Nam Ai
35: Có Muốn Sinh Con
Ngoài vườn, nắng chiếu xuyên qua kẽ lá làm long lanh thêm mắt mi thiếu nữ, hai người đứng cạnh bên nhau dưới tán của một cây mận.
Mùa này, mận ra trái xum xuê nhìn mà thấy ham, mảnh đất trù phú phương Nam đã chăm bón cho không biết bao nhiêu loài cây ăn quả thế này, người phương Nam nghèo vật chất xa hoa nhưng cây trái và tôm cá thì ê hề đầy ắp.
Thiên nhiên vẫn luôn ưu ái cho phương Nam sản vật bạt ngàn nhưng vào thời ấy lại không thể ưu ái cho nơi đây thoát khỏi ách cai trị thực dân.
Bởi vậy lúc bấy giờ không thiếu gì dân khổ mặc dù họ đang sống ở tại xứ mình, ở trên chính đất mình.
Dạ Lý ngước lên cây mận, nhìn mấy chùm mận trĩu quả trên cao đỏ tươi chín mọng mà không khỏi cảm khái.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ làm sao hai người có thể hái được nó đây?
"Chúng ta làm gì bây giờ, Sa?"
"Thì hái mận thôi, để em hái cho chị xem."
Nam Sa cười với ả rồi nàng tiến lại cây mận vươn tay nắm cành trèo lên.
Dạ Lý chứng kiến mà phát hoảng trong bụng, vội vàng ngăn cản, ả kêu lên.
"Trời đất! Em có một tay thôi mà muốn leo cây hái mận, không sợ té sao? Thôi bỏ đi mà."
Khi ả kêu thì nàng đã rướn người leo lên một cành tương đối thấp rồi, Dạ Lý đứng bên dưới níu lấy ống quần Nam Sa không cho nàng leo tiếp.
"Không sao đâu chị, em leo riết quen rồi, một tay vẫn thăng bằng được.
Vả lại mận bữa nay nhiều quá, vươn tay là hái được ngay."
"Thôi xuống đi mà, chị sợ em té quá."
Dạ Lý dường như khẩn khoản, ả níu níu ống quần nàng gắt gao đến nỗi khiến nó muốn tuột xuống.
"Ơ ơ được rồi, để em xuống, chị đừng kéo quần em nữa mà."
Nam Sa bất đắc dĩ phải leo xuống trở lại.
Lúc tiếp đất, Dạ Lý lập tức tới bên nàng, ả nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay phải còn đang băng nẹp được quấn băng đeo trên cổ của nàng, lo lắng nói.
"Em bất cẩn quá, để yên cho nó mau lành."
Trông bộ dạng của ả bây giờ nào giống như Dạ Lý mà ban đầu nàng gặp gỡ, ả dịu dàng quá đỗi, xinh đẹp cũng vô ngần.
Tấm lụa là đắp trên thân ả dù có bao nhiêu kiêu sa vẫn không thể sánh bằng một Dạ Lý đã chân chính phơi bày trước mắt nàng, từng đường nét trên gương mặt lẫn thân thể đều sở hữu ma lực khiến người ta muốn chìm đắm.
"Dạ Lý, chị đẹp quá."
Một lời này nàng không kiềm được mà để nó thốt ra khỏi miệng.
Thoạt đầu, Dạ Lý hơi ngẩn ngơ, ả chớp động mi mắt ngân ngấn lệ đa tình nhìn nàng, mấy sợi tóc mai đen huyền theo gió vướng bận lại trên sườn mặt khiến dung nhan của ả trông thơ ngây biết mấy.
"Đẹp sao? Đẹp như thế nào?"
Dạ Lý đúng là gan to bằng trời, ả không hề kiêng kỵ mà ôm lấy eo nàng, rướn người lên hôn vào gò má trắng hồng khẽ hỏi.
Vì hành động này mà đã doạ sợ Nam Sa, nàng gấp gáp đưa mắt nhìn quanh, lòng thầm khấn vái đừng để ai vô tình nhìn thấy.
Dạ Lý hiểu ý nàng, dĩ nhiên rồi, vậy nên ả liền giữ lấy chiếc cằm Nam Sa bắt nàng phải đối diện với mình, chỉ được nhìn ngắm mỗi mình!
"Nói, đẹp như thế nào?"
Chỉ vì một lời bộc phát lại để cho Dạ Lý dồn vào sự ngại ngùng.
Nam Sa không thể tránh né, bèn đáp.
"Đẹp như người em thương."
Tim Dạ Lý run lên, ý cười trên môi ả càng thêm sâu đậm, chỉ là vẫn chưa chịu buông tha, hỏi tiếp.
"Người em thương là ai?"
Bấy giờ, gương mặt nàng đỏ hơn gấc chín, Dạ Lý chính là thích nhìn Nam Sa thẹn thùng đáng yêu như thế.
"Người em thương là..."
Ngập ngừng, lời còn chưa kịp nói thì bỗng đâu từ đằng trước nhà có tiếng ai lớn giọng kêu réo đánh động hai người.
Dạ Lý lần nữa bị làm cho hụt hẫng, ả cau có vô cùng, hậm hực đi ra phía trước sân muốn xem thử kẻ nào dám đến quấy rầy.
Xui xẻo thay, kẻ đó lại là thằng Thỉ.
"Mày chán sống rồi phải không Thỉ? Sao mày dám la ó om sòm ở đây?"
Thằng Thỉ vừa thấy ả sấn tới thì nó theo phản xạ lập tức lùi lại, nhìn cảnh tượng bé ba máu me đầy mình ban sáng mà nó không khỏi rùng rợn.
Nếu chẳng vì ông bà bắt ép phải sang đây kêu ả về thì đừng hòng nó dây vào đứa con gái tàn bạo này.
"Dạ thưa cô hai, là ông bà sai biểu con qua đây kêu cô về ăn cơm."
"Không về, bữa nay tao ăn cơm ở nhà Nam Sa."
Giờ thì tới phiên Nam Sa tròn mắt kinh ngạc.
"Cô hai làm ơn về nhà ăn cơm dùm con, không thì bà đánh con chết, xin cô hai thương con."
Thằng Thỉ van nài.
Nó tuy nhỏ tuổi hơn ả nhưng vì là thanh niên, vả lại mần lụng vất vả miết nên vai u thịt bắp, trông qua cũng cao ráo vạm vỡ lắm, ấy vậy mà bây giờ phải khom lưng cúi đầu năn nỉ một đứa con gái, thằng Thỉ cũng tự ái lắm chứ.
Ả lại đe doạ người ta.
Tội nghiệp thằng Thỉ, nó cũng đâu ham thích gì chàng ràng ở đây, ngặt nỗi bà hội đồng đã căn dặn kĩ càng là phải đưa được cô hai về nhà bằng không thì nó sẽ bị phạt.
Ôi cái phận làm tôi tớ, đường hướng nào cũng không thể chiều lòng chủ nổi.
"Con xin cô đó, cô không về là con chết với bà, cũng y chang như bị vô nồi hà."
Dạ Lý ghét nhất là bị bức ép, càng bức ép thì ả sẽ càng làm ngược lại, lần này cũng không ngoại lệ.
"Mày về nói với bà rằng hôm nay không chỉ tao ở lại nhà Nam Sa ăn cơm mà tao cũng sẽ ngủ lại nhà em ấy."
Nghe xong lời này, thằng Thỉ bất mãn đến nóng mặt, cô hai là muốn nó bị phạt đây mà.
Nhưng ngỡ ngàng nhất chính là Nam Sa, nàng không ngờ được Dạ Lý sẽ ngủ lại nhà mình, chuyện này làm khó cho nàng quá.
"Chị, chuyện này..."
Thằng Thỉ chen vào.
"Chuyện này không thể đâu cô hai!"
Dạ Lý nhếch môi, thô bạo bóp cằm thằng Thỉ nhấc lên, mấy đầu móng tay của ả bấu vào mặt nó đau điếng.
"Mày không cút về thì tao sẽ đập chết mày tại đây, cũng không phải là tao chưa từng, chắc mày còn nhớ?"
Không phải đe doạ, ả thật sự cảnh báo thằng Thỉ để nó biết khôn mà rút binh về, bằng không...
"Làm phiền cậu về nói lại với bà hội đồng rằng nhà chúng tôi sẽ chăm sóc cô hai, nói bà cứ yên tâm, còn cô hai muốn về khi nào chúng tôi sẽ không giữ."
Là Hồng Lệ, bà đã bước ra lên tiếng rồi.
Vừa trông thấy má mình, Nam Sa bèn níu tay ý bảo Dạ Lý hãy buông thằng Thỉ ra và ả đã làm theo.
Thoát khỏi bàn tay của ả, nó nhăn nhó xoa xoa chiếc cằm buốt rát, tiến tới nói với Hồng Lệ.
"Chuyện này làm khó cho con quá, không đưa được cô hai về thì bà hội đồng sẽ trừng phạt con."
Hồng Lệ cũng không muốn liên lụy ai, vậy nên bà đưa cho thằng Thỉ một mảnh giấy được gấp cẩn thận, bảo nó chỉ cần mang về đưa cho Nguyễn Thị Quý thì bà ấy tự nhiên sẽ hiểu, cũng không trừng phạt nó đâu.
Có đường giải thoát, thằng Thỉ ngu gì ở lại để chịu đựng thêm nên liền chào Dạ Lý rồi dong đi mất dạng.
Ở hai bên trái phải bà Hồng Lệ, Nam Sa và Dạ Lý im lặng đứng nhìn bà, cũng không nhìn ra được ý tứ gì từ người phụ nữ này.
"Nhà tôi ăn uống đạm bạc, cô hai không chê thì cứ ở lại dùng cơm."
"Dạ tất nhiên con không chê rồi, cảm ơn dì."
Dạ Lý cười với bà nhưng Hồng Lệ thì rất dửng dưng bỏ đi một mạch vào trong nhà.
Có lẽ ả không nhìn ra nhưng Nam Sa thì đã cảm nhận được điều kỳ lạ ở má.
...
Trên bàn ăn, ả ngẩn người nhìn dĩa rau muống luộc và chén trứng vịt dầm nước mắm, quả nhiên Hồng Lệ chẳng nói ngoa, bữa ăn này thật là...đạm bạc...
Nam Sa biết ả đang nghĩ gì, nàng ngượng ngùng cười cười.
"Mấy món này không hợp khẩu vị của chị đúng không? Hay để em đưa chị về Cao gia trang ăn cơm nha?"
Nghe nàng nói vậy, Dạ Lý liền tặc lưỡi.
"Ai nói không hợp khẩu vị của chị? Rất hợp luôn, thức ăn...ngon như vậy mà."
Khiêng cưỡng quá, có mù cũng nhìn ra được Dạ Lý quá khiêng cưỡng.
Nhưng tiếp theo đó ả cầm chén lên đưa cho Nam Sa, tươi cười ra vẻ như mình tự nhiên lắm vậy.
"Em bới cơm cho chị đi."
Nhìn dáng vẻ của ả như thế Nam Sa cũng chỉ biết lắc đầu cười, vừa định cầm cái chén thì bà Hồng Lệ bất thình lình vươn tay ra lấy đi trước sự ngỡ ngàng của cả ả lẫn Nam Sa.
"Má, má làm gì vậy?..."
Nam Sa bối rối.
"Đàn bà con gái không được ăn chén mẻ, cô hai ăn chén của tôi đi."
Hoá ra bởi vì cái chén của Dạ Lý bị mẻ một mảnh nên Hồng Lệ mới không muốn để cho ả ăn mà đổi qua cái chén nguyên vẹn của mình.
Trong khi Nam Sa bới cơm cho cả nhà thì ả khó hiểu hỏi bà Hồng Lệ.
"Tại sao đàn bà con gái không được ăn chén mẻ vậy dì?"
Nam Sa cũng không khỏi thắc mắc, hỏi theo.
"Đúng rồi, sao lạ vậy má?"
Lúc này Hồng Lệ mới lần lượt nhìn hai người, chân mày bà hơi nhướn lên, trả lời.
"Có câu mẹ tròn con vuông, ông bà xưa đã dạy đàn bà con gái không nên ăn chén mẻ để sau này sanh đẻ cho vuông tròn.
Nên cô hai và cả Nam Sa nữa, phải nhớ không được ăn chén dĩa bị mẻ đó."
Dạ Lý gật gật đầu như đã hiểu nhưng khi gắp cọng rau muống lên thì ả lại nghĩ ra câu hỏi.
