Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng
Chương 37: 37: Hài Hòa
Sáng hôm sau khi Nguyễn Minh Hoàng từ trong giấc ngủ tỉnh dậy liền cúi dầu nhìn xuống đứa nhỏ ngoan ngoãn đang nằm trong lòng ngực mình.
Anh cười khẽ một tiếng sau đó đặt một nụ hôn lên mặt cậu sau đó thõa mãn mà buông cậu ra.
Hiện tại vừa đúng sáu giờ, anh cũng không định nằm tiếp nữa mà nhẹ nhàng buông cậu ra sau đó đi xuống giường.Anh đi lại tủ khóa ở bàn máy tính rồi lấy một tờ hợp đồng ra, đọc lại từng dòng từng chữ trong bản hợp đồng mà anh không khỏi buồn bực một phen, đây là có bao nhiêu tự vả chứ.
Lúc bắt đầu đúng là anh định dùng cái gọi là hợp đồng này để kìm hãm cậu, anh chỉ nghĩ dù sao cũng phải lấy một người nào đó trong Phan gia vậy thì cứ lấy người con trai trước mắt đi, sau đó anh biết cậu cũng không liên quan gì đến Phan gia vì vậy sự phòng bị trong lòng anh cũng giảm đáng kể, nhưng anh cũng không có chút cảm xúc nào với cậu.
Cứ nghĩ mỗi ngày cứ trôi qua như vậy, ai làm việc này, bản hợp đồng cũng để ở đấy nếu như Phan Miêu Vũ đổi ý thì anh cứ việc lấy nó ra mà uy hiếp cậu để cậu có thể trở nên ngoan ngoãn không dám làm phiền đến anh.
Ai mà ngờ hai năm trôi qua người làm phiền đến cậu ngược lại là anh, mỗi ngày anh đều muốn nhìn thấy cậu ngồi trong phòng khách mà chờ mình.
Không chỉ vậy anh đã trao tình cảm của mình cho cậu nhưng mà đứa nhỏ ngốc nghệch đó lại chẳng có chút cảm giác gì với anh, thậm chí cậu còn có vẻ phản kháng, nhưng không sao anh sẽ không để cậu thoát khỏi lòng bàn tay mình.
Nguyễn Minh Hoàng cầm hợp đồng vào trong nhà tắm, sẵn tiện cầm hộp quẹt vào trong.
Đá chậu nhỏ trong góc ra sau đó anh bặt hộp quẹt lên đốt hợp đồng rồi quăng vào chậu, nhìn ngọn lửa từ từ nuốt trọn hết mảnh giấy liền mỉm cười mà bắt đầu rửa mặt.
Còn bản sao của hợp đồng kia anh sẽ tìm cách mà đòi cậu sau đó cũng đem đi đốt nốt, như vậy sau này cậu có giận hờn thế nào thì cũng không thể lấy bằng chứng mất mặt kia ra để rời xa anh được.
Sau khi thay đồ xong anh liền đi đến bên cạnh giường, nhìn khuôn mặt mềm mại mà ngoan ngoãn của cậu anh liền thở dài không nỡ đánh thức cậu dạy, nhưng nếu không đánh thức cậu anh liền không thể thực hiện được kế hoạch của mình.
Nghĩ đến việc cả ngày đều có thể nhìn thấy cậu anh liền hạ quyết tâm đưa tay đến lây người cậu: "Tiểu Miêu, tiểu Miêu."
"Ừm." Phan Miêu Vũ cau mày vì bị làm phiền nhưng hai mắt cậu vẫn nhắm chặt không có ý định mở ra.
"Tiểu Miêu.
Phan Tiểu Miêu em mà không dạy là tôi hôn em đấy." Nguyễn Minh Hoàng hừ lạnh hù dọa.
Mặc dù anh rất muốn làm thế nhưng anh chắc chắn nếu đứa nhỏ này mà nghe vậy liền sẽ xù lông lên mà mở mắt.
Đúng như anh dự đoán Phan Miêu Vũ vừa nghe thế liền mơ màng mở mắt ra, tuy cậu chưa tỉnh ngủ hoàn toàn nhưng lỗ tai vẫn đang hoạt động bình thường.
"Sao vậy?" C ậu nhỏ giọng hỏi, vẻ mặt đầy sự không vui vẻ.
"Đến công ty với anh."
"Không đi." Phan Miêu Vũ lắc đầu từ chối.
Nguyễn Minh Hoàng thấy vậy liền dụ dỗ: "Em đến rồi tiếp tục ngủ cũng được.
Buổi trưa anh sẽ dẫn em đến nhà hàng ăn.
Được không."
Phan Miêu Vũ vẫn lắc đầu tỏ vẻ không muốn, nhưng Nguyễn Minh Hoàng không chút mềm lòng mà kéo cậu dậy: "Em cứ ngủ đi anh vẫn có thể ôm em đi."
"Sao anh có thể làm như vậy!" Phan Miêu Vũ trợn to mắt vẻ mặt đầy khó tin mà nhìn anh.
"Vậy thì đứng dậy nào.
Nếu không anh ôm em đi thật đấy." Nguyễn Minh Hoàng mỉm cười, vẻ mặt của anh đầy nghiêm túc mà tỏ vẻ anh không ngại ôm em đến công ty đâu mà nhìn cậu.
