Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 68

291@-Editor: Heo Lười

Beta: Qing Yun

Tuy qua lời kể của Thẩm Niệm Y, ông Thẩm biết trước cô gái đã giúp con mình vẫn còn nhỏ, nhưng chờ đến khi nhìn thấy người thật thì ông vẫn không khỏi kinh ngạc, trên gương mặt của cô gái này vẫn còn nét trẻ con rất nhiều, nhưng khí chất trầm ổn, không bộp chộp không nôn nóng, trầm tĩnh mà ổn trọng.

Tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng trên gương mặt của ông Thẩm lại không có để lộ ra điều gì, thái độ nhiệt nhiệt tình lại không tạo cho người khác cảm giác khó chịu, ba người đi vào trong phòng khách.

"Tôi có nghe Niệm Y nói về Việt tiểu thư, nếu không phải Việt tiểu thư tặng cho con bé lá bùa kia, thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì." Ông Thẩm thở dài, trong mắt cũng lộ ra vẻ buồn rầu, ông nhìn Việt Khê, nghiêm túc nói: "Tôi biết Việt tiểu thư là người có bản lĩnh cao cường, hy vọng cô có thể giúp đỡ. Đương nhiên về vấn đề thù lao, cô yên tâm tôi nhất định sẽ không bạc đãi Việt tiểu thư."

Việt Khê nhìn về phía Thẩm Niệm Y, đối phương hào phóng nở nụ cười với cô, nụ cười vô cùng tươi và xinh đẹp, cho dù sắc mặt có chút tái nhợt, bên trên còn có một tầng tử khí, nhưng cũng có thể nhìn ra được ngũ quan của cô vô cùng xinh đẹp.

Ngồi xuống sô pha, Việt Khê mở miệng nói: "Trước tiên kể hết mọi việc đã xảy ra đã."

Nụ cười trên gương mặt của Thẩm Niệm Y phai nhạt dần: "Tuần trước tôi gặp tai nạn xe, sau đó liền bắt đầu nằm mơ, đầu tiên là mơ thấy một đội ngũ đón dâu, rồi thấy tân nương bên trong kiệu lại chính là tôi!"

Nói rồi, cô không khỏi rùng mình một cái. Cảnh tượng kia, cho đến bây giờ đều hiện lên rất rõ ràng trong đầu, làm cho cô khi nhớ đến lại không nhịn được hoảng sợ.

"Kể từ đó, hầu như đêm nào tôi cũng mơ thấy có người gọi tôi lên kiệu, nói là đã tới giờ lành, mời tân nương lên kiệu....Hơn nữa không chỉ là nằm mơ, ngay cả ở ngoài hiện thực, tôi cũng thấy đội ngũ đón dâu đó, nhưng mà đó là hình nộm bằng giấy."

Việt Khê hỏi: "Cô còn nhớ cảnh tưởng bên trong giấc mơ đó không? Con người, hay địa điểm nào đó."

Thẩm Niệm Y cẩn thận ngồi nhớ lại một chút, nói: "Địa điểm chính là ở ngoài cửa nhà của tôi, nhưng mà theo thời gian, bên trong giấc mơ của tôi cũng thay đổi theo, lúc vừa mới bắt đầu chính là ở bên ngoài cửa nhà, về sau là chính bản thân tôi ở bên trong kiệu, mặc một bộ đồ cưới đỏ rực..."

"Âm hôn!"

Việt Khê không chút suy nghĩ nói ra hai từ này, cô nói: "Dựa theo những gì cô nói trong giấc mơ, xem ra sự việc hiện tại đã phát triển tới bước cô lên kiệu hoa rồi, nếu như không có ai ngăn cản, nói không chừng cô sẽ được nâng đến bên trong nhà trai, chờ sau khi bái đường thành thân xong, đến lúc đó quả thật không có cách nào trở về được nữa."

"Âm hôn?" Thẩm Niệm Y nghi hoặc.

Việt Khê giải thích: "Âm hôn chính là người chết kết hôn với người còn sống, nói theo cách dễ hiểu hơn chính là, có một con quỷ để ý đến cô, muốn ép buộc cô gả cho nó. Nếu như việc này thành công, cô sẽ lập tức trở thành một nửa người âm, sẽ bị cột chặt bên người con quỷ đó cả đời."

