Muôn Kiếp Tương Phùng

Chương 1: Mảnh hồn lưu lạc

Tru Tiên trận được phá, Tam Yêu Hiên Viên Cổ Mộ bị phong ấn, không còn thế lực nào chống lưng Triều Ca lập tức rơi vào thế bị động không lâu sau thì bị lật đổ. Sự nghiệp phạt Thương ròng rã mấy mươi năm cũng đã thành, chỉ tiếc là, người không còn để cùng chung vui.

Từng chiến sĩ hy sinh đều được liệt vào Bảng Phong Thần, chỉ duy nhất có một nữ nhi, một nữ nhi người phàm không thể thành tiên, thân xác nàng mãi chôn vùi trong Tru Tiên trận - Mã Chiêu Đệ.

Nàng hiện đang ở đâu? Lãng du nơi phàm trần hay lạc lõng nơi âm giới? Nàng...có nhớ hắn không? Không biết đã bao lâu kể từ ngày nàng mất, hắn chẳng còn cười nữa.

Sau khi hoàn thành sứ mệnh, Khương Tử Nha một mình bước lên đài Phong Thần, Thừa Tướng oai phong lẫm liệt, khôi ngô tuấn tú ngày nào giờ chỉ còn là một lão già đơn độc. Mất bằng hữu, mất đồ đệ, mất cả luôn người hắn yêu nhất. Chứng kiến nàng yếu ớt trút hơi thở cuối cùng, dang rộng vòng tay ôm thân xác đang lạnh dần, hắn chua xót:

" Ta hứa với nàng, cả cuộc đời của ta, một mình đi khắp chân trời góc bể, mãi mãi cũng chỉ nhớ tới nàng "

Thời khắc đặt Chiêu Đệ xuống, giới hạn của Khương Tử Nha như đã chạm đến đỉnh điểm, cùng nỗi căm phẫn, uất hận, những đòn đánh sau đó như muốn lập tức lấy mạng Hồ Tiên Nhi. Nắm chặt Roi Đả Thần, dù cho đang bị thương cũng muốn liều mạng trả mối thù giết thê. Chưa từng thấy Khương Tử Nha mất kiểm soát như thế, bởi lẽ Chiêu Đệ là nữ nhân mà hắn phớt lờ nhất, quá bận việc nước, hắn không dành nhiều thời gian cho nàng, chỉ có nàng lúc nào cũng ở phía sau tảo tần vì hắn. Chưa kịp bù đắp cho nàng, thì nàng đã rời bỏ hắn rồi.

Không! hắn không chấp nhận sự cô độc này, hắn không muốn mất nàng, hắn quyết tâm phải cứu được nàng:

" Chiêu Đệ, ta nhất định sẽ đưa nàng đến thế gian này, một lần nữa... "

___Tiên Giới___

" Sự phụ, người nói xem, con và Thiên Hóa thành tiên mấy trăm năm nay rồi, ấy vậy mà Sư mẫu vẫn chưa được tái sinh, tại sao vậy hả Sư phụ, con thật sự rất nhớ người " - tên tiểu tiên Võ Cát chán nản đi tới đi lui trong động thanh tu

" Nàng ấy là nữ nhi, thân thể người phàm, phép thuật ít ỏi, công đức chưa đủ để thành thần, ta cũng không thể giúp nàng hóa tiên được " - Khương Tử Nha đang luyện khí cũng tiếp lời

" Chẳng phải người nói trong Thiên Thư có cách cứu Sư mẫu hay sao? "

Khương Tử Nha ngưng luyện khí, chầm chậm mở đôi mắt hẹp dài nhìn Võ Cát, thở dài:


" Kể từ ngày Chiêu Đệ mất đã quá lâu, hai trăm năm qua ta chỉ thu thập được sáu phần vía của nàng, còn ba phần vía còn lại ta e đã bị ba mảnh hồn của nàng chuyển sinh giữ lấy, ta thật sự không còn cách nào khác "

" Sư...Sư phụ, sao hồn có thể tự chuyển sinh chứ, vậy là hồn của Sư mẫu đã tự hóa kiếp cho mình à? " - Võ Cát há hốc mồm nghi hoặc

" Trong Thiên Thư có nói, nếu người khi chết đi không kiểm soát được hồn phách, không ai siêu độ, lâu ngày hồn phách sẽ tích tụ dương khí tự mình chuyển sinh. Trong số 3 mảnh hồn của Chiêu Đệ sẽ có 1 mảnh hồn mang oán khí mà hóa kiếp, mảnh hồn này dễ bị thao túng bởi tà môn ngoại đạo, chỉ cần có thế lực chống lưng, chắc chắn sẽ đại khai sát giới, ta thật sự lo lắng cho Chiêu Đệ " - Khương Tử Nha đôi mắt sâu hút nhìn xa xăm, cơn lo lắng bất an dâng lên trong lòng

" Vậy tại sao chúng ta không diệt trừ phần hồn ác tính đó để đỡ mối nguy hại cho chúng sinh " - Võ Cát ra oai, giọng điệu đắc ý

" Không được, đó là phần hồn của Chiêu Đệ, nếu diệt trừ thì nàng sẽ không thể tái sinh "

Khương Tử Nha dập tắt ý nghĩ khiến Võ Cát lúng túng gãi đầu . Ngôn Tình Ngược

" Hừ...Sư mẫu ơi là Sư mẫu, sao đến lúc chết rồi người cũng gây phiền toái cho con và Sư phụ vậy hả, đúng thật là, lúc còn sống không chịu tích công đức, giờ lại lòi ra thêm có phần hồn oán hận, chắc là do thường ngày hay ăn hiếp con và Thổ Hành Tôn nên giờ có việc hồi dương thôi cũng là một trở ngại... "

" Ai nhắc đến lão Tôn ta "

Âm thanh quen thuộc phát ra từ lòng đất, một dáng người lùn tịt, xoay người thành mấy vòng rồi trồi lên, thoạt nhìn thì giống một đứa trẻ, có điều đứa trẻ này mặt hơi già một chút, râu cũng hơi dài một chút, tóc cũng đã ngã màu, nhận ra hình dạng của bằng hữu, Võ Cát hớn hở:

" Thổ Hành Tôn "

Hai kẻ bằng hữu lâu ngày không gặp, tay bắt mặt mừng hớn hở chào hỏi:

" Thiền Ngọc đâu sao huynh lại tới đây, chẳng phải hai người đang luyện trận pháp sao? "

" Ta nghe loáng thoáng có người nói tìm được cách cứu Thừa Tướng phu nhân nên đến đây xem, nương tử ta ở nhà luyện trận pháp rồi "


" Vậy hay quá, chúng ta cùng xuống phàm thế để tìm hồn phách của Sư mẫu, sau đó phong thần cho người, vậy là chúng ta có thể đoàn tụ rồi " - Võ Cát vui mừng ra mặt

Định bụng là vậy, nhưng Khương Tử Nha thở hắt một hơi, nhìn vào tên đồ đệ không biết chừng nào mới trưởng thành, kiên quyết nói:

" Chưa phải lúc "

" Sao chứ Sư phụ...chúng ta phải chờ đến khi nào chứ " - Võ Cát chán nản

" Phải đó Thừa Tướng, người xem đã mấy trăm năm rồi mà phu nhân vẫn chưa có kiếp nhân sinh nào, người thật sự rất đáng thương " - Thổ Hành Tôn

" Ba mảnh hồn của Chiêu Đệ đã lần lượt chuyển sinh, mảnh thứ nhất tích tụ dương khí của đất trời, vượt trội hơn hẳn khi nàng còn sống " - Khương Tử Nha giải thích

" Vượt trội hơn? " - cả hai tiểu thần tiên đồng thanh

" Phải, mảnh hồn này sẽ thông minh hơn, phép thuật cao cường hơn, tính cách ương ngạnh và khéo léo hơn Chiêu Đệ lúc còn sống "

" Há...Sư mẫu cũng có thể là người hoàn hảo như vậy sao " - Võ Cát cười

Khương Tử Nha liếc nhìn Võ Cát đang hớn hở, thật ra hắn cũng không muốn ai nói nương tử mình như vây. Võ Cát biết mình đã quá lời nên đứng lùi ra sau Thổ Hành Tôn. Đoạn Khương Tử Nha lại nói:

" Phần hồn thứ hai là bản sao của Chiêu Đệ, mảnh hồn đó ta không cần phải lo vì nó sẽ không gây chướng ngại nào cho việc nàng hồi dương mà còn sẽ giúp đỡ chúng ta thu thập đủ 2 mảnh hồn còn lại "

" Nói...nói vậy là phần hồn thứ ba sẽ là..." - nói đoạn Võ Cát trợn tròn mắt hoảng sợ

Khương Tử Nha không nói, ngầm gật đầu thừa nhận. Võ Cát nuốt nước bọt, nhìn Thổ Hành Tôn, rồi lại quay ra nhìn Khương Tử Nha nói:


" Vậy k...khi nào chúng ta sẽ xuống thu thập ba hồn phách của Sư mẫu hả Sư phụ "

Đoạn Khương Tử Nha đưa tay ra bấm độn, ngón tay thoăn thoắt di chuyển trên những lóng tay, hắn nhếch mày tỏ vẻ bất ngờ, mảnh hồn thứ nhất này lại có duyên với Na Tra. Hắn liền đưa tay lên đọc câu chú gì đó, những luồng sáng vàng tỏa ra như những sóng âm, vừa xong câu chú, từ xa có một người chân đạp Phong Hỏa Luân phi như bay đến:

" Sư thúc người gọi con " - tiểu hoa sen Na Tra tươi cười nói

" Na Tra " - Võ Cát và Thổ Hành Tôn đồng thanh

" Võ Cát, Thổ Hành Tôn lâu quá không gặp hai người, đệ đang nhận công quả ở miếu Na Tra nghe Sư thúc truyền âm liền đến đây " - Na Tra vừa nói vừa nhảy, chẳng khác gì đứa trẻ, cũng đúng, tên tiểu tử này vốn là một đứa trẻ to xác

" Na Tra, con đến đúng lúc lắm, con hãy xuống trần gian để gặp chuyển thế của Sư thúc mẫu con, nàng hiện vẫn là một đứa trẻ, chỉ có con là thích hợp nhất. Hiện đứa trẻ này đang ở ngôi làng dưới chân núi phía Tây, cách Kinh Thành năm mươi dặm. Trên tay phải đứa trẻ này có một vết bớt hình sợi tơ hồng, đó là ấn ký mà ta để lại trên người nàng trước khi nàng mất, hai mảnh hồn kia cũng có. Đợi thời cơ thích hợp thì con thương lượng xin trả lại hồn và vía của Chiêu Đệ, thân xác đứa trẻ đó sẽ trở thành người bình thường, nhưng con phải ghi nhớ, không được manh động, việc trao lại hồn phách phải dựa trên tính tự nguyện, nếu hồn không tự nguyện sát nhập, ta cũng không còn cách nào khác " - Nói đoạn Khương Tử Nha biến ra một chiếc huyết túi

" Sư thúc mẫu? con thật sự còn có thể gặp lại người sao, vậy thì hay quá, con rất nhớ người " - Na Tra vui mừng dang tay hai bên chạy loanh quanh, quả thật là tiểu Linh Châu Tử nghịch ngợm, thành thần rồi mà cũng còn...

" Huyết túi này khi đứa trẻ kia đồng ý trao trả lại hồn phách thì con hãy thu vào đây, nếu để bên ngoài quá lâu sẽ bị tiêu biến " - Khương Tử Nha nghiêm túc căn dặn

Bắt lấy huyết túi, Na Tra lập tức cáo từ Sư thúc và hai tiểu tiên, đạp Phong Hỏa Luân một mạch phóng xuống trần gian tìm đến ngọn núi phía Tây mà Khương Tử Nha nói, khởi đầu cho công cuộc thu thập mảnh hồn đầu tiên của Mã Chiêu Đệ. Na Tra vừa đi, Khương Tử Nha cùng Võ Cát và Thổ Hành Tôn vào trong động, ra phép kết hợp sáu vía của Chiêu Đệ mà Khương Tử Nha đi khắp thế gian thu thập được. Những tia phép vàng xanh được phóng ra tụ tập vào một chân không, sáu đốm sáng tượng trưng cho sáu vía của Chiêu Đệ xoay vòng, hấp thụ công lực rồi hợp lại thành một viên Kim Đơn. Khương Tử Nha bắt lấy viên Kim Đơn, cẩn thận cất giữ, ánh mắt lóe lên sự mong mỏi hy vọng:

" Chiêu Đệ, đợi ta "

___Trần Gian ___

" Phải tìm chuyển thế của Sư thúc mẫu ở đâu chứ, đứa trẻ có vết bớt hình sợi chỉ tơ, hừ...biết phải tìm ở đâu chứ " - Na Tra đang bối rối thì nghe một âm thanh thét chói tai

" Yêu quái " - một đám người phàm hét lên khi bắt gặp con yêu quái đang giết trộm hút máu gà, tên yêu quái thì trông có vẻ bị đánh trọng thương đang bỏ chạy, phía sau là một tiểu nữ dí sát phía sau, Na Tra thấy vậy liền tung Vòng Càn Khôn, vốn định đánh vào tên yêu quái nhưng tên tiểu yêu này đang chạy thẳng thì bất ngờ chuyển hướng chạy vào rừng, Vòng Càn Khôn cứ vậy mà vô ý đánh vào tiểu nữ đang chạy phía sau:


" Cẩn thận " - Na Tra hoảng hốt la lên. Tiểu nữ không tránh kịp liền bị đánh vào ngực, một ít máu trào ra ở khóe môi rồi ngã xuống. Tiểu nữ tức giận đứng dậy, manh động mà khiêu chiến:

" Tên tiểu tử đáng chết, dám đánh bổn cô nương, chắc chắn là đồng bọn của tên Cáo Tinh kia, đừng tưởng ta dễ ăn hiếp, xem đây " - đoạn tiểu nữ xông lên ra đòn với Na Tra, bất chấp việc Na Tra giải thích:

" Nè ta không cố ý, ngươi cần gì phải đánh trả ta chứ, ta chỉ muốn giúp ngươi thu phục yêu quái thôi mà " - Na Tra vừa né đòn vừa gấp gáp nói

" Ngươi đánh ta bị thương còn bảo là không cố ý, đừng xảo ngôn "

" T...Ta " - Na Tra dường như có linh cảm gì đó, liền đánh một lực vừa phải đủ để đẩy tiểu cô nương này ra

" Ha...ngươi sợ rồi sao "

" Ngươi nghe ta giải thích "

" Đừng nhiều lời, tiếp chiêu " - Tiểu nữ đưa tay lên làm ấn hiệu của Xiển Giáo chuẩn bị thi triển phép thuật, xông đến ra đòn với Na Tra, dùng tay đỡ đòn, Na Tra nhìn thấy vết bớt thì ngạc nhiên:

" Sư...thúc mẫu "

Thấy Na Tra cũng dùng ấn hiệu của Xiển Giáo nên tiểu nữ kia dừng tay lùi ra sau:

" Ngươi cũng là người của Xiển Giáo? Ai là Sư thúc mẫu của ngươi chứ, nể tình chúng ta là đồng môn, ta xem như đây là hiểu lầm, lần sau còn đắc tội với ta, ta nhất định không khiêm nhường "

_hết chap 1_

Đây là lần đầu tiên mình viết thể loại cổ trang này, nên từ ngữ có hơi lủng củng, mong các bạn bỏ qua và đón nhận truyện một cách tích cực nhé

?

Muôn Kiếp Tương Phùng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Muôn Kiếp Tương Phùng Truyện Muôn Kiếp Tương Phùng Story Chương 1: Mảnh hồn lưu lạc
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...