Muôn Trùng Nghìn Dặm
Chương 26
117@-Hạc lảo đảo đi trên hành lang, trong bụng không ngừng chửi rủa cái miệng thối của tên Hàn Quốc khốn khiếp kia. Cô vào trong toilet xả giận, rửa tay xong, đi ra thì chợt bắt gặp Huy đứng trên hành lang.
Tim cô liền chùng xuống, bước chân cũng trở nên khẩn trương hơn. Khi cô đi ngang qua người, Huy chợt giữ cổ tay cô lại.
Bóng đèn từ trên đỉnh đầu đổ bóng xuống đôi mắt, càng hằn thêm vẻ u uất trên khuôn mặt anh – "Cậu ta thật sự là bạn trai của em?"
Hạc cố giật tay ra khỏi tay anh, lùi lại, nén những cơn sóng cuồn cuộn đang tràn lên trên ngực – "Phải hay không anh quan tâm làm gì?"
Huy nhìn cô, lông mi khẽ cụp xuống – "Nhưng anh..."
"Dừng, dừng lại." – Hạc liền lên tiếng – "Chuyện này em cho rằng chúng ta đã nói rõ lần trước rồi. Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, cả hai đều khó xử."
Huy đột nhiên vươn tay kéo cô vào người, anh gục mặt lên vai cô – "Em có thể gạt mọi người nhưng đừng gạt anh. Đối với em, anh thật sự đã trở thành người lạ rồi sao?"
Cái ôm rất chặt, nó khiến cho tim Hạc giống như bị bóp nghẹn, cô nói – "Buông em ra. Anh say rồi."
"Hạc, anh không say. " Huy vẫn như thế siết lấy cô – "Em có biết tại sao anh mỗi ngày đều đến công ty sớm và về trễ không? Không phải anh thích tăng ca hay làm việc ngoài giờ. Chẳng qua anh biết em chỉ cần nhìn thấy anh em sẽ tự động lẩn trốn, chỉ có thể đến sớm về trễ như thế thì mới có thể từ trên cao nhìn thấy em đến công ty mỗi ngày. Anh biết chúng ta là không nên, anh đã tự nhủ bản thân mình bao nhiêu lần rồi. Cô gái tốt như em, nếu không thể yêu thì cũng đừng huỷ hoại trong tay mình. Thế nhưng nhìn em ở bên người khác, trong ngực anh giống như bị ai đó khoét mất một lỗ vậy, thật sự rất đau em có biết không? Nếu anh thật sự say, thì đã say từ rất lâu rồi."
Hạc điếng người. Trong phút chốc đầu óc cô chợt tỉnh táo lạ thường, giống như có một ai đó tạt một gáo nước lạnh vào đầu vậy. Cô vùng vẫy - "Anh đừng nói vớ vẩn nữa. Buông ra. Anh không buông ra tôi sẽ hét lên đấy."
Lời cô vừa dứt, Huy thật sự buông tay. Đúng hơn là cô rơi khỏi tay anh. Nguyên do là do bị giật một phát, quay một vòng, giống như phim ngã đập mũi vào ngực một người khác.
Đến khi cô hoàn hồn thì phát hiện ra đó là ngực của San. Hạc trố mắt nhìn hắn, còn hắn thì nở nụ cười nhìn cô – "Còn tưởng chị bị ngã trong toilet hay sao mà mãi không ra. Thì ra là ở đây ôm ấp người khác sao?"
Khi hắn nhìn Hạc, thấy viền mắt cô hoe đỏ, liền quay sang nhìn Huy, vẫn điềm tĩnh cười – "Tôi nghe nói anh là bạn trai cũ của chị ấy?"
Huy im lặng không đáp, chỉ nhìn Hạc nép trong ngực hắn.
"Vậy tôi có lý do chính đáng để đánh anh rồi." - Vừa nói hắn vừa vung chân đạp Huy một cái khiến anh ngã nhào.
