Mỹ Nhân Tâm Kế
47: Hồi 47 Nghênh Hôn
Trong trí nhớ nhuốm màu khói lửa của nàng, đó là một ngày hỷ khí ngập tràn, pháo hồng rực rỡ tứ phương, tiếng kèn trống nhã nhạc dường như vang dậy đến cả chân trời, tưng bừng biết mấy...náo nhiệt biết bao...
Hạnh cô cô đích thân mặc vào hỷ phục cho nàng, một thân hỷ y như đóm lửa lập loè, tóc dùng dây bện từ trăm ngàn tơ vàng tết lại với nhau, trên vầng trán còn thắt ngang chiếc vòng đính hồng bảo ngọc, tôn quý bức người.
Nhìn nàng tiêu sái đắc chí, Hạnh cô cô khe khẽ mừng thầm, nhưng không hiểu sao xen lẫn vào đó lại chính là nỗi lắng lo khó tỏ, có điều trong giây phút này cô ấy cũng không muốn nói ra làm mất nhã hứng của nàng.
Lại nói về phía An Tư, nàng ấy được hai vị hoàng tỷ Hoa Dung, Thụy Bảo đứng ra thay mẫu hậu chải tóc chúc phúc.
Nhớ ngày ấy cũng là họ điểm trang cho dung nhan này để dâng lên tướng giặc, vậy mà không thể ngờ hôm nay cũng chính họ lại trang điểm cho hoàng muội mình trong ngày trọng đại xuất giá này.
An Tư thân vận giá y thêu uyên ương phượng hoàng, ấn đường lại điểm chu sa, tóc búi cao cài trâm kết xuyến, nàng ấy vốn đã đẹp, hôm nay lại càng muôn phần đẹp hơn, tựa đoá Quỳnh Hoa diễm kiều giữa muôn hồng nghìn tía.
Nhưng mà...ánh mắt nàng ấy phảng phất trong gương lại là một nỗi sầu thê thảm...
- An Tư...cố lên, chúng ta đã đi đến bước này rồi.
Thụy Bảo công chúa nghẹn lời, Hoa Dung ngó nghiêng xem chừng rồi kề sát tai An Tư thầm thì.
- Quân ta đang khôi phục binh lực, chẳng bao lâu nữa sẽ đánh đuổi bọn chúng cứu muội về.
Họ không biết được điều khiến nàng ấy ưu tư là gì, đối với An Tư...đã đôi lần được cảm nhận hạnh phúc vỡ oà, rồi ngay khoảnh khắc sau đó nó lại vỡ vụn tan hoang làm lòng người hụt hẫng.
Bây giờ cũng không ngoại lệ, có lẽ nàng ấy sẽ hạnh phúc biết bao nếu Hoan nhi trong tâm khảm là trang nam tử như vẫn tưởng, nhưng...tại sao chứ? Tại sao sao Hoan nhi ngày ấy gặp gỡ ở hoàng thành Thăng Long lại là một nữ nhân!?
An Tư đắn đo liệu có nên nói ra bí mật chết người này với hai vị hoàng tỷ hay không? Có nên tuyệt tình đến mức này hay không? Trong khoảnh khắc ấy, tâm trí nàng công chúa nhỏ lại miên man hồi tưởng về đêm máu loang ở tẩm cung Hốt Tất Liệt, là ai đã không ngại chống đối hoàng đế để cứu mình về? Là ai đã không quản một nhát đâm chí mạng vẫn bế mình chạy đi? Là ai...là ai...
Nhưng...là ai đã xâm lược nước Nam!? Là ai đã khiến cho dân tộc mình sinh linh đồ thán!? LÀ AI!?
- Nhị vị hoàng tỷ, An Tư có bí mật này muốn kể với hai người...
...
Lễ thành hôn này đáng lẽ phải được thực hiện theo đúng nghi thức Mông Cổ, nhưng nàng đã lo An Tư cùng các vị hoàng thân Đại Việt nhất thời khó thể làm quen sẽ gây ra khó xử cho họ nên đã thỉnh cầu hãn vương giản lược, đây cũng là điều tối kỵ, chỉ có nàng vì quá yêu mà bất chấp cả tục lệ tổ tiên mà thôi.