Phan Miêu Vũ đen mặt nhìn anh, cậu thật sự rất muốn tiếp tục ngủ nhưng nếu cậu để anh ôm đến công ty thì không phải rất mất mặt sao, cái người đàn ông này ngày hôm qua vừa tỏ tình với cậu vậy mà hôm nay lại không để cậu ngủ.
Đúng là lời nói của đàn ông là không thể tin mà.
Cậu hoàn toàn quên luôn bản thân cũng là một người đàn ông, lầu bầu một tiếng trong miệng cuối cùng cậu cũng rời giường mà đi vào nhà vệ sinh.
Phan Miêu Vũ lề mề trong nhà tắm gần nữa tiếng đồng hồ, đến khi ra ngoài cậu đã tỉnh táo lại một chút.
Nhìn người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn, cơ thể cứng cáp được bao lại bởi bộ tây trang đen liền không khỏi nhìn nhiều hơn một chút.
Đáng ghét sao cậu lại không có cơ thể đẹp như thế, à mà thôi nếu muốn có cơ thể giống vậy thì cậu phải thức sớm ngủ sớm rèn luyện mỗi ngày, như vậy rất mệt cũng rất phiền phức.
Cậu cứ như con tôm luộc thế này là tốt rồi vừa nhẹ nhàng vừa trắng trắng.
Nếu như Nguyễn Minh Hoàng biết suy nghĩ của cậu thì anh cũng sẽ giơ hai tay mà đồng ý, anh rất yêu thích sự trắng trắng mềm mềm mà ngoan ngoãn này của cậu, vì vậy anh còn có thể nuôi cậu như thế này để cậu cứ tiếp tục lười biếng đi thôi.
Hai người ra khỏi nhà liền nhìn thấy tài xế đang đứng chờ, hai người ngồi vào trong liền nhìn thấy Lương trợ lý đang ngồi ở vị trí phó lái.
"Nguyễn tổng, cậu Vũ." Lương trợ lý mỉm cười đưa bánh bao cùng sữa đậu nành qua: "Nguyễn tổng đặc biệt dặn dò tôi mua thức ăn sáng cho cậu đó."
Phan Miêu Vũ nhìn anh ta rồi liếc mắt nhìn anh rồi đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."
Bên trong có bốn cái bánh bao nóng thổi, sữa cùng âm ấm, cậu liền đưa tay lấy ra một cái sau đó đưa lên miệng cắn thử một miếng.
Nước sốt trong bánh bao tràn vào trong miệng, thịt bên trong cực kỳ thơm mùi vị được nêm nếm vừa miệng, lớp bánh bên ngoài cũng mềm mại.
Chỉ cắn một miếng cậu liền không thể dừng được.
Nhưng bên trong có tận bốn cái, cảm giác được tầm mắt của ba người trong xe luôn chú ý đến động tác của mình cậu liền có chút không tình nguyện mà nhìn sang người bên cạnh.
Khuôn mặt anh lúc này giống như không quan tâm đ ến cậu, nhưng ánh mắt như có như không mà nhìn cậu, sự dịu dàng cùng yêu chiều trong mắt như muốn bay ra ngoài khiến cả người cậu đều cảm thấy kỳ lạ đứng ngồi không yên.
Cái bánh bao trong tay cũng không dám cắn nữa, tự nhiên cậu cảm thấy thức ăn không còn thơm nữa.
Phan Miêu Vũ khẽ thở dài trong lòng, rõ ràng không tình nguyện nhưng cậu vẫn đưa cái bánh bao mình vừa cắn trên tay đến bên miệng anh mà nói: "Bánh bao ngon lắm anh ăn thử đi.",
"Được." Nguyễn Minh Hoàng vui vẻ đáp lại rồi cắn một ngụm.
Anh hoàn toàn không chê cái bánh này đã bị cậu cắn qua thậm chí anh còn chọn ngay vị trí mà cậu đã cắn mà in thêm dấu vết của mình.
Lương trợ lý cùng tài xế xe thấy cảnh này liền trở nên phức tạp.
Một người bỗng nhiên biết được việc ông chủ của mình đổi tính muốn yêu đương trong khi trước kia lại ép người ta ký hợp đồng hôn nhân liền cảm thấy nhân sinh vô thường, một người làm tài xế được sáu năm biết rất rõ tính tình sạch sẽ của ông chủ liền cảm thấy đúng là một khi yêu cho dù có thích sạch sẽ đến mấy thì cũng không chê bai người yêu mình.
Không khí trong xe không biết từ lúc nào trở nên tràn ngập sự ấm áp cùng vui vẻ.
Mặc dù mỗi người một suy nghĩ nhưng không biết tại sao lại hòa hợp như thế này.
Mà Phan Miêu Vũ trước ba ánh mắt đầy áp lực trong xe mà vừa ăn vừa đút vừa khóc không ra nước mắt.
Cậu thật sự muốn chạy rồi, sao lại cảm thấy trong xe tràn ngập màu thường như thế này, rõ ràng không có chút xíu nào lãng mạn hết mà.
Nam chính ơi tôi cùng anh hình như không quen, sao anh lại không chịu làm theo hợp đồng vậy? Mèo con như tôi sợ lắm đó!!!.
Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng