Mục Thần Ký

Chương 870: Chiến tranh chư thiên

Khi Tần Mục cùng Bạch Cừ Nhi từ trên bầu trời bay trở về, mặt trời đã tắt.

Mặt trời trong Thiên Đồ rất đúng giờ, mặc dù không có người điều khiển, nhưng cứ sáu canh giờ trận pháp lại sẽ tự động ngừng vận chuyển.

Khi Tần Mục và Bạch Cừ Nhi về tới đây, lại thấy mặt trăng cũng tắt, thậm chí ngân hà do hàng vạn ngôi sao trong Thiên Đồ tạo thành cũng đã tắt hết.

Những ngôi sao này và mặt trăng cũng vậy, mỗi ngày luân hồi một lần sáng và tắt.

Bọn họ mở ra trận pháp mặt trời lung tung, dẫn đến mặt trời và mặt trăng cùng xuất hiện, làm rối loạn luân hồi sáng tắt, mà bây giờ mặt trời và mặt trăng lại cùng tối.

Bạch Cừ Nhi dẫn theo Tần Mục nhanh chóng bay qua bên trong ngân hà, vạt áo của nàng phất phơ, vẫy về phía ngân hà, khiến ngân hà được thắp sáng.

Mọi người trong Duyên Khang, còn có Thần Ma, Bán Thần trong Nguyên Đô lúc này lại thấy được một cảnh tượng vô cùng kỳ quái.

Bầu trời tối tăm, hiện tại rõ ràng phải là ban ngày, mặt trời lên cao, nhưng hết lần này tới lần khác mặt trời không thấy đâu, ngay cả một vì sao cũng không có.

Nhưng vào lúc này, trên bầu trời tối tăm đột nhiên có vô số ánh sao từ phía nam xuất hiện, những ánh sao này giống như có ma lực kỳ lạ, các vì sao từ nam đến phía bắc không ngừng sáng lên, rất mê người.

- Sao trên bầu trời đều điên rồi.

Mọi người đều lắc đầu:

- Đầu tiên là hơn nửa đêm xuất hiện mặt trời, sau vào ban ngày lại tối tăm. Xảy ra phản ứng khác thường, tất có vấn đề, hơn phân nửa hẳn là có yêu tinh ở trên trời quấy phá.

Tần Mục và Bạch Cừ Nhi một đường phát động ngân hà trong Thiên Đồ, khởi động trận pháp, hai người vui sướng chạy như bay, thắp sáng ngân hàng từ nam tới bắc.

Bình thường, thần chỉ trên bầu trời trông coi Thiên Đồ căn bản sẽ không hoàn toàn thắp sáng ngân hà, tối đa chỉ thắp sáng mấy nghìn tòa trận pháp tinh quang.

Mà bây giờ, Tần Mục và Bạch Cừ Nhi lại một đường hoàn toàn thắp sáng ngân hà, xa xỉ nói không nên lời.

Sau khi ngân hà hoàn toàn bị thắp sáng, dải ánh sáng chói lòa giống như là một dòng sông ánh sáng nối liền nam với bắc, tuy nói là Thiên Tượng giả, nhưng có một cảm giác tráng lệ không tầm thường.

Bỗng nhiên, mặt trăng trên bầu trời cũng được thắp sáng, ánh trăng sáng tỏ.

Hôm nay là mười lăm, mặt trăng đang tròn.

Mọi người của Duyên Khang và Bán Thần lộ ra thần sắc cổ quái, thần chỉ quản lý mặt trăng dường như hồ đồ rồi. Mặt trăng vừa sáng lên, hình như trên mặt trăng có người kéo màn sân khấu, che khuất phân nửa mặt trăng.

Thần chỉ quản lý ánh trăng hình như lại nghĩ tới tới hôm nay là mười lăm, chậm rãi đẩy tấm màn ra, trăng tròn lại xuất hiện ở trong tầm mắt của vô số người đang trợn mắt hốc mồm.

Có vài người Duyên Khang đang ở trong sân hóng mát uống rượu, lúc này rượu từ khóe miệng chảy ra, mọi người ăn bánh, bánh cũng từ trong miệng rơi xuống, trên bánh còn có dấu răng.

- Oa.

