Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
Chương 52
261@-Edit: Qing Yun
Từ vùng ngoại ô trở về, mấy người Việt Khê nhận được một tin tức không tốt, Lý Tiểu Nguyệt đã biến mất khỏi Triệu gia, nói đúng hơn là chạy thoát. Trong phòng trống rỗng, cửa sổ ban công mở rộng, tấm rèm bị gió thổi bay tán loạn, xem ra cô ta trốn thoát từ chỗ này.
Người giúp việc nói: "Chị Lý như vậy, chúng tôi không dám đến gần chị ấy, ai biết chỉ thoáng cái đã không thấy người đâu."
Việt Khê cúi đầu nhặt một lá bùa trên đất, đó là lá bùa rơi ra từ người Lý Tiểu Nguyệt, vốn là để trói cô ta lại, xem ra lúc cô ta giãy giụa đã làm nó rơi xuống.
"...Việt Khê, bây giờ phải làm sao đây?" Triệu Lộ hỏi.
Việt Khê đứng dậy, cầm lá bùa trong tay, nói: "Tìm được người rồi nói tiếp."
Nhặt lá bùa mang theo hơi thở của Lý Tiểu Nguyệt lên, Việt Khê lấy ra một lá bùa tìm kiếm, bọc nó ra ngoài lá bùa kia rồi kêu người mang một chậu nước đến, đốt hai lá bùa sau đó ném vào chậu nước.
Chậu nước gợn sóng nhẹ lăn tăn, rất nhanh sau đó, phía trên mặt nước xuất hiện một bóng người, đúng là Lý Tiểu Nguyệt không biết đã chạy đi đâu.
Dáng vẻ cô ta như đang chạy vội, không phải dùng hai chân chạy như con người mà là tay chân cùng chạm đất nhanh chóng sải bước. Dáng vẻ như thế càng thêm nghiêm trọng, chân cô ta đã mọc ra lông màu vàng, móng tay sắc nhọn, khóe miệng kéo dài, nước dãi không ngừng chảy ra, hàm răng càng thêm sắc nhọn, đồng tử mở to cảnh giác nhìn bốn phía.
Qủa thật, người không giống người, chó không giống chó.
Cô ta chạy được một đoạn thì dừng lại, dường như đã thấm mệt, cô ta vươn tay mò vào thùng rác, vài giây sau móc ra một miếng xương bị người vứt vào rồi lấy tư thế của chó cúi đầu gặm. Chó hoang bên cạnh nhìn chằm chằm cô ta, cô ta liền ngẩng đầu nhe răng với chúng, những con chó hoang kia cũng hoảng sợ nức nở kêu lên, kẹp chặt đuôi chạy biến.
Việt Khê thấy linh hồn chó mèo sau lưng cô ta đã nhập vào hơn nửa, tập tính của chó mèo cũng thể hiện trên người cô ta rõ ràng hơn.
Việt Khê đột nhiên cho tay vào chậu nước, nhưng mà tay cô lại không xuất hiện trong đó mà như thông qua chậu nước này để đi tới chỗ nào đó.
Lý Tiểu Nguyệt còn đang quỳ rạp dưới đất gặm xương đột nhiên ngẩng đầu như cảm nhận được gì mà nổi giận gầm lên, xoay người chạy tới hướng khác. Cô ta sử dụng cả tay chân, tốc độ chạy cực nhanh, thịt ở gan bàn chân và tay dày hơn, biến thành lót thịt. Cô ta có được sự uyển chuyển mềm mại của mèo, phía sau vừa giẫm, cả người liền nhẹ nhàng nhảy lên tường.
Việt Khê khẽ hừ một tiếng, "Muốn chạy trốn?"
Tay phải cô đột nhiên đưa về phía trước, sau đó cử động mạnh, mấy người Triệu Lộ liền nghe được tiếng chó mèo kêu, nói đúng hơn là tiếng gầm gừ, tiếng kêu đầy phẫn nộ sắc nhọn khiến người nghe đau tai.
"Bộp!"
Một thứ bị kéo ra khỏi chậu nước, sau đó bị Việt Khê ném xuống đất, mọi người chăm chú nhìn lại, thứ kia thế mà lại chính là Lý Tiểu Nguyệt.
Làm sao Việt Khê có thể kéo Lý Tiểu Nguyệt từ trong chậu nước ra đây?
Vẻ mặt mọi người đều mơ hồ như gặp mộng ảo, hoàn toàn không thể tin tưởng cảnh tượng quá ảo diệu như vậy.
Lý Tiểu Nguyệt bị ngã xuống đất nhưng vẫn còn muốn động, Việt Khê bèn nhấc chân đạp lên vai cô ta, Lý Tiểu Nguyệt cảm thấy như bị tòa núi lớn đèn lên, căn bản không thể động.
Lấy hoàng phù dán lên người Lý Tiểu Nguyệt, thấy cơ thể cô ta cứng đờ không thể động đậy, lúc này Việt Khê mới nhấc chân ra, thấy cô ta hung ác nhìn cô, trong miệng phát ra tiếng uy hiểm thì không nhịn được nói: "Thật là biết tìm việc cho người khác... Dáng vẻ này của dì, thật cho rằng mình là chó, là mèo à?"
Chờ Lý Tiểu Nguyệt khôi phục nguyên dạng, nhớ lại dáng vẻ của mình đây giờ, sợ là hận không thể đâm vào tường.
Triệu Lộ hưng phấn nhìn Việt Khê, nói: "Việt Khê, vừa nãy là gì vậy? Sao cậu có thể bắt được dì Tiểu Nguyệt từ chậu nước?"
".... Chỉ là chút thủ đoạn nhỏ mà thôi." Việt Khê thuận miệng nói một câu, kêu người mang đồ đã chuẩn bị đến.
Chu sa, bút lông!
Việt Khê cầm bút chấm vào chu sa, bắt đầu vẽ bùa lên người Lý Tiểu Nguyệt. Chu sa đỏ tươi rơi xuống trán cô ta. Lý Tiểu Nguyệt lập tức kêu lên một tiếng thống khổ thê lương.
Tiếng kêu này trực tiếp đập vào tai mọi người, trong đầu ong ong cả lên.
Việt Khê nhìn Triệu Lộ, thầm nghĩ mình thất sách, hoàn toàn quên mất những người này đều là người thường, tiếng chó mèo này không có ảnh hưởng gì đến cô, nhưng vào tai người khác thì lại không đơn giản như vậy.
"Triệu Lộ, mọi người ra ngoài trước đi..." Cô chỉ mũi Triệu Lộ, "Cậu chảy máu..."
Triệu Lộ giật mình, quả thực lau ra một tay máu, dọa cô nhảy dựng.
Cô không có chút cảm giác nào, sao lại chảy máu được?
