Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 117

143@-
Phương Minh Vũ suýt thì nghẹn.

Tôi đem kể tuôn tuốt: "Thì cũng khoảng trước sinh nhật lần đó của Trang Viễn ấy. Đợt đó phim của Khâu Hàng không ra rạp được, về trường học lại thì thành tích tuột dốc, cậu đi an ủi cậu ấy xong hai người thân nhau hẳn, có một hôm tan học Khâu Hàng cũng lên xe đưa rước về Thành phố Hàng Thiên chung với tụi mình, nói là muốn kiếm Tưởng Dực, nhưng từ đầu đến cuối đều ngồi lì bên cạnh cậu. Hôm đó tình cờ ấy, tớ nhét chung với Trang Viễn một hàng ghế, kềm lòng không được tớ mới hỏi xem cậu ấy thích ai."

Thực ra trong bụng là muốn hỏi, cậu ấy rốt cuộc có thích Minh Vũ không.

Nhưng tôi hỏi cực nghiêm túc, Trang Viễn lại chẳng coi vào đâu, cậu ấy y như chỉ đang nói đùa, bảo tôi: "Chuyện này không thể nói cho cậu."

"Sao lại thế cơ?"

"Bởi vì cậu sẽ đi nói với người khác."

"Đâu có đâu!?" Tôi đâu có phải San San. "Chắc chắn cậu sẽ kể với Niệm Từ."

"Cái đó..." "Còn có Minh Vũ."

"..."

"Còn có Tưởng Dực."

... Cái tên này hắn biết tỏng tôi.

Nhưng tin nóng sốt cỡ đó không chia sẻ với chị em bạn dì mần sao được hả...

"Tớ, tớ thề sẽ không kể đã được chưa?!" Hoàng Doanh Tử vẫn cố vớt vát.

"Vậy cũng không được." Trang Viễn nhìn tôi cười: "Doanh Tử, tớ có nói với ai, cũng sẽ không nói với cậu."


Chỉ vì tôi có hai cô bạn chuyện gì cũng kể cho nhau nghe và một tên trúc mã không giấu được chuyện trước mặt cậu ấy, thế là chủ đề nóng sốt nhất của cả Trung học số 9 "Trang Viễn thích ai" đã đóng sầm cửa trước mặt tôi.

Nhưng mà ấy, có không biết cũng chả sao.

Người bạn thích năm mười bảy tuổi, có lẽ cũng chỉ là yêu thích ở tuổi mười bảy.

Khả Tâm tự dưng nhìn tôi, bật cười: "Thật ra cả cấp ba tớ tò mò nhất là cậu thích ai ấy Hoàng Doanh Tử." Tôi sửng sốt: "Tớ á? Tớ có gì mà phải tò mò?"

"Đương nhiên phải tò mò chứ, mọi người đều tưởng cậu hay sang lớp số 6 là vì đang cặp với Liêu Tinh, nhưng thật ra cậu chỉ đi tìm Quan Siêu; cậu thì cứ mở miệng là kêu thích Trang Viễn, nhưng lại dính với Tưởng Dực như hình với bóng, còn có bạn bảo thi Đại học xong cậu với Liêu Tinh yêu nhau rồi, có thật không? Người khác ai cũng rõ ràng, mỗi cậu cứ ngơ ngơ ngác ngác. Cho nên Hoàng Doanh Tử, rốt cuộc cậu thích ai thế?"

Đúng là bí mật của thế kỉ.

Tôi cười "thật" trân: "Nhưng mà giờ tớ vẫn ngơ ngác thế thôi." Mấy bạn học còn đang theo dõi câu chuyện rộ lên cười.

Minh Vũ nhìn tôi, ghé tai tôi nói nhỏ: "Trước thì là ngơ ngác thật, còn giờ là giả đò ngơ ngác." Hứ, thấy mờ ghét!

Tuy chỉ mới tập dợt, nhưng đứng chung quanh toàn là anh em bạn bè thân thiết, lúc Quan Siêu đeo nhẫn lên cho cô dâu, tự nhiên chựng lại. Đôi mắt cậu ấy sáng ngời, cậu ấy cầm tay cô gái của mình, nói: "Năm anh gặp em, anh cứ tưởng cả đời này của mình chỉ đến thế thôi, vậy mà chính năm ấy ông trời đã cho anh gặp được người tốt nhất là em."

Trừ cô dâu, những ai đương có mặt đều ngây người.

Quan Siêu từ nhỏ đã ghét nói lời sướt mướt trước đám đông, trong câu này chất chứa toàn bộ tấm lòng chân thành của cậu ấy. Quan Siêu nhìn vào mắt cô dâu, nói rành mạch: "Anh yêu em, cảm ơn em."

Cô dâu ôm lại cậu ấy.