Một đứa bé mở miệng khóc lớn, lập tức lại bị mẫu thân che miệng, mẫu thân của đứa trẻ cảnh giác nhìn mặt trăng đột nhiên xuất hiện kỳ lạ trên không trung, trong miệng lẩm bẩm vài từ.

Thiên Đồ, Nguyệt Cung.

Tần Mục và Bạch Cừ Nhi ngồi ở trước cung, chân lắc lư nói chuyện phiếm.

Long Kỳ Lân ở sau lưng bọn họ lặng lẽ trợn mắt, cảm thấy bọn họ nói chuyện không có chút ý nghĩa nào, nhưng đôi nam nữ này vẫn rất hài lòng, cảm thấy mỗi câu bọn họ nói chuyện phiếm đều ý vị thâm trường, làm cho lòng người nhộn nhạo.


- Thật giống như tổ sư năm đó ở Tây Thổ vậy.

Đầu lớn của Long Kỳ Lân đặt trên mặt đất, vươn long trảo vẽ ở trên mặt đất, vẽ ra hai đứa trẻ cầm đuốc, tay nắm tay, thầm nghĩ:

- Khoảng thời gian đó, tổ sư cũng giống như vậy, bất chợt sẽ không có đầu óc, rõ ràng là nói chuyện khô khan, lại ngọt giống như mật...

Thật ra, bất kể là đối với Tần Mục hay Bạch Cừ Nhi, duyên phận giữa hai người đã đủ kinh ngạc, nhưng tâm tư của bọn họ cũng đủ kinh ngạc.

Ở trong lòng Bạch Cừ Nhi, Tần Mục chính là ca ca ở buổi tối khi thiên tai giáng xuống đã bảo vệ mình mang tới cho mình hy vọng. Cho dù sau đó Tần Mục rời đi bốn vạn năm, nàng cũng không có cách nào quên được cánh tay rắn chắc của hắn, không có cách nào quên được giọng nói hùng hồn của hắn, không có cách nào quên lời nói và việc làm của hắn.

Mà ở trong lòng Tần Mục, Bạch Cừ Nhi lại là nữ kiếm thần Thượng Hoàng, phong nhã tài hoa, nàng không chỉ là nữ tử rửa kiếm ở đầu nguồn Dũng Giang đã cứu mình, cũng là người truyền quan niệm mạng người lớn hơn trời tới thời đại Khai Hoàng.

Nàng đủ kiên cường, có trí tuệ hơn người.

Tình cảm giữa hai người nảy mầm, lại xem đối phương thành người cho mình dựa vào.

Nếu có thể xem bốn vạn năm lịch sử trở thành một hình ảnh, như vậy hình ảnh của hai người nhất định là nương tựa vào nhau, chỉ là một người ở bốn vạn năm trước, một người ở bốn vạn năm sau.

Duyên Khang quốc sư dẫn theo sĩ tử của Duyên Khang tới, dự định tiếp nhận Thiên Đồ, còn có rất nhiều Bán Thần đứng đầu sống ở Duyên Khang cũng bay lên trên không trung, cùng với một ít thế lực của chư thiên cũng bay lên đây, kiểm tra nơi dị tượng phát ra, trong đó còn có đạo sĩ đến từ Thanh Vân Thiên.

Mặt Duyên Khang quốc sư đen lại. Vị quốc sư này có yêu cầu hà khắc đối với thuật số, mặt trăng và mặt trời trên bầu trời vốn đã xiêu xiêu vẹo vẹo, khiến cho hắn hận không thể bắn rơi mặt trời trên bầu trời xuống.

Chỉ có điều Duyên Khang có quá nhiều việc khiến cho hắn bận rộn, không cho phép hắn có ý kiến gì về Thiên Đồ.

Hiện tại, thậm chí ngay cả ngày đêm cũng hỗn loạn, khiến cho hắn thật sự không nhịn được.

Thiên Đồ vốn là do các đạo sĩ Thanh Vân Thiên chế tạo ra, Thiên Tượng hỗn loạn, những đạo nhân này cũng bay lên trời, dự định tu sửa.

Trong Thiên Đồ càng lúc càng nhiều người tới. Ngọc Thần Tử là người đầu tiên chạy đến Nguyệt Cung. Tần Mục cùng Bạch Cừ Nhi vội vàng đứng dậy, Bạch Cừ Nhi vẫn là thân phận của Kiếm Thần của Thượng Hoàng, đại biểu cho Nam Thượng Hoàng, ngay cả đám người Khai Hoàng, tiều phu, Đế Dịch Nguyệt đều là vãn bối của nàng.

Nàng xấu hổ khi gặp người, vội vàng bỏ lại Tần Mục đi vào Nguyệt Cung.

Ngọc Thần Tử không có thấy rõ nàng, chỉ thấy là một nữ tử, vì vậy hắn nhìn xung quanh cung thăm dò.

Tần Mục ngăn lại hắn, cười nói:

- Ngọc Thần Tử, đãi ngộ của ngươi ở chỗ quốc sư bên kia thế nào? Có giao thư đề cử của ta cho quốc sư không?

Ngọc Thần Tử còn chưa kịp nói, Duyên Khang quốc sư đã đi tới:

- Thư đề cử gì?

Tần Mục xoay người cười nói:

- Ta cảm thấy Ngọc Thần Tử trí mưu hơn người, là một nhân tài lớn, bởi vậy tự mình viết một lá thư, để cho hắn giao cho ngươi, tiến cử hiền tài hắn vào làm việc ở Duyên Khang ta, làm ra một sự nghiệp lớn.

Duyên Khang quốc sư kinh ngạc:

- Ngọc Thần đạo hữu đã có thư của sư huynh ta, vì sao không lấy ra?

Ngọc Thần Tử cười nói:


- Có thể được quốc sư thưởng thức được trọng dụng, làm sao phải cần tới thư đề cử của Tần giáo chủ?

Duyên Khang quốc sư nhìn về phía Tần Mục nói:

- Hắn tìm được ta, luận đạo với ta mấy ngày, ta cảm thấy hắn là một nhân tài lớn, bởi vậy để cho hắn chịu trách nhiệm ngoại vụ của Duyên Khang, do hắn chịu trách nhiệm can thiệp cùng các thế lực bên trong Duyên Khang.

Trong lòng Tần Mục cao hứng thay Ngọc Thần Tử, cười nói:

- Có Ngọc Thần Tử ở đây, quốc sư cũng có thể thoải mái hơn rất nhiều.

Ngọc Thần Tử nhìn về phía trong Nguyệt Cung, ánh mắt của Tần Mục chớp động, nói:

- Ngọc Thần Tử, Thiên Đình có phải lại phái người đến đây chế tạo ra Thiên Đồ mới hay không? Ta thấy có không ít người Thanh Vân Thiên đến, sao ngươi không đi hỏi thăm một chút?

Ngọc Thần Tử liếc nhìn hắn một cái, sau đó phẫn nộ rời đi.

Duyên Khang quốc sư nói:

- Sư huynh, Thiên Đồ có thiên tượng hỗn loạn, ngày đêm điên đảo, sư huynh có biết nguyên nhân hay không?

Hắn nhìn về phía trong Nguyệt Cung, nói:

- Ở đây giống như có người ở.

Tần Mục ho khan một tiếng, nói:

- Ta cũng mới vừa thoát khỏi Đại Hắc Thiên, đi tới nơi này, không biết phát sinh chuyện gì.

Duyên Khang quốc sư nói:

- Mấy ngày trước đó nghe nói huynh gặp nạn ở Đại Hắc Cung, Thượng Hoàng Kiếm Thần rất quan tâm tới huynh, vì vậy đến đây tìm huynh. Nàng không tìm được huynh sao?

Tần Mục đang muốn nói, đột nhiên đã thấy Bạch Cừ Nhi từ một hướng khác đi tới, nói:

- Giang tiểu hữu, ta dự định từ Thiên Đồ lẻn vào Đại Hắc Cung cứu Tần giáo chủ, thần chỉ trong Thiên Đồ này đã bị ta loại bỏ. Chỉ có điều, trận pháp ở đây có chút phức tạp, có thể do ta trong lúc vô ý chạm vào trận pháp gì đó, dẫn đến Thiên Tượng hỗn loạn. Hiện tại nhìn thấy Tần giáo chủ bình an trở về, ta cũng yên lòng.

