Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
Chương 110: Không Tên 110
241@-Editor: Qing Yun
Bạch Tề Tinh ở đại học B, biết mấy người Việt Khê đã đến đây, bèn tìm thời gian đi đến chỗ họ.
"Oa, nhà cô to thật đấy, sân này chắc phải gấp ba sân bình thường..." Anh ta đi bộ trong sân một vòng, sau đó đặt mông ngồi xuống ghế, thở dài cảm thán: "Ngồi trong sân này thật thoải mái, cô quá xa xỉ rồi, thế mà lại bày một Tụ Linh trận ở đây, được linh khí làm dịu đi quả nhiên thoải mái, tôi cũng muốn có một cái sân như vậy."
Việt Khê rót một chén trà cho anh ta: "Đây là ông nội tôi sắp xếp, tôi cũng đến đây mới biết được ông để lại cho tôi một cái sân như vậy."
Bưng trà uống một ngụm, Bạch Tề Tinh tò mò hỏi: "Cô giỏi như này chắc ông nội cô còn giỏi hơn. Đúng rồi, ông nội cô tên gì đấy? Có khi tôi lại biết cũng nên."
"Ông nội tôi? Ông nội tôi họ Chu, mọi người gọi ông là Chu Tam Thông..."
"Phụt!"
Một miệng trà phun hết ra ngoài, Việt Khê đặt cây quạt dính nước trà xuống, ghét bỏ nói: "Thật bẩn đó."
Bạch Tề Tinh lại hoàn toàn không chú ý tới sự ghét bỏ của cô, trong đầu chỉ còn lại cái tên kia, anh ta nắm chặt tay Việt Khê, truy hỏi: "Cô nói cái gì, cô nói ông nội cô tên là Chu Tam Thông á?"
Việt Khê gật đầu nói: "Đúng vậy, mọi người đều gọi ông như thế..."
Bạch Tề Tinh: "...."
Mặt mũi anh ta lập tức dại ra.
"Anh sao vậy?" Việt Khê cảm thấy tinh thần anh ta đột nhiên có phần hoảng hốt.
Bạch Tề Tinh nhìn cô, biểu cảm trên mặt cực kỳ xuất sắc, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Đại lão, cuối cùng tôi cũng biết vì sao cô lại là đại lão, tôi hoàn toàn không ngờ cô lại là cháu gái của tiền bối Chu."
Việt Khê nhíu mày: "tiền bối Chu? Anh quen biết ông nội tôi à?"
"Đâu chỉ là biết, tiền bối Chu chính là nam thần của tôi! Không, phải nói không chỉ có tôi mà rất nhiều người ở Tu Giới đều là fan não tàn của ông ấy." Bạch Tề Tinh cực kỳ kích động, hai mắt anh ta sáng lên: "Mười bốn tuổi ông ấy là là thiên sư Cửu Lục, đến hai mươi tuổi đã là thiên sư Nhất Thông, đến ba mươi tuổi đã đạt tới Tam Thông, cho nên mọi người mới gọi ông ấy là Chu Tam Thông... Hơn nữa ông ấy không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn là từng là minh chủ Thiên Sư Minh. Nhưng hai mươi năm trước Tu Giới từng có một hồi chấn động, từ đó không còn tung tích ông ấy nữa. Tôi hoàn toàn không ngờ rằng ông ấy lại là ông nội cô."
Đến bây giờ anh ta vẫn hoàn toàn không thể tin được. Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì có cảm giác quả nhiên như thế, ngoài tiền bối Chu Tam Thông ra thì làm gì có ai có thể dạy ra quái vật như Việt Khê?
Trên người Việt Khê có đủ chỗ kỳ lạ, bây giờ rốt cuộc anh ta cũng có được câu trả lời, cháu gái của tiền bối Chu Tam Thông thì những thứ kia đều là bình thường.
Việt Khê mở to mắt nhìn anh ta, cô nghĩ vài giây, cuối cùng không nhịn được vẫn hỏi: "... Có phải anh nhận sai người không? Ông nội tôi chỉ là một ông lão bình thường thôi, cùng lắm là tu vi cao chút, thuật bói toán mạnh chút, tuy rằng quỷ quái có sợ ông nhưng ông chính là một ông lão bình thường."
Bạch Tề Tinh: "... Không, mấy thứ cô nói cũng không bình thường, ông nội cô chắc chắn là tiền bối Chu Tam Thông!"
Việt Khê: "À."
Bạch Tề Tinh trợn mắt: "Cô chỉ à tôi sao? Ông nội cô chính là tiền bối Chu Tam Thông đấy, đó là minh chủ trước của Thiên Sư Minh, là một truyền kỳ của tu chân giới."
Việt Khê cảm thấy hơi kỳ lạ: "Tôi không nói à thì nên nói gì?"
Bạch Tề Tinh suy nghĩ, cảm thấy nói cũng đúng.
Chẳng qua Việt Khê đột nhiên gián đoạn như vậy cũng làm tâm trạng kích động của anh ta bình tĩnh lại, ngồi ở đó cằn nhằn nói: "Tiền bối Chu Tam Thông mất tích gần hai mươi năm, tôi hoàn toàn không nghĩ rằng ông ấy ở thành phố A, tất cả mọi người đều nghĩ ông ấy đã chết..."
"Vừa rồi anh nói hai mươi năm trước Tu Giới xảy ra một hồi chấn động, là chấn động gì thế?" Việt Khê hỏi.
Bạch Tề Tinh sửng sốt, anh ta sờ mũi, nói: "Thật ra tôi cũng không rõ lắm, khi đó tôi còn nhỏ mà. Chẳng qua sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, tiền bối Chu Tam Thông liền mất liên lạc, Thiên Sư Minh cũng đổi minh chủ, hình như dưới Địa Phủ cũng xảy ra chuyện. Hồng Liên Nghiệp Hỏa bên bờ sông Tam Sinh bị dập tắt, hình như có một nhân vật rất khủng đã trốn khỏi Địa Phủ... Lại nói, tôi nghe anh tôi nói theo thống kê công tác thì hai mươi năm qua, khắp các nơi ngày càng xảy ra nhiều sự kiện thần quái, ngay cả quỷ quái cũng ngày càng có lực lượng mạnh hơn, không biết có phải do nguyên nhân này hay không."
