Muôn Kiếp Tương Phùng
Chương 5: Không khác là bao
Không hiểu sao khi nhìn thấy lão già tóc bạc ấy, Y Trân lại có một cảm xúc mảnh liệt, thổn thức trong lòng. Đầu cô giờ trống rỗng, Na Tra phải đi đến đỡ cô đứng dậy:
" Y Trân! Y Trân, cô sao vậy " - Na Tra vừa đỡ vừa lo lắng hỏi, lúng túng nhìn vị tiền bối trước mặt
" Người này là ai vậy Na Tra " - Y Trân vừa hỏi Na Tra nhưng vẫn không rời mắt khỏi lão già tóc bạc ấy
" Ha...Cô chưa từng gặp qua nên không biết, nhưng chắc hẳn đã nghe qua danh tiếng Khương Tử Nha thần cơ diệu toán đệ nhất Xiển Giáo rồi chứ " - nói bằng giọng điệu đắc ý, Na Tra không khỏi tự hào về người Sư thúc này
" Khương...Tử Nha " - Y Trân như đang cố gắng lục lại phần ký ức nào đó nhưng vô vọng, cô chỉ biết giữa cô và người này có một liên kết gì đó rất đặc biệt. Kẹt trong dòng suy nghĩ một lúc, Y Trân chợt nhớ ra mình đã quên hành lễ, liền hấp tấp quỳ xuống
" Giản bối bái kiến Tiền bối " - Y Trân cuối đầu chào Khương Tử Nha, vừa ngước lên thì đã thấy hắn tiến lại gần
" Nào, không cần đa lễ, mau đứng lên " - Khương Tử Nha đưa tay đỡ Y Trân đứng dậy, nóng lòng muốn ngắm nhìn gương mặt có bảy phần giống nương tử của mình thật lâu cho thỏa niềm nhung nhớ. Nhưng cũng không vì chút nóng lòng đó mà thất lễ:
" Y Trân cô nương " - Khương Tử Nha gật đầu tỏ ý chào với cô, cũng không quên liếc nhìn Y Trân một cái khiến có chút ngại ngùng, đừng vội trách hắn quá lỗ mãng, chỉ vì hắn thật sự nhớ thê tử của mình
" Tiền bối sẽ tìm lại thân phận cho con sao " - Y Trân ngước mắt lên hỏi với giọng nhỏ nhẹ, không giống với cách cô nói chuyện với tiểu hoa sen. Khương Tử Nha nhìn cô cười mỉm, vẫn là nụ cười đó, dịu dàng và ấm áp, đã rất lâu rồi chẳng ai thấy hắn cười như thế
" Ta sẽ giúp con nhưng không hẳn là hoàn toàn giúp con "
" Người nói gì vậy hả Tiền bối, Y Trân nghe không hiểu " - bày ra vẻ mặt ngơ ngác đến buồn cười, Y Trân nghe chẳng hiểu vị Tiền bối này nói gì, cái gì mà giúp nhưng không hẳn là hoàn toàn giúp
" Đều là do con tự tìm lại mình, ta và Na Tra chỉ khơi lại cho con mảng kí ức con đã quên thôi " - Khương Tử Nha chầm chậm giải đáp
" Phải đó Y Trân, tôi và Sư thúc sẽ giúp cô nhớ lại mọi thứ " - Na Tra hưng phấn tiếp lời. Y Trân vẫn còn đang mơ hồ thì bị tiểu hoa sen nắm tay kéo đi
" Nào Y Trân cô nương, trước hết tôi sẽ đưa cô đến chổ này, đi thôi "
" Ê nè... " - chưa kịp nói xong câu, Y Trân lại bị Na Tra kéo đi, Khương Tử Nha đứng phía sau chỉ biết cười trừ, Na Tra này còn nôn nóng giúp Y Trân hơn cả hắn
" Sư thúc à nhanh lên " - tiếng Na Tra gọi với lại hối thúc Khương Tử Nha
" Được, ta đến đây "
" Đây...đây là Kinh Thành sao... đẹp thật đó " - Y Trân mắt sáng rỡ nhìn khắp nơi đâu đâu cũng đông đúc, khiến cô háo hức không thôi. Lo ngắm nghía xung quanh, cô không để ý bản thân đã thay một bộ y phục khác, Na Tra cũng không còn mặt yếm Hỗn Thiên hay đeo Vòng Càn Khôn nữa, đều là những trang phục của người thường
" Na Tra, sao huynh lại...ế, y phục của tôi cũng thay đổi rồi, huynh biến phép từ khi nào vậy chứ " - Y Trân ngạc nhiên
" Ha...là Sư thúc của tôi đó, cái gì người cũng làm được, chỉ cần cô nói muốn biến cái gì, người sẽ biến cho cô xem " - Na Tra lại khoe khoang Sư thúc mình với Y Trân