Duyên Khang quốc sư vô cùng kính trọng nàng, hắn nghiêm nghị nói:

- Tiền bối khổ cực rồi. Ta vốn cũng dự định quét sạch Thiên Đồ, chỉ là không có thời gian và tinh lực.

Hắn lặng lẽ chọc Tần Mục một cái, khẽ nói:

- Sư huynh, còn không chào sao? Đây là tiền bối Thượng Hoàng Kiếm Thần!

Tần Mục giật mình.

- Năm đó, nàng từng chỉ điểm cho đám Thiên Sư tiều phu lão sư, nghe lão sư nói, nàng còn nói với Khai Hoàng quan niệm của Thượng Hoàng là mạng người lớn hơn trời, đã có giúp đỡ cực lớn cho thời đại Khai Hoàng!

Duyên Khang quốc sư nói nhỏ:

- Tiền bối tiên hiền như vậy nghe nói ngươi gặp nạn đã chủ động tới cứu, phải kính trọng!


Tần Mục bất đắc dĩ, chỉ đành phải nhìn về phía Bạch Cừ Nhi nghiêm túc hành lễ vãn bối đối với tiền bối, Duyên Khang quốc sư vẫn cảm thấy Tần Mục hành lễ quá sơ sài.

Bạch Cừ Nhi vội vàng nói:

- Không cần khách khí. Ta không mấy coi trọng lễ pháp. Văn Thiên Các gặp ta cũng không hành lễ nhiều.

- Tiền bối nên được nhận.

Duyên Khang quốc sư nghiêm túc nói:

- Lão sư gặp tiền bối, cũng phải chào.

Ngọc Thần Tử bay tới, giảm tốc độ rơi vào trước Nguyệt Cung, hắn kinh ngạc nhìn nhìn Bạch Cừ Nhi, lại nghi hoặc nhìn vào trong Nguyệt Cung. Tần Mục ho khan một tiếng, nói:

- Ngọc Thần Tử, Thanh Vân Thiên bên kia nói như thế nào? Thiên Đình còn điều tra nguyên nhân cái chết của sứ giả Thiên Đình hay không? Hay vẫn muốn tạo ra Thiên Đồ mới?

Ngọc Thần Tử thu hồi ánh mắt, ép xuống nghi ngờ trong lòng, nói:

- Thiên Đình quả thật lại phái cao thủ của Thần Bộ doanh tới điều tra cái chết của sứ giả Thiên Đình. Địa Long đã bị bắt, áp giải lên Trảm Thần đài của Thiên Đình.

Tim của Tần Mục đập mạnh.

Cao thủ Thần Bộ Doanh của Thiên Đình không ngờ có có thể bắt được Địa Long?

Con Địa Long kia chỉ sợ có thể so sánh với Ngọc Kinh, cường giả cảnh giới Lăng Tiêu không ngờ cũng bị Thần Bộ doanh bắt, áp giải lên Trảm Thần đài nhận lấy cái chết!

- Thần chỉ của Thần Bộ doanh hạ giới thế nào?

Tần Mục hỏi.

- Nghe nói Thần Bộ doanh có bảo vật đặc biệt, có thể xuyên qua các giới, đuổi bắt tội phạm bỏ trốn.

Ngọc Thần Tử nói:

- Có người đã nhìn thấy món bảo vật đó, giống như là Tam Túc Kim Ô, Thần Bộ doanh chính là ngồi ở phía trên nó đi qua các giới điều tra vụ án, phá án.

- Tam Túc Kim Ô? Chẳng lẽ là thân thể của Đại Nhật Tinh Quân?

Tần Mục giật mình, Đại Nhật Tinh Quân vốn chính là chính thần đứng đầu Chu Thiên Tinh Đấu, quản lý thiên la địa võng, thống soái đại quân Thiên Đình Chu Thiên Tinh Đấu, giám sát chư thiên, có quyền thế cực lớn.

Lẽ nào sau khi Đại Nhật Tinh Quân chết, thân thể bị luyện thành bảo vật đưa đến Thần Bộ doanh?

Ngọc Thần Tử tiếp tục nói:

- Thiên Đình lại phái người tới, giám sát chế luyện Thiên Đồ mới. Thanh Vân Thiên chịu trách nhiệm thiết kế Thiên Đồ, chế luyện xong lại giao cho Doanh Tạo Thiên.

Tần Mục nhíu mày:

- Doanh Tạo Thiên là?