Mấy người Triệu Lộ rời đi, Việt Khê lại dán lên bốn phía mấy là bùa cách âm, đảm bảo âm thanh không truyền ra được, lúc này mới bước đến bên người Lý Tiểu Nguyệt. Nhìn những linh hồn giãy giụa vặn vẹo trên người Lý Tiểu Nguyệt, cô không khỏi nhíu mày.
Không biết tại sao oán khí của mấy linh hồn trên người Lý Tiểu Nguyệt càng ngày càng nặng, ngay cả quỷ khí cũng ngày càng dày đặc. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà chúng nó đã gần như dung nhập vào linh hồn của Lý Tiểu Nguyệt, hoàn toàn không phân rõ hai bên.
Thật là phiền toái mà!
Việt Khê cộng lại, lúc này dù thế nào cũng phải lấy lì xì thật dày mới được, ít nhất phải là lì xì hai vạn!
Nhìn xuống Lý Tiểu Nguyệt, nếu người khác gặp được thì chín phần là không có cách. Nhưng ai bảo Lý Tiểu Nguyệt may mắn gặp được Việt Khê đây.
Cắt rách đầu ngón tay để máu chảy ra, cô ấn ngón trỏ đang chảy máu lên trán Lý Tiểu Nguyệt, sau đó chậm rãi kéo xuống, lấy máu làm vật dẫn, cô chậm rãi vẽ mùa trên người cô ta.
*
Những người khác bị đuổi ra ngoài, Triệu Lộ cầm khăn giấy lau mũi, một bên an ủi người bên cạnh, "Dượng cứ yên tâm, Việt Khê rất lợi hại, không có việc gì cậu ấy không giải quyết được, cho nên dượng yên tâm đi."
Vẻ mặt Tư Mệnh có chút khó coi, anh ta cười khổ nói: "Nếu là như vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi... Á!"
Nói đến một nửa, anh ta đột nhiên che ngực lại, biểu cảm trên mặt trở nên dữ tợn.
Triệu Lộ hoảng sợ, vội vàng duỗi tay dìu anh ta, "Dượng không sao chứ?"
Tư Mệnh xua tay, ý bảo mình không sao, "Dượng hơi mệt... Xem ra dượng phải đi nghỉ ngơi một lát rồi."
Triệu Lộ hỏi: "Dượng có cần cháu đỡ về phòng không?"
Tư Mệnh nói: "Không cần, dượng chỉ hơi choáng đầu thôi..."
Nhìn Tư Mệnh rời đi, Triệu Lộ không khỏi run lên, lẩm bẩm nói: "Vừa rồi nhìn dượng thật đáng sợ, quá dọa người."
*
Trong phòng, Việt Khê dùng máu viết lên trán Lý Tiểu Nguyệt, những linh hồn chó mèo trên người cô ta lập tức xôn xao, âm khí truyền ra từ máu tươi, làm chúng nó vừa khát vọng vừa sợ hãi--- chỉ cần hấp thụ âm khí này, chúng nó nhất định có thể lớn mạnh lên!
Dường như bị khát vọng che mờ lý trí, máu tươi mang theo âm khí, những âm hồn này liền vội vàng muốn hấp thụ, sau đó lại thét chói tai như đụng phải gì đó thiêu đốt âm hồn, trên người nhanh chóng bốc lên ngọn lửa màu đen.
Việt Khê nhẹ giọng nói: "Không phải cái gì cũng có thể ăn."
Đặc biệt là đồ của cô, dù chỉ là một chút âm khí cũng không phải là thứ mà những âm vật này có thể tham niệm.
"A?" Việt Khê nhẹ kêu một tiếng, cả người nhảy ra sau, trực tiếp ném một lôi phù ra ngoài.
"Bùm!"
Tia sét màu tím rơi xuống, một bóng dáng thật lớn chậm rãi đứng lên. Nó duỗi tứ chi ra, thân thể cực kỳ cao lớn, gần như chiếm hết diện tích căn phòng, cái đuôi lông xù đong đưa sau người, nước dãi chảy ra nhỏ giọt trên mặt đất, lập tức phát ra âm thanh đồ vật bị ăn mòn.
Đây là...
"Chó lớn?" Việt Khê nói với ngữ khí nghi vấn.
Chó lớn: "........"
Chó lớn có dáng vẻ dữ tợn, hoa văn màu đỏ quỷ dị trải dài trên bộ lông trắng tuyết, chó lớn kia gầm lên một tiếng rồi nhảy bổ về phía Việt Khê.
"Bùm!"
Biệt thự nhà họ Triệu rung lên, Triệu Lộ ngẩng đầu cả kinh nói: "Động đất?"
Sau đó, mọi người trong nhà nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn, theo sau là một bóng người nhảy từ tầng hai xuống, rồi một con chó trắng to lớn rơi xuống theo.
Mọi người vội vàng chạy ra, thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi mở to đôi mắt.
"Này... Đây là con gì?"
Con chó trắng này thật sự quá lớn, đứng đó gần như cao bằng biệt thự, so với nó, Việt Khê có vẻ cực kỳ nhỏ bé, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không nhìn thấy cô.
"Đây là sói!"
Ba Triệu liếc mắt một cái liền nhìn ra con "chó trắng" trước mắt này làm gì nó chó, nó chính là một con sói trắng lớn.
Sói trắng nhìn chằm chằm Việt Khê, nâng móng vuốt lên đập về phía cô. Tuy rằng cơ thể của nó rất lớn nhưng không ảnh hưởng đến tốc độ chút nào, tốc độ cái chân to lớn kia đập xuống rất nhanh.
Hoàng phù bay nhanh ra, nhẹ nhàng cọ qua thân thể con sói rồi rơi xuống đất. Chỉ thấy năm lá bùa phát ra năm luồng sáng bao quanh con sói, bùm một tiếng, vô số tia sét màu tím giáng xuống người con sói, thiếu chút nữa khiến nó từ con sói oai hùng thành sói nướng đen thui.
Sói trắng nức nở một tiếng, thân thể to lớn ngã ầm xuống đất.
Việt Khê vỗ tay, nói: "Qủa nhiên chuẩn bị nhiều hoàng phù vẫn có tác dụng, tao ném hoàng phù vào người mày cũng đủ để mày bị đè chết."
Cô híp mắt, ngẩng đầu nhìn tầng hai, mở miệng nói: "Tôi đã sớm cảm thấy không đúng, Lý Tiểu Nguyệt bị linh hồn chó mèo bám vào, đây là vì chúng bị dì ta giết chết khiến chúng oán hận dì ta. Nhưng lại có chỗ không đúng, chó mèo là động vật, cho dù chết thì lực lượng linh hồn cũng không thể bằng được linh hồn của con người, rất khó ngưng tụ, nhưng quỷ khí của quỷ hồn chó mèo bám trên người Lý Tiểu Nguyệt lại không giống..."
