Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
Chương 151
149@-Editor: Qing Yun
Việt Khê đưa hồn phách của Dương Tranh Minh về, những đứa trẻ khác thì cô đưa vào đường luân hồi. Dương Tranh Minh còn quá nhỏ, không hiểu chuyện gì cả, ba thẳng bé phải nắm tay dẫn về.
Việt Khê mở mắt ra, cô cúi đầu nhìn cây sáo trong tay, cũng không biết cây sáo này làm từ cái gì, nhìn giống như ngọc, toàn thân xanh biếc, cầm trong tay chỉ thấy lạnh. Sáo dẫn hồn, cây sáo này đương nhiên cũng có tác dụng thu hút hồn phách.
Nắm sáo trong tay, Việt Khê ngẩng đầu nhìn hai hồn phách một lớn một nhỏ trước mặt, cô ra dấu về phía giường: “Nằm về đi.”
“Cứ nằm lên là được hả? Nếu mà, tôi nằm lệch thì phải làm sao? Liệu cơ thể tỉnh lại có bị lệch không?” Ba Dương thật sự có tinh thần ham học hỏi.
Việt Khê: “……”
Hồn thể nhập thân, người ở trên giường giần tỉnh lại, mẹ Dương và bà cụ Dương thấy con trai và cháu trai mình tỉnh lại thì khóc lóc mừng rỡ.
Bà cụ Dương đi đến ôm cháu mình, liên tục gọi cháu yêu, hỏi han ân cần, trái lại ba Dương cũng cùng tỉnh lại nhưng không ai hỏi thăm, nhìn khá đáng thương.
“Cô Việt, Minh Minh nhà tôi có di chứng gì không?”
Việt Khê nói: “Thằng bé không sao cả, đối với nó chuyện lần này không coi là xấu, có lẽ chờ nó tỉnh lại, mọi người sẽ phát hiện nó thông minh hơn trước.”
Lúc ban đầu, ba mẹ Dương rất không tin tưởng Việt Khê, chỉ cảm thấy cô là kẻ lừa đảo, nhưng sau chuyện này, bọn họ bội phục cô sát đất, thái độ thay đổi hoàn toàn, vô cùng thân thiện lễ phép.
Việt Khê cho bọn họ một lá phù trấn hồn, để họ đặt dưới gối cậu bé. Hồn phách cậu bé rời khỏi cơ thể, tuy nói đã gọi lại được nhưng thời gian đầu hồn phách sẽ không ổn định, lá phù trấn hồn này có thể giúp củng cố linh hồn cậu bé, để tránh cho hồn phách lại rời khỏi cơ thể lần nữa.
Ra khỏi nhà họ Dương, vì năm mới sắp đến nên bầu không khí trong tiểu khu rất vui mừng, lúc Việt Khê xuống dưới, cô nhìn thấy có công nhân đang treo đèn lồ ng đỏ lên tường, đến ban đêm đèn lòng đỏ được bật lên, cảnh tượng đó nhất định rất xinh đẹp.
“Sắp Giao Thừa…”
Việt Khê thầm nghĩ, trong lòng cân nhắc chuyện của Hồ Tuệ Trinh, đúng lúc đó điện thoại báo có cuộc gọi, là Vinh Hương gọi đến, hỏi cô đã rời khỏi thành phố B hay chưa, sau khi biết cô đã về thành phố A, cô ấy mới tiếc nuối nói: “Có người tặng nhà tớ rất nhiều tôm hùm, vốn định nói nếu cậu còn ở đây thì tớ mang sang cho cậu một ít.”
“Cậu hỏi địa chỉ của nhà Tuệ Trinh?” Vinh Hương rót một cốc sữa bò nóng, nghe Việt Khê hỏi thì hơi kinh ngạc, cô ấy nghĩ giây lát rồi nói: “Tớ biết quê quán của Tuệ Trinh ở đâu, mà cậu hỏi làm gì thế?”