"Sau này hy vọng anh tránh xa bạn gái tôi một chút. Người hiện tại ở bên cạnh cô ấy là tôi. Lần này tôi có thể bỏ qua cho anh, nhưng nếu còn lần sau, tôi nhất định sẽ làm cho nửa thân dưới của anh bại liệt. Xin anh nhớ cho rõ." - Hắn nói, sau đó kéo cô ra ngoài.
Ra đến cửa rồi San mới buông cô ra. Hạc nạt hắn - "Sao cậu lại đánh người?"
Hắn hừ một tiếng - "Như vậy là nhẹ rồi. Nếu không phải anh ta là đồng nghiệp của chị, tôi nhất định sẽ đánh chết hắn."
Hạc nghe hắn nói, cũng có chút cảm động, phì cười – "Cái gì mà tôi nhất định sẽ làm cho nửa thân dưới của anh bại liệt? Cậu thật cũng biết cách doạ người."
San cau có mắng – "Chị có ngốc không? Không biết tránh đi à? Chân tay để làm gì? Hắn ôm không vùng ra được thì đưa chân thụi một phát vào chỗ hiểm của hắn là được rồi. Hay là tình cũ không phai, không nỡ làm hắn tuyệt đường con cháu? Hả?"
"Tôi chưa kịp ra tay thì cậu đã nhảy vào tranh phần mất rồi."
Hắn chụp tay cô đang dụi dụi chùi nước mắt – "Đừng chùi nữa, mascara của chị lem hết rồi."
Hắn thở dài, lấy khăn tay trong túi ra lại gần giúp cô lau mấy đường trên má, vừa lau vừa làu bàu – "Thời này còn có người xài mascara không chống thấm nước nữa sao? Chị lạc hậu hết chỗ nói."
Cô nghe hắn nói mới chột dạ – "Thật à? Cái này là đồng nghiệp trong công ty tôi chải giúp. Nhìn ghê lắm à?"
"Nhìn chị giống y như mấy diễn viên ma."
Hạc cười tự giễu mình – "Người ta nói phụ nữ chọn đàn ông thì phải chọn người làm lem son môi chứ không phải mascara của cô ấy. Tôi đúng là chán thật, lại đi chọn người làm lem mascara của mình."
Hắn nghe cô nói, chợt dừng tay.
Hạc hỏi – "Sao thế?"
Đúng lúc đó một cơn gió thổi đến, khăn trên tay hắn đang lơ đễnh cầm bị thổi bay mất. Hạc đưa mắt nhìn chiếc khăn tay bay một vòng trên không trung, mở miệng nhắc – "Khăn của cậu bay rồi."
Lúc này San mới sững người, quay lại nhìn chiếc khăn đã bay xuống nền gạch xi măng gần đó. Hạc liền quay người đi tới nhặt. San nhìn theo cô, trong người có chút hoang mang.
Hạc nhặt xong khăn quay lại hỏi – "Tôi định về. Cậu có muốn đi cùng không? Dù gì cũng nợ cậu một bữa ăn, chúng ta cùng ăn tối nhé?"
San gật đầu – "Được."
[...]
Ngồi trên xe San, cô hỏi – "Cậu bình thường thích ăn món Hàn hay món Việt?"
"Tôi ăn được cả hai." – Hắn đáp – "Chị muốn ăn gì thì cứ chọn đi."
"Bún đậu mắm tôm cậu ăn được không?" – Hạc hỏi.
Hắn im lặng một chút rồi đáp - "Tôi chưa ăn bao giờ."
"Cậu ăn mắm tôm được không?"
Hắn ngập ngừng - "Chắc... được."
Hạc nghi hoặc nhìn hắn, cuối cùng quyết định – "Thôi, chúng ta cứ đi ăn thịt nướng Hàn Quốc đi cho lành."
"Nếu chị muốn đi ăn thịt nướng Hàn Quốc tôi biết một chỗ này ăn ngon." – Hắn nói, sau đó thấy cô bứt rứt nhìn mình, hắn bổ sung thêm – "Giá cũng rẻ."
Quán ăn mà hắn đưa đến nằm ở quận 7, cách không xa khu người Hàn Phú Mỹ Hưng lắm. Quán khá nhỏ, khiến cô không khỏi ngạc nhiên. Vì hắn luôn đưa cô tới ăn ở khách sạn 5 sao, còn không ăn được mắm tôm, cô nghĩ tên này chính xác là công tử nhà giàu ăn chơi trác táng, cho nên cô cũng hơi mủi lòng thương cho túi tiền của mình.
Thế nhưng mà quán hắn đưa cô tới lần này, tuy trông gọn gàng ngăn nắp nhưng trông cũng rất bình dân. Cô lò dò theo hắn vào trong. Vừa mở cửa cửa, mùi thịt nướng thơm phứt đã đập vào mũi làm Hạc nuốt nước miếng thèm thuồng. Bên trong trải sàn gỗ, kê các dãy bàn thấp cũng bằng gỗ. Trên bàn đều có đánh số bằng thẻ sắt, một khay nướng tròn chính giữa. Trên đỉnh mỗi bàn đều có một ống kim loại thả từ trần nhà xuống để hút khói. Trong tiệm mọi người đã ngồi gần kín, đa số là đàn ông, chỉ có một vài bàn trống.
Khi họ bước vào, các nhân viên phục vụ liền đồng thanh lên tiếng xí xô xí xào gì đấy. Tuy Hạc không hiểu nhưng cô cũng có một vài lần đi ăn cùng khách hàng, cho nên cũng có thể đoán được họ chào mình.
Một phục vụ nữ liền chạy tới nói chuyện với San. Cô gái cười tươi nói tiếng Hàn với hắn. Hắn cười, thỉnh thoảng gật đầu đáp lời. Tuy không hiểu họ nói gì, nhưng chữ "oppa oppa" thì cô nghe được. Cô đoán hắn là khách quen. Cô gái kia liếc nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng sắp xếp cho họ vào một góc quán yên tĩnh hơn.
Hạc hỏi – "Quán này là quán quen của cậu à?"
"Ừ." – San gật – "Chủ quán ở đây là người Hàn chính gốc, phục vụ cũng là người Hàn, cho nên mùi vị ở đây giống với món Hàn chính cống hơn."
Hạc bĩu môi – "Bún đậu mắm tôm cậu không biết ăn, còn mấy món thịt nướng thì rành rẽ như thế. Đây rõ ràng là mất gốc bên mẹ rồi. Là người Việt 100%, tôi hơi buồn đấy."
"Thật ra, tôi chỉ không ăn mắm tôm thôi. Còn phở, bún bò huế, bánh canh này nọ tôi ăn rất tốt."
"Còn hủ tiếu Nam Vang?"
"Tôi không thích ăn nội tạng."
"Còn nói. Cậu mất gốc thật rồi."
"Không phải." – Hắn kiên nhẫn giải thích – "Bên Hàn cũng có món Sundae, là huyết dồn trong lòng lợn, tôi cũng không thích ăn. Nói như chị tôi mất cả hai gốc rồi."
"Vậu nói tôi nghe xem, món Việt cậu thích nhất là gì?"
Hắn suy ngẫm một chút rồi đáp – "Cá tai tượng chiên xù."
Hạc nghe đến đây bật cười – "Cá chiên thì ở đâu chẳng có, này không tính là món Việt."
"Nhưng mà cá tai tượng thì chỉ có ở Việt Nam thôi."
Vừa lúc đó, phụ vụ bàn bước tới đưa thực đơn cho họ. Hạc giở giở menu, thấy giá cả đúng là không quá cao. Họ quyết định gọi thịt heo ba rọi, thịt bò ướp, súp đậu hủ non và mỳ lạnh. Sau đó hắn nhìn cô, hỏi – "Có muốn uống rượu bia không?"
Hạc gật đầu, San gọi hai chai soju.
Muôn Trùng Nghìn Dặm
Tim cô liền chùng xuống, bước chân cũng trở nên khẩn trương hơn. Khi cô đi ngang qua người, Huy chợt giữ cổ tay cô lại.
Bóng đèn từ trên đỉnh đầu đổ bóng xuống đôi mắt, càng hằn thêm vẻ u uất trên khuôn mặt anh – "Cậu ta thật sự là bạn trai của em?"
Hạc cố giật tay ra khỏi tay anh, lùi lại, nén những cơn sóng cuồn cuộn đang tràn lên trên ngực – "Phải hay không anh quan tâm làm gì?"
Huy nhìn cô, lông mi khẽ cụp xuống – "Nhưng anh..."
"Dừng, dừng lại." – Hạc liền lên tiếng – "Chuyện này em cho rằng chúng ta đã nói rõ lần trước rồi. Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, cả hai đều khó xử."
Huy đột nhiên vươn tay kéo cô vào người, anh gục mặt lên vai cô – "Em có thể gạt mọi người nhưng đừng gạt anh. Đối với em, anh thật sự đã trở thành người lạ rồi sao?"
Cái ôm rất chặt, nó khiến cho tim Hạc giống như bị bóp nghẹn, cô nói – "Buông em ra. Anh say rồi."
"Hạc, anh không say. " Huy vẫn như thế siết lấy cô – "Em có biết tại sao anh mỗi ngày đều đến công ty sớm và về trễ không? Không phải anh thích tăng ca hay làm việc ngoài giờ. Chẳng qua anh biết em chỉ cần nhìn thấy anh em sẽ tự động lẩn trốn, chỉ có thể đến sớm về trễ như thế thì mới có thể từ trên cao nhìn thấy em đến công ty mỗi ngày. Anh biết chúng ta là không nên, anh đã tự nhủ bản thân mình bao nhiêu lần rồi. Cô gái tốt như em, nếu không thể yêu thì cũng đừng huỷ hoại trong tay mình. Thế nhưng nhìn em ở bên người khác, trong ngực anh giống như bị ai đó khoét mất một lỗ vậy, thật sự rất đau em có biết không? Nếu anh thật sự say, thì đã say từ rất lâu rồi."
Hạc điếng người. Trong phút chốc đầu óc cô chợt tỉnh táo lạ thường, giống như có một ai đó tạt một gáo nước lạnh vào đầu vậy. Cô vùng vẫy - "Anh đừng nói vớ vẩn nữa. Buông ra. Anh không buông ra tôi sẽ hét lên đấy."
Lời cô vừa dứt, Huy thật sự buông tay. Đúng hơn là cô rơi khỏi tay anh. Nguyên do là do bị giật một phát, quay một vòng, giống như phim ngã đập mũi vào ngực một người khác.
Đến khi cô hoàn hồn thì phát hiện ra đó là ngực của San. Hạc trố mắt nhìn hắn, còn hắn thì nở nụ cười nhìn cô – "Còn tưởng chị bị ngã trong toilet hay sao mà mãi không ra. Thì ra là ở đây ôm ấp người khác sao?"
Khi hắn nhìn Hạc, thấy viền mắt cô hoe đỏ, liền quay sang nhìn Huy, vẫn điềm tĩnh cười – "Tôi nghe nói anh là bạn trai cũ của chị ấy?"
Huy im lặng không đáp, chỉ nhìn Hạc nép trong ngực hắn.
"Vậy tôi có lý do chính đáng để đánh anh rồi." - Vừa nói hắn vừa vung chân đạp Huy một cái khiến anh ngã nhào.
"Sau này hy vọng anh tránh xa bạn gái tôi một chút. Người hiện tại ở bên cạnh cô ấy là tôi. Lần này tôi có thể bỏ qua cho anh, nhưng nếu còn lần sau, tôi nhất định sẽ làm cho nửa thân dưới của anh bại liệt. Xin anh nhớ cho rõ." - Hắn nói, sau đó kéo cô ra ngoài.
