Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 56: Tiếp giá
Lẽ ra, lần khuyên can này nên hướng đến Trưởng công chúa, nhưng ngài cũng có rất nhiều suy tính. Việc ngài không bỏ đi ngay tại chỗ đã là nể mặt Thẩm gia lắm rồi.
Chỗ hiểm trong kế hoạch của Lư Văn Nhân chính là ở đây.
Lời nàng ta nói không sai: quý nhân tự trọng cao, luôn coi trọng thể diện của mình. Vì vậy, hễ có chuyện rắc rối xảy ra, ngoài việc chủ nhà thất trách thì uy nghi của quý nhân cũng bị xúc phạm. Bởi lẽ đó, Trưởng công chúa không thể không rời đi.
Trưởng công chúa vừa đi, những người còn lại cũng lần lượt ra về. Người rời đi mới là bình thường, những người ở lại đều có lòng ủng hộ Thẩm gia. Thanh Lan cố gắng giữ Ngụy phu nhân lại cũng chính vì chuyện này. Có bà làm trụ cột, số lượng người ở lại sẽ nhiều thêm một chút, khiến cục diện trong tiệc tối cũng dễ nhìn hơn.
Trong bốn Vương phủ ở kinh thành, Bình Quận vương phi đã ra về, nhưng Lương lão vương phi vẫn ở lại, cũng vì nể mặt Thẩm phu nhân. Dũng Quốc công ghé thăm cũng chỉ ngồi ở bàn khách nam bên ngoài, không liên quan đến Hoa Tín yến. Bây giờ phải đi đâu để tìm một quý nhân sánh ngang với Trưởng công chúa để bình ổn cục diện? Giữ lại được Ngụy phu nhân đã là điều tốt lắm rồi.
Thanh Lan nặng nề quay lại noãn các, nhưng lại không thấy Lăng Ba đâu. Hỏi ra mới biết cô đã vào hậu viện rồi.
– Nghe nói Thẩm đại nhân đang phạt Thẩm thiếu gia quỳ ở từ đường, và đã nói là đánh cho một trận rồi, – Lâm nương tử nói. – Thẩm tiểu thư cũng rất tốt bụng, dốc lòng suy tính cho Thẩm thiếu phu nhân, bây giờ cô ấy đang chạy khắp nơi để mời người đến dự tiệc.
– Ngày thường không lo xã giao, hôm nay nước đến chân mới nhảy.
Giọng nói Lăng Ba từ phía sau truyền đến. Cô vừa đi vào vừa tháo áo choàng, rồi nói:
– Bình thường Bích Vi không thích giao lưu với những vương tôn quý nữ kia, bây giờ mới muốn gặp họ, e rằng sẽ khó đấy. Trong kinh vốn cũng có mấy phủ công chúa, phủ lão quận chúa, phủ lão Hầu gia. Chỉ cần mời được một, hai vị là có thể giữ được mặt mũi cho Thẩm gia rồi.
Thanh Lan lại gần giúp cô phủi tuyết trên vai. Nàng đang định nói gì đó thì thấy Dương nương tử vội vã bước vào nói gì đó khiến hai mắt Lăng Ba rực sáng.
– Thật sao? – Lăng Ba ngẩng đầu cười với Thanh Lan, – Tỷ tỷ giỏi quá, Ngụy phu nhân chịu ở lại rồi.
Chính bản thân Thanh Lan cũng thấy kinh ngạc.
– Thật ư?
– Đương nhiên là thật, nghe nói Lư Văn Nhân còn vì chuyện này mà nổi giận với Ngụy phu nhân. Bà ấy đúng là biết dừng cương trước bờ vực, đi theo loại người như Lư Văn Nhân có thể có kết quả gì tốt chứ? Nhưng cũng phải công nhận hôm nay Lư Văn Nhân có tiến bộ. Lần trước muội ép Ngụy phu nhân là chứng, cô ta cũng không dám trở mặt với Ngụy phu nhân. Hôm nay lại nóng ruột đến nỗi dám mặt nặng mày nhẹ với bà ấy.
Lăng Ba uống một hớp trà nóng mà Lâm nương tử vừa đưa tới, rồi liến thoắng nói.
– Đáng tiếc căn cơ của Ngụy gia vẫn nông cạn, tuy rằng ở lại cũng không thay đổi được cục diện, – Lăng Ba thở dài, – Tình hình hôm nay khó xử rồi.
– Để tỷ qua chỗ Nguyệt Khởi, xem có giúp đỡ được gì không, – Thanh Lan không khỏi ủ rũ cụp mắt.
Lăng Ba cũng bắt đầu chuyển sang đề tài kế tiếp.
