trở về ngủ một giấc thật ngon... Anh như thế này, cũng không dám để anh vào phòng phẫu thuật nữa."

Khương Xuyên nói: "Tôi cũng tính như vậy, tôi tưởng xin nghỉ một thời gian, mấy năm này cũng chưa từng xin nghỉ, tích cóp lâu rồi, hẳn là có thể xin được mấy ngày nghỉ."

Đồng nghiệp giơ ngón tay cái với anh, phải biết rằng, Khương Xuyên đã làm việc ở bệnh viện bảy tám năm, nhưng số lần nghỉ phép có thể đếm trong một bàn tay, là bác sĩ có tiếng chuyên nghiệp.

Nói chuyện với đồng nghiệp xong, Khương Xuyên muốn xin nghỉ một tuần, anh nghĩ một tuần có lẽ cũng đủ cho anh xử lý những chuyện này.

Ra khỏi bệnh viện, ánh mặt trời dừng trên người, vô cùng chói mắt, làm anh không khỏi nheo mắt lại theo bản năng. Ở dưới ánh nắng, có một vật phản xạ ánh mặt trời lao thẳng về phía anh.

"Đi chết đi!" Một người đàn ông có bộ mặt dữ tợn cầm dao lao tới, đâm thẳng đến bụng anh.

"Phụ!"

Một tiếng lưỡi dao đâm vào cơ thể người vang lên, Khương Xuyên mở to mắt, nhìn người không nên xuất hiện ở nơi, môi run lên.

Trong mắt "Liễu Doanh" hiện lên sự tà nhẫn, cô duỗi tay rút dao đang đâm vào bụng mình ra, lại trở tay vung một cái, một tia máu từ cổ người đàn ông kia bắn ra, người đàn ông kia chưa kịp hồi thần đã trực tiếp trợn mắt ngã xuống đất.

Cơ thể "Liễu Doanh" cũng mềm nhũn rồi ngã xuống, Khương Xuyên lập tức duỗi tay ôm lấy cô, kinh hoàng thất thố kêu lên: "Doanh Doanh, Doanh Doanh......" Anh hoàn toàn không biết, vì sao "Liễu Doanh" lại xuất hiện ở chỗ này.

Trên mặt "Liễu Doanh" không có một chút máu, cô nhìn Khương Xuyên, duỗi tay nắm lấy áo anh rồi nói: "Em, em vừa mới nhớ ra, thì ra em thật sự không phải Liễu Doanh... Em thậm chí còn không được coi là người."

Cô chỉ là một con Mị, tồn tại với núi rừng. Mị không có thể hình thẻ, thậm chí đến tình cảm cũng không có.

"Nhưng mà, em không giết Liễu Doanh, cô ấy, cô ấy ngã xuống từ trên núi, lúc em phát hiện ra cô ấy, cô ấy đã chết rồi... Cho nên anh đừng giận em, đừng chán ghét em."

Khi đó cô còn không biết cái gì, chỉ là bất tri bất giác tiến vào cơ thể Liễu Doanh. Sau đó, chờ cô tỉnh lại lần nữa, cô tiếp nhận ký ức của Liễu Doanh, rồi thật sự cho rằng mình chính là Liễu Doanh.

Khương Xuyên lắc đầu: "Em đừng nói nữa, đừng nói nữa.... Anh mang em đi tìm bác sĩ!"

Liễu Doanh lắc đầu, nói: "Không cần, không có cách nào cả. Dù không có chuyện này, em cũng không sống được bao lâu nữa... Khương Xuyên, anh có thể đặt cho em một cái tên không?"

Khương Xuyên sửng sốt, anh nhìn ánh mặt trời rơi vào đáy mắt Liễu Doanh, bên trong như phát ra ánh sáng, anh nói: "Hạ Hoa... Sinh như hạ hoa chi sáng lạn, Hạ Hoa được không?"

"Hạ Hoa.... Tên thật quê, như mà em rất thích."

Cô là Mị, Mị không có tên, như mà hiện tại, cô đã có tên của chính mình.

Chỉ cần anh lấy, em đều thích.

Cô hơi nâng cơ thể lên, nhẹ giọng nói: "Anh cúi đầu thấp xuống một chút, em muốn nói với anh một câu."

Khương Xuyên cúi đầu, cô há mồm, đột nhiên cắn mạnh lên cổ anh một cái, tận đến khi nếm được hương vị máu tươi.

Cô cười, trên môi dính máu, có cảm bi thiết muôn phần.

"Cái này, anh sẽ không bao giờ quên được em.."

Sau khi Mị chết đi, mọi dấu vết từng tồn tại trên thế gian cũng đều tan biến, nhưng sao cô có thể cam tâm đây? Cô muốn dù Khương Xuyên không yêu cô, thì cả đời này, anh vẫn nhớ rõ cô.

"Ánh mặt trời thật tốt.." Cô híp mắt, nhìn mặt trời trên đầu, chậm rãi khép đôi mắt lại, cuối cùng, cô gần như thều thào nói nói: "Khương Xuyên, em rất thích anh..."

Người khác không thể nào thấy được ánh sáng tản ra không trung, giống như là ánh sáng đom đóm, đó là dáng sẽ khi Mị chết đi, nó sẽ tan vào thiên nhiên, không lưu lại chút dấu vết nào.

Khương Xuyên chớp chớp mắt, anh duỗi tay ôm chặt người vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Anh cũng thích em."

Chỉ là những lời này, cô vĩnh viễn không nghe được.
Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng Truyện Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng Story Chương 72
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...