Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 49: Bong bóng cá


Về phía Lăng Ba, cô trở lại Ngô Đồng viện với khí thế hào hùng, tựa như phượng hoàng phá nát lồng ngọc, giao long mở tung khóa vàng trong hí kịch, hệt một tướng quân đại thắng trở về.


Trước giờ cô luôn khoan hậu với hạ nhân, giờ đây còn tâm trạng trêu Dương nương tử và La nương tử:


– Hôm nay đã liên lụy mọi người, mất cả thưởng đêm giao thừa rồi.


– Có sao đâu ạ.


Dương nương tử vừa cười vừa đáp.


Tiểu thư đã trút giận thay chúng tôi rồi. Chúng tôi theo hầu phu nhân đến đây, cũng hận Phan Ngọc Dung thấu xương. Nếu biết ả xấu xa như vậy, ban đầu tôi đã khuyên phu nhân đừng mua ả. Đúng là thứ sói mắt trắng! Phu nhân cứu mạng ả, ả chỉ lo trèo cao thì thôi, còn dám quay lại cắn chủ. Trên đời sao lại có kẻ xấu xa như vậy!


– Chỉ trách tôi, – La nương tử thở dài, – Lúc trước do tôi đảm bảo. Mẹ ả làm việc trong xưởng giặt cùng chị dâu tôi, biết phu nhân lương thiện nên mới nhờ người cầu xin. Trước khi phu nhân qua đời, tôi còn không yên lòng nên đã nhắc lại việc này, phu nhân còn an ủi rằng chuyện này không liên quan đến tôi… Nhưng trên đời lại có những việc như vậy: người tốt không thọ, kẻ xấu lưu họa ngàn năm.


Mấy lời tâm sự của La nương tử làm mọi người đỏ hoe cả mắt. Năm đó, Diệp phu nhân thực sự rất tốt. Ba đứa con gái, từ Thanh Lan nhân từ, Lăng Ba tài giỏi cho đến Yến Yến lương thiện, đều do bà dạy dỗ mà nên. Dù vào lúc khó khăn nhất, họ vẫn quyết tâm bảo vệ hạ nhân trong cả viện. Bởi vậy, ba tỷ muội vừa có điều kiện khá hơn một chút đã lập tức đi tìm gom lại những người cũ. Khi họ tìm thấy La nương tử bị đuổi ra khỏi xưởng giặt, mọi người còn ôm nhau khóc sướt mướt.


– Được rồi, được rồi, rõ ràng là khải hoàn trở về, vậy mà La nương tử lại làm mọi người khóc, – Lăng Ba không nhìn nổi cảnh u ám như vậy bèn lên tiếng. – La nương tử thật mau nước mắt quá. Ta hiểu ý bà mà, không cần nói nhiều đâu. Chiếu theo lệ cũ của mẫu thân ta, đốt pháo xong sẽ ban thưởng, còn tăng gấp đôi nữa, mọi người thấy sao?


Mọi người lập tức bật cười, Dương nương tử liền sẵng giọng:


– Tiểu thư còn thưởng nữa, Tết nhất thưởng mấy lần như vậy, tiền tiêu vặt của tiểu thư chắc hết sạch rồi.


– Không sao! – Lăng Ba hào phóng đáp, – Hôm nay tâm trạng tiểu thư đây tốt. Vả lại, năm nay chỗ gấm hoa chúng ta tích trữ ở cửa hàng tơ lụa đã trúng mánh, giá tăng gấp đôi, số tiền thưởng của mọi người còn chẳng bằng số lẻ tiền lời đâu. Dương nương tử, mau đi gọi Liễu Cát vào đây, chúng ta đốt pháo cho náo nhiệt, đuổi vận xui! Tiện thể để bên viện kia thấy, pháo của lão thái quân còn chẳng bằng pháo của ta!


Ngô Đồng viện trở nên nhộn nhịp vui vẻ, ai nấy đều hài lòng. Đám người hầu mang các loại pháo đến, đặt sẵn trong sân.