"Âm khí của chúng quá nặng, thật giống như có người cố ý nuôi dưỡng chúng, làm chúng nó lớn mạnh hơn, làm cho linh hồn của chúng có thể nhanh chóng dung hợp với linh hồn của Lý Tiểu Nguyệt...Sau khi Lý Tiểu Nguyệt biến mất, tôi càng có thể khẳng định, quả thật có người tác động khiến linh hồn họ dung hợp nhanh hơn."
"....Mà tất cả mọi chuyện đều là Tư tiên sinh làm đúng không? Tôi không rõ, thân là chồng Lý Tiểu Nguyệt, vì sao chú lại muốn làm như vậy" Việt Khê thong thả hỏi.
Mấy người Triệu Lộ nghe thế đều nhịn không được mở to mắt nhìn.
Việt Khê nói lời này, ý là nói, những chuyện xảy ra với Lý Tiểu Nguyệt, đều là Tư Mệnh, chồng cô ta làm?
"Việt tiểu thư, cô thật đúng là có bản lĩnh." Một tiếng cười khẽ, Tư Mệnh từ tầng hai nhảy xuống, ở phía sau anh ta còn có Lý Tiểu Nguyệt, nói đúng hơn là cơ thể Lý Tiểu Nguyệt mà linh hồn đã dung nhập với chó mèo.
Lý Tiểu nguyệt của hiện tại đã hoàn toàn không thể coi là con người, ở trên người cô mọc đầy lông vàng, lưng uống cong, cả người như bị thoái hóa xương, đi bằng tứ chi, móng vuốt sắc nhọn, phía sau còn có một cái đuôi dài. Mà gương mặt kia cũng bị lông bao trùm, lộ ra đôi mắt với con ngươi màu vàng, trên mặt là chó mèo lẫn lộn, thậm chí còn có cả chim, xem ra quỷ hồn cuốn lấy cô ta ngoài chó mèo ra cũng có một vài con chim nữa.
Việt Khê nhìn cô ta như thế thì không khỏi lắc đầu, trong lòng có chút bi phẫn.
Vừa rồi nhân dịch sói trắng tấn công cô, Tư Mệnh đã làm linh hồn của Lý Tiểu Nguyệt và động vật dung hợp với nhanh. Đã thế này rồi thì hoàn toàn không cứu được nữa, này cũng tức là, lì xì lớn của cô không còn nữa rồi!
Việt Khê hỏi: "Khiến Lý Tiểu Nguyệt biến thành cái dạng này thì Tư tiên sinh được cái gì? Phải nói, tại sao chú lại tìm mọi cách để Lý Tiểu Nguyệt trở thành thế này?"
Tư Mệnh duỗi tay nâng cằm Lý Tiểu nguyệt, xoa xoa vài cái, Lý Tiểu Nguyệt lập tức lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn, sau đó lắc đuôi, thậm chí còn vươn lưỡi liếm tay anh ta, hoàn toàn là dáng vẻ của một con chó.
Tư Mệnh dường như rất vừa lòng với dáng vẻ này của cô ta, cười tủm tỉm nói: "Tổ tiên nhà tôi là thợ săn, có thể thuần dưỡng một số loài động vật để đi săn, thậm chí còn có thể sử dụng hồn phách của động vật để làm một số thứ. Tới thế hệ của tôi, huyền thuật gì đó gần như thất truyền, tôi nhìn sách cổ, chỉ học được một chút như vậy. Sau đó tôi nghĩ, nếu làm linh hồn của con người và động vật dung hợp với nhau thì liệu có thể gia tăng sức mạnh hay không? Lúc này, Lý Tiểu Nguyệt trùng hợp lọt vào mắt tôi."
Nói đến đây, như nghĩ đến điều gì vui vẻ, anh ta cười nói: "Người phụ nữ tên Lý Tiểu Nguyệt này, yêu cái đẹp, thích hư vinh, thậm chí còn có một số sở thích khác người, đó chính là ngược đã động vật... tâm lý cô ta vốn biến thái, khi ngược đãi động vật sẽ cảm thấy khoái cảm. Khoảnh khắc nhìn thấy những quỷ hồn của chó mèo đi theo cô ta, tôi liền biết, cô ta chính là người thích hợp nhất."
"Thật ra tôi cũng không làm gì, chỉ là khiến cho những quỷ hồn kia ngày càng mạnh hơn, khiến chúng nó có thể dễ dàng xâm chiếm cơ thể cô ta, dung nhập vào linh hồn của cô ta... Hơn nữa, tôi còn thành công?"
Ánh mắt anh ta nhìn Lý Tiểu Nguyệt mang theo vài phần thưởng thức cùng thỏa mãn, đây là tác phẩm anh ta vừa lòng nhất.
"Những chuyện này tiến triển đều rất thuận lợi, tuy nhiên vẫn có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, đó chính là cô." Anh ta nhìn Việt Khê rồi lắc đầu: "Tu sĩ trong thiên hạ nhiều vô số kể, nhưng thật sự có năng lực thì không được mấy người... Cũng may vẫn ổn, tuy rằng có chút người ý muốn nhưng đều là hữu kinh vô hiểm. Tất cả đều đã hoàn thành."
Anh ta và Lý Tiểu Nguyệt kết hôn năm năm, mà năm năm này, anh ta che dấu rất tốt, không có bất cứ ai nhận ra anh ta có rắp tâm bất lương đối với Lý Tiểu Nguyệt. Thậm chí chính Lý Tiểu Nguyệt cũng ngàn lần không nghĩ tới, chính người bên gối của mình lại là sói đội lốt cừu, mọi thời khắc đều thèm nhỏ dãi nhìn cô.
Việt Khê nhìn anh ta, thật nghiêm túc nói: "Ông thật đáng sợ."
Nói xong, cô bèn lấy di động ra.
Tư Mệnh thấy động tác của cô thì không khỏi nghi hoặc: "Cô làm gì?"
Việt Khê dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc để nhìn anh ta, đúng tình hợp lý nói: "Đương nhiên là gọi điện thoại báo cảnh sát, lời ông vừa nói tôi đều ghi âm. Gặp phải người xấu thì phải tìm chú cảnh sát, thầy cô đã dạy chúng tôi như vậy."
Tư Mệnh: "...."
Đệch!
Anh ta suýt thì chửi to, việc của Tu giới thì báo cảnh sát cái gì?
"Đi!" Anh ta chỉ Việt Khê, thấp giọng ra lệnh.
