Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?
Chương 87
105@-Dọc đường ngồi xe đưa rước về nhà, tôi và Tưởng Dực chung nhau băng ghế cuối.
Cậu ấy vừa lên xe là bắt đầu ấn ấn PlayStation, đeo tai nghe đắm chìm trong game.
Tôi hơi buồn ngủ, nhưng lại chưa muốn ngủ, mới dịch qua nép vào người Tưởng Dực. Cái tên ấy theo phản ứng vòng tay qua định ôm tôi, bất chợt đụng trúng ánh mắt của cô Tân đang ngoái đầu lại nhìn, đành thả thõng tay, ngồi khum xuống để tôi dựa thoải mái hơn.
"Nhạc ồn thế." Tôi còn chưa hài lòng, bắt đầu bắt bẻ.
Hắn chẳng ngẩng đầu cũng chẳng ngước mắt: "Tớ đeo tai nghe mà cậu còn nghe à?"
"Ngồi sát thế này nghe mà."
"Được rồi." Cậu ấy ấn nút tắt âm thanh.
Tôi cạn lời, vắt óc nghĩ xem còn gì bắt bẻ tiếp, mình cứ nhúc nhích tới nhúc nhích lui chưa thấy ngồi sao dễ chịu.
Tưởng Dực ấn tắt Playstation, hỏi: "Cậu làm sao đấy?"
"Không sao cả."
Hắn làm vẻ định bật máy lên lại, tôi vội nói: "Minh Vũ không đi Bắc Kinh, Niệm Từ cũng nói sẽ không đi, thế là còn mỗi bọn mình..." Tưởng Dực đờ người ra một thoáng, không nói gì.
"May là cậu với Trang Viễn đã nộp chắc rồi, không thì tớ cũng không biết tại sao hồi đầu lại chọn Bắc Kinh nữa."
Tới đây thì tôi buồn ngủ thật, tựa hẳn đầu lên hõm vai cậu ấy. Trong lúc mơ màng, tôi có cảm giác Tưởng Dực rốt cuộc vẫn choàng tay kéo tôi vào lòng, tay bỗng dưng xoa nhẹ vai tôi, cuối cùng mới nói một câu: "Ngày mai kiểm tra thể dục, đừng quên mang giày thể thao."
Hai mắt tôi díp cả lại, cũng không biết mình có đáp "Ừ" không.
Thế nhưng trong lúc mê man, cũng không rõ mơ hay thật, hình như tôi nghe sau lưng là tiếng Quan Siêu: "Bao giờ cậu nói cho cậu ấy?" Nói cái gì? Nói cho ai?
Tưởng Dực không đáp.
"Cậu có không nỡ cũng thế, cứ kéo thế này, đến khi biết được sẽ càng khó mà chịu nổi."
Cánh tay của Tưởng Dực căng cứng như bị chuột rút.
Đang nói chuyện gì vậy?
Giọng Quan Siêu nghe nóng nảy lạ lùng: "Rốt cuộc cậu sợ cái gì thế hả?"
Tưởng Dực hết cả nửa buổi mới nói ra được mấy chữ: "Chắc cậu ấy sẽ làm ầm ĩ một trận."
Ai? Là nói ai thế?
"Nổi xung lên, ném đồ, trù ẻo, thề sẽ không bao giờ thèm gặp tớ nữa..."
Là ai mà chanh chua thế? Làm cho Tưởng Dực sợ đến mức này? Trừ tôi ra còn có người dám ăn hiếp Tưởng đại gia như vậy là không được đâu! Lòng tôi bừng bừng lửa giận, nhưng đầu óc vẫn mê man, không ngờ nghe giọng Quan Siêu có vẻ còn điên tiết hơn cả tôi: "Cậu làm con rùa rút đầu kéo mãi thì nhỏ sẽ không làm ầm lên đúng không?"