Nghe vậy, khoé môi Thẩm Niệm Y giật giật, giọng nói có một chút hài hước nói: "Có một con quỷ coi trọng tôi.....Có phải tôi nên cảm thấy vui vẻ không? Mị lực của tôi có thể làm cho con quỷ đó mê đắm đến vậy sao?"

Việt Khê suy nghĩ một chút, nhíu mày nói: "Cái này cũng không đúng, từ xưa đến nay nếu muốn kết thân với nhau thì hai nhà phải có mối quan hệ tốt, cho dù là muốn kết âm hôn thì cũng phải làm theo trình tự. Thậm chí bởi vì người này đã chết nên điều kiện còn khắc nghiệt hơn bình thường rất nhiều, không có tam thư lục lễ (1), nhưng ít nhất vẫn phải có bát tự (2). Dựa theo cách nói của Thẩm tiểu thư thì đối phương là ai các người cũng không biết được, càng đừng nói là cho đối phương bát tự sinh thần....Thẩm tiểu thư, cô cẩn thận nhớ lại, cô có từng nói bát tự của mình cho ai không?"

Nghe vậy, Thẩm Niệm Y liền cố gắng nhớ lại, vẫn một mực chắc chắn rằng: "Hoàn toàn không có khả năng, tôi không có khả năng nói cho người khác biết được bát tự sinh thần gì đó."

"....Bởi vì ngay cả chính bản thân của tôi còn không biết được bát tự sinh thần của mình là cái gì, hiện là thế kỷ 21 rồi, từ trước đến nay nhà tôi không mê tín dị đoan." Chính là ai mà biết chuyện này lại sảy ra, bọn họ không muốn mê tín cũng không được.

Việt Khê chú ý đến vẻ mặt của bà Thẩm có chút không đúng, hỏi: "Bà Thẩm, có phải bà nhớ tới cái gì rồi không?"

Có thể là nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt của bà Thẩm có chút khó coi, bà nổi giận đùng đùng nói: "Thật tốt mà, khẳng định là dì Nguỵ của con ở phía sau làm trò quỷ rồi. Chính ba tháng trước, dì Nguỵ của con tới nói với mẹ, muốn giới thiệu cho con một người bạn trai, nói rằng bối cảnh gia đình đối phương rất lớn, có con trai chưa kết hôn, muốn tìm người môn đăng hộ đối, còn lúc chọn con dâu, muốn xem trước bát tự gì đó, mẹ bèn đem bát tự của con cho bà ta xem, cuối cùng bà ta đưa trả lại cho mẹ một tấm thiệp màu đỏ, nói là bên đối phương cho chúng ta, nhưng mà khi mẹ mở ra thì trong đó không viết cái gì hết....."

Nói rồi, bà Thẩm vội vã đưa tay mở ngăn kéo phía dưới bàn trà ra, từ bên trong lấy ra một tấm thiệp màu đỏ, bà nói: "Đây, chính là cái này..... A? Sao bây giờ lại có chữ viết?"

Việt Khê nhìn tấm thiếp vừa mới nhận được, thì chỉ thấy bên ngoài của tấm thiệp viết trên đó hai chữ màu vàng: "Hôn thư!"

"Đúng thật là như vậy!" Việt Khê nhìn thoáng qua, nói: "Việc cần thiết để kết âm hôn đó chính là bát tự của hai bên, sau đó chính là hôn thư..... Đem hôn thư cùng bát tự sinh thần đốt trước mộ của nhà trai, thì mối hôn sự này được tính là thành."

Nghe vậy, bà Thẩm lập tức nổi giận, nước mắt mau chóng rơi xuống, rõ ràng lúc bà nhận được tấm thiệp này, bên trên một chữ cũng không có, bà sốt ruột hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao đây? Đều là do tôi, không có chuyện đi vì sao lại đi nhận tấm thiệp đó chứ?"

Sắc mặt của Thẩm Niệm Y vô cùng tái nhợt, cho dù là ai đi chăng nữa, khi nghe mình bị ép kết hôn với một con quỷ cũng đều không có vui vẻ gì, chỉ là khi thấy mẹ của mình tự trách bản thân mình như vậy, cô cũng không biết nói gì hơn, chỉ biết khuyên nhủ bà: "Mẹ, mẹ đừng tự trách mình như vậy, làm sao có thể trách mẹ được chứ? Ai biết còn có những người mê tín dị đoan, lại còn đi nhiều vòng như vậy."

Hàn Húc mở ra hôn thư, chỉ thấy bên trong dùng mực màu đen viết một dòng.

