Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh
Chương 139: Thu lưới
- Không ngờ chị là thiên kim tiểu thư của SUNSHINE Group nha!
Jade chợt nhớ đến thông tin khuấy đảo mạng xã hội cách đây không lâu, mà bên cạnh đó lại còn có cả tin hẹn hò của Fuyu với đàn chị Selina Nguyệt Minh nữa... Jade nửa tin nửa nghi ngờ, hồi xưa nhìn hai người cũng gian tình muốn chết, ai mà biết được hai bà chị này có phải thật không cơ chứ?
Ở đời cái quái gì chẳng có!
Bạn thân là một bệ phóng vững chắc để thành đôi đấy, huống hồ ai chứ chị Selina có vẻ là người hiếm hoi có thể trị được chị Fuyu đây!
- Cũng không có gì, nói ra thêm ngại.- Hạ Băng có chút thờ ơ.- Sao mà bằng con ông cháu cha như em?
- Xem ra hai đứa mình đều có vấn đề với gia đình ha.
- Chắc vậy nên tâm hồn mới đồng điệu.
Hạ Băng quăng điếu thuốc vào gạt tàn, Jade đưa nàng một điếu nữa, nàng từ chối.
- Đồng điệu nên mới cảm thấy chị Fuyu yếu rồi...- Jade chu môi.
- Hả?- Hạ Băng nghiêng đầu khó hiểu.
- Bình thường không phải...bốn, năm lần sao... Hôm nay... ba lần thôi.
Con nhóc này, nói lời không đứng đắn mà mặt lại tỉnh bơ, vài năm trôi qua, cả Jade cũng thành tinh rồi sao!? Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
- Hừm, là ai lăn ra xỉu vậy? Làm với người ngất khiến tôi cảm thấy tôi như là kẻ đang h*ếp d*m vậy đó.- Nếu đã muốn dirty talk, nàng đây cũng không ngại đáp trả.
- Được rồi, là em, là em hết có được chưa? Lâu ngày không được chị thị tẩm nên vậy.- Jade giơ tay đầu hàng.
Hạ Băng phóng ánh nhìn khinh thường, sức chịu đựng của nhóc con giảm sút mọi mặt rồi sao?
- Phải không? Sao tôi về nước, gặp ai cũng nghe bảo là người yêu cũ của em vậy?
Gió đêm lại thổi khiến tóc nàng hơi tán loạn, Hạ Băng đưa tay khẽ vuốt gọn lại. Jade thấy vẫn chưa ổn, mới nghiêng người sang giúp Hạ Băng chỉnh lại tóc.
- Phải không? Oan quá đi, mấy năm gần đây chỉ toàn phải hẹn hò với những người ba em sắp xếp... You know... cái cảm giác cong mà phải tỏ ra xì trây? Em có lên giường với họ đâu? Thấy cái đó là em xỉu á.
Hạ Băng nhíu mày, cố không để lộ ra tia thương cảm khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã kia, nàng muốn dùng cụm từ "Chim lồ ng cá chậu" để miêu tả Jade, nhưng lại cảm thấy không đúng lắm. Với khả năng của Jade, hẳn sẽ thoát được, dù khó vẫn sẽ có cách, nhưng dường như em ấy không muốn thoát, cũng chẳng cố gắng.
Nếu nàng hỏi, Jade chỉ y nguyên một câu đáp: "Nếu là chị, em sẽ thử."
Đôi lúc, Hạ Băng có thể cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của Jade dành cho mình, chỉ là nàng không biết cuộc sống rác rưởi của nàng có gì để em ấy hâm mộ như vậy.
Hạ Băng khẽ hừ một tiếng, cởi áo choàng tắm lộ ra body gợi cảm với bikini hoạ tiết da báo, nàng bật chế độ mát xa trong bể bơi nhỏ rồi cứ thế ngồi vào.
Jade kéo ghế lại gần, tựa vào thành bể bơi mà nhìn Hạ Băng.
- Nói đi, vấn đề chính.
Hạ Băng khẽ liếc nhìn Jade.
- Tôi muốn gặp ba em.
- Ồ.- Jade tỏ vẻ trầm trồ, sau đó nháy mắt một cái.- Muốn hỏi cưới em à?
- Nếu ổng không cho tôi bóc lịch thì ok.
- Dù ổng không bắt chị bỏ tù thì chị cũng không muốn cưới em.- Jade bĩu môi, lại làm biểu cảm rưng rưng.
Nếu Jade mà biết Hạ Băng vì biểu cảm này mà nhớ đến bé thỏ mít ướt nào đó, hẳn cô ấy sẽ nắm đầu nàng quăng xuống biển mất.
- Được thôi, gặp thì gặp. Chỉ cần chị muốn, sao cũng được.- Jade lại nhích ghế gần hơn, đôi môi rất tự nhiên chạm lên môi của Hạ Băng.
- Để em nói với ổng chị làm em có thai.- Jade bông đùa.
- Càng tốt, che mắt người ngoài lý do thật sự.- Hạ Băng nhoẻn miệng cười, má lúm đồng tiền khẽ ẩn hiện, thu hút tầm mắt của Jade.
- Em thừa biết tôi đang muốn lợi dụng em, không phiền chứ?
- Không phiền, trao đổi đồng giá đi.
- Em muốn thế nào?
- Giúp em phá ông già một chút. Mấy năm nay em phát ngán quá.
Hạ Băng hơi ngớ người. Jade nhận ra, nhân lúc môi nàng sắp mở lời, cô ấy đưa tay ôm lấy nàng.
- Đã mời em đi du lịch, đừng có phân tâm được không?
Jade cắn nhẹ môi hạ Băng, khẽ kéo ra một chút. Hạ Băng mỉm cười, sau đó đưa tay ra sau đầu cô kéo gần lại.
- Được thôi.
Là phá thật sao?
Nếu Jade thật sự muốn thoát khỏi lồ ng vàng, nàng sẵn lòng giúp đỡ...
Khác với lần bị thương trước phải ở nhà nghỉ dưỡng một thời gian, những ngày này, Nguyệt Minh vẫn đến công ty, xử lý chuyện quan trọng xong rồi lại về.Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Các nhân viên tình cờ gặp Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc đeo băng cố định tay, lại bắt đầu nghị luận to nhỏ, lúc trước Nguyệt Minh còn để ý, bây giờ cô cũng lười quan tâm.
- Cứ tưởng người thay cha con Jackson thế nào, không đáng quan tâm.- Nguyệt Minh nhìn vào báo cáo.
Người thay thế là phó giám đốc lúc trước của FF, được thăng cấp lên, so với quân xe có chút máu mặt như cha Jackson, tên này chỉ là tiểu tốt mà thôi, nhìn những trò mèo đang hướng về T Group xem, hắn làm được gì ngoài hợp tác với ít báo lá cải tung tin đồn nhảm?
- Nhưng mà, vẫn phải chú ý đến động thái, tránh hắn múa rìu qua mắt thợ.- Nguyệt Minh nhìn đồng hồ, đã đến giờ cơm trưa, cô cũng muốn trở về nhà.-Dạo này FF cũng muốn kín tiếng để dư luận chìm xuống rồi.
Hôm nay Gia An không có ca trực nên cùng Joy đi tiêm phòng, Nguyệt Minh biết được thông qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi vào lúc dùng bữa sáng cùng nhau. Thái độ của Gia An so với mấy ngày trước đã có phần dịu hơn, nhưng chỉ có vậy, nàng vẫn chưa bỏ qua đâu.
Lại nhớ đến hôm Valentine, khi cô từ trong tủ tỉnh dậy, liền bắt gặp hộp quà nho nhỏ đặt trên bàn, cũng không biết mình nên vui hay nên buồn nữa.
Bao nhiêu tích tụ suốt một khoảng thời gian dài cũng đủ để cho Nguyệt Minh suy nghĩ thông suốt, chi bằng cứ lựa lời mà nói cho Gia An hết mọi chuyện, chỉ cần cho nàng biết và đảm bảo rằng nàng sẽ không can dự vào, chẳng phải là được rồi sao?
Gia An là người con gái tốt và hiểu chuyện, người không tốt ở đây là Nguyệt Minh mà thôi, vấn đề là phải nói thế nào đây?
Không lẽ lại bảo rằng cô đang đấu với tội phạm quốc gia à?
- Cô chủ...
Vệ sĩ lái xe lên tiếng, Nguyệt Minh mới nhận ra đã tới nhà rồi.
- Có người tìm cô.- Vệ sĩ nói tiếp, sau đó chỉ về cổng.
Nguyệt Minh nhìn theo hướng tay của anh ta.
Thanh Phương.
Dáng người cao gầy che đậy bên trong chiếc áo khoác rộng, Thanh Phương lúc này có chút khác trong trí nhớ của cô, nhất là nụ cười trên gương mặt kia. Cô ta vừa nói vừa cười, một tay vỗ vỗ vai với vệ sĩ của Nguyệt Minh, một tay kẹp chặt điếu thuốc còn nghi ngút khói.
Chỉ cần nhìn cô ta, Nguyệt Minh lại nhớ đến những đoạn email gửi mỗi ngày không chút ngừng nghỉ suốt thời gian qua, trong lòng lộp bộp hai tiếng tò mò. Theo chiều hướng nào đó, Nguyệt Minh vẫn muốn biết rõ những thứ trong clip kia.
Lúc này, Thanh Phương đã phát hiện xe của Nguyệt Minh, vẫn đứng nguyên trước cổng nhà, nhìn về hướng này như thể muốn tìm kiếm cô. Thanh Phương vứt điếu thuốc xuống đất, đạp đạp vài cái, lại đưa tay lên vẫy vẫy, dù Nguyệt Minh biết chắc cô ta chẳng thể thấy được gì, mọi hành động đều là tùy tiện làm mà thôi.
- Cô chủ, tôi đuổi cô ta đi nha?- Vệ sĩ vẫn đang chờ chỉ thị.
Nguyệt Minh không đáp ngay mà vẫn lặng im quan sát, cuối cùng mới đưa ra quyết định.
- Không cần.
Chỉ là một Thanh Phương mà thôi, cũng chẳng thể khiến Nguyệt Minh sợ hãi hay đủ khả năng mang lại nguy hiểm được. Lấy hiểu biết của cô đối với Thanh Phương mà nói, cô ta rất dễ bị cảm xúc chi phối, các email kia hẳn có người phía sau giật dây, có lẽ gặp mặt trực tiếp có thể moi được thông tin nào đó.
Vệ sĩ xuống xe, sau đó ân cần vòng sang mở cửa giúp Nguyệt Minh. Cô vẫn nguyên biểu tình lúc đến công ty, lạnh nhạt cùng khó gần, xuất hiện trước mặt Thanh Phương, cô ta vừa thấy cô liền không kiềm chế được nụ cười.
- Lâu quá không gặp, tôi rất nhớ em.
- Nếu vì nhớ tôi mà đến đây thì mời về.
Nguyệt Minh không mặn không nhạt, thản nhiên lướt ngang qua Thanh Phương, cô biết loại thái độ này nhất định sẽ khiến cô ta gấp gáp.
- Được rồi, em muốn cái gì, tôi sẽ nói cho em cái đấy, cho tôi vào nhà được không?
Đúng như Nguyệt Minh dự đoán, Thanh Phương lập tức theo đuôi cô đi vào nhà, như thể chỉ chậm hơn một bước, cô liền lại biến mất khỏi tầm mắt của cô ta. Nghĩ tới đây, cô ta cắn chặt răng, vài sợi gân xanh bất giác hiện lên chiếc cổ thanh mảnh từng là niềm tự hào của cô ta.
Quỳnh Chi thu ống nhòm, khoé miệng vẽ ra một nụ cười hài lòng.
-Cút, cút hết đi cái lũ khốn nạn này.- Thanh Phương nằm dài ra ghế sofa.
-Xem cô kìa...
Dưới ánh sáng yếu ớt trong phòng, gương mặt Quỳnh Chi ẩn ẩn hiện hiện bên dưới làn khói trắng, nói một câu, lại nhấp nháp một hơi thuốc.
-Thảm hại như vậy sao?
-Im mẹ đi, cô biết cái khỉ gì mà nói?- Thanh Phương vứt vỏ chai rượu xuống đất vỡ nát.
-Vì một người không yêu mình mà thành ra như vậy, có đáng không nhỉ?- Quỳnh Chi hơi nhíu mày vì âm thanh đó, liền liếc lên nhìn một người đứng bên góc. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Người này hiểu ý gật đầu, sau đó lập tức bắt tay dọn dẹp.
-Trong lúc cô như vậy, cô ta đang vui vui vẻ vẻ bên người yêu mới, cô khổ sở như vậy cho ai xem? Tôi xem à?- Quỳnh Chi vừa nói, vừa chăm chú quan sát biểu hiện của Thanh Phương.
Đau khổ và hận thù, tốt...
-Không mượn cô chen vào, không mượn cô xem, cô cũng cút mẹ đi!- Thanh Phương xoay mặt vào trong lưng ghế.
-Nếu tôi nói tôi có cách khiến cô ta phải nhìn đến cô thì sao?- Quỳnh Chi cũng chẳng bị hành động của Thanh Phương làm cho chán nản, ngược lại còn thêm phần thích thú.-Cô muốn cô ta không? Như tôi đã nói ban đầu, ăn không được thì huỷ đi, chẳng đứa nào được ăn nữa.
Thanh Phương vẫn im thin thít, Quỳnh Chi nhếch môi.
-Tin nhau chút đi chứ nhỉ? Tôi hoàn toàn có thể giúp cô gặp cô ta, hơn nữa còn chủ động mời cô vào nhà.
Thanh Phương nghe xong liền động đậy, nâng người ngồi dậy, còn chưa kịp nói gì, người của Quỳnh Chi đã nhét vào tay cô một điếu thuốc.
.
- Sao? Em đề phòng đến tôi vậy à?- Thanh Phương ngồi xuống sofa, liếc mắt nhìn sang một vệ sĩ đứng trong góc.
- Chẳng phải cô muốn nói chuyện thôi sao? Có họ ở đây thì không nói được?
Bảo mẫu đã đi cùng Gia An và Joy đến bệnh viện, nhà bây giờ chỉ còn mỗi cô.
Thanh Phương hất mặt về phía vệ sĩ.
- Tôi cảm thấy không được riêng tư.
- Nếu vậy thì mời cô về.
Nguyệt Minh vẫn như cũ nhàn nhạt đáp, cô khẽ quan sát Thanh Phương ngồi đối diện. Lúc nãy nhìn sơ qua thôi không để ý kỹ, bây giờ mới phát hiện cô ta so với lúc trước khác rất nhiều, tuy quần áo vẫn chỉn chu, nhưng trên người ngoài mùi khói thuốc rất nồng ra cũng không có mùi nước hoa nồng nặc, gương mặt ốm đi mấy phần, lại còn có cả quầng thâm mắt, tròng mắt cũng ẩn hiện vài tia máu đỏ rực...
Vì Nguyệt Minh không thiện chí lắm nên Thanh Phương tự chủ động rót trà cho mình. Cô trượt hướng mắt nhìn xuống bàn tay gân guốc của Thanh Phương, trong lòng có chút suy nghĩ, xem ra cô ta sống cũng không yên ổn lắm.
- Cô cũng lớn rồi, tự biết lo cho sức khỏe của mình đi, hút thuốc, uống rượu, thức thâu đêm đều không tốt.
Tuy không muốn dây dưa gì với người yêu cũ trên danh nghĩa, nhưng nhìn cô ta tàn tạ thế này, Tổng giám đốc cũng không keo kiệt mà nói vài lời khuyên nhủ.
Chỉ là... đôi lời tiện miệng nói ra, nhưng Thanh Phương đã có chút sụt sùi nhìn cô.
Nguyệt Minh thở dài, phẩy tay ra hiệu cho vệ sĩ ra ngoài, xem chừng cô ta sẽ không mở miệng khi có người ở đây, mà có đuổi chắc cũng không đi, cô cũng không muốn tốn thêm thời gian.
Vệ sĩ thấy cô chủ ra lệnh, không một động tác dư thừa, cứ vậy mà rời đi, tuy nhiên vẫn tăng thêm vài phần cảnh giác.
- Giờ nói được chưa?- Nguyệt Minh tựa vào lưng ghế, vắt chéo chân.
Thanh Phương thu nụ cười, thấy được vẻ mất kiên nhẫn trong mắt Nguyệt Minh liền đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, tỏ vẻ muốn đi tham quan nhà.
- Mọi việc đều do Quỳnh Chi sắp đặt thôi.- Thanh Phương dạo một vòng quanh phòng khách, lời nói có chút cứng rắn khác lạ.
Quỳnh Chi...
Lại là Quỳnh Chi.
Nguyệt Minh nhìn theo Thanh Phương, vẫn dáng đứng tiêu chuẩn như trước nhưng dường như bước đi có chút không vững vàng.
- Em thay đổi nhiều nhỉ, càng ngày càng chói mắt.- Thanh Phương dừng trước bức ảnh một nhà ba người của Nguyệt Minh.
Lúc này, Nguyệt Minh bỗng nghe được tiếng nghiến răng ken két của Thanh Phương, thân người run lên của cô ta đập vào mắt cô.
- Tác dụng của loại thuốc này khá thú vị đấy.
Quỳnh Chi vẫn như cũ ngồi bên cửa sổ, nhìn về hướng nhà Nguyệt Minh, chỉ khác là lần này bên trên bàn có thêm một chai rượu Tây. Nụ cười vẫn chưa bao giờ ngừng tắt trên môi cô ta, ánh mắt trào phúng như thể không thể chờ đợi được chuyện vui phía trước.
Trợ lý đứng một bên, nghe Quỳnh Chi độc thoại thế này lúc đầu còn cảm thấy sợ, theo thời gian, nhận ra mình đã tiếp tay làm không biết bao nhiêu việc khủng khiếp, dần cũng thành quen.
- Cô biết không?- Quỳnh Chi đưa ly rượu rỗng, trợ lý hiểu ý rót thêm.
- Như thế nào ạ?
- Phát tác theo thời gian, từ lúc Thanh Phương dùng thuốc cho đến lúc cô ta vào nhà, cũng sắp rồi... Đặc biệt, loại thuốc thần thánh này sẽ càng high nếu tâm trạng của đối tượng sử dụng càng tệ, Mai Phước Hưng gọi đó là "Xoa dịu nỗi đau". Hơn nữa, liều lượng dùng càng nhiều, khi thiếu thuốc sẽ càng phản ứng dữ dội. Thanh Phương bây giờ phải dùng đến 3 liều, e là...
Trợ lý có hơi chút lạnh người.
Lúc này, trước cửa nhà Nguyệt Minh đang diễn ra một cảnh tượng hỗn loạn nho nhỏ.
Một vụ quẹt xe.
Các vệ sĩ của Nguyệt Minh thấy người phụ nữ đi xe điện quẹt phải ô tô mà ngã xuống, đầu đầy máu liền quan tâm mà đi đến xem xét.
- Là chị sắp xếp ạ?
Quỳnh Chi nhún vai.
- Để đề phòng kỳ đà thôi.
- Sao chị biết hôm nay trong nhà chỉ có mỗi cô Nguyệt Minh kia?
- Tôi theo dõi Gia An.
- Chị đừng nói là chị thức từ sáng sớm để canh nhé...?
- Ờ, đại loại vậy.
Trợ lý cạn lời, không còn gì để nói với cô chủ lắm mưu nhiều kế này nữa.
- Này.- Nguyệt Minh hơi nâng cao giọng gọi khi thấy Thanh Phương ngày càng có biểu hiện lạ.
Nguyệt Minh không biết ngay lúc này, các tơ máu ban đầu còn ẩn Thanh Phương đã hoàn toàn hiện thân, khiến đôi mắt cô ta trở nên đỏ ngầu đầy đáng sợ.
Thông qua đôi mắt nóng rực này, Thanh Phương nhìn chằm chằm vào bức ảnh gia đình, hay nói chính xác hơn là nhìn vào gương mặt Gia An.
Cô ta muốn xé rách nó, muốn phá nát nó...
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khuôn mặt tươi cười của Gia An trong nháy mắt bị phá hủy...
Thanh Phương ôm đầu gục xuống rồi hét lên một tiếng chói tai, sau đó Nguyệt Minh thấy cô ta chạy ra xa khỏi bức tranh, trên đường đi hất tung hết tất cả mọi thứ cản đường.
Nguyệt Minh có chút run rẩy, cảm giác tự tin lúc đầu như quay ngược lại tát thẳng vào mặt cô, cánh tay băng bó đột nhiên đau nhức đến lạ. Nguyệt Minh đứng dậy, lui về phía sau vài bước, muốn lẳng lặng gọi vệ sĩ vào trợ giúp. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Thanh Phương với tốc độ thật nhanh lao đến đẩy Nguyệt Minh thẳng vào tường khiến người cô đau điếng, làm rơi điện thoại.
- Buông tôi ra!
Nguyệt Minh trừng mắt, dùng cánh tay lành lặn còn lại cố đẩy Thanh Phương ra, nhưng chút lực ít ỏi của cô so với kẻ đang điên như cô ta quả thật là đôi đũa lệch.
- Sao? Em hét lên đi, hét lên tôi nghe nào, em yêu tôi mà đúng không? Em phải yêu tôi, phải là của tôi!-Thanh Phương nhìn chằm chằm vào người đối diện nhưng đầu óc đã rơi vào cơn mộng mị.
Bao nhiêu sự chống trả của Nguyệt Minh đều được đại não của Thanh Phương tài tình biến hoá thành e thẹn mà chống đỡ, xung quanh cô ta bây giờ như một vườn mây hồng bồng bềnh, mà người trong vòng tay lại là nàng thiên sứ bản thân ao ướt không biết bao nhiêu năm.
Nguyệt Minh chưa bao giờ cảm thấy nhà cửa cách âm tốt lại đáng ghét như vậy, cô hét to vài tiếng nhưng cửa chính vẫn không động tĩnh. Tổng giám đốc tràn đầy bực bội, đến cả cánh tay băng bó cũng muốn động đậy đẩy Thanh Phương ra.
Mà bên ngoài, các vệ sĩ của Nguyệt Minh vẫn còn đang bận cứu giúp người phụ nữ bị xe tông gọi cấp cứu, tất cả đều thuận theo tính toán của Quỳnh Chi.
Có điều, chính Quỳnh Chi cũng không ngờ rằng sự phẫn nộ của Thanh Phương khi nhìn thấy từng dấu vết yêu đương trong nhà Nguyệt Minh lại có thể mãnh liệt như vậy. Đúng như chính cô ta đã nói, phẫn nộ càng mãnh liệt thì sức lực cùng mộng tưởng lại tăng theo cấp số nhân.
Thanh Phương dễ dàng xé toạc chiếc áo sơ mi được Gia An chăm chút ủi phẳng phiu trên người Nguyệt Minh tựa như xé một tờ giấy mỏng. Cảnh xuân tràn ngập đôi mắt khiến Thanh Phương như một con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày, cứ thế mà tiến tới hành hạ miếng thịt béo bở kia.
- Con khốn này!- Nguyệt Minh dùng cánh tay đau nhói yếu ớt đẩy Thanh Phương đang lao vào hôn cổ mình ra, tay lành lặn còn lại đang cố gắng với lấy bình hoa ở phía sau lưng.
Giờ khắc này, Nguyệt Minh cảm thấy thật sự buồn nôn và chỉ muốn gi ết chết Thanh Phương ngay lập tức. Nguyệt Minh nghiến răng, vừa chộp được lọ hoa nâng lên chuẩn bị dùng hết lực đập vào đầu Thanh Phương thì cổ tay liền bị bắt lấy.
Sau đó là Thanh phương với nụ cười xấu xa...
- Cục cưng muốn k1ch thích thêm à?- Thanh Phương nói xong liền đoạt lấy chiếc bình hoa rồi đập thẳng vào đầu Nguyệt Minh.
Cũng may là bình hoa thuỷ tinh mỏng, sức sát thương không quá nặng, nhưng con ả điên kia nào có kiểm soát được lực tay, nên vẫn khiến Nguyệt Minh choáng váng ngã nhào xuống đất. Áo sơ mi cô cô rách bươm thành nhiều mảnh nhỏ bị Thanh Phương vất sang một bên, trên người hiện giờ chỉ còn áo lót cùng với váy công sở.
Thanh Phương cười ha hả tiến đến khiến cô dùng hết sức lê trên mặt đất, những mảnh vụn thuỷ tinh từ bình hoa vỡ lúc nãy cứ thế cứa vào tấm lưng trần nõn nà của cô.
Biểu cảm nhăn nhó đau đớn của Nguyệt Minh qua mắt Thanh Phương liền biến thành khiêu khích cùng cười kiều mị, thân hình nóng bỏng đã luôn ao ước được chạm đến ngay từ lần đầu tiên gặp mặt khiến máu nóng trong người cô ta sôi lên, cứ thế cả khuôn mặt đỏ bừng. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Sàn nhà sáng bóng đã dính đầy máu của Nguyệt Minh, cánh tay bị thương thì đau nhức, cánh tay lành lặn thiếu điều cũng không còn sức lực, lại bị thuỷ tinh cứa vào, in hằn dấu máu năm ngón tay trên mặt sàn.
Nguyệt Minh bị dồn đến góc tường, dùng hết sức bình sinh mà đứng dậy.
- Dừng lại ngay nếu không thì đừng trách tôi!- Cô nghiến răng nói từng chữ.
- Ồ, em học được mấy từ k1ch thích này ở đâu vậy?- Thanh Phương vuốt mặt cười ha hả, sau đó liền lao đến bóp cổ Nguyệt Minh, tiếp tục đè ép cô vào tường, hướng đến những mảnh vải cuối cùng mà xé. Nguyệt Minh đâu hề biết lúc này những cảnh phản kháng của cô đều hoá hồng thành trêu đùa tình ái trong mắt một con nghiện như Thanh Phương.
Ánh mắt cứng rắn của Nguyệt Minh liền dao động, mọi nỗ lực dường như bằng không, Thanh Phương bóp chặt cổ khiến cô nghẹt thở không thôi, theo bản năng cố đưa tay ngăn cô ta dùng lực nhiều hơn nhưng vô ích.
Trong cơn khốn cùng vì thiếu oxy, Nguyệt Minh cảm nhận ra đôi môi đầy kinh tởm của Thanh Phương dần trượt dài từ cổ mình xuống b@u ngực, cứ thế mà dùng tay khác cởi phăng áo lót cùng váy công sở của cô ra.
Nguyệt Minh ho vài tiếng, cô nghĩ rằng cô sẽ chết, chắc là cô sẽ chết thôi...
Ánh mắt yếu ớt hướng tầm nhìn đã mờ về hướng đối diện, bức ảnh gia đình ba người đã bị phá hỏng, nhưng dù có bị rạch nát đến mức nào, Nguyệt Minh vẫn nhớ được nụ cười của Gia An ngày hôm ấy.
Khoé môi yếu ớt vẽ ra một đường cong, Nguyệt Minh buông tay, thôi không ngăn cản Thanh Phương bóp cổ mình nữa, mặc cho từng chút từng chút oxy bị chặn lại, cô ta được trớn, tay và miệng di chuyển trên cơ thể cô càng thêm mãnh liệt.
Cánh tay yếu ớt lần nữa mò mẫm phía sau lưng, cảm giác lạnh lẽo chạm vào đầu ngón tay, Nguyệt Minh siết chặt toà tháp mô hình Morning mà cô từng muốn Joy chọn trong lễ thôi nôi vẫn luôn được bày trong phòng khách, tháp được làm 100% bằng kim loại, phần đỉnh chuốt tuy không quá nhọn, nhưng vẫn có thể gây sát thương...
Nguyệt Minh nhìn dưới thân mình, nơi mà Thanh Phương vẫn mãi mê hôn hít đụng chạm, cô nghiến răng, cánh tay run run khẽ nâng lên.
Lần trước trật, nhưng lần này không thể trật được.
Hạ xuống.
Bang một tiếng—
Thanh Phương buông Nguyệt Minh ra mà ôm đầu gào rú, cô ta nhìn vào bàn tay đầy máu của mình, sau đó lại chạm vào đỉnh đầu đau điếng, cứ như thế lặp đi lặp lại.
Còn Nguyệt Minh được thả ra, việc đầu tiên là hít sâu một hơi, lại ho vài cái, tiếp đó chập chững đứng thẳng dậy với vẻ mặt không cảm xúc, lợi dụng lúc Thanh Phương vẫn bị cơn đau phân tán sự chú ý mà dùng toà tháp đập mạnh liên tục vào đầu và cả người cô ta.
Phải, bằng hết tất cả sức tàn của mình, cô đập không chút thương tiếc.
Thanh Phương hét lên từng hồi, cuối cùng choáng váng chụp lấy cổ tay đang chuẩn bị nện xuống thêm một lần nữa... Nhưng cô ta đã chụp hụt, chóp nhọn của tòa tháp không thương tiếc đâm thẳng vào bụng Thanh Phương.
Khắp nơi đều là máu, từ mặt tường, sàn nhà, đến bức ảnh ba người hạnh phúc...
Máu bắn lên gương mặt thanh lãnh vô tình của Nguyệt Minh, máu dính đầy vào thân thể tr@n trụi của cô.
- Ha.- Nguyệt Minh cười một tiếng, rút tòa tháp ra rồi vứt sang một bên, nhìn kẻ mà dùng hai từ cầm thú cũng không miêu tả được nằm trên mặt sàn bất động, cảm giác hả hê vô cùng.
Chưa bao giờ cô có ý niệm giết một người mãnh liệt đến vậy, cũng chưa bao giờ cô cảm thấy tủi nhục và xấu hổ đến vậy, cảm giác thất bại và ô uế lan tràn bên trong cơ thể, thẩm thấu vào từng tế bào, chảy khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể.
Nước mắt trượt dài trên gương mặt đầy máu, Nguyệt Minh loạng choạng ngã gục xuống đất.
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Có thể bạn chưa biết:
1.Jade thật sự là một cô gái rất tốt, có lúc tác giả muốn Jade thành đôi với Hạ Băng. Ở những chap đầu lúc Hạ Băng trốn về nước được Gia An chở lại khu nhà của người bạn để lấy xe, đấy là nhà của Jade. (Chương 10)
2. Ở bản gốc chưa chỉnh sửa, Nguyệt Minh sẽ không bị nhẹ thế này, Thanh Phương đi quá giới hạn.
Tác giả: Thanh Phương tới đây.
Thanh Phương: Chi vậy?
Tác giả: Lãnh cơm hộp.
3. Ở chương 120, khi qua ở ké, chị gái nặng vía Fuyu có ngứa mồm chê bức ảnh gia đình 3 người và tòa tháp Morning, kết quả thì trong chương này cả 2 thứ đó đều banh chành...
Nguyệt Minh: Tốt nhất con Băng nên câm mồm lại.
Hạ Băng thút thít: Mắc gì bà già, mắc gì chửi tui
Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh