Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Tà Thần Quấn Lấy
Chương 20: 20: Ta Rất Tức Giận
Vũ hội hóa trang Halloween là sự kiện lâu đời ở đại học A, do hội sinh viên dẫn đầu tổ chức, chủ yếu dành cho sinh viên năm nhất và năm hai, sau khi nhận được thư mời thì có thể vào hội trường.
Lý Ngạn Thần cùng với mấy người phụ trách của hội sinh viên là đồng hương nên đã trực tiếp lấy bốn tấm thư mời, ký túc xá có bốn người, mỗi người một tấm.
Ngụy Thư đẩy đẩy khung gương, bình tĩnh hỏi: “Tôi có thể đưa vé này cho người khác không?”
“Không được!” Lý Ngạn Thần đang muốn quấn mình thành một cái xác ướp thực sự, nghe vậy thì hét lên: “Tấm vé này là tôi bán thân đổi lấy, đáng giá ngàn vàng đấy!
Lâm Dục đang nằm trên giường, tấm thư mời mạ vàng được kẹp giữa những ngón tay mảnh khảnh, rõ ràng là không chút hứng thú.
Nhưng nếu đã đồng ý là đi, cậu cũng không muốn làm Hạ Trầm mất hứng.
Lý Ngạn Thần nhìn giường bên trên: “Đúng rồi Tiểu Dục, tối nay cậu định hóa trang thành gì?
“Còn chưa nghĩ ra.
” Lâm Dục uể oải đáp lại một câu.
“Còn cậu thì sao, Hạ Trầm?” Lý Ngạn Thần lại nhìn về hướng khác: “Cậu định hóa trang thành gì?”
Hạ Trầm ngữ khí tùy ý đáp: “Em cũng chưa nghĩ ra.
”
“Không được, không còn mấy tiếng nữa là bắt đầu rồi!” Lý Ngạn Thần vỗ đùi: “Thế này đi, anh giới thiệu cho các cậu một cửa tiệm, sau khi các cậu hóa trang xong thì trực tiếp đến biệt thự tham gia vũ hội!”
Gần đại học A có một cửa tiệm chuyên cung cấp trang phục hóa trang cho lễ Halloween, không ít sinh viên đã tập trung ở đó.
Khi Lâm Dục với Hạ Trầm song song bước vào, trong cửa tiệm đột nhiên yên tĩnh mất mấy giây, sau đó là một trận thảo luận sôi nổi.
Hai người đều có ngoại hình cực kỳ nổi bật, một người thì trắng nõn tuấn tú, một người thì cao lớn đẹp trai, đứng cùng nhau như một cảnh đẹp trong phim điện ảnh, nhìn rất vui mắt.
Có một nữ sinh mạnh dạn đi về phía Lâm Dục: “Xin chào, cậu cũng là sinh viên đại học A đúng không?”
“Vậy cậu cũng sẽ tham gia vũ hội Halloween tối nay sao?” Nữ sinh lấy điện thoại ra: “Có thể thêm Wechat không?”
Lâm Dục còn chưa kịp nói gì, một cánh tay đã choàng qua vai cậu.
Hạ Trầm lịch sự từ chối: “Thật ngại quá, hôm nay cậu ấy không mang điện thoại.
”
Nữ sinh còn muốn nói thêm gì đó nhưng anh không cho người ta cơ hội nói, tự nhiên mà ôm lấy người trong lòng đi vòng qua.
Lâm Dục khẽ nhún vai, ngoan ngoãn đi vào trong.
Có Hạ Trầm ở đây, đến việc từ chối thêm Wechat cũng không phải tự mình mở miệng, bớt phiền.
Nhân viên trong tiệm nhìn thấy bọn họ hai mắt cũng sáng lên, trong đó có một thợ trang điểm đang rảnh rỗi hỏi: “Hai bạn đẹp trai, các cậu muốn hóa trang thành cái gì?”
Hạ Trầm buông tay ra, khẽ cười: “Có đề nghị gì không?”
“Các loại nhân vật Halloween thường gặp nhất là bà đồng cương thi, yêu tinh, ma cà rồng, bộ xương người sói, còn có quái vật Medusa.
” Thợ trang điểm xuất khẩu thành thơ nói: “Anh bạn đẹp trai khí chất như vậy, rất thích hợp hóa trang thành ma cà rồng!”
