Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 46: Bảo vệ
Ngày Tết, ai nấy đều bận rộn. Ngô Đồng viện luôn ở một mình một góc, không qua lại với chính viện nên không đón năm mới cùng họ. Chỉ đến bữa cơm tất niên, nể mặt Diệp lão thái quân, họ mới ngồi chung bàn với Diệp đại nhân và Phan di nương. Thanh Lan còn lịch sự chúc Tết Diệp đại nhân, chứ Lăng Ba chỉ nói qua loa một câu, thậm chí không buồn gọi ‘cha’. Yến Yến cũng học theo cô, khiến Diệp đại nhân tức đến hộc máu mà không làm gì được.
Năm nay cũng vậy. Phan Ngọc Dung quản gia, Lăng Ba chẳng buồn nói chuyện với bà ta, ngay cả những khoản chuẩn bị cho dịp cuối năm cũng hỏi thẳng quản gia. Nghe nói nhà cũ truyền tin đến, cô liền dẫn theo nha hoàn và bà vú, định đến tiền viện hỏi.
Lăng Ba là người thực dụng, việc cô không coi trọng chính viện là một chuyện, nhưng ba tỷ muội vẫn là đích nữ của Diệp gia, những thứ đáng có thì vẫn nên có. Đến Dương nương tử cũng đang hăng hái, nói:
– Vốn phải nên như vậy, vẫn là Nhị tiểu thư lợi hại!
A Thố vốn đang ngồi bên cửa sổ chải đầu, nghe vậy cũng đứng lên.
– Muội cũng đi, nhị tỷ dẫn muội đi với!
hần sắc Lăng Ba hơi động, nhưng cô không nói gì. Chỉ có Liễu Nhi muốn nói, rồi lại thôi:
– Biểu tiểu thư…
– Không sao, – Lăng Ba ngăn Liễu Nhi lại, cô vẫy tay gọi A Thố. – A Thố muốn đi thì cứ đi cùng đi. Đây cũng vừa lúc để học một ít quy củ quản gia.
Dù sao A Thố cũng còn nhỏ, theo Lăng Ba đi một chuyến thì cũng chẳng nhận ra được gì. Lăng Ba hỏi lão quản gia của Diệp gia về thu hoạch của nông trang dưới quê năm nay, còn hỏi thêm chuyện trong tộc. Chỉ là vài câu chuyện phiếm, có vẻ không đáng để cô phải đích thân đi một chuyến.
Lúc quay về, Lăng Ba đúng là gặp bất ngờ. Ngày Tết vốn là thời điểm môn sinh và bạn cũ đến nhà bái phỏng. Chức Thị lang của Diệp đại nhân tuy không cao, nhưng vì ông từng nhận chức ở Hàn Lâm viện nên cũng có không ít môn sinh. Năm nay, những người này đều về kinh nhậm chức nên hẹn mấy người bạn cũ cùng trường đến thăm. Có khoảng mười người, đều là những người trẻ tuổi, và mấy người dẫn đầu đều là thanh niên tài tuấn, văn nhã lịch sự.
Lăng Ba dẫn các nha hoàn và bà vú đi ngang qua hành lang gấp khúc thì đụng mặt họ. Là một tiểu thư khuê các, cô đương nhiên phải núp sau lưng Dương nương tử. Cũng may Dương nương tử nhận ra người nên đã chào hỏi:
– Trâu tướng công, Tề tướng công, hai vị đến thỉnh an Diệp đại nhân sao? Nô tỳ có lễ.
Bà ấy hành lễ, hai thanh niên kia cũng đáp lễ. Người mặc áo bào xanh vô cùng lễ độ, nói:
– Dương nương tử có lễ. Sư mẫu đã mất, tiểu chất ở Dương Châu lại không kịp trở về, thật sự xấu hổ. Xin nhờ Dương nương tử thay ta tạ tội với tiểu thư.
Người mặc áo bào màu son thì yên tĩnh hơn nhiều, chỉ hành lễ theo mà thôi.
– Nào có. – Lăng Ba đứng phía sau Dương nương tử lạnh nhạt đáp. – Dương nương tử, hãy thay ta cảm ơn hai vị sư huynh. Trong nhà không có trưởng bối, không tiện giữ hai vị lại dùng cơm, xin thứ cho ta thất lễ.
Bấy giờ, các thanh niên mới ngẩng đầu lên. Họ vốn định nhìn Lăng Ba, nhưng lại bị A Thố hấp dẫn. Trong bộ váy áo lựu đỏ bạc hồng, khoác áo lông cáo trắng, gương mặt tươi tắn như bông thược dược của cô bé càng được tôn lên. Tuy A Thố chỉ lộ nửa mặt, cũng đủ khiến họ kinh ngạc không nói nên lời.
Liễu Nhi thấy vậy, chỉ khẽ thở dài.
Tiểu thư đã vất vả thu xếp, cuối cùng lại là làm giá y cho người khác.
A Thố không để ý đến điều đó, Lăng Ba cũng chẳng nói gì, vẫn dẫn A Thố về Ngô Đồng viện như thường lệ. Cô sợ A Thố buồn chán, còn bảo các nha hoàn chơi phi hoa lệnh cùng cô bé. Tứ yến của phái nam được tổ chức sau Tết, A Thố còn nhỏ, có lẽ không kịp luyện cưỡi ngựa nhưng luyện một chút thơ từ thì vẫn tốt. Có nhan sắc xinh đẹp đương nhiên là một ưu thế lớn, nhưng phải phối hợp với tài năng mới có thể bách chiến bách thắng. Cô tự thấy mình là một tỷ tỷ tốt, đương nhiên phải chuẩn bị lâu dài cho A Thố.
Bữa trưa được dọn ở noãn các. Lăng Ba bị cảm lạnh nhẹ nên chỉ ăn mấy món thanh đạm. Buổi chiều, cô vốn định tính sổ sách thì Liễu Nhi rụt rè bước vào, đang băn khoăn không biết nên nói hay thôi. Lăng Ba nhận ra, bèn hỏi:
– Tên khốn kia lại đến à?
Thật ra Bùi Chiếu cũng chẳng có gì khốn nạn, nhưng Lăng Ba cứ thích mắng chàng như vậy. Mặt mũi còn chưa thấy đâu mà đã làm cô đã giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lần này cũng vậy. Trời tuyết lớn, Lăng Ba chẳng muốn ra ngõ gặp chàng nên đã cho gọi Bùi Chiếu vào nhà. Dù sao ở đây đông người, không thiếu quản gia hay nha hoàn đi lại, sự xuất hiện của Bùi Chiếu cũng không khác Liễu Cát là bao.
Bùi Chiếu lại chẳng chịu khó, cứ ăn mặc lôi thôi. Chàng ỷ mình có gương mặt tuấn tú, mặc gì cũng đẹp. Chiếc chiến bào màu xanh đậm của Hỏa tự doanh khoác hờ trên người chàng lại tựa như gấm vóc. Thật sự khiến người ta tức chết.
Liễu Nhi cũng như Lăng Ba, bĩu môi chê bai:
– Tướng quân mặc như vậy, thế nào cũng bị tiểu thư mắng cho xem.
Bùi Chiếu cũng không giận, chỉ ngẩng đầu cười với cô nha hoàn. Liễu Nhi đỏ mặt, vội vén màn bước vào trong.
Lăng Ba đang tính sổ, khoác chiếc áo màu vàng chanh, tóc chỉ được búi gọn một búi nhỏ, dựa vào chiếc lồng xông hương đặt cạnh giường. Cô cầm bút son, đang chấm chấm điểm điểm lên sổ. Dung nhan cô bình thường, nhưng mái tóc lại rất dày, xõa ra sau lưng tựa những lớp sóng mây. Ánh sáng vàng ấm phủ lên gương mặt thanh tú, tạo cảm giác ôn hòa tựa sứ trắng.
Bùi Chiếu cố ý nhẹ nhàng bước tới, cúi đầu nhìn sổ sách của cô. Lăng Ba biết chàng đã đến từ sớm, cũng làm bộ không để ý, chờ chàng tới gần rồi lập tức lật bút vẽ lên mặt chàng.
Bùi Chiếu vội tránh đi, cười hì hì nói:
– Vẽ trượt rồi!
Chàng quả thật có một vòng eo đẹp, tựa những danh tướng giỏi cưỡi ngựa bắn cung trong thơ ca, hoặc một chàng thiếu niên người Hồ đi lại như gió. Lần trước, sau khi bắn ba mũi tên thắng Thôi Cảnh Dục dưới vọng lâu, các tiểu thư chứng kiến trận đấu đó đều không thể quên được phong thái giương cung trên lưng ngựa của chàng.
hưng Lăng Ba cũng chẳng quan tâm. Cô là Nhị tiểu thư đảm đang, giỏi quản gia, chứ không phải tiểu thư mới biết hoài xuân. Phong hoa tuyết nguyệt chẳng liên quan đến cô, giống như đạo lý cô từng dạy A Thố: Chỉ khi tự nắm được vận mệnh của mình, mới có thể bảo vệ được bản thân và người nhà.
– Đồ mặt dày! – Lăng Ba cau mày buông bút, mất kiên nhẫn hỏi. – Có tin tức gì mới không?
– Không có tin tức thì không được đến sao?
Bùi Chiếu mỉm cười trêu chọc, Lăng Ba lập tức trừng mắt. Lúc cô tức giận vẫn khá đáng sợ, đến Diệp lão thái quân cũng không dám trêu chọc, và tỷ muội Lư Văn Nhân cũng vừa chịu thiệt lớn từ cô. Nhưng Bùi Chiếu đúng là mặt dày, còn dám khoanh tay cười khì khì:
– Giờ Diệp tiểu thư hài lòng rồi chứ?
Đối với chàng, Lăng Ba vẫn thấy hơi chột dạ. Dù sao Thẩm Bích Vi cũng chỉ đoán được một chút, còn Bùi Chiếu đã chứng kiến toàn bộ quá trình cô tính kế tỷ muội Lư gia. Nhưng trước giờ, càng chột dạ, cô càng hung dữ, nạt:
– Huynh thì biết gì? Ta cũng chỉ ‘lấy chiêu đối chiêu’ thôi. Lúc tỷ muội Lư gia bắt nạt bọn ta, huynh đâu có thấy. Thấy ta trả thù, huynh lại nghĩ ta tâm địa rắn rết phải không?
– Ta đâu có nói vậy, – Bùi Chiếu lập tức ra vẻ vô tội.
– Ánh mắt huynh nói hết rồi, – Lăng Ba nhướn mày.
– Được được, ta lỡ lời.
– Thấy chưa, huynh thừa nhận rồi. Nghĩa là huynh đã nghĩ như vậy.
Bùi Chiếu cũng bị cô chọc cười, nhấc tay đáp:
– Ta xin đầu hàng! Tất cả là lỗi của ta, là ta đã lấy lòng tiểu nhân đo dạ tiểu thư.
– Vậy còn tạm được. – Cuối cùng, Lăng Ba chịu bỏ qua cho chàng và hỏi – Nói đi, huynh đến làm gì?”
– Ta đến tặng cho tiểu thư một thứ.
– Thứ gì?
– Huynh có đưa đây không thì bảo!
Bùi Chiếu cúi đầu, cười híp mắt nhìn cô:
– Nếu ta không đưa thì sao?
– Vậy hôm nay huynh đừng hòng ra khỏi cửa!
Lăng Ba lập tức nạt nộ, ánh mắt Bùi Chiếu cũng tối sầm. Hóa ra chàng cũng có uy nghi, dù sao cũng là người từng trải qua chiến trường, đã giết không biết bao nhiêu người. Vẻ mặt lạnh lùng của chàng cũng khiến người ta sợ hãi. Tuy Lăng Ba không sợ nhưng cô cũng vô thức lùi về phía sau. Bùi Chiếu lập tức nhận ra, thu lại vẻ mặt, khóe môi lại cong lên.
– Được rồi, ta sẽ đưa cho tiểu thư.
Chàng lại biến thành một Bùi Chiếu nhởn nhơ biếng nhác, ném chìa khóa vào tay Lăng Ba. Cô ngẩng lên nhìn, nhất thời lại càng tức giận.
– Đây không phải chìa khóa của bọn ta! – Cô giận dữ dựng ngược lông mày.
– Ta có bảo đó là chìa khóa của cái đó đâu? – Bùi Chiếu cười cợt nhả.
Đúng lúc Liễu Nhi bưng trà vào, thấy họ nói đến từ ‘chìa khóa’. Từ vụ Nhị Nha lần trước, cô hầu đã biết tiểu thư nhà mình không cần giấu diếm Bùi Chiếu, nên thản nhiên cười và nói:
– Tiểu thư bảo chìa khóa nào? Chìa khóa của chiếc khóa đồng kia còn ở chỗ em kia mà, tiểu thư hỏi chiếc này sao?
Lần này Lăng Ba thực sự tức giận, chỉ thiếu nước cầm chén trà hất vào người chàng. Bùi Chiếu lập tức thức thời, xin tha:
– Tiểu thư tha mạng!
Lăng Ba chỉ bực bội nhìn chàng.
– Bùi Chiếu, ta nói huynh đó. Huynh cũng lắm mưu mẹo, sao chỉ thích dùng để đối đầu với ta vậy? Nếu huynh chịu làm việc tử tế, với võ công và chiến công lẫy lừng, sớm muộn gì cũng đã được phong Hầu rồi, đâu đến lượt Thôi Cảnh Dục huênh hoang.
– Không đi, chán lắm!
Bùi Chiếu ngồi xuống ghế, lười nhác cầm chén trà lên ngắm nghía.
– Vậy huynh thấy thứ gì mới thú vị?
– Trêu tiểu tiểu thư rất thú vị. – Bùi Chiếu cười đáp, đôi mắt hoa đào khẽ cong lên.
Nếu không vì thân phận tiểu thư, đêm nay nhất định Lăng Ba phải tẩn cho chàng một trận.
– Được rồi, – Tính tình của Lăng Ba cũng bị Thẩm Bích Vi mài giũa mà thành, – Ta cũng chẳng quan tâm mấy người nữa, đúng là cùng loại với nhau mà!
– Cùng loại?
– Là huynh và Bích Vi.
Lăng Ba dừng bút, nhìn chàng chằm chằm:
– Huynh nói xem, rốt cuộc mấy người như huynh bị sao vậy? Rõ ràng gốc gác không tệ, dung mạo xuất sắc, tài năng hơn người, tại sao không chịu cố gắng vươn lên chứ? Lẽ nào đứng trên vạn người không tốt ư? Quyền lực, của cải, địa vị, thế nhân đều theo đuổi, chỉ mình các huynh không muốn? Dù không vì bản thân, cũng phải cố gắng vì người nhà chứ.
– Thế nhân đều muốn đứng trên người khác, vậy ai sẽ làm hạ nhân? – Bùi Chiếu nghiêng người trên ghế, thờ ơ đáp.
Lăng Ba tức giận đến bật cười.
– Nên huynh muốn làm hạ nhân, bù vào chỗ trống này đúng không?
Lăng Ba lườm chàng một cái, thấy gương mặt thản nhiên của chàng, lại cười tự giễu:
– Có lẽ trong lòng các huynh đang cười nhạo ta, cười ta bon chen, đấu đá.
– Không phải, – Bùi Chiếu vuốt chén trà, đáp.
– Gì cơ?
Lăng Ba nghe không hiểu, lại vô thức nghĩ hẳn chàng đang trêu chọc mình, bắt đầu đề phòng.
Bùi Chiếu không nhìn chén trà nữa, mà nhìn thẳng vào cô.
– Ta nói, ta không chê cười tiểu thư. Ta biết tiểu thư làm gì cũng có lý do, huống hồ tiểu thư cũng rất giỏi. Chỉ với một tấm địa đồ của phủ Hoàng Thị lang mà đã làm được nhiều chuyện như vậy, nếu là đàn ông, chắc chắn sẽ là một quân sư tài ba, liệu việc như thần.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 46: Bảo vệ
10.0/10 từ 18 lượt.