" Con lại nói tâng bốc ta nữa sao tiểu tử " - phía sau đi đến là một chàng thiếu niên khôi ngô tuấn tú, mang phong thái lẫm liệt ngày nào, đã rất lâu rồi không ai thấy Khương Tử Nha dưới hình dạng này từ khi Chiêu Đệ mất, ấy vậy mà vì Y Trân, hắn đã quay lại với hình dạng nam nhân tuấn tú ấy, chỉ vì muốn Y Trân có cảm giác thân quen nhất
" Tiền bối...con không ngờ người có thể biến ra được một hình dạng tuấn tú đến như vậy, người này có thật không hả Tiền bối " - Y Trân ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Khương Tử Nha
" Y Trân cô có điều không biết, Sư thúc tôi lúc còn trẻ đã khôi ngô anh tú đến như vậy, không phải người biến thành ai khác đâu "
" Sư thúc của huynh quá là đẹp trai đi, gương mặt dài dài, thân hình cân đối lại còn cường tráng nữa... khoan đã, sao tôi có cảm giác đã nghe qua câu này rồi, thôi mặc kệ, chúng ta đi đâu đây Na Tra? " - nói đoạn Y Trân quay qua hỏi Na Tra mà không để ý rằng, Khương Tử Nha từ nãy giờ luôn nhìn cô với ánh mắt trìu mến, ấm áp đến xiêu lòng
" Vậy chúng ta đi, đi thôi Tiền bối "
" Được " - Khương Tử Nha nhẹ nhàng đáp. Tính cách này thật không khác Chiêu Đệ là bao, nghe đến đồ ăn là cứ như một đứa trẻ, nhìn theo Y Trân, Khương Tử Nha bất giác cười ấm áp:
" Chiêu Đệ, nếu phu thê chúng ta có hài tử, chắc hẳn sẽ giống như Trân nhi "
___Phân Cách Tuyến___
" Trân nhi và Na Tra hai người bọn họ, nói là sẽ đi chỉ vài canh giờ rồi nhanh chóng trở về. Đã hai canh giờ trôi qua mà vẫn chưa thấy hình dạng, có phải là mình bị họ lừa không chứ " - Dương Hiển ngồi trên bàn tỏ vẻ chán chường, mắt cứ ngóng ra cửa chờ tiểu muội và Na Tra, trong đầu không thoát khỏi những dòng suy nghĩ linh tinh
" Có khi nào họ không về nữa không, không đúng, Y Trân không thể vì ham vui mà bỏ mặc ta "
" Vả lại...chiếc hộp vẫn còn ở đây, muội ấy làm sao dám không quay về chứ " - nói đoạn Dương Hiển nhìn về phía sàn gạch, có một vết nứt dường như là do con người cố tình tạo ra để cất giấu gì đó dưới lòng đất. Đang thất thần nhìn vào nơi cất giữ chiếc hộp bí mật của Y Trân thì bên tai Dương Hiển lại nghe đến âm thanh xa lạ
" Chiếc hộp? " - một ả áo trắng trông khá lộng lẫy nhưng nồng nặc mùi yêu khí. Ngay cả Dương Hiển xuất thân là một trong Mai Sơn Thất Quái cũng không có yêu khí nặng như vậy:
" Ai đó " - Dương Hiển đang ngồi trầm tư thì giật mình, nhanh chóng quay đầu nhìn lại. Đập vào mắt Dương Hiển lúc này là hình dáng quen thuộc khiến Dương Hiển không khỏi trợn tròn mắt
" Đát Kỷ " - với vẻ mặt kinh sợ, tuy không trực tiếp thấy ả bị phong ấn, nhưng với uy lực của Nữ Oa nương nương, không thể để cho Tam yêu đó thoát ra khỏi Cổ Mộ. Ả yêu quái trước mặt khiến Dương Hiển không tin vào mắt mình
" Ha...xem ngươi hoảng sợ kìa, ta thật sự giống Tiên Nhi lão tổ đến vậy sao " - nói đoạn ả yêu quái cười khẩy, đưa tay vuốt lên dung nhan quyến rũ yêu kiều
" Chẳng phải Đát Kỷ đã bị Nữ Oa nương nương phong ấn rồi sao, ngươi...thật ra ngươi là ai "
" Ta là Đồ tử của Đát Kỷ, Cửu Vĩ Hồ Bạch Ly " - Bạch Ly tự cao tự đại, không xem ai ra gì
" Đát Kỷ đã bị phong ấn trong Hiên Viên Cổ Mộ, yêu quái trong động vốn không thể ra ngoài, ngươi sao có thể..."