“Thật sao?” Hạ Trầm nghiêng đầu, cười nói: “Vậy cô cảm thấy cậu ấy thích hợp hóa trang thành cái gì?”
Thợ trang điểm không chút do dự, nói: “Anh bạn đẹp trai này thoạt nhìn thật thanh tú, hoàn toàn phù hợp với nhân vật yêu tinh!”
“Đúng thế!” Thợ trang điểm nhìn bọn họ không chớp mắt: “Hóa thành yêu tinh không phải ai cũng có thể làm chủ được đâu.
”
“Được.
” Hạ Trầm gật đầu: “Vậy thì làm theo những gì cô đề nghị đi.
”
Thợ trang điểm ngay lập tức bắt tay vào việc, hóa trang cho Hạ Trầm trước.
“Hoàn hảo!” Sau khoảng hai mươi phút, thợ trang điểm cất cọ, búng tay một cái.
Lâm Dục vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía gương trước mặt.
Da Hạ Trầm vốn đã trắng, nên chỉ đánh một lớp nền nhạt, kính á tròng màu đỏ che đi đôi mắt đen nhánh vốn có, trên hốc mắt sâu phủ một lớp phấn mắt, chỗ đuôi mắt có vết nứt như mạng nhện, hiện lên một vẻ đẹp kỳ dị.
Anh xuyên qua gương cười cười, hơi lộ ra hàm răng sắc bén không giống của con người, như một ma cà rồng quý tộc thực sự, tao nhã mà thần bí.
Lâm Dục cùng anh nhìn nhau mấy giây, sau đó đột nhiên cụp mắt xuống.
Thợ trang điểm vẫy vẫy tay: “Đến cậu rồi đó, anh bạn đẹp trai!”
Lâm Dục không tình nguyện mà ngồi xuống, để người ta trang điểm tùy ý.
Hóa trang của yêu tinh có vẻ phức tạp hơn của ma cà rồng, thợ trang điểm làm đi làm lại một hồi mới đội được tóc giả lên cho cậu, lúc này mới thỏa mãn nói: “Quả nhiên tôi không nhìn sai, cậu quá hợp hóa trang thành nhân vật yêu tinh rồi!”
Hạ Trầm đang đợi ở bên cạnh, bỗng thấy tim mình co rút mạnh, như thể bị hàng ngàn hàng vạn mũi kim đột ngột đâm vào cơ thể, làm cho tim gan tì phổi rối tung, nát bấy.
Anh đau đến nhăn mặt, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào gương mặt của Lâm Dục, không rời khỏi một tấc.
Mái tóc xám bạc xõa xuống, đôi tai yêu tinh nhọn nhô ra từ thái dương, ngũ quan tinh tế, rõ ràng, làn da trắng gần như trong suốt, giữa trán có một mặt dây chuyền bằng thạch anh, càng làm tôn thêm đôi môi xinh đẹp, quyến rũ.
Đẹp đến mức không giống là thật, sống động như yêu tinh bước ra từ trong thế giới cổ tích vậy.
Không thể làm lơ ánh mắt từ bên cạnh nhìn qua, Lâm Dục nhịn không được, nói: “Có phải là nhìn tôi kỳ lạ lắm đúng không?”
Trên mặt Hạ Trầm đã khôi phục lại vẻ dịu dàng thường ngày, trầm giọng tán thưởng, nói: “Đẹp, rất đẹp.
”
Chỉ là một câu khen ngợi rất là bình thường, từ nhỏ đến lớn không biết đã từng được nghe bao nhiêu lần, nhưng được nói ra từ miệng anh, lại vô cớ làm cho tai Lâm Dục có chút nóng.
Có lẽ là do ánh mắt của anh cứ nhìn mình chằm chằm, nó quá trực tiếp rồi…
Lúc này, thợ trang điểm lại lấy ra một đôi cánh trong suốt và cố gắng thuyết phục Lâm Dục mặc chúng, nhưng lại bị yêu tinh ấy kiên quyết từ chối.
Vũ hội Halloween được tổ chức tại một biệt thự ở vùng ngoại ô, khi bọn họ gần đến nơi, tia sáng cuối cùng trên bầu trời cũng hoàn toàn tan biến, hoàng hôn tối dần.