"Nay Bành gia Bành Duệ Chi cùng Thẩm gia Thẩm Niệm Y ở bên nhau gắn bó suốt đời...."


"Không đúng...." Việt Khê suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Ở trong hôn thư, bát tự sinh thần đã có đủ, như vậy đối phương có thể kết hôn cùng Thẩm tiểu thư ngay lập tức, vì sao hiện tại còn muốn hao tổn tâm trí lớn như vậy, cho người giấy đến đón dâu? Thậm chí đối phương còn muốn mạng của Thẩm tiểu thư, cái này không phải là kiểu đã chắc chắn sẽ kết hôn thành công. Cái hôn thư này, còn có bát tự sinh thần của hai người, bên trong khẳng định là có vấn đề."

Nghe vậy, mắt bà Thẩm giật giật, hai mắt bà sáng ngời, nghĩ tới cái gì, vội vàng nói: "Bát tự sinh thần, là bát tự sinh thần có vấn đề!"

Những người khác quay đầu lại nhìn bà.

Trên gương mặt của bà Thẩm lộ ra vẻ ngượng ngùng, nói: "Mẹ có thể nhớ được sinh nhật của con đã là tốt lắm rồi, lại nói đã trôi qua hai mươi bốn năm, ai còn nhớ rõ được con được sinh ra vào thời gian nào, chỉ nhớ rõ là buổi tối.....Còn có cái gì mà bát tự sinh thần, mẹ cũng không hiểu gì, vì vậy mẹ liền đoán một chút, nói thời gian đại khái, hẳn là cũng không nhiều cho lắm đi."

Ngữ khí của bà có vài phần không chắc chắn.

Bà Thẩm là học ở nước ngoài trở về, từ trước đến nay bà đều tin vào khoa học, biết chỉ có khoa học kỹ thuật mới có thể thúc đẩy phát triển xã hội, cái gì mà bát tự sinh thần, cái gì mà thiên can địa chi, bà ở đâu mà biết được những thứ này. Ngay cả thời gian sinh của Thẩm Niệm Y, bà cũng có nhớ được ngày tháng năm, còn có lúc sinh là vào buổi tối, còn thời gian cụ thể thì sớm quên mất tiêu rồi.

Bà cũng không có ngờ tới, trời xui đất khiến lại có thể cứu con bà một mạng.

Việt Khê nghe được liền dở khóc dở cười, cô nói: "Cho dù là kém một chút, nhưng mà như vậy cũng là khác nhau một trời một đất.

Bát tự sinh thần, chính là ngày tháng của một người khi mới sinh ra. Trong một năm có tổng cộng bốn trụ là cột mốc chính, một cột mốc có hai chữ. Tám chữ đó kết hợp lại, vì thế nó mới được gọi lại là bát tự sinh thần.

"Nhưng vì chính bà Thẩm cũng không nắm được rõ ràng, bằng không chỉ sợ lúc này Thẩm tiểu thư không xong rồi. Khó trách đối phương lại cho người giấy đến đón người, đây chắc là không còn cách nào mới phải làm như vậy, có thể là sau khi đốt hôn thư và bát tự sinh thần, thì lại phát hiện hôn sự không thành công, nên chỉ đành làm thế này."

Việt Khê nói: "Nhưng cho dù không có bát tự sinh thần, nhưng lại có hôn thư, cho nên Thẩm tiểu thư cũng xem như là một nửa người của Bành gia, cho nên những người giấy đó mới có thể đưa cô kéo lên kiệu. Mà Bành gia này, Thẩm tiểu thư các người có ấn tượng gì không?"

"Bành gia....." Ông Thẩm cẩn thận nhớ lại, cả thành phố A này lớn như vậy, người họ Bành không biết có bao nhiêu người. Nhưng mà lại làm mấy chuyện quỷ quái như vậy, lại không có mấy nhà, cho nên rất nhanh trong đầu ông liền hiện lên một người.

"Chẳng lẽ, là Bành Lập Thành của Bành gia?" Ông có chút không chắc chắn.

"Bành Duệ Chi con thứ ba Bành gia, Thẩm tiên sinh có biết không?" Việt Khê lại hỏi.

"Bành Duệ Chi.... Tôi nhớ rõ, quả thật Bành gia có ba người con trai." Ông cẩn thận nhớ lại, lắc đầu nói: "Thẩm gia chúng tôi với Bành gia cũng không có hợp tác làm ăn gì với nhau, thực sự tôi cũng không rõ lắm."

Nói rồi, ông còn tự mình gọi điện thoại cho người khác hỏi thăm thử, chỉ sợ đổ oan cho người khác, đến cuối cùng nhận được đáp án, con trai thứ ba của Bành gia gọi là Bành Duệ Chi.

Cả mặt của ông Thẩm ngay lập tức đều đen lại, nổi giận đùng đùng nói: "Được lắm, Bành gia được lắm, từ trước đến nay Thẩm gia chúng ta cùng Bành gia nước sông không phạm nước giếng, bọn họ lại dám ra tay độc ác như thế với con gái của tôi!"

Chỉ là hiện tại cũng không phải là lúc tức giận, ông Thẩm nhìn về phía mấy người Việt Khê, hỏi: "Việt tiểu thư, các người có cách nào giải quyết chuyện này hay không?"

Việt Khê gật đầu nói: "Hiện giờ âm hôn chưa thành công, mọi thứ đều còn có thể cứu. Hiện tại, tôi chỉ sợ đối phương sẽ áp dụng phương pháp đơn giản nhất, trực tiếp muốn mạng của Thẩm tiểu thư.... Thẩm tiểu thư đã chết, vậy thì bọn họ đều là quỷ, có bát tự sinh thần hay không, thì không còn quan trọng nữa."

Giọng nói của cô bình tĩnh, nhưng mà ý tứ bên trong lời nói của cô lại làm cho Thẩm Niệm Y toát hết mồ hôi lạnh.

Đối với cô mà nói, chuyện này quả thật là tai bay vạ gió.

*

Thẩm gia ở thành phố A vẫn có chút thế lực, ông Thẩm gọi điện thoại cho cấp dưới của mình đi thăm dò, đối phương rất nhanh truyền đến tin tức.

"Con trai thứ ba của Bành gia Bành Duệ Chi, năm tháng trước đã chết....Lúc chết mới hai mươi tám tuổi, nghe người ta nói, người nhà họ Bành vẫn luôn tìm người kết âm hôn với đứa con trai thứ ba đã chết, nói là sợ con trai Bành Duệ Chi sau khi chết cô độc, một mình cô đơn."

Việt Khê nói: "Thời xưa có một cách nói khác, nói rằng nếu người chết đi còn chưa thành gia lập thất, quỷ hồn của kẻ đó sẽ quậy phá ở nhà, cho nên người nhà của người chết sẽ nghĩ cách làm cho người chết một hôn lễ. Nhưng mà, người được chọn không phải là người sống, mà là người chết..... Nhưng hiện tại rất rõ ràng, Bành gia là muốn kết âm hôn cùng người sống, có thể nói thật sự độc ác."

Kết âm hôn cùng người sống, vậy sẽ không xem người này như là người còn sống, sự sống bị vây giữa âm và dương, thì sẽ còn đẩy nhanh tốc độ mất mạng hơn.

Bởi vì lá bùa kia đã nhiều lần cứu giúp Thẩm Niệm Y qua mấy lần nguy hiểm, thế nên hiệu lực đã giảm đi rất nhiều. Vì vậy Việt Khê cho cô ấy lại một lá bùa mới nữa.

Hàn Húc ở một bên tươi cười dịu dàng nói: "Bùa trung phẩm, một lá hai mươi vạn!"

Khuôn mặt của cậu trong rất đẹp trai, nhưng khi câu nói nói ra khỏi miệng cậu, quả thật đầy mùi tiền. Nhưng mà thật ra Thẩm Niệm Y lại thích thái độ này của bọn họ. Nếu đối phương không cần tiền, cô mới phải lo lắng, có phải bọn họ còn có ý đồ khác hay không.


"Vậy vì sao Bành Duệ Chi sao lại để ý đến tôi chứ? Chẳng lẽ anh ta không biết tôi theo chủ nghĩa độc thân không kết hôn sao? Cái gì mà Bành gia cơ trí thông minh chứ, tôi thấy rõ ràng là Bành thiếu não mới đúng hơn!" Trong lòng Thẩm Niệm Y cảm thấy hoảng sợ, tuy rằng giọng nói bình tĩnh, nhưng mà ý vị trào phúng tràn ngập bên trong không cần nói.

Việt Khê nói: "Mang lá bùa này trong người, đừng để rời khỏi người, ít nhất khi có lá bùa này ở đây, những thứ âm vật đó sẽ không đến gần người cô được."