"... Không biết nhân vật lợi hại trốn khỏi Địa Phủ kia là ai, anh trai tôi nhắc đến cũng đều là nói năng thận trọng, như là cực kỳ kiêng kị. Còn nói cái gì mà ngôi sao chiếu mệnh ảm đạm, tương lai mù mịt không ánh sáng, thế giới sẽ gặp một hồi đại loạn..." Nói đến đây, Bạch Tề Tinh có phần u sầu, đừng nhìn bình thường anh ta không tim không phổi, thật ra vẫn có chuyện khiến anh ta buồn rầu.
Việt Khê ngẩng đầu nhìn Hàn Húc đã đứng ở cửa không biết từ khi nào: "Sao không vào?"
Hàn Húc cười khẽ, đi tới ngồi xuống bên cạnh Việt Khê: "Tôi thấy hai người trò chuyện vui vẻ nên không thể không biết xấu hổ đi quấy rầy được. Đúng rồi, vừa rồi nghe hai người nói cái gì mà có người trốn khỏi Địa Phủ, anh trai anh biết đó là ai không?"
Bạch Tề Tinh lắc đầu, nói: "Không rõ lắm, rất nhiều chuyện anh trai tôi không nói với tôi."
Hàn Húc gật đầu không nói gì cả.
"Đúng rồi, Hàn Húc, hay là cậu đến nhà họ Bạch chúng tôi học thuật chiêm tinh đi, tôi thấy cậu rất có thiên phú đấy!" Bạch Tề tinh đã có ý định này ngay từ lần đầu gặp Hàn Húc.
Bây giờ Tu Giới thái bình, nhưng trên thực tế các môn phái cũng ngầm ganh đua nhau. Công đức trên người Hàn Húc rất đậm, hơn nữa cũng cực kỳ có thiên phú, nếu gia nhập nhà họ Bạch bọn họ, nhà họ Bạch bọn họ bớt đi lo lắng phần nào.
Nghe vậy, Việt Khê lập tức cảnh giác nhìn Bạch Tề Tinh, nói: "Cậu ấy là đồ đệ của tôi!"
Cô cường điệu hai chữ 'đồ đệ'.
"Không phải ai cũng có thể làm sư phụ tôi." Hàn Húc cười nói.
Bạch Tề Tinh bĩu môi: "Được rồi, biết sư đồ hai người đồng lòng... Đúng rồi, hai người đều thành niên rồi đúng không, nếu vậy nhớ tích lũy điểm nhiệm vụ đấy."
"Điểm nhiệm vụ?"
"Hai người không biết à? Thiên Sư Minh quy định thiên sư trưởng thành cứ cách ba tháng là phải nhận một nhiệm vụ, điểm sẽ cao thấp tùy theo độ khó của nhiệm vụ, nhiệm vụ bình thường chỉ có một hai điểm thôi... Hai người lên trang web của Thiên Sư Minh mà xem, bên trên có nhiệm vụ, hai người có thể nhận."
"Điểm nhiệm vụ có tác dụng gì không?"
"Tác dụng nhiều ấy chứ, có thể đổi rất nhiều đồ vật, vũ khí đan dược vân vân... Ha ha, tôi nói cái này với hai người là để lần sau chúng ta cùng đi làm nhiệm vụ đó. Tôi tự xem cho mình một quẻ, đi làm nhiệm vụ cùng hai người tuyệt đối nắm chắc phần thắng!" Bạch Tề Tinh cười ha ha, anh ta từng chứng kiến bản lĩnh của Việt Khê, biết cô giỏi cỡ nào, quả thực chính là như được buff, đi theo cô làm nhiệm vụ là sự lựa chọn vô cùng đứng đắn.
Việt Khê nhớ mang máng đúng là có nhiệm vụ như vậy, lúc ấy cô chỉ đọc lướt qua trang chủ của trang web còn chủ yếu là xem tin tức có liên quan đến thiên sư thi đại học.
Hàn Húc lấy notebook ra, ba người họ đăng nhập vào xem.
Điểm nhiệm vụ của Việt Khê và Hàn Húc là 0 điểm, bởi vì bọn họ chưa làm một nhiệm vụ nào, Bạch Tề Tinh được hơn hai trăm điểm, anh ta làm rất nhiều nhiệm vụ mới tích lũy được bấy nhiêu.
"... Lá trái tim, nước bích hồ..." Việt Khê nhìn thấy hai cái tên quen thuộc ở góc, cơ thể vô thức ngồi thẳng lên.
Bạch Tề Tinh hỏi: "Cô cần cái này à? Mấy cái này không rẻ đây, phải làm vài trăm nhiệm vụ mới tích lũy đủ điểm."
Vốn Việt Khê không định làm nhiệm vụ gì, dù sao cô cũng đã thi đậu đại học rồi, không làm thiên sư cũng không sao, nhưng nhìn thấy trên này có thứ cô muốn, cô bèn quyết định bắt đầu làm nhiệm vụ từ bây giờ luôn.
"Này, ở đây có nhiệm vụ vừa tuyên bố, nhiệm vụ có mười điểm. A, thật trùng hợp, nhiệm vụ ở ngay thành phố B, tôi xem nhiệm vụ là gì... Người này nghi ngờ vị hôn thê của anh ta bị quỷ nhập, chọn cái này đi. Nhiệm vụ này thấy không khó lắm, coi như luyện tập, hai người thấy sao?" Bạch Tề Tinh hỏi hai người.
Việt Khê gật đầu nói: "Vậy nhận nhiệm vụ này đi."
Bạch Tề Tinh vỗ tay hưởng ứng, trực tiếp giúp bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ.
Chờ Bạch Tề Tinh rời đi, Hàn Húc hỏi: "Mấy thứ sư phụ muốn là để chuẩn bị cho người giấy à?"
Việt Khê gật đầu nói: "Bọn Tiểu Nhất không giống người giấy bình thường, chúng nó là tinh linh ở Bồng Lai tiên sơn... Chúng nó ở đây sẽ bị trọc khí ô nhiễm, cho nên cần phải rửa sạch đúng giờ."