Lý Tiểu Nguyệt kêu lên một tiếng, trên mặt đầy vẻ dữ tợn, bay thẳng đến Việt Khê. Thân hình cô ta quỷ dị cực kỳ, tốc độ còn rất nhanh, móng vuốt sắc nhọn, một móng vuốt quét qua đài phun nước ở hoa viên, toàn bộ đài phun nước vỡ vụn xuống. ngôn tình ngược
Việt Khê lui ra sau vài bước, rút ra một đống phù triện, không hề cảm thấy lãng phí mà ném hết về phía vật đang bay tới.
Tư Mệnh từ từ nói: "Phù triện? Xem ra Việt tiểu thư là cao thủ dùng phù, nhưng mà... Lý Tiểu Nguyệt không phải quỷ, cô ta là người, phù của cô liệu có tác dụng không?"
Lý Tiểu Nguyệt vẫn chưa chết, tuy nói người không phải người, quỷ không phải quỷ nhưng thật sự vẫn là "người," rất nhiều phù triện dùng để đối phó với quỷ, nói đúng hơn là chỉ có hiệu lực với tà vật, nhưng không có tác dụng gì với Lý Tiểu Nguyệt.
Việt Khê cong môi cười, nói: "Hai tấm lôi phù, âm sát dương sát thành lôi, quản cô ta là người hay quỷ, đảm bảo đánh đến mẹ cô ta cũng không quen biết."
Hai tia sét ầm ầm rơi xuống, Lý Tiểu Nguyệt thống khổ kêu lên một tiếng, da lông trên người bị đốt cháy đen.
Vẻ mặt Tư Mệnh thay đổi, nói: "Cực phẩm linh phù?"
Lại nhìn kỹ hơn, tất cả những lá phù Việt Khê ném ra đều là cực phẩm linh phù.
Tư Mệnh: "........."
Dù không phải của anh ta nhưng nhìn như vậy anh ta vẫn cảm thấy đau lòng, cực phẩm linh phù mà lại ném cả xấp như không có gì như vậy? Đây là kẻ bại gia của nhà ai?
Hiện tại Lý Tiểu Nguyệt đã không thể coi là người, cũng không coi là quỷ, lôi phù bình thường không có tác dụng gì. Nhưng Tư Mệnh không nghĩ tới, Việt Khê ném ra đều là cực phẩm linh phù, chỉ chốc lát sau, Lý Tiểu Nguyệt đã bị đánh đến hơi thở thoi thóp, Tư Mệnh nhìn cũng muốn hộc máu tức giận.
"Dùng phù... Tôi xem cô có thể có bao nhiêu phù để dùng!" Tư Mệnh hung ác lấy ra một cái túi màu đen.
Anh ta mở túi tiền ra, không biết bên trong là thứ gì mà vừa mở ra liền truyền ra âm thanh quỷ khóc sói gào.
Vô số âm quỷ bò ra, bên trong thế mà đều là quỷ hồn của động vật, từ chó mèo rắn chuột, cả ếch xanh cũng có. Qủy khí trên người chúng rất nặng, cũng không biết Tư Mệnh đã nuôi bao lâu, oán khí rất nồng đậm.
Tư Mệnh chỉ vào người Việt Khê, ra lệnh: "Ăn cô ta!"
Một đống âm quỷ bay thẳng đến phía Việt Khê.
"......... Đây là rắn chuột một ổ?" Nhìn mấy thứ đang bay về phía mình, rắn chuột đều có, Việt Khê không khỏi nói.
Mấy thứ này tuy rằng nhỏ nhưng số lượng lại rất nhiều, tụ tập bên nhau khiến quỷ khí cực kỳ nặng. Có thể điều khiển nhiều quỷ hồn như vậy, Tư Mệnh này cũng có chút bản lĩnh.
Ném xong một phù triện, Việt Khê duỗi tay vào túi đào đào, đào toàn là không khí.
Tư Mệnh đắc ý cười nói: "Thế nào? Dùng hết phù? Không có phù, tôi xem cô có thể làm được gì? Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn để thú cưng của tôi ăn đi, tu sĩ có bản lĩnh như cô, máu thịt khẳng định cũng là vật đại bổ."
Việt Khê nhìn chăm chú vào vật nào đó, tuy rằng hình thể chúng nó không lớn nhưng mùi máu trên người không thấp, cũng không biết Tư Mệnh cho chúng ăn bao nhiêu thịt tươi."
"Tôi dùng phù chỉ vì phù dùng khá tiện, chỉ cần ném ra là được, nhưng này cũng không có nghĩa là tôi chỉ biết dùng phù?" Việt Khê hừ nhẹ, cô liếm liếm môi, lẩm bẩm nói: "Vẫn là lần đầu tiên ăn âm hồn động vật, không biết hương vị thế nào..."
Theo giọng nói của cô rơi xuống, ánh sáng vàng chớp động ở khóe mắt cô, tức khắc âm khí trên người đại thịnh, chỉ một mình cô trực tiếp áp hết toàn bộ âm khí của những động vật này xuống, thậm chí còn đang cắn nuốt chúng.
Đồng tử Tư Mệnh co rút, không thể tin tưởng nói: "Sao có thể?"
Âm khí của người thường sao có thể nhiều như vậy?
Việt Khê bước chậm trong sân, duỗi tay ra túm lấy một con gần nhất, cũng không biết là gì mà trực tiếp đưa vào miệng, những quỷ hồn đó ở trong tay cô đều biến thành một đốm sáng màu đen, bị cô nhét vào miệng ăn xuống bụng.
Tư Mệnh nhìn cảnh này, tay chân đều lạnh toát, nhận ra tình thế không ổn bèn xoay người muốn chạy.
Việt Khê cười một tiếng, một sợi tơ hồng bay ra từ trong tay, trực tiếp đánh lên người Tư Mệnh. Anh ta kêu lên thảm thiết, chỉ cảm thấy nơi bị tơ hồng đụng tới như bị bàn ủi ép vào, nóng bỏng không thôi.
Anh ta nhìn kỹ, mới phát hiện trên tơ hồng là một chuỗi đồng tiền xu, những đồng tiền kia đánh vào người anh ta lập tức in dấu lên người.
Loại đồng tiền này, tự thân đều mang theo khả năng hàng yêu trừ tà, uy lực không tầm thường. Bị thứ này đánh vào người sẽ đánh thẳng vào linh hồn, linh hồn bị đánh đương nhiên là thống khổ không thôi.
Tư Mệnh phát hiện, chính mà có khả năng đá phải ván sắt rồ!
Việt Khê cúi đầu nhìn anh ta.
Tư Mệnh nhìn phía sau cô, một đám động vật nhỏ bị dọa co lại một đống, ôm nhau thật chặt, cách Việt Khê rất xa, càng đừng nói tới cứu chủ nhân là anh ta.
Tư Mệnh: "........"
Đồ vô dụng!
Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
Từ vùng ngoại ô trở về, mấy người Việt Khê nhận được một tin tức không tốt, Lý Tiểu Nguyệt đã biến mất khỏi Triệu gia, nói đúng hơn là chạy thoát. Trong phòng trống rỗng, cửa sổ ban công mở rộng, tấm rèm bị gió thổi bay tán loạn, xem ra cô ta trốn thoát từ chỗ này.
Người giúp việc nói: "Chị Lý như vậy, chúng tôi không dám đến gần chị ấy, ai biết chỉ thoáng cái đã không thấy người đâu."
Việt Khê cúi đầu nhặt một lá bùa trên đất, đó là lá bùa rơi ra từ người Lý Tiểu Nguyệt, vốn là để trói cô ta lại, xem ra lúc cô ta giãy giụa đã làm nó rơi xuống.
"...Việt Khê, bây giờ phải làm sao đây?" Triệu Lộ hỏi.
Việt Khê đứng dậy, cầm lá bùa trong tay, nói: "Tìm được người rồi nói tiếp."
Nhặt lá bùa mang theo hơi thở của Lý Tiểu Nguyệt lên, Việt Khê lấy ra một lá bùa tìm kiếm, bọc nó ra ngoài lá bùa kia rồi kêu người mang một chậu nước đến, đốt hai lá bùa sau đó ném vào chậu nước.
Chậu nước gợn sóng nhẹ lăn tăn, rất nhanh sau đó, phía trên mặt nước xuất hiện một bóng người, đúng là Lý Tiểu Nguyệt không biết đã chạy đi đâu.
Dáng vẻ cô ta như đang chạy vội, không phải dùng hai chân chạy như con người mà là tay chân cùng chạm đất nhanh chóng sải bước. Dáng vẻ như thế càng thêm nghiêm trọng, chân cô ta đã mọc ra lông màu vàng, móng tay sắc nhọn, khóe miệng kéo dài, nước dãi không ngừng chảy ra, hàm răng càng thêm sắc nhọn, đồng tử mở to cảnh giác nhìn bốn phía.
Qủa thật, người không giống người, chó không giống chó.
Cô ta chạy được một đoạn thì dừng lại, dường như đã thấm mệt, cô ta vươn tay mò vào thùng rác, vài giây sau móc ra một miếng xương bị người vứt vào rồi lấy tư thế của chó cúi đầu gặm. Chó hoang bên cạnh nhìn chằm chằm cô ta, cô ta liền ngẩng đầu nhe răng với chúng, những con chó hoang kia cũng hoảng sợ nức nở kêu lên, kẹp chặt đuôi chạy biến.
Việt Khê thấy linh hồn chó mèo sau lưng cô ta đã nhập vào hơn nửa, tập tính của chó mèo cũng thể hiện trên người cô ta rõ ràng hơn.
Việt Khê đột nhiên cho tay vào chậu nước, nhưng mà tay cô lại không xuất hiện trong đó mà như thông qua chậu nước này để đi tới chỗ nào đó.
Lý Tiểu Nguyệt còn đang quỳ rạp dưới đất gặm xương đột nhiên ngẩng đầu như cảm nhận được gì mà nổi giận gầm lên, xoay người chạy tới hướng khác. Cô ta sử dụng cả tay chân, tốc độ chạy cực nhanh, thịt ở gan bàn chân và tay dày hơn, biến thành lót thịt. Cô ta có được sự uyển chuyển mềm mại của mèo, phía sau vừa giẫm, cả người liền nhẹ nhàng nhảy lên tường.
Việt Khê khẽ hừ một tiếng, "Muốn chạy trốn?"
Tay phải cô đột nhiên đưa về phía trước, sau đó cử động mạnh, mấy người Triệu Lộ liền nghe được tiếng chó mèo kêu, nói đúng hơn là tiếng gầm gừ, tiếng kêu đầy phẫn nộ sắc nhọn khiến người nghe đau tai.
"Bộp!"
Một thứ bị kéo ra khỏi chậu nước, sau đó bị Việt Khê ném xuống đất, mọi người chăm chú nhìn lại, thứ kia thế mà lại chính là Lý Tiểu Nguyệt.
Làm sao Việt Khê có thể kéo Lý Tiểu Nguyệt từ trong chậu nước ra đây?
Vẻ mặt mọi người đều mơ hồ như gặp mộng ảo, hoàn toàn không thể tin tưởng cảnh tượng quá ảo diệu như vậy.
Lý Tiểu Nguyệt bị ngã xuống đất nhưng vẫn còn muốn động, Việt Khê bèn nhấc chân đạp lên vai cô ta, Lý Tiểu Nguyệt cảm thấy như bị tòa núi lớn đèn lên, căn bản không thể động.
Lấy hoàng phù dán lên người Lý Tiểu Nguyệt, thấy cơ thể cô ta cứng đờ không thể động đậy, lúc này Việt Khê mới nhấc chân ra, thấy cô ta hung ác nhìn cô, trong miệng phát ra tiếng uy hiểm thì không nhịn được nói: "Thật là biết tìm việc cho người khác... Dáng vẻ này của dì, thật cho rằng mình là chó, là mèo à?"
Chờ Lý Tiểu Nguyệt khôi phục nguyên dạng, nhớ lại dáng vẻ của mình đây giờ, sợ là hận không thể đâm vào tường.
Triệu Lộ hưng phấn nhìn Việt Khê, nói: "Việt Khê, vừa nãy là gì vậy? Sao cậu có thể bắt được dì Tiểu Nguyệt từ chậu nước?"
".... Chỉ là chút thủ đoạn nhỏ mà thôi." Việt Khê thuận miệng nói một câu, kêu người mang đồ đã chuẩn bị đến.
Chu sa, bút lông!
Việt Khê cầm bút chấm vào chu sa, bắt đầu vẽ bùa lên người Lý Tiểu Nguyệt. Chu sa đỏ tươi rơi xuống trán cô ta. Lý Tiểu Nguyệt lập tức kêu lên một tiếng thống khổ thê lương.
Tiếng kêu này trực tiếp đập vào tai mọi người, trong đầu ong ong cả lên.
Việt Khê nhìn Triệu Lộ, thầm nghĩ mình thất sách, hoàn toàn quên mất những người này đều là người thường, tiếng chó mèo này không có ảnh hưởng gì đến cô, nhưng vào tai người khác thì lại không đơn giản như vậy.
"Triệu Lộ, mọi người ra ngoài trước đi..." Cô chỉ mũi Triệu Lộ, "Cậu chảy máu..."
Triệu Lộ giật mình, quả thực lau ra một tay máu, dọa cô nhảy dựng.
Cô không có chút cảm giác nào, sao lại chảy máu được?
Mấy người Triệu Lộ rời đi, Việt Khê lại dán lên bốn phía mấy là bùa cách âm, đảm bảo âm thanh không truyền ra được, lúc này mới bước đến bên người Lý Tiểu Nguyệt. Nhìn những linh hồn giãy giụa vặn vẹo trên người Lý Tiểu Nguyệt, cô không khỏi nhíu mày.
Không biết tại sao oán khí của mấy linh hồn trên người Lý Tiểu Nguyệt càng ngày càng nặng, ngay cả quỷ khí cũng ngày càng dày đặc. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà chúng nó đã gần như dung nhập vào linh hồn của Lý Tiểu Nguyệt, hoàn toàn không phân rõ hai bên.
Thật là phiền toái mà!
Việt Khê cộng lại, lúc này dù thế nào cũng phải lấy lì xì thật dày mới được, ít nhất phải là lì xì hai vạn!
Nhìn xuống Lý Tiểu Nguyệt, nếu người khác gặp được thì chín phần là không có cách. Nhưng ai bảo Lý Tiểu Nguyệt may mắn gặp được Việt Khê đây.
Cắt rách đầu ngón tay để máu chảy ra, cô ấn ngón trỏ đang chảy máu lên trán Lý Tiểu Nguyệt, sau đó chậm rãi kéo xuống, lấy máu làm vật dẫn, cô chậm rãi vẽ mùa trên người cô ta.
*
Những người khác bị đuổi ra ngoài, Triệu Lộ cầm khăn giấy lau mũi, một bên an ủi người bên cạnh, "Dượng cứ yên tâm, Việt Khê rất lợi hại, không có việc gì cậu ấy không giải quyết được, cho nên dượng yên tâm đi."
Vẻ mặt Tư Mệnh có chút khó coi, anh ta cười khổ nói: "Nếu là như vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi... Á!"
Nói đến một nửa, anh ta đột nhiên che ngực lại, biểu cảm trên mặt trở nên dữ tợn.
Triệu Lộ hoảng sợ, vội vàng duỗi tay dìu anh ta, "Dượng không sao chứ?"
Tư Mệnh xua tay, ý bảo mình không sao, "Dượng hơi mệt... Xem ra dượng phải đi nghỉ ngơi một lát rồi."
Triệu Lộ hỏi: "Dượng có cần cháu đỡ về phòng không?"
Tư Mệnh nói: "Không cần, dượng chỉ hơi choáng đầu thôi..."
Nhìn Tư Mệnh rời đi, Triệu Lộ không khỏi run lên, lẩm bẩm nói: "Vừa rồi nhìn dượng thật đáng sợ, quá dọa người."
*
Trong phòng, Việt Khê dùng máu viết lên trán Lý Tiểu Nguyệt, những linh hồn chó mèo trên người cô ta lập tức xôn xao, âm khí truyền ra từ máu tươi, làm chúng nó vừa khát vọng vừa sợ hãi--- chỉ cần hấp thụ âm khí này, chúng nó nhất định có thể lớn mạnh lên!
Dường như bị khát vọng che mờ lý trí, máu tươi mang theo âm khí, những âm hồn này liền vội vàng muốn hấp thụ, sau đó lại thét chói tai như đụng phải gì đó thiêu đốt âm hồn, trên người nhanh chóng bốc lên ngọn lửa màu đen.
Việt Khê nhẹ giọng nói: "Không phải cái gì cũng có thể ăn."
Đặc biệt là đồ của cô, dù chỉ là một chút âm khí cũng không phải là thứ mà những âm vật này có thể tham niệm.
"A?" Việt Khê nhẹ kêu một tiếng, cả người nhảy ra sau, trực tiếp ném một lôi phù ra ngoài.
"Bùm!"
Tia sét màu tím rơi xuống, một bóng dáng thật lớn chậm rãi đứng lên. Nó duỗi tứ chi ra, thân thể cực kỳ cao lớn, gần như chiếm hết diện tích căn phòng, cái đuôi lông xù đong đưa sau người, nước dãi chảy ra nhỏ giọt trên mặt đất, lập tức phát ra âm thanh đồ vật bị ăn mòn.
Đây là...
"Chó lớn?" Việt Khê nói với ngữ khí nghi vấn.
Chó lớn: "........"
Chó lớn có dáng vẻ dữ tợn, hoa văn màu đỏ quỷ dị trải dài trên bộ lông trắng tuyết, chó lớn kia gầm lên một tiếng rồi nhảy bổ về phía Việt Khê.
"Bùm!"
Biệt thự nhà họ Triệu rung lên, Triệu Lộ ngẩng đầu cả kinh nói: "Động đất?"
Sau đó, mọi người trong nhà nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn, theo sau là một bóng người nhảy từ tầng hai xuống, rồi một con chó trắng to lớn rơi xuống theo.
Mọi người vội vàng chạy ra, thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi mở to đôi mắt.
"Này... Đây là con gì?"
Con chó trắng này thật sự quá lớn, đứng đó gần như cao bằng biệt thự, so với nó, Việt Khê có vẻ cực kỳ nhỏ bé, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không nhìn thấy cô.
"Đây là sói!"
Ba Triệu liếc mắt một cái liền nhìn ra con "chó trắng" trước mắt này làm gì nó chó, nó chính là một con sói trắng lớn.
Sói trắng nhìn chằm chằm Việt Khê, nâng móng vuốt lên đập về phía cô. Tuy rằng cơ thể của nó rất lớn nhưng không ảnh hưởng đến tốc độ chút nào, tốc độ cái chân to lớn kia đập xuống rất nhanh.
Hoàng phù bay nhanh ra, nhẹ nhàng cọ qua thân thể con sói rồi rơi xuống đất. Chỉ thấy năm lá bùa phát ra năm luồng sáng bao quanh con sói, bùm một tiếng, vô số tia sét màu tím giáng xuống người con sói, thiếu chút nữa khiến nó từ con sói oai hùng thành sói nướng đen thui.
Sói trắng nức nở một tiếng, thân thể to lớn ngã ầm xuống đất.
Việt Khê vỗ tay, nói: "Qủa nhiên chuẩn bị nhiều hoàng phù vẫn có tác dụng, tao ném hoàng phù vào người mày cũng đủ để mày bị đè chết."
Cô híp mắt, ngẩng đầu nhìn tầng hai, mở miệng nói: "Tôi đã sớm cảm thấy không đúng, Lý Tiểu Nguyệt bị linh hồn chó mèo bám vào, đây là vì chúng bị dì ta giết chết khiến chúng oán hận dì ta. Nhưng lại có chỗ không đúng, chó mèo là động vật, cho dù chết thì lực lượng linh hồn cũng không thể bằng được linh hồn của con người, rất khó ngưng tụ, nhưng quỷ khí của quỷ hồn chó mèo bám trên người Lý Tiểu Nguyệt lại không giống..."
"Âm khí của chúng quá nặng, thật giống như có người cố ý nuôi dưỡng chúng, làm chúng nó lớn mạnh hơn, làm cho linh hồn của chúng có thể nhanh chóng dung hợp với linh hồn của Lý Tiểu Nguyệt...Sau khi Lý Tiểu Nguyệt biến mất, tôi càng có thể khẳng định, quả thật có người tác động khiến linh hồn họ dung hợp nhanh hơn."
"....Mà tất cả mọi chuyện đều là Tư tiên sinh làm đúng không? Tôi không rõ, thân là chồng Lý Tiểu Nguyệt, vì sao chú lại muốn làm như vậy" Việt Khê thong thả hỏi.
Mấy người Triệu Lộ nghe thế đều nhịn không được mở to mắt nhìn.
Việt Khê nói lời này, ý là nói, những chuyện xảy ra với Lý Tiểu Nguyệt, đều là Tư Mệnh, chồng cô ta làm?
"Việt tiểu thư, cô thật đúng là có bản lĩnh." Một tiếng cười khẽ, Tư Mệnh từ tầng hai nhảy xuống, ở phía sau anh ta còn có Lý Tiểu Nguyệt, nói đúng hơn là cơ thể Lý Tiểu Nguyệt mà linh hồn đã dung nhập với chó mèo.
Lý Tiểu nguyệt của hiện tại đã hoàn toàn không thể coi là con người, ở trên người cô mọc đầy lông vàng, lưng uống cong, cả người như bị thoái hóa xương, đi bằng tứ chi, móng vuốt sắc nhọn, phía sau còn có một cái đuôi dài. Mà gương mặt kia cũng bị lông bao trùm, lộ ra đôi mắt với con ngươi màu vàng, trên mặt là chó mèo lẫn lộn, thậm chí còn có cả chim, xem ra quỷ hồn cuốn lấy cô ta ngoài chó mèo ra cũng có một vài con chim nữa.
Việt Khê nhìn cô ta như thế thì không khỏi lắc đầu, trong lòng có chút bi phẫn.
Vừa rồi nhân dịch sói trắng tấn công cô, Tư Mệnh đã làm linh hồn của Lý Tiểu Nguyệt và động vật dung hợp với nhanh. Đã thế này rồi thì hoàn toàn không cứu được nữa, này cũng tức là, lì xì lớn của cô không còn nữa rồi!
Việt Khê hỏi: "Khiến Lý Tiểu Nguyệt biến thành cái dạng này thì Tư tiên sinh được cái gì? Phải nói, tại sao chú lại tìm mọi cách để Lý Tiểu Nguyệt trở thành thế này?"
Tư Mệnh duỗi tay nâng cằm Lý Tiểu nguyệt, xoa xoa vài cái, Lý Tiểu Nguyệt lập tức lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn, sau đó lắc đuôi, thậm chí còn vươn lưỡi liếm tay anh ta, hoàn toàn là dáng vẻ của một con chó.
Tư Mệnh dường như rất vừa lòng với dáng vẻ này của cô ta, cười tủm tỉm nói: "Tổ tiên nhà tôi là thợ săn, có thể thuần dưỡng một số loài động vật để đi săn, thậm chí còn có thể sử dụng hồn phách của động vật để làm một số thứ. Tới thế hệ của tôi, huyền thuật gì đó gần như thất truyền, tôi nhìn sách cổ, chỉ học được một chút như vậy. Sau đó tôi nghĩ, nếu làm linh hồn của con người và động vật dung hợp với nhau thì liệu có thể gia tăng sức mạnh hay không? Lúc này, Lý Tiểu Nguyệt trùng hợp lọt vào mắt tôi."
Nói đến đây, như nghĩ đến điều gì vui vẻ, anh ta cười nói: "Người phụ nữ tên Lý Tiểu Nguyệt này, yêu cái đẹp, thích hư vinh, thậm chí còn có một số sở thích khác người, đó chính là ngược đã động vật... tâm lý cô ta vốn biến thái, khi ngược đãi động vật sẽ cảm thấy khoái cảm. Khoảnh khắc nhìn thấy những quỷ hồn của chó mèo đi theo cô ta, tôi liền biết, cô ta chính là người thích hợp nhất."
"Thật ra tôi cũng không làm gì, chỉ là khiến cho những quỷ hồn kia ngày càng mạnh hơn, khiến chúng nó có thể dễ dàng xâm chiếm cơ thể cô ta, dung nhập vào linh hồn của cô ta... Hơn nữa, tôi còn thành công?"
Ánh mắt anh ta nhìn Lý Tiểu Nguyệt mang theo vài phần thưởng thức cùng thỏa mãn, đây là tác phẩm anh ta vừa lòng nhất.
"Những chuyện này tiến triển đều rất thuận lợi, tuy nhiên vẫn có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, đó chính là cô." Anh ta nhìn Việt Khê rồi lắc đầu: "Tu sĩ trong thiên hạ nhiều vô số kể, nhưng thật sự có năng lực thì không được mấy người... Cũng may vẫn ổn, tuy rằng có chút người ý muốn nhưng đều là hữu kinh vô hiểm. Tất cả đều đã hoàn thành."
Anh ta và Lý Tiểu Nguyệt kết hôn năm năm, mà năm năm này, anh ta che dấu rất tốt, không có bất cứ ai nhận ra anh ta có rắp tâm bất lương đối với Lý Tiểu Nguyệt. Thậm chí chính Lý Tiểu Nguyệt cũng ngàn lần không nghĩ tới, chính người bên gối của mình lại là sói đội lốt cừu, mọi thời khắc đều thèm nhỏ dãi nhìn cô.
Việt Khê nhìn anh ta, thật nghiêm túc nói: "Ông thật đáng sợ."
Nói xong, cô bèn lấy di động ra.
Tư Mệnh thấy động tác của cô thì không khỏi nghi hoặc: "Cô làm gì?"
Việt Khê dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc để nhìn anh ta, đúng tình hợp lý nói: "Đương nhiên là gọi điện thoại báo cảnh sát, lời ông vừa nói tôi đều ghi âm. Gặp phải người xấu thì phải tìm chú cảnh sát, thầy cô đã dạy chúng tôi như vậy."
Tư Mệnh: "...."
Đệch!
Anh ta suýt thì chửi to, việc của Tu giới thì báo cảnh sát cái gì?
"Đi!" Anh ta chỉ Việt Khê, thấp giọng ra lệnh.