Thẩm Niệm Y khẽ gật đầu, rất cẩn thận bỏ vào bên trong túi của mình.

"Việt tiểu thư, kế tiếp chúng ta phải làm như thế nào đây?" Thẩm Niệm Y lại hỏi.

Việt Khê uống một ngụm trà, nói: "Nếu đối phương đã tự mình tìm đến cửa, tất nhiên chúng ta sẽ đánh họ quay trở về, bằng không chẳng lẽ đưa mặt cho bọn họ dẫm đạp hay sao? Hay là để cho bọn họ bắt nạt?"

Cô vô cùng nghiêm túc nhìn Thẩm Niệm Y, nói: "Cô yên tâm đi, tôi đã lấy tiền của nhà cô, tôi nhất định sẽ giúp cô giải quyết tốt việc này."

Thẩm Niệm Y suy nghĩ một chút rồi nói: "Đây là là nể mặt số tiền này?"

Việt Khê rất tự nhiên gật đầu.

Thẩm Niệm Y bật cười, rốt cuộc cô cũng cảm giác được, tiền quả thật là thứ tốt, càng nhiều hơn nữa cũng không sao.

Có thể bởi vì do có lá bùa này, mà buổi tối Thẩm Niệm Y khó có được một giấc ngủ ngon lành, cô không còn nghe thấy âm thanh người giấy chơi nhạc quấy nhiễu nữa, ngủ vô cùng ngon giấc.

Mà lúc này, ở bên ngoài cổng lớn của Thẩm gia, Việt Khê vô tình nâng một chân dẫm lên mấy người giấy trên mặt đất.

"Đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ, khua chiêng gõ trống, thực sự quấy rầy người khác!" Cô nhăn mặt, chân còn nghiền thêm vài cái nữa.

Nhấc chân ra, mấy người giấy cùng kiệu nhỏ bị dẫm nát không còn hình dạng, càng đừng nói chi đến việc làm loạn ở đây.

Việt Khê ngẩng đầu ngáp một cái, nói: "Đêm nay chắc sẽ không có xảy ra chuyện gì nữa, quay về ngủ thôi."

Hàn Húc ở một bên lên tiếng, lấy bật lửa ra, tốt hết những người giấy ở đây.

Việt Khê nói: "Cậu làm gì vậy?"

Hàn Húc nhẹ nhàng cười, nói: "Tục ngữ có câu, lửa rừng đốt không hết, gió xuân thổi lại sinh. Mấy người giấy này cũng không phải là thứ tốt lành gì, trong người nó chắc chắn có thứ gì đó không tốt, cứ đốt hết mới yên tâm được"

Việt Khê: "......Cậu lo lắng nhiều quá rồi, mấy người giấy này nhận được sức mạnh từ người thi triển pháp thuật. Khi sức mạnh này mất đi thì chúng cũng vô dụng cả thôi."

Hàn Húc gật đầu nói: "Vậy chúng ta trở về ngủ đi, sư phụ."

Mà ngay lúc Hàn Húc đốt những người giấy đó đi, trong một căn nhà cách Thẩm gia một cây số truyền đến một tiếng thét chói tai. Một người đàn ông trung niên có chùm râu dê vẫy mạnh tay, chờ đến khi ngọn lửa trên tay tắt đi, cả bàn tay đều đỏ hết lên, đau đến mức ông ta bắt đầu dùng sức thổi hai bàn tay của mình.

Người bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì ngây người một lát, người nhà họ Bành lập tức hỏi: "Hồng đạo trưởng, ngài bị làm sao vậy?"

Hồng đạo trưởng nhíu mày nói: "Dường như tôi đã gặp phải đồng đạo, đối phương không chỉ phá đi pháp thuật của tôi mà còn đánh trả ta lại một đòn...."

"Xem ra người nhà họ Thẩm đã nhận ra chuyện gì rồi...Hồng đạo trưởng, ngài có biết đối phương là người nào không?" Bành Lập nghiêm trọng hỏi.

Hồng đạo trưởng nói: "Để tôi xem lại ký ức cuối cùng của bọn người giấy...... A, Sao lại là hai đứa trẻ?"

"Đứa trẻ?"

"Hai đứa nhóc này chắc còn chưa có trưởng thành, a....." Hai mắt Hồng đạo trưởng toả sáng, giống như thấy được thứ gì tốt nên rất vui mừng, ông ta lẩm bẩm nói: "Cậu thanh niên kia, trên người nó thế mà lại có công đức lớn như vậy, thật đúng là trời xanh không phụ lòng người!"

