Nam Ai
C46: Hồi 46 nghiệp chướng ái tình
Nguyễn Thị Quý cùng Hồng Lệ trở vào trong nhà, bà lo lắng cho con gái nên muốn ngó mắt vào buồng xem qua một chút nhưng lại thấy Nam Sa ngồi gục mặt trước cửa buồng khóc nức nở. Những kẻ hầu người hạ tới lui xung quanh nhìn nàng xầm xì bàn tán, cả ngay bé ba cũng đứng một xó quan ngại dõi theo nhưng tuyệt nhiên chẳng có một ai dám đả động đến gần.
"Tụi bây không định ăn cơm nữa hay sao mà đứng nhiều chuyện vậy?"
Là tiếng của Nguyễn Thị Quý, bà gắt lên với đám người hầu khiến bọn họ lập tức cúi mặt tránh đi.
Rồi cả hai người đàn bà bèn tiến lại gần Nam Sa, Hồng Lệ gắng đỡ con dậy, bà ôn tồn hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao con lại ngồi đây khóc?"
"Má ơi chị Dạ Lý...Chị Dạ Lý không muốn nhìn con nữa rồi..."
"Vậy là cô hai đã tỉnh dậy rồi."
Nguyễn Thị Quý bĩu môi mỉa mai: "Ừ, cũng vừa với cô lắm đó, cô gái lai Pháp à!"
Đoạn, Nguyễn Thị Quý liếc nhìn một lượt xung quanh rồi mới thấp giọng nói tiếp, tựa như là đang nói với chính mình: "Cũng may hôm nay chồng tôi không có ở nhà."
"Chồng tôi" hai tiếng này không khác nào mũi dao nhọn bất chợt đâm vào tim Hồng Lệ.
Nói rồi, Nguyễn Thị Quý hướng về phía cánh cửa, lại hô: "Dạ Lý, là má đây, má vô với con nghen?"
Bên trong vẫn là im lìm.
Không chần chừ, bà chủ động mở cửa, liền đó Nam Sa và Hồng Lệ cũng nối gót theo sau.
Khi vào bên trong, căn phòng với cách bày trí ấm cúng vẫn vẹn nguyên như cũ nhưng giờ đây lại có cảm tưởng nó đã trở nên ảm đạm đến vô chừng. Hình ảnh Dạ Lý nằm co ro giữa chiếu chăn nhàu nhĩ đập vào tầm mắt cả ba người, Nguyễn Thị Quý lại nhịn không được mà trừng mắt với Nam Sa một cái.
"Con gái cưng của má, con thấy trong người như thế nào rồi?"
Nguyễn Thị Quý nhỏ nhẹ nói trong khi đến chỗ mép giường thả mình ngồi xuống. Bà đặt tay lên bờ vai Dạ Lý xoa xoa, nói tiếp: "Bức rức chi thì xoay qua đây má ôm, đừng tự chịu đựng như vậy, có má ở đây rồi không ai ăn hiếp được Dạ Lý của má nữa đâu."
Nhìn tình trạng của ả lúc này, Hồng Lệ cũng không tránh khỏi cảm giác tội lỗi. Bà cũng đến bên giường nhỏ giọng tỏ ý xoa dịu Dạ Lý: "Tôi là Hồng Lệ đây cô hai, Nam Sa cũng ở đây, để nó giúp cô rửa mặt cho tỉnh táo rồi hẵng tính, có được không?"
Nam Sa thì không nói gì, nàng chỉ lặng lẽ đứng đó như pho tượng nhìn vào Dạ Lý. Ả thành ra thế này là bởi do nàng, chính nàng mới là kẻ đã phũ phàng tình ả.
Im lặng một hồi thì rốt cuộc Dạ Lý cũng chịu lên tiếng, chất giọng ả bây giờ là cả một chuỗi của những nốt nhạc trầm buồn: "Tất cả ra ngoài đi, để con yên tĩnh."
Nguyễn Thị Quý nhức nhối trong lòng, gượng cười nói với ả, cố tỏ ra như mọi sự vẫn bình thường lắm: "Má đã biết tất cả rồi, con đừng âu sầu, má không giận con đâu. Dạ Lý của má ngoan, con hãy gắng ngồi dậy rửa mặt rồi ăn chút gì lót dạ nghen? Hay để má kêu con Nam Sa pha cà phê sữa cho con, có chịu không?"
Chợt, Dạ Lý trở mình quay lại, dung nhan ả chỉ trong một ngày mà tiều tụy đi thấy rõ khiến cho người ta nhìn vào không khỏi xót xa: "Má biết chuyện gì?"
"À thì chuyện của con và Nam Sa..."
Ả cắt ngang: "Không, không có chuyện nào của con và cô ta cả."
Cố gắng chống tay ngồi dậy, ả dùng ánh mắt vô hồn nhất nhìn về phía Nam Sa mà khẳng định: "Giữa con và cô ta không hề có bất cứ chuyện gì với nhau, chưa từng có và sẽ không bao giờ có."
Sự dứt khoát của ả khiến Nam Sa sững sờ, một giọt nước mắt lại ứa ra lăn dài trên gò má nhợt nhạt.
Nguyễn Thị Quý và Hồng Lệ vô thức nhìn nhau, có lẽ sự tan vỡ luôn là cái giá phải trả dành cho những kẻ dám bắt đầu một mối tình cấm kỵ.
Nguyễn Thị Quý nắm lấy bàn tay Dạ Lý, nó lạnh ngắt, lạnh đến đáng sợ: "Con đã quyết định rồi à?"
Thậm chí Nam Sa còn chưa kịp bày tỏ hết thảy với ả, nàng đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội, Dạ Lý cũng đã chờ đợi quá lâu rồi, chờ đến khi thương tích đầy mình mới phải đành buông xuôi.
Ả rút tay ra khỏi bàn tay Nguyễn Thị Quý, cố giấu che sự rẩy run của thân thể, cố kiềm nén cơn loạn nhịp của trái tim, đáp: "Dạ, con đã quy..ết..."
"Chị!"
Lần này là tiếng của Nam Sa.
Nàng bước lên vài bước, càng thu hẹp lại khoảng cách với Dạ Lý, đôi mắt như hai viên bảo ngọc giờ đang lấp lánh hơn bất cứ lúc nào và từ sâu thẳm nó phản chiếu lại hình bóng Dạ Lý ở trong đó.
Ả thôi không nhìn nàng nữa, nói đúng hơn là ả không dám nhìn nàng nữa. Dạ Lý rũ mi, cố gạt bỏ người thiếu nữ đứng ở trước mặt, dẫu rằng nàng từng là người con gái mà ả muốn vĩnh viễn hướng về.
"Chị Dạ Lý, Nam Sa thương chị, thương chị nhiều lắm."
Gì vậy? Mình có đang nghe lầm không?...
Như đọc được ý nghĩ của ả, Nam Sa càng tiến lại gần hơn cho đến khi đã ở sát bên giường. Nguyễn Thị Quý và Hồng Lệ cũng khẽ khàng lui về một góc quan sát diễn biến.
"Em thương chị, em xin lỗi vì đã luôn trốn tránh, em từng sợ rằng mình là người bị bỡn cợt nhưng hoá ra chính em mới là kẻ đã tổn thương chị."
Ả vẫn lặng thinh và chẳng nhìn đến nàng.
Nam Sa ngập ngừng, nàng đắn đo nhưng rốt cuộc vẫn quyết định ngồi xuống cạnh ả mà vươn tay tỏ ý muốn ôm ả vào trong lòng nhưng Dạ Lý đã nhẹ nhàng tránh đi.
Ả tuyệt vọng với nàng rồi ư?
Vòng tay vươn ra trơ trọi ở giữa khoảng không, bây giờ thì Nam Sa mới biết lưu luyến những phút giây Dạ Lý nũng nịu bên cạnh mình.
Hoá ra chỉ cần ả không muốn thì nàng thật sự chẳng thể nào chạm vào cô chủ nhỏ này.
Hoá ra, ả đã vì nàng mà từ bỏ biết bao nhiêu tự tôn kiêu ngạo.
Thế mà nàng cứ tránh né, cứ làm cho ả phải hụt hẫng vô số lần như vậy.
Nam Sa, đây là cái giá phải trả cho sự hèn nhát của mày...
"Có lẽ em đã đánh mất cơ hội của mình rồi, phải không chị?"
Vẫn không có lời hồi đáp.
"Có lẽ đã muộn màng rồi, phải không chị?"
Giọng nàng nghẹn ngào.
"Dù có như vậy thì em...em cũng muốn nói rằng Nam Sa thương chị, Nam Sa không trốn nữa! Nam Sa xin thừa nhận rằng đã phải lòng cô hai Cao Dạ Lý từ lâu rồi...em đã thương chị từ trước cả khi em biết được thương yêu là gì. Chị...đã dạy cho em...chị đã trao cho em...chị..."
"Đủ rồi."
Dạ Lý cắt ngang lời nàng, ả lạnh nhạt: "Ra ngoài."
"Chị ơi...em..."
"Đi ra ngoài."
Muộn rồi, thật sự đã muộn màng rồi.
Nam Sa thống thiết nhìn ả, đôi bàn tay nàng bấu chặt vào nhau, mấy đầu móng tay ghim trúng da thịt đến mức sắp sửa bật máu.
Hồng Lệ không đành lòng nhìn con mình như vậy, bà bèn chậm rãi đến gần chạm vào bờ vai nàng thấp giọng bảo: "Chúng ta đi thôi."
"Không, má ơi, chị Dạ Lý..."
"Nghe lời má, chúng ta đi thôi."
Bà đỡ Nam Sa đứng lên, cảm nhận được toàn bộ sức lực trên cơ thể nàng dường như đã bị rút cạn, xót xa dìu Nam Sa ra khỏi căn buồng.
Trước lúc bước qua ngạch cửa, Hồng Lệ và Nguyễn Thị Quý âm thầm hướng cho nhau một ánh nhìn đầy ẩn ý.
...
"Con à con..."
"Má cũng ra ngoài được không?"
"Cả má cũng phải ra?"
"Dạ, xin lỗi má.". Googl? tra?g ?ày, đọc ?gay khô?g q?ả?g cáo ⩵ t r ù ? t r ? y ệ ?.V? ⩵
Nguyễn Thị Quý lắc đầu thở dài nhưng bà cũng biết đây chẳng phải là lúc để đôi co. Một mình, chắc sẽ tốt hơn cho Dạ Lý, vậy nên bà cũng đã rời khỏi căn buồng để lại mình ả với khoảng không yên tĩnh mà ả mong muốn.
Đơn chiếc ở trên giường, Dạ Lý liếc mắt sang chỗ Nam Sa vừa mới ngồi ban nãy. Bỗng, ả bật cười, tiếng cười xen lẫn tiếng khóc như đang tự chế nhạo chính mình.
Tại sao tình yêu lại mâu thuẫn như vậy? Lúc ả khẩn cầu cảm tình của nàng thì Nam Sa chỉ một mực tránh né. Đến khi ả quyết định buông xuôi thì nàng lại ở đây, ngay trước mặt hai người mẹ thốt ra lời yêu thương chậm trễ.
Tại sao tình yêu lại đau đớn như vậy? Rõ ràng chỉ cần sớm hơn một chút thì ả đã không phải tan nát đến tột cùng thế này. Bây giờ Dạ Lý còn lại gì? Cả thân thể ả cũng đã có mất mát, cả trái tim ả cũng đã bị thiếu khuyết.
Bây giờ, Dạ Lý không còn gì.
Chỉ là ả vẫn không kiềm chế được mà tự hỏi, nếu có thể trở về khoảnh khắc ban đầu, buổi trưa hè trong lần đầu tiên gặp gỡ ấy thì ả vẫn sẽ chú ý đến Nam Sa chứ? Ả vẫn sẽ mang Nam Sa về và trong đêm mưa gió nơi thị thành ấy vẫn sẽ buông thả vì nàng chứ?
Ngạc nhiên thay, câu trả lời đầu tiên xuất hiện là "Vẫn!"
Có lẽ đời này kiếp này nếu trên trần gian vẫn còn có một tạo vật là Nam Sa thì Cao Dạ Lý nhất định vẫn sẽ sa ngã.
Đây là nghiệp chướng của ái tình.
Là khao khát mà bây giờ ả buộc mình phải lãng quên.
Nam Ai