“Tớ tìm Tuệ Trinh có việc.”
“Cậu có việc tìm cậu ấy, nhưng Tuệ Trinh không về quê mà, cậu ấy ở lại trường, nếu cậu muốn tìm thì phải đến trường mới được.”. Ủng hộ chính chủ vào nga? ~ T ?U???u?ện﹒vn ~
“Cậu ấy đang ở quê.” Việt Khê nói nhẹ nhàng, nhưng lại rất khẳng định.
Vinh Hương không hiểu sao cô lại xác định Hồ Tuệ Trinh ở quê, nhưng cũng nói cho cô biết địa chỉ của Hồ Tuệ Trinh, sau khi kết thúc cuộc gọi, cô ấy đi dạo quanh phòng một vòng, suy nghĩ một lúc rồi quyết định gọi điện thoại cho Hồ Tuệ Trinh, đầu bên kia khá ồn, như là có tiếng trẻ con khóc.
“Tuệ Trinh, cậu ở đâu vậy? Sao bên cậu ồn thế?” Vinh Hương thấy khó hiểu, cũng hỏi luôn.
Có lẽ Hồ Tuệ Trinh đã đi đến nơi yên tĩnh hơn, giọng nói có phần mệt mỏi vang lên: “Tớ ở nhà, cậu gọi tớ có chuyện gì à?”
Vinh Hương hỏi lạ ngay: “Ở nhà? Nhà nào?”
Bên kia im lặng vài giây mới nói: “… Ở quê, thành phồng G.”
Điều này khiến Vinh Hương khá kinh ngạc, hỏi lại: “Cậu nói mình không về nhà cơ mà?”
Hồ Tuệ Trinh như có hơi bực bội: “Trong nhà có chút việc, đúng rồi, cậu gọi cho tớ làm gì?”
“Không có việc gì thì không thể gọi cho cậu à?” Vinh Hương hỏi lại, cô ấy cười khẽ nói: “Vừa rồi Việt Khê gọi hỏi tớ địa chỉ nhà cậu, còn nói chắc chắn cậu đang ở quê, tớ còn không tin đâu, không ngờ cậu ở quê thật, đúng là thần.”
“Việt Khê hỏi nhà tớ? Cậu ấy hỏi cái này làm gì?” Hồ Tuệ Trinh khó hiểu.
Vinh Hương thuận miệng nói: “Ai biết, có thể là cậu ấy muốn đến thành phố G, tính tìm cậu đi chơi… Mà này, nhà cậu ở huyện Phục Long đúng không, tớ nghe nói thành phố G nổi tiếng nhất là hoa trường sinh, mà chỉ huyện Phục Long này mới trông được thôi, cậu từng thấy hoa này chưa?”
Vinh Hương nghĩ, cảm thấy cũng đúng, hoa tường sinh này chắc có giá trên trời, dù ra giá cũng không có người bán, ngày thường Hồ Tuệ Trinh rất tiết kiệm, nhìn gia cảnh cũng không quá tốt, không giống người có thể thấy hoa trường sinh.
“Thật sự rất muốn biết hoa trường sinh rốt cuộc trông như thế nào, chắc là đẹp lắm.” Vinh Hương chờ mong nói.
Hồ Tuệ Trinh im lặng, sau khi cúp máy, cô ấy nhìn bồn hoa đặt trên cửa sổ.
Hoa vẫn còn là nụ, cánh hoa dài khép lại bên nhau tạo thành một nụ hoa màu trắng, nhưng trên cánh hoa trắng kia lại có những đường gân màu đỏ, tạo thành sự đối lập với màu trắng.
Nếu nhìn kỹ, có thể sẽ cảm thấy những gân máu này nhìn như là mạch máu của người.
Nhưng không biết những đường gân này liệu cắt ra thì có chảy máu như mạch máu người hay không.
Hồ Tuệ Trinh nhìn thoáng qua, sau đó lập tức thu hồi tầm mắt như bị điện giật, không dám xem tiếp.