Đứng trên thảm đỏ bên trong Thiên điện treo đèn kết hoa, văn võ bá quan hai bên quỳ hầu nghênh đón tân vương phi của đế quốc Mông Nguyên, hoàng thân quốc thích đều tề tựu đầy đủ.
Cả ngay Hốt Tất Liệt cũng long nhan sáng lạng, vuốt vuốt bộ râu trông như hùng sư đầy tự hào nhìn xuống con mình, mà Ô Mã Nhi cùng Toa Đô bên phía tả hữu nàng cũng hồi hộp biết bao.
Khi tiếng nhạc tấu vang cũng là lúc An Tư công chúa nhấc từng bước nhỏ lên những bậc đá dẫn tới Thiên điện, Tiểu Thi cung kính ở một bên dìu tay nàng ấy, lưỡng cung hoàng gia và nhị vị công chúa cũng nối gót theo sau, dưới nữa là cờ hoa rợp trời của đoàn quân binh Đại Việt đưa dâu.
Bước vào Thiên điện, đôi bên đều ngỡ ngàng nhìn người đối diện, thật đẹp đẽ...lộng lẫy biết bao...
"Đó sẽ là...thê tử..."
"Đó sẽ là...tướng công..."
"Của mình!"
Ngoài hai nhân vật chính, lưỡng cung thánh thượng cũng bị bất ngờ không kém, bởi lẽ hung thần ác sát Thoát Hoan trấn nam vương trong mắt họ không ngờ lại là một thiếu niên...à không...thiếu nữ tuổi chưa quá hai mươi thế này!
Theo lễ, Hạnh cô cô dẫn theo mấy nô tì mang khay vật phẩm bước đến phía trước hoàng gia họ Trần, bên trong gồm có đường cát, lá trà, một chiếc khăn tắm màu trắng tượng trưng cho sự hoà thuận thịnh vượng, nếu phía tân nương thu nhận nghĩa là đồng ý hứa hôn.
Sau đó Hạnh cô cô lại cho người mang thêm vại sữa, vại đường sang xem như cảm tạ.
Đến giờ phút này rồi, làm gì được phép ngang nhiên từ chối không gả nữa chứ!
Xong xuôi nghi lễ trao vật phẩm, Hốt Tất Liệt chìa tay ý mời hoàng gia họ Trần an toạ bên mộc đôn phía hữu.
Tiếp theo đến phần An Tư và nàng kính rượu trưởng bối.
Cung nữ dâng lên hai chén rượu để đôi tân lang tân nương đến quỳ trước hãn vương tương kính.
Có điều...
- Khoan đã!
Hốt Tất Liệt thình lình lên tiếng làm cho mọi người sợ đến phát run.
- Hạnh nhi, nàng đến đây, ngồi cạnh bổn hãn.
Hạnh cô cô từ ngạc nhiên chuyển sang bực dọc, oán thầm trong bụng lão già ngốc nghếch này lại muốn giở trò quỷ quái gì, nhưng cũng không tiện thể hiện, đành nghe lời bước tới, tuy đôi môi vẫn giữ nguyên ý cười nhưng khuôn miệng đã lẩm bẩm như có như không nói với Hốt Tất Liệt.
- Ngài định làm cái gì nữa vậy!? Muốn làm trò cười cho thông gia à!
Hốt Tất Liệt vậy mà thản nhiên đứng lên nói với toàn thể mọi người có mặt.
- Từ nhỏ cửu hoàng tử của ta đã không may mất đi mẫu phi, là một tay A La Mạc Hạnh nuôi nấng săn sóc Hoan nhi đến giờ, công sinh không bằng công dưỡng dục.
Nay Hoan nhi thành gia lập thất, một chén rượu kính trưởng bối này hơn ai hết A La Mạc Hạnh xứng đáng được nhận, ở đây các ngươi có ai ý kiến gì!?
Mấy câu cuối nói mà như gầm làm cho quần thần đều ngoan ngoãn thuần phục.
Hạnh cô cô không giấu nổi kinh ngạc, chớp chớp mắt ngơ ngác nhìn Hốt Tất Liệt.
- Nhìn cái gì? Đừng để bọn trẻ đợi lâu.
Dứt lời liền kéo tay Hạnh cô cô ngồi xuống long ngai, cả hoàng hậu tại vị còn không có được diễm phúc đó, bà ta nghiến răng bất mãn.
Nàng cùng An Tư quỳ xuống dâng rượu, Hốt Tất Liệt nhận rượu của hài tử liền ngửa cổ uống cạn đầy thống khoái, đến phiên An Tư...hắn có chút chần chừ khi nhận lấy, mà ánh mắt của nha đầu này vẫn như đêm đó, nhìn vào mình một cách lạnh bạc vô hồn, bất giác...Hốt Tất Liệt thở dài, khẽ thốt "Xin lỗi con" rồi hắn cũng uống cạn chén rượu của nàng ấy.
Hai người khó hiểu nhìn nhau, có phải vừa rồi hãn vương đã xin lỗi An Tư bằng Việt ngữ đó chăng...?
Phía Hạnh cô cô cũng rưng rưng chực trào nước mắt, uống từng hớp rượu mà hạnh phúc trào dâng, còn không quên đưa tay vuốt má đôi trẻ đầy thương quý.
Nhận lễ xong liền đứng dậy rời khỏi long ngai trong sự buồn bã của Hốt Tất Liệt, hắn thầm nghĩ "Ngồi thêm một xíu có chết ai đâu chứ..."
Có câu "Quyền huynh thế phụ" thái thượng hoàng Trần Thánh Tông cư nhiên nhận lấy chén rượu này là hợp tình hợp nghĩa, chỉ là một cửu hoàng tử điện hạ không cần phải quỳ mà dâng, nhưng lúc trao tay tửu bôi cũng có chút bất đắc dĩ ngoài dự liệu...
- Là ngươi!
Trần Nhân Tông-Trần Khâm ngồi bên cạnh không giấu nổi thảng thốt.
Chính nàng cũng bị bất ngờ theo.
Gã nam nhân kỳ quái dưới cơn mưa nơi đình viện trong cấm uyển ở hoàng thành Thăng Long đã chỉ đường cho nàng đến Hồng Liên Cung hoá ra không ai khác chính là đương kim thánh thượng Trần Nhân Tông!
- Tại sao...ngươi lại là...
Trần Nhân Tông đăm chiêu, đáp lại nàng chỉ cười lạnh.
- Sao? Nhận ra thì cũng đã quá muộn rồi.
Một câu của hoàng thượng Đại Việt thật ra mang hai tầng ý nghĩa, hắn trước tiên không ngờ trấn nam vương là tiểu binh sĩ mình đã chỉ đường ngày ấy, sau nữa càng không thể ngờ người này là một nữ nhân, trái tim không khỏi mơ hồ lung lạc về miền ký ức xa xăm...dưới cơn mưa trong cấm uyển.
...
Nhất bái thiên địa...
Nhị bái cao đường...
Phu thê...giao bái...
Tam bái này đã dệt thành một cuộc trầm luân.
...
Đêm hoa chúc, hai người cùng cạn chén giao bôi, tân lang cũng là một giai nhân xuân ý ẩn hiện sâu đáy mắt, cũng phong tư tuyệt sắc chẳng kém gì tân nương tử của mình.
Lục lễ nghênh hôn đã hoàn thành, giờ chỉ còn đạo phu thê phải làm tròn trong giờ hợp cẩn này là trọn vẹn, sáng sớm mai đây An Tư công chúa sẽ chính thức trở thành vương phi của đế quốc Mông Nguyên vĩ đại!
Nhưng cũng trong đêm nay An Tư biết mình sẽ khó làm tròn hẹn ước.
Bởi lẽ nàng đã kể ra hết mọi bí mật về thân phận của Hoan nhi cho huynh tỷ được biết, Trần Thánh Tông hoàng huynh đã âm thầm sắp bày mưu kế...đợi khi Thoát Hoan đã say khướt buông lơi phòng bị, đợi khi từng tầng y phục được cởi xuống cũng là lúc hắn sẽ làm ầm ĩ đưa Hốt Tất Liệt thình lình xông vào, đến lúc đó...Thoát Hoan có mười cái mạng cũng không đủ để chết!
Đây tuyệt nhiên không phải là thượng sách, nhưng trong tình huống này cũng xứng đáng để đánh cược, diệt đi một tai hoạ cho Đại Việt.
Cứ thế, đêm đang dần buông, mỹ nhân trong lòng lại càng thêm yêu mị..
Mỹ Nhân Tâm Kế