"Dì ơi, nếu là như thế thì vì sao dì lại ăn cái chén đó, đó là chén mẻ mà?"
Hồng Lệ nhìn xuống cái chén ban nãy vừa đổi của Dạ Lý, trầm ngâm giây lát mới cầm đũa lên khẽ cười đáp lời, nhưng sâu kín trong nụ cười này của bà là một nỗi muộn phiền dày dằng dặc, chỉ là khó có thể để ai dễ dàng nhận ra.
"Vì tôi sẽ không sinh con nữa, chỉ mỗi một Nam Sa thôi."
Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng lại ẩn hiện thêm một câu "Và vì cuộc đời tôi cũng không còn gì để vuông tròn nữa cả, không còn gì."
Bây giờ, Hồng Lệ nhìn Nam Sa bằng cặp mắt trìu mến bao nhiêu thì Dạ Lý cũng nhìn nàng trìu mến ngần ấy, chỉ là hai khối tình có phần khác biệt mà thôi nhưng chung quy hiện tại chỉ có hai người phụ nữ này yêu thương nàng nhất.
Đây là may mắn của nàng và cũng là nghiệp chướng của nàng.
"Hm mà con không muốn sinh con đâu dì."
"Vì sao?"
Hồng Lệ gắp vài hạt cơm cho vào miệng nhàn nhạt hỏi.
"Con không thích, tại sao phải sinh con chứ? Phụ nữ cũng có thể sống không chồng không con cả đời mà, còn rất nhiều niềm vui khác."
Dứt lời, ả vô thức ngó mắt nhìn sang Nam Sa, chạm phải ánh nhìn của ả, Nam Sa thật sự đã rất kiềm chế để mình không bị sặc ngụm cơm trong miệng.
"Đôi khi đời không như ý nguyện."
Buông một câu ngắn gọn và rồi bà lại trầm ngâm hỏi Nam Sa.
"Còn con thì sao? Ý con thế nào?"
"Dạ? Ý gì hửm má?"
"Có muốn sinh con không?"
Ban nãy còn kiềm được, bây giờ thì hết kiềm nổi rồi, Nam Sa ho sặc sụa suýt chút nghẹt thở.
Dạ Lý phải vuốt vuốt lưng nàng một hồi mới bình ổn lại được.
"Nói má nghe xem."
Hồng Lệ lại hỏi nàng.
"Khụ...à dạ con...má dạy sao thì con nghe vậy, con không có ý kiến gì trong chuyện này."
Nghe nàng nói vậy, Dạ Lý bực dọc ra mặt, thế là ý gì chứ? Chẳng phải nếu bà Hồng Lệ gả nàng cho kẻ nào đó thì nàng cũng sẽ nghe theo rồi vì hắn mà sinh con?
Nam Sa cũng bất đắc dĩ mới phải trả lời như vậy thôi, nàng biết ả không vui nên bèn lén lút luồn tay xuống dưới bàn đan mấy ngón tay vào tay ả như để ngầm giải thích.
Hai người con gái âm thầm trao đổi ánh mắt, ẩn ý sâu xa người ngoài khó mà nhìn ra, nhưng Hồng Lệ hình như đâu phải người ngoài?
...
Bữa cơm giản dị ấy vậy mà lại ngon miệng hơn ả tưởng, ngon đến mức ngỡ ngàng.
Cảm giác về một gia đình đầm ấm vô cùng chân thực, Dạ Lý thích nó, muốn nó kéo dài mãi.
Đừng như gia đình ả...
Ngày hôm ấy, giọt nắng rơi xuống mái tranh nghèo, nhỏ xuống trước hiên nhà, soi vào bên trong là một người phụ nữ đang ngồi dùng cơm trưa cùng với hai thiếu nữ trẻ tuổi.
Cái gì mà thân phận hay địa vị chứ? Nhìn họ gắp thức ăn cho nhau, kể với nhau biết bao nhiêu là câu chuyện trên đời không vui vẻ hay sao?
Nhìn mà xem, họ có khác gì một gia đình đâu?
Một gia đình mà Hồng Lệ từng nghĩ tới và bà cũng chắc rằng người kia đã có hơn trăm vạn lần mơ về.
Đáng tiếc, kiếp này khó vẹn toàn, một lần bội bạc đã khiến trọn đời dở dang..
Nam Ai