Trước cổng biệt thự treo một tấm biểu ngữ, trên đó ghi dòng chữ lớ: “Đêm Halloween kinh hoàng”, hết sức méo mó và nhỏ giọt máu, những thứ kinh dị như hài cốt và đầu lâu cũng được đặt ở cửa, rất có không khí.
Nhưng đối với Lâm Dục, mấy thứ này so với những hồn ma hình dạng khác nhau mà cậu đã nhìn thấy, thì đơn giản mà nói là không khác gì trò chơi trẻ con.
Hạ Trầm động tác hết sức tự nhiên mà thay cậu dẹp chúng ra một bên.
Hai người vừa vào đến cửa, đã có mấy bóng ma đưa kẹo với bí ngô cho bọn họ.
Trong đại sảnh cũng đầy mấy thứ đồ Halloween, vũ hội vẫn chưa bắt đầu, sinh viên hóa trang thành các kiểu nhân vật khác nhau đang túm năm tụm ba nói chuyên với nhau.
Nhưng đến khi hai người bọn họ xuất hiện, thì ánh mắt từ bốn phía ngay lập tức tập trung vào hai người họ, bắt đầu xì xào bàn tán gì đó.
Ma cà rồng tao nhã cao quý và yêu tinh xinh đẹp yếu đuối, đó là sự kết hợp mà trước nay mọi người chưa từng thấy bao giờ.
Hạ Trầm không chút phản ứng đối với những ánh mắt chú ý kia mà cúi đầu hỏi: “Có muốn uống chút gì đó không?”
Lâm Dư đáp: “Ừm.
”
Hạ Trầm đi về phía bàn ăn tự chọn, giúp cậu chọn lấy một ly đồ uống.
Lâm Dục nhận lấy ly nước, ngồi dựa vào góc sô pha, khẽ nhấp từng ngụm, thầm nghĩ khi nào mới có thể rời khỏi đây.
Ánh mắt cậu ngẫu nhiên nhìn lướt một lượt trong đại sảnh, đột nhiên dừng lại.
Một cô dâu mặc bộ áo cưới đỏ đang chán nản đứng ở cách đó không xa.
Bàn tay đang cầm cái ly bỗng siết chặt, sắc mặt Lâm Dục có chút biến đổi.
Theo lý mà nói thì vào dịp lễ Halloween, sẽ không có người nào hóa trang thành nữ quỷ theo phong cách Trung Quốc mới đúng.
“Hạ Trầm.
” Lâm dục giơ tay kéo kéo cổ tay áo vest: “Cậu có nhìn thấy người cô dâu đó không?
“Hử?” Hạ Trầm nhìn theo ánh mắt của cậu, ngữ khí có chút mờ mịt nói: “Cô dâu gì?”
Lâm Dục trong lòng trầm xuống, đầu ngón tay vô thức nắm lấy vải áo, tự nhủ: “Tôi biết ngay mà, tôi không nên đến vũ hội này.
”
“Lừa cậu đó.
” Hạ Trầm cười cười, giờ một tay khác lên, nói: “Tôi cũng thấy rồi, là ở đằng kia.
”
Lâm Dục giật mình, sau khi bình tĩnh lại, tức đến mức nhéo anh một cái thật mạnh: “Hạ Trầm!”
Nhưng khi đụng tới cánh tay cứng nhắc của anh, nhéo cũng không nhéo được, cậu lại càng không vui.
“Tôi sai rồi.
” Hạ Trầm xoay người qua xin lỗi, thái độ hết sức thành khẩn: “Không tức giận nữa, được không?”
Lâm Dục không để ý tới anh, quay mặt đi nhìn chỗ khác.
Hạ Trầm lại quay theo qua đứng trước mặt cậu, dung thanh âm du dương kia mà thấp giọng dỗ dành: “Tôi thực sự sai rồi, hay là cậu đánh tôi một cái trút giận?”
“Ai muốn đánh cậu chứ?” Lâm Dục nhét cái ly vào tay anh: “Đánh cậu tôi còn ngại đau tay.
”
Người này bình thường dịu dàng lại quan tâm, hầu như đều đáp ứng những yêu cầu của cậu, nhưng thỉnh thoảng sẽ rất xấu xa, dường như việc trêu chọc cậu là một chuyện rất thú vị.