Năm đó, Quan Siêu vô cùng gian nan, giáo trình học lên chuyên nghiệp yêu cầu cực cao, cậu lại chẳng có mấy nền tảng, phải cày ngày cày đêm bù đắp kiến thức. Đã nghèo còn mắc cái eo, các chương trình huấn luyện để bổ trợ kiến thức của trường cậu cũng chẳng lấy đâu ra tiền học.

Bố đến châu Phi năm đầu, khó bắt liên lạc, cũng không mở miệng được với mẹ, càng không muốn cho bạn bè hay, cậu trốn tiết ra ngoài, đi dọc theo từng cửa hàng theo con đường sầm uất, cứ thấy cửa mở là đẩy ra, hỏi như cái máy: "Ở đây có thuê người không?"



Thế là, trong một cửa tiệm nho nhỏ theo phong vị cũ mở sưởi cực ấm cúng ở m.út cuối  đường, cô gái đang leo lên đứng trên bàn thì nhìn thấy cậu trai vừa đẩy cửa đi vào.

Dáng người cao cao, mắt sắc, có vẻ quậy phá nhưng tay chân lại lụp chụp. Cậu trai hỏi: "Ở đây có thuê người không?"

Tuy là đặt câu hỏi, nhưng y như là chẳng đáp cũng được.

Cô gái đứng trên cao nhìn cậu trai một thoáng, sau đó híp mắt cười nói: "Thế anh biết đổi bóng đèn không?"

"... Chắc biết." Quan Siêu thấy cô gái đứng kiễng chân, bụng nghĩ: Cô cũng không phải không biết, là không đủ cao thôi.

Cô gái nhảy xuống bàn: "Vậy anh đổi bóng đèn đi, tối ở lại canh tiệm, bao ăn ở, một tháng một ngàn tệ, tuần sau đi theo ba tôi vào núi đánh hàng."

Miệng Quan Siêu khép mở, một hồi sau mới hỏi: "Vậy có thể phát trước hai tháng lương không?" Cô gái đồng ý đánh rụp: "Được."

Trong buổi hôn lễ, Quan Siêu quỳ một chân xuống, đeo nhẫn vào tay cô dâu.

Đôi mắt Quan Siêu sáng trong, cậu ấy nói rõ ràng từng chữ: "Anh trao trọn đời anh cho em, em cứ chậm rãi mà dùng, anh sẽ ở bên em mãi mãi." Đôi mắt cô dâu cũng lấp loáng lệ: "Cảm ơn anh đã đến bên em."

Lúc Quan Siêu nhận việc làm thêm, cậu còn chưa hay, tuy cửa tiệm không to nhưng ông chủ lại nắm trong tay nguồn hàng thổ sản tốt nhất tại địa phương. Khổ nỗi cây cao thì gió lớn, vừa vào được một tuần, Quan Siêu theo ông chủ vào rừng đánh hàng, cả hai bèn lọt vào bẫy rập của đối thủ.

Lúc trời vừa chạng vạng, Quan Siêu phát hiện có vấn đề, vượt qua hung hiểm, cậu chàng năm ấy gầy nhom cõng ông chủ bị gạt uống say mèm trốn khỏi sơn trại ngay trong đêm. Lúc trời sáng về lại đến thành phố, máu sau lưng cậu ấy bị mồ hôi túa ra phai thành màu hồng, miệng vết thương thì trắng ởn.

Lòng tin tưởng không lý do cùng hai tháng tiền lương từ cô gái đã cứu lòng tự tôn của Quan Siêu, cũng cứu tính mạng bố mình, còn mang đến cho cô ấy tình yêu cùng tình thân cả đời.

Lúc cô dâu chú rể ôm nhau, trên dưới sân khấu mọi người đều chảy nư.ớc mắt. Tôi khóc nức nở, Liêu Tinh quàng tay quanh vai tôi vỗ vỗ, im lặng không nói. Tưởng Dực đứng ngay kế Quan Siêu sân khấu, trông không rõ nét mặt.

Tuổi mười bảy qua đi, Quan Siêu là người đầu tiên trưởng thành.


Những người cùng chơi từ nhỏ tới lớn như bọn tôi vẫn ở bên cậu ấy, chỉ tiếc là Diệc Phi, San San, còn có Trang Viễn, còn có rất nhiều bạn bè cũ khác đã không được chứng kiến giây phút này.

Chúng tôi cùng lớn lên với Quan Siêu, nhưng cuối cùng chẳng ai là người đi cùng cậu ấy cả đời. Những lần tụ họp như hôm nay, không biết còn được bao nhiêu.

Tôi nhìn Tưởng Dực đương đứng cạnh mình, Liêu Tinh ở không xa, còn có Niệm Từ, Quách Tĩnh, Minh Vũ, Khâu Hàng. Mong bọn tôi đừng lại xa nhau nữa.

Thế nhưng, sau hôn lễ, bọn tôi trở về Bắc Kinh, việc đầu tiên là tiễn biệt Tưởng Dực và Liêu Tinh.