Dù Lăng Ba bảo muốn đốt pháo cho bên kia thấy, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ đốt, muốn chờ nhóm Thanh Lan về ngắm cùng. Tuy những người hầu được vào nội viện mới chỉ mười ba, mười bốn tuổi, nhưng cô vẫn chỉ huy Liễu Cát:


– Đi, cất mấy cây hỏa thụ ngân hoa sang một bên, chúng ta đốt hai cái tiểu bảo tháp trước.


– Ta cũng muốn thấy tiểu bảo tháp.


Một giọng cười khúc khích vang lên sau lưng cô.


Lăng Ba ngoảnh đầu lại liền thấy Bùi Chiếu. Đúng lúc ấy, Liễu Cát cũng đốt một cục pháo tiểu bảo tháp, ánh lửa xoay tròn trên mặt tuyết, chiếu lên đôi mắt hoa đào của Bùi Chiếu, đẹp đến nao lòng.


Thế nhưng, Lăng Ba chỉ càu nhàu:


– Liễu Cát lại để huynh ngang nhiên đi vào nội viện thế này ư? Để xem tacó đánh cho hắn một trận không!


– Sao tiểu thư lại đánh ca ca em? – Liễu Nhi lập tức bênh vực, – Là tiểu thư bảo ngài ấy đến mà, huống hồ Dương Ngũ thúc cũng quen với Bùi tướng quân, mấy tên gác cổng còn đòi đi tòng quân với ngài ấy đấy chứ!



– Cứ để bọn họ đi, thiếu tướng quân về đô thành lại trông như ăn mày thế này, thì có gì hay ho cho họ chứ? – Lăng Ba khinh khỉnh đáp, – Tết nhất đầu năm, huynh lại ăn mặc như vậy, không thấy khó coi ư?


– Thì ăn mày thật mà, – Bùi Chiếu chỉ cười đáp.


Dù sao Liễu Nhi cũng còn nhỏ, bèn nhanh nhảu đáp ngay:


– Chẳng phải tiểu thư đã chuẩn bị một bộ đồ mới theo kích cỡ của Bùi tướng quân ư? Bùi tướng quân theo nô tỳ vào thay đồ nhé…


– Ồ? – Bùi Chiếu mỉm cười nhìn Lăng Ba, – Thật vậy chăng?


Mặt Lăng Ba chợt đỏ bừng, cũng may trời tối nên không bị nhận ra, cô liền mắng:


– Nói nhảm ít thôi, còn không mau thay đồ đi! Mấy đứa người hầu nhà ta còn ăn mặc tử tế hơn huynh đấy!


Bùi Chiếu nghe lời, quả nhiên đi thay quần áo. Trong sách có câu ‘thô phục loạn đầu nan yểm quốc sắc’, Lăng Ba chỉ thấy điểm này đúng với A Thố và chàng.


Bình thường, chàng mặc bộ chiến bào cũ kia đã đủ chói mắt rồi. Nhưng năm nay, Lăng Ba cái gì cũng có nhiều, đặc biệt là gấm hoa. Cô biết chàng là tướng quân, mặc Hồ phục là tiện nhất, nên đã chuẩn bị cho chàng một bộ áo cổ tròn tay rộng màu xanh biếc. Toàn thân áo thêu họa tiết ‘hoa thụ lưu thủy khổng tước’ xen kẽ chỉ vàng bạc lấp lánh rực rỡ. Lông đuôi của khổng tước xòe ra trên vai chàng như những mũi tên, và chàng không đeo phát quan, để sợi dây buộc tóc bay lượn cùng những lọn tóc đen nhánh trong gió tuyết, v**t v* gương mặt tựa tượng thần. Ngắm nhìn gương mặt đó, chẳng ai còn nhớ đến phong thái oai hùng áp đảo Thôi Cảnh Dục dưới vọng lâu ngày nào.


Đừng nói đám nha hoàn, đến cả mấy người hầu nhỏ tuổi lẫn các quản gia nương tử đều ngẩn người. Quả thật, ai cũng thích cái đẹp.