"Trước kia tôi đã định hỏi rồi, chắc vật liệu làm cơ thể bọn nó rất đặc biệt... Là cây Xanh Thiên Thụ trên núi Bồng Lai đúng không? Xanh Thiên Thị có thể tinh lọc trọc khí trong thiên địa, chẳng qua nó đã bị thiêu hủy từ mười năm trước rồi."
Không chỉ có cây Xanh Thiên Thụ kia mà cả núi Bồng Lai đều bị cháy rụi. Có thể nói bảy người giấy này là chút Xanh Thiên Thụ duy nhất còn lại trên thế giới này.
"Hình như là vậy..." Việt Khê cũng không xác định.
Hàn Húc nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Tương lai nếu có người muốn cướp nhóm người giấy khỏi cô, lúc đó sư phụ sẽ làm gì?"
Ánh mắt Việt Khê hơi hoảng, cô ngẩng đầu nghiêm túc trả lời Hàn Húc: "... Người giấy là người nhà của tôi, không có bất luận kẻ nào có thể cướp bọn nó từ bên người tôi đi được."
Hàn Húc vươn tay sờ đầu cô, cười nói: "Tôi cũng sẽ không để người khác cướp thứ gì của cô đi ta, tôi đảm bảo."
*
Hai người gặp người phát nhiệm vụ ở một quán cà phê, đợi nửa giờ mới nhìn thấy một người thanh niên trẻ tuổi mặc âu phục đi tới.
Thanh niên đi đến trước mặt bọn họ, nhìn thấy bọn họ thì trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ hoang mang chần chờ, một lúc lâu sau mới hỏi: "Hai người chính là cô Việt và cậu Hàn?"
Việt Khê gật đầu, đứng dậy nói: "Anh là anh Mạc đúng không, mời ngồi."
Mạc Dục Lăng ngồi xuống, không nhịn được nói: "Tôi thật sự không ngờ hai người còn trẻ như vậy, nhất thời hơi kinh ngạc... Xem ra hai người quả là tuổi trẻ đầy hứa hẹn."
Hàn Húc cười nói: "Anh Mạc khen lầm rồi, anh nói tình huống nhiệm vụ cho chúng tôi trước đi."
Mạc Dục Lăng gật đầu, cũng không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng luôn: "Thật ra tôi và vị hôn thê mới quen nhau chưa được bao lâu, chẳng qua trước đó tôi đã trộm chú ý cô ấy rất lâu..."
Nói đến đây, anh ta hơi nhăn mày, có phần rối rắm: "Tôi không biết có phải tôi gặp ảo giác không, thời gian này ở bên ở cô ấy, tôi cảm thấy có chút không đúng, nhưng không nói được ra chỗ nào không đúng... Tôi cảm thấy, cô ấy thay đổi, cảm giác của tôi dành cho cô ấy... Hai người hiểu không, chính là không còn cảm giác tim đập nhanh nữa."
Việt Khê lắc đầu: "Không hiểu."
Mạc Dục Lăng: "..."
"Khụ, có lẽ là tôi nghĩ nhiều, chẳng qua trước giờ trực giác của tôi chưa từng sai. Trước kia tôi từng tiếp xúc với chuyện không khoa học rồi, cho nên tôi biết trên đời này có chuyện ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, tôi mới tìm đến mấy người. Cho dù vị hôn thê của tôi có bị quỷ báo hay không tôi vẫn sẽ trả đủ thù lao cho hai người."
Việt Khê ừ một tiếng, lại hỏi: "Vị hôn thê của anh tên là gì, diện mạo thế nào?"
"Cô ấy tên là Hạ Tử Tình, điện thoại của tôi có hình cô ấy..."
"Hạ Tử Tình?" Việt Khê kinh ngạc, cảm thấy tên này rất quen tai, giống như từng nghe ở đâu rồi.
Mạc Dục Lăng hỏi: "Cô Việt biết vị hôn thê của tôi à?"
Việt Khê nhìn ảnh trên điện thoại, rốt cuộc biết vì sao lại quen tai.
Cô gật đầu nói: "Đúng là tôi biết vị hôn thê của anh, hơn nữa tôi và cô ấy còn học cùng lớp nữa... Tôi nhớ lần trước lúc gặp cô ấy, tôi cảm thấy người cô ấy hơi lạ, cho nên mới nhớ rõ, chẳng qua người cô ấy không có hơi thở tà uế gì. Lúc sau lại không gặp cô ấy nữa."
Mạc Dục Lăng sốt suột hỏi lại: "Ý cô là cô ấy thật sự bị cô hồn dã quỷ bám vào người à?"
Việt Khê lắc đầu: "Cũng không nhất định là cô hồn dã quỷ bám lên người... Tình huống cụ thể cần đi xem tận mắt mới biết được, có lẽ là xuất hiện tình huống khác."
Mạc Dục Lăng nghĩ vài giây rồi nói: "Tôi sẽ nghĩ cách để hai người gặp cô ấy một lần."
Việt Khê gật đầu.
*
Vinh Hương gặp Hạ Tử Tình ở tiểu khu, thấy có một người đàn ông cực kỳ đẹp trai bên cạnh đối phương, giữa hai người lại lộ ra vẻ rất thân mật, cô khỏi khỏi trợn mắt nhìn, còn nghĩ mình nhìn nhầm rồi, về nhà liền hỏi mẹ luôn.
"Anh chàng đi bên cạnh Hạ Tử Tình là ai vậy mẹ? Bạn trai cô ấy à? Sao trước kia con chưa từng gặp?"
Mẹ Vinh đặt bánh quai chèo vừa làm xong lên đĩa, nghe vậy đáp: "Anh chàng? Con nói Mạc Dục Lăng của nhà họ Mạc đúng không... Không phải mẹ nói từ hai ngày trước rồi à, nhà họ Mạc và nhà họ Hạ cố ý tác hợp cho hai đứa, bây giờ xem ra hai đứa này ở bên nhau không tệ lắm."
"Không có khả năng, Hạ Tử Tình sẽ không tùy ý để ba mẹ sắp đặt vậy đâu!" Vinh Hương nói không chút suy nghĩ.
Mẹ Vinh liếc nhìn cô một cái: "Cái gì mà sắp đặt, con bé Tử Tình vẫn luôn ngoan ngoãn, con cho là nó giống con à, cứng đầu như trâu, kéo cũng không được, suốt ngày làm mẹ tức chết."
