Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân

C32: Đi công tác

134@-

Lần này Tưởng Thừa Vũ đi công tác chỉ là sắp xếp tạm thời.

Dư Mẫn ở nhà vô tình bị té ngã, dưới thân chảy máu, đến bệnh viện kiểm tra mới biết là sảy thai. Bởi vậy Tưởng Thừa Trạch không thể đại diện công ty tham dự triển lãm ngành nghề tổ chức ở tỉnh ngoài, nhiệm vụ này cứ thế tạm thời rơi xuống đầu Tưởng Thừa Vũ.

Lâm Gia Thanh nhận được tin tức, lập tức đến bệnh viện.

Từ bãi đỗ xe ngầm đi vào thang máy, có thể ngửi thấy một mùi nước khử trùng nhàn nhạt.

Lâm Gia Thanh không hề dừng lại, đi thẳng về phía phòng bệnh của Dư Mẫn.

Rèm cửa phòng bệnh đóng chặt, chỉ lộ ra một khe hở. Dư Mẫn yên lặng ngồi trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, tay truyền nước biển cũng tái nhợt, không có một chút huyết sắc.

“Chị vẫn ổn chứ?” Lâm Gia Thanh nhẹ nhàng đi qua, dựa vào chiếc ghế bên cạnh giường, cẩn thận hỏi.

“Không sao.” Dư Mẫn hơi nghiêng người về phía trước, yếu ớt nặn ra nụ cười, vẫn chu đáo như thường ngày, chỉ là không che giấu được mệt mỏi cùng ưu sầu.

“Sao lại sảy thai được? Chẳng lẽ mình mang thai cũng không biết? Sao lại sơ ý như vậy chứ?” Ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến giọng nói của mẹ Tưởng, cùng với đó là tiếng giày cao gót ngày càng gần, giữa hơi thở gấp gáp mang theo sự trách cứ cùng tiếc nuối không che giấu được.

“Mẹ!” Bỗng nhiên, một giọng nói mạnh mẽ khác quát bà.

Lâm Gia Thanh cẩn thận nhìn qua khe hở rèm cửa sổ, Tưởng Thừa Trạch đi cùng bỗng nhiên dừng bước, sắc mặt xanh mét nhìn người bên cạnh, ánh mắt rét lạnh, là vẻ mặt dọa người mà Lâm Gia Thanh chưa từng thấy qua.

Mẹ Tưởng lập tức im lặng, Lâm Gia Thanh cũng vô thức buông rèm xuống.

Quay đầu nhìn Dư Mẫn.



Đối phương lại giống như không nghe thấy gì cả, chỉ cúi đầu chuyên chú nhìn dải ánh sáng duy nhất trên mặt đất, đờ đẫn nhìn nó từ từ rút khỏi sàn nhà theo mặt trời lặn.



“Lần này phải đi bao lâu?” Về đến nhà, Lâm Gia Thanh giúp Tưởng Thừa Vũ thu dọn hành lý.

“Bốn năm ngày, sáng mai lên máy bay.” Tưởng Thừa Vũ thấy Lâm Gia Thanh cúi mặt ủ rũ, lại bổ sung một câu, “Nhanh thôi, triển lãm vừa kết thúc anh sẽ lên chuyến bay về luôn trong đêm đó.”

Lâm Gia Thanh cũng chỉ có thể gật đầu: “Anh cứ yên tâm đi, bên chị dâu thỉnh thoảng em sẽ đến thăm.”

Bởi vì chuyện của Dư Mẫn nên đêm đó hai người cũng không có hứng thú làm gì.

Chỉ còn lại không đến tám tiếng nữa, Tưởng Thừa Vũ lại phải lên máy bay sớm, Lâm Gia Thanh đành phải yên lặng dựa vào lòng anh, cố gắng tránh xoay người đánh thức anh.

Giờ bay của Tưởng Thừa Vũ là 5 giờ sáng.

Lúc Lâm Gia Thanh tỉnh lại, bên cạnh đã trống rỗng.

Cô chuẩn bị hoa tươi trái cây cùng với thuốc bổ, lần nữa vào bệnh viện thăm Dư Mẫn, buổi chiều trở về lại bắt đầu thẫn thờ nhàm chán.

Lúc Tưởng Thừa Vũ ở đây, Lâm Gia Thanh có thể hẹn Khương Tuệ uống trà chiều. Cũng có thể tự mình đi bơi, tập thể hình, hoặc là về nhà chơi với mẹ…

Tưởng Thừa Vũ vừa đi, Lâm Gia Thanh dường như làm chuyện gì cũng chẳng mấy hứng thú.

Có điều chỉ bốn năm ngày thôi mà.

Không phải tục ngữ có câu “Tiểu biệt thắng tân hôn” sao?

Lâm Gia Thanh buộc mình phải giữ vững tinh thần, nên làm gì thì làm đó.

Buổi tối lại mất ngủ, một mình nằm trên chiếc giường rộng lớn, vuốt ve sự trống trải lạnh lẽo bên cạnh, cô bất ngờ nhận ra kích thước của chiếc giường này rộng đến thế.

“Cái gì thế? Vị kia nhà cậu mới đi công tác có một ngày mà cậu đã mất ngủ rồi sao?” Ngày hôm sau, Khương Tuệ nhìn thấy quầng mắt xanh đen của Lâm Gia Thanh thì nhịn không được trêu chọc.

“Có chút không quen thôi.” Lâm Gia Thanh mạnh miệng, tay lại bất giác lấy điện thoại ra. Thấy trên đó không có tin gì mới, cô lại cất vào.

“Chờ tin nhắn à?” Khương Tuệ nhìn ra sự mất mát của cô, giật dây nói, “Nhớ cậu ấy thì chủ động gửi tin nhắn đi.”

“Gửi gì giờ? Cũng đâu có gì để nói.” Lâm Gia Thanh nhíu mày, “Lúc trước chính cậu nói tớ không đủ dè dặt còn gì?”

“…” Khương Tuệ cạn lời trố mắt nhìn cô, “Đó là trước khi cậu bày tỏ tâm ý. Bây giờ cậu nhìn cậu xem, dù sao cậu đã hãm sâu quá rồi, cần gì phải kìm nén bản thân nữa chứ.”

Nói xong lại lấy di động của mình ra: “Nếu cậu cảm thấy gửi tin ‘Đang làm gì’ quá nhàm chán, tớ sẽ chia sẻ cho cậu bộ sưu tập quý giá của tớ.”

“Lại là bộ sưu tập quý giá?” Lâm Gia Thanh còn đang hoài nghi, di động đã rung không ngừng.


Cô mở ra thì nhận được tin nhắn liên tiếp của Khương Tuệ:

– Trên thế giới này có năm quả mai: dâu tây, quả mơ, việt quất, nam việt quất, còn một quả cuối cùng, anh có nhớ em không?*

(*ở đây chơi chữ đồng âm, cuối mỗi tên quả mai đều đọc là /méi/, còn câu ‘anh có nhớ em không’- chữ ‘không’ cuối cùng cũng đọc là /méi/)

– Phổ cập chút kiến thức về chủng loại vịt: vịt da, vịt con, vịt mỏ dẹp, em nhớ anh quá.

(*tương tự như ở trên: chữ vịt có phát âm như chữ quá.)

– Hôm nay chắc em đã ăn nhiều muối rồi, nếu không sao cứ rảnh rỗi là em lại nhớ anh!

(*từ rảnh rỗi (闲) có phát âm là /xián/, đồng âm với từ mặn (咸), muối thường đi với mặn, nhưng ở đây thay bằng từ rảnh rỗi. Các câu trên là những câu thả thính chơi chữ đồng âm bên Trung.)

……

Toàn là lời thả thính quê mùa.

“Nghe sến sẩm quê mùa quá đi mất.” Lâm Gia Thanh càng xem càng nhíu mày, vội vàng bảo Khương Tuệ dừng lại.

“…” Khương Tuệ không khỏi lườm cô, “Vậy cậu chụp ảnh tự sướng đi.”

Tự sướng?

“Ừ.” Khương Tuệ gật đầu, gửi kết quả hai bộ quần áo vừa rồi cho cô, “Hai ngày nữa Lâm thị nhà cậu sẽ tổ chức lễ kỷ niệm, chẳng phải cậu vừa hỏi tớ mặc bộ nào được sao? Hỏi chồng cậu đi.”

Cái này hình như có thể. Có điều…

“Thẩm mỹ của anh ấy? Cậu cảm thấy tớ có thể tham khảo ý kiến của anh ấy?”

“Cậu bảo cậu ấy cho ý kiến, không có nghĩa là cậu ấy đề nghị gì cậu cũng nhất định nghe theo. Thẩm mỹ của cậu ấy dở tệ, cậu vừa hay có thể loại trừ ngược mà.”


“…” Ừ nhỉ, sao cô lại không nghĩ tới.

Lâm Gia Thanh lưu ảnh lại, mở hộp thoại với Tưởng Thừa Vũ ra.

Lúc soạn tin nhắn tự nhiên lại có chút do dự, nếu anh đang bận thì làm sao bây giờ?

Anh đang làm việc, cô lại chơi bời lêu lổng. Còn đòi anh cho ý kiến mà cô gần như không có khả năng tham khảo, liệu có phiền người ta quá không?

Thật kỳ lạ, trước đây cô rõ ràng cảm thấy rất thân thiết với anh, nhưng anh vừa đi cô lại cảm thấy xa cách.

Thậm chí có chút lo được lo mất.

Hay là vì họ không quen với việc trò chuyện trên ứng dụng xã hội?

Lâm Gia Thanh mở hộp thoại ra, cân nhắc từng câu chữ.

Khương Tuệ không nhìn nổi dáng vẻ lề mề của cô nữa, vươn tay giật lấy di động của cô, click gửi đi, lại bổ sung một câu: “Ông xã, hai cái váy này, anh thích cục cưng mặc cái nào hơn?”

A a a, cái gì với cái gì thế này? Cục cưng? Sao cô có thể dùng từ buồn nôn như thế chứ.

Lâm Gia Thanh vội giành lại điện thoại.

Vừa thu hồi tin tức vừa âm thầm cầu nguyện Tưởng Thừa Vũ chưa nhìn thấy.

Mới xóa chữ xong, điện thoại bỗng rung lên, là Tưởng Thừa Vũ gọi tới.



Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân Truyện Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân Story C32: Đi công tác
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...