Ra đến cửa rồi San mới buông cô ra. Hạc nạt hắn - "Sao cậu lại đánh người?"
Hắn hừ một tiếng - "Như vậy là nhẹ rồi. Nếu không phải anh ta là đồng nghiệp của chị, tôi nhất định sẽ đánh chết hắn."
Hạc nghe hắn nói, cũng có chút cảm động, phì cười – "Cái gì mà tôi nhất định sẽ làm cho nửa thân dưới của anh bại liệt? Cậu thật cũng biết cách doạ người."
San cau có mắng – "Chị có ngốc không? Không biết tránh đi à? Chân tay để làm gì? Hắn ôm không vùng ra được thì đưa chân thụi một phát vào chỗ hiểm của hắn là được rồi. Hay là tình cũ không phai, không nỡ làm hắn tuyệt đường con cháu? Hả?"
"Tôi chưa kịp ra tay thì cậu đã nhảy vào tranh phần mất rồi."
Hắn chụp tay cô đang dụi dụi chùi nước mắt – "Đừng chùi nữa, mascara của chị lem hết rồi."
Hắn thở dài, lấy khăn tay trong túi ra lại gần giúp cô lau mấy đường trên má, vừa lau vừa làu bàu – "Thời này còn có người xài mascara không chống thấm nước nữa sao? Chị lạc hậu hết chỗ nói."
Cô nghe hắn nói mới chột dạ – "Thật à? Cái này là đồng nghiệp trong công ty tôi chải giúp. Nhìn ghê lắm à?"
"Nhìn chị giống y như mấy diễn viên ma."
Hạc cười tự giễu mình – "Người ta nói phụ nữ chọn đàn ông thì phải chọn người làm lem son môi chứ không phải mascara của cô ấy. Tôi đúng là chán thật, lại đi chọn người làm lem mascara của mình."
Hắn nghe cô nói, chợt dừng tay.
Hạc hỏi – "Sao thế?"
Đúng lúc đó một cơn gió thổi đến, khăn trên tay hắn đang lơ đễnh cầm bị thổi bay mất. Hạc đưa mắt nhìn chiếc khăn tay bay một vòng trên không trung, mở miệng nhắc – "Khăn của cậu bay rồi."
Lúc này San mới sững người, quay lại nhìn chiếc khăn đã bay xuống nền gạch xi măng gần đó. Hạc liền quay người đi tới nhặt. San nhìn theo cô, trong người có chút hoang mang.
Hạc nhặt xong khăn quay lại hỏi – "Tôi định về. Cậu có muốn đi cùng không? Dù gì cũng nợ cậu một bữa ăn, chúng ta cùng ăn tối nhé?"
San gật đầu – "Được."
[...]
Ngồi trên xe San, cô hỏi – "Cậu bình thường thích ăn món Hàn hay món Việt?"
"Tôi ăn được cả hai." – Hắn đáp – "Chị muốn ăn gì thì cứ chọn đi."
"Bún đậu mắm tôm cậu ăn được không?" – Hạc hỏi.
Hắn im lặng một chút rồi đáp - "Tôi chưa ăn bao giờ."
"Cậu ăn mắm tôm được không?"
Hắn ngập ngừng - "Chắc... được."
Hạc nghi hoặc nhìn hắn, cuối cùng quyết định – "Thôi, chúng ta cứ đi ăn thịt nướng Hàn Quốc đi cho lành."
"Nếu chị muốn đi ăn thịt nướng Hàn Quốc tôi biết một chỗ này ăn ngon." – Hắn nói, sau đó thấy cô bứt rứt nhìn mình, hắn bổ sung thêm – "Giá cũng rẻ."
Quán ăn mà hắn đưa đến nằm ở quận 7, cách không xa khu người Hàn Phú Mỹ Hưng lắm. Quán khá nhỏ, khiến cô không khỏi ngạc nhiên. Vì hắn luôn đưa cô tới ăn ở khách sạn 5 sao, còn không ăn được mắm tôm, cô nghĩ tên này chính xác là công tử nhà giàu ăn chơi trác táng, cho nên cô cũng hơi mủi lòng thương cho túi tiền của mình.
Thế nhưng mà quán hắn đưa cô tới lần này, tuy trông gọn gàng ngăn nắp nhưng trông cũng rất bình dân. Cô lò dò theo hắn vào trong. Vừa mở cửa cửa, mùi thịt nướng thơm phứt đã đập vào mũi làm Hạc nuốt nước miếng thèm thuồng. Bên trong trải sàn gỗ, kê các dãy bàn thấp cũng bằng gỗ. Trên bàn đều có đánh số bằng thẻ sắt, một khay nướng tròn chính giữa. Trên đỉnh mỗi bàn đều có một ống kim loại thả từ trần nhà xuống để hút khói. Trong tiệm mọi người đã ngồi gần kín, đa số là đàn ông, chỉ có một vài bàn trống.
Khi họ bước vào, các nhân viên phục vụ liền đồng thanh lên tiếng xí xô xí xào gì đấy. Tuy Hạc không hiểu nhưng cô cũng có một vài lần đi ăn cùng khách hàng, cho nên cũng có thể đoán được họ chào mình.
Một phục vụ nữ liền chạy tới nói chuyện với San. Cô gái cười tươi nói tiếng Hàn với hắn. Hắn cười, thỉnh thoảng gật đầu đáp lời. Tuy không hiểu họ nói gì, nhưng chữ "oppa oppa" thì cô nghe được. Cô đoán hắn là khách quen. Cô gái kia liếc nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng sắp xếp cho họ vào một góc quán yên tĩnh hơn.
Hạc hỏi – "Quán này là quán quen của cậu à?"
"Ừ." – San gật – "Chủ quán ở đây là người Hàn chính gốc, phục vụ cũng là người Hàn, cho nên mùi vị ở đây giống với món Hàn chính cống hơn."
Hạc bĩu môi – "Bún đậu mắm tôm cậu không biết ăn, còn mấy món thịt nướng thì rành rẽ như thế. Đây rõ ràng là mất gốc bên mẹ rồi. Là người Việt 100%, tôi hơi buồn đấy."
"Thật ra, tôi chỉ không ăn mắm tôm thôi. Còn phở, bún bò huế, bánh canh này nọ tôi ăn rất tốt."
"Còn hủ tiếu Nam Vang?"
"Tôi không thích ăn nội tạng."
"Còn nói. Cậu mất gốc thật rồi."
"Không phải." – Hắn kiên nhẫn giải thích – "Bên Hàn cũng có món Sundae, là huyết dồn trong lòng lợn, tôi cũng không thích ăn. Nói như chị tôi mất cả hai gốc rồi."
"Vậu nói tôi nghe xem, món Việt cậu thích nhất là gì?"
Hắn suy ngẫm một chút rồi đáp – "Cá tai tượng chiên xù."
Hạc nghe đến đây bật cười – "Cá chiên thì ở đâu chẳng có, này không tính là món Việt."
"Nhưng mà cá tai tượng thì chỉ có ở Việt Nam thôi."
Vừa lúc đó, phụ vụ bàn bước tới đưa thực đơn cho họ. Hạc giở giở menu, thấy giá cả đúng là không quá cao. Họ quyết định gọi thịt heo ba rọi, thịt bò ướp, súp đậu hủ non và mỳ lạnh. Sau đó hắn nhìn cô, hỏi – "Có muốn uống rượu bia không?"
Hạc gật đầu, San gọi hai chai soju.
Muôn Trùng Nghìn Dặm
Đánh giá:
Truyện Muôn Trùng Nghìn Dặm
Story
Chương 26
10.0/10 từ 14 lượt.