Chàng vừa vén màn bước ra, thấy Lăng Ba đang nhìn mình thì mỉm cười:


– Sao vậy? Diệp tiểu thư không nỡ ư?


– Mơ đi!


Lăng Ba vừa mắng xong đã nhận ra ý chàng chỉ là hỏi cô có phải không nỡ bỏ bộ quần áo không chứ không phải nói đến người, thế là cô đỏ bừng cả mặt. May mắn thay Liễu Nhi đứng bên cạnh lập tức lên tiếng.


– Hừ, Bùi tướng quân cũng coi thường tiểu thư nhà nô tỳ quá. Tiểu thư còn chuẩn bị một bộ màu trắng đấy, lát nữa xin tướng quân mang về.


– Còn chuẩn bị đồ thay cho ta sao? – Bùi Chiếu cười hì hì, – Thế thì ta phải tạ ơn rồi.


Lăng Ba lập tức nạt:


– Huynh đừng chỉ biết đùa nữa. Gấm hoa không giặt thường được đâu, mặc xong phải gửi lại để Dương nương tử giặt cho.


Lăng Ba nói nặng lời vậy thôi, chủ yếu là vì không nỡ lãng phí tài nguyên.


– Ta không biết nó quý giá đến vậy.


– Đương nhiên, trong kinh thành ngoại trừ mấy phủ công hầu, nhà bình thường làm gì có ai mặc gấm hoa mỗi ngày? – Liễu Nhi vội nói, – Tiểu thư muốn cảm ơn tin tức lần trước của Bùi tướng quân. Bây giờ tướng quân biết rồi đấy chứ, tiểu thư hào phóng với người của mình lắm…


E rằng Liễu Nhi không trụ nổi. Vốn dĩ đối mặt với Bùi Chiếu, cô hầu đã hơi xao xuyến, hôm nay lại thấy chàng ăn mặc rạng rỡ thế này liền không nhịn được muốn nói thêm mấy câu. Lăng Ba chỉ cần nhìn một cái là đã biết ngay.



Cái tên Bùi Chiếu này gây họa mà còn không biết, vẫn đang cười tủm tỉm nghe Liễu Nhi nói. Bên ngoài pháo nổ đì đùng, chàng còn nghiêng đầu lắng nghe, coi Liễu Nhi như Nhị Nha của phường An Bình mà trêu ghẹo. Lăng Ba nhìn thấy cảnh đó, chỉ muốn đạp chàng ngã lăn vào đống tuyết.


– Được rồi, đừng khoe khoang nữa, đồ ăn sắp nguội hết rồi! – Lăng Ba cả giận nói, – Gọi Dương nương tử vào đi, mọi người ăn bữa cơm đoàn viên.


Noãn các đã bày sẵn hai bàn cơm, một bàn do lão thái quân gửi sang, bàn còn lại do Ngô Đồng viện chuẩn bị.


Nhóm Dương nương tử dù sao cũng theo Diệp phu nhân đã lâu, luôn tuân thủ quy củ chứ không hoạt bát như đám Liễu Nhi. Lăng Ba bảo họ ngồi xuống, nhưng thuyết phục thế nào họ cũng không chịu. Dương nương tử nói:


– Nhị tiểu thư, thực sự không có quy củ để chủ tớ ngồi cùng bàn như vậy. Để người ngoài thấy thì kỳ lắm. Lúc phu nhân còn sống cũng không như vậy.


– Phải đấy, chúng tôi biết tiểu thư đối xử tốt với chúng tôi, nhưng chúng tôi ngồi đây cũng không yên lòng. Chi bằng để chúng tôi ngồi ăn ở ngoài, còn mấy người ở lại hầu hạ tiểu thư là được, – Lâm nương tử cũng góp lời.


– Được rồi, – Lăng Ba cũng đành thoả hiệp, – Vậy mọi người ra gian ngoài ăn đi, Liễu Nhi cũng đừng đứng đây, Tết nhất còn hầu hạ ta làm gì, có việc gì ta sẽ gọi.