Có người đi lên tầng, Hồ Tuệ Trinh nhìn sang thì thấy là mẹ mình, gương mặt kia tươi cười rạng rỡ tới mức những nếp nhăn trên mặt đổ xô hết vào nhau.
Hồ Tuệ Trinh nhìn thấy, trong lòng lập tức bốc lên lửa giận, cô ấy hỏi: “Mẹ, mọi người lừa con về đây để làm gì? Con vẫn còn việc ở thành phố B.”
Vẻ mặt mẹ Hồ xấu hổ, bà ta đặt đồ đang cầm trên tay lên giường. Đó là một bộ đồ màu đỏ thẫm, kiểu dáng cực kỳ tinh xảo, nhìn có phần giống cồ cưới.
Nhìn thấy bộ đồ này, sắc mặt Hồ Tuệ Trinh lập tức trắng bệch.
“Quần áo này…” Cô ấy há mồm, mắt trợn to nhìn mẹ Hồ.
Mẹ Hồ ho nhẹ một tiếng, lải nhải nói: “Đây là lễ phục, ba ngày nữa là Giao Thừa rồi, từ hôm nay con không thể ăn gì khác, chỉ được ăn cánh hoa trường sinh này thôi, đây là quy định. Chỉ có như vậy,cơ thể con mới trở nên thánh khiết, Hoa thần mới thích con được.”
“Người nuôi hoa, năm nay con là người nuôi hoa?” Cô ấy hỏi nhỏ.
Nói đến đây, không biết bà t nghĩ đến cái gì, lại nói: “Mười năm trước…. Mười năm trước, mày ở đây?”
Vẻ mặt mẹ Hồ thay đổi mấy lần, lúc lâu sau, bà ta thở dài nói: “Tuệ Trinh, con cũng đừng trách mẹ và ba con lừa con về, em con đi học cần phải có tiền, sau đó là đến tuổi lập gia đình ngay, ba mẹ cũng không có cách nào khác.”
Không có cách nào khác, không có cách nào cho nên lấy mạng mình đi tế cho bông hoa kia?
Hồ Tuệ Trinh mỉa mai nhìn mẹ Hồ: “Việc hối hận nhất trong cuộc đời này của tôi chính là quay lại nơi ngày, các người còn đáng sợ hơn ác quỷ.”
“Con bé này nói cái gì vậy? Con có biết một bông hoa trường sinh án được bao nhiêu tiền không? Một triệu! Là một triệu đó! Có số tiền này, em trai con có thể cưới vợ, có thể vào đại học, mẹ và ba con có thể sống cuộc sống sung sướng.”
Mẹ Hồ lải nhải nói gì đó, trên mặt là vẻ chờ mong cùng hưng phấn, như là bà ta đã thấy một triệu nhân dân tệ trong tay mình, nhìn thấy cảnh tượng nhà họ sống vui vẻ.
Đương nhiên, gia đình này không bao gồm Hồ Tuệ Trinh.
Hồ Tuệ Trinh đã không còn nghe bà ta nói gì, cô ấy nhìn chăm chú bồn hoa kia, nhớ tới chuyện mười năm trước.
Hầu như mọi nhà trong thôn đều trồng hoa này, nhưng nó lại chỉ ra nụ, không nở hoa. Không, phải nói là cô ấy đã nhìn thấy hoa này nở ở mười năm trước.
Mười năm trước, khi đó cô ấy cũng mới chừng mười tuổi, gia đình bên cạnh có một chị gái xinh đẹp, tính cách dịu dàng, rất kiên nhẫn với bọn trẻ quanh đây, cho nên cô ấy rất thích chị gái này.
Khi đó, cô ấy biết chị gái và anh trai cuối thôn là một đôi, tình cảm giữa hai người rất tốt, sớm hay muộn cũng trở thành vợ chồng. Người trong thôn thấy bọn họ đa phần đều là chúc phúc, thỉnh thoảng sẽ trêu đùa vài câu.