– Kệ đi, cứu được thì cứu, không thì ‘ăn miếng trả miếng’ thôi. Đồ sứ khó sửa, dễ dập, Hàn tỷ tỷ cũng không dễ chọc vào đâu. Chẳng phải nhà Lư Văn Nhân cũng tổ chức Hoa Tín yến ư? Vậy thì chúng ta cứ đấu đến cùng, xem ai là người phải cúi đầu trước!
.
.
.
Hiếm khi nào Thẩm Bích Vi lại thấy sốt ruột như hôm nay.
Thật ra, Thẩm Bích Vi chẳng để ý đến Hoa Tín yến, danh dự của Thẩm gia cũng chỉ đến thế mà thôi. Mọi người đều gọi cô nàng là ‘quý nữ trong quý nữ’, cao cao tại thượng, nhưng Thẩm Bích Vi từ sớm đã nhận ra trò hề trong cái kinh thành này. Bao nhiêu vất vả vun vén của phụ nữ, cũng chẳng bằng một lần quấy phá của đàn ông.
Giống như hôm nay, Thẩm Vân Trạch gây ra chuyện rắc rối, nhưng người chịu thiệt lại là Hàn Nguyệt Khởi.
Người ta chê Thẩm Bích Vi lạnh lùng, và cô nàng quả thật rất lạnh lùng, chẳng hứng thú gì với trò chơi ‘săn rể quý’ này. Cướp được đến tay thì đã sao? Chẳng phải Thẩm Vân Trạch năm đó cũng được xưng tụng là người đứng đầu Hoa Tín yến ư? Vậy mà hôm nay thì sao?
Chẳng qua là cướp được một con chuột chết mà thôi!
Người ta cướp được, nuốt chửng vào bụng, tự nghĩ mình là người thắng cuộc. Nhưng con người không thể ăn chuột chết, sớm muộn gì cũng sẽ bị đau bụng.
Thẩm Bích Vi đã nhìn thấu, nhưng rồi lại mờ mịt. Cô nàng coi thường trò chơi này, nhưng khi hậu quả của nó rơi xuống người thân, cô nàng không thể không nóng ruột. Đó là Hàn Nguyệt Khởi, là chị dâu, nhưng cũng như tỷ tỷ ruột.
Thẩm Bích Vi thấy người chị dâu ‘huệ chất lan tâm’ này, trong đêm đông giá lạnh đã chuẩn bị hết yến tiệc này đến yến tiệc khác. Nàng ấy mệt mỏi đến váng cả đầu, mệt đến nỗi mất đi đứa con trong bụng, vậy mà vẫn phải gắng gượng thu xếp, chỉ để trở thành một phu nhân thế gia hợp cách…
Lại giống như mẫu thân của Thẩm Bích Vi.
Phải, đúng vậy, giống như mẫu thân của Thẩm Bích Vi.
Kinh thành này là một vòng xoáy khổng lồ. Từng đời ‘cao môn quý nữ’ phải lấy thân xác máu thịt của mình để lấp đầy nó. Họ phải xinh đẹp như hoa, phải dịu dàng, đoan trang, phải hiểu ý mềm mỏng, lại còn phải ‘tam trinh cửu liệt’. Họ phải hiếu thuận vâng lời, lại phải quản lý được toàn bộ người hầu trong phủ. Nhưng dù cho có thể làm được hết những chuyện này, họ vẫn chẳng có được kết cục tốt đẹp. Trượng phu của họ vẫn có thể làm nhục họ, ngay trên yến tiệc mà họ đã tốn công chuẩn bị.
Thẩm Bích Vi giục ngựa xông ra đường Trường An. Không khí tháng giêng lạnh lẽo len lỏi vào buồng phổi khiến cả người cũng phát lạnh. Thế mà trong lòng cô nàng vẫn như có một đám lửa bập bùng. Kinh thành lầu các san sát nhau, Thẩm Bích Vi chỉ muốn hét lên một tiếng thật to.
Cuối cùng, tất cả vẫn là vô ích.
Thẩm Bích Vi đương nhiên biết cách để trở nên mạnh mẽ: có thể làm như Lăng Ba; có thể đi ‘đường ngay lối thẳng’ như Thanh Lan tỷ tỷ, như mẫu thân, hay như Nguyệt Khởi tỷ tỷ. Cô nàng có thể tiêu tốn hết thảy sức lực, để trở thành một thế gia quý nữ đúng chuẩn, một phu nhân cao quý. Rồi Thẩm Bích Vi cũng sẽ có tùy tùng, có phe phái, với thân phận độc nhất vô nhị của mình, thậm chí có thể dễ dàng bước vào hàng ngũ của tôn thất quý nữ, giống như việc cô nàng có thể ung dung tiến vào chùa Báo Đức trong khi Lư Uyển Dương phải trăm phương ngàn kế để vào vậy.
Như vậy, hôm nay cô nàng cũng có thể dễ dàng mời tới một vị công chúa đã lập phủ, thậm chí là một vương phi để làm chỗ dựa vững chắc cho Hàn Nguyệt Khởi.
Nhưng về sau thì sao?
Về sau, rồi Thẩm Bích Vi cũng sẽ có một ‘Thẩm Vân Trạch’, có một ‘Tô Yên Liễu’, và cũng không thể chạy thoát được cảnh khốn khó, phải chịu nhục. Đến ngày đó, cô nàng cũng sẽ như Hàn Nguyệt Khởi, mất hết nỗ lực bao năm trong ê chề, lại phải nhẫn nhịn thu dọn tàn cục, hòng giữ lại địa vị mà mình vất vả lắm mới có được.
Thanh Lan tỷ tỷ đọc sách thánh hiền, dạy rằng ‘vô dục tắc cương’. Nhưng Thẩm Bích Vi kỳ quặc hơn, cô nàng đọc Trang Tử và hiểu rằng: ‘Sơn mộc tự khấu, nguyên tuyền tự đạo, xảo giả lao nhi trí giả ưu, duy vô năng giả vô sở cầu’ (1). Thẩm Bích Vi chẳng muốn gì, không để ý điều chi, nên mới không bị quy tắc kinh thành rằng buộc. Thẩm Bích Vi vì vậy mới có thể thản nhiên đi qua những trận gió tanh mưa máu ngấm ngầm trong giới quyền quý kinh thành.
Lăng Ba mắng cô nàng kiêu ngạo, mắng cô nàng cố tình đối chọi với người khác. Thật ra, Thẩm Bích Vi đâu có tài ba đến mức đó. Nếu như cô nàng cũng ra sức phấn đấu, Thẩm Bích Vi sẽ không còn là Thẩm Bích Vi nữa, mà chỉ là một gương mặt vô danh trong hằng hà sa số các thiếu phu nhân ở kinh thành, ngày ngày đấu đá đến mức quên mất tên họ. Chỉ khi như bây giờ, cô nàng mới giữ được bản tâm là một ‘Thẩm Bích Vi’ hoàn chỉnh.
Thẩm Bích Vi không phải là một thế gia quý nữ không nhiễm hạt bụi, mà là kẻ cô độc đứng trước vực sâu. Bởi vì cô nàng đã nhìn thấy sự thật đằng sau lớp sương mù, nên mới cố chấp ôm chặt cành cây không chịu buông ra.
Nhưng luôn có những lúc như thế này, cô nàng thấy người mình yêu thương phải chịu khổ trong vực sâu nên không thể không vươn tay ra, dù biết rằng mình chìa tay ra rồi cũng sẽ ngã xuống.
Phải chăng họ đều như vậy? Ai từ lúc sinh ra đã có tố chất làm phu nhân cơ chứ? Chẳng phải tất cả đều là những bé gái ngây thơ đáng yêu, dần dần trưởng thành, vì muốn được cha mẹ công nhận, tự hào; muốn được cha mẹ chồng chấp nhận; muốn được vị hôn phu khen ngợi; muốn bảo vệ con cái… cuối cùng bị dồn ép đến ngày hôm nay.
Thẩm Bích Vi không tin Phật, nhưng ngày đó đứng trong chùa Báo Đức. Ngôi chùa của hoàng gia uy nghi tráng lệ, với pho tượng Phật thân vàng cao đến bốn, năm tầng lầu bình thản nhìn cô nàng. Như thể pho tượng biết hết mọi chuyện, hiểu hết mọi điều. Cuối cùng, cô nàng đã hiểu tại sao các phu nhân trong kinh đều tin Phật chứ không tìm đến Đạo gia để giải thoát.
Bởi vì họ chưa bao giờ được nhìn thấy.
Phật dạy chúng sinh đều khổ, mỗi lần đến đây, đều khiến người ta muốn rơi lệ.
Thẩm Bích Vi dắt ngựa, chậm rãi đi vào cửa hông nhà mình, bỗng cảm thấy có điều gì đó hơi khác thường.
– Sao lại trải gấm đỏ ra đây? Trưởng công chúa điện hạ quay lại rồi ư? – Thẩm Bích Vi lập tức hỏi người hầu đang bận việc.
ám người gác cổng của Thẩm gia đã quen với vị tiểu thư độc lập này. Dù sao, có Dũng Quốc công làm chỗ dựa, người trong kinh cũng phải khen ngợi cô nàng một câu: ‘Lúc nhỏ được dạy dỗ như đàn ông, là văn võ song toàn’. Vậy nên, quản sự cung kính trả lời:
– Có quý nhân đến ạ.
Quý nhân nào mà lại được dùng hẳn quy cách tiếp đón của Trưởng công chúa? Hơn nữa, ngài ấy cũng đã rời tiệc rồi, ai lại đến vào giờ này, lại còn có địa vị ngang hàng như thế?
Thẩm Bích Vi cau mày đi vào trong, đầu óc bỗng lóe lên một tia linh quang.
– Có phải Hoắc Anh Trinh không?
.
.
.
Bên trong Thẩm gia, mọi người cũng đều kinh ngạc vì tin tức này.
Đương nhiên, phản ứng đầu tiên đều đoán hẳn là Hoắc Anh Trinh, bởi vì người của Trưởng công chúa đều đã quay lại. Không chỉ có Tô nữ quan, mà vú Tống cũng đến, lời nói của họ cũng hết sức thiện chí:
– Điện hạ thấy không khỏe nên về trước, lại sợ Thẩm phu nhân lo lắng nên đã để lão nô cùng Tô nữ quan cùng trở về đây. Thẩm phu nhân và thiếu phu nhân cứ yên tâm chủ trì yến hội.
Lời này vừa được thốt ra, người tinh tường sao lại không hiểu. Cùng lúc đó, bên ngoài cũng truyền đến tin tức chuẩn bị tiếp đón. Dù không nói rõ là ai, nhưng quản gia chỉ nói lão gia đã dẫn đầu các quan lại đến đầu phố nghênh tiếp. Ngay lúc ấy, Hàn Nguyệt Khởi liền đoán đó là Hoắc Anh Trinh.
Việc ở phủ Anh Quốc công, nói đúng ra, là Hoàng gia có lỗi với Hoắc gia. Anh Quốc công dù có kiêu căng khó thuần đến mấy, hay công cao chấn chủ đến đâu, thì cũng là chiến công khai quốc đổi bằng xương máu. Triều đình không có vương gia khác họ, phong đến Quốc công đã là cao nhất, và Anh Quốc công cũng chưa từng phàn nàn một lời nào.
Trưởng công chúa gả cho Anh Quốc công cũng là một cử chỉ động viên của Hoàng đế. Đâu ai ngờ, Anh Quốc công đời thứ nhất, Hoắc An Quốc, qua đời chưa đến ba năm, tiên đế đã tịch biên Hoắc gia. Từ đó, chi chính Hoắc thị hiển hách nhất Đại Chu chỉ còn lại một mình Hoắc Anh Trinh. Mặc dù là quyền mưu đế vương, nhưng khi các thế gia kinh thành nghị luận cũng không khỏi chê cười.
Hoắc Anh Trinh cũng vì chuyện đó mà ít giao du với bên ngoài. Trưởng công chúa ẩn cư ngoài cung, và Bệ hạ tự thấy áy náy là chuyện cả kinh thành đều biết rõ.
Lần này, Thẩm đại nhân phải ra đầu phố nghênh tiếp, không chỉ Thẩm phu nhân và Hàn Nguyệt Khởi mà ai cũng đoán đó hẳn là Hoắc Anh Trinh. Đến cuối cùng, Thẩm Bích Vi cũng may mắn, bởi trong số các ‘cao môn quý nữ’ cùng tuổi với các tôn thất vương thân, tướng mạo, thể chất, và trí tuệ của cô nàng đều không ai sánh bằng. Dù phía sau còn có những người tốt như Lư Uyển Dương hay Hà Thanh Nghi, nhưng gia thế lại chênh lệch với Thẩm gia quá nhiều. Tất cả mọi người đều suy đoán rằng, việc hôm nay xảy ra chuyện khó xử như vậy mà Trưởng công chúa không đi ngay, cũng cho thấy ngài vừa ý Thẩm Bích Vi.
Nhưng những suy đoán đó rồi cũng có kết quả.
Quản gia của Thẩm gia đích thân đến đưa tin cho Hàn nương tử.
Hàn nương tử vui mừng quỳ bẩm:
– Thưa phu nhân, xa giá của Vương gia đã đến phủ, lão gia bảo phu nhân chuẩn bị tiếp giá.
Thẩm phu nhân kinh ngạc thốt lên:
– Vương gia?
– Vâng, – Hàn nương tử hiểu ý mỉm cười với Hàn Nguyệt Khởi, – Người đến là Duệ thân vương điện hạ, sau khi gặp lão gia, ngài muốn đến nội viện bái kiến phu nhân.
.
.
.
(1) Câu này nằm trong chương 4 của sách Trang tử, có tên là Nhân gian thế.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 56: Tiếp giá
10.0/10 từ 18 lượt.