Ông ta đã bỏ bao công sức tìm kiếm khắp cả nước mà vẫn không tìm được người nào có công đức thâm sâu, nhưng mà vừa rồi khi nhìn đến cậu thanh niên kia kia, toàn thân tràn đầy công đức, cả người như kim quang chói lọi.

Nếu có thể giết chết thằng nhóc này, như vậy tu vi của ông nhất định sẽ tinh tiến vượt bậc.

"Không biết đối phương đã để cái gì trên người Thẩm Niệm Y, chắc mấy lá bùa linh tinh, khiến người giấy của tôi không tìm được người. Bành tiên sinh, không biết ông có cách gì có thể lấy lá bùa đó trên người cô ta ra không?" Hồng đạo trưởng hỏi.


Mắt của Bành Lập Thành giật giật, ông ta suy nghĩ vài giây, nói: "Để tôi thử xem."

Hồng đạo trưởng nói một tiếng được, rồi lại nói tiếp: "Ông cho người chuẩn bị giúp tôi một số thứ, tốt nhất là chuẩn bị sẵn hết tất cả mọi thứ. Ngày mai chính là ngày âm rất khó mà có được, muốn ra tay, thì đó chính là thời cơ tốt nhất."

Bành phu nhân đứng trước quan tài bằng băng, ánh mắt hiền từ nhìn thi thể bên trong quan tài, bà ta nhẹ giọng nói: "Duệ Chi à, con vẫn luôn thích cô gái của Thẩm gia kia, mẹ đưa cô ấy đến đây gả cho con, bây giờ con có vui không?"

Người đàn ông trong quan tài băng, nói đúng hơn là thi thể, nghe vậy thì khoé miệng khẽ nhếch lên, giống như là đang nhẹ nhàng mỉm cười.

Thấy cảnh tượng như vậy, trái tim Bành Lập Thành đột nhiên co rút lại một chút, hít thật sâu một hơi không khí có chút lạnh lẽo. Cho dù chính mắt nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng ông ta cảm thấy vẫn không thể nào thích ứng nổi.

Đem thi thể của con trai đã chết đi đóng băng lại, thực sự giống với những kẻ bị bệnh tâm thần!

Mà càng làm cho người ta khó có thể tin được chính là, ông ta biết rõ ràng con trai Bành Duệ Chi của mình đã chết, thế nhưng lại lấy một loại kiểu sống khác để tồn tại trên thế giới này.

Bành Lập Thành tuy là người họ Bành, nhưng lại không có liên quan gì đến Bành gia ở thành phố A này, ông ta là tới Bành gia ở rể. Mà vợ của ông ta, mới chính là người của Bành gia, ở đây, ông ta muốn sống tốt thì đều phải để ý đến ánh nhìn của người khác.

*

Ngày hôm sau, sắc mặt của Thẩm Niệm Y có phần tốt hơn, ít nhất sắc mặt tái nhợt cũng hồng hào hơn nhiều, nhưng mà khi Việt Khê nhìn thấy cô, vẫn nhíu nhíu mày.

"Việt tiểu thư, trên người tôi có vấn đề gì sao?" Thẩm Niệm Y hỏi.

Việt Khê nói: "Hôm nay cho dù có người nào đến đây, cô cũng đều không nên gặp."

Rõ ràng hôm qua khi thấy Thẩm Niệm Y, tử khí trên người cô phai nhạt đi rất nhiều, nhưng hiện tại nhìn lại thì tử khí trên người cô ấy lại trở nên nồng đậm hơn. Việt Khê nhìn thấy được, hôm nay cô ấy sẽ gặp tai hoạ, cũng không biết được hoạ của người này, là người nào mang đến đây.

Tuy rằng Thẩm Niệm Y không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn gật đầu, nói: "Tôi biết rồi, hôm nay cho dù là ai tôi cũng không gặp."

Việt Khê gật đầu, lại nói: "Còn có lá bùa tôi đưa cho cô, ngàn vạn lần đừng để làm mất nó. Để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hôm nay tôi sẽ ở bên cạnh trông chừng cô.......Hơn nữa hôm nay cũng không phải là ngày tốt lành gì."

Câu nói cuối cùng kia, cô gần như là lẩm bẩm trong miệng, cho nên Thẩm Niệm Y hoàn toàn không nghe rõ.

"Tiên sinh, phu nhân......Bên trong vườn hoa, trong vườn hoa....." Người làm trong nhà hoảng hốt chạy vào bên trong, biểu tình trên khuôn mặt có chút hoảng sợ, hắn kinh hoảng nói: "Trong vườn hoa đột nhiên xuất hiện rất nhiều những thứ kỳ quái! Giống như, giống như là người chết, mấy người chết đó biết cử động....."

Nghe vậy, vẻ mặt của người nhà họ Thẩm ngay lập tức biến đổi, bọn họ không hẹn mà nhìn về phía Việt Khê, thăm dò ý tứ của cô.

Biểu cảm trên mặt Việt Khê khẽ đổi, cô đứng dậy, nhìn thoáng qua Thẩm Niệm Y, hơi cau mày.

"Đó là cái gì vậy?" Bà Thẩm đột nhiên kêu lên thất thanh.

Việt Khê quay đầu lại nhìn, xuyên qua cửa sổ sát mặt đất, thì thấy trong vườn hoa của Thẩm gia xuất hiện mấy người bị thối rửa.

"Tôi đi ra ngoài nhìn xem!" Nhanh chóng quyết định, cô mở miệng nói, sau quay lại nói với Thẩm Niệm Y: "Nhớ rõ những lời tôi vừa nói với cô, không cần gặp bất cứ một ai!"

Hàn Húc cũng đứng dậy đi theo, nói: "Sư phụ, tôi đi cùng với cô."

Việt Khê lắc đầu nói: "Cậu ở đây đi, giúp tôi trông chừng Thẩm tiểu thư, tôi cảm thấy sẽ có việc ngoài ý muốn xảy ra."

Hàn Húc cong cong khoé môi, tỏ vẻ đồng ý.

Việt Khê rời đi, trong phòng nháy mắt liền yên lặng, Hàn Húc gõ đầu gối của chính mình, ý cười bên trong mắt của cậu trở nên đậm hơn, chà, vậy mà lại có người có ý đồ với mình, thật thú vị.

Thẩm Niệm Y ngồi một bên chú ý đến khoé miệng của cậu cong lên, không nhịn được mà nhắm mắt lại.

Không biết vì sao, người đồ đệ này của Việt tiểu thư nhìn thì có vẻ ôn nhu, nhưng khi cười lại khiến Thẩm Niệm Y cảm thấy da đầu tê dại, cảm giác như sắp có chuyện gì xấu xảy ra.

Chắc có thể là do gần đây nội tiết tố không ổn định rồi!


"Tiểu thư, Quách tiểu thư tới!" Người giúp việc đi vào, đi theo phía sau chính là Quách Bách Hương, bạn tốt của Thẩm Niệm Y.

Quách Bách Hương và Thẩm Niệm Y là bạn thân, từ nhỏ hai người đã học chung cùng với nhau, hơn hai mươi năm tình cảm, hai vợ chồng ông bà Thẩm cũng đều đối xử với Quách Bách Hương như con cái trong nhà, cho nên Quách Bách Hương hoàn toàn có thể tự do ra vào nhà họ Thẩm.

Thấy Quách Bách Hương, bà Thẩm lập tức vui vẻ nói: "Bách Hương!"

"Dì, Niệm Y!"

"Hôm nay mặc kệ người nào đến đây, cô đều không thể gặp mặt!" Không biết vì sao, Thẩm Niệm Y đột nhiên nhớ đến lời Việt Khê vừa nói, cho nên biểu cảm trên mặt cô có chút kỳ lạ.

"Niệm Y!" Quách Bách Hương đi đến ngồi xuống cạnh Thẩm Niệm Y, dáng vẻ vô cùng thân thiết, cô ta đặt túi ở một bên, cầm quả táo trong đĩa, cắn một miếng rồi nói: "Không biết sao mà thời tiên hôm nay nóng muốn chết, nếu không phải lo lắng cho cơ thể của cậu thì tớ đã không đi ra ngoài rồi."

Nghe vậy, trong lòng Thẩm Niệm Y buông lỏng.

Cô nghĩ, bản thân mình đang nghĩ cái gì vậy, Quách Bách Hương là bạn thân của cô, sao cô có thể không tin tưởng cô ấy chứ?

"Tớ biết cậu quan tâm tớ, cảm ơn cậu!" Trong lòng cảm thấy áy náy vì suy nghĩ vừa rồi của mình, ngữ khí của Thẩm Niệm Y có phần nhẹ hơn.

Cắn quả táo hai miếng, Quách Bách Hương đứng dậy đi rót một ly nước, còn thuận tiện rót cho Thẩm Niệm Y một ly. Chỉ là chờ tới lúc cô ta cầm ly nước đứng lên lại không cẩn thận té ngã, toàn bộ hai ly nước đều đổ lên người Thẩm Niệm Y.

Nước ấm bị hắt lên trên người, vẻ mặt Thẩm Niệm Y nháy mắt biến đổi, cô vội vàng lấy lá bùa trong túi ra, chờ đến khi thấy được lá bùa không bị làm sao, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

"Những lá bùa của sư phụ tôi không thấm nước, phòng cháy phòng bạn thân, tính an toàn trăm phần trăm!" Hàn Húc ngồi trên sô pha, lười biếng mở miệng nói.

Vẻ mặt của Thẩm Niệm Y thay đổi, cô ngẩng đầu nhìn về phía Quách Bách Hương, ánh mắt trầm xuống, trong lòng cảm thấy đau lòng nói không nên lời, cô nói: "Bách Hương, cậu....."

Tại sao cậu lại làm như vậy?

Cô muốn hỏi như vậy, lại thấy Quách Bách Hương lộ ra một nụ cười đầy ác ý, sau đó cô cảm thấy trước mắt tối sầm lại. Giống như chỉ là trong một cái chớp mắt, chờ đến khi cô mở mắt ra lại một lần nữa, cô phát hiện mình đang mặc bộ hỉ phục, dưới thân một nhịp lại một nhịp, cảm giác quen thuộc này nói cho cô biết, cô đang ngồi bên trong một cái kiệu.

Có một điều khác với những giấc mơ trước đây chính là, trong tay cô đang cầm một thứ màu đen nhánh, đó chính là bài vị.

Cô cứng đờ lật mặt trên của bài vị lên xem, bên trên viết ba chữ.

"Bành Duệ Chi!"

****

Chú thích:

(1) Tam thư lục lễ: Tam thư là chỉ Sính thư, Lễ thư và Nghênh thân thư. Sính thư giấy viết định thời gian việc thành hôn, được coi như bản khế ước đính hôn. Lễ thư là giấy viết các việc khi làm hôn lễ cho nhà gái, giấy có viết số lượng và tên gọi các lễ vật. Nghênh thân thư là giấy ghi thời gian đón dâu chính thức.

Lục lễ là chỉ Nạp thái (lễ đặt vấn đề hôn nhân, dạm ngõ), Vấn danh (lễ hỏi tên tuổi, thân thế), Nạp cát (lễ tiếp nhận xem tuổi hai bên, đính hôn), Nạp chinh (lễ nhận lễ vật), Thỉnh kỳ (lễ định ngày cưới), Thân nghênh (lễ rước dâu).

(2) Bát tự: Bát tự theo nghĩa đen là Tám chữ, sự kết hợp Thiên Can và Địa Chi của tứ trụ giờ sinh, ngày sinh, tháng sinh, năm sinh. Từ tám chữ đó dự đoán những yếu tố bất ngờ dễ xảy ra vào các thời điểm, dự đoán được nhiều vấn đề trong cuộc sống mà ít ngờ đến. Là công cụ khảo sát quá khứ mà còn dự đoán tương lai của một người, vậy nên Bát tự mang tính định hướng cao.

Thiên can:

Hay còn được gọi là can hay thập can, do trong can bao gồm 10 can khác nhau, các can này đều có liên quan trực tiếp đến âm dương ngũ hành.

10 thiên can theo thứ tự từ 1 đến 10

Giáp: 1; Ất: 2; Bính: 3; Đinh: 4; Mậu: 5; Kỷ: 6; Canh: 7; Tân: 8; Nhâm: 9; Quý: 10

Theo đó, các số lẻ sẽ được ứng với dương can (giáp, bính, mậu, canh, nhâm). Số chẵn sẽ ứng với âm can (ất, đinh, kỷ, tân, quý). Ngày chẵn sẽ được tính là âm can hay còn được gọi là ngày cương đối nội.

Địa chi:

Địa chi hay còn gọi là chi, theo ngôn ngữ Hán là Thập Nhị Chi, do địa chi ứng với 12 chi. Trong đó 12 chi chính là 12 con giáp. Đối với người Đông Nam Á, địa chi có sự liên quan mật thiết đến cuộc sống và gắn liền với nhiều quan niệm.
Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng Truyện Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng Story Chương 68
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...