Vinh Hương lắc đầu, cứng cổ nói: "Mẹ mới không biết, Hạ Tử Tình..."
Người kia tuy ngoài mặt rất ngoan ngoãn nhưng thực tế lại rất có chủ kiến, không có khả năng ở bên người mình không thích vì ý của ba mẹ.
Lúc này, Hạ Tử Tình mím môi nhìn Mạc Dục Lăng ở cửa tiểu khu, cười nói: "Anh đi đường cẩn thận."
Mạc Dục Lăng gật đầu, vươn tay sờ đầu cô, cười nói: "Buổi tối chúng ta cùng ăn cơm đi, để anh đến đón em, anh biết có một nhà hàng làm bít tết đặc biệt ngon, không phải em thích ăn à?"
"... Em không thích ăn bít tết mà?" Hạ Tử Tình ngờ vực, cô cười nói: "Nhưng mà không sao, thật ra em không kiêng ăn đâu, ăn bò bít tết cũng được."
Mạc Dục Lăng ra chiều xin lỗi, nói: "Nếu em không thích ăn bít tết thì chúng ta đi ăn chỗ khác... Đi dạo công viên hồ bên kia đi, ăn cơm ở đó có thể nhìn ra sông được."
Hạ Tử Tình đương nhiên gật đầu.
Vừa xoay người, nụ cười trên mặt Mạc Dục Lăng lập tức phai nhạt, nhăn mày lại.
Thói quen, giọng nói thậm chí là tính cách, dường như không có gì thay đổi, nhưng Mạc Dục Lăng lại khẳng định quả thật có gì đó khác lại. Điều khác lạ lớn nhất là anh ta không còn cảm giác động tâm với cô nữa, thậm chí là tâm lặng như nước, hoàn toàn không có giao động.
Trước giờ trực giác của Mạc Dục Lăng luôn rất chuẩn, anh ta cảm thấy không thích hợp thì chắc chắn có chỗ nào đó không thích hợp thật.
Tiễn Mạc Dục Lăng về, mẹ Hạ nhìn cô vào nhà, cười nói: "Con và Mạc Dục Lăng ở bên nhau khá hợp, mẹ xem cậu ấy rất thích con đó."
Hạ Tử Tình mím môi, dáng vẻ thẹn thùng, cô đi đến ôm tay mẹ mình, cười nói: "Anh ấy nói anh ấy thích con từ thời học trung học..."
Mẹ Hạ hiển nhiên khá kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ còn có chuyện như vậy, bà ta liếc nhìn Hạ Tử tình: "Xem ra thật là duyên phận, lúc trước mẹ gọi con đi gặp cậu ấy con còn không muốn, bây giờ lại thân thiết với người ta thế."
"Con biết mẹ luôn muốn tốt cho con, lúc ấy là con không hiểu chuyện." Hạ Tử Tình ngẩng đầu cười với bà ta.
Mẹ Hạ nhìn quanh mặt cô, biểu cảm có vài phần ngờ vực, sau lại gật đầu nói: "Con biết là tốt rồi, sau này nhớ ở bên Mạc Dục Lăng cho tốt."
Hạ Tử Tình lập tức ngoan ngoãn đồng ý.
Đi lên phòng, Hạ Tử Tình đẩy cửa ra, cô ta đứng trước gương, cẩn thận đánh giá diện mạo của mình.
Diện mạo này vốn xinh đẹp, da trắng môi hồng, xinh đẹp như hoa tươi.
Khẽ nở nụ cười, cô ta chạm vào gương xanh, nhìn thấy ảnh ngược bên trong trào nước mắt.
Cô ta cười: "Cô khóc cái gì? Tôi ở đó suốt bao nhiêu năm vẫn sống tốt... Cô yên tâm đi, mẹ cô cực kỳ thích tôi, còn nói tôi ngoan hơn cả khi còn nhỏ. Tôi chính là cô, sẽ sống thật tốt thay cô."
Ảnh trong gương không nói chuyện, chỉ yên lặng rơi lệ.
*
Phong cảnh ở công viên hồ rất đẹp, nhất là vào ban đêm, bốn phía quanh hồ được thắp đèn sáng rực một góc, nước hồ gợn sóng như sao trời.
"Thật đẹp..." Hạ Tử Tình vừa bước đến đã không khỏi cảm thán khi nhìn thấy hồ nước.
Mạc Dục Lăng cười, đưa thực đơn cho cô ta: "Nhìn xem có muốn ăn gì không."
Nói xong, anh ta âm thầm thoáng nhìn về phía trước.
"Thế nào, nhìn ra cái gì không?" Việt Khê cẩn thận nhìn, nói: "Không có âm khí, vậy không phải bị quỷ bám... Nhưng vẫn không bình thường, có cảm giác cơ thể không dung hòa. Giống như râu ông nọ cắm cằm bà kia. Cơ thể Hạ Tử Tình đúng là bị cái gì đó chiếm mất, nhưng đó là gì vậy, không có tà khí, cũng không có yêu khí. Nếu là người khác có lẽ khó mà nhận ra."
Hàn Húc nhìn thoáng qua, nói: "Là gương!"
Việt Khê nhìn cậu.
"Lúc người soi gương, gương sẽ chiếu lại ảnh ngược của mình. Tuy tỷ lệ rất nhỏ nhưng có đôi khi ảnh trong gương cũng sẽ có ý thức của chính mình, thậm chí còn muốn thay thể chủ thể."
"Giống như Ảnh Yêu à?"
"Gần như thế, chúng nó có thể tồn tài bằng cách giả làm bản thế, nhưng nói thế nào ảnh trong gương cũng khác bản thể...."
Việt Khê nhìn kỹ động tác của Hạ Tử Tình, cô giật mình nói: "Là trái phải!"
Bản thể và ảnh trong gương trái ngược nhau, bây giờ Hạ Tử Tình là ảnh trong gương cho nên động tác sẽ có cảm giác trái phải không nhịp nhàng, đây cũng là cảm giác kỳ lạ mà Việt Khê cảm giác được trên người cô ta.
Việt Khê nói: "Thì ra là ảnh trong gương, chẳng trách không thấy có yêu khí hay quỷ khí... Vậy Hạ Tử Tình thật bị nó đưa đi đâu rồi?"
Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
Bạch Tề Tinh ở đại học B, biết mấy người Việt Khê đã đến đây, bèn tìm thời gian đi đến chỗ họ.
"Oa, nhà cô to thật đấy, sân này chắc phải gấp ba sân bình thường..." Anh ta đi bộ trong sân một vòng, sau đó đặt mông ngồi xuống ghế, thở dài cảm thán: "Ngồi trong sân này thật thoải mái, cô quá xa xỉ rồi, thế mà lại bày một Tụ Linh trận ở đây, được linh khí làm dịu đi quả nhiên thoải mái, tôi cũng muốn có một cái sân như vậy."
Việt Khê rót một chén trà cho anh ta: "Đây là ông nội tôi sắp xếp, tôi cũng đến đây mới biết được ông để lại cho tôi một cái sân như vậy."
Bưng trà uống một ngụm, Bạch Tề Tinh tò mò hỏi: "Cô giỏi như này chắc ông nội cô còn giỏi hơn. Đúng rồi, ông nội cô tên gì đấy? Có khi tôi lại biết cũng nên."
"Ông nội tôi? Ông nội tôi họ Chu, mọi người gọi ông là Chu Tam Thông..."
"Phụt!"
Một miệng trà phun hết ra ngoài, Việt Khê đặt cây quạt dính nước trà xuống, ghét bỏ nói: "Thật bẩn đó."
Bạch Tề Tinh lại hoàn toàn không chú ý tới sự ghét bỏ của cô, trong đầu chỉ còn lại cái tên kia, anh ta nắm chặt tay Việt Khê, truy hỏi: "Cô nói cái gì, cô nói ông nội cô tên là Chu Tam Thông á?"
Việt Khê gật đầu nói: "Đúng vậy, mọi người đều gọi ông như thế..."
Bạch Tề Tinh: "...."
Mặt mũi anh ta lập tức dại ra.
"Anh sao vậy?" Việt Khê cảm thấy tinh thần anh ta đột nhiên có phần hoảng hốt.
Bạch Tề Tinh nhìn cô, biểu cảm trên mặt cực kỳ xuất sắc, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Đại lão, cuối cùng tôi cũng biết vì sao cô lại là đại lão, tôi hoàn toàn không ngờ cô lại là cháu gái của tiền bối Chu."
Việt Khê nhíu mày: "tiền bối Chu? Anh quen biết ông nội tôi à?"
"Đâu chỉ là biết, tiền bối Chu chính là nam thần của tôi! Không, phải nói không chỉ có tôi mà rất nhiều người ở Tu Giới đều là fan não tàn của ông ấy." Bạch Tề Tinh cực kỳ kích động, hai mắt anh ta sáng lên: "Mười bốn tuổi ông ấy là là thiên sư Cửu Lục, đến hai mươi tuổi đã là thiên sư Nhất Thông, đến ba mươi tuổi đã đạt tới Tam Thông, cho nên mọi người mới gọi ông ấy là Chu Tam Thông... Hơn nữa ông ấy không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn là từng là minh chủ Thiên Sư Minh. Nhưng hai mươi năm trước Tu Giới từng có một hồi chấn động, từ đó không còn tung tích ông ấy nữa. Tôi hoàn toàn không ngờ rằng ông ấy lại là ông nội cô."
Đến bây giờ anh ta vẫn hoàn toàn không thể tin được. Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì có cảm giác quả nhiên như thế, ngoài tiền bối Chu Tam Thông ra thì làm gì có ai có thể dạy ra quái vật như Việt Khê?
Trên người Việt Khê có đủ chỗ kỳ lạ, bây giờ rốt cuộc anh ta cũng có được câu trả lời, cháu gái của tiền bối Chu Tam Thông thì những thứ kia đều là bình thường.
Việt Khê mở to mắt nhìn anh ta, cô nghĩ vài giây, cuối cùng không nhịn được vẫn hỏi: "... Có phải anh nhận sai người không? Ông nội tôi chỉ là một ông lão bình thường thôi, cùng lắm là tu vi cao chút, thuật bói toán mạnh chút, tuy rằng quỷ quái có sợ ông nhưng ông chính là một ông lão bình thường."
Bạch Tề Tinh: "... Không, mấy thứ cô nói cũng không bình thường, ông nội cô chắc chắn là tiền bối Chu Tam Thông!"
Việt Khê: "À."
Bạch Tề Tinh trợn mắt: "Cô chỉ à tôi sao? Ông nội cô chính là tiền bối Chu Tam Thông đấy, đó là minh chủ trước của Thiên Sư Minh, là một truyền kỳ của tu chân giới."
Việt Khê cảm thấy hơi kỳ lạ: "Tôi không nói à thì nên nói gì?"
Bạch Tề Tinh suy nghĩ, cảm thấy nói cũng đúng.
Chẳng qua Việt Khê đột nhiên gián đoạn như vậy cũng làm tâm trạng kích động của anh ta bình tĩnh lại, ngồi ở đó cằn nhằn nói: "Tiền bối Chu Tam Thông mất tích gần hai mươi năm, tôi hoàn toàn không nghĩ rằng ông ấy ở thành phố A, tất cả mọi người đều nghĩ ông ấy đã chết..."
"Vừa rồi anh nói hai mươi năm trước Tu Giới xảy ra một hồi chấn động, là chấn động gì thế?" Việt Khê hỏi.
Bạch Tề Tinh sửng sốt, anh ta sờ mũi, nói: "Thật ra tôi cũng không rõ lắm, khi đó tôi còn nhỏ mà. Chẳng qua sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, tiền bối Chu Tam Thông liền mất liên lạc, Thiên Sư Minh cũng đổi minh chủ, hình như dưới Địa Phủ cũng xảy ra chuyện. Hồng Liên Nghiệp Hỏa bên bờ sông Tam Sinh bị dập tắt, hình như có một nhân vật rất khủng đã trốn khỏi Địa Phủ... Lại nói, tôi nghe anh tôi nói theo thống kê công tác thì hai mươi năm qua, khắp các nơi ngày càng xảy ra nhiều sự kiện thần quái, ngay cả quỷ quái cũng ngày càng có lực lượng mạnh hơn, không biết có phải do nguyên nhân này hay không."