Đám đông kéo nhau ra gian ngoài của noãn các. Quả thật, chủ tớ vẫn có khác biệt. Dù Lăng Ba đối xử tốt đến đâu, họ cũng thấy thoải mái hơn khi được ăn uống riêng. Huống hồ bên trong còn có mối quan hệ mẹ con, cô cháu trong gia đình, Liễu Nhi cũng nhận Dương nương tử là mẹ. Ở gian ngoài, cô bé cùng La nương tử, Lâm nương tử chuốc rượu Dương nương tử, tiếng cười lảnh lót như chuông bạc:


– Mẹ chỉ uống rượu của Dương Hoa thôi, không uống của con, đúng là ‘giọt máu đào hơn ao nước lã’. Con buồn rồi này!


Lăng Ba nghe thấy vậy cũng bật cười. Họ đang đùa giỡn với nhau, cô nghe vẫn thấy hài lòng.


Cười xong, cô vẫn giả vờ mắng Bùi Chiếu:


– Còn đứng đó làm gì, muốn ta xới cơm cho huynh à?


Bùi Chiếu vô tư ngồi xuống, còn chủ động múc canh cho Lăng Ba. Cũng may quần áo của chàng được thiết kế theo kiểu Hồ phục, để thuận tiện cho việc cưỡi ngựa bắn cung nên ống tay áo được bo sát cổ tay; nếu không, chắc đã rơi luôn vào bát canh rồi. Lăng Ba khẽ nhíu mày:


– Nhìn huynh kia, chưa hầu hạ ai bao giờ à?


Bùi Chiếu cười cong đôi mắt, cúi đầu nhìn cô, hỏi lại:


– Hay tiểu thư dạy ta vậy?


Thật ra chính Lăng Ba cũng không biết hầu hạ người khác, nhưng cô thông minh, bắt chước dáng vẻ thường ngày của Liễu Nhi để xới cơm cho chàng, đồng thời còn ‘dạy dỗ’:


– Thấy không? Động tác phải nhẹ, đừng xới đầy, và phải giữ bát thăng bằng.


– Xới cơm cũng có bí quyết ư? – Bùi Chiếu lại trêu ghẹo.


Lăng Ba đang định xới tiếp, nhưng sau khi kịp phản ứng lại, cô lập tức nổi quạu:


– Tay huynh gãy rồi phải không?


Bùi Chiếu lập tức cười rộ lên. Chẳng trách chàng thích mặc màu xanh, vì màu sắc đó thực sự hợp với chàng biết bao! Sắc xanh toát lên vẻ sang trọng, càng nổi bật sự lộng lẫy của họa tiết khổng tước. Cả người chàng trông hệt như một món trang sức giá trị liên thành.



Tướng mạo chàng tựa như Lan Lăng Vương, e rằng để lập uy phục chúng trong quân doanh, chàng phải trả giá gấp mấy lần Thôi Cảnh Dục.


Nhưng chàng lại chẳng biết nỗ lực, có công lao cũng không tranh giành. Nếu không, chàng đã sớm được mặc mãng bào ngự tứ như Thôi Cảnh Dục rồi.


Có điều, tính tình chàng cũng tốt. Đường đường là một thiếu tướng quân mà lại tự tay xới cơm cho Lăng Ba. Tuy vẫn còn lóng ngóng, nhưng chàng rất nghiêm túc, cẩn thận đắp cơm trong bát thành hình tròn, thậm chí còn dùng muỗng vỗ lại cho chắc. Lăng Ba vừa bực mình vừa buồn cười, hỏi:


– Huynh đang xây nấm mồ đấy à?


Cô chưa dứt lời, trán đã bị búng một cái. Chuyện này chưa từng xảy ra với Lăng Ba; đến mẫu thân, Thanh Lan hay thậm chí Thẩm Bích Vi cũng chưa từng làm thế bao giờ. Thế là nhất thời cô quên cả phản ứng, trừng mắt nhìn Bùi Chiếu, lắp bắp:


– Huynh! Huynh!


– Tết nhất không được nói gở, – Bùi Chiếu nhoẻn cười, – Nể tình Diệp tiểu thư lỡ lời, ta tha cho tiểu thư một lần.


Lăng Ba muốn búng lại chàng vài cái cho hả giận, nhưng khổ nỗi đánh không lại người ta nên chỉ bất bình lườm chàng tóe lửa. Hai người đang giằng co thì Liễu Nhi và Dương nương tử, dù bên ngoài đang mải mê ăn uống, vẫn không quên chuyện bên này. Cô hầu thò gương mặt đỏ hồng vì uống rượu vào, nhắc nhở:


– Tiểu thư đừng quên để Bùi tướng quân thưởng thức món ăn kia nha.


– Món gì? – Bùi Chiếu cười hỏi.


– Chính là món trong chiếc bát màu vàng nhạt đó, – Liễu Nhi lập tức khai hết, – Bùi tướng quân, tiểu thư phải tốn nhiều công sức lắm đấy.


Bùi Chiếu mở nắp bát ra xem rồi mỉm cười:


– Bong bóng cá à?


– Đúng là kém hiểu biết, đây là ‘hoàng kim đỗ’ đấy.


Lăng Ba khịt mũi, cầm đũa gõ nhẹ vào tay chàng, coi như trả thù cú búng trán khi nãy.


– Biết huynh không leo cao được, không ăn được đồ trong cung, vậy thì ăn món dân gian này đi. Đừng ra ngoài mà nói đến ‘hoàng kim đỗ’ cũng chưa được ăn, đáng thương lắm đấy!


Bùi Chiếu nếm thử. Lăng Ba dù tỏ ra ung dung nhưng vẫn luôn lén quan sát sắc mặt chàng, thấy chàng im lặng không nói lời nào bèn hỏi:


– Thấy thế nào?


– Quả nhiên ngấy mỡ.


– Huynh đúng là mắt kém mà! – Lăng Ba càu nhàu rồi múc một muỗng nếm thử. Cô cũng chẳng nhận ra ngon dở thế nào, chỉ nói, – Ngấy mỡ chỗ nào? Đây là món ‘hoàng kim đỗ’ ngon nhất kinh thành rồi đấy! Món này được nấu từ cống phẩm mà thái giám lén lấy trong cung ra, có tiền cũng không mua được đâu, khó khăn lắm ta mới lấy được một phần.


– Diệp tiểu thư trộm cống phẩm, ta phải bẩm báo trong cung.


Lăng Ba tức đến mức chỉ muốn cấu cho chàng vài cái.



– Huynh đi báo đi, để xem ta có đánh gãy chân huynh không, đồ tồi!


Tên Bùi Chiếu khốn kiếp này thích cợt nhả, nhất định phải trêu chọc Lăng Ba cho đến khi cô tức giận không thèm để ý nữa chàng mới chịu dừng. Nhưng khi Lăng Ba bị chọc giận đến mức không để ý tới mình nữa, chàng lại muốn cầu hòa.


Cái kiểu cầu hòa của chàng cũng buồn cười hết sức, chẳng có lời mềm mỏng nào. Chàng chỉ chăm chú xới cho cô một bát cơm, vừa xới vừa nói:


– Lần này phải cố đắp một cái mộ…


Lăng Ba không nhịn được nữa, liền ra tay véo chàng mấy cái, vừa véo vừa hỏi:


– Bây giờ ai là người nói gở, ai là người phải ăn đòn hả?


– Xin Diệp tiểu thư tha mạng, – Bùi Chiếu cũng lập tức phối hợp, cười khanh khách xin tha, – Sẽ véo hỏng gấm hoa mất.


Lăng Ba mạnh tay véo mấy lần, đến khi hết giận mới chịu tha, còn mắng:


– Huynh còn biết sợ hỏng à? Đồ không lương tâm, huynh cũng biết gấm hoa mặc rất đẹp…


– Thật ra ta thích gấm khắc hơn.


– Huynh giỏi đòi hỏi thật đấy! – Lăng Ba bĩu môi, – Mấy năm nay, gấm khắc còn đắt hơn vàng. Đến cả Bình Quận Vương phi cũng chỉ mặc gấm khắc cũ, chỉ có Trưởng công chúa mới có hai bộ mới mà huynh không biết đó thôi. Thánh thượng thưởng cho Thôi Cảnh Dục cũng chỉ là áo gấm thường.


Dù vậy, những lời Bùi Chiếu nói lại đúng ý cô. Lăng Ba từng âm thầm cân nhắc: Bùi Chiếu không chịu nỗ lực phấn đấu, có lẽ vì chưa thấy được cái lợi của vinh hoa phú quý. Vậy nên, trước tiên phải dùng đồ quý giá để khơi dậy ý chí cầu tiến của chàng.


Như sách vẫn nói, “dùng thiên kim nuôi dũng sĩ”, dù sao bây giờ cô có tiền. Một tin tức của Bùi Chiếu đã giúp cô một việc lớn, nếu có thể nâng đỡ chàng, thậm chí không cần đến cỡ Thôi Cảnh Dục, chỉ cần ngang hàng Ngụy Vũ Sơn, về sau ắt sẽ có tin tức hữu ích. Lăng Ba vốn luôn rất hào phóng với người của mình.


Vì vậy, cô nhân cơ hội thuyết phục:


– Huynh muốn mặc gấm khắc cũng không phải không có cách. Ta nghe nói sau Tết, Thánh thượng muốn đi săn, con cháu vương hầu đều phải theo thị giá, quân Trấn Bắc các huynh cũng phải tham gia. Tài bắn cung của huynh tốt như vậy, đoạt vị trí đầu không phải chuyện khó. Đến lúc đó, Thánh thượng thưởng huynh một bộ mãng bào gấm khắc, chẳng phải rất hãnh diện ư?


Nhưng cái tên Bùi Chiếu này thực sự khiến người ta tức giận. Nghe xong lời này, đàn ông bình thường đều nhiệt huyết sôi trào, chỉ có chàng vẫn lười nhác húp canh:


– Chán lắm, không đi đâu.


Lăng Ba thực sự muốn đánh cho chàng một trận!


– Cái này chán, vậy cái gì mới vui? Mỗi ngày làm hạ nhân thì vui à? Hôm đó ở vọng lâu huynh bắn cung giỏi như vậy, khiến các tiểu thư đều mê đắm, sao huynh lại cứng đầu thế nhỉ!


Bùi Chiếu mặt dày, coi những lời Lăng Ba nói như gió thoảng bên tai, cứ thản nhiên ăn cơm của mình. Cái kiểu ăn uống của chàng cũng khiến người khác phát bực. Lăng Ba đã chuẩn bị một bàn đầy thức ăn ngon nhưng chàng chẳng thèm đụng đũa. Hoàng kim đỗ thì chàng chê ngán, tầm ngư ngự tứ do Thẩm gia đưa tới thì chê tanh, gân hươu cũng chẳng thèm thử. Chàng chỉ chan canh vào cơm, ăn kèm rau xanh và thịt gà của Diệp gia mà thôi.


Lăng Ba chẳng ngờ chàng lại dễ nuôi đến thế. Nghĩ lại cũng đúng, đời người chỉ cần ăn, mặc, ở và đi lại. Chi phí ăn uống của chàng thấp, quần áo cũng chọn bừa, chẳng có lý do gì để cầu tiến cả. Cô tự nhủ, Thôi Cảnh Dục quá hiền lành, nếu có thể chèn ép chàng một lần, có lẽ sẽ buộc chàng phải năng động hơn.


Lăng Ba cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nữa. Khi bên ngoài đốt pháo, hai người đứng trên bậc thềm ngắm cảnh, cô bèn hỏi:


– Là vì chuyện ở sông Minh Sa à?


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 49: Bong bóng cá
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...