Một chốc lâu sau, Tưởng Dực mới nói: "Đợi, cậu ấy thi Đại học xong đã.."
Tôi gắng sức muốn nghe nữa, nhưng thật sự buồn ngủ chịu không nổi, mí mắt sụp xuống, từ từ chìm vào cơn mơ, đánh một giấc thật say.
Trong một tháng trước thi, không biết là cuối cùng cũng "ngấm" bầu không khí căng thẳng hay là sao, Tưởng Dực trở nên càng lúc càng không thích nói chuyện. Cũng cấm cảu như cậu ấy còn có người có bộ phim điện ảnh đã được sắp lịch lên sóng vào dịp lễ quốc khánh là Khâu Hàng.
Nhưng mà Khâu Hàng thì chỉ không nói chuyện với Minh Vũ.
Minh Vũ có vẻ cũng chẳng để tâm mấy, nếu không đến trường phụ đạo cho tôi, thì cậu ấy sẽ ôm sách ra thư viện ngồi cả ngày.
Chẳng sao cả, hết thảy đợi thi xong rồi nói.
Tháng cuối của năm lớp 12 dài dằng dặc, lại nhanh như một cái chớp mắt.
Tôi thi thử mấy lần điểm số đều tăng thẳng băng một đường, lại cũng không định sẽ xin vào trường nào danh giá quá, vậy nên thi cử dầu áp lực nhưng thật tình chẳng đến mức lo xù đầu. Nhưng ba mẹ tôi thì cũng y hệt các vị phụ huynh khác, lo lắng nai nịt cho tôi tận răng chẳng khác gì thời chiến: ba mẹ từ trước đã đặt phòng khách sạn trong thành phố, để đỡ cho tôi ngày đi thi đầu không phải quành về khu tập thể, ảnh hưởng giấc nghỉ.
Mẹ Quách Tĩnh đã đi chợ chuẩn bị sẵn, định là hôm đó sẽ đem đồ ăn tới khách sạn cho bọn tôi. Tất cả người lớn trong nhà đều như nhận lệnh tổng động viên, lăm lăm chờ "chi viện". Tôi rất muốn thuyết phục ba mẹ khỏi phải đặt khách sạn, nhưng chỉ đành công toi.
Trước hôm thi một ngày, tôi lại nhắc chuyện này, mẹ đang giúp tôi chuốt sẵn 5 cây chì 2B cho vào túi bút, nói: "Những chuyện ấy con không cần phải để tâm, ba mẹ sắp xếp sao con cứ nghe là được."
Tôi dẩu môi, đẩy Tưởng Dực: "Cậu nói gì đi."
"Hả?" Tưởng Dực không biết đang nghĩ cái gì, vừa lấy lại hồn, "Nói gì?" Tôi cạn lời.
Cái tên này mà cũng rén thế cơ á, có bao giờ thấy hắn lo chuyện thi cử thế đâu.
"Đúng rồi, phiếu thi của cậu sao không có ở đây ấy?" Tôi dốc qua dốc lại túi bút của cậu ấy mấy bận, "Lúc thi đừng có mà quên." Tưởng Dực khựng lại, "Tớ để trong cặp."
"Phòng cậu thi là phòng số mấy?" "... Mười lăm."
"Vậy không cùng khu với tớ, lớp mình có mỗi cậu thi bên phòng mười lăm thôi đúng không?" "Ừ."
"Lớp số 6 có ai cùng phòng cậu không? Chẳng ai quen nhỡ đâu bỏ quên đồ gì thì sao?"
Mẹ tôi hết nghe nổi, dọn các thứ dụng cụ lại, đứng dậy: "Ai cũng như con quên này quên kia hay sao? Được rồi hai đứa ngủ sớm đi, mai còn phải dậy sớm." Tôi nghe lời đi tắm gội đánh răng rửa mặt, lúc xong đi ra bèn phát hiện Tưởng Dực vẫn đang ngồi như mất hồn trên tấm thảm cạnh sofa.
Cái tên ấy hắn cũng tội, chuyện to như thi Đại học mà ba mẹ hắn chẳng ai về, cũng không biết là tin tưởng con hay là không quan trọng kì thi nữa.
Tôi vuốt vuốt tóc, ngồi xuống cạnh cậu ấy: "Không phải cậu căng thẳng chứ hả?"
Tưởng Dực cúi xuống nhìn tôi, đôi mắt mất cả lúc mới thôi đờ đẫn, lắc đầu: "Không có, sao cậu còn chưa ngủ đi? Mai thi đừng có để ỉu xìu." "Tớ thấy hình như trong lòng cậu có chuyện." Tôi nhìn vào gương mặt cậu ấy: "Cậu có chuyện gì mà không nói thì toàn thế này."
Nhưng mà, những chuyện không nói cho người khác biết ấy trước nay tôi đều được hay. Riêng lần này thì lại có vẻ khang khác.
"... Không có." Tưởng Dực sững lại, mới nói: "Tớ đang nghĩ chuyện thi cử." Cậu ấy không nói thật.
Tôi ngồi y nguyên đó, cậu ấy xoa xoa tóc tôi qua lớp khăn bông: "Được rồi, tớ đi đánh răng rửa mặt đây, ngủ sớm, ngày mai mọi việc suôn sẻ."
Có một cây dằm tên là "hoảng loạn" đâm nhói vào tim tôi, làm tôi hơi hơi run rẩy.
Đây là cảnh mà hai năm nay chúng tôi vẫn thường hay gặp.
Tôi không thấy hết được trọn con người của Tưởng Dực, cũng không biết phải làm sao để bộc lộ trọn con người mình cho cậu ấy. "Tưởng Dực." Tôi gọi cậu ấy đứng lại.
Cậu ấy không ngoái đầu, chỉ khựng lại nói: "Có chuyện gì, đợi thi xong rồi nói."
========
Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?
Cậu ấy vừa lên xe là bắt đầu ấn ấn PlayStation, đeo tai nghe đắm chìm trong game.
Tôi hơi buồn ngủ, nhưng lại chưa muốn ngủ, mới dịch qua nép vào người Tưởng Dực. Cái tên ấy theo phản ứng vòng tay qua định ôm tôi, bất chợt đụng trúng ánh mắt của cô Tân đang ngoái đầu lại nhìn, đành thả thõng tay, ngồi khum xuống để tôi dựa thoải mái hơn.
"Nhạc ồn thế." Tôi còn chưa hài lòng, bắt đầu bắt bẻ.
Hắn chẳng ngẩng đầu cũng chẳng ngước mắt: "Tớ đeo tai nghe mà cậu còn nghe à?"
"Ngồi sát thế này nghe mà."
"Được rồi." Cậu ấy ấn nút tắt âm thanh.
Tôi cạn lời, vắt óc nghĩ xem còn gì bắt bẻ tiếp, mình cứ nhúc nhích tới nhúc nhích lui chưa thấy ngồi sao dễ chịu.
Tưởng Dực ấn tắt Playstation, hỏi: "Cậu làm sao đấy?"
"Không sao cả."
Hắn làm vẻ định bật máy lên lại, tôi vội nói: "Minh Vũ không đi Bắc Kinh, Niệm Từ cũng nói sẽ không đi, thế là còn mỗi bọn mình..." Tưởng Dực đờ người ra một thoáng, không nói gì.
"May là cậu với Trang Viễn đã nộp chắc rồi, không thì tớ cũng không biết tại sao hồi đầu lại chọn Bắc Kinh nữa."
Tới đây thì tôi buồn ngủ thật, tựa hẳn đầu lên hõm vai cậu ấy. Trong lúc mơ màng, tôi có cảm giác Tưởng Dực rốt cuộc vẫn choàng tay kéo tôi vào lòng, tay bỗng dưng xoa nhẹ vai tôi, cuối cùng mới nói một câu: "Ngày mai kiểm tra thể dục, đừng quên mang giày thể thao."
Hai mắt tôi díp cả lại, cũng không biết mình có đáp "Ừ" không.
Thế nhưng trong lúc mê man, cũng không rõ mơ hay thật, hình như tôi nghe sau lưng là tiếng Quan Siêu: "Bao giờ cậu nói cho cậu ấy?" Nói cái gì? Nói cho ai?
Tưởng Dực không đáp.
"Cậu có không nỡ cũng thế, cứ kéo thế này, đến khi biết được sẽ càng khó mà chịu nổi."
Cánh tay của Tưởng Dực căng cứng như bị chuột rút.
Đang nói chuyện gì vậy?
Giọng Quan Siêu nghe nóng nảy lạ lùng: "Rốt cuộc cậu sợ cái gì thế hả?"
Tưởng Dực hết cả nửa buổi mới nói ra được mấy chữ: "Chắc cậu ấy sẽ làm ầm ĩ một trận."
Ai? Là nói ai thế?
"Nổi xung lên, ném đồ, trù ẻo, thề sẽ không bao giờ thèm gặp tớ nữa..."
Là ai mà chanh chua thế? Làm cho Tưởng Dực sợ đến mức này? Trừ tôi ra còn có người dám ăn hiếp Tưởng đại gia như vậy là không được đâu! Lòng tôi bừng bừng lửa giận, nhưng đầu óc vẫn mê man, không ngờ nghe giọng Quan Siêu có vẻ còn điên tiết hơn cả tôi: "Cậu làm con rùa rút đầu kéo mãi thì nhỏ sẽ không làm ầm lên đúng không?"
Một chốc lâu sau, Tưởng Dực mới nói: "Đợi, cậu ấy thi Đại học xong đã.."
Tôi gắng sức muốn nghe nữa, nhưng thật sự buồn ngủ chịu không nổi, mí mắt sụp xuống, từ từ chìm vào cơn mơ, đánh một giấc thật say.
Trong một tháng trước thi, không biết là cuối cùng cũng "ngấm" bầu không khí căng thẳng hay là sao, Tưởng Dực trở nên càng lúc càng không thích nói chuyện. Cũng cấm cảu như cậu ấy còn có người có bộ phim điện ảnh đã được sắp lịch lên sóng vào dịp lễ quốc khánh là Khâu Hàng.
Nhưng mà Khâu Hàng thì chỉ không nói chuyện với Minh Vũ.
Minh Vũ có vẻ cũng chẳng để tâm mấy, nếu không đến trường phụ đạo cho tôi, thì cậu ấy sẽ ôm sách ra thư viện ngồi cả ngày.
Chẳng sao cả, hết thảy đợi thi xong rồi nói.
Tháng cuối của năm lớp 12 dài dằng dặc, lại nhanh như một cái chớp mắt.
Tôi thi thử mấy lần điểm số đều tăng thẳng băng một đường, lại cũng không định sẽ xin vào trường nào danh giá quá, vậy nên thi cử dầu áp lực nhưng thật tình chẳng đến mức lo xù đầu. Nhưng ba mẹ tôi thì cũng y hệt các vị phụ huynh khác, lo lắng nai nịt cho tôi tận răng chẳng khác gì thời chiến: ba mẹ từ trước đã đặt phòng khách sạn trong thành phố, để đỡ cho tôi ngày đi thi đầu không phải quành về khu tập thể, ảnh hưởng giấc nghỉ.
Mẹ Quách Tĩnh đã đi chợ chuẩn bị sẵn, định là hôm đó sẽ đem đồ ăn tới khách sạn cho bọn tôi. Tất cả người lớn trong nhà đều như nhận lệnh tổng động viên, lăm lăm chờ "chi viện". Tôi rất muốn thuyết phục ba mẹ khỏi phải đặt khách sạn, nhưng chỉ đành công toi.