" Ha...Ta cũng thật là may mắn, Lão tổ luôn bắt các chúng yêu ở trong Cổ Mộ chuyên tâm tu luyện. Nhưng cứ ở trong Cổ Mộ tu luyện, chăm chỉ thì trăm năm, lâu hơn nữa thì ngàn năm mới có thể thành người. Ta đã lén ra khỏi động, xuống núi để hút linh khí của phàm nhân. Ấy vậy mà hôm ta lén rời đi thì Tiên Nhi Lão tổ cùng hai vị đại tiên bị phong ấn, làm tất cả chúng yêu trong Cổ Mộ cũng không thể thoát ra được. Ta là may mắn mới có thể thoát chết " - nói đoạn Bạch Ly tiến lại gần khiến Dương Hiển không khỏi rung sợ lùi về phía sau:
" Ngươi...sao lại đến đây "
" Ta đương nhiên vẫn không quên được mối thù của Tiên Nhi Lão tổ. Ta vốn chờ ở đây rất lâu, chỉ là do xung quanh căn chồi này có trận pháp ta không thể trực tiếp bước vào, nhưng trận pháp đã bị tên tiểu tử kia phá, ta đến đây để tìm ngươi, Dương Hiển " - Bạch Ly sớm biết Dương Hiển là một trong Thất Quái ác tính vốn chưa hề bị phong ấn hay loại bỏ, chẳng qua Linh Bảo đại pháp sư không muốn cho Dương Hiển khơi lại ác niệm nên đã lừa cô, bảo đã lấy mạng của Dương Hiển ác độc thế mạng nên cô mới có thể tái sinh. Và chỉ cần thức tỉnh bản tính, Dương Hiển ác tính sẽ lần nữa trỗi dậy
" Tìm ta? Ta và ngươi vốn không quen không biết, ngươi tìm ta có mục đích gì chứ "
" Ta biết ngươi đang có chấp niệm với muội muội của ngươi. Mà muội muội ngươi lại là bè phái với đám người Khương Tử Nha, không tìm ngươi thì còn tìm ai "
" Khương Tử Nha?...Đừng nói ngươi là muốn giết Khương Tử Nha đó chứ "
" Ha...Lão tổ cũng vì bị hắn hại nên mới bị phong ấn, ta phải thay Lão tổ lấy mạng hắn " - nhắc đến Khương Tử Nha, Bạch Ly tỏ vẻ tức giận
" Ta mặc kệ ngươi và Khương Tử Nha có mối thâm thù đại hận gì, ngươi nói Trân nhi là bè phái với đám người Khương Tử Nha là sao chứ, muội ấy gần đây chỉ quen biết mới Na Tra, còn Khương Tử Nha chưa từng xuất hiện "
" Ngươi bị tên Na Tra đó nói vài lời ngon ngọt thì đã ngốc đần ra đó, bọn chúng vốn vào Kinh Thành để gặp Khương Tử Nha, chính mắt ta đã thấy bọn chúng đi dạo trên đường, lại còn đùa giỡn rất vui vẻ " - biết được Dương Hiển có lòng đố kỵ với Y Trân, ả ta không kiêng kị mà thêm dầu vào lửa
" Na Tra và Y Trân hai người bọn họ... cười nói rất vui vẻ sao " - nghe đến đây Dương Hiển có chút ganh ghét
" Tiểu muội và người mình yêu thân thiết, ngươi biết phải làm gì rồi chứ, là ta, ta cũng không cần loại muội muội như vậy " - khoét sâu vào tim đen của Dương Hiển, Bạch Ly càng đắc ý hơn
" Ta... " - lòng ganh ghét đố kỵ dâng lên khiến bản tính ác độc của Dương Hiển suýt chút trỗi dậy, may thay cô bình tĩnh lại được, không thì công sức tu luyện mấy trăm năm nay coi như hủy bỏ
" Xem ngươi kìa, yếu đuối đến cùng cực, không nói chuyện đó nữa, lúc nãy ngươi nói chiếc hộp? Là chiếc hộp gì, sao ta nghe có vẻ quan trọng với tiểu muội ngươi như vậy " - Bạch Ly thăm dò
" Ngươi...ngươi nói gì vậy hả " - Dương Hiển đang mơ hồ, nghe đến chiếc hộp liền thay đổi sắc mặt, bởi lẽ đây là món đồ rất quan trọng với Y Trân mà Linh Bảo đại pháp sư đã căn dặn cô phải giúp Y Trân trông giữ
" Ngươi đừng có giấu ta, ta đã nghe hết rồi, với loại muội muội như vậy cần gì phải dung chứa, ngươi cùng ta giết đám người Khương Tử Nha, muội muội của ngươi tùy ngươi xử trí, kẻ thù của kẻ thù là bạn, ta sẽ giúp ngươi trả tư thù? " - Bạch Ly ra sức thao túng
" Ngươi đừng hòng giở trò ly gián, ta sẽ không vì một chút đố kỵ của bản thân mà làm hại Trân nhi " - Dương Hiển vẫn còn tỉnh táo để thoát khỏi những lời dụ hoặc của Bạch Ly, kiên quyết không nghe theo lời ả Cửu Vĩ Hồ kia làm hại Y Trân cùng Na Tra
" Nói đến thế mà ngươi cũng chưa chịu tỉnh ngộ, ta cũng không cần phí sức nữa, ngươi cứ suy nghĩ những gì ta nói, rồi đến trước Cổ Mộ tìm ta, kết giới ở đây sắp được hàn lại, ta cũng không thể ở lâu, hôm nay ta đến gặp ngươi chỉ muốn ngươi cùng ta giết bọn người Khương Tử Nha đó vì ta biết ngươi mang thân phận đặc biệt và trước đây từng làm việc dưới trướng của Tiên Nhi Lão tổ. Nên nhớ, nếu ngươi còn nhẫn nhịn thì tiểu muội tốt của ngươi sẽ lấy đi hết tất cả những gì vốn thuộc về ngươi, ngay cả người ngươi yêu nhất " - nói đoạn Bạch Ly cười lớn rồi quay người biến mất, bỏ lại Dương Hiển hoang mang phía sau, nhưng trước khi đi, Bạch Ly đã ngoái đầu nhìn Dương Hiển với ánh mắt đắc ý, như thể cá đã dính câu
" Dương Hiển, với bản tính của ngươi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phản bội lại người tỷ muội tốt của mình mà thôi "
Nhìn theo bóng của Bạch Ly dần biến mất, Dương Hiển chợt bừng tỉnh, không hiểu sao cô lại ngồi nghe những lời đầy hàm ý đó của ả Cửu Vĩ Hồ kia, lại còn suýt chút không thể kiểm soát bản thân. Cô đâu biết rằng ả Bạch Ly này có thuật thao túng rất cao cường, những lời ả nói có thể mị hoặc được mọi thứ, thật giả lẫn lộn chỉ sau câu nói của ả. Cứ ngỡ bản thân đã vượt qua khỏi những lời cám dỗ, nhưng động lại trong tâm của Dương Hiển vẫn ấp ủ, nung nấu một mối căm thù với...Y Trân tiểu muội cướp đi người mình mến mộ. Nhìn về nơi cất giấu chiếc hộp chứa đựng thứ gì đó rất quan trọng với Y Trân, Dương Hiển chìm vào dòng suy nghĩ không mấy tốt đẹp
" Tại sao Linh Bảo đại pháp sư luôn ưu ái Trân nhi hơn ta, dựa vào đâu không cho ta ra khỏi phạm vi chân núi này còn Y Trân thì được tự do vào Kinh Thành, còn bắt ta phải giúp muội ấy trông chừng cái hộp này, rốt cuộc là trong đó có gì, hay là..."
___hết chap 5___
Sau cuối mỗi chap mình vẫn không quên gửi lời cảm ơn đến các đọc giả thân yêu của mình, vô cùng quý trọng tình cảm của các bạn dành cho truyện. Cũng thật sự xin lỗi vì không giữ đúng lịch đăng chap. Tuần này thì mình vừa đổi TKB nên có hơi bận hơn trước, mình vừa học vừa duy trì kênh tiktok cũng có phần bận rộn nên đăng truyện trễ. Phần là vì mình lỡ xóa cái file chap 5 nên phải viết lại từ đầu, thật sự rất xin lỗi vì để các bạn chờ lâu, mong các bạn có thể thông cảm và vẫn ủng hộ Muôn Kiếp Tương Phùng, mình sẽ cố gắng điều chỉnh thời gian hợp lý để ra chap đều hơn, cảm ơn các bạn nhiều nhé!
?
Muôn Kiếp Tương Phùng
" Y Trân! Y Trân, cô sao vậy " - Na Tra vừa đỡ vừa lo lắng hỏi, lúng túng nhìn vị tiền bối trước mặt
" Người này là ai vậy Na Tra " - Y Trân vừa hỏi Na Tra nhưng vẫn không rời mắt khỏi lão già tóc bạc ấy
" Ha...Cô chưa từng gặp qua nên không biết, nhưng chắc hẳn đã nghe qua danh tiếng Khương Tử Nha thần cơ diệu toán đệ nhất Xiển Giáo rồi chứ " - nói bằng giọng điệu đắc ý, Na Tra không khỏi tự hào về người Sư thúc này
" Khương...Tử Nha " - Y Trân như đang cố gắng lục lại phần ký ức nào đó nhưng vô vọng, cô chỉ biết giữa cô và người này có một liên kết gì đó rất đặc biệt. Kẹt trong dòng suy nghĩ một lúc, Y Trân chợt nhớ ra mình đã quên hành lễ, liền hấp tấp quỳ xuống
" Giản bối bái kiến Tiền bối " - Y Trân cuối đầu chào Khương Tử Nha, vừa ngước lên thì đã thấy hắn tiến lại gần
" Nào, không cần đa lễ, mau đứng lên " - Khương Tử Nha đưa tay đỡ Y Trân đứng dậy, nóng lòng muốn ngắm nhìn gương mặt có bảy phần giống nương tử của mình thật lâu cho thỏa niềm nhung nhớ. Nhưng cũng không vì chút nóng lòng đó mà thất lễ:
" Y Trân cô nương " - Khương Tử Nha gật đầu tỏ ý chào với cô, cũng không quên liếc nhìn Y Trân một cái khiến có chút ngại ngùng, đừng vội trách hắn quá lỗ mãng, chỉ vì hắn thật sự nhớ thê tử của mình
" Tiền bối sẽ tìm lại thân phận cho con sao " - Y Trân ngước mắt lên hỏi với giọng nhỏ nhẹ, không giống với cách cô nói chuyện với tiểu hoa sen. Khương Tử Nha nhìn cô cười mỉm, vẫn là nụ cười đó, dịu dàng và ấm áp, đã rất lâu rồi chẳng ai thấy hắn cười như thế
" Ta sẽ giúp con nhưng không hẳn là hoàn toàn giúp con "
" Người nói gì vậy hả Tiền bối, Y Trân nghe không hiểu " - bày ra vẻ mặt ngơ ngác đến buồn cười, Y Trân nghe chẳng hiểu vị Tiền bối này nói gì, cái gì mà giúp nhưng không hẳn là hoàn toàn giúp
" Đều là do con tự tìm lại mình, ta và Na Tra chỉ khơi lại cho con mảng kí ức con đã quên thôi " - Khương Tử Nha chầm chậm giải đáp
" Phải đó Y Trân, tôi và Sư thúc sẽ giúp cô nhớ lại mọi thứ " - Na Tra hưng phấn tiếp lời. Y Trân vẫn còn đang mơ hồ thì bị tiểu hoa sen nắm tay kéo đi
" Nào Y Trân cô nương, trước hết tôi sẽ đưa cô đến chổ này, đi thôi "
" Ê nè... " - chưa kịp nói xong câu, Y Trân lại bị Na Tra kéo đi, Khương Tử Nha đứng phía sau chỉ biết cười trừ, Na Tra này còn nôn nóng giúp Y Trân hơn cả hắn
" Sư thúc à nhanh lên " - tiếng Na Tra gọi với lại hối thúc Khương Tử Nha
" Được, ta đến đây "
" Đây...đây là Kinh Thành sao... đẹp thật đó " - Y Trân mắt sáng rỡ nhìn khắp nơi đâu đâu cũng đông đúc, khiến cô háo hức không thôi. Lo ngắm nghía xung quanh, cô không để ý bản thân đã thay một bộ y phục khác, Na Tra cũng không còn mặt yếm Hỗn Thiên hay đeo Vòng Càn Khôn nữa, đều là những trang phục của người thường
" Na Tra, sao huynh lại...ế, y phục của tôi cũng thay đổi rồi, huynh biến phép từ khi nào vậy chứ " - Y Trân ngạc nhiên
" Ha...là Sư thúc của tôi đó, cái gì người cũng làm được, chỉ cần cô nói muốn biến cái gì, người sẽ biến cho cô xem " - Na Tra lại khoe khoang Sư thúc mình với Y Trân
" Con lại nói tâng bốc ta nữa sao tiểu tử " - phía sau đi đến là một chàng thiếu niên khôi ngô tuấn tú, mang phong thái lẫm liệt ngày nào, đã rất lâu rồi không ai thấy Khương Tử Nha dưới hình dạng này từ khi Chiêu Đệ mất, ấy vậy mà vì Y Trân, hắn đã quay lại với hình dạng nam nhân tuấn tú ấy, chỉ vì muốn Y Trân có cảm giác thân quen nhất
" Tiền bối...con không ngờ người có thể biến ra được một hình dạng tuấn tú đến như vậy, người này có thật không hả Tiền bối " - Y Trân ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Khương Tử Nha
" Y Trân cô có điều không biết, Sư thúc tôi lúc còn trẻ đã khôi ngô anh tú đến như vậy, không phải người biến thành ai khác đâu "
" Sư thúc của huynh quá là đẹp trai đi, gương mặt dài dài, thân hình cân đối lại còn cường tráng nữa... khoan đã, sao tôi có cảm giác đã nghe qua câu này rồi, thôi mặc kệ, chúng ta đi đâu đây Na Tra? " - nói đoạn Y Trân quay qua hỏi Na Tra mà không để ý rằng, Khương Tử Nha từ nãy giờ luôn nhìn cô với ánh mắt trìu mến, ấm áp đến xiêu lòng
" Vậy chúng ta đi, đi thôi Tiền bối "
" Được " - Khương Tử Nha nhẹ nhàng đáp. Tính cách này thật không khác Chiêu Đệ là bao, nghe đến đồ ăn là cứ như một đứa trẻ, nhìn theo Y Trân, Khương Tử Nha bất giác cười ấm áp:
" Chiêu Đệ, nếu phu thê chúng ta có hài tử, chắc hẳn sẽ giống như Trân nhi "
___Phân Cách Tuyến___
" Trân nhi và Na Tra hai người bọn họ, nói là sẽ đi chỉ vài canh giờ rồi nhanh chóng trở về. Đã hai canh giờ trôi qua mà vẫn chưa thấy hình dạng, có phải là mình bị họ lừa không chứ " - Dương Hiển ngồi trên bàn tỏ vẻ chán chường, mắt cứ ngóng ra cửa chờ tiểu muội và Na Tra, trong đầu không thoát khỏi những dòng suy nghĩ linh tinh
" Có khi nào họ không về nữa không, không đúng, Y Trân không thể vì ham vui mà bỏ mặc ta "
" Vả lại...chiếc hộp vẫn còn ở đây, muội ấy làm sao dám không quay về chứ " - nói đoạn Dương Hiển nhìn về phía sàn gạch, có một vết nứt dường như là do con người cố tình tạo ra để cất giấu gì đó dưới lòng đất. Đang thất thần nhìn vào nơi cất giữ chiếc hộp bí mật của Y Trân thì bên tai Dương Hiển lại nghe đến âm thanh xa lạ
" Chiếc hộp? " - một ả áo trắng trông khá lộng lẫy nhưng nồng nặc mùi yêu khí. Ngay cả Dương Hiển xuất thân là một trong Mai Sơn Thất Quái cũng không có yêu khí nặng như vậy:
" Ai đó " - Dương Hiển đang ngồi trầm tư thì giật mình, nhanh chóng quay đầu nhìn lại. Đập vào mắt Dương Hiển lúc này là hình dáng quen thuộc khiến Dương Hiển không khỏi trợn tròn mắt
" Đát Kỷ " - với vẻ mặt kinh sợ, tuy không trực tiếp thấy ả bị phong ấn, nhưng với uy lực của Nữ Oa nương nương, không thể để cho Tam yêu đó thoát ra khỏi Cổ Mộ. Ả yêu quái trước mặt khiến Dương Hiển không tin vào mắt mình
" Ha...xem ngươi hoảng sợ kìa, ta thật sự giống Tiên Nhi lão tổ đến vậy sao " - nói đoạn ả yêu quái cười khẩy, đưa tay vuốt lên dung nhan quyến rũ yêu kiều
" Chẳng phải Đát Kỷ đã bị Nữ Oa nương nương phong ấn rồi sao, ngươi...thật ra ngươi là ai "
" Ta là Đồ tử của Đát Kỷ, Cửu Vĩ Hồ Bạch Ly " - Bạch Ly tự cao tự đại, không xem ai ra gì
" Đát Kỷ đã bị phong ấn trong Hiên Viên Cổ Mộ, yêu quái trong động vốn không thể ra ngoài, ngươi sao có thể..."