Ngọc Thần Tử nói:


- Khai Vật và Doanh Tạo là hai đại chư thiên dưới quyền của Thiên Đình, chịu trách nhiệm luyện khí luyện bảo. Các thần bên trong tinh luyện bảo vật, bọn họ có chút nguồn gốc sâu xa cùng Thiên Công Thần tộc của thời đại Khai Hoàng, tương tự với Thiên Công đường của Duyên Khang. Thiên Đồ mới nhất định sẽ được chế luyện ra, thay thế Thiên Đồ cũ, chuyện này là không cách nào tránh khỏi.

Trong lòng Tần Mục thoáng động, nói:

- Thực lực của Doanh Tạo Thiên, Khai Vật Thiên thế nào?

- Hai đại chư thiên nay được gọi là chư thiên chiến tranh, đã tạo thành cỗ máy chiến tranh, Thái Minh Thiên của Khai Hoàng năm đó là nơi Thiên Công Thần tộc ở, nhưng so sánh với hai đại chư thiên này vẫn phải thua kém một bậc. Muốn phá hủy được hai tòa chư thiên này, trăm vạn Thần Ma lại thêm Đế Tọa cũng không nhất định có thể lấy được!

Ngọc Thần Tử nói:

- Thanh Vân Thiên ta bình thường giúp đỡ hai đại chư thiên chiến tranh này thiết kế trọng bảo, trải qua trăm vạn năm phát triển, sợ rằng hai đại chư thiên này có thể sống lại, biến thành thần khí có uy năng diệt thế đáng sợ vô cùng!

Đám người Tần Mục líu lưỡi.

Vũ lực của Thiên Đình quá kinh khủng!

- Đế Thích Thiên Vương Phật là Thiên Công của Khai Hoàng, Chiến Tranh Thiên Vương. Chỉ có điều, nếu chỉ dựa vào hắn chưa chắc có thể lẻn vào Doanh Tạo Thiên, phá hủy được Thiên Đồ mới.

Tần Mục không nhịn được cảm thấy sầu muộn, thầm nghĩ:

- Thiên Đồ mới được chế tạo ra, trải ở phía trên bầu trời, Duyên Khang lại kết thúc.

Duyên Khang quốc sư đột nhiên nói:

- Thiên Đồ mới được chế tạo ra, lo lắng nhất không phải Duyên Khang mà là các loại Nguyên Đô của hai cường giả Địa Mẫu Nguyên Quân và Đại Hắc Thiên.

Trong lòng Tần Mục thoáng động, khẽ gật đầu.

- Trừ khi đám người Địa Mẫu Nguyên Quân, Đại Hắc Thiên đầu hàng hoặc chết, Thiên Đồ mới này mới có thể bị treo ở trên trời.

Duyên Khang quốc sư cười nói:

- Bởi vậy chúng ta không cần lo lắng về Thiên Đồ mới. Về phần Thiên Đồ cũ này, Duyên Khang ngược lại có thể sử dụng, chỉ là không có cường giả trấn thủ món bảo vật này...

Bạch Cừ Nhi cười nói:

- Ta không có quen với sự náo nhiệt của hạ giới, dự định ở lại trong Nguyệt Cung của Thiên Đồ.

Duyên Khang quốc sư vội vàng bái tạ.

Tần Mục nghiêm túc nói:

- Ta muốn xin thỉnh giáo một tít vấn đề khó khăn của Thượng Hoàng Kiếm Thần trên phương diện kiếm pháp, chẳng biết có được không?

Bạch Cừ Nhi rất nghiêm túc nói:

- Thỉnh giáo thì không dám nhận, giáo chủ có thể ở chỗ này mấy ngày, chúng ta giao lưu mấy ngày.

Tần Mục mừng rỡ, theo nàng đi vào trong Nguyệt Cung.

Duyên Khang quốc sư và Ngọc Thần nhìn hai người đi vào Nguyệt Cung, lại thấy Tần Mục dự định cầm tay của Thượng Hoàng Kiếm Thần, bị Bạch Cừ Nhi vỗ một cái, kéo tay hắn ra.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau.

Mục Thần Ký
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mục Thần Ký Truyện Mục Thần Ký Story Chương 870: Chiến tranh chư thiên
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...