Không rõ bởi đâu mà trùng hợp thế, hai người họ đặt vé bay đi cùng ngày, người tới Mỹ người đi Úc, chuyến của Liêu Tinh trễ hơn hai tiếng. Tưởng Dực vẫn chẳng có mấy hành lý, chỉ đẩy một vali lữ hành nhỏ màu đen.

Nửa năm nay bọn tôi rất ít khi nhắc tới chuyện cậu ấy ra trường rồi có về nước không. Lòng tôi biết là hết hy vọng, vẫn nhắc bản thân chớ có giở thói mè nheo.

Tôi đã tự nói với mình: Mình là người lớn rồi,  nếu không níu giữ được đi nữa cũng nhất định không được quấy, vì như thế người nối tiếc cuối cùng cũng là mình. Mình không muốn nuối tiếc nữa.

Lần này, dù cho không muốn, tôi cũng phải đường hoàng nói lời tạm biệt.

Cái tên này ra sân bay mà như là ngôi sao đi diễn, để tiễn hắn Quách Tĩnh cùng Khâu Hàng lái tận hai con xe, chở theo lần lượt là tôi, Niệm Từ và Minh Vũ. Tôi nhìn cái dáng ta đây ngầu lòi của hắn, tự nhiên cảm thấy chả việc gì phải đau buồn. Ai ngờ Tưởng Dực đến sân bay hỏi tôi câu đầu tiên lại là: "Liêu Tinh đâu?" Mọi người đứng đấy đều im lặng.

"Cậu ấy chưa tới..." Bụng tôi lo ra, đáp một câu lấy lệ.

Tưởng Dực khựng một thoáng, nói: "Nếu giáng sinh không bận tớ sẽ về." Tôi ngước lên ngay: "Nói chắc rồi nhé?"

"Đã bảo là không bận thì về..."

"Lại định nuốt lời!" Tôi dỗi, "Lần sau tớ chả đi tiễn cậu nữa."

Tưởng Dực tức cười: "Cứ như trước đây cậu đi tiễn tớ bao giờ ấy, chả phải lần đầu à?" Tôi sựng lại, im re.

Khâu Hàng nhìn đồng hồ, giục: "Được rồi, có không nỡ cũng không níu kéo được nhiêu, tí là phải ra cửa rồi, về nhắn tin nói tiếp." "Được." Tưởng Dực tạm biệt bọn tôi, còn đế vào một câu ở cuối: "Mau về nhà."

Cái tên này thế là lại tỉnh rụi ra đi lần nữa,  Minh Vũ hỏi tôi: "Cần bọn tớ đợi Liêu Tinh với cậu không?" "Không cần đâu, các cậu cứ về trước đi."

Chẳng mất mấy phút, Liêu Tinh cũng đã có mặt tại sân bay.

Cậu ấy tới sớm hơn giờ bay.

Qua cổng soát hành lý xong, thấy tôi có vẻ xuống tinh thần, cậu ấy hỏi dò: "Nửa cuối năm chắc tớ có thể về, nước mình có mua bản quyền show tớ tham gia, nói tớ về chỉ đạo."

"Thật hả! Là ở Bắc Kinh á?"

"Giai đoạn đầu chuẩn bị với tập dợt thì ở Bắc Kinh là chắc, sau đó sẽ đi Thanh Hải một thời gian."

"Tớ đi cùng với được không?" Tôi hỏi, "Chủ đề sinh tồn nơi hoang dã tớ chưa làm bao giờ, hẳn sẽ rất hay ấy." "Cũng được, nhưng vất vả đấy nhé."

"Nhân đó giảm cân luôn." Tôi xoè tay đếm cho cậu ấy nghe, "Minh Vũ đỗ chương trình thạc sĩ rồi, Niệm Từ làm ở ngân hàng, Quách Tĩnh cũng hay chạy đi chạy về, cậu cũng về nước đi. Hôm trước bố vợ của Quan Siêu nói, nếu làm ăn thuận lợi thì cũng muốn mở một cửa tiệm tại Bắc Kinh. Nếu mà cậu về thì bọn mình đủ cả."

Liêu Tinh chớp mắt: "Nhưng mà chắc cuối năm tớ vẫn phải quay lại bên kia."

"Cậu không ở dài à?"

Liêu Tinh kéo vali, quay đầu sang mỉm cười với tôi, nín thinh chốc lát: "Vẫn chưa được, Doanh Tử, tớ vẫn chưa chuẩn bị tốt." Tôi hiểu ngay là do đâu, cúi gằm xuống.

Tôi nói: "Tớ xin lỗi."

Liêu Tinh xoa đầu tôi: "Đừng nói xin lỗi. Tớ chỉ yêu cầu cậu đúng một chuyện, là đừng nói hai chữ ấy với tớ, dù trong lòng cậu hẳn có cho là thế đi nữa, cũng đừng nói, đừng để tớ hay."

========
Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai? Truyện Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai? Story Chương 117
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...