" Ha...Ta cũng thật là may mắn, Lão tổ luôn bắt các chúng yêu ở trong Cổ Mộ chuyên tâm tu luyện. Nhưng cứ ở trong Cổ Mộ tu luyện, chăm chỉ thì trăm năm, lâu hơn nữa thì ngàn năm mới có thể thành người. Ta đã lén ra khỏi động, xuống núi để hút linh khí của phàm nhân. Ấy vậy mà hôm ta lén rời đi thì Tiên Nhi Lão tổ cùng hai vị đại tiên bị phong ấn, làm tất cả chúng yêu trong Cổ Mộ cũng không thể thoát ra được. Ta là may mắn mới có thể thoát chết " - nói đoạn Bạch Ly tiến lại gần khiến Dương Hiển không khỏi rung sợ lùi về phía sau:
" Ngươi...sao lại đến đây "
" Ta đương nhiên vẫn không quên được mối thù của Tiên Nhi Lão tổ. Ta vốn chờ ở đây rất lâu, chỉ là do xung quanh căn chồi này có trận pháp ta không thể trực tiếp bước vào, nhưng trận pháp đã bị tên tiểu tử kia phá, ta đến đây để tìm ngươi, Dương Hiển " - Bạch Ly sớm biết Dương Hiển là một trong Thất Quái ác tính vốn chưa hề bị phong ấn hay loại bỏ, chẳng qua Linh Bảo đại pháp sư không muốn cho Dương Hiển khơi lại ác niệm nên đã lừa cô, bảo đã lấy mạng của Dương Hiển ác độc thế mạng nên cô mới có thể tái sinh. Và chỉ cần thức tỉnh bản tính, Dương Hiển ác tính sẽ lần nữa trỗi dậy
" Tìm ta? Ta và ngươi vốn không quen không biết, ngươi tìm ta có mục đích gì chứ "
" Ta biết ngươi đang có chấp niệm với muội muội của ngươi. Mà muội muội ngươi lại là bè phái với đám người Khương Tử Nha, không tìm ngươi thì còn tìm ai "
" Khương Tử Nha?...Đừng nói ngươi là muốn giết Khương Tử Nha đó chứ "
" Ha...Lão tổ cũng vì bị hắn hại nên mới bị phong ấn, ta phải thay Lão tổ lấy mạng hắn " - nhắc đến Khương Tử Nha, Bạch Ly tỏ vẻ tức giận
" Ta mặc kệ ngươi và Khương Tử Nha có mối thâm thù đại hận gì, ngươi nói Trân nhi là bè phái với đám người Khương Tử Nha là sao chứ, muội ấy gần đây chỉ quen biết mới Na Tra, còn Khương Tử Nha chưa từng xuất hiện "
" Ngươi bị tên Na Tra đó nói vài lời ngon ngọt thì đã ngốc đần ra đó, bọn chúng vốn vào Kinh Thành để gặp Khương Tử Nha, chính mắt ta đã thấy bọn chúng đi dạo trên đường, lại còn đùa giỡn rất vui vẻ " - biết được Dương Hiển có lòng đố kỵ với Y Trân, ả ta không kiêng kị mà thêm dầu vào lửa
" Na Tra và Y Trân hai người bọn họ... cười nói rất vui vẻ sao " - nghe đến đây Dương Hiển có chút ganh ghét
" Tiểu muội và người mình yêu thân thiết, ngươi biết phải làm gì rồi chứ, là ta, ta cũng không cần loại muội muội như vậy " - khoét sâu vào tim đen của Dương Hiển, Bạch Ly càng đắc ý hơn
" Ta... " - lòng ganh ghét đố kỵ dâng lên khiến bản tính ác độc của Dương Hiển suýt chút trỗi dậy, may thay cô bình tĩnh lại được, không thì công sức tu luyện mấy trăm năm nay coi như hủy bỏ
" Xem ngươi kìa, yếu đuối đến cùng cực, không nói chuyện đó nữa, lúc nãy ngươi nói chiếc hộp? Là chiếc hộp gì, sao ta nghe có vẻ quan trọng với tiểu muội ngươi như vậy " - Bạch Ly thăm dò
" Ngươi...ngươi nói gì vậy hả " - Dương Hiển đang mơ hồ, nghe đến chiếc hộp liền thay đổi sắc mặt, bởi lẽ đây là món đồ rất quan trọng với Y Trân mà Linh Bảo đại pháp sư đã căn dặn cô phải giúp Y Trân trông giữ