Trước hôm thi một ngày, tôi lại nhắc chuyện này, mẹ đang giúp tôi chuốt sẵn 5 cây chì 2B cho vào túi bút, nói: "Những chuyện ấy con không cần phải để tâm, ba mẹ sắp xếp sao con cứ nghe là được."
Tôi dẩu môi, đẩy Tưởng Dực: "Cậu nói gì đi."
"Hả?" Tưởng Dực không biết đang nghĩ cái gì, vừa lấy lại hồn, "Nói gì?" Tôi cạn lời.
Cái tên này mà cũng rén thế cơ á, có bao giờ thấy hắn lo chuyện thi cử thế đâu.
"Đúng rồi, phiếu thi của cậu sao không có ở đây ấy?" Tôi dốc qua dốc lại túi bút của cậu ấy mấy bận, "Lúc thi đừng có mà quên." Tưởng Dực khựng lại, "Tớ để trong cặp."
"Phòng cậu thi là phòng số mấy?" "... Mười lăm."
"Vậy không cùng khu với tớ, lớp mình có mỗi cậu thi bên phòng mười lăm thôi đúng không?" "Ừ."
"Lớp số 6 có ai cùng phòng cậu không? Chẳng ai quen nhỡ đâu bỏ quên đồ gì thì sao?"
Mẹ tôi hết nghe nổi, dọn các thứ dụng cụ lại, đứng dậy: "Ai cũng như con quên này quên kia hay sao? Được rồi hai đứa ngủ sớm đi, mai còn phải dậy sớm." Tôi nghe lời đi tắm gội đánh răng rửa mặt, lúc xong đi ra bèn phát hiện Tưởng Dực vẫn đang ngồi như mất hồn trên tấm thảm cạnh sofa.
Cái tên ấy hắn cũng tội, chuyện to như thi Đại học mà ba mẹ hắn chẳng ai về, cũng không biết là tin tưởng con hay là không quan trọng kì thi nữa.
Tôi vuốt vuốt tóc, ngồi xuống cạnh cậu ấy: "Không phải cậu căng thẳng chứ hả?"
Tưởng Dực cúi xuống nhìn tôi, đôi mắt mất cả lúc mới thôi đờ đẫn, lắc đầu: "Không có, sao cậu còn chưa ngủ đi? Mai thi đừng có để ỉu xìu." "Tớ thấy hình như trong lòng cậu có chuyện." Tôi nhìn vào gương mặt cậu ấy: "Cậu có chuyện gì mà không nói thì toàn thế này."
Nhưng mà, những chuyện không nói cho người khác biết ấy trước nay tôi đều được hay. Riêng lần này thì lại có vẻ khang khác.
"... Không có." Tưởng Dực sững lại, mới nói: "Tớ đang nghĩ chuyện thi cử." Cậu ấy không nói thật.
Tôi ngồi y nguyên đó, cậu ấy xoa xoa tóc tôi qua lớp khăn bông: "Được rồi, tớ đi đánh răng rửa mặt đây, ngủ sớm, ngày mai mọi việc suôn sẻ."
Có một cây dằm tên là "hoảng loạn" đâm nhói vào tim tôi, làm tôi hơi hơi run rẩy.
Đây là cảnh mà hai năm nay chúng tôi vẫn thường hay gặp.
Tôi không thấy hết được trọn con người của Tưởng Dực, cũng không biết phải làm sao để bộc lộ trọn con người mình cho cậu ấy. "Tưởng Dực." Tôi gọi cậu ấy đứng lại.
Cậu ấy không ngoái đầu, chỉ khựng lại nói: "Có chuyện gì, đợi thi xong rồi nói."
========
Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?
Đánh giá:
Truyện Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?
Story
Chương 87
10.0/10 từ 48 lượt.