Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 43: Thủ đoạn
– Điều tra cho ra lẽ ư?
Diệp Lăng Ba khẽ cười khẩy. Tướng mạo của cô tuy bình thường, nhưng biểu cảm lúc này lại khiến mọi ánh mắt đổ dồn. Cô hỏi Tô nữ quan:
– Song phương ai cũng cho mình là đúng, vậy tra xét thế nào đây? Chúng ta chỉ có hai chủ tớ, còn Trần tiểu thư và Tiết phu nhân lại có cả một đám người. Ta khuyên mọi người một câu: chi bằng dĩ hòa vi quý, cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Như vậy mới giữ được thể diện cho điện hạ.
– Thấy chưa! Cô ta chột dạ rồi! – Trần Mộng Liễu lập tức nhảy xổ ra, chỉ thẳng vào mặt Lăng Ba mà quát lớn, – Cô ta vu oan cho ta, bây giờ thì lòi đuôi rồi!
Không chỉ các phu nhân lộ ra ánh mắt như nhìn đồ ngốc, ngay cả Lư Văn Nhân cũng không nhịn được mà lườm Trần Mộng Liễu một cái, rồi kéo cô ta sang một bên.
– Chân tướng thế nào đương nhiên không thể chỉ nghe lời từ hai phía. Hầu phủ rộng lớn thế này, chẳng lẽ lại không tìm được nhân chứng, vật chứng sao? – Tô nữ quan liếc nhìn Lư Văn Nhân một cái rồi nói.
– Đây là phủ đệ của Hầu gia, lại do Ngụy phu nhân chủ trì yến tiệc… nhân chứng vật chứng ư? – Lăng Ba lại khẽ cười khẩy.
Ngụy phu nhân không nhịn được nữa, liếc nhìn sang Hoàng nương tử bên cạnh.
– Vào giờ Mùi, phu nhân của chúng ta dẫn Trần thiếu phu nhân, Trần tiểu thư và Tiết phu nhân đến kiểm tra thực đơn nhà bếp, quả thực có nhìn thấy Diệp Nhị tiểu thư dẫn nha hoàn tìm nhẫn trong vườn mẫu đơn. Lúc đó, cô ấy còn bảo muốn sang Bắc viện tìm…
Hoàng nương tử muốn nói rồi lại thôi, liếc mắt nhìn sang Ngụy phu nhân.
Ngụy phu nhân mím chặt môi, rồi đứng hẳn ra.
– Lúc ở nhà bếp, Trần tiểu thư đã kéo Văn Nhân sang một bên nói vài câu, sau đó Trần tiểu thư và Tiết phu nhân cùng biến mất, – Bà bình tĩnh nói ra những lời có thể làm chứng cho Lăng Ba, – Các nơi trong phủ đều có người hầu, Trần tiểu thư và Tiết phu nhân có đến Bắc viện hay không, chỉ cần gọi người hầu đến hỏi là sẽ rõ ngay.
Không chỉ Trần Mộng Liễu, ngay cả Lư Văn Nhân cũng hoảng hốt nhìn Ngụy phu nhân.
Công tư phân minh chỉ là lời nói sáo rỗng. Các phu nhân trong kinh cũng như các đại thần trong triều, ai mà chẳng có phe phái? Ai mà chẳng nói đỡ cho người phe mình? Cho dù có chứng cứ cũng phải tìm cách lấp l**m đi, huống hồ đây mới chỉ là nghi ngờ mà bà ấy đã chủ động khai hết tất cả rồi.
Mọi người chỉ nghĩ Ngụy phu nhân ngu xuẩn, không ngờ bà ấy lại thẳng thắn đến mức đó.
Chỉ có Diệp Lăng Ba là không hề tỏ ra bất ngờ. Cô thậm chí còn khẽ lướt mắt qua nhóm tiểu thư đang đứng đó.
Hà Thanh Nghi đã đứng dậy vào lúc đó.
– Trước buổi trưa, quả thật Trần Mộng Liễu đã nổi xung đột với Lăng Ba tỷ tỷ, còn tuyên bố muốn trả thù. Không chỉ mình ta nghe thấy, mà các tiểu thư khác cũng đã nghe thấy.
Quả nhiên, xung quanh lập tức có người đứng ra làm chứng.
– Phải đó!
– Ta cũng nghe thấy.
– Trần tiểu thư còn bảo Diệp Nhị tiểu thư cứ chờ đó! Sau đó liền bỏ đi.
Mặt Trần Mộng Liễu lập tức đỏ bừng, cô ta lao ra nạt nộ:
– Các ngươi đều nói hươu nói vượn! Lúc ấy chẳng qua chỉ là cãi nhau thôi…
Trần Mộng Liễu càng nói càng lộ. Lư Văn Nhân chỉ liếc mắt một cái, lập tức có nha hoàn và bà vú nhanh nhẹn đến kéo cô ta xuống. Nàng ta hiểu rằng hôm nay Trần Mộng Liễu khó thoát. Chuyện cô ta công khai muốn trả thù Diệp Lăng Ba ai cũng đã nghe thấy, và việc cô ta kéo theo Dương Xảo Trân cùng một đám nha hoàn, bà vú đến bao vây Diệp Lăng Ba cũng là sự thật hiển nhiên. Đây chính là chuyện mà hai bên đều cho mình đúng, thật khó mà nói rõ được…
Cho dù Diệp Lăng Ba có tự khóa cửa, và cũng không bị đánh, nhưng những người làm chứng lại đều là nha hoàn, bà vú của Trần gia và Dương Xảo Trân. Ai mà chẳng nghi ngờ họ bao che cho chủ nhân nhà mình chứ?
Có trách thì cũng chỉ trách Dương Xảo Trân và Trần Mộng Liễu ngu ngốc. Đã biết Diệp Lăng Ba giỏi thủ đoạn lại còn muốn tự mình vây lại gần. Cứ tưởng có thể dạy dỗ được cô ta một phen, nào ngờ lại trúng kế, còn làm liên lụy đến mình!
Lư Văn Nhân chớp mắt đã hạ quyết tâm, nhất định phải thí tốt cứu xe. Nàng ta liếc nhìn Lư Uyển Dương, rồi tiến lên phía trước, mỉm cười với Tô nữ quan:
– Hóa ra là chuyện này. Mộng Liễu còn nhỏ, nhất thời hồ đồ, khó tránh gây ra chuyện dại dột. Mọi người ở Hoa Tín Yến đều là tỷ muội, không tránh được xung đột. Có trách thì cũng chỉ trách Mộng Liễu nóng nảy. Tiết thiếu phu nhân cũng thật là, sao không khuyên nhủ muội ấy chứ? Sao lại mặc kệ nó chạy đến chỗ Lăng Ba lý luận…
Dương Xảo Trân cũng coi như thông minh. Dù sao đi theo Lư Văn Nhân đã lâu, ả cũng học hỏi được đôi chút thủ đoạn. Ả ngay lập tức cười làm lành, nói:
– Trách ta, tất cả là do ta cũng hồ đồ rồi. Nghe nói Mộng Liễu chịu ấm ức nên ta mới cùng muội ấy đến tìm Diệp Nhị tiểu thư để nói cho rõ ràng, ai ngờ lại xảy ra xung đột. Ta xin lỗi Diệp Nhị tiểu thư là được rồi mà…
Trong mắt họ, đây đã là một sự nhượng bộ lớn. Họ không còn tranh cãi chuyện khóa cửa đánh người nữa, coi như ngậm bồ hòn làm ngọt. Với một kế của Diệp Lăng Ba đã hạ bệ hai đại tướng của Lư Văn Nhân, hẳn là cô cũng nên cảm thấy thỏa mãn rồi.
– Trần thiếu phu nhân thật lợi hại, vừa thêm dầu vào lửa, lại vừa giả vờ làm người tốt, một người có thể diễn đến hai vai.
Giọng nói của Thẩm Bích Vi lập tức vang lên trong đám đông. Cô nàng cười lạnh:
– Nghe nói cô sai Trần Mộng Liễu và Dương Xảo Trân bắt nạt Lăng Ba. Chuyện bại lộ thì lại giả làm người tốt? Cô còn có mặt mũi biện hộ cho Trần Mộng Liễu ư? Lời gì cũng để cô nói hết rồi, vậy bọn ta còn nói gì được nữa?
Với chuyện như vậy, quá lắm thì các phu nhân nói vài câu. Hà Thanh Nghi, một tiểu thư chưa kết hôn, dám đứng ra làm chứng đã là quá to gan rồi. Các tiểu thư chưa kết hôn thông thường phải giữ vẻ yên tĩnh, thẹn thùng, dịu dàng và ngoan ngoãn. Nhưng Thẩm Bích Vi này lại khác hẳn. Nàng có gia thế lớn mạnh, đã quen làm theo ý mình, lời nói còn sắc bén hơn cả dao.
Không biết cô nàng đến từ lúc nào, nhưng vừa mở miệng đã nói những lời lẽ bén ngót, đâm thẳng vào Lư Văn Nhân.
Diệp Lăng Ba bất đắc dĩ thở dài. Thẩm Bích Vi vừa nói vừa bước đến trước mặt cô, chắn giữa cô với đám đông. Lăng Ba bất lực hỏi:
– Chẳng phải cô đã đưa Hàn tỷ tỷ về rồi sao? Quay lại đây làm gì?
– Cũng may là ta quay lại xem mặt mũi quân Trấn Bắc ra sao, đánh ra một đòn Hồi mã thương đúng lúc. Nếu không thì cô đã bị người ta bắt nạt thảm rồi, – Thẩm Bích Vi lầm bầm. – Ngu ngốc thật, bị bắt nạt mà không biết gọi ta đến, còn đứng đây tranh cãi với bọn họ làm gì?
Đâu phải Diệp Lăng Ba không muốn gọi Thẩm Bích Vi, mà là cố tình né tránh cô nàng ra. Ai ngờ, người tính không bằng trời tính.
Thẩm Bích Vi là cao môn quý nữ ‘hàng thật giá thật’. Cô nàng chỉ dựa vào gia thế đã đủ sức áp đảo các tiểu thư thế gia trong kinh thành. Lư Văn Nhân dù có mười lá gan cũng không dám động thủ với cô nàng, cho nên cô nàng ấy cũng quen ‘đánh đấm lung tung’, chẳng hiểu gì về thủ đoạn thâm sâu của Lăng Ba cả.
Thẩm Bích Vi vừa xen vào, tình thế lập tức đổi từ công sang thủ, khiến kế sách ban đầu của Lăng Ba cũng không còn dùng được nữa.
Có điều, cũng may Lư Văn Nhân không phải đối thủ của Thẩm Bích Vi. Mọi thủ đoạn nội trạch, những kế trong kế, đứng trước sức mạnh tuyệt đối đều trở nên vô dụng. Thẩm Bích Vi đâm thẳng vào vấn đề, khiến Lư Văn Nhân chỉ biết nhục nhã đỏ bừng mặt.
– Thẩm tiểu thư cũng quá ngang ngược! Ta là một phu nhân, còn Diệp Lăng Ba chỉ là tiểu thư. Nói một câu ngông cuồng, Lăng Ba còn chẳng bằng Mộng Liễu nhà ta! Sao ta phải bảo Mộng Liễu đi bắt nạt cô ta? Chẳng lẽ chỉ bằng một lời của Diệp Lăng Ba là có thể định tội ta ư?
Bị Thẩm Bích Vi áp đảo, Lư Văn Nhân cũng vô thức khoe khoang gia thế của mình.
– Ngày thường Trần thiếu phu nhân còn thiếu lần nhắm vào các tiểu thư của Diệp gia sao?
Thẩm Bích Vi có thể dễ dàng nói ra những lời mà các tiểu thư trong Hoa Tín Yến không dám thốt ra, chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng giữa bàn dân thiên hạ.
– Chẳng phải cô ghen tị vì bốn năm trước, Thanh Lan tỷ tỷ trong Hoa Tín Yến đã xuất sắc hơn cô sao? Nên bây giờ cô đã thành phu nhân, còn Thanh Lan tỷ tỷ vẫn chưa gả. Đúng là ‘hổ xuống đồng bằng bị chó khinh’, bởi vậy cô mới cố tình làm khó tỷ muội Diệp gia khắp nơi.
Thẩm Bích Vi mặc áo lông chồn tía đáng giá ngàn vàng, dung nhan thanh thoát như ngọc. Màu tím trầm của áo lông càng tôn lên vẻ đẹp tựa băng tuyết của cô nàng, khiến không ai dám nhìn thẳng. Cô nàng nhìn các phu nhân, tiểu thư xung quanh, lạnh lùng nói:
– Việc này các phu nhân đều biết, các tiểu thư cũng biết, có điều mọi người chỉ vờ như không thấy mà thôi. Tô thượng cung không ngại thì hãy chuyển lời đến điện hạ rằng, nếu muốn chấn chỉnh không khí của Hoa Tín Yến, đầu tiên phải nhổ tận gốc những kẻ có lòng đố kỵ, ác độc mới được! Hoa Tín Yến vốn trong sạch, chính là bị những người như Lư Văn Nhân quấy thành đống bùn nhão, chia bè kéo cánh đấu đá lẫn nhau!
– Cô!
Lư Văn Nhân nghẹn họng, không thể đáp trả. Nàng ta dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Ngụy phu nhân. Diệp Lăng Ba chỉ khẽ cười một tiếng, Ngụy phu nhân lại như bị dao cắt, vô thức lùi về sau một bước.
Bà ấy và Lư Văn Nhân vốn thân quen, đương nhiên biết rõ địch ý của nàng ta đối với tỷ muội Diệp gia. Cho dù không biết dùng thủ đoạn ra sao, nhưng ngày tháng lâu dài, bà ấy luôn có thể nhìn ra chút đầu mối.
– Bích Vi nói vậy không khỏi quá nặng lời, – Bình Quận Vương phi mỉm cười giảng hòa. – Dù bình thường Văn Nhân có hăng hái thật, nhưng cũng có lòng tốt.
– Thật sao? Vậy Vương phi có thể đảm bảo không?
Thẩm Bích Vi bình tĩnh hỏi ngược lại, thấy Bình Quận Vương phi như đạp phải đinh mềm mà im lặng, cô nàng lại nhìn về phía Ngụy phu nhân:
– Hay Ngụy phu nhân có thể đảm bảo đây?
Ngụy phu nhân chỉ khẽ lắc đầu.
Lư Văn Nhân như bị giáng một đòn nặng nề. Bình thường nàng ta luôn thuận buồm xuôi gió, kẻ thù tuy không ít nhưng nàng ta có chống lưng nên không ai dám đối đầu trực diện. Ai ngờ Thẩm Bích Vi lại tàn nhẫn đến thế, hôm nay nhất định phải dạy cho nàng ta một bài học đích đáng.
Đúng lúc đang luống cuống, bỗng một giọng nói từ tốn vang lên:
– Thẩm tiểu thư nhất định cần người đứng ra cam đoan, vậy ta sẽ thay tỷ tỷ ta cam đoan. Nhưng Thẩm tiểu thư có thể đảm bảo cho Diệp Nhị tiểu thư được không?
Người lên tiếng chính là Lư Uyển Dương. Nàng ta vừa nói, vừa liếc nhìn cả Thẩm Bích Vi lẫn Diệp Lăng Ba đang đứng phía sau.
– Phí lời, đương nhiên ta có thể đảm bảo được!
Thẩm Bích Vi không chờ Diệp Lăng Ba kịp phản ứng đã nghểnh đầu khẳng định chắc nịch.
Lư Uyển Dương tinh mắt nhận ra vẻ mặt của Diệp Lăng Ba khẽ biến sắc.
– Vậy thì tốt.
Nàng ta khẽ mỉm cười, rồi quay sang nhìn về phía Thôi Cảnh Dục vẫn đang bàng quan theo dõi mọi chuyện.
– Tô thượng cung tuy giỏi nhưng còn trẻ, mà điện hạ cũng không có mặt ở đây. Thôi Hầu gia là chủ nhà, xin Hầu gia làm chủ, hãy dùng phương pháp trong quân để điều tra rõ ngọn ngành. Đến cùng là ai đã khóa cửa, ai đánh người, có phải do tỷ tỷ ta sai khiến hay không, xin hãy điều tra cho rõ ràng! Cũng là để chấn chỉnh lại không khí của Hoa Tín Yến!
Diệp Lăng Ba thì vẫn còn ổn, nhưng Liễu Nhi đứng phía sau đã căng thẳng tột độ, vô thức nhìn về phía tiểu thư nhà mình, tỏ vẻ lo lắng.
Lư Uyển Dương bình thản nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Ba, khóe môi khẽ nở một nụ cười.
Cho tới nay, đều do Lư Văn Nhân xông pha chiến đấu, làm hết mọi chuyện dơ bẩn, còn Lư Uyển Dương lại là ‘Lư Nhị tiểu thư’ dịu dàng, an tĩnh đứng phía sau. Nàng ta đọc đủ thi thư, hiểu lễ nghi, biết tiến biết thoái tựa như ngọn gió xuân nhẹ nhàng, xưa nay không gây gổ với ai, cũng chẳng hề lộ ra chút sắc bén nào.
Nhưng sau khi nanh vuốt bị chặt đứt, người giật dây phía sau cũng buộc phải lộ diện.
Diệp Lăng Ba cũng nhìn thẳng vào mắt Lư Uyển Dương, khóe môi hé nở một nụ cười đáp lại.
– Tiểu thư…
Liễu Nhi không nhịn được khẽ gọi một tiếng. Thẩm Bích Vi nghe thấy, lập tức nhướng mày nhìn về phía Diệp Lăng Ba, tỏ vẻ nghi hoặc.
Nhưng Lăng Ba lại đang nhìn thẳng vào Thôi Cảnh Dục.
Thôi Hầu gia lập được chiến công hiển hách, đại thắng sông Minh Sa, con số trên chiến báo luôn là mấy vạn sinh mạng. Nếu thực sự dùng biện pháp quân đội để điều tra, quả thật sẽ khiến người ta phải khiếp sợ.
Thôi Cảnh Dục cũng đang nhìn lại Lăng Ba.
Mọi người chỉ thấy Yến Yến thân cận với Thôi Cảnh Dục, mà đã quên rằng bốn năm trước, khi Lăng Ba mới mười lăm tuổi đã từng gọi ‘Cảnh Dục ca ca’. Trong mắt Thôi Cảnh Dục, nàng cũng như muội muội của mình vậy. Tính cách của nàng, thủ đoạn của nàng, từ lúc đó đã có những đầu mối.
Nếu không, y đã không hỏi:
– Phải điều tra thật sao?
– Đương nhiên phải điều tra, – Diệp Lăng Ba bình tĩnh đáp.
Diệp Lăng Ba thấy trong mắt Lư Uyển Dương lộ ra ý cười. Hiển nhiên, nàng ta cũng có hiểu biết nhất định về thủ đoạn trong quân. Tiểu đội mà Diệp Lăng Ba gặp trong phường Bình An chỉ là một trò chơi của Bùi Chiếu cũng đã đủ sức trêu đùa một người được dạy dỗ kỹ càng như Liễu Cát đến phát khóc, chứ đừng nói đến thám báo thật sự trong quân đội.
Lư Uyển Dương thật sự thông minh. Chỉ có người thiển cận như Lư Văn Nhân mới tìm cách tự cứu thân, còn Lư Uyển Dương đã nhìn thấu lá bài tẩy của Lăng Ba. Nàng ta dứt khoát muốn điều tra rõ trắng đen, đánh cược khả năng Lăng Ba đang lừa mình. Tiếng tăm trong kinh thành lúc này đã không còn quan trọng nữa. Ngụy phu nhân cũng đành từ bỏ ý định bao che, chỉ cần bảo vệ ‘trận địa cuối cùng’ là Thôi Cảnh Dục là đủ.
Thủ đoạn của Lư Uyển Dương cũng thật cao cường, thật lợi hại. Nhưng đó chỉ là cách đối phó nhất thời, sao có thể đấu lại được cái bẫy mà Lăng Ba đã cố ý bày ra từ trước?
Nếu là chuẩn bị trước ba ngày thì chẳng nói làm gì.
Đáng tiếc Lư Uyển Dương không hề biết, ván cờ này Lăng Ba đã sắp đặt từ bốn năm trước. Cho nên, nàng ta vĩnh viễn không thể lường trước Lăng Ba còn có một đòn sát thủ cuối cùng.
– Bình Diêu, đi gọi Minh Sa đến đây…
Thôi Cảnh Dục vừa mở miệng, đã thấy một nha hoàn vội vã chạy vào, thì thầm vào tai Bình Diêu điều gì đó. Bình Diêu nhìn về phía y, định nói rồi lại thôi.
– Hầu gia?
– Có chuyện gì? – Thôi Cảnh Dục không nhịn được nhíu mày hỏi.
Bình Diêu đến gần hơn, khẽ thì thầm.
– Diệp Đại tiểu thư đã đến cửa, mang theo thiếp mời, nói muốn đón Diệp Nhị tiểu thư về nhà.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 43: Thủ đoạn
10.0/10 từ 18 lượt.
