Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 149

173@-Editor: Qing Yun

Hoa sen đỏ bay múa đầy trời, đẹp đến kinh người, nhưng khi cánh hoa rơi xuống, chúng lập tức biến thành ngọn lửa. Lửa bình thường là nóng bỏng, nhưng lửa do hồng liên biến thành lại lạnh, lạnh lẽo run người.

“Hồng liên… Lửa âm mà lạnh, đây là nghiệp hỏa!” Không Sắc trợn mắt, ông ta không tin vào mắt mình.

Đối với thiên sư bọn họ, nghiệp hỏa là thứ từng nghe chứ chưa từng nhìn thấy, truyền thuyết kể rằng dưới địa phủ có một mảnh Hồng Liên Nghiệp Hỏa, hồng liên mọc trên xương trắng, có thể thiêu đốt toàn bộ dơ bẩn trên thế gian, đồng thời trên thế gian này cũng không có gì có thể dập tắt được nghiệp hỏa. Một khi bị nghiệp hỏa dính vào người, chỉ có thể chấp nhận để nó đốt thành tro.

Nghe thấy Không Sắc nói, sắc mặt những người khác đều thay đổi, bọn họ liên tục lùi về phía sau. Dù là bọn họ thì cũng không ai dám chạm vào thứ này, nghiệp hỏa đốt hết mọi thứ, bị nó dính vào chỉ có thể bó tay chịu chết.

Minh Kính duỗi tay đón một đóa hồng liên, hoa sen màu đỏ xoay tròn trong tay y, sau đó hóa thành ngọn lửa âm lạnh.

“Lửa hồng liên thiêu mọi âm hối trên đời. Nếu có thể dùng lửa hồng liên nung khô cơ thể thì có thể khiến tâm trí bình lặng như nước, càng có thể rèn luyện cơ thể. Chỉ cần chịu đựng được thì ắt sẽ lợi hơn hại.” Minh Kính cười nhìn vẻ kiêng kị sợ hãi của mọi người ở đây, y tủm tỉm nói: “Hồng liên địa phủ héo tàn, nói không chừng đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng các ông được dùng nghiệp hỏa nung khô cơ thể, các ông không thử à?”

Mọi người: “…”

“Không được không được!”

Hồng Liên Nghiệp Hỏa này dính vào người, không chú ý một cái là hồn phi phách tán, hóa thành chất dinh dưỡng cho đất như chơi, đây chính là dùng tính mạng để thử đó.

Không Văn ho nhẹ một tiếng, ông ta tiến lên một bước, chắp tay trước ngực nói: “Việt thí chủ, cô thu hồi Hồng Liên Nghiệp Hỏa này đi thôi. Cũng là do chúng tôi không chú ý, Sư Ngụy thế mà lại bị tâm ma quấn thân, cuối cùng còn làm ra chuyện như vậy. Chẳng qua bây giờ Sư Ngụy đã chết, tất cả coi như chấm dứt, cô Việt buông tha những người khác đi.”

“Không muốn.” Việt Khê ngước mắt, lãnh đạm nói: “Tôi không vui, tôi thích những người khác cũng không vui theo, đặc biệt là mấy người làm tôi không vui.”

Sắc mặt Không Văn hơi đổi: “Này…”

“Đại sư Minh Kính…” Không Sắc nhìn về phía Minh Kính, ăn nói khép nép: “Bọn trẻ biết sai rồi, cô Việt hà tất tiếp tục tra tấn bọn họ?”

Nghiệp hỏa đốt người, chỉ chốc lát là có thể thiêu chết người đó, bất kể là cơ thể hay là hồn phách, nhưng bây giờ những người này dù bị lửa đốt đau đớn nhưng họ vẫn còn sống. Bọn họ không phải người mù, nào có chuyện không nhìn ra mục đích của Việt Khê, rõ ràng là trong lòng cô tức giận, quyết tâm trừng phạt bọn họ, cũng muốn làm họ cảm nhận nỗi đau mà bọn chú Phúc phải chịu.

Không Sắc bất đắc dĩ, chỉ phải xin Minh Kính giúp đỡ, ở trong mắt ông ta, người xuất gia lòng mang từ bi, tuy nói tâm tính đại sư Minh Kính có thay đổi nhưng nói thế nào cũng là người xuất gia, nói không chừng sẽ mềm lòng.

Nhưng ông ta không ngờ tính tình Minh Kính lại khó đoán như thế, y không chỉ không khuyên can Việt Khê, trái lại còn cười tủm tỉm nói: “Sư phụ vui là được, chỉ cần sư phụ vui, cô ấy giết bọn họ cũng là bọn họ may mắn.”


Nhóm Không Văn: “…”

Tam quan bất chính, quả thực là đen đến tận xương tủy!

Minh Kính liếc xéo bọn họ một cái, thản nhiên nói: “Trước giờ tính sư phụ tôi luôn rất tốt, các ông có thể chọc cô ấy giận như vậy cũng coi như có năng lực… Được rồi, cút đi, nói không chừng nhìn thấy các ông càng khiến sư phụ tôi tức giận hơn.”

Nói xong, y hất vạt áo, đám người Không Văn chỉ kịp thấy trời đất quay cuồng, sau đó phát hiện mình đã đứng ngoài cửa nhà.

Mọi người nhìn nhau, Bạch Trường Y nói: “Vậy bây giờ… Chúng ta nên làm gì đây? Sư Ngụy gây ra chuyện này, liệu cô Việt có đổi ý, không cho Xanh Thiên Thụ nữa không?”

Nói đến đây, Bạch Tề Tinh liền tức giận, anh ấy thở hồng hộc nói: “Vất vả lắm tôi mới thuyết phục Việt Khê, làm cô ấy đồng ý cho Xanh Thiên Thụ, vậy mà các ông lại đến cửa cướp đoạt, đúng là… Đúng là xấu xa!”

Mọi người nhìn về phía Lý Huy, Lý Huy vội giơ tay lên nói: “Đừng nhìn tôi, không liên quan gì đến tôi cả, tôi nào biết Sư Ngụy có thể làm ra chuyện này? Haizz, cũng là tôi không chú ý, đúng là gần đây Sư Ngụy hơi lạ, tính cách trở nên táo bạo, nhưng ai mà ngờ ông ta có tâm ma.”

Đối với tu sĩ, tâm ma là thứ rất kh ủng bố, không chú ý một chút là bước vào con đường vạn kiếp bất phục. Tự như Sư Ngụy, ngay cả tính cách cũng trở nên cố chấp vặn vẹo, cuối cùng là đánh mất tính mạng.

Không Văn lắc đầu: “Vốn dĩ tôi muốn đại sư Minh Kính tha cho Sư Ngụy một mạng, ai mà biết…”

Ai mà biết đại sư Minh Kính ra tay quả quyết như thế, nói muốn giết người là giết ngay. Tính cách này đúng là không giống tu Phật, cười tủm tỉm rồi lấy mạng người ta.

“Đó là mọi người quá đáng, nếu không đại sư Minh Kính lấy mạng ông ta làm gì?” Bạch Tề Tinh cứng cổ không phục, căn bản không chấp nhận người khác nói không hay về Minh Kính. Minh Kính chính là thần tượng của anh ấy, tuy bây giờ thần tượng biến thành người quen nhưng đó vẫn là thần tượng.

Bạch Kỳ Thạch hơi mệt mỏi, anh ta cúi đầu xoa giữa mày, lẩm bẩm nói: “Mình có năng lực, có thể bói ra một đường sinh cơ, nhưng không thể ngăn bọn họ đi tìm chết được, thật phiền!”

Lý Huy nghe thấy anh ta nói thầm bèn hỏi: “Kỳ Thạch, cậu nói gì đó?”

Bạch Kỳ Thạch ngẩng đầu, trên mặt là nụ cười ôn hòa, anh ta nói: “Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ bây giờ chúng ta chỉ còn cách chờ đợi. Kia chính là đại sư Minh Kính, năng lực không bằng người ta, cũng chỉ có thể cúi đầu. Bây giờ tôi hy vọng sau khi bị ông Sư quấy đục như thế, cô Việt vẫn đồng ý cho chúng ta Xanh Thiên Thụ, nói cách khác…”

Nghe vậy, những người khác cũng trở nên im lặng.

*

Bọn chú Phúc bị nghiền hồn tra tấn, hồn thể bị thương, Việt Khê bèn ngưng tụ hồn phách cho bọn họ để tránh hồn phách bị tách ra, sau khi làm xong, cô mới hỏi: “Linh Hư đâu?”



Nếu Linh Hư ở đây thì bọn chú Phúc đã không bị đánh thảm thế này, tuy nói bây giờ chỉ là hồn thể nhưng dựa vào năng lực của Linh Hư thì đến mười Sư Ngụy cũng không phải đối thủ của ông ta.

Việt Khê trầm ngâm giây lát, nói: “Hồn thể của mọi người bị hao tổn, cần phải dưỡng cẩn thận, mọi người đi nghỉ ngơi trước đi.”

Mấy người đồng ý, sau đó rời khỏi phòng.

Nhóm người giấy bò lên người Việt Khê, chuyện hôm nay khiến chúng nó cực kỳ sợ hãi. Trước giờ chúng ta thiên chân thuần lương, ai cũng dịu dàng nhỏ nhẹ với chúng nó, dù là Minh Kính cũng như thế, chúng nó chưa từng gặp ai hung dữ như vậy.

Minh Kính đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ còn giận à?”

Việt Khê mím môi: “Giận.”

Minh Kính cười: “Nếu giận thì không cho bọn họ Xanh Thiên Thụ nữa, ai bảo bọn họ chọc em giận làm gì?”

“…”

Việt Khê nhìn y, nhíu mày nói: “Tuy em giận nhưng không đến mức giận chó đánh mèo. Có điều dù biết những người khác không liên quan thì em vẫn giận.”

Minh Kính gật đầu cười khẽ: “Vậy được rồi, nếu giận thì chúng ta tạm thời không để ý đến bọn họ.”

Nói không để ý là thật sự không để ý, mấy người Lý Huy đến tìm Việt Khê đều không gặp, làm người trong Tu Giới phiền muộn đến bạc đầu, nói chuyện cũng khó tránh lời oán giận Sư Ngụy.

Một tháng như vậy qua đi, Việt Khê mới coi như bớt giận phân nửa, cô đưa Xanh Thiên Thụ cho bọn họ.

“Chắc Bạch Tề Tinh đã nói điều kiện của tôi với các ông rồi, Xanh Thiên Thụ lớn tôi sẽ lấy cành để làm cơ thể cho Tiểu Nhất nhà tôi.” Việt Khê nói.

Lý Huy gật đầu: “Chúng tôi biết, đây là đương nhiên.”

Ông ta cẩn thận nhận người giấy nho nhỏ, nhà Việt Khê có bảy người giấy, cái họ muốn chỉ là một ít hạt giống, một ít có thể lớn thành hạt giống Xanh Thiên Thụ, chỉ một người giấy là đủ. Tiểu Nhất là anh cả nên nhận việc vào mình.

“Việt Khê à, còn chuyện này tôi muốn nhờ cô giúp…” Lý Huy hơi xấu hổ, nói: “Là mấy người bị cô đánh đó, vết thương của họ khá kỳ lạ, hình như trong cơ thể họ có lực lượng đang tiếp tục phá hư cơ thể. Tôi thấy hình như đó là lực lượng của lôi điện… Chúng tôi suy nghĩ rất nhiều cách mà cũng không thể nào xóa bỏ hết lực lượng này, không biết rốt cuộc nó là gì?”

Ông ta cũng rất xấu hổ khi nói tới chuyện này, những người kia không có mắt đi theo Sư Ngụy gây chuyện, bị đánh thành như vậy còn cần hội trưởng là ông ta đi đến đây xin giúp đỡ.


Haizz, mất mặt!

Việt Khê trả lời: “Đó là lôi sát, muôn vật trên thế gian đều có sát, đương nhiên lôi điện cũng có. Lôi sát sẽ chui vào cơ thể người, xâm nhập vào gân mạch người, còn phá hủy kết cấu cơ thể, đó là tổn thương không có khả năng chữa khỏi.”

Nghe vậy, Lý Huy hơi im lặng.

Bọn họ đã kiểm tra cơ thể của những người kia, cũng phát hiện lực lượng trong cơ thể họ rất kh ủng bố, dù tiêu trừ lôi sát thì tu vi của họ cũng bị tổn hại, đời này không còn khả năng tu hành nữa.”

Lý Huy nhìn Việt Khê, trong lòng ông ta không khỏi không thừa nhận cô gái này quả thật không giống Chu Tam Thông, cô ác hơn Chu Tam Thông, thậm chí là mạnh hơn.

“Đúng rồi, lần này tôi đến đây ngoài muốn lấy Xanh Thiên Thụ ra thì còn một mục đích khác.” Lý Huy nghiêm túc lấy một miếng ngọc trong ngực ra đưa cho Việt Khê, nói: “Cái này vốn là của Chu Tam Thông, bây giờ nên giao lại cho cô.”

Việt Khê sửng sốt, cô duỗi tay nhận ngọc bội, lại nghe Lý Duy bình tĩnh nói: “Nó cũng đại diện cho Minh chủ Thiên Sư Minh…”

Lạch cạch!

Nghe thế, Việt Khê khẽ buông tay, ngọc bội lập tức rơi xuống đất.

Lý Huy trợn tròn mắt, vội vàng nhặt miếng ngọc lên, ông ta than: “Đây chính là tín vật của Minh chủ Thiên Sư Minh, nếu rơi vỡ thì phải làm sao? Cô nhanh nhận lấy đi.”

Việt Khê vô cảm nhìn ông ta: “Nếu là tín vật của Minh chủ Thiên Sư Minh thì ông Lý cất kỹ đi, tôi cảm thấy tôi cũng không cần thứ này.”

Lý Huy chậc lưỡi, cười tủm tỉm nói: “Năng lực của cô rất mạnh, mọi người trong Thiên Sư Minh đều cảm thấy cô thích hợp làm Minh chủ Thiên Sư Minh.”

Việt Khê: “…”

Bạch Tề Tinh nói thầm: “Tôi đã nói Việt Khê không có hứng thú với minh chủ rồi, các ông chẳng khác nào đang ăn vạ, nào có chuyện ấn chức Minh chủ lên đầu người ta?”

Lý Huy đáp: “Tục ngữ nói con kế nghiệp cha, Chu Tam Thông từng là Minh chủ Thiên Sư Minh, cô cũng nên làm, ngoài cô ra không còn ai thích hợp nữa.”

Việt Khê im lặng, đây là lần đầu tiên cô phát hiện người của Thiên Sư Minh lại mặt dày như vậy.

Chuyện để Việt Khê làm Minh chủ Thiên Sư Minh là quyết định của tất cả mọi người ở đó sau thời gian suy nghĩ cặn kẽ. Bọn họ cũng không có cách nào khác, bây giờ đại sư Minh Kính như quả bom nổ chậm đặt ở đó, đám thiên sư bọn họ thật sự sợ hãi, chỉ sợ ông cố nội này không vui lên một cái là đi hủy thiên diệt địa ngay.

Xem xét tình huống bây giờ, thấy y rất để ý Việt Khê, có Việt Khê kiềm chế thì không sợ ngày nào đó y phát bệnh, muốn cái gì là làm cái đó.

Đương nhiên ngoài điều này ra vẫn còn lý do khác là vì giá trị vũ lực của Việt Khê thật sự quá kh ủng bố, Minh chủ Thiên Sư Minh đương nhiên là người có tu vi cao, mà bây giờ khắp Tu Giới có lẽ chỉ mình Minh Kính đánh được Việt Khê.

Một khi suy nghĩ này xuất hiện, nghĩ tới nghĩ lui, mọi người vẫn cảm thấy chọn Việt Khê làm Minh chủ là thích hợp nhất.

Có điều bọn họ tưởng bở như vậy, Việt Khê lại không muốn đồng ý, Minh chủ Thiên Sư Minh cái gì, cô hoàn toàn không có hứng thú. Mấy người Lý Huy không có cách nào, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, một bụng kế hoạch không cái nào thực thi được.

Sau khi dùng nước huyền linh nên người giấy, chẳng mấy chốc nó đã nảy mầm lên cây, người Thiên Sư Minh quyết định trồng cây trên núi Côn Luân.

Biết được tin tức này, Hàn Húc gật đầu nói: “Núi Cô Luân hẻo lánh ít dấu chân người, tuy không bằng núi Bồng Lai nhưng linh khí cũng coi như sung túc, trồng Xanh Thiên Thụ ở đó đúng là lựa chọn chính xác.”

Xanh Thiên Thụ dần lớn lên, đồng thời hấp thu tà khí trong thiên địa, chỉ là Xanh Thiên Thụ còn nhỏ, lượng tà khí được tinh lọc có hạn, hơn nữa đây là trị ngọn chứ không trị được gốc.

“Chẳng lẽ không còn cách nào khác để giải quyết tình huống hiện tại à?” Việt Khê hỏi.

Hàn Húc nhìn cô, nói: “Đương nhiên có cách, cái gã Kỳ Thạch nhà họ Bạch kia đúng là có chút bản lĩnh, anh ta bói ra em là một đường sinh cơ cũng không sai, bởi vì mấu chốt nằm ở em, xét về mọi mặt.”

Việt Khê khó hiểu nhìn cậu.

Hàn Húc duỗi tay kéo một lọn tóc của cô quấn vào tay mình: “Hồng Liên Nghiệp Hỏa đốt hết mọi tà khí trên thế gian, lửa của em có ích hơn Phật cốt của anh nhiều. Ai biết được có một ngày Hồng Liên Nghiệp Hỏa có thể chạy nhảy đâu?”

Điều này, chỉ e không ai nghĩ đến.

“Sư phụ, lúc nào em cũng mềm lòng.” Hàn Húc cảm thán.

Lấy máu Việt Khê làm hạt giống đặt ở năm địa điểm đặt Phật cốt của cậu để trấn áp tà khí trước đây, hồng liên nở hoa, nghiệp hỏa thiêu đốt, như vậy là có thể đốt sạch trọc khí.

“Một đường sinh cơ, quả nhiên là một đường sinh cơ!”

Minh Kính không ngờ lúc trước y dập tắt nghiệp hỏa lại làm hồng liên sinh ra một hạt giống. Mà bây giờ hạt giống ấy trở thành một còn người, có tình cảm, cũng rất mềm lòng.

****

Editor: Lúc trước đã có lần nhắc tuổi của Bạch Kỳ Thạch mà mình không nhớ là bao nhiêu, cho nên bây giờ mình đính chính Bạch Kỳ Thạch 38 tuổi nhé.
Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng Truyện Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng Story Chương 149
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...