" Ngươi đừng có giấu ta, ta đã nghe hết rồi, với loại muội muội như vậy cần gì phải dung chứa, ngươi cùng ta giết đám người Khương Tử Nha, muội muội của ngươi tùy ngươi xử trí, kẻ thù của kẻ thù là bạn, ta sẽ giúp ngươi trả tư thù? " - Bạch Ly ra sức thao túng
" Ngươi đừng hòng giở trò ly gián, ta sẽ không vì một chút đố kỵ của bản thân mà làm hại Trân nhi " - Dương Hiển vẫn còn tỉnh táo để thoát khỏi những lời dụ hoặc của Bạch Ly, kiên quyết không nghe theo lời ả Cửu Vĩ Hồ kia làm hại Y Trân cùng Na Tra
" Nói đến thế mà ngươi cũng chưa chịu tỉnh ngộ, ta cũng không cần phí sức nữa, ngươi cứ suy nghĩ những gì ta nói, rồi đến trước Cổ Mộ tìm ta, kết giới ở đây sắp được hàn lại, ta cũng không thể ở lâu, hôm nay ta đến gặp ngươi chỉ muốn ngươi cùng ta giết bọn người Khương Tử Nha đó vì ta biết ngươi mang thân phận đặc biệt và trước đây từng làm việc dưới trướng của Tiên Nhi Lão tổ. Nên nhớ, nếu ngươi còn nhẫn nhịn thì tiểu muội tốt của ngươi sẽ lấy đi hết tất cả những gì vốn thuộc về ngươi, ngay cả người ngươi yêu nhất " - nói đoạn Bạch Ly cười lớn rồi quay người biến mất, bỏ lại Dương Hiển hoang mang phía sau, nhưng trước khi đi, Bạch Ly đã ngoái đầu nhìn Dương Hiển với ánh mắt đắc ý, như thể cá đã dính câu
" Dương Hiển, với bản tính của ngươi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phản bội lại người tỷ muội tốt của mình mà thôi "
Nhìn theo bóng của Bạch Ly dần biến mất, Dương Hiển chợt bừng tỉnh, không hiểu sao cô lại ngồi nghe những lời đầy hàm ý đó của ả Cửu Vĩ Hồ kia, lại còn suýt chút không thể kiểm soát bản thân. Cô đâu biết rằng ả Bạch Ly này có thuật thao túng rất cao cường, những lời ả nói có thể mị hoặc được mọi thứ, thật giả lẫn lộn chỉ sau câu nói của ả. Cứ ngỡ bản thân đã vượt qua khỏi những lời cám dỗ, nhưng động lại trong tâm của Dương Hiển vẫn ấp ủ, nung nấu một mối căm thù với...Y Trân tiểu muội cướp đi người mình mến mộ. Nhìn về nơi cất giấu chiếc hộp chứa đựng thứ gì đó rất quan trọng với Y Trân, Dương Hiển chìm vào dòng suy nghĩ không mấy tốt đẹp
" Tại sao Linh Bảo đại pháp sư luôn ưu ái Trân nhi hơn ta, dựa vào đâu không cho ta ra khỏi phạm vi chân núi này còn Y Trân thì được tự do vào Kinh Thành, còn bắt ta phải giúp muội ấy trông chừng cái hộp này, rốt cuộc là trong đó có gì, hay là..."
___hết chap 5___
Sau cuối mỗi chap mình vẫn không quên gửi lời cảm ơn đến các đọc giả thân yêu của mình, vô cùng quý trọng tình cảm của các bạn dành cho truyện. Cũng thật sự xin lỗi vì không giữ đúng lịch đăng chap. Tuần này thì mình vừa đổi TKB nên có hơi bận hơn trước, mình vừa học vừa duy trì kênh tiktok cũng có phần bận rộn nên đăng truyện trễ. Phần là vì mình lỡ xóa cái file chap 5 nên phải viết lại từ đầu, thật sự rất xin lỗi vì để các bạn chờ lâu, mong các bạn có thể thông cảm và vẫn ủng hộ Muôn Kiếp Tương Phùng, mình sẽ cố gắng điều chỉnh thời gian hợp lý để ra chap đều hơn, cảm ơn các bạn nhiều nhé!
?
Muôn Kiếp Tương Phùng
Đánh giá:
Truyện Muôn Kiếp Tương Phùng
Story
Chương 5: Không khác là bao
10.0/10 từ 44 lượt.