Nhưng mà không biết từ khi nào, tất cả đều thay đổi, không khí trong thôn trở nên căng thẳng, thái độ của các thôn dân vốn ôn hòa cũng trở nên vi diệu.
Đặc biệt là thái độ đối xử với chị gái nhà bên, cực kỳ vi diệu. Ánh mắt bọn họ nhìn chị ấy trở nên cảnh giác, tươi cười cũng trở nên quái dị.
Hồ Tuệ Trinh không hiểu đó là vẻ mặt gì, cũng không biết đã xảy ra cái gì, chỉ biết chú hàng xóm nói chị bị bệnh, từ đó cô ấy không thấy chị gái lần nào nữa, chị gái và anh trai kia cũng không còn gặp lại nhau.
Khi đó cô ấy cũng không biết mình nghĩ thế nào mà lại đi theo ba mẹ, đi theo đến cây hòe to ở thôn.
Ở đó, chị gái và anh trai bị trói ném xuống đất, các thôn dân tức giận nói gì đó với bọn họ, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ.
Khi đó, trong lòng cô ấy như có dự cảm đáng sợ, cô ấy trốn trong bụi cả, cơ thể run rẩy mất khống chế, sau đó thấy các thôn dân cầm cuốc đánh chết chị gái và anh trai.
Sợ hãi, sợ hãi…
Những chú bác ban ngày ôn hòa dễ gần, bây giờ mặt mũi ai cũng dữ tợn như vậy, đáng sợ như vậy, Hồ Tuệ Trinh mới mười tuổi, cô ấy run lên không thể làm kiềm chế được.
Cô ấy nhìn các thôn dân kéo thi thể của chị gái và anh trai lên núi, ném ở dưới Hoa thần hoa trường sinh. Sau đó đến ngày hôm sau, lại nhìn mọi người vui sướng ngập tràn đi lấy bồn dời hoa trường sinh đã nợ rộ, chỉ cảm thấy thôn vốn ấm áp giờ biến thành quái vật ăn thịt người không nhả xương.
Hoa trường sinh hoa trường sinh, đóa hoa xinh đẹp diễm lệ trắng tinh không tì vết này, nhưng nào ai biết, loại hoa này lại nở rộ trên cơ thể con người đâu?
Từ một ngày kia, Hồ Tuệ Trinh bắt đầu nỗ lực học tập, cô ấy sợ hãi nơi đây, chỉ muốn rời khỏi thôn này càng nhanh càng tốt, nhưng mà ai ngờ, vòng đi vòng lại, cô vẫn về nơi này lần nữa.
Mà lúc này, người rơi vào hoàn cảnh ấy là chính cô, cô là người nuôi hoa tiếp theo.
Người nuôi hoa là gì, lấy cơ thể mình là chất dinh dưỡng cho hoa trường sinh, hoa trường sinh sẽ lấy thân cơ làm “đất”, cắm rễ vào cơ thể cô.
Cho đến ngày Giao Thừa, bị đưa lên núi hiến cho Hoa thần.
Chờ sang ngày hôm sau, mọi người đi lên núi có thể nhìn thấy hoa trường sinh mọc trên người nuôi hoa, đóa hoa trắng tinh không tì vết.
Mười năm trước, chị gái hàng xóm là người nuôi hoa, chị ấy có người yêu nên mới muốn thoát khỏi nơi này, nhưng không ngờ lại bị thôn dân bắt về, cuối cùng không tránh được số mệnh làm người nuôi hoa.
Bây giờ đến lượt Hồ Tuệ Trinh, ai có ngờ cô ấy lại là người nuôi hoa lần này?
Nhưng điều cô ấy không ngờ nhất chính là, dù biết mình là người nuôi hoa, ba mẹ vẫn lừa mình trở về, chỉ vì một đóa hoa trường sinh có giá một triệu.
Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
Việt Khê đưa hồn phách của Dương Tranh Minh về, những đứa trẻ khác thì cô đưa vào đường luân hồi. Dương Tranh Minh còn quá nhỏ, không hiểu chuyện gì cả, ba thẳng bé phải nắm tay dẫn về.
Việt Khê mở mắt ra, cô cúi đầu nhìn cây sáo trong tay, cũng không biết cây sáo này làm từ cái gì, nhìn giống như ngọc, toàn thân xanh biếc, cầm trong tay chỉ thấy lạnh. Sáo dẫn hồn, cây sáo này đương nhiên cũng có tác dụng thu hút hồn phách.
Nắm sáo trong tay, Việt Khê ngẩng đầu nhìn hai hồn phách một lớn một nhỏ trước mặt, cô ra dấu về phía giường: “Nằm về đi.”
“Cứ nằm lên là được hả? Nếu mà, tôi nằm lệch thì phải làm sao? Liệu cơ thể tỉnh lại có bị lệch không?” Ba Dương thật sự có tinh thần ham học hỏi.
Việt Khê: “……”
Hồn thể nhập thân, người ở trên giường giần tỉnh lại, mẹ Dương và bà cụ Dương thấy con trai và cháu trai mình tỉnh lại thì khóc lóc mừng rỡ.
Bà cụ Dương đi đến ôm cháu mình, liên tục gọi cháu yêu, hỏi han ân cần, trái lại ba Dương cũng cùng tỉnh lại nhưng không ai hỏi thăm, nhìn khá đáng thương.
“Cô Việt, Minh Minh nhà tôi có di chứng gì không?”
Việt Khê nói: “Thằng bé không sao cả, đối với nó chuyện lần này không coi là xấu, có lẽ chờ nó tỉnh lại, mọi người sẽ phát hiện nó thông minh hơn trước.”
Lúc ban đầu, ba mẹ Dương rất không tin tưởng Việt Khê, chỉ cảm thấy cô là kẻ lừa đảo, nhưng sau chuyện này, bọn họ bội phục cô sát đất, thái độ thay đổi hoàn toàn, vô cùng thân thiện lễ phép.
Việt Khê cho bọn họ một lá phù trấn hồn, để họ đặt dưới gối cậu bé. Hồn phách cậu bé rời khỏi cơ thể, tuy nói đã gọi lại được nhưng thời gian đầu hồn phách sẽ không ổn định, lá phù trấn hồn này có thể giúp củng cố linh hồn cậu bé, để tránh cho hồn phách lại rời khỏi cơ thể lần nữa.
Ra khỏi nhà họ Dương, vì năm mới sắp đến nên bầu không khí trong tiểu khu rất vui mừng, lúc Việt Khê xuống dưới, cô nhìn thấy có công nhân đang treo đèn lồ ng đỏ lên tường, đến ban đêm đèn lòng đỏ được bật lên, cảnh tượng đó nhất định rất xinh đẹp.
“Sắp Giao Thừa…”
Việt Khê thầm nghĩ, trong lòng cân nhắc chuyện của Hồ Tuệ Trinh, đúng lúc đó điện thoại báo có cuộc gọi, là Vinh Hương gọi đến, hỏi cô đã rời khỏi thành phố B hay chưa, sau khi biết cô đã về thành phố A, cô ấy mới tiếc nuối nói: “Có người tặng nhà tớ rất nhiều tôm hùm, vốn định nói nếu cậu còn ở đây thì tớ mang sang cho cậu một ít.”
“Cậu hỏi địa chỉ của nhà Tuệ Trinh?” Vinh Hương rót một cốc sữa bò nóng, nghe Việt Khê hỏi thì hơi kinh ngạc, cô ấy nghĩ giây lát rồi nói: “Tớ biết quê quán của Tuệ Trinh ở đâu, mà cậu hỏi làm gì thế?”
“Tớ tìm Tuệ Trinh có việc.”
“Cậu có việc tìm cậu ấy, nhưng Tuệ Trinh không về quê mà, cậu ấy ở lại trường, nếu cậu muốn tìm thì phải đến trường mới được.”. Ủng hộ chính chủ vào nga? ~ T ?U???u?ện﹒vn ~
“Cậu ấy đang ở quê.” Việt Khê nói nhẹ nhàng, nhưng lại rất khẳng định.
Vinh Hương không hiểu sao cô lại xác định Hồ Tuệ Trinh ở quê, nhưng cũng nói cho cô biết địa chỉ của Hồ Tuệ Trinh, sau khi kết thúc cuộc gọi, cô ấy đi dạo quanh phòng một vòng, suy nghĩ một lúc rồi quyết định gọi điện thoại cho Hồ Tuệ Trinh, đầu bên kia khá ồn, như là có tiếng trẻ con khóc.
“Tuệ Trinh, cậu ở đâu vậy? Sao bên cậu ồn thế?” Vinh Hương thấy khó hiểu, cũng hỏi luôn.
Có lẽ Hồ Tuệ Trinh đã đi đến nơi yên tĩnh hơn, giọng nói có phần mệt mỏi vang lên: “Tớ ở nhà, cậu gọi tớ có chuyện gì à?”
Vinh Hương hỏi lạ ngay: “Ở nhà? Nhà nào?”
Bên kia im lặng vài giây mới nói: “… Ở quê, thành phồng G.”
Điều này khiến Vinh Hương khá kinh ngạc, hỏi lại: “Cậu nói mình không về nhà cơ mà?”
Hồ Tuệ Trinh như có hơi bực bội: “Trong nhà có chút việc, đúng rồi, cậu gọi cho tớ làm gì?”
“Không có việc gì thì không thể gọi cho cậu à?” Vinh Hương hỏi lại, cô ấy cười khẽ nói: “Vừa rồi Việt Khê gọi hỏi tớ địa chỉ nhà cậu, còn nói chắc chắn cậu đang ở quê, tớ còn không tin đâu, không ngờ cậu ở quê thật, đúng là thần.”
“Việt Khê hỏi nhà tớ? Cậu ấy hỏi cái này làm gì?” Hồ Tuệ Trinh khó hiểu.
Vinh Hương thuận miệng nói: “Ai biết, có thể là cậu ấy muốn đến thành phố G, tính tìm cậu đi chơi… Mà này, nhà cậu ở huyện Phục Long đúng không, tớ nghe nói thành phố G nổi tiếng nhất là hoa trường sinh, mà chỉ huyện Phục Long này mới trông được thôi, cậu từng thấy hoa này chưa?”
Vinh Hương nghĩ, cảm thấy cũng đúng, hoa tường sinh này chắc có giá trên trời, dù ra giá cũng không có người bán, ngày thường Hồ Tuệ Trinh rất tiết kiệm, nhìn gia cảnh cũng không quá tốt, không giống người có thể thấy hoa trường sinh.
“Thật sự rất muốn biết hoa trường sinh rốt cuộc trông như thế nào, chắc là đẹp lắm.” Vinh Hương chờ mong nói.
Hồ Tuệ Trinh im lặng, sau khi cúp máy, cô ấy nhìn bồn hoa đặt trên cửa sổ.
Hoa vẫn còn là nụ, cánh hoa dài khép lại bên nhau tạo thành một nụ hoa màu trắng, nhưng trên cánh hoa trắng kia lại có những đường gân màu đỏ, tạo thành sự đối lập với màu trắng.
Nếu nhìn kỹ, có thể sẽ cảm thấy những gân máu này nhìn như là mạch máu của người.
Nhưng không biết những đường gân này liệu cắt ra thì có chảy máu như mạch máu người hay không.
Hồ Tuệ Trinh nhìn thoáng qua, sau đó lập tức thu hồi tầm mắt như bị điện giật, không dám xem tiếp.
Có người đi lên tầng, Hồ Tuệ Trinh nhìn sang thì thấy là mẹ mình, gương mặt kia tươi cười rạng rỡ tới mức những nếp nhăn trên mặt đổ xô hết vào nhau.
Hồ Tuệ Trinh nhìn thấy, trong lòng lập tức bốc lên lửa giận, cô ấy hỏi: “Mẹ, mọi người lừa con về đây để làm gì? Con vẫn còn việc ở thành phố B.”
Vẻ mặt mẹ Hồ xấu hổ, bà ta đặt đồ đang cầm trên tay lên giường. Đó là một bộ đồ màu đỏ thẫm, kiểu dáng cực kỳ tinh xảo, nhìn có phần giống cồ cưới.
Nhìn thấy bộ đồ này, sắc mặt Hồ Tuệ Trinh lập tức trắng bệch.
“Quần áo này…” Cô ấy há mồm, mắt trợn to nhìn mẹ Hồ.
Mẹ Hồ ho nhẹ một tiếng, lải nhải nói: “Đây là lễ phục, ba ngày nữa là Giao Thừa rồi, từ hôm nay con không thể ăn gì khác, chỉ được ăn cánh hoa trường sinh này thôi, đây là quy định. Chỉ có như vậy,cơ thể con mới trở nên thánh khiết, Hoa thần mới thích con được.”
“Người nuôi hoa, năm nay con là người nuôi hoa?” Cô ấy hỏi nhỏ.
Nói đến đây, không biết bà t nghĩ đến cái gì, lại nói: “Mười năm trước…. Mười năm trước, mày ở đây?”
Vẻ mặt mẹ Hồ thay đổi mấy lần, lúc lâu sau, bà ta thở dài nói: “Tuệ Trinh, con cũng đừng trách mẹ và ba con lừa con về, em con đi học cần phải có tiền, sau đó là đến tuổi lập gia đình ngay, ba mẹ cũng không có cách nào khác.”
Không có cách nào khác, không có cách nào cho nên lấy mạng mình đi tế cho bông hoa kia?
Hồ Tuệ Trinh mỉa mai nhìn mẹ Hồ: “Việc hối hận nhất trong cuộc đời này của tôi chính là quay lại nơi ngày, các người còn đáng sợ hơn ác quỷ.”
“Con bé này nói cái gì vậy? Con có biết một bông hoa trường sinh án được bao nhiêu tiền không? Một triệu! Là một triệu đó! Có số tiền này, em trai con có thể cưới vợ, có thể vào đại học, mẹ và ba con có thể sống cuộc sống sung sướng.”
Mẹ Hồ lải nhải nói gì đó, trên mặt là vẻ chờ mong cùng hưng phấn, như là bà ta đã thấy một triệu nhân dân tệ trong tay mình, nhìn thấy cảnh tượng nhà họ sống vui vẻ.
Đương nhiên, gia đình này không bao gồm Hồ Tuệ Trinh.
Hồ Tuệ Trinh đã không còn nghe bà ta nói gì, cô ấy nhìn chăm chú bồn hoa kia, nhớ tới chuyện mười năm trước.
Hầu như mọi nhà trong thôn đều trồng hoa này, nhưng nó lại chỉ ra nụ, không nở hoa. Không, phải nói là cô ấy đã nhìn thấy hoa này nở ở mười năm trước.
Mười năm trước, khi đó cô ấy cũng mới chừng mười tuổi, gia đình bên cạnh có một chị gái xinh đẹp, tính cách dịu dàng, rất kiên nhẫn với bọn trẻ quanh đây, cho nên cô ấy rất thích chị gái này.
Khi đó, cô ấy biết chị gái và anh trai cuối thôn là một đôi, tình cảm giữa hai người rất tốt, sớm hay muộn cũng trở thành vợ chồng. Người trong thôn thấy bọn họ đa phần đều là chúc phúc, thỉnh thoảng sẽ trêu đùa vài câu.
Nhưng mà không biết từ khi nào, tất cả đều thay đổi, không khí trong thôn trở nên căng thẳng, thái độ của các thôn dân vốn ôn hòa cũng trở nên vi diệu.
Đặc biệt là thái độ đối xử với chị gái nhà bên, cực kỳ vi diệu. Ánh mắt bọn họ nhìn chị ấy trở nên cảnh giác, tươi cười cũng trở nên quái dị.
Hồ Tuệ Trinh không hiểu đó là vẻ mặt gì, cũng không biết đã xảy ra cái gì, chỉ biết chú hàng xóm nói chị bị bệnh, từ đó cô ấy không thấy chị gái lần nào nữa, chị gái và anh trai kia cũng không còn gặp lại nhau.
Khi đó cô ấy cũng không biết mình nghĩ thế nào mà lại đi theo ba mẹ, đi theo đến cây hòe to ở thôn.
Ở đó, chị gái và anh trai bị trói ném xuống đất, các thôn dân tức giận nói gì đó với bọn họ, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ.
Khi đó, trong lòng cô ấy như có dự cảm đáng sợ, cô ấy trốn trong bụi cả, cơ thể run rẩy mất khống chế, sau đó thấy các thôn dân cầm cuốc đánh chết chị gái và anh trai.
Sợ hãi, sợ hãi…
Những chú bác ban ngày ôn hòa dễ gần, bây giờ mặt mũi ai cũng dữ tợn như vậy, đáng sợ như vậy, Hồ Tuệ Trinh mới mười tuổi, cô ấy run lên không thể làm kiềm chế được.
Cô ấy nhìn các thôn dân kéo thi thể của chị gái và anh trai lên núi, ném ở dưới Hoa thần hoa trường sinh. Sau đó đến ngày hôm sau, lại nhìn mọi người vui sướng ngập tràn đi lấy bồn dời hoa trường sinh đã nợ rộ, chỉ cảm thấy thôn vốn ấm áp giờ biến thành quái vật ăn thịt người không nhả xương.
Hoa trường sinh hoa trường sinh, đóa hoa xinh đẹp diễm lệ trắng tinh không tì vết này, nhưng nào ai biết, loại hoa này lại nở rộ trên cơ thể con người đâu?
Từ một ngày kia, Hồ Tuệ Trinh bắt đầu nỗ lực học tập, cô ấy sợ hãi nơi đây, chỉ muốn rời khỏi thôn này càng nhanh càng tốt, nhưng mà ai ngờ, vòng đi vòng lại, cô vẫn về nơi này lần nữa.
Mà lúc này, người rơi vào hoàn cảnh ấy là chính cô, cô là người nuôi hoa tiếp theo.
Người nuôi hoa là gì, lấy cơ thể mình là chất dinh dưỡng cho hoa trường sinh, hoa trường sinh sẽ lấy thân cơ làm “đất”, cắm rễ vào cơ thể cô.
Cho đến ngày Giao Thừa, bị đưa lên núi hiến cho Hoa thần.
Chờ sang ngày hôm sau, mọi người đi lên núi có thể nhìn thấy hoa trường sinh mọc trên người nuôi hoa, đóa hoa trắng tinh không tì vết.
Mười năm trước, chị gái hàng xóm là người nuôi hoa, chị ấy có người yêu nên mới muốn thoát khỏi nơi này, nhưng không ngờ lại bị thôn dân bắt về, cuối cùng không tránh được số mệnh làm người nuôi hoa.
Bây giờ đến lượt Hồ Tuệ Trinh, ai có ngờ cô ấy lại là người nuôi hoa lần này?
Nhưng điều cô ấy không ngờ nhất chính là, dù biết mình là người nuôi hoa, ba mẹ vẫn lừa mình trở về, chỉ vì một đóa hoa trường sinh có giá một triệu.
Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
Đánh giá:
Truyện Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
Story
Chương 151
10.0/10 từ 16 lượt.