Có một sự tương phản kỳ lạ, nhưng nó thực sự không khiến cậu chán ghét.
“Được.
” Hạ Trầm lại cười: “Vậy thì nợ trước đi, đợi đến khi cậu muốn đánh, tôi đảm bảo sẽ đứng yên cho cậu đánh đủ thì thôi.
”
Không lâu sau, ánh đèn trong đại sảnh mờ đi, thay vào đó là ánh đèn xanh tím mờ ảo.
Dưới ánh đèn này, mạng nhện và bộ xương leo trên tường thực sự trông có chút đáng sợ.
Giai điệu âm nhạc có tiết tấu kỳ quái vang lên, mọi người bắt đầu tập trung trên sàn nhảy, và tìm kiếm bạn nhảy yêu thích của họ.
Mọi người đều không biết người đằng sau chiếc mặt nạ rốt cuộc là ai, nên có một loại phấn khích như đang mở hộp mù.
Hạ Trầm đặt cái ly xuống: “Muốn nhảy không?”
“Không muốn nhảy.
” Lâm Dục lắc lắc đầu, nửa đùa nửa thật, cười nói: “Ai mà biết đằng sau mặt nạ là người hay quỷ chứ?”
“Cậu chỉ nhảy với tôi không phải là được rồi sao?” Hạ Trầm khẽ cười một tiếng, cúi nửa người, làm động tác mời: “Xin hỏi tôi có vinh dự được cùng yêu tinh xinh đẹp đây nhảy một điệu hay không?”
Ma cà rồng mặc vest và đi giày da rất có khí chất, trong lòng Lâm Dục khẽ động, từ từ đặt tay lên lòng bàn tay mát lạnh.
Trang phục của cậu hôm nay đẹp đến kinh người, thêm chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt, rất nhiều người đều cho rằng cậu là một cô gái xinh đẹp có thân hình cao gầy, vậy nên cũng không có ai nhìn họ với ánh mắt kỳ quái cả.
Cả hai bước ra sàn nhảy, bắt đầu lắc lư cơ thể theo nhịp điệu của âm nhạc.
Sàn nhảy rất tối và đông, Lâm Dục không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, nên động tác có chút không được tự nhiên.
Hạ Trầm cảm giác được cậu không được thoải mái lắm, dùng bàn tay to lớn của mình nắm lấy vòng eo không nổi một vòng ôm của cậu, nhẹ nhàng ôm cậu vào trong lòng.
Mùi hương lành lạnh quen thuộc tràn vào khoang mũi, bàn tay đặt trên eo tràn đầy cảm giác tồn tại, khoảng cách giữa hai người gần đến mức dường như có thể nghe thấy nhịp tim của nhau hòa lẫn trong tiếng trống.
Trên khuôn mặt ẩn dưới lớp mặt nạ của cậu hiện lên một tia ửng hồng, cậu đột nhiên cảm thấy sàn nhảy quá ngột ngạt, có chút hít thở không thông.
Ngay khi cậu đang cố gắng thoát ra, Hạ Trầm đã chủ động buông tay.
Chỉ trong nháy mắt, họ đã bị đám đông đẩy ra xa.
Lâm Dục sợ hãi, vô thức nhìn xung quanh để tìm bóng dáng cao lớn ấy.
Giây tiếp theo, đôi đồng tử màu hổ phách đột ngột co rút lại.
Dưới ánh đèn mờ ảo, vô số sương đặc không biết từ lúc nào đã bao phủ toàn bộ người trên sàn nhảy.
Những người đeo mặt nạ đó đều dừng lại giống như những con rối bị điều khiển, đồng thời đều quay lại nhìn cậu.
Giống như bị thứ gì đó bóp nghẹt, Lâm Dục toàn thân cứng đờ, ngay cả việc chớp mắt cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Cậu đột nhiên hoàn hồn, vừa định giơ tay lên, những xúc tu đen đã nhô ra ngoạm lấy cổ tay cậu như một con rắn.
“Bé ngoan, sao em dám nhảy với người đàn ông khác hả?” Giọng nói quỷ dị vang lên từ hư không, tràn ngập sự lạnh lùng đáng sợ: “Ta rất tức giận.
”
------oOo------.
Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Tà Thần Quấn Lấy