"... Không biết nhân vật lợi hại trốn khỏi Địa Phủ kia là ai, anh trai tôi nhắc đến cũng đều là nói năng thận trọng, như là cực kỳ kiêng kị. Còn nói cái gì mà ngôi sao chiếu mệnh ảm đạm, tương lai mù mịt không ánh sáng, thế giới sẽ gặp một hồi đại loạn..." Nói đến đây, Bạch Tề Tinh có phần u sầu, đừng nhìn bình thường anh ta không tim không phổi, thật ra vẫn có chuyện khiến anh ta buồn rầu.
Việt Khê ngẩng đầu nhìn Hàn Húc đã đứng ở cửa không biết từ khi nào: "Sao không vào?"
Hàn Húc cười khẽ, đi tới ngồi xuống bên cạnh Việt Khê: "Tôi thấy hai người trò chuyện vui vẻ nên không thể không biết xấu hổ đi quấy rầy được. Đúng rồi, vừa rồi nghe hai người nói cái gì mà có người trốn khỏi Địa Phủ, anh trai anh biết đó là ai không?"
Bạch Tề Tinh lắc đầu, nói: "Không rõ lắm, rất nhiều chuyện anh trai tôi không nói với tôi."
Hàn Húc gật đầu không nói gì cả.
"Đúng rồi, Hàn Húc, hay là cậu đến nhà họ Bạch chúng tôi học thuật chiêm tinh đi, tôi thấy cậu rất có thiên phú đấy!" Bạch Tề tinh đã có ý định này ngay từ lần đầu gặp Hàn Húc.
Bây giờ Tu Giới thái bình, nhưng trên thực tế các môn phái cũng ngầm ganh đua nhau. Công đức trên người Hàn Húc rất đậm, hơn nữa cũng cực kỳ có thiên phú, nếu gia nhập nhà họ Bạch bọn họ, nhà họ Bạch bọn họ bớt đi lo lắng phần nào.
Nghe vậy, Việt Khê lập tức cảnh giác nhìn Bạch Tề Tinh, nói: "Cậu ấy là đồ đệ của tôi!"
Cô cường điệu hai chữ 'đồ đệ'.
"Không phải ai cũng có thể làm sư phụ tôi." Hàn Húc cười nói.
Bạch Tề Tinh bĩu môi: "Được rồi, biết sư đồ hai người đồng lòng... Đúng rồi, hai người đều thành niên rồi đúng không, nếu vậy nhớ tích lũy điểm nhiệm vụ đấy."
"Điểm nhiệm vụ?"
"Hai người không biết à? Thiên Sư Minh quy định thiên sư trưởng thành cứ cách ba tháng là phải nhận một nhiệm vụ, điểm sẽ cao thấp tùy theo độ khó của nhiệm vụ, nhiệm vụ bình thường chỉ có một hai điểm thôi... Hai người lên trang web của Thiên Sư Minh mà xem, bên trên có nhiệm vụ, hai người có thể nhận."
"Điểm nhiệm vụ có tác dụng gì không?"
"Tác dụng nhiều ấy chứ, có thể đổi rất nhiều đồ vật, vũ khí đan dược vân vân... Ha ha, tôi nói cái này với hai người là để lần sau chúng ta cùng đi làm nhiệm vụ đó. Tôi tự xem cho mình một quẻ, đi làm nhiệm vụ cùng hai người tuyệt đối nắm chắc phần thắng!" Bạch Tề Tinh cười ha ha, anh ta từng chứng kiến bản lĩnh của Việt Khê, biết cô giỏi cỡ nào, quả thực chính là như được buff, đi theo cô làm nhiệm vụ là sự lựa chọn vô cùng đứng đắn.
Việt Khê nhớ mang máng đúng là có nhiệm vụ như vậy, lúc ấy cô chỉ đọc lướt qua trang chủ của trang web còn chủ yếu là xem tin tức có liên quan đến thiên sư thi đại học.
Hàn Húc lấy notebook ra, ba người họ đăng nhập vào xem.
Điểm nhiệm vụ của Việt Khê và Hàn Húc là 0 điểm, bởi vì bọn họ chưa làm một nhiệm vụ nào, Bạch Tề Tinh được hơn hai trăm điểm, anh ta làm rất nhiều nhiệm vụ mới tích lũy được bấy nhiêu.
"... Lá trái tim, nước bích hồ..." Việt Khê nhìn thấy hai cái tên quen thuộc ở góc, cơ thể vô thức ngồi thẳng lên.
Bạch Tề Tinh hỏi: "Cô cần cái này à? Mấy cái này không rẻ đây, phải làm vài trăm nhiệm vụ mới tích lũy đủ điểm."
Vốn Việt Khê không định làm nhiệm vụ gì, dù sao cô cũng đã thi đậu đại học rồi, không làm thiên sư cũng không sao, nhưng nhìn thấy trên này có thứ cô muốn, cô bèn quyết định bắt đầu làm nhiệm vụ từ bây giờ luôn.
"Này, ở đây có nhiệm vụ vừa tuyên bố, nhiệm vụ có mười điểm. A, thật trùng hợp, nhiệm vụ ở ngay thành phố B, tôi xem nhiệm vụ là gì... Người này nghi ngờ vị hôn thê của anh ta bị quỷ nhập, chọn cái này đi. Nhiệm vụ này thấy không khó lắm, coi như luyện tập, hai người thấy sao?" Bạch Tề Tinh hỏi hai người.
Việt Khê gật đầu nói: "Vậy nhận nhiệm vụ này đi."
Bạch Tề Tinh vỗ tay hưởng ứng, trực tiếp giúp bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ.
Chờ Bạch Tề Tinh rời đi, Hàn Húc hỏi: "Mấy thứ sư phụ muốn là để chuẩn bị cho người giấy à?"
Việt Khê gật đầu nói: "Bọn Tiểu Nhất không giống người giấy bình thường, chúng nó là tinh linh ở Bồng Lai tiên sơn... Chúng nó ở đây sẽ bị trọc khí ô nhiễm, cho nên cần phải rửa sạch đúng giờ."
"Trước kia tôi đã định hỏi rồi, chắc vật liệu làm cơ thể bọn nó rất đặc biệt... Là cây Xanh Thiên Thụ trên núi Bồng Lai đúng không? Xanh Thiên Thị có thể tinh lọc trọc khí trong thiên địa, chẳng qua nó đã bị thiêu hủy từ mười năm trước rồi."
Không chỉ có cây Xanh Thiên Thụ kia mà cả núi Bồng Lai đều bị cháy rụi. Có thể nói bảy người giấy này là chút Xanh Thiên Thụ duy nhất còn lại trên thế giới này.
"Hình như là vậy..." Việt Khê cũng không xác định.
Hàn Húc nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Tương lai nếu có người muốn cướp nhóm người giấy khỏi cô, lúc đó sư phụ sẽ làm gì?"
Ánh mắt Việt Khê hơi hoảng, cô ngẩng đầu nghiêm túc trả lời Hàn Húc: "... Người giấy là người nhà của tôi, không có bất luận kẻ nào có thể cướp bọn nó từ bên người tôi đi được."
Hàn Húc vươn tay sờ đầu cô, cười nói: "Tôi cũng sẽ không để người khác cướp thứ gì của cô đi ta, tôi đảm bảo."
*
Hai người gặp người phát nhiệm vụ ở một quán cà phê, đợi nửa giờ mới nhìn thấy một người thanh niên trẻ tuổi mặc âu phục đi tới.
Thanh niên đi đến trước mặt bọn họ, nhìn thấy bọn họ thì trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ hoang mang chần chờ, một lúc lâu sau mới hỏi: "Hai người chính là cô Việt và cậu Hàn?"
Việt Khê gật đầu, đứng dậy nói: "Anh là anh Mạc đúng không, mời ngồi."
Mạc Dục Lăng ngồi xuống, không nhịn được nói: "Tôi thật sự không ngờ hai người còn trẻ như vậy, nhất thời hơi kinh ngạc... Xem ra hai người quả là tuổi trẻ đầy hứa hẹn."
Hàn Húc cười nói: "Anh Mạc khen lầm rồi, anh nói tình huống nhiệm vụ cho chúng tôi trước đi."
Mạc Dục Lăng gật đầu, cũng không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng luôn: "Thật ra tôi và vị hôn thê mới quen nhau chưa được bao lâu, chẳng qua trước đó tôi đã trộm chú ý cô ấy rất lâu..."
Nói đến đây, anh ta hơi nhăn mày, có phần rối rắm: "Tôi không biết có phải tôi gặp ảo giác không, thời gian này ở bên ở cô ấy, tôi cảm thấy có chút không đúng, nhưng không nói được ra chỗ nào không đúng... Tôi cảm thấy, cô ấy thay đổi, cảm giác của tôi dành cho cô ấy... Hai người hiểu không, chính là không còn cảm giác tim đập nhanh nữa."
Việt Khê lắc đầu: "Không hiểu."
Mạc Dục Lăng: "..."
"Khụ, có lẽ là tôi nghĩ nhiều, chẳng qua trước giờ trực giác của tôi chưa từng sai. Trước kia tôi từng tiếp xúc với chuyện không khoa học rồi, cho nên tôi biết trên đời này có chuyện ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, tôi mới tìm đến mấy người. Cho dù vị hôn thê của tôi có bị quỷ báo hay không tôi vẫn sẽ trả đủ thù lao cho hai người."
Việt Khê ừ một tiếng, lại hỏi: "Vị hôn thê của anh tên là gì, diện mạo thế nào?"
"Cô ấy tên là Hạ Tử Tình, điện thoại của tôi có hình cô ấy..."
"Hạ Tử Tình?" Việt Khê kinh ngạc, cảm thấy tên này rất quen tai, giống như từng nghe ở đâu rồi.
Mạc Dục Lăng hỏi: "Cô Việt biết vị hôn thê của tôi à?"
Việt Khê nhìn ảnh trên điện thoại, rốt cuộc biết vì sao lại quen tai.
Cô gật đầu nói: "Đúng là tôi biết vị hôn thê của anh, hơn nữa tôi và cô ấy còn học cùng lớp nữa... Tôi nhớ lần trước lúc gặp cô ấy, tôi cảm thấy người cô ấy hơi lạ, cho nên mới nhớ rõ, chẳng qua người cô ấy không có hơi thở tà uế gì. Lúc sau lại không gặp cô ấy nữa."
Mạc Dục Lăng sốt suột hỏi lại: "Ý cô là cô ấy thật sự bị cô hồn dã quỷ bám vào người à?"
Việt Khê lắc đầu: "Cũng không nhất định là cô hồn dã quỷ bám lên người... Tình huống cụ thể cần đi xem tận mắt mới biết được, có lẽ là xuất hiện tình huống khác."
Mạc Dục Lăng nghĩ vài giây rồi nói: "Tôi sẽ nghĩ cách để hai người gặp cô ấy một lần."
Việt Khê gật đầu.
*
Vinh Hương gặp Hạ Tử Tình ở tiểu khu, thấy có một người đàn ông cực kỳ đẹp trai bên cạnh đối phương, giữa hai người lại lộ ra vẻ rất thân mật, cô khỏi khỏi trợn mắt nhìn, còn nghĩ mình nhìn nhầm rồi, về nhà liền hỏi mẹ luôn.
"Anh chàng đi bên cạnh Hạ Tử Tình là ai vậy mẹ? Bạn trai cô ấy à? Sao trước kia con chưa từng gặp?"
Mẹ Vinh đặt bánh quai chèo vừa làm xong lên đĩa, nghe vậy đáp: "Anh chàng? Con nói Mạc Dục Lăng của nhà họ Mạc đúng không... Không phải mẹ nói từ hai ngày trước rồi à, nhà họ Mạc và nhà họ Hạ cố ý tác hợp cho hai đứa, bây giờ xem ra hai đứa này ở bên nhau không tệ lắm."
"Không có khả năng, Hạ Tử Tình sẽ không tùy ý để ba mẹ sắp đặt vậy đâu!" Vinh Hương nói không chút suy nghĩ.
Mẹ Vinh liếc nhìn cô một cái: "Cái gì mà sắp đặt, con bé Tử Tình vẫn luôn ngoan ngoãn, con cho là nó giống con à, cứng đầu như trâu, kéo cũng không được, suốt ngày làm mẹ tức chết."
Vinh Hương lắc đầu, cứng cổ nói: "Mẹ mới không biết, Hạ Tử Tình..."
Người kia tuy ngoài mặt rất ngoan ngoãn nhưng thực tế lại rất có chủ kiến, không có khả năng ở bên người mình không thích vì ý của ba mẹ.
Lúc này, Hạ Tử Tình mím môi nhìn Mạc Dục Lăng ở cửa tiểu khu, cười nói: "Anh đi đường cẩn thận."
Mạc Dục Lăng gật đầu, vươn tay sờ đầu cô, cười nói: "Buổi tối chúng ta cùng ăn cơm đi, để anh đến đón em, anh biết có một nhà hàng làm bít tết đặc biệt ngon, không phải em thích ăn à?"
"... Em không thích ăn bít tết mà?" Hạ Tử Tình ngờ vực, cô cười nói: "Nhưng mà không sao, thật ra em không kiêng ăn đâu, ăn bò bít tết cũng được."
Mạc Dục Lăng ra chiều xin lỗi, nói: "Nếu em không thích ăn bít tết thì chúng ta đi ăn chỗ khác... Đi dạo công viên hồ bên kia đi, ăn cơm ở đó có thể nhìn ra sông được."
Hạ Tử Tình đương nhiên gật đầu.
Vừa xoay người, nụ cười trên mặt Mạc Dục Lăng lập tức phai nhạt, nhăn mày lại.
Thói quen, giọng nói thậm chí là tính cách, dường như không có gì thay đổi, nhưng Mạc Dục Lăng lại khẳng định quả thật có gì đó khác lại. Điều khác lạ lớn nhất là anh ta không còn cảm giác động tâm với cô nữa, thậm chí là tâm lặng như nước, hoàn toàn không có giao động.
Trước giờ trực giác của Mạc Dục Lăng luôn rất chuẩn, anh ta cảm thấy không thích hợp thì chắc chắn có chỗ nào đó không thích hợp thật.
Tiễn Mạc Dục Lăng về, mẹ Hạ nhìn cô vào nhà, cười nói: "Con và Mạc Dục Lăng ở bên nhau khá hợp, mẹ xem cậu ấy rất thích con đó."
Hạ Tử Tình mím môi, dáng vẻ thẹn thùng, cô đi đến ôm tay mẹ mình, cười nói: "Anh ấy nói anh ấy thích con từ thời học trung học..."
Mẹ Hạ hiển nhiên khá kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ còn có chuyện như vậy, bà ta liếc nhìn Hạ Tử tình: "Xem ra thật là duyên phận, lúc trước mẹ gọi con đi gặp cậu ấy con còn không muốn, bây giờ lại thân thiết với người ta thế."
"Con biết mẹ luôn muốn tốt cho con, lúc ấy là con không hiểu chuyện." Hạ Tử Tình ngẩng đầu cười với bà ta.
Mẹ Hạ nhìn quanh mặt cô, biểu cảm có vài phần ngờ vực, sau lại gật đầu nói: "Con biết là tốt rồi, sau này nhớ ở bên Mạc Dục Lăng cho tốt."
Hạ Tử Tình lập tức ngoan ngoãn đồng ý.
Đi lên phòng, Hạ Tử Tình đẩy cửa ra, cô ta đứng trước gương, cẩn thận đánh giá diện mạo của mình.
Diện mạo này vốn xinh đẹp, da trắng môi hồng, xinh đẹp như hoa tươi.
Khẽ nở nụ cười, cô ta chạm vào gương xanh, nhìn thấy ảnh ngược bên trong trào nước mắt.
Cô ta cười: "Cô khóc cái gì? Tôi ở đó suốt bao nhiêu năm vẫn sống tốt... Cô yên tâm đi, mẹ cô cực kỳ thích tôi, còn nói tôi ngoan hơn cả khi còn nhỏ. Tôi chính là cô, sẽ sống thật tốt thay cô."
Ảnh trong gương không nói chuyện, chỉ yên lặng rơi lệ.
*
Phong cảnh ở công viên hồ rất đẹp, nhất là vào ban đêm, bốn phía quanh hồ được thắp đèn sáng rực một góc, nước hồ gợn sóng như sao trời.
"Thật đẹp..." Hạ Tử Tình vừa bước đến đã không khỏi cảm thán khi nhìn thấy hồ nước.
Mạc Dục Lăng cười, đưa thực đơn cho cô ta: "Nhìn xem có muốn ăn gì không."
Nói xong, anh ta âm thầm thoáng nhìn về phía trước.
"Thế nào, nhìn ra cái gì không?" Việt Khê cẩn thận nhìn, nói: "Không có âm khí, vậy không phải bị quỷ bám... Nhưng vẫn không bình thường, có cảm giác cơ thể không dung hòa. Giống như râu ông nọ cắm cằm bà kia. Cơ thể Hạ Tử Tình đúng là bị cái gì đó chiếm mất, nhưng đó là gì vậy, không có tà khí, cũng không có yêu khí. Nếu là người khác có lẽ khó mà nhận ra."
Hàn Húc nhìn thoáng qua, nói: "Là gương!"
Việt Khê nhìn cậu.
"Lúc người soi gương, gương sẽ chiếu lại ảnh ngược của mình. Tuy tỷ lệ rất nhỏ nhưng có đôi khi ảnh trong gương cũng sẽ có ý thức của chính mình, thậm chí còn muốn thay thể chủ thể."
"Giống như Ảnh Yêu à?"
"Gần như thế, chúng nó có thể tồn tài bằng cách giả làm bản thế, nhưng nói thế nào ảnh trong gương cũng khác bản thể...."
Việt Khê nhìn kỹ động tác của Hạ Tử Tình, cô giật mình nói: "Là trái phải!"
Bản thể và ảnh trong gương trái ngược nhau, bây giờ Hạ Tử Tình là ảnh trong gương cho nên động tác sẽ có cảm giác trái phải không nhịp nhàng, đây cũng là cảm giác kỳ lạ mà Việt Khê cảm giác được trên người cô ta.
Việt Khê nói: "Thì ra là ảnh trong gương, chẳng trách không thấy có yêu khí hay quỷ khí... Vậy Hạ Tử Tình thật bị nó đưa đi đâu rồi?"
Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
Đánh giá:
Truyện Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
Story
Chương 110: Không Tên 110
10.0/10 từ 16 lượt.