Lý Tiểu Nguyệt kêu lên một tiếng, trên mặt đầy vẻ dữ tợn, bay thẳng đến Việt Khê. Thân hình cô ta quỷ dị cực kỳ, tốc độ còn rất nhanh, móng vuốt sắc nhọn, một móng vuốt quét qua đài phun nước ở hoa viên, toàn bộ đài phun nước vỡ vụn xuống. ngôn tình ngược
Việt Khê lui ra sau vài bước, rút ra một đống phù triện, không hề cảm thấy lãng phí mà ném hết về phía vật đang bay tới.
Tư Mệnh từ từ nói: "Phù triện? Xem ra Việt tiểu thư là cao thủ dùng phù, nhưng mà... Lý Tiểu Nguyệt không phải quỷ, cô ta là người, phù của cô liệu có tác dụng không?"
Lý Tiểu Nguyệt vẫn chưa chết, tuy nói người không phải người, quỷ không phải quỷ nhưng thật sự vẫn là "người," rất nhiều phù triện dùng để đối phó với quỷ, nói đúng hơn là chỉ có hiệu lực với tà vật, nhưng không có tác dụng gì với Lý Tiểu Nguyệt.
Việt Khê cong môi cười, nói: "Hai tấm lôi phù, âm sát dương sát thành lôi, quản cô ta là người hay quỷ, đảm bảo đánh đến mẹ cô ta cũng không quen biết."
Hai tia sét ầm ầm rơi xuống, Lý Tiểu Nguyệt thống khổ kêu lên một tiếng, da lông trên người bị đốt cháy đen.
Vẻ mặt Tư Mệnh thay đổi, nói: "Cực phẩm linh phù?"
Lại nhìn kỹ hơn, tất cả những lá phù Việt Khê ném ra đều là cực phẩm linh phù.
Tư Mệnh: "........."
Dù không phải của anh ta nhưng nhìn như vậy anh ta vẫn cảm thấy đau lòng, cực phẩm linh phù mà lại ném cả xấp như không có gì như vậy? Đây là kẻ bại gia của nhà ai?
Hiện tại Lý Tiểu Nguyệt đã không thể coi là người, cũng không coi là quỷ, lôi phù bình thường không có tác dụng gì. Nhưng Tư Mệnh không nghĩ tới, Việt Khê ném ra đều là cực phẩm linh phù, chỉ chốc lát sau, Lý Tiểu Nguyệt đã bị đánh đến hơi thở thoi thóp, Tư Mệnh nhìn cũng muốn hộc máu tức giận.
"Dùng phù... Tôi xem cô có thể có bao nhiêu phù để dùng!" Tư Mệnh hung ác lấy ra một cái túi màu đen.
Anh ta mở túi tiền ra, không biết bên trong là thứ gì mà vừa mở ra liền truyền ra âm thanh quỷ khóc sói gào.
Vô số âm quỷ bò ra, bên trong thế mà đều là quỷ hồn của động vật, từ chó mèo rắn chuột, cả ếch xanh cũng có. Qủy khí trên người chúng rất nặng, cũng không biết Tư Mệnh đã nuôi bao lâu, oán khí rất nồng đậm.
Tư Mệnh chỉ vào người Việt Khê, ra lệnh: "Ăn cô ta!"
Một đống âm quỷ bay thẳng đến phía Việt Khê.
"......... Đây là rắn chuột một ổ?" Nhìn mấy thứ đang bay về phía mình, rắn chuột đều có, Việt Khê không khỏi nói.
Mấy thứ này tuy rằng nhỏ nhưng số lượng lại rất nhiều, tụ tập bên nhau khiến quỷ khí cực kỳ nặng. Có thể điều khiển nhiều quỷ hồn như vậy, Tư Mệnh này cũng có chút bản lĩnh.
Ném xong một phù triện, Việt Khê duỗi tay vào túi đào đào, đào toàn là không khí.
Tư Mệnh đắc ý cười nói: "Thế nào? Dùng hết phù? Không có phù, tôi xem cô có thể làm được gì? Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn để thú cưng của tôi ăn đi, tu sĩ có bản lĩnh như cô, máu thịt khẳng định cũng là vật đại bổ."
Việt Khê nhìn chăm chú vào vật nào đó, tuy rằng hình thể chúng nó không lớn nhưng mùi máu trên người không thấp, cũng không biết Tư Mệnh cho chúng ăn bao nhiêu thịt tươi."
"Tôi dùng phù chỉ vì phù dùng khá tiện, chỉ cần ném ra là được, nhưng này cũng không có nghĩa là tôi chỉ biết dùng phù?" Việt Khê hừ nhẹ, cô liếm liếm môi, lẩm bẩm nói: "Vẫn là lần đầu tiên ăn âm hồn động vật, không biết hương vị thế nào..."
Theo giọng nói của cô rơi xuống, ánh sáng vàng chớp động ở khóe mắt cô, tức khắc âm khí trên người đại thịnh, chỉ một mình cô trực tiếp áp hết toàn bộ âm khí của những động vật này xuống, thậm chí còn đang cắn nuốt chúng.
Đồng tử Tư Mệnh co rút, không thể tin tưởng nói: "Sao có thể?"
Âm khí của người thường sao có thể nhiều như vậy?
Việt Khê bước chậm trong sân, duỗi tay ra túm lấy một con gần nhất, cũng không biết là gì mà trực tiếp đưa vào miệng, những quỷ hồn đó ở trong tay cô đều biến thành một đốm sáng màu đen, bị cô nhét vào miệng ăn xuống bụng.
Tư Mệnh nhìn cảnh này, tay chân đều lạnh toát, nhận ra tình thế không ổn bèn xoay người muốn chạy.
Việt Khê cười một tiếng, một sợi tơ hồng bay ra từ trong tay, trực tiếp đánh lên người Tư Mệnh. Anh ta kêu lên thảm thiết, chỉ cảm thấy nơi bị tơ hồng đụng tới như bị bàn ủi ép vào, nóng bỏng không thôi.
Anh ta nhìn kỹ, mới phát hiện trên tơ hồng là một chuỗi đồng tiền xu, những đồng tiền kia đánh vào người anh ta lập tức in dấu lên người.
Loại đồng tiền này, tự thân đều mang theo khả năng hàng yêu trừ tà, uy lực không tầm thường. Bị thứ này đánh vào người sẽ đánh thẳng vào linh hồn, linh hồn bị đánh đương nhiên là thống khổ không thôi.
Tư Mệnh phát hiện, chính mà có khả năng đá phải ván sắt rồ!
Việt Khê cúi đầu nhìn anh ta.
Tư Mệnh nhìn phía sau cô, một đám động vật nhỏ bị dọa co lại một đống, ôm nhau thật chặt, cách Việt Khê rất xa, càng đừng nói tới cứu chủ nhân là anh ta.
Tư Mệnh: "........"
Đồ vô dụng!
Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
Đánh giá:
Truyện Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
Story
Chương 52
10